Tàng Kiều

Edit: Tịt

Bà Chu là người đầu tiên phát hiện Chu Cẩn Niên có hành động khác thường. Hiểu con không ai bằng mẹ, tuy nói con trai càng lớn càng khó hiểu, nhưng có một số hành động thói quen lúc nhỏ,  là không thể che dấu. Ví dụ như, một lần ăn hai chén cơm lớn, một hơi uống sách một chén nước, điều này chứng tỏ tâm tình anh tốt lắm.

Sau khi ăn xong một nhà ba người cùng Tô Thụy ra ngoài đi dạo lượn các cửa hàng, một cảnh tượng hòa hợp, thừa dịp Tô Thụy giúp ông Chu chọn dụng cụ câu cá, bà kéo Chu Cẩn Niên sang một bên, nhỏ giọng hỏi:  “Con cầu hôn với Tiểu Tô rồi? Nó đồng ý rồi?”

Chu Cẩn Niên nói:” Mẹ lại nghĩ linh tinh, ai nói với mẹ thế,  nhất định đừng để Tô Thụy nghe thấy.”

Bà Chu kéo tay anh lên, chỉ vào nhẫn hỏi:” Vậy cái này là gì đây.”

Chu Cẩn Niên cười như vừa bắt được trăm vạn, nói:” Con chỉ là thấy đẹp, đeo chơi thôi.”

Bà Chu nửa tin nửa ngờ, nhìn vẻ mặt cười không đứng đắn của anh, lại tức giận, duỗi tay véo mạnh một cái, Chu Cẩn Niên kêu đâu oai oái.

” Mẹ nói cho con biết, thằng nhóc,  mày mà làm mất cái này, không thành được một đôi, cứ thử xem xem mẹ có đánh chết mày không!” Bà Chu hung tợn cảnh cáo.

Thang Tiểu Mạt cuối cùng cũng bắt đầu làm nghiệp vụ rồi. Tổ của cậu phụ trách giảm bớt chi phí nội doanh, cậu trước tiên là thử chạy vào thành phố.

Áo sơ mi trắng, cà vạt, âu phục giá rẻ màu tối, cầm cặp công văn, vừa mới đi đến văn phòng, đã có đồng nghiệp nữ cảm thán:” Tiểu Mạt, cậu vẫn là đừng mặc những bộ quần áo như thế này nữa, dù mặc thế này, cũng vẫn chỉ là một thiếu niên xinh đẹp thôi.”

Thang Tiểu Mạt cực kì xấu hổ mà sờ sờ gáy, trong lòng cảm thán giá cả leo thang, một hai tháng này tiền cậu tiêu phí cho quần áo đã vượt qua dự tính một cách nghiêm trọng, quần áo mùa đông rất đắt.

“Tôi cảm thấy cậu mặc cái gì đều đẹp hết.” Chu Cẩn Niên vừa nói vừa cới quần áo,”Không mặc gì cũng rất đẹp……”

Thang Tiểu Mạt ngồi ở sô pha, ngẩng đầu nhìn nam nhân này cởi từng cái từng cái áo khoác, áo len, quần dài, tự nhiên mà phơi bày cơ thể cường tráng của anh, thành phần tri thức tinh anh mỗi ngày ngồi ở văn phòng, còn có thể bảo dưỡng một dáng người tốt cũng không dễ, chắc hẳn là thường xuyên đến phòng tập thể thao. Thẳng Tiểu Mạt cứ nhìn chằm chằm bộ phận đang lồi lên trong quần lót của Chu Cẩn Niên.

Chu Cẩn Niên trầm thấp cười, tiến lại cúi đầu ghé sát cậu, nói:” Cái này để lại cho cậu cởi.”

Thang Tiểu Mạt cà lăm:” Tự, tự anh không biết cởi sao, tôi, tôi còn một cái chưa cởi mà….” sau đó là một tiếng thét kinh hãi, hai người đổi vị trí, Chu Cẩn Niên ôm cậu đặt trên người mình, không khách khí động thủ.

” Làm, làm gì!” Thang Tiểu Mạt túm chặt cổ áo lại khó bảo vệ quần, gấp đến mức không ngừng giãy giụa.

Thanh âm Chu Cẩn Niên lại càng trầm, vỗ mạnh một cái vào cái mông trắng nõn lõa lồ của cậu, cắn vành tai cậu, nói:” Cậu lại động, tôi không dám bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu đó.”

Thang Tiểu Mạt cứng đờ, cảm nhận được rõ rằng cái thô cứng ở dưới người, ngẩng đầu đối diện ánh mắt đen như bóng đêm của Chu Cẩn Niên, đột nhiên có chút miệng khô lưỡi khô:” Chuyện kia……Bây giờ bắt đầu à?”

” Không phải thì cậu gọi tôi tới làm gì?” Chu Cẩn Niên mỉm cười hỏi, hai tay đưa xuống, đầu ngón tay tiến vào quần lót của cậu, lực đạo vừa phải xoa nắn hai cánh mông của cậu.

Thang Tiểu Mạt suýt chút nữa thì hét lên, cậu chỉ nghĩ từ từ tiến đến, chứ không phải vừa vào cửa liền cởi quần áo tiến thẳng vào chủ đề. Há miệng nhưng lại không kêu được, Chu Cẩn Niên đã trước một bước mà hôn cậu.

Triền miên kịch liệt trằn trọc liếm hôn, mặt Thang Tiểu Mạt nóng bừng lên, muốn tránh đi, nhưng đầu lại bị bàn tay to lớn của Chu Cẩn Niên ôm lấy, hai tay đẩy đẩy, muốn ngăn anh cởi quần của mình, nhưng kinh nghiệm lại không đủ, chỉ thoáng chốc đã bị hôn đến mơ màng.

Chu Cẩn Niên chính là thích phản ứng ngây ngô mất tự nhiên của cậu, thân thể thanh niên mềm dẻo mẫn cảm, xinh đẹp cân xứng, còn hơn cơ thể rắn chắc của những kẻ thường đến phòng tập thể thao. Anh buông tha bờ môi của cậu, chuyển đến vuốt ve lỗ tai và gáy của cậu, cảm giác rõ ràng nam hài trong ngực rùng mình một chút.


Không biết mình vận khí thế nào mà có thể gặp được cậu nhóc này. Chu Cẩn Niên cảm thán, chắc là ông trời thấy chính mình đáng thương rồi.

” Đi đến giường đi, được không?” Giọng nam khàn khan gợi tình, quyến rũ mời gọi.

Thang Tiểu Mạt hơi há miệng thở dốc, ánh mắt mờ mịt mơ màng nhìn Chu Cẩn Niên, cánh tay đặt trên cổ anh bất động, giống như là không có nghe được. Loại tình hình này cậu không hề có kinh nghiệm gì đáng nói, vẻn vẹn chỉ có hai lần, lần đầu tiên Chu Cẩn Niên tiến tới ào ào khiến cậu không kịp hoàn hồn, lần thứ hai say rượu, toàn bộ hình ảnh đều mơ màng rời rạc, cho nên cậu vẫn là không kinh nghiệm, thậm chí hôn môi, đều không quen hít thở.

Nhưng Chu Cẩn Niên không quan tâm, anh thích bạn giường như vậy. Nhìn gương mặt đỏ bừng này, cái miệng ướt át đã bị dây dưa, anh đợi không được đến lúc Thang Tiểu Mạt trả lời, xoay người một cái liền đặt cậu dưới thân, cúi đầu cắn yết hầu của cậu.

” A!” Thang Tiểu Mạt kinh hoảng ngẩng đầu, phản xạ có điều kiện mà rút tay muốn đẩy ra, động tác của Chu Cẩn Niên lại nhanh hơn nhiều, nhanh chóng nắm tay cậu đặt lên trên đầu, giễu cợt nói:” Cưng à, ngoan ngoãn đừng phản kháng anh nữa, nếu không anh sẽ dùng trò của lưu manh đó.”

Trò của lưu manh…… Thang Tiểu Mạt đột nhiên tỉnh táo, sao lại thế này, tất cả đều không như suy nghĩ của cậu, cậu mất rất nhiều thời gian suy nghĩ trăm ngàn loại tư thế, đương nhiên, tất cả đều là tưởng tượng, nói chung cậu vẫn chưa đủ dũng khí làm trò lưu manh đâu.

” Chờ, chờ một chút! Chờ một chút!!” Đầu óc thanh tỉnh, khí lực cũng sẽ trở lại, giãy dụa kịch liệt, ngay lập tức, Chu Cẩn Niên bởi vì cậu kiên quyết giãy dụa mà bỏ tay ra. Thang Tiểu Mạt nhảy xa ba thước, tránh ở bàn trà vù vù ha ha thở dốc.

” Làm theo lời tôi! Làm theo lời tôi, anh nói rồi, tôi có thể coi như chiêu kỹ.” Đối mặt với Chu Cẩn Niên đang nhăn mày hơi tức giận, cậu đưa ra lời giải thích như thế.

Chu Cẩn Niên nghĩ, chơi vui. Vì thế hỏi:” Được rồi Thang tiên sinh, sô pha sàn nhà phòng tắm phòng bếp, hay là ngài thích ra ngoài ban công làm?”

Thang Tiểu Mạt nuốt nước miếng:” Nằm, phòng ngủ là được rồi.”

Ánh mắt Chu Cẩn Niên thật sự cứ như sói nhìn dê, chậm rãi đùa, hỏi:” Vậy cậu thích dùng loại tư thế nào? Từ sau tiến vào có vẻ dễ, lúc động cũng dễ dàng điều khiển độ nông sâu, a, giống như lần trước làm như vậy cậu thoải mái không? Lúc sau cậu lại khóc đến rối tinh rối mù……”

Thang Tiểu Mạt lỗ tai ong ong, nghe những lời này thế mà lại từng chút một nhớ lại, hai chân như nhũn ra, vội vàng ngồi xổm xuống, khép hai đùi lại.

Chu Cẩn Niên cố gắng nhịn cười, đi qua ôm cậu:” Vậy chúng ta vào phòng ngủ đi, Thang Thang đừng ngồi ở chỗ này chứ, sẽ cảm lạnh.”

Đang định đưa tay đến ôm, đột nhiên di động vang lên, không khí ái muội màu hồng đột nhiên bị phá vỡ. Chu Cẩn Niên đứng lên đi đến giá áo lấy từ trong túi áo khoác, nhanh nhẹn tiếp nghe.

“…… Tôi đúng lúc đang có chuyện quan trọng, ngài gọi đến…… Fuck! Mẹ nó tên khốn này thật đúng là biết chọn thời điểm…… Được rồi tôi đến ngay đây.”

Ba một tiếng gập điện thoại lại, anh quay đầu nhìn Thang Tiểu Mạt vẫn còn ngồi đó, ôm đầu gối, cũng đang nhìn anh.

” Thực xin lỗi. Công ty có chút việc quan trọng, nếu không thì, tối tôi vẫn có chút……”

Thang Tiểu Mạt vừa lúc đâm lao phải theo lao thôi, vội vàng xua tay khách khí nói:” Không không không không! Anh có việc anh đi nhanh đi anh đi nhanh đi!”

Chu Cẩn Niên cũng không dây dưa, vừa mặc quần áo vừa nói:” Đừng ngồi xổm ở đó, hoặc là mặc quần áo hoặc là leo lên giường, phòng bật điều hòa cũng sẽ bị cảm ……Cậu vẫn có thể lại gọi điện thoại cho tôi, đúng không?”

” Đương nhiên!” Thang Tiểu Mạt đầu gật như trống bỏi, trong lòng nói thầm, sớm biết anh là con sói như vậy thì đã không gọi anh.

Mở cửa, Chu Cẩn Niên dừng một chút, xoay người nói với Thang Tiểu mạt đang chuyên tâm cài cúc áo:” Nghe này, trong vòng 3 ngày cậu không được gọi đến, tôi sẽ gọi cho cậu.”


Sau đó đẩy cửa rời đi. Thang Tiểu Mạt một mình đứng, lầm bầm lầu bầu:” Còn nói là chiêu kỹ, đây rõ ràng chính là bán ***……”

Tông Nhạc nhìn thấy xe Chu Cẩn Niên đang tiến vào cơ quan, ngẩng đầu nhìn giờ, cũng chỉ mới mười phút, không hồ là người chuyên nghiệp nổi tiếng đúng giờ. Hắn quen Chu Cẩn Niên 10 năm, quen nhau nhưng trước nay không qua lại, làm nghề như bọn họ, không thể không như thế, hắn ở cơ quan tình báo làm chủ nhiệm 15 năm, căn bản là không có một bạn bè nào biết.

Tòa nhà kiểu cũ, cầu thang bằng gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt, bước chân vững vàng dần đến gần, Chu Cẩn Niên vào cửa:”Trò gì lợi hại đến mức ngài không giải quyết được?”

Tông Nhạc cười hỏi:” Quấy rầy việc tốt của cậu?”

” Khụ, còn không phải là việc vặt vãnh của công ty, tôi cũng phải kiếm chút tiền sinh hoạt.” Chu Cẩn Niên đặt mông ngồi trước màn hình máy tính, nhíu mày nhìn mấy thứ trên màn hình.

” Cấp trên vừa gửi đến, chính lá có kẻ xâm nhập vào máy, nửa giờ không phá được, thì chỉ còn chờ tư liệu bị tung ra ngoài, cậu vẫn chưa biết là thần tiên phương nào làm.” Tông Nhạc rót chén trà, tự mình đưa cho Chu Cẩn Niên.

Chu Cẩn Niên vội vàng đón lấy, nói:”Ngài đã sắp về hưu rồi còn làm khổ ngài như vậy, cấp trên cũng thật là không có nhân tính.”

Tông Nhạc nói:” Cậu nhanh nhanh tìm, không cần để ý tôi, coi như không có tôi.”

“ Vậy hay là ngài đi ra ngoài đi dạo một chút?” Mắt Chu Cẩn Niên không rời màn hình máy tính.

Tông Nhạc nhẹ nhàng rời đi. Nửa giờ sau quay lại, văn phòng đã sớm không còn bóng dáng Chu Cẩn Niên, lại nhìn máy tính, nguy hiểm đương nhiên được giải quyết rồi, trên màn hình chỉ còn lại trò dò mìn, toàn bộ diệt sạch, ghi lại chỉ mất có 41s.

” Thằng quỷ nhỏ!” Tông Nhạc vỗ lưng ghế cười mắng.

Thơi gian ba ngày không dài, nhưng đủ để Thang Tiểu Mạt tìm ra một cái lý do chu toàn lại không mất mặt. Lúc Chu Cẩn Niên gọi điện đến, cậu trốn trong WC công ty nói chuyện:”Thực xin lỗi tôi đang ở ngoài.”

Chu Cẩn Niên hỏi:” Ở đâu tôi tới đón cậu.”

Thang Tiểu Mạt nói:” Tôi ở tỉnh H.”

Chu Cẩn Niên ở đầu này điện thoại nơi cậu không nhìn thấy được nhếch mày:” Vậy được rồi, cậu trở về lại gọi điện thoại cho tôi.” nói xong cũng không dây dưa nhiều mà treo điện thoại luôn.

Thang Tiểu Mạt nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu, nghĩ rằng người này thật đúng là thẳng thắn, chính là phong cách của một kẻ lãnh đạo.

Trở lại văn phòng, đồng nghiệp nói có người gọi điện đến văn phòng tìm cậu.

Thang Tiểu Mạt hỏi:” Là ai?”

Đồng nghiệp nói:” Cậu ta nói là anh cậu, bảo cậu nghe điện thoại, tôi nói cậu đi WC, cậu ta  không nói cái gì liên dập máy.”

Thang Tiểu Mạt lập tức có cảm giác xấu hổ như bị cởi sạch quần áo, cuộc gọi kia nhất định là của Chu Cẩn Niên, cậu chắc chắn.


Vì thế nguyên cả một ngày cậu đều chờ Chu Cẩn Niên gọi điện đến hỏi cậu, nhưng gần đến giờ về vẫn là không có, cậu đột nhiên có cảm giác Chu Cẩn Niên sẽ không liên lạc với cậu nữa, kiểu người giống như anh, nhất định là cực kì cao ngạo. Hết giờ có chút thấp thỏm trở lại căn phòng Chu Cẩn Niên cho cậu thuê, không thấy ai hết, Thang Tiểu Mạt một mình một người xem ti vi đến nửa đêm, cuối cùng vuốt vuốt cái nhẫn trên cổ liền ngủ.

Liên tục nửa tháng hai người đều không có liên lạc gì. Thang Tiểu Mạt dần dần ném luôn người kia ra sau đầu quên sạch sành sanh, một người một mình sống trong căn phòng lớn, tự tại trước nay chưa từng có làm cậu quên hết tất thảy, thường xuyên nổi hứng làm một chút chuyện làm người ta muốn ngất xỉu, thực tế thì dây thần kinh cậu khá là lớn.

Chu Cẩn Niên thật sự là xui xẻo, thời gian nửa tháng là đi ra nước ngoài khảo sát, sau khi phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về, việc đầu tiên làm là đến nhà trọ kia để xem thử mình có may mắn gặp Thang Tiểu Mạt ở đó hay không, cậu đang trốn tránh anh, Chu Cẩn Niên đã sớm chuẩn bị tinh thần đến nơi sẽ không có người.

Cho nên anh hoàn toàn không thể ngờ lúc mở cửa bước vào sẽ bị một mùi thối xông đến khiến muốn lùi lại. Dũng cảm đổi giày vào cửa, đi đến phòng bếp, chỉ thấy bạn học Thang Tiểu Mạt đang đeo một cái tai nghe lớn, vừa  ngâm nga ” ư hử ư hử “, đứng đưa lưng về phía anh đang rán đậu.

Chu Cẩn Niên muốn cười, không đi quấy rầy cậu, khoanh tay, nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp, xem cậu khi nào thì phát hiện mình.

Thang Tiểu Mạt đang vui vẻ, hát đến ” Chiêu bài của kẻ lắm bệnh Đông Á, đã bị ta một cước đá văng ra!” Câu này, cuối cùng một tiếng ” hừ!”

Nhảy mạnh xoay người, tạo hình là tạp dề màu hồng, một tay là nắp nồi một tay là cái thìa (thìa mà có lỗ lỗ), cứ như vậy mà đối mặt với Chu Cẩn Niên.

Chu Cẩn Niên tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, Thang Tiểu Mạt trong nháy mắt đã hóa đá.

Ước chừng mười giây, bạn học Thang mới phản ứng được, kéo cái tai nghe xuống, thu lại tứ chi, ra vẻ bình tĩnh nói:” Xin chào.”

” Chào.” Chu Cẩn Niên nhịn cười, hỏi:” Làm cái gì mà lại thối như vậy?”

” Đậu……” Thang Tiểu Mạt xoay người, mặt nóng đến muốn nổ tung, trong lòng đang nói thầm, suýt chết, người này sao lại không lễ phép như vậy đột nhiên chạy vào nhà người ta, hoàn toàn không có khái niệm đây là phòng ở của người ta.

Chu Cẩn Niên tiến đến nhìn vào trong nồi cái vật hình lập phương màu vàng đang chuyển động, hoài nghi hỏi:”Thối như vậy có thể ăn không?”

” Anh chưa từng ăn?! Tôi lúc học mẫu giáo bé đã thường ở trường học mua cái này ăn!” Thang Tiểu Mạt dùng đũa gắp một miếng, chấm một chút tương, đưa cho anh.

Chu Cẩn Niên do dự nhưng cũng nhận, nín thở bỏ vào trong miệng ăn, vừa ăn vừa gật đầu:” Ừm…… Ừm…… Cũng được.”

Thang Tiểu Mạt nhếch miệng cười. Chu Cẩn Niên nghĩ thầm, may mà tên nhóc này dễ bị rời đi lực chú ý, dù sao vẫn là không bị khó xử thêm.

Cơm tối, cuối cùng vẫn là Chu Cẩn Niên vào bếp làm. Kỳ lạ lúc xuống máy bay anh còn cảm thấy mệt, vừa cầm cái nồi đã không còn mệt mỏi. Thang Tiểu Mạt đứng ở bên cạnh cầm một thanh tre xuyên 20 miếng đậu, bẹp bẹp ăn đến vui vẻ.

Chu Cẩn Niên đều xem ở trong mắt, nói:”Cũng cho tôi vài miếng đi cậu sao lại không nghĩa khí như vậy.”

Vì thế mà Thang Tiểu Mạt cứ cậu một miếng anh một miếng, thuận tiện nói chuyện phiếm.

” Anh tốt nghiệp trường nào?”

” Nam Đại.”

” Oa!” Thang Tiểu Mạt kêu một tiếng:” Thảo nào.”

” Cái gì?”

“Nhìn qua chính là bộ dáng rất tài giỏi, anh trước kia ở trường học nhất định là rất được mọi người ý nhỉ?”

” Làm sao mà thấy thế?”


“Ngoại hình anh đẹp.”

Chu Cẩn Niên a một tiếng, nói:” Ngoại hình?”

” Chính là ngoại hình.”

(nói thực thì chỗ này mình không biết phải dịch sao L( căn bản rằng thì là mà: Anh Thang anh ý dùng tiếng địa phương của từ ngoại hình có âm Hán Việt là Mại Tương, nhưng mà anh Niên thì đương nhiên là không hiểu tiếng địa phương của em nó)

” Chính là ngoại hình.”

“Ngoại hình của cậu đẹp bán cũng đắt phết đó.” Chu Cẩn Niên nói:” Cậu treo biển hành nghề tôi nhất định cổ vũ.”

Thang Tiểu Mạt mặt không chút thay đổi nuốt miếng đậu nói đùa:” Anh mắt không tồi, ra sau xếp hàng đi.”

Chu Cẩn Niên cười, giống, quả thật chính là cái người “Nhị đạo buôn lậu” cùng mình nói chuyện hai năm

Cơm nước xong Thang Tiểu Mạt ngồi sô pha xem ti vi, Chu Cẩn Niên tắm rửa sạch sẽ đi ra, nửa thân trần ướt át, lập tức đi đến bên cạnh điều hòa thổi tóc. Thang Tiểu Mạt cố gắng che dấu trạng thái phòng bị của mình, thản nhiên nhìn quét một vòng những vũ khí có khả năng sát thương mình có thể với tay lấy, bao gồm gạt tàn, lọ hoa, điện thoại, đèn bàn bằng thủy tinh, bàn trà – cái này hình như hơi lớn, ném không được……

Chu Cẩn Niên liếc mắt nhìn thấy vẻ cảnh giác của Thang Tiểu Mạt, trong lòng cảm thấy buồn cười, đại khái thật sự là đã khiến cậu sợ hãi rồi. Nhưng anh đêm nay đích xác là muốn ôm một người ngủ, vấn đề này nhất định phải giải quyết.

Vì thế  anh hơ khô tóc, mặc áo ngủ vào, tùy tiện buộc dây lưng đi đến ngồi cạnh Thang Tiểu Mạt.

Thang Tiểu Mạt thực chuyên tâm xem chương trình trên TV, dạy phương pháp nuôi gà, xem đến mức mắt cũng không chớp một cái.

Chu Cẩn Niên nhìn gương mặt trẻ trung nhẵn nhụi của câu, lông mi cong dài, cái mũi xinh xắn, môi hình trái tim, cực kì quyến rũ, khuôn mặt này không tính là đẹp trai, nhưng quả thật là xinh đẹp hơn người, nhìn xuống cái cổ mảnh khảnh, yết hầu hơi nổi lên, trên xương quai xanh là cái nhẫn phỉ thúy hoàn mỹ gia truyền nhà họ Chu đang lẳng lặng xỏ trong dây chuyền……

” Khụ.” Chu Cẩn Niên nhuận nhuận hầu, nói:”Mấy hôm nay ngủ phòng tôi à?”

Thang Tiểu Mạt:” A? Anh không phải là không ở chỗ này sao?”

Chu Cẩn Niên không phủ nhận nói:” Là có chỗ ở, thỉnh thoảng vẫn ngũ lại chỗ này.”

Thang Tiểu Mạt nhìn đồng hồ, nói:” Thời gian không còn sớm nữa, anh nhanh đi đi.”

Lệnh đuổi khách quá rõ ràng, Chu Cẩn Niên không nói gì.

” Đêm nay tôi không muốn đi, muốn ngủ ở đây.” Chu Cẩn Niên càng nói càng cảm giác tội ác đầy mình.

“Thế tôi ngủ sô pha. Ngủ ngon.” Gà bắt đầu bước vào thời kì động dục, trên TV có nói các bước thiến gà.

Bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, Chu Cẩn Niên đành phải đứng dậy trở về phòng.

Thang Tiểu Mạt nghe được tiếng đóng cửa sau lưng, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người nằm xuống sô pha.

Ban đêm phòng khách trống trải có hơi lạnh, Thang Tiểu Mạt ngủ không được an ổn. Cậu mơ mình chỉ mặc một cái áo sơ mi đi giữa một vùng tuyết trắng, cứ đi cứ đi, đột nhiên thấy phía trước có ánh lửa, vì thế vui sướng chạy về phía trước, thấy một cái nhà gỗ, đẩy cửa ra, lò sưởi trong nhà lửa cháy rừng rực, sàn trải đầy thảm lông dê, một con gấu đen lớn ở bên cạnh đi đến, ấm áp ôm lấy cậu, thật là thoải mái.

Chu Cẩn Niên nhìn Thang Tiểu Mạt cười ngây ngô cọ qua cọ lại trong lòng mình, nhịn không được mỉm cười. Cậu còn trẻ, đơn thuần không thiết lập phòng vệ, dễ dàng tin tưởng người khác, tính cách như vậy có lẽ phải trải qua rất nhiều thất bại mới có thể trở nên hiểu đời hơn. Anh đột nhiên không muốn cậu trở nên hiểu đời hơn, một Thang Tiểu Mạt như này là cái anh cần, bỏ qua người này, có thể sẽ không có người tiếp theo.

Nhìn cái nhẫn trên cổ cậu, cúi đầu hôn lên thái dương cậu, kéo chăn, cùng cậu chìm vào giấc ngủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui