Tặng Nàng Cả Giang Sơn


- A!! Phải rồi nó chính là Bạch Đại ngải, ngươi mau nói làm sao ngươi biết đến cái tên này?! Nhanh! nói đi!Lão tóc bạc hồ hởi lao đến hỏi hắn như là nhặt được vàng, khuôn mặt lão mừng rỡ như điên những tên gia nô xung quanh thấy lão hét lên cũng tò mò ngó qua.

Nhưng tuyệt nhiên lại chẳng có kẻ nào giám tiến đến chỉ có mỗi tên ban nãy đã sai việc cho hắn, lại gần nói với Lí Sảm:- Ngươi còn không mau trả lời thầy Đông!!!Việc này thật sự Lí Sảm hắn cũng không lường trước được, đâu ngờ chỉ một cậu nói có phần tình cờ lại làm cho lão già tên Đông này phấn khích như vậy.

Nhìn khuôn mặt già nua đang đỏ phừng phừng như lửa nọ của lão hắn ra vẻ rụt rè đáp:- Con … con không biết.Lão nghe thấy câu trả lời của hắn liền đanh mặt lại nụ cười trên khoé môi của lão cũng hạ xuống đôi lông mày liền lộ rõ sự bất lực.

Lão thở dài lắc đầu rồi quay người bước đi không hỏi thêm gì nữa.Lí Sảm nhìn lão rồi lại ngoảnh xuống nhìn người mằn trên mặt đất, nhìn người đó thở hổn hển từng hơi khó khăn cứ hít vào ba hơi thì lại khục khục ho khan ra máu.

Hắn đột nhiên nhớ đến lời mà lão ngự y trong cung từng nói: “Phận làm lương y hay bất kì nghề gì cũng đều có cái giá và cái vẻ.

Lũ tội thần tuy ở trong cung ăn sung mặc sướng nhưng rồi đã sao?, bắt mạch chuẩn bệnh bốc thuốc tài giỏi nhất thiên hạ thì đã sao? Chúng thần tuy có cái vẻ đấy nhưng lại là thứ chẳng đáng một đồng.

Chúng thần cả đời ở nơi đây chỉ chữa cho hoàng tộc nhưng còn bá tánh dân thường thì sao họ cũng có sinh mệnh cũng có linh hồn cả mà.

Chính thần cũng thấy mình làm sai với lời thề của tổ, làm sai với cái chữ lương y rồi.”Đúng vậy kẻ không biết thì không sao nhưng chả lẽ ta có thể cứu mà lại nhìn họ tắt thở sao.


Hắn chợt nhìn lão Đông kia mà nói vọng theo.- Con tuy không biết về nó nhưng ở quê con ở đã từng có người bị chứng bệnh này.

Có thể những điều này sẽ giúp ích cho ngài ạ.Lão ta vừa bước ra khỏi cửa nghe vậy cũng liền vội vàng quay lại khuôn mặt lão lần này lại còn vui sướng hơn hẳn.- Nói đi! Nói đi! Anh bạn nhỏ mau nói đi! Ta đang nghe đây!Lí Sảm hắn giờ cũng đã rõ vì sao nhà họ Trần lại giỏi về chữa bệnh bốc thuốc vậy rồi.

Chỉ cần một như lão y thuật nhà họ sẽ phải hưng thịnh thêm trăm năm.

Hắn nhẹ giọng đáp:- Lão xem có phải những người đến đây đều có chứng bệnh như nhau, bọn họ đều phát sốt, mắt mũi chảy dịch, ho khan ra máu liên tục.

Kẻ bị nặng sẽ giống người này nổi cơn dại rồi suy nhược toàn thân, phát ban đen da thịt có mùi thối rữa?- Đúng! đúng rồi! Bọn họ mới vào đều có triệu chứng không quá nặng nhưng chỉ sau vài nén hương họ liền đau đớn tột độ có kẻ còn cắn xé da thịt mình nữa.

Ngươi đã từng thấy căn bệnh này rồi?Lí Sảm dùng tay lật người bệnh lại, trên lưng người này đã phủ kín những đốm đen có chỗ còn đang thối rữa, nhiều người xung quanh điều chịu không nổi phải nôn oẹ.

Chỉ có lão Đông vẫn cúi đầu vào nhìn vẻ nghi vấn rõ ràng vài khắc trước lão khám cho hắn đâu có hiện tượng này- Đây lão thấy đấy nếu không trị các vết thương này chúng sẽ ăn vào trong nội phủ của hắn việc hắn nôn ra máu chính là dấu hiệu đầu rồi.Người bị Lí Sảm nâng lên hạ xuống đã như không còn cảm giác hắn cứ hổn hển thở từng hơi cuối cùng.

Lí Sảm thấy vậy cũng vội vàng, hắn thật sự cũng không chắc lắm về căn bệnh này có phải do dính Bạch Đại ngải không nên chỉ có thể trước mắt cầm cố sinh mạng cho người này trước rồi tính sau.


Hắn ngước lên đến bên cạnh bàn thờ lấy đến một cây nhang đang cháy dở.

Lại đi đến quầy thuốc lục lấy ra Hùng Hoàng và một chén rượu hắn bước trở về chỗ người nọ.

Những tên gia nô và cả lão Đông đều ngơ ngác nhìn hắn tự nghĩ tên này là thầy pháp hay sao mà dùng nhang chữa bệnh.

Tên gia nô sai việc nhịn không được với hành động quái gở của Lí Sảm liền chặn đường hầm hừ nói:- Ta nói ngươi chớ có giả thần giả quỷ nơi đây không phải chỉ toàn lũ trẻ con! Ngươi làm vớ vẩn không khéo sẽ chết người đấy.Mặc kệ sự cản trở của hắn Lí Sảm vẫn bước qua người hắn rồi đi tiếp về chỗ người bệnh, tên gia nô tính bước đến cản lại thì thấy ánh mắt nổi giận của lão Đông nên cũng đành thôi.

Người nằm dưới đất kia nghe thấy ồn ào cũng cố gắng mở đôi mắt đã sưng đen ra nhìn hắn chỉ thấy một thiếu niên đang bình tĩnh tiến tới bên cạnh và sau đó là cơn đau đớn dữ dội như xé nát ruột gan của hắn.

Cơn đau đấy có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được.Lí Sảm cầm bát rượu đã pha lẫm bột Hùng Hoàng, tay cầm cây nhang dần dần hơ trên những vết bầm đen.

Những vết bầm đó như có sinh mạng bên dưới như có hàng trăm con sâu nhỏ đang lúc nhúc bò qua lại.

Dò mãi hắn đã tìm thấy một vết chấm đỏ ngay sườn của bệnh nhân, không chần chừ dùng ngay cây nhang đang cháy đấy chấm mạnh vào vết đỏ.Vừa đưa cây nhang đến gần cả thân thể của người nọ liền run lên bần bật mồm sủi ra bọt máu đen xì, Lí Sảm thấy vậy liền mang bát rượu tạt thẳng lên người bệnh nhân.


Quái lạ là khi rượu vừa chạm lên da thịt của người nọ liền sủi lên và đẩy những vết đen đó tróc khỏi da, nó mang đến một mùi hôi còn kinh khủng hơn lúc nãy.

Cả người của người bệnh này vẫn cứ dãy lên từng hồi hắn gào lên đau đớn dần dần rồi ngất lịm.

Lí Sảm nhìn hắn ngất đi liền kêu không xong tên này quá yếu có vẻ đã nhịn đói quá lâu nên hắn không chịu được cơn đau vừa rồi.Lí Sảm hắn cũng thở phù một tiếng, Lão Đông thấy vậy cũng tiến lại gần bắt mạch cho người nọ, lão vừa đặt tay lên mạch môn liền không nhịn được phấn khởi mà nói:- Khỏi rồi! hắn khỏi rồi! Ha ha! Ta thật không ngờ thứ bệnh kì lạ làm ta đau đầu bao lâu nay, giờ lại có người chữa được đúng là tuyệt diệu! Tuyệt diệu!Cắt ngang niềm vui của lão Lí Sảm trả lời lại:- Chưa đâu lão con mới chỉ trị thứ ở bên ngoài còn thứ bên trong vẫn đang còn chưa dứt được đâu.- Không sao! Không sao! Có hi vọng là được, anh bạn nhỏ ngươi giỏi lắm giám dấu già này ngươi mau nói thứ Bạch Đại ngải này là gì vậy.Lí Sảm nghe lão hỏi vậy cũng không khỏi ngợ người không lẽ lão này chỉ biết tên mà không biết nó là thứ gì hay sao.

Lão Đông nhìn nét mặt của hắn cũng chợt nhận ra vấn đề liền cười cười mà hạ giọng nói:- Này ngươi chớ khinh già này, ta chỉ biết đến tên nó là vì ta có trộm một quyển sách bí truyền mà nó có nói về Bạch Đại ngải.

Ấy vậy mà số ta đen đủi sao lại quyển sách này mất hết trang về loại thuốc này.

Giờ còn lại vỏn vẹn chỉ là những triệu chứng bị dính bệnh thôi.Lão nói mà khuôn mặt không dấu nổi phần rầu rĩ, Lí Sảm hắn nghe lão kể cũng không biết phải làm sao tự dưng lão lại kể cả việc mình ăn trộm sách làm gì? Chợt như nhớ ra điều gì lão liền xua tay đuổi hết đám gia nô rồi kéo Lí Sảm đi đến một căn phòng nồng nặc mùi thuốc.- Đi đi ta dẫn ngươi đi xem quyển sách đó.Vào trong căn phòng đó hắn cũng không khỏi sợ hãi sao lão này bừa bộn thế những lọ thuốc này bình nước kia cứ xếp chồng đống sách vở thì ngổn ngang.

Lão ta tiến vào trong lục lọi ra một chiếc hộp sơn son rất đẹp, nhưng mở ra lão chỉ lấy ra một mớ giấy lộn.

Thật sự là một mớ giấy lộn nó có tờ xanh tờ vàng có cái đã mục nát tả tơi, lục ra một quyển nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay lão vui vẻ vứt cả hộp lẫn những tờ giấy khác.- Đây đây ngươi xem.Lí Sảm nhận lấy quyển sách nhỏ mở ra chỉ độc chưa đầy mười trang giấy đã vậy mà còn bị mục nát chẳng còn rõ hình hài.

Dám chắc dẫu có chữ thì cũng đã không đọc được rồi, mở ra hắn chỉ thấy sơ sài một vài hình vẽ nguệch ngoạc cùng mấy dòng chữ ngắn “sinh tử bạch hoa chi diệp, thụ hấp tất vong, sơ…” đúng là trò lạ lùng vậy mà lão già này lại coi nó quý như vàng.- Ngươi có thể nói tiếp những hiểu biết của ngươi về thứ này không? Có thể ta sẽ phục hồi lại được quyển này.Lão Đông nhìn hắn đọc qua liền giật lại cất kĩ lưỡng gọn gàng, Lí Sảm cũng không để lão thêm tò mò nhẹ giọng đáp:- Con có thể nói cho ngài biết về Bạch Đại ngải.


Nhưng, ngài phải cho con đi theo học nghề và chỉ con chỗ mà Bạch Đại ngải sinh sống.Lão đang hăm hở lắng nghe hồi đáp của hắn, nghe xong lão cũng thở phào lão biết thừa thứ này quan trọng như thế nào nên sẽ không dễ mà có được thông tin về nó đâu.- Được ta sẽ nhận ngươi làm học trò nhưng còn việc chỗ của thứ thuốc này thì ta vẫn chưa rõ, nhưng nếu tìm thấy ta sẽ không thiếu phần cho ngươi.Lí Sảm mỉm cười đáp:- Nói về loại cây này con cũng chỉ biết từ ông cụ của con, người bảo cây này tính hàn sợ ánh sáng là thứ của ma quỷ, nó lá trắng thân trắng rễ trắng, có hoa không quả, có củ sắc đen.

Kẻ ngoài nhìn vào cứ ngỡ nó như bông tuyết trắng xinh đẹp nhưng thực chất trên thân lá nó đều phủ một lớp bột mịn mùi hắc.

Đến tối hoa sẽ nở ma quỷ tứ phương sẽ tụ về hành lễ, nên kẻ đi ngang vô tình gặp nó sẽ bị ma quỷ theo đuôi dần rồi sẽ sinh bệnh lạ thường mà chết.

Không chỉ vậy người bị còn sẽ lây nhiễm cho kẻ khác dần rồi sẽ cũng bị như kẻ đó mà cũng mất mạng theo vậy.Hắn cứ thao thao bất tuyệt mà nói nửa thật nửa giả, nghe hắn nói một hồi lão Đông này cũng một phen ngơ ngác khó hiểu.

Lão cứ vậy mà đứng đấy suy tư mãi đến khi ngó lại thì đã không thấy hắn đâu rồi.- A!!! Cái thằng ranh con này dám lừa cả ta hả cái gì mà “ma quỷ” cái gì mà “âm khí” ngươi đâu rồi nói rõ ta xem nào!?Tại một quán rượu xa hoa lộng lẫy trong một căn phòng lớn nơi đây chén đũa bằng bạc đồ ăn bày biện đầy mâm.

Mùi hương hoa cứ thoang thoảng làm ngất ngây biết bao người, thật sự nếu nói nơi này xa xỉ không kém nơi kinh thành đâu, vậy cũng đủ biết kẻ thuê được nơi này không quyền cũng quý.- Ngươi dám chắc đúng là nó không?- Ngươi không tin? Hừ! Ta vào cung cũng đã cả trăm lần là ít ngươi cho rằng ta nhìn nhầm.Có hai người đang ngồi trong căn phòng xa hoa ấy, tuyệt nhiên họ không phải đến đây chỉ để thưởng thức những mỹ vị này.

Một kẻ nét mặt phong lưu khó dấu, một người mày kiếm dáng vẻ uy nghiêm bội phần.

Trông hai người họ một như Tống Ngọc một tựa Quan Trường thật sự là toát rõ vẻ khác biệt.- Ta đã sai con trai ta dẫn nó vào nhà ngươi rồi việc còn lại thì phải xem cái họ Trần nhà ngươi làm được đến đâu nữa thôi.Tên có vẻ phong độ nọ khinh bỉ nhìn người đối diện mà nói, còn người kia nghe đến vậy cũng không nhịn được sự hào hứng nâng chén rượu dưới bàn lên.- HaHa!!! Vậy là cơ hội hoá rồng của họ Trần ta cũng sắp đến rồi.

Nào cạn!!!- Cạn!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận