Dù cho Tiếu Thiên Kiện có nhanh hơn nữa, cũng đã không thể ngăn cản người kia, hành động của bọn hắn đã bại lộ. Trang đinh còn lại giống như con thỏ bị kinh sợ, chạy vù ra khỏi viện môn, tiếng thét thảm thiết phía sau, không làm hắn dừng lại, mà càng khiến hắn hoảng sợ vạn phần, càng chạy nhanh ra ngoài.
" Người đâu, mau tới! Cướp vào trang rồi! Người đâu, tới mau! Cướp đến ..... " Hắn vừa bỏ chạy thục mạng, vừa dùng hết sức la to lên.
Thanh âm của hắn tràn ngập sợ hãi lập tức phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, vang vọng khắp thôn trang. Toàn bộ thôn trang, lập tức thức tỉnh, không bao lâu đèn đuốc liền sáng rực, sau đó là tiếng la dồn dập vang lên, lại càng khiến thôn trang huyên náo ầm ĩ lên.
" Đáng chết!" Tiếu Thiên Kiện nhịn không được mắng một tiếng, sau đó phân phó nói : " Mau, đóng cửa lại, đừng làm cho bọn họ xông vào!"
Thình lình xảy ra biến cố làm mọi người như trong mộng, lúc này mới phản ứng lại, đều chạy về phía đại môn, đem dính ở đại môn tráng đinh kéo vào, dùng sức đóng lại đại
môn, sau đó dùng cành cây lớn chống tại sau cửa.
" Thủ Lĩnh! Chúng ta làm gì bây giờ? " Phùng Cẩu Tử có chút hoảng loạn, vội vàng chạy đến trước Tiếu Thiên Kiện, thần sắc khẩn trương nhìn hắn hỏi.
Những người khác, đều xoay ngươi khẩn trương nhìn Tiếu Thiên Kiện, chờ hắn trả lời.
Tiếu Thiên Kiện cũng có chút kích động, nhưng hắn lập tức ý thức được, nếu hắn hoảng lên, vậy thì mấy người này lập tức sẽ lộn xộn. Vì thế rất nhanh trấn định lại, đầu óc xoay nhanh suy nghĩ vài vòng, lập tức mắng: " Làm gì bây giờ? Đê ma ma nó ! ( DMM nó :p ) Đều hoảng cái gì ? Triệu Nhị Lư xuất lĩnh ba người tới bức tường, cho ta ngăn lại bọn họ, Thiết Đầu, an bài bốn người canh hai bên sương phòng, không để họ vào, còn lại mọi người tìm kiếm trong nhà, tìm những gì chúng ta cần! Sợ bọn họ làm gì, chẳng lẽ bọn họ còn có thể bay vào sao? "
Tiếu Thiên Kiện trấn định, lập tức có hiệu quả, vốn ánh mắt hoảng loạn cũng rất nhanh trấn định xuống. Tiếu Thiên Kiện nói không sai, bây giờ bọn họ đang ở trong nhà lớn, cũng là vị trí trung tâm của thôn trang, nếu đối phương muốn tấn công vào, bọn họ trên cao nhìn xuống, cũng không cần thiết phải sợ hãi.
Vì thế dưới sự chỉ huy của Tiếu Thiên Kiện, người đi trước cửa, người đi sương phòng, còn lại đều toán loạn, bắt đầu tìm kiếm thứ họ cần.
Lúc này ở trong trang, đã ồn ào náo nhiệt thành một đoàn, nghe thấy báo động, trang đinh đều tụ tập lại, tên nào cũng chạy loạn cả lên, giống như đụng phải tổ ong vò vẻ, chạy loạn cả lên, dò hỏi xem cướp ở đâu, thâm chí có người còn hi lý hồ đồ chạy lên tường đất, chuẩn bị chống đỡ loạn dân công kích, qua một lúc mới hiểu được, nguyên lại cướp ở ngay trong trang, thậm chí còn là đại viện của Lưu lột da, vì thế chen chúc chạy lại đây.
Kỳ thật trong trang cũng không có bao nhiêu trang đinh, trong đại viện có vài người, nhưng không bị đánh ngất thì cũng bị trói, chính là trực tiếp bị xử lý, còn lại cũng chỉ còn mười mấy người, lúc này được một đầu mục suất lĩnh chạy tới cổng đại viện, còn lại phần lớn là tá điền trong trang, cuộc sống của họ là dựa vào thôn trang, trai tráng vừa nghe cướp vào trang, đầu tiên là sợ chết, sau lại nghĩ, nếu cướp vào trang, bọn họ cũng không sống được, vì mạng sống, nghe thấy trang đinh la hét, bọn họ đều cầm cuốc xẻng chạy ra, kêu loạn đi theo nhóm tráng đinh hướng tới nhà lớn.
Triệu Nhị Lư ghé vào trên tường, dùng sức nuốt nước bọt, nhìn đèn đuốc trong trang như con rắn tiến đến, trong lòng kinh hoàng không ngừng, ba người đi theo cũng đều khẩn trương lên, vội hỏi Triệu Nhị Lư nên làm gì tiếp theo.
Triệu Nhị Lư trong lòng thầm mắng, lão tử nếu biết thì tốt rồi, nhưng hắn không thể nói ra, bởi vì tốt xấu gì hắn hiện tại cũng xem như một tiểu đầu mục, nếu hắn lộ vẻ hoảng hốt, vậy thì ba tên này sẽ càng hoảng, trong lúc lơ đãng, hắn sờ mái ngói trên tường, linh cơ khẽ động, lập tức nhấc lên mái ngói : " Ngu ngốc, cầm ngói ném bọn họ, đừng làm cho bọn họ đến gần là được ! Đáng chết, ném mạnh lên, sợ cái chim ! "
Được hắn nhắc tỉnh, ba người kia cũng đều hiểu ra, ba chân bốn cẳng liền nhặt lấy ngói trên tường ném ra phía trước, đồng thời lại dùng bức tường ẩn nấp chính mình, nhìn xuống phía dưới.
Trang đinh vừa kêu loạng vừa mang theo không ít tá điền, vọt tới bên ngoài cửa lớn, nhưng bọn họ còn chứa kịp ổn định thì một đống mái ngói liền đổ ập xuống đầu, lập tức có người trúng chiêu, bị ném cho đầu toàn máu, ngã ngay tại chỗ.
" Trên tường có người! ... " Có người lập tức hét lên, đám trang đinh tá điền vừa tụ tập lại cửa lớn lại bị đám gạch ngói đánh cho chim bay thú chạy, một ít người trúng chiêu, cũng ôm một đầu máu me, chạy khỏi cửa lớn.
" Cáp .... , đám gạch ngói ăn đã không ??? Ha ha ! Lão tử xem các ngươi còn dám lại đây ! Nhanh ! Mau mang nhiều gạch ngói một chút, bọn chúng lại dám đến, cho ta hung hăng ném bọn chúng!" Nhìn đám trang đinh tá điền bị đánh chạy, Triệu Nhị Lư lập tức quên khẩn trương, kiêu ngạo cười đắc ý.
Đám trang đinh sau khi hồ đồ ăn đòn, liền xa xa đứng nhìn cửa lớn, lúc này mới ý thức được, loạn dân khó đối phó, hơn nữa, bọn họ cũng không biết, bên trong rốt cuộc còn có bao nhiêu loạn phỉ, mà đám cướp này làm thế nào mà tiến và thôn trang.
Lưu lột da lúc làm địa đạo, đều chỉ dùng người tin được, việc này, hắn sẽ không nói cho ngoại nhân biết, mà những công nhân tham gia đào đất, cũng không làm cho hắn yên tâm, có người bị hắn hại chết, cũng có hai ba cái chết do lần trước loạn dân vây công Lưu gia trang, còn lại những hộ viện cũng đi theo hắn đi Phượng Tường Phủ, người duy nhất trong trang biết địa đạo chỉ có Lưu quản gia, đáng tiếc Lưu quản gia đã sớm bị Tiếu Thiên Kiện ột đao, đi tìm Diêm Vương gia báo danh, cho nên, trong trang thật đúng là không còn có người biết chuyện này.
Vốn đám trang đinh, tá điền là do Lưu quản gia quản lý, nhưng lúc này, Lưu quản gia đã chết từ sớm, một đám trang đinh, tá điền không có người quản, tuy rằng dựa vào ý niệm bảo vệ nhà cửa mà tụ tập lại đây, nhưng không ai chỉ huy, đám người giống như ong vỡ tổ, nhất thời không biết làm sao.
Cho nên, khi trúng gạch ngói, cũng không có người dám hướng cửa lớn xông tới, cả đám cổ động hô hào trong bóng tối, nhưng lại không biết làm sao.
Tiếu Thiên Kiện tất bật chỉ huy thủ hạ, cuối cùng ở trong nhà lớn, tìm ra mấy chục lượng bạc vụn, còn có một ít tiền đồng, nếu chỉ có chừng này, quả là không tương xứng với tài lực của Lưu Lột Da, nhưng Tiếu Thiên cũng không kỳ quái, bởi vì không cần nghĩ cũng biết, Lưu Lột Da khẳng định là lo lắng cho sự an toàn của thôn trang, đã đem lượng lớn bạc chuyển vào Phượng Tường Phủ thành, cho nên nơi này còn lại chút ít cũng không kỳ lạ.
Lại có kho lúa bên cạnh chứ lượng lớn lương thực, bọn họ vốn là đám người bị đói đến sợ, nhìn thấy một đám lương thực, hận không thể một đầu chui vào, ôm đám lương thực ngủ luôn.
" DKM ! Lưu Lột Da đúng là vương bát đản, chứa nhiều lương thực như vậy, lại trơ mắt nhìn chúng ta đói chết, lão tử đầu năm đi đến đây xin miếng cơm, ngay cả một nắm cơm cũng chưa chừa cho lão tử, còn bị bọn họ đánh một trận, thực là đáng chết! " Đứng trước đống lương thực, một tên thủ hạ của Tiếu Thiên Kiện lập tức chửi ầm lên, nhịn không được cầm một nắm lúa mạch, liền nhét vào miệng ăn sống.
" Thủ Lĩnh! Mau đến xem, trong chuồng gia súc, còn có 2 con la, 2 con lừa ! Còn có mười mấy con trâu, quả là đáng tiếc ! Nếu có thể mang theo chúng nó thì tốt rồi !" Đại Ngưu vội vội vàng vàng theo phía bên kia chạy qua, hưng phấn đối với Tiếu Thiên Kiện kêu lên.
Tiếu Thiên Kiện lúc này làm gì có tâm tình quan tâm chuyện này nữa, vừa rồi bọn họ bị tráng đinh phá vỡ hành tung, hắn vẫn âm thầm khẩn trương, sợ đám tráng đinh không muốn sống vọt vào, như vậy, bọn họ không thể ngăn được đối phương, chỉ có thể quay đầu theo địa động chạy trốn, hơn nữa hắn cũng đã nổi lên ý niệm, muốn cùng thủ hạ, tùy tiện khiêng một chút này nọ, trốn đi ngay.
Nhưng khi hắn nghe thấy động tĩnh bên ngoài xong, liền có chút hồ đồ rồi, đối phương vồ đến cũng không hung mãnh giống như hắn nghĩ, ăn một chút gạch ngói của bọn Triệu Nhị Lư liền lui xuống, tình huống này tựa hồ có chút không quá bình thường.
Nghe Đại Ngưu ồn ào, trong đầu Tiếu Thiên Kiện đột nhiên lóe sáng, nhưng loại này ý niệm, chỉ chợt lướt qua, hắn vẫn chưa bắt được điểm chính.
" Nga! Trước mặc kệ đám gia súc !" Tiếu Thiên Kiện trả lời theo bản năng.
Đại Ngưu trước kia chuyên chăm sóc gia súc cho chủ, trời sinh có cảm tình với gia súc, nghe Tiếu Thiên Kiện nói thế, không khỏi có chút nhụt chí, phe phẩy đầu than thở nói : "Đáng tiếc! Nếu có thể mang theo bọn chúng, chúng có thể giúp chúng ta chở không ít lương thực! Nếu thế, thời gian dài sau này chúng ta không sợ không có cơm ăn ! Thật sự đáng tiếc !"
Tiếu Thiên Kiện nghe xong, đột nhiên trong lòng vừa động, hắn vừa rồi vốn tính lấy chút gì đó, rồi dẫn người theo địa đạo lui ra ngoài, rời khỏi nơi đây, nhưng tình huống hiện tại so với tưởng tượng của hắn có chút khác nhau, trong đầu hắn bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ lớn mật.
" Thiết Đầu, Triệu Nhị Lư, tình huống bên ngoài sao rồi ? " Tiếu Thiên Kiện lập tức hỏi hai người canh giữ ở trên nóc tường .
" Mẹ, đám tôn tử vừa ăn của lão tử vài viên gạch, cư nhiên không dám xông qua tiếp! Thực con mẹ nó kém cỏi! " Triệu Nhị Lư có chút đắc ý hồi đáp.
"Bọn họ trốn rất xa, không biết đang làm cái gì !" Thiết Đầu núm vào nóc nhà, bên người một đống gạch ngói sẵn sàng, tùy thời ném người.
Tiếu Thiên Kiện liền suy nghĩ cẩn thận lại vấn đề, trong lòng mừng như điên, thầm nghĩ : Mẹ, lão tử vận khí thật quá tốt ! Vừa rồi xử lý người kia khẳng định là lãnh đạo của bọn hắn, trước mắt bọn họ không có người làm chủ rồi !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...