CHƯƠNG 40
Lúc vào đêm, lửa trại trên nơi đóng quân sáng rực, xa xa thường thường truyền đến mấy tiếng sói hoang tru lên.
Tiết Ký Phong cầm túi rượu tùy thân mang theo nốc một ngụm, chép chép miệng, lắc lắc túi rượu sau đó có chút không muốn nhét nút gỗ lại, “Ai, Mạc Bắc tái ngoại, phải uống tiết kiệm, uống xong cũng không biết đi nơi nào tìm rượu.”
Lăng Thanh đang vận khí điều trị, mở mắt ra, vừa làm thông chân khí trở về vị trí cũ vừa cười nói, “Ngươi giết vào trận doanh quân Liêu, nơi đó rượu ngon tái ngoại mặc ngươi uống.”
“Được!” Tiết Ký Phong hét lớn một tiếng, lập tức ngã vào chăn ôm thảm lăn một vòng, “Được, đêm nay liền nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai giết chúng không để lại một mảnh giáp!” Liền thấy hắn nằm xuống còn chưa đủ thời gian một chén trà, đã truyền đến tiếng ngáy cao thấp.
Yên Vân Liệt cầm thảm qua bao lấy Lăng Thanh, “Ban đêm ở đây lạnh, ta giúp ngươi đốt thêm một chậu than.”
Lăng Thanh nắm lấy y lắc lắc đầu, “Không có việc gì, ta còn chịu đựng được.” Nói rất nhỏ giọng, sợ đánh thức Tiết Ký Phong.
Yên Vân Liệt thừa dịp cúi người, chạm một cái trên môi Lăng Thanh, “Ngày mai ngươi không nên đi…”
“Ngươi yên tâm, ta ở phía sau trông chừng tỷ tỷ.”
Yên Vân đưa tay nhéo cái mũi thẳng của hắn, dùng giọng điệu dạy dỗ hài tử không nghe lời, “Ngươi bây giờ nói như vậy, đừng đến lúc đó ta vừa không để ý liền xông vào đằng trước.”
Cái loại giọng điệu cưng chiều này, là ngọt ngấy chỉ có giữa tình nhân mới có, khuấy lòng Lăng Thanh mềm nhũn, trong ngực có thứ gì đó tràn đầy trào ra.
Mặc dù Tiết Ký Phong nằm ở nơi đó tiếp tục ngáy, nhưng làm một vài cử động vô cùng thân thiết sau lưng hắn, luôn làm cho người ta có loại cảm giác yêu đương vụng trộm, bị Yên Vân Liệt quấn quít cọ cọ xát xát một hồi, Lăng Thanh liền đẩy móng vuốt hạnh kiểm xấu của y ra, ý bảo y mau đi ngủ.
Thế là Yên đại giáo chủ lại lưu luyến ăn hai cái đậu hủ, bắn mấy cái đao mắt đến người ngủ đến như lợn chết kia, về chỗ chăn của mình nằm xuống.
Đêm Mạc Bắc, tiếng gió sắc bén, nức nở gào thét, giống như âm hồn nấn ná không đi vẫn còn than khóc, lại tựa đang hát vang nhiệt huyết chứa chan không thể phát tiết ấy, hay hoặc là chẳng qua tưởng niệm sáng sớm và thân nhân trong quan ải.
Củi lửa vang đôm đốp, Lăng Thanh không biết ngủ đến khi nào mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, hắn cảm thấy có chút lạnh, co rúc người lại, nhưng vào lúc này nghe thấy một tiếng sáo quét tới.
Lăng Thanh cho là mình lầm tiếng gió nghe thành tiếng sáo, nhưng ngay sau đó lại vang lên một tiếng, hắn nghe được rõ, đây là tiếng sáo liên lạc của Thiên Tuyệt giáo.
Quả nhiên, hắn nghe thấy chỗ Yên Vân Liệt có thanh âm sột sột soạt soạt truyền đến, sau đó tiếng bước chân chậm rãi đi qua. Lăng Thanh vội thúc giục nội tức bế huyệt ngủ của mình, liền nghe thấy tiếng bước chân đứng bên cạnh mình, sau đó huyệt ngủ của mình bị điểm một cái, sau đó tiếng bước chân kia đi ra phía ngoài.
Đến khi tiếng bước chân biến mất ngoài trướng, Lăng Thanh mở huyệt đạo ngồi dậy, nhìn thấy chỗ Yên Vân Liệt đúng là không có người, không khỏi lo lắng, không biết Thiên Tuyệt giáo đã xảy ra chuyện gì, liền nâng kiếm lên ra theo. Tiết Ký Phong thì nằm ở đó tiếng ngáy như sấm, phỏng chừng mấy tiếng sấm cũng không làm hắn tỉnh được.
Lúc này trên nơi đóng quân chỉ có từng đội tướng sĩ qua lại tuần tra, Lăng Thanh phát hiện Yên Vân Liệt cẩn thận tránh người tuần tra, ra khỏi nơi đóng quân đi về phía rừng đá phía tây.
Y đi gặp giáo chúng của mình, vì sao phải tránh tai mắt của người?
Đối với hành động của Yên Vân Liệt, trong lòng Lăng Thanh kỳ quái, theo sát phía sau tới rừng đá.
Rừng đá này là đá thật lớn trải qua nắng phơi gió thổi, nước mưa xâm nhập tích lũy tháng ngày hình thành, hình dạng khác nhau, đứng vững trong bóng đêm đen nhánh, nhìn xa xa từng bóng mờ cao lớn đen sẫm, rất khó coi.
Lăng Thanh trốn phía sau một tảng đá, sau khi thấy rõ ràng người gọi Yên Vân Liệt ra lại là sửng sốt.
Người nọ là Điện Dao…
Hai người tựa hồ nói gì đó, Lăng Thanh bởi vì đứng xa, lại gió lớn, căn bản nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Nhưng biểu tình trên mặt Điện Dao lại không giống như lúc trước trông thấy trong tòa điện đó, không có cái loại kiêu ngạo cao cao tại thượng, biểu tình trên mặt nghiêm túc hơn nhiều.
Lăng Thanh nắm chặt rảnh kiếm trong tay, nén xúc động xông ra xuống, sau khi thấy hai người tựa hồ nói xong, lập tức quay đầu lại về doanh.
Sau khi Lăng Thanh nằm xuống không bao lâu, liền nghe được có tiếng bước chân người trở về, bước chân ấy đi tới chỗ mình, vươn tay giải huyệt ngủ của mình, cái tay ấy điểm một cái trên huyệt đạo của hắn xong cũng không có thu về, trái lại di tới chỗ cánh tay và hai má nhẹ nhàng sờ sờ.
Lăng Thanh thầm nghĩ không tốt, hắn vừa từ bên ngoài trở về, thân dính hàn khí, nhất định là lạnh buốt lạnh buốt. Đang nghĩ phải làm sao, bộp một tiếng, có cái gì rơi xuống che trên người hắn, trong khoảnh khắc bị khí tức của Yên Vân Liệt bao vây.
Giắt kín đệm chăn cho hắn, tiếng bước chân ấy mới quay lại chỗ chăn yên tĩnh lại.
Trong bóng tối Lăng Thanh nháy nháy mắt, khuôn mặt đang dán vào áo choàng của Yên Vân Liệt, đã có thể khẳng định là, Yên Vân Liệt có chuyện gạt mình…
Vì sao? Là chuyện gì?
Có cỗ bất an quanh quẩn trong lòng, khiến cho ngực khó chịu đau âm ỉ, kéo theo những vết thương cũ năm xưa cũng đâm từng trận.
Ngày kế quân sĩ nước Triệu vẫn luôn tránh né khiêu chiến của người Liêu, rốt cuộc điểm binh bày trận đáp lại.
Đội ngũ phía trước nhất có ba người giơ ba lá cờ lớn màu sắc khác nhau. Lăng Thanh cùng Đông Ly Mộ Vân và Nguyễn Tố Tuyết cưỡi ngựa, đều ở hậu phương.
Cờ quạt phần phật, gió lạnh thấu xương như đao quét người, hơi trắng của binh sĩ và chiến mã hô hấp mịt mờ nối thành một mảnh, bầu không khí xơ xác tiêu điều, hòa với đá cát và mùi máu tươi trong gió thổi tới, bao nhiêu tướng sĩ dũng mãnh ở nơi này vì bảo vệ quốc gia mà da ngựa bọc thây, cố thổ trước mặt, lại chỉ có thể chôn xương tha hương.
Sống chết chém giết nghĩ đến đây, hò hét và gào thét một tiếng cao hơn một tiếng còn vang vọng trong gió nghĩ đến đây, khiến cho huyết mạch trong thân thể người có loại xúc động rít gào.
Lăng Thanh nắm Thái Thượng Vong Tình, ngay cả kiếm ngọc không nhiễm sát tính này cũng dường như kích động, hắn ngồi cao trên ngựa quay đầu nhìn lầu canh, nơi đó đứng một thân ảnh màu đen, tựa để ý tới tầm mắt của mình, nhìn sang.
Bốn mắt giao nhau, con ngươi của nam nhân thâm thúy, phía dưới mặt nước yên lặng không sóng cuồn cuộn khí tức nói không rõ.
Trong nháy mắt, Lăng Thanh có loại ảo giác, Yên Vân Liệt cao cao tại thượng như thế cực kỳ giống ấn tượng của mình đối với Yên Vân Liệt rất nhiều năm trước, đường hoàng, tiêu sái, cũng xa không thể chạm tới.
Mà mấy ngày nay, mình và y rốt cuộc đã ở vào quan hệ thế nào?
Quay đầu, phía người Liêu bày ra một hàng trống trận, thời khắc dùi trống hạ xuống, Nguyễn Tố Tuyết giơ tay lên, binh sĩ cầm cờ phía trước vung cờ lớn màu đỏ.
“Tùng! Tùng! Tùng tùng!”
Nhịp trống của đối phương từng tiếng một, dứt khoát đanh thép, một tiếng dứt một tiếng, cuối cùng biến thành tiếng trống vừa nhanh vừa giòn, cờ đỏ cực lớn vẫy ba vòng, ngừng lại, cờ lớn màu lam bỗng nhiên chỉ về phía trước.
“Giết—!”
Đao kiếm vung, chiến mã lao nhanh, cuộn lên cát bụi che trời, kích thích thiết huyết vang vang.
Trong tiếng chém giết rung trời, một tiếng sáo xẹt qua chân trời, liền rất nhanh bị bao phủ, nhưng ngay sau đó lại một luồng phá vỡ chân trời, réo rắt du dương, làn điệu nối nhau, cực không tương xứng với chiến trường huyết tinh khắp nơi, sát khí ngút trời.
Nguyễn Tố Tuyết dùng kim châm phong huyệt nghe của các tướng sĩ, vì vậy bọn họ đều không nghe được thanh âm, ba lá cờ lớn kia chính là dùng để thay thế ra lệnh của trống, không biết chiến trường không có trống trận cũng nghe không được hò hét là như thế nào, có thể bởi vì quá tĩnh lặng mà không thể tập trung tinh thần hay không, thế nhưng luồng dũng mãnh của các tướng sĩ kia lại không giảm chút nào.
Lăng Thanh âm thầm nghiền ngẫm tiếng trống trận của đối phương, lại nghe không ra có gì dị thường mang theo nội lực nhiễu loạn ý thức người, mà các tướng sĩ cũng không thấy bất cứ dị thường nào, dường như là muốn rửa sạch sỉ nhục hai lần trước, giết người Liêu đến liên tiếp bại lui.
Yên Vân Liệt thổi sáo nhỏ, trong đầu hồi tưởng sự tình đêm hôm trước.
Điện Dao lợi dụng tiếng sáo của Thiên Tuyệt giáo dẫn mình ra, khuyên bọn họ không nên làm giãy giụa vô nghĩa, Thiên Chính Thánh giáo ngủ đông nhiều năm như vậy, chờ chính là ngày này, nước Liêu chẳng qua là một con cờ trong tay bọn họ mà thôi, tâm nguyện Thiên Chính Thánh giáo độc bá Trung Nguyên cuối cùng sẽ thực hiện. Nếu như y và người nước Triệu không nghe hắn khuyến cáo, tất sẽ có đau khổ và giáo huấn.
Yên Vân Liệt nhíu mày, kinh ngạc, y nghe trống trận của đối phương, thế nhưng không có bất cứ dị thường nào, ngay khi sắp định dừng từ khúc lại, đột nhiên một tiếng đàn xâm nhập truyền vào tai.
Yên Vân Liệt nhìn khắp nơi, lại không thấy người đánh đàn.
Tiếng đàn xa xăm, ẩn dưới đao kiếm keng keng và trống trận tùng tùng, nếu không nghe kỹ xác thực nghe không ra, Yên Vân Liệt nghĩ, chẳng lẽ có vấn đề không phải trống trận ấy, mà là tiếng đàn này?
Lăng Thanh ngồi trên ngựa, tựa như cảm giác được trong tiếng sáo của Yên Vân Liệt có một tia dao động, nghe kỹ, mới phát hiện trong đó xen lẫn tiếng đàn nhỏ không thể nghe thấy, hắn nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy phía trên lầu canh Yên Vân Liệt đích xác vẻ mặt nghiêm túc, nhắm mắt lại, tâm thần chìm đắm.
Tiếng đàn kia hư vô lúc ẩn lúc hiện, lại quanh quẩn không dứt, giống như là sợi tơ thô, quấn lên tiếng sáo của y.
Yên Vân Liệt hơi rót vào nội lực, định đuổi nó đi, nhưng phát hiện đối phương tựa hồ đang chờ mình làm vậy, tiếng đàn đột nhiên nhanh hơn, Yên Vân Liệt không dám xem thường, ngón tay rất nhanh đè lỗ âm, tiếng sáo vốn xa xăm giống như là muốn hùa theo hùng tráng trên sa trường mà kéo dài kịch liệt.
Lăng Thanh khẽ nhíu mày, tay nắm cương ngựa thật chặt, tiếng sáo này nghe qua tựa hồ không đúng lắm. Xen lẫn với tiếng đàn kia, dường như mang theo hình ảnh lay động người ta, xông thẳng vào nội tâm của hắn, chỗ ngực nảy lên “thình thịch”, ngay cả hơi thở cũng khẩn trương lên.
“Lăng Thanh, ngươi làm sao vậy?” Nguyễn Tố Tuyết bên cạnh tựa thấy sắc mặt hắn không đúng, thân thiết hỏi.
“A a a —!”
Lăng Thanh còn chưa kịp trả lời Nguyễn Tố Tuyết, một trận kêu thảm thiết tê tâm liệt phế xé mở gào thét chém giết và tấn công của đao kiếm, có người giống như nổi điên giơ đao vung loạn, sau đó bị người chém, kiếm trong tay tuột ra bay đi, thẳng về phía chỗ Nguyễn Tố Tuyết, Lăng Thanh xoay ngang kiếm cản lại.
Thế nhưng, cảnh toàn bộ rối loạn…
Bất kể là tướng sĩ nước Triệu hay là người Liêu, không ngừng có người điên cuồng không khống chế được, vốn tình thế nghiêng về một bên, hiện tại lại thành một mảnh hỗn chiến, nhữngg người điên cuồng ấy ôm đầu kêu thảm thiết, giống như là có cái gì xâm nhập vào trong óc khiến đau đớn không chịu nổi, càng lắm kẻ bởi vì không nhịn được đau đớn như thế mà một kiếm đâm vào đầu mình.
Mùi máu nồng đậm làm người ta buồn nôn, phóng mắt nhìn, tràn đầy một mảnh màu đỏ tươi, đâm vào hốc mắt Lăng Thanh nóng lên, hắn cảm giác được nơi ngực có cái gì “thình thịch” cơ hồ sắp nhảy ra, thảm thiết trước mắt lại thay đổi hình ảnh, trong viện nhà nông, mấy người ôm một tã lót vải bông màu lam…
Đừng…
Đó là hài tử của ta…
Đừng!
Hắn giơ kiếm ngọc trong tay lên, kẹp bụng ngựa xông ra ngoài.
“Lăng Thanh?!” Nguyễn Tố Tuyết kêu sợ hãi một tiếng, nhưng Lăng Thanh đã thúc ngựa xông vào chiến trường.
Lúc này trong mắt của hắn nhìn thấy, chính là những người ôm hài tử của hắn đi, hắn giơ kiếm trong tay lên, muốn đuổi theo những người đó, nhưng vô luận thế nào cũng có một khoảng cách.
Người Liêu thấy hắn xông lại, kim đao trong tay vung lên, chém vào chân trước con ngựa, ngựa gục xuống té trên mặt đất, Lăng Thanh giẫm bàn đạp dùng sức đạp một cái, tung người lên, rơi xuống đất bên cạnh con ngựa đã ngã xuống.
Trước mắt hàn quang chợt lóe, một thanh đại đao chém về phía mình, hắn lăn một vòng sang bên, kiếm ngọc trong tay từ dưới vung lên, liền thấy một đạo kiếm khí xoáy ra, người Liêu kia lập tức một phân thành hai.
Yên Vân Liệt trên lầu canh đang tập trung tinh thần chống lại tiếng đàn ấy, liền nghe một tiếng “Lăng Thanh” của Nguyễn Tố Tuyết, mở mắt ra liền thấy người nọ cưỡi ngựa vọt vào chiến trường.
Y không khỏi cả kinh trong lòng, tiếng đàn ấy nắm lấy thời cơ này đè ép xuống, không dám quá phân tâm, chỉ có thể đem hết toàn lực giải quyết người đánh đàn này. Nhưng trong lòng lo lắng chỗ Lăng Thanh, nhìn thấy hắn bị người quét xuống ngựa, máu tươi xung quanh bắn tung toé nhuộm một thân hắn, thậm chí những người bởi vì ảnh hưởng của tiếng đàn và tiếng sáo kia mà không khống chế được biến thành địch ta chẳng phân biệt được cũng đâm kiếm về phía hắn.
Trong lòng Yên Vân Liệt càng cấp thiết, cơ hồ có chút không để ý thổi sáo, cũng quên ước định lúc trước, rằng tình thế có biến thì dừng lại đúng lúc, không thể thương tổn người của mình.
Lúc này Yên Vân Liệt chỉ nghĩ phải cứu Lăng Thanh, không thể để cho hắn rơi vào nguy hiểm.
Tiếng reo hò hùng tráng bị tiêng hô thê thảm thay thế, phân không rõ thắng thua, thống soái người Liêu cũng không hiểu tình trạng này, sai người lui trống lại. Thế nhưng tiếng sáo nọ hệt như ma chú xâm nhập vào óc người, chói tai nhức óc, người đánh trống ôm đầu liên tục kêu đau, liền nghe “ầm, ầm” hai tiếng, trống này đều bị chấn vỡ.
Lăng Thanh bị tiếng động lớn bỗng nhiên đánh thức, nhìn thấy tình hình xung quanh sững sờ một chốc, mãi đến khi trên cánh tay đau xót, mới phản ứng mình lại chẳng biết từ lúc nào đã vọt vào chiến trường.
Dưới tiếng nổ tung của trống trận, tiếng đàn kia cũng đột nhiên ngừng lại, hẳn là bị nội lực của Yên Vân Liệt chấn thương.
Yên Vân Liệt thở hồng hộc buông cây sáo, mồ hôi ướt sũng vạt áo của y.
Người giơ đao kiếm trên chiến trường cũng đều ngơ ngác trong giây lát, sau đó tỉnh táo lại, nguyên soái nước Liêu đứng ở phía sau gọi một hàng người bắn cung tới, cũng không quản nơi đó còn có người Liêu chưa hoàn toàn lui về.
Trong nháy mắt, dây cung căng lên, Yên Vân Liệt vừa thấy tình hình này, tung người nhảy xuống lầu canh, mấy bước vọt tới trước mặt Lăng Thanh, cơ hồ đồng thời, đối diện một loạt cung tên bắn về phía bọn họ.
Liền thấy Yên Vân Liệt giang hai cánh tay, gầm nhẹ một tiếng, trước khi mũi tên gần như chạm vào ngực y, cánh tay đảo qua, những mũi tên này ngừng lại giữa không trung, quay lại bắn về chỗ người Liêu.
Thống lĩnh người Liêu kêu thảm một tiếng ngã xuống, phó tướng bên cạnh lớn tiếng hô “Tướng quân, tướng quân”.
Nơi vừa rồi vô cùng thê thảm yên lặng xuống.
Trống trận ầm ầm, khí thế ngút trời, những âm vang thiết huyết và tung hoành ngang dọc bảo vệ quốc gia, tất cả đều ngừng lại, chỉ có ánh tà dương từ từ hạ xuống chiếu huyết tinh và thảm liệt, cũng tựa hồ ám chỉ… có cái gì đi đến cuối cùng.
Trú doanh Ung châu một mảnh túc mục, cờ trắng phất phơ, mặc dù Yên Vân Liệt cuối cùng đánh chết tướng lĩnh người Liêu, nhưng phía nước Triệu cũng tổn thất nặng nề.
Tướng sĩ may mắn sống sót tập hợp từng cỗ thi thể không trọn vẹn lại, đắp lên vải trắng, nâng lên trên đài giá gỗ bắc giữa nơi trú quân, từng thân thể đắp vải trắng, xếp thành một ngọn núi nhỏ trắng thuần.
Ánh tà dương rơi xuống đầu cùng của mặt đất, chân trời đỏ rực, dường như còn có thanh âm đao kiếm chém giết, cùng với hò hét không sợ, nhiều tiếng truyền đến.
Thi thể sau cùng đưa đến, Dần Hổ lấy đến một vò rượu, mở nắp ra uống một hớp lớn, sau đó ném về phía đài giá gỗ, “Các huynh đệ, một đường đi yên lành!”
Những tướng sĩ khác vây quanh đài giá gỗ cũng ào ào mở vò rượu trong tay ra, uống một ngụm, rồi ném lên đài giá gỗ, vò rượu vỡ vụn, mùi rượu chua cay phiêu dật, che đi huyết tinh khí làm người ta buồn nôn, thiêu đến cổ họng nóng lên.
Nguyễn Tố Tuyết nhận lấy bó đuốc Lưu Bình đưa tới, “Huynh đệ tốt, các ngươi vì nước mà chiến, vì thiên hạ bách tính mà chiến, bậc chí khí cùng hào hùng ấy, thiên hạ và bách tính đều sẽ ghi nhớ! Uống xong một chén rượu cuối cùng này, ngắm quê hương trên đài không quên nhìn lại sơn xuyên hà mạch này, lên đường bình an, kiếp sau, lại là một hảo hán!”
Tướng sĩ xung quanh cùng lớn tiếng nói, “Một đường đi bình an, kiếp sau, lại làm huynh đệ!”
Bó đuốc châm rơi xuống, ánh lửa hừng hực chiếu rọi kiên nghị trên khuôn mặt mỗi người.
Dần Hổ dùng cánh tay đẩy Tiết Ký Phong đang len lén lau nước mắt bên cạnh, lớn giọng nói, “Khóc cái gì? Huynh đệ của chúng ta đều là anh hùng chân chính, là nam tử hán thiết huyết, chứng kiến bộ dạng này của ngươi sớm cười đến rụng răng!” Sau đó ngửa đầu lớn tiếng hát lên hướng phía chân trời, “Nổi lửa, khói cuồn cuộn thiên quan… Thúc ngựa, tiếng trống như sấm, ngọn kích đã gẫy…”
Thanh âm thê lương như sói hoang gầm thét quanh quẩn vang vọng nơi doanh địa, nam nhi kiên cường, trên mặt treo hai hàng lệ trong suốt, lại không lau đi, chỉ đợi gió làm khô.
Tướng sĩ xung quanh hòa âm cùng nhau hát lên, bi tráng đau buồn, ca đã không còn là ca, mà như là gào thét phát ra từ nội tâm, là căm giận với kẻ địch bên ngoài xâm nhập, là biểu đạt thiết huyết ngập tràn, lại là khát vọng muốn bình địch phản loạn.
Bên trong quan ải mới là nhà, mà bọn họ bảo chính là thiên hạ, vệ chính là gia đình của bách tính thiên hạ, cho dù máu nóng rơi hết, cũng lòng không hối hận!
Lăng Thanh nhìn lửa cháy mạnh vọt lên ngất trời kia, trước mắt ngẩn ngơ một cái, liền thấy dưới chân không vững, cơ hồ mất đi sức lực ngã nhào trên đất, may mà bên cạnh có người đỡ hắn.
“Ngươi bị thương, về trướng băng bó đi.” Yên Vân Liệt nói với hắn.
Lăng Thanh cúi đầu nhìn về phía vết thương trên cánh tay mình, im lặng không lên tiếng rút tay mình từ trong tay Yên Vân Liệt ra, xoay người, tự mình một người đi về phía doanh trướng.
Một trận này, bọn họ căn bản không tính là thắng.
Lăng Thanh biết không thể trách Yên Vân Liệt, tiếng đàn ấy mình cũng nghe được, tiếng sáo của Yên Vân Liệt giằng co với tiếng đàn ấy, thậm chí ngay cả người đã ngăn thính giác lại cũng vẫn như cũ bị ảnh hưởng, ai cũng không ngờ đến.
Thế nhưng lúc này trong lòng hắn không thể nói rõ cảm giác gì, có lẽ là mắt mở trừng trừng nhìn nhiều huynh đệ cùng nhau tắm máu chiến đấu hăng hái nằm ở nơi đó như thế, chính mình lúc đó lại không có cách nào cứu bọn họ mà cảm thấy một loại vô lực thật sâu, hay hoặc giả là cảm giác bị phản bội mà tận mắt chứng kiến Yên Vân Liệt lén gặp Điện Dao sinh ra.
Nỗi lòng rất loạn, cùng với đau đớn đè trong lòng ấy, làm cho hắn không ngừng nhớ tới quá khứ, quá khứ giống như ác mộng…
Yên Vân Liệt đi vào trong trướng, thấy Lăng Thanh đang xử lý vết thương trên cánh tay, liền đi tới giúp hắn, Lăng Thanh im lặng không lên tiếng, thái độ hơi chống cự.
“Lăng Thanh, ngươi làm sao vậy?” Yên Vân Liệt có chút lo lắng hỏi.
Lăng Thanh lắc lắc đầu.
Thấy hắn như vậy, Yên Vân Liệt càng thêm không an tâm, “Xin lỗi, ta không có thể giúp được Kỳ phu nhân cùng quân Kỳ gia.”
“Không, ngươi giết thống soái của bọn chúng, có lẽ trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không có động tác gì.” Lăng Thanh nhàn nhạt nói.
Vết thương trên tay xử lý xong, Yên Vân Liệt đang muốn giúp hắn mặc quần áo vào, Lăng Thanh lại kéo vạt áo bộ dáng không muốn mượn tay y.
“Lăng Thanh, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Thái độ cự tuyệt y của đối phương quá rõ ràng, khiến cho Yên Vân Liệt ít nhiều có chút lo lắng, “Lăng Thanh, mặc dù ta lúc đó nói với ngươi, nếu như ngươi nguyện ý tâm sự của ngươi ta có thể đoán cả đời… Nhưng ta vẫn là hi vọng ngươi có thể chủ động nói cho ta biết.”
Lăng Thanh ngẩng đầu nhìn y, môi giật giật, tựa do dự, nhưng vẫn là mở miệng, “Yên Vân Liệt, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi đã từng có dã tâm hay chưa?”
“Dã tâm?” Yên Vân Liệt nở nụ cười, đưa tay sờ mặt Lăng Thanh, “Ta đương nhiên là có, ta muốn nạp Vãn Nguyệt sơn trang vào trong thế lực của Thiên Tuyệt giáo, tuyên cáo khắp thiên hạ ngươi là của ta.”
Khi Lăng Thanh nghe được Yên Vân Liệt trả lời “có” mắt mở to một chút, nhưng ngay sau đó nghe ra ý vui đùa trong lời nói của y, quay mặt đi.
Nhiều lần cầu thân cận không được, trên mặt Yên Vân Liệt lộ ra biểu tình có chút không biết nên làm thế nào, “Có phải ta làm chuyện gì khiến ngươi tức giận hay không?”
Lăng Thanh nhìn chăn trải trên mặt đất ngẩn ra một lúc, sau đó quay đầu, “Ngươi tối hôm qua đi gặp Điện Dao?”
Yên Vân Liệt cả kinh, đụng rơi bình thuốc đặt bên tay, chiếc bình xoay một vòng trên mặt đất.
“Ta tưởng giáo chúng tìm ta, không ngờ là hắn.”
“Các ngươi nói cái gì?”
“Thiên Chính Thánh giáo muốn độc bá Trung Nguyên, người Liêu là quân cờ của bọn hắn, hắn còn khuyên chúng ta không nên mưu toan giãy giụa, nếu không…”
“Ngươi vì sao không nói?” Lăng Thanh đột nhiên kích động.
“Lăng Thanh, ta là sợ ngươi…”
“Sợ ta cái gì? Yên Vân Liệt, vì sao ngươi luôn luôn tùy ý làm bậy như thế? Ngươi rốt cuộc muốn làm sai bao nhiêu chuyện ngươi mới biết được thu lại và hối hận?”
“Lăng Thanh, ngươi bình tĩnh một chút!”
“Ta rất bình tĩnh…” Lăng Thanh cậy mạnh nói, sau đó nhắm mắt lại hơi nhíu mày, tựa đang đè nén cái gì.
“Lăng Thanh, không nên suy nghĩ lung tung… Đó đều là ma chướng trong lòng ngươi.”
Bộp!
Lăng Thanh gạt bàn tay lại vươn ra của y, “Đừng có ở đó cố ý lừa bịp, trong lòng ta căn bản không có ma chướng!”
Trong doanh trướng đột nhiên yên tĩnh lại, hai người đối mặt không nói gì, dường như ở giữa cách một cái rãnh lớn.
Lăng Thanh cảm thấy thật ra cái rãnh ấy vẫn ở đó, chẳng qua phía trên bị che đậy để giấu tai mắt người, làm cho người ta bỏ qua, lại không tiêu tan được sự tồn tại.
“Người nào?” Bên ngoài có người hét lớn một tiếng phá vỡ yên lặng.
Lăng Thanh vội vàng kéo lại quần áo nhấc kiếm lên, hai người ra khỏi doanh trướng, liền thấy trên cột cờ cao cao đứng một người, một chút vàng rực cuối cùng của mặt trời chiều chiếu sáng một thân ánh quang của hắn, áo đỏ sáng rực đẹp đẽ như máu, đường hoàng phiêu dật trong gió lạnh của Mạc Bắc.
“Điện Dao?”
Điện Dao nhìn về phía Lăng Thanh bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười tươi đẹp mê hoặc người.
“Đây là kết quả ngươi không tin lời ta, Thiên Tuyệt giáo là một nhánh của Thiên Chính Thánh giáo, ngươi nên thuận theo ý trời, thuận theo ý chỉ của giáo chủ Thiên Chính Thánh giáo… Độc bá Trung Nguyên, nhét thiên hạ vào túi, chẳng qua là vấn đề thời gian.”
Điện Dao nói, ném một cái túi trong tay, rơi vào trước chân Yên Vân Liệt mở ra, đồ vật bên trong “ào ào” tản đầy đất.
Lăng Thanh thấy rải rác đều là quyền trượng của Thiên Tuyệt giáo, trên mấy cái bị máu nhuộm đến độ nhìn không thấy chữ.
“Những thứ này chỉ là cảnh cáo đưa cho ngươi, trên Thiên Tuyệt sơn còn có ai ở… Ta nghĩ, ngươi rõ ràng hơn ta.” Điện Dao nói xong cao giọng cười lên.
Cổ tay Lăng Thanh xoay đảo kiếm ngọc qua, kiếm khí quét chặt đứt cột cờ, Điện Dao nhón chân nhảy lên doanh trướng bên cạnh, sau đó thi triển khinh công, mấy cái liền không thấy bóng dáng.
Lăng Thanh đang muốn đuổi theo, tầm mắt quét đến Yên Vân Liệt ở một bên, lại dừng bước, chỉ thấy Yên Vân Liệt cúi người nhặt lên một khối quyền trượng, vê trong tay lặng lẽ im lặng, tay nắm quyền trượng kia hơi run rẩy…
Trên Thiên Tuyệt sơn có người nào…
Lăng Thanh đương nhiên cũng rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...