Edit: Susumi
Khi đã bao trọn toàn bộ khách điếm thì dĩ nhiên Nghiêu Mộ Dã không thể lãng phí dù chỉ một giây.
Ngọc Châu cuối cùng cũng hiểu rằng một khi nam nhân đã nổi thú tính thì không còn biết trời đất, cho dù là nhà tranh vách lá thì cũng sẽ lăn qua lộn lại đến sông cạn đá mòn. Chờ đến khi ra khỏi khách điếm thì đã là buổi chiều ngày thứ hai.
Vẫn là Ngọc Châu đội mũ sa đi ra trước còn Thái uý đại nhân ra sau để trả phòng.
Ở trên xe ngựa Nghiêu Mộ Dã thấy tâm trạng của Ngọc Châu không được tốt lắm, Nghiêu Mộ Dã chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên trận buồn cười, hắn liền ôm lấy vai nàng rồi nói:” Được rồi mà, hiện tại đâu còn ai chê cười nàng đâu vậy mà hờn dỗi như thế,đúng là con nít mà.”.
Ngọc Châu cảm thấy rất cần có những quy định tỉ mỉ với Thái Uý nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào, suy nghĩ một lúc, nàng mở miệng nói âm thanh có chút khàn khàn:” Thái uý đối xử tốt với Ngọc Châu, Ngọc Châu vẫn luôn hiểu rõ trong lòng, nhưng mọi chuyện đều nên có giới hạn, nếu cứ phóng đãng như vậy thì thân thể sẽ bị tổn hại.”
Thái uý cảm thấy bộ dáng nghiêm trang của Ngọc Châu hiện tại giống y như bộ dạng đạo mạo của tiểu ni cô ở phòng cách vách hôm qua. hắn hôn mạnh lên đôi môi đã sưng đỏ của nàng nói:” Nếu để thân thể bị đè nén quá mức thì mới bị tổn hại, Châu Châu xem sắc mặt hôm nay của Châu Châu ửng hồng, đẹp rực rỡ hơn hôm qua rất nhiều. Bấy nhiêu đủ thấy ngày xưa chẳng ai bôi trơn, vun phân tưới nước, phải thêm sữa thêm nước nhiều mới tốt. hiện giờ nàng đã có ta rồi, yên tâm giao phần vun phân bón nước đó cho ta. Nhưng cứ đến khách điếm thế này cũng không ổn, lần sau đến biệt viện ở ngoại thành được không? Nếu vẫn không ổn nữa thì nàng cho phép ta đêm khuya chui vào phòng nàng được không? Nếu nàng không kêu quá to, ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không ai hay biết.”
Ngọc Châu không nói gì, cảm thấy đối với vị thái uý đại nhân này chỉ còn vài từ để hình dung hắn đó chính là “Hoang dâm nên tinh tẫn, chết cũng đáng đời!”
(Câu này nguyên văn là: Lòng tham không đáy, nên no chết cũng đáng, nhưng không đủ diễn tả độ lầy lội của Thái Phó)
Trở lại Nghiêu phủ, Ngọc Châu xuống ngựa đi vào còn Thái uý đại nhân vì là ngày hưu mộc nên đã nhận lời mời đến nhà bằng hữu thân thiết để đánh cờ.
Ngọc Châu vừa trở về phòng của mình để thay quần áo thì nghe thị nữ thông báo là có Nghiêu phu nhân cho mời.
thì ra Nghiêu phủ có khách đến chơi và Nghiêu phu nhân đang tự mình tiếp đãi.
Khi Ngọc Châu đi đến nơi thì phát hiện ngoài Nghiêu phu nhân ra thì còn có Nghiêu tiểu thư, Bạch tiểu thư và vài vị phu nhân ăn mặc sang trọng cùng với một vài người mặc y phục tăng ni.
Nguyên nhân là phật giáo hiện đang rất thịnh hành, ngôi chùa, đền đài nào muốn sửa chữa thì các tăng ni sẽ đến kinh thành vào những phủ trạch để hoá duyên và quyên góp,mà khi những quý phủ này quyên góp tiền để tu bổ đền đài thì tên sẽ được ghi tên trên bảng coi như cũng tích được một phần công đức.
Mà lần này quý nhân giúp đỡ mấy vị tăng ni đó lại chính là Nghiêu phu nhân.
Nghiêu phu nhân những năm gần đây hết lòng tin theo Phật Tổ, hơn nữa lần này đến xin giúp đỡ lại là người của Vân Từ am, Quảng Tĩnh sư thái có tiếng ở đây. Cho nên Nghiêu phu nhân đối xử với các vị tăng ni vô cùng chu đáo nên khi nghe am Vân Từ muốn xây lại, liền gọi mấy vị phu nhân cũng cùng ý nguyện, thay mấy sư thái này phổ biến công đức, tích góp từng chút công đức của kiếp này.
Nghiêu phu nhân những năm gần đây hết lòng tin theo Phật Tổ, hơn nữa lần này đến xin giúp đỡ lại là người của Vân Từ am, Quảng Tĩnh sư thái có tiếng ở đây. Cho nên Nghiêu phu nhân đối xử với các vị tăng ni vô cùng chu đáo nên khi nghe am Vân Từ muốn xây lại, liền gọi mấy vị phu nhân cũng cùng ý nguyện, thay mấy sư thái này phổ biến công đức, tích góp từng chút công đức của kiếp này.
Chỉ trong thời gian một buổi chiều mà ngân phiếu đươc quyên góp khá nhiều. Bạch phu nhân và các phu nhân ở các quý phủ khác cùng nhau quyên góp để tu sửa lại đền miếu cũng muốn sửa sang thậtkhác lạ với những nơi khác. đang nghĩ thì bỗng nhớ ra Viên gia vào hai mươi năm trước đã giúp tu sửa lại đền miếu, dùng gỗ đàn để điêu khắc tượng Phật, vừa vào trong điện thì mùi đàn hương lan tỏa khắp đại điện, tượng Phật to lớn bằng gỗ đàn hương luôn bảo trì vẻ trang nghiêm. Lúc bấy giờ người đến viếng đông đúc được lưu truyền đến giờ.
Vì thế liền nghĩ tới muốn dùng ngọc điêu khắc ra tượng Quan âm để đặt trong điện, cũng lấn át bớt sựnổi bật của tượng phật bằng gỗ kia. Lời đề nghị này vừa nói ra liền được các phu nhân khác đồng ý cùng lên tiếng phụ hoạ thêm vào. Chỉ là mấy vị ni cô này không biết vì lí do gì, mà bộ dạng trông có vẻ mệt mỏi, giống như không được ngủ đủ. Nhưng tuy trên mặt đầy xanh xao mỏi mệt nhưng cũng khôngdấu đươc vẻ vui mừng, bởi vì nếu việc này thành công, am Vân Từ sẽ không có nơi nào có thể sánh bằng thì lo gì không người đến viếng?
Chỉ là ý tưởng này vẫn còn một vấn đề lớn đó chính là mấy vị phu nhân này không phải là thợ chạm ngọc hay chuyên về ngọc nên đương nhiên không biết nên làm như thế nào. Nghiêu phu nhân đột nhiên nhớ đến Ngọc Châu, vì thế liền cho người mời Viên tiểu thư đến để tham khảo ý kiến.
Khi Ngọc Châu nghe xong ý kiến của các vị phu nhân ở đây thì hơi ngẫm nghĩ một chút: “Nếu tạo hình ngọc Quan âm thì khó khan không phải ở chạm khắc mà là phải tìm được một viên ngọc thô cực lớn và thích hợp mới được….Lúc trước ngọc phẩm được kính hiến cho thái hậu đã là một viên ngọc lớn thế gian hiếm thấy, chư vị phu nhân có thể tìm được ngọc liêu thích hợp hay không thật sự là khó nói..."
Bạch phu nhân nghe vậy, nhẹ nhàng cười nói: “ Nếu đã khó tìm như thế thì khỏi cần tìm làm gì, cứ tiến cung nói rõ với Thái hậu, tôn ngọc phẩm kia không phải vốn là có khuyết điểm làm cho Thái hậu khôngthích sao, nếu là có thể đổi thành ngọc để chạm thành bồ tát, coi như là tích góp công đức, chuộc lại tội lỗi bất kính buổi ban đầu…”
Dùng cống phẩm của Thái hậu để điêu khắc tượng Phật? Trong mắt dân đen mà nói đây là lời đề nghị hoang đường nhưng lại được đông đảo mọi người ở đây tán thành mà không có bất kỳ ai cảm thấy việc này có gì không ổn.
Ngọc Châu thở dài trong lòng, Hoàng tộc Đại nguỵ suy thoái mà các đại thế gia này lại cường thịnh, nàng cũng chỉ có thể ở trong những thế gia thế này mới có thể lĩnh hội được.
Chỉ là vị Bạch phu nhân này không ngừng cướp lời giành sự nổi bật, không biết con gái của bà ở hoàng cung có ngang tàng như mẹ nàng ta thế này hay không. Nếu thật sự đúng như thế thì tình cảnh hiện tại của nhị tỷ quả thật gian nan. Hồi tưởng lại chuyện nhị tỷ bởi vì Bạch quý phi mà bị phạt, thầm nghĩ nếu mình còn có cơ hội vào cung, thì sẽ nhắc nhở tỷ ấy phải tìm cách tránh né sự chú ý của Bạch quý phi, đừng để một người có tha thế thâm căn cố đế như nàng ta xem như cái gai trong mắt thì mới ổn.
Nghiêu phu nhân lúc này mới lên tiếng: “Việc thiện như thế này theo đúng ra là ta tự mình gánh vác không dám làm phiền các vị phu nhân. Đáng tiếc là mấy ngày hôm nay con trai thứ hai nhà ta có ra lệnh rằng. hiện nay tiền tuyến căng thẳng, nó thân là Thái Úy không thể tiêu xài hoang phí, phải đồng cam cộng khổ cùng tướng sĩ đang chiến đấu trên chiến trường. Người làm mẹ như ta làm sao dám hạ uy tín của con trai? Nên quyên tiền lần này chỉ sợ có lòng nhưng lực không đủ. Nếu Bạch phu nhân không ngại có thể thay ta chủ trì toàn bộ, đồng thời cũng hưởng được mỹ danh xây chùa cất miếu này.”
Lời này nói ra cũng chính là tâm ý của Bạch phu nhân, Bạch gia ở Giang Nam này cũng chỉ là một thế gia bình thường, danh tiếng không thể sánh bằng Nghiêu gia cùng Viên gia. Sau này Viên gia bị suy bại, Bạch gia nhân cơ hội vùng lên nhưng so với Nghiêu gia thì luôn luôn không bằng. Nếu lần này xây chùa cất miếu, danh tiếng vang xa thì đúng như ý nguyện, mà lần này lại là do Nghiêu phu nhân đứng ra nhờ vả, lúc đầu còn tỏ ra khách sáo sau đó thì liền đáp ứng.
Lần quyên tiền này có thể nói là thành công mỹ mãn, một số vị phu nhân liền cáo từ ra về.
Lúc này Bạch phu nhân muốn rèn sắt khi còn nóng liền cùng Nghiêu phu nhân bàn đến việc hôn sự của Bạch Thanh Nguyệt. Cho dù biết Nghiêu thiếu không mặn mà lắm với hôn sự này, nhưng bà cũng muốn tranh thủ tìm cho con gái một đấng lang quân hơn người. Bởi vì nếu là thế gia khác thì thật khó mà tương xứng về mọi thứ.
Khi nói chuyện cũng đã là giữa trưa, Nghiêu phu nhân dường như cũng mệt mỏi vì thế Bạch phu nhân cũng đành cáo từ định hôm khác sẽ bàn lại.
Khi tiễn khách xong Nghiêu phu nhân vẫn giữ Ngọc Châu lại sau đó kêu nữ nhi trở về phòng rồi cùng Ngọc Châu bắt đầu đánh tiếng gần xa.
Trong lòng Ngọc Châu hiểu rõ Nghiêu phu nhân đã biết việc tối qua hai người không về phủ, nên trong lời nói cũng có chút cảnh cáo: “Nhị lang gần đây đã hồi tâm hơn trước kia rất nhiều, gần đây nó ở nhà và ngủ ở phủ gộp lại còn nhiều hơn mấy năm trước. Có thể nói nếu ở trong phủ này có thê thiếp để nó hồi tâm chuyển ý thì còn tốt hơn bất cứ thứ gì khác. Lần đầu tiên khi ta vừa gặp mặt ngươi đã cảm thấy ngươi là một người có trí tuệ, tính tình trầm ổn, không phải loại người tham hư vinh điều đó rất tốt. Thanh danh của Nghiêu gia chúng ta đã đủ cao không cần thiết phải dệt hoa trên gấm, nhưng chỉ cầu đừng khuấy động lên là được.”
Ngọc Châu nghe Nghiêu phu nhân nói xong liền cúi đầu nói : “ Phu nhân dạy rất phải.”
Nghiêu phu nhân cười cười: “Ngươi hiểu đạo lý như thế thì rất tốt. Nghe nói suốt hôm qua ngươi cùng nhị lang đều không có trở về. Suốt cả đêm qua, ta thức trắng đêm lo lắng cho hai người, về sau nếu không có chuyện gì quá quan trọng thì đừng qua đêm bên ngoài. Ở nhà cái gì cũng tốt, cơm ngon, canh ngọt, trà thơm, so với bên ngoài cũng sạch sẽ hơn rất nhiều... Hôm nào ta sẽ nói với nhị lang chọn mộtngày lành, ngươi cũng nên chải tóc để theo hầu nhị lang. hiện tại nó cũng chưa có chính thê, ngươi ở bên hắn cũng có thể thay ta chăm sóc tốt cho hắn. Nghiêu gia chúng ta cũng không phải là gia đình độc ác, chuyện đối đãi với thiếp thất cũng không bạc, ta thấy thân thể của ngươi dạo nãy cũng nẩy nở rất nhiều, đã đến tuổi sinh đẻ rồi, có con thì tuổi già của ngươi cũng an ổn hơn.”
Từ lúc Ngọc Châu vào phủ đến nay thì vị phu nhân này luôn giữ vững tư thế không quan tâm không nóiđến. Nhưng Ngọc Châu biết là vì Nghiêu phu nhân cảm thấy nàng xuất thân hèn kém, làm thiếp cho Thái uý cũng không xứng. Cho nên Nghiêu phu nhân chỉ xem như không hay biết, chờ cho nhi tử mình chơi chán rồi sẽ cắt đứt chuyện hoang đường này.
Nhưng hôm nay lại đột nhiên thay con trai mở miệng nạp thiếp, thật sự là ngoài dự đoán của Ngọc Châu.
Nàng liền nghĩ chắc vị Thái uý đại nhân này chưa từng nói với vị Nghiêu phu nhân này về việc muốn cưới mình làm chính thê, chẳng qua cũng chỉ là hứa hẹn cho vui mồm, như vậy về sau nếu như tình cạn duyên tàn thì đó cũng là chuyện giữa hai người. Nếu mình dùng câu qua loa như làm chính thê để qua mặt Nghiêu Mộ Dã để nói với Nghiêu phu nhân. Đến lúc đó Nghiêu phu nhân không chịu sẽ khắc khẩu với Nghiêu Mộ Dã, chỉ sợ lúc đó hai mẹ con họ bất hoà mà gây ra chuyện lớn thì thật không ổn vì thế liền thấp giọng nói: “ Cảm ơn phu nhân đã yêu thương Ngọc Châu, nhưng Ngọc Châu đã lập ý nguyện không muốn lập gia đình, Thái uý cũng biết điều đó, bây giờ đang sống nhờ trong phủ đã là rất phiền nhiễu rồi, không nghĩ mình lại làm tăng thêm lo lắng cho phu nhân, sau này Ngọc Châu sẽ chú ý để không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Thái uý...”
Nghiêu phu nhân khẽ nhướng mày, nếu bà không nghĩ sai thì vị Viên tiểu thư này đã là lần thứ hai uyển chuyển từ chối làm thiếp cho con mình.
Tiểu cô nương này đúng thật là thú vị, đã có chút quan hệ với con trai mình rồi, nhưng lại làm như thế là có ý gì đây?
Bà lập tức nở nụ cười, không nói thêm bất kì lời nào nữa, chỉ nói: “một khi đã như vậy, ta cũng khôngtiện nhiều lời, các ngươi tự có chừng mực là được. Chỉ là con bé Nghiêu Xu Đình dạo gần đây luôn kiếm chuyện chạy ra ngoài phủ, ngươi có từng nghe con bé nói qua là chuyện gì không?”
Sau khi Ngọc Châu nói mình chưa từng nghe qua tiểu thư nói chuyện gì, Nghiêu phu nhân gật đầu ý nóilà nàng có thể đi được rồi.
Thời điểm Nghiêu Mộ Dã quay về phủ thì được Nghiêu phu nhân gọi vào nội viện của mình.
Vì thế Nghiêu Mộ Dã sải bước, đi tới vào trong viện của mẫu thân. Chỉ thấy Nghiêu phu nhân đưa qua một quyển gia phổ thật dày cho hắn.
không khỏi ngẩng đầu lên hỏi: “Mẫu thân, đây là ý gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...