Sáng sớm hôm sau, Lạc Hạ đánh răng rửa mặt ở gian ngoài phòng tắm, Hướng Noãn ở trong dùng que thử thai.
Vài phút sau, cô cầm hai que thử thai đã qua sử dụng kéo cửa ra ngoài.
Lạc Hạ tắt bàn chải điện, súc miệng xong rồi bình tĩnh hỏi: “Sao rồi?”
Hai má Hướng Noãn đo đỏ, cô không nói gì, đưa đồ trong tay mình cho anh.
Trên mỗi que thử thai hiện hai vạch đỏ.
Hướng Noãn thử thai vào buổi sáng là vì muốn độ chính xác cao hơn.
Chỉ là……
Cô cắn môi dưới, giọng hơi cao: “Hình như…”trúng” thật rồi.”
Lạc Hạ để đồ xuống bàn, lau khô hai tay, lần thứ hai cầm que thử thai lên nhìn ngắm kỹ lưỡng, quả thật là hai vạch đỏ.
Khóe miệng anh chàng bất giác nhếch cao, Lạc Hạ đặt que thử thai sang một bên, kéo tay Hướng Noãn rồi ôm cô vào lòng.
Hướng Noãn cũng đang cười tươi đến mức đôi mắt hạnh cong vút, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Có lẽ em phải theo anh đến bệnh viện kiểm tra rồi.”
“Ừ.” Lạc Hạ khó nén sự vui vẻ trong lòng, tay anh cứ vuốt tới vuốt lui mái tóc cô mãi, còn nhấn mạnh lại: “Tốt thôi.”
Hướng Noãn rúc trong lồng ngực anh chàng rất chi là buồn cười.
Hai người cứ ôm nhau một lúc như thế rồi mới chịu buông, Lạc Hạ đi thay quần áo còn Hướng Noãn thì trở vào rửa mặt một chút rồi gọi điện cho Cố Thiêm xin nghỉ, nói mình cần đến bệnh viện.
Cố Thiêm quan tâm cô giống như một người anh cả vậy: “Sao thế? Em có chỗ nào không khỏe à?”
Hướng Noãn cười trả lời: “Không phải, em với A Hạ đến bệnh viện kiểm tra xem….xem có phải mang thai rồi không.”
Cố Thiêm ngạc nhiên chớp mắt sau đó cười phá lên: “Nhanh vậy?”
Hướng Noãn cũng hơi ngượng, qua quýt đáp: “Vâng” một tiếng.
“Ừ ừ, em cứ nghỉ đi,” Cố Thiêm: “Nếu có tin vui thật thì nhớ báo anh biết đấy, để anh còn biết đường chuẩn bị lì xì cho nhóc tì nhà em.”
Hướng Noãn cười khẽ, “Em biết rồi, cảm ơn anh nhiều.”
Sau khi cúp điện thoại, Hướng Noãn đặt di động sang một bên, rửa mặt chỉn chu rồi mới lấy kem dưỡng da thoa lên mặt.
Đợi lúc cô trang điểm thay đồ xong xuôi rồi thì hai người mới bắt đầu đến bệnh viện.
Hôm nay Lạc Hạ có ca trực, dẫn Hướng Noãn đến phòng khám phụ khoa trong bệnh viện rồi đến khoa ngoại trực.
Hướng Noãn dịu dàng nói: “Anh đang vội mà, đừng đứng trông em nữa, em không sao đâu.”
Lạc Hạ hôn hôn vầng trán cô, “Lát nữa có thời gian anh sẽ đến tìm em ngay.”
Hướng Noãn cười, gật đầu, “Ừ.”
Thời gian trôi qua từng phút, lúc Lạc Hạ đang tất bật khám bệnh cho bệnh nhân khoa ngoại thì cũng đến lượt Hướng Noãn vào phòng khám kiểm tra.
Kiểm tra xong cũng phải chờ một lúc lâu mới nhận được kết quả nên Hướng Noãn tìm đại một vị trí nhỏ nào đó trong hành lang ngồi chờ.
Xung quanh có rất nhiều thai phụ đến kiểm tra định kỳ, cũng có những cô gái trẻ giống như cô, đến kiểm tra xem bản thân có đang mang thai không.
Ngồi đối diện với cô là một đôi vợ chồng trẻ.
Anh chồng có hơi hứng khởi nói với vợ mình: “Một lát kiểm tra xong mình cùng đến cửa hàng mẹ và bé đi em.”
Cô vợ trẻ cả giận: “Này này, còn chưa biết là có hay không cơ mà, anh sốt ruột thế làm gì.”
Anh chồng nọ cười hắc hắc, vui vẻ nói: “Anh chờ tới mức sắp bùng nổ luôn rồi nên cứ muốn chuẩn bị trước chút ấy mà.”
Cửa hàng mẹ và bé.
Trước đó Hướng Noãn vẫn luôn cảm thấy mấy chữ này rất xa vời với cuộc sống của cô, cửa hàng mẹ và bé là cửa hàng dù có dạo hết trung tâm thương mại cô cũng không ghé vào lần nào.
Nhưng giờ đây lại xuất hiện trong sinh hoạt đời thường của cô một cách thần kỳ.
Hướng Noãn bỗng dưng cảm thấy rất hứng chí, định bụng bao giờ nhận kết quả kiểm tra xong cũng sẽ ghé vào cửa hàng mẹ và bé dạo một vòng, vừa xem vừa đợi Lạc Hạ luôn cũng tiện.
Lúc cô đang tính toán trong lòng thì Lạc Hạ mặc áo blouse trắng bước nhanh về phía này.
“Sao rồi?” Lạc Hạ hỏi Hướng Noãn: “Có kết quả chưa em?”
Hướng Noãn ngẩng đầu, cười cười với anh: “Em vẫn đang đợi đây này.”
“Sao giờ này anh đến đây vậy? Bên phòng bệnh không có bệnh nhân à?”
“Ừ,” Anh trả lời: “Tranh thủ đến nhìn em một chút.”
Đang nói chuyện thì kết quả kiểm tra đến.
Lạc Hạ cầm phiếu kiểm tra xem, tay còn lại không quên nắm chặt tay cô.
Ít lâu sau, anh chàng cười rộ lên, Hướng Noãn chăm chú nhìn anh, Lạc Hạ cũng nghiêng đầu sang tươi cười với cô.
Hướng Noãn vừa lo lắng vừa hồi hộp: “Có hay là không thế?”
Lạc Hạ nhướng nhẹ mày, “Anh đoán không sai mà.”
“Tìm bác sĩ hỏi thăm một chút đã.”
Hướng Noãn cắn nhẹ môi, trong lòng vừa mong chờ vừa vui vẻ đi theo Lạc Hạ đến tìm bác sĩ khoa phụ sản.
Lạc Hạ đưa tờ phiếu kiểm tra của Hướng Noãn cho vị bác sĩ nữ trước mặt, cô nhìn một chút rồi cũng cười: “Chúc mừng bác sĩ Lạc và cô Lạc nhé, hai người sắp lên chức cha mẹ rồi.”
“Em bé đã gần tròn 1 tháng tuổi rồi, mọi chỉ số đều ổn định và bình thường.”
Dù sáng nay Hướng Noãn dùng que thử thai xong đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng giờ khắc này đây, nghe được câu nói khẳng định từ cô bác sĩ trước mặt vẫn không kìm được sự hạnh phúc trong lòng. Tâm trạng thả lỏng giống như mọi suy tư phỏng đoán đều thật sự xảy đến rồi vậy.
Sau khi ra khỏi phòng khám phụ sản, Hướng Noãn bị Lạc Hạ kéo tay đi về phía trước, Hướng Noãn ngẩn ngơ cử động bàn tay đang được bàn tay anh bao bọc, giọng hơi cao: “A Hạ này.”
“A Hạ,” Cô lại gọi: “Anh dẫn em đến đâu đấy? Không định về phòng khám làm việc tiếp à?”
Lúc này anh chàng Lạc Hạ mới cứng người đứng lại tại chỗ.
Anh xoay người nói với Hướng Noãn: “Chiều nay anh sẽ nhờ đồng nghiệp trực giúp, sau buổi trưa sẽ về nhà với em.”
Rồi lại dùng giọng đề nghị: “Em đến phòng nghỉ trực ban của anh ngồi một lát có được không?”
Hướng Noãn lắc đầu, cười nói: “Thôi, em đến cửa hàng mẹ và bé gần bệnh viện đi dạo một chút là được rồi, đợi anh ở đấy luôn nhé.”
Lạc Hạ đồng ý: “Được, vậy em ở đó chờ anh, anh sẽ nhanh chóng đến tìm em.”
“Ừ,” Cô cười cong cả mắt, gật đầu.
Lạc Hạ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, một nụ hôn trấn an đầy dịu dàng.
Hướng Noãn vẫy tay chào anh rồi xoay người ra khỏi bệnh viện, tìm cửa hàng mẹ và bé gần đấy.
Trong tiệm tràn ngập đồ dùng trẻ em, Hướng Noãn vừa tò mò vừa mê mẩn, nhìn ngắm lâu đến mức xém nữa là mua luôn rồi.
Sau đó cô lại nghĩ đứa bé trong bụng mình mới sắp tròn một tháng tuổi, thời gian còn dài nên chỉ nhìn cho đã thèm rồi thôi.
Lúc Lạc Hạ giao ca chạy vội đến thì cô nàng Hướng Noãn nghĩ một đằng làm một nẻo đã tranh thủ chấm vài món rồi.
Cô ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi, thấy Lạc Hạ bước đến thì ngẩng đầu nhìn, bắt gặp đôi mắt đầy chăm chú hướng về mình của anh.
Cô hơi ngượng chỉ chỉ giỏ xách chứa đồ vật, nói nhỏ: “Em chọn hơi nhiều nhỉ.”
Lạc Hạ cười, cầm giỏ xách lên nói đầy dung túng: “Làm gì có.”
Anh dịu dàng hỏi tiếp: “Có muốn mua nữa không em?”
Hướng Noãn kéo tay anh đến quầy trưng bày quần áo cho trẻ, cầm lên một chiếc váy nhỏ màu xanh dương nhạt, “Cái này có đẹp không?”
Lạc Hạ nhướng mày.
“Ừ, đẹp.” Anh nói: “Mua đi.”
“Vấn đề là…..” Hướng Noãn vừa do dự vừa rối rắm hỏi tiếp: “Lỡ là bé trai thì phải tính sao đây?”
“Đừng quan tâm đến chuyện đó quá, cái gì em thích thì cứ chuẩn bị trước đi.” Lạc Hạ chiều cô.
Sau rốt, hai người bước ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, trên tay Lạc Hạ đã “đảm đương” hai túi xách lớn.
Anh để đồ vào ghế sau rồi lái xe về nhà.
“Có muốn ăn thêm chút gì không em?” Lạc Hạ dịu giọng hỏi Hướng Noãn.
Hướng Noãn nghĩ ngợi chút, lắc đầu: “Em không muốn ăn gì.”
“Thế anh tự tính vậy.” Lạc Hạ vừa dứt câu lại hỏi tiếp: “Chiều tối nay em định làm gì?”
Hướng Noãn mím môi, nói một cách không chắc chắn: “Nghe nhạc một chút rồi đọc sách? Hay mình cùng xem phim điện ảnh với nhau đi?”
“Thư giãn được một tối thôi, mai vẫn phải đi làm mà.” Cô thở dài.
Lạc Hạ chỉ cười cười không nói thêm gì.
Anh sẽ không bắt cô nghỉ việc ở nhà dưỡng thai, anh biết cô rất muốn tự gầy dựng sự nghiệp, dẫu sao bé con cũng chỉ mới một tháng tuổi, bắt cô ở nhà thì cũng thiệt thòi quá.
Thêm cả việc vận động nhiều cũng tốt cho sức khỏe, chỉ cần chú ý đừng để cô động thai là được.
Trưa hôm ấy hai người ăn cơm do Lạc Hạ làm sau đó vẫn theo lệ cũ – chia nhau việc dọn dẹp bàn ăn và phòng bếp.
Lạc Hạ vốn để cô nghỉ ngơi nhưng Hướng Noãn cứ nằng nặc đòi làm nên anh cũng đành chịu.
Hướng Noãn ăn no xong có hơi mệt, Lạc Hạ ôm cô lên phòng ngủ nghỉ trưa.
Anh ôm cô đặt trên chiếc giường lớn mềm mại, cứ hôn tới hôn lui khiến Hướng Noãn phải bật cười.
Hai người đùa giỡn với nhau một lát rồi Lạc Hạ nhỏ giọng ru cô ngủ.
Đợi đến khi cô ngủ say anh mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, đi đến phòng sách.
Lạc Hạ mở máy tính Hướng Noãn để trong phòng sách, tìm kiếm các từ khóa, hướng dẫn chăm sóc phụ nữ có thai.
Dù đã sắp lên chức cha rồi nhưng kiến thức ở phương diện này của anh cũng vẫn ít ỏi đến đáng thương, chỉ còn cách cố gắng tìm tòi thêm trên mạng.
Anh cẩn thận đọc lưu ý rồi nhớ hết toàn bộ những kiến thức ấy.
Không biết đã qua bao lâu, Lạc Hạ tình cờ nhìn thấy một bài đăng trên Weibo có chủ tài khoản là một blogger thường xuyên chia sẻ kinh nghiệm cho các bậc phụ huynh mới “vào nghề”, Lạc Hạ cảm thấy khá có ích nên định đăng nhập vào Weibo của bản thân rồi nhấn theo dõi blogger này.
Cuối cùng lại phát hiện Weibo đã tự động đăng nhập vào một tài khoản khác.
Tên ID hiển thị là —— 2X21.
Câu giới thiệu ngắn gọn là: “Ngày hè có hơi ấm.”
Lạc Hạ vừa nhìn dòng ID kia đã nghĩ ngay đến mật mã mở khóa sân thượng của trường cũ.
Tim anh bỗng chốc lỗi nhịp rồi lại đập như điên.
Anh dời chuột, click mở trang chủ của cô và lướt xem toàn bộ bài viết cô đã đăng lên.
Trang chủ của tài khoản này giống như blog nhiếp ảnh vậy, mỗi bài đăng đều kèm theo ảnh chụp nhưng cũng không để dòng giới thiệu gì dài dòng mà chỉ kèm theo icon lá cây, hoa nhỏ hoặc là lon coca.
Trông rất tích cực và dễ chịu.
Bài đăng mới nhất là đăng từ ngày hôm sau khi tuần trăng mật của họ kết thúc, ảnh chụp cũng là ảnh trong đợt trăng mật ấy.
Cô chủ yếu chụp phong cảnh chứ không phải người, lâu lâu sẽ bắt được bóng của hai người bọn họ nhưng cũng chỉ là bóng thôi, không để lộ mặt.
Lạc Hạ xem từng ảnh một.
Có ảnh chụp hai người mặc đồng phục tốt nghiệp của sinh viên đưa lưng về màn ảnh, có ánh hoàng hôn dịu dàng và rạng rỡ làm nền.
Anh đưa tay làm thành chữ “V”, dù hai người đã thống nhất là sẽ đưa chữ “V” cùng nhau nhưng cô lại lén lút cong ngón giữa của mình lại, để dấu “1” bằng ngón trỏ – Tạo thành “21”
Còn có ảnh chụp lúc hai người họ ở Hưng Khê.
Khung cảnh trời tối, dưới ánh đèn đường bóng của bọ họ bị kéo dài ra, quấn quýt với nhau trên nền đất.
Ảnh cuối cùng của bài đăng này là cảnh tượng tràn ngập hương vị ngày hè.
Dưới giàn nho xanh biếc, quanh chiếc bàn gỗ là vài chiếc ghế tre nho nhỏ, bàn có đặt bánh kem bơ ngon mắt trang trí bằng mấy quả nho tím tươi ngon mọng nước, bình đôi đựng nước ngọt có gas, có cả phần dưa hấu ướp lạnh.
Đây là giàn nho ở khuôn viên mà họ phát hiện ở khu Tứ hợp viện ngày xưa, thuận tiện đến nhà bà cố nội tìm bàn ghế rồi mua thêm vài thứ mới đủ “đạo cụ” cho cô nàng “tí tách”.
Bài viết được lưu vào album tên là “Trở lại mùa hè năm ấy”.
Bài trước nằm trong album cô đặt là “Tốt nghiệp rồi, cảm ơn anh”, ảnh chụp khi họ trở lại trường vào đầu tháng 6.
Ảnh chụp đã được cô làm khá nhiều, không thấy rõ mặt ai.
Lúc anh lên bục cô còn không để anh lộ mặt
Kéo xuống nữa là bài cô đăng lúc tất niên, chỉ có vỏn vẹn hai tấm ảnh mà thôi, một tấm là ảnh chụp họ cùng nhau nhảy điệu Waltz, ảnh còn lại là ảnh cô đeo dây chuyền có hình chiếc dù che mưa trên cổ.
Ảnh chỉ chụp cổ thiên nga đẹp như tượng có đeo dây chuyền, để lộ bờ vai và xương quai xanh gợi cảm.
Bài này được để vào album là “Điệu nhảy đầu tiên cùng anh ấy”.
Bài tiếp là đăng vào hôm sinh nhật cô, cũng chỉ có hai tấm.
Một tấm là ảnh bàn ăn với “nhân vật chính” là chiếc bánh kem và rượu vang đỏ, ảnh còn lại là bàn tay trái có đeo nhẫn kim cương.
Album lần này có tên: “Cho phép anh đấy, trở thành mùa hạ của riêng em”.
……….
Lạc Hạ xem kỹ từng bài, từng tấm ảnh, tất cả những tấm ảnh cô đăng, những khu album cô đặt tên anh đều cực kỳ nghiêm túc khắc ghi trong đầu.
Không biết qua bao lâu, anh lướt đến bài cô đăng sau trận bóng rổ lần họ gặp lại nhau, bài đăng Weibo có bốn ảnh, có ảnh chụp cả dáng anh và Cận Ngôn Châu đang chơi bóng rổ, có quán bánh bao cua Lý Ký đối diện, Balo đen anh đặt trên chiếc ghế dài, áo chống nắng anh đưa cô lót ngồi vì sợ cô nóng, còn có cả tấm ảnh chụp bóng cô dưới ánh mặt trời oi ả, mang mũ lưỡi trai của anh phản chiếu trên nền sân bóng.
Hướng Noãn để tên album là —— “Từng khoảnh khắc của ngày hạ.”
Từng khoảnh khắc của ngày hạ.
Anh bất giác mỉm cười, lần đầu tiên anh thấy một câu đơn giản thế này lại đẹp đẽ không sao tả được.
Lạc Hạ lướt đến bài cuối cùng, là bài đầu tiên cô đăng, có lẽ là vì chụp nhiều nên cô phải ghép lại thành một tấm ảnh dài.
Trong ảnh đều là những cảnh vật, khung cảnh quen thuộc với anh, đường phố, phòng học, thư viện………
Thoạt nhìn, những tấm ảnh này không có đặc biệt cả, nhưng càng nhìn kỹ càng thấy có điểm khác biệt, thậm chí cả những chi tiết nhỏ anh chưa từng phát giác cũng được cô cẩn thận chụp lại.
Những tấm ảnh này đây vốn nên có hình bóng anh, nhưng cuối cùng vẫn lại là cảnh vật trơ trọi.
Bài được đăng vào ngày cuối cùng của tháng 8 năm 2010, có tên —— “Mười bảy mười tám”, thuộc về cô của những năm 17 – 18 tuổi và cũng là tuổi 17 – 18 của bọn họ.
Lạc Hạ thoát khỏi tài khoản của cô, đăng ký một tài khoản Weibo mới.
Anh để ID là ——LX21.
Câu giới thiệu ngắn gọn là: “Em là hơi ấm cả đời anh kiếm tìm.”
Ảnh nhấn theo dõi Hướng Noãn trước rồi mới theo dõi blogger chia sẻ kiến thức cho các cặp vợ chồng sắp đón chào thành viên mới kia.
Sau đó anh tắt máy, về lại phòng ngủ tìm cô, Hướng Noãn vẫn còn ngủ.
Lạc Hạ nhẹ tay nhẹ chân vén chăn lên giường, chầm chậm kéo người vào trong lòng mình.
Hướng Noãn nặng nề mở mắt, chớp mắt vài bận rồi lại tiếp tục ngủ, cô rất tự nhiên vươn tay, rúc vào sâu trong lòng anh.
Lạc Hạ dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, anh cúi đầu hôn lên mái tóc của cô nàng, rồi sau nữa là vành tai.
Lát sau, giọng Hướng Noãn vừa lười biếng vừa khàn khàn hỏi anh: “Mấy giờ rồi anh?”
Lạc Hạ nhìn sang đồng hồ treo tường rồi dịu dàng nhỏ giọng trả lời cô: “Đã qua bốn giờ rồi.”
Hướng Noãn lười biếng dựa vào lòng anh lầm bầm: “Em ngủ lâu vậy luôn à?”
Lạc Hạ cười khẽ, giọng điệu đầy cưng chiều: “Không sao, em cứ ngủ tiếp đi.”
Hướng Noãn thở nhè nhẹ rồi nói: “Em muốn uống nước.” Giọng cô vì vừa tỉnh ngủ nên cứ mềm như bông vậy, còn giống hệt như đang muốn làm nũng với anh.
Lạc Hạ nói ngay: “Ừ, anh đi lấy ngay đây.”
Anh đứng dậy, xuống lầu dưới rót nước cho cô, đến lúc Lạc Hạ cầm ly nước trở nên thì Hướng Noãn đã bắt đầu muốn ngủ trưa thêm chập nữa luôn rồi.
Nghe được tiếng bước chân của anh, cô miễn cưỡng mở mắt, lười biếng ngồi dậy.
Lạc Hạ đưa ly nước cho cô, Hướng Noãn uống một hơi hết nửa ly.
Một lúc sau, Hướng Noãn cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, cô cầm di động lên, nhìn tin nhắn qua WeChat Cố Thiêm gửi cho mình mấy tiếng trước, hỏi cô kiểm tra có kết quả chưa.
Hướng Noãn nhanh chóng trả lời anh: [Mang thai thật anh ạ, cũng được gần một tháng rồi.]
Cố Thiêm nhắn lại: [Tốc độ kiểu này được đấy nhá.]
Cố Thiêm: [Mai đến văn phòng anh sẽ đưa lì xì cho nhóc tỳ trong bụng em luôn.]
Hướng Noãn cười cười trả lời: [Vậy em thay bé con cảm ơn Chú Cố trước vậy.]
Cố Thiêm: […….]
Cố Thiêm: [Tự dưng “được” lên hàng chú khiến anh có hơi ngỡ ngàng.]
Hướng Noãn trêu: [Nếu giờ anh nhanh chóng đi lĩnh chứng với Vãn Vãn thì chắc sẽ đỡ ngỡ ngàng hơn đấy.]
Cố Thiêm cũng hùa theo: [Anh còn đang chờ nhà em có tiên đồng ngọc nữ cầm hoa trong đám cưới đấy.]
Lạc Hạ uống hết nửa ly nước ấm còn lại, nhìn cô cầm di động cười thì hỏi: “Sao thế em?”
Hướng Noãn ngẩng đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp cong cong nói với anh: “Đàn anh bảo sẽ đưa lì xì cho bé con nhà mình.”
Lạc Hạ nhướng mày, “Phải có qua có lại chứ nhỉ, đợi lúc anh ấy có con anh cũng sẽ gửi lì xì.”
“Em cũng vừa nói đó, kêu anh ấy nhanh nhanh lĩnh chứng với Vãn Vãn cho rồi.”
“Cuối cùng anh ấy bảo còn đang đợi đôi tiên đồng ngọc nữ cầm hoa kia kìa.”
Lạc Hạ nhỏ giọng cười ra tiếng, “Anh ấy chờ hết nổi rồi à?”
Hướng Noãn cũng cười theo, hỏi anh: “À, anh có nói chuyện với cha mẹ chưa thế?”
Lạc Hạ chỉ lo xem Weibo của cô, tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện báo cho người nhà.
“Chưa nữa,” Anh nói, cầm di động của bản thân lân, “Giờ nói cũng không muộn.”
Lạc Hạ gọi một cuộc điện thoại báo cho người nhà mình biết Hướng Noãn mang thai một tháng, sau đó tìm WeChat của mẹ Hướng Noãn nhắn tin báo cho bà: [Chào mẹ ạ, hôm nay con có đưa Noãn Noãn đến bệnh viện kiểm tra, cô ấy đã mang thai gần một tháng rồi.]
Ít lâu sau, di động của hai người nhanh chóng nhận được hàng tá đoạn tin nhắn thoại từ người nhà, thậm chí còn có điện từ người lớn nữa.
Người lớn cả hai nhà đều muốn bọn họ về nhà ăn cơm, Hướng Noãn và Lạc Hạ vừa tiếp điện thoại từng người vừa cho nhau một ánh mắt, cực kỳ ăn ý từ chối chuyện đó.
Hướng Noãn nói với Hướng Lâm: “Mai con còn phải đi làm, thứ bảy nghỉ sẽ đến thăm mọi người một ngày nhé, có được không ạ?”
Hướng Lâm đồng ý.
Lạc Hạ cũng nhỏ giọng nói với mẹ mình: “Hôm nay đi một chuyến đến bệnh viện làm đủ thứ thủ tục kiểm tra rồi nên Noãn Noãn có hơi mệt, không về nhà ngay được đâu ạ, chủ nhật con sẽ mang em ấy về có được không?”
Hạ Tri Thu cũng thông cảm cho đôi trẻ nhà mình, giọng điệu từ tốn: “Có gì đâu, vậy mẹ chờ bọn con nhé.”
“Cha con và ông bà cũng sẽ chờ hai đứa.”
Lạc Hạ buồn cười trả lời: “Vâng, con biết rồi.”
Sáng sớm nửa tháng sau là một ngày quốc khánh trời đẹp nắng trong.
Hướng Noãn rời giường rửa mặt xong xuôi đi xuống lầu, ngay lúc ngửi mùi cơm chiên trứng không hiểu sao đột nhiên lại xuất hiện triệu chứng nôn nghén.
Cô che miệng, vội vàng xoay người bước nhanh vào nhà vệ sinh, sau khi đóng cửa thì khó chịu nôn ra.
Lạc Hạ vội vã đi sang, ngồi xổm xuống bên cạnh giống cô vỗ lưng.
Anh nhíu chặt mày đau lòng hỏi: “Khó chịu lắm à?”
Hướng Noãn cũng nhăn mi: “Không muốn ăn trứng chiên.”
“Được, để anh dẹp.”
Lạc Hạ đưa nước súc miệng cho cô rồi cầm khăn giấy dịu dàng lau sạch khóe miệng cho cô nàng.
Sau khi ôm cô ra khỏi nhà vệ sinh, Lạc Hạ đi tới chỗ bàn ăn, cầm dĩa trứng chiên đi.
Hướng Noãn đi về phía bàn ăn, tuy vẫn có chút buồn nôn những vẫn có thể nhịn được.
Cô nhận lấy ly sữa bò anh đưa, vừa uống được hai ngụm lại bắt đầu buồn nôn hơn.
Hướng Noãn lại vào nhà vệ sinh, lần này thì nôn sạch sành sanh phần sữa bò tươi ban nãy.
Lạc Hạ nhíu mày càng chặt hơn, nhưng anh biết mình không có cách nào san sẻ sự khó chịu ấy với cô, việc hữu dụng nhất anh làm được chỉ là vỗ lưng rồi đưa cô nước súc miệng mà thôi.
Đợi lúc Hướng Noãn ổn hơn một chút rồi anh mới nhỏ giọng dịu dàng hỏi: “Em muốn ăn gì? Anh làm cho em, còn không thì muốn ăn chỗ nào, anh nhất định sẽ đến tận nơi mua về.”
Hướng Noãn vì nôn quá nhiều mà đôi mắt ngấn nước, hốc mắt đỏ bừng, cả miệng và mũi đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô được anh ôm vào trong ngực, lầm bầm: “Không muốn ăn gì hết, chỉ muốn ói ra hết thôi.”
Lạc Hạ im lặng.
Nhìn thấy cô phải chịu tội thế này anh rất đau lòng.
Lạc Hạ nghiêng đầu, hôn lên má cô, an ủi cô.
Lát sau anh nói: “Dù sao vẫn phải ăn chút gì đó đã, ăn một chút thôi có được không em?”
Hướng Noãn sao có thể không biết mình vẫn cần phải ăn đây, cô gật gật đầu, “Vâng”.
Lạc Hạ nhanh chóng làm cho Hướng Noãn một phần cháo táo đỏ, Hướng Noãn được anh kiên nhẫn đút từng muỗng, vật vã ăn hết nửa chén cháo ấy.
Trước khi đưa cô đi làm Lạc Hạ có pha nước chanh cho cô rồi rót vào bình giữ nhiệt, còn chuẩn bị cho cô một trái táo đã rửa sạch cắt gọt sạch sẽ, dặn cô nhớ phải ăn.
Một tháng kế tiếp, hầu như hôm nào Hướng Noãn cũng sẽ nôn, ăn ít nôn ít ăn nhiều nôn nhiều, ăn cái gì nôn ra hết cái đấy.
Nhưng vì bé con trong bụng nên cô chỉ có thể cố gắng hết sức nhét đồ ăn vào dạ dày hành người của mình.
Cô khổ cực tới đâu, khó chịu bao nhiêu, Lạc Hạ luôn túc trực chăm sóc bên cạnh đều thấy rõ cả.
Tối hôm nọ, Hướng Noãn uống hết canh dinh dưỡng anh hầm cho cô xong rồi lại như thường lệ nôn hết cả ra.
Lạc Hạ nhíu chặt mày, cũng không ép cô ăn tiếp.
Anh ôm cô về phòng, dỗ Hướng Noãn ngủ rồi trở về nhà bếp thu dọn.
Sau khi về lại phòng ngủ thì Hướng Noãn đã ngủ say rồi, anh tắm rửa một chút, leo lên giường ôm cô vào lòng.
Anh hôn hôn cánh môi cô nhỏ giọng nỉ non: “Noãn Noãn, chúng ta sinh một đứa rồi thôi nhé?”
Anh không muốn cô phải chịu khổ nữa.
Hướng Noãn mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng nhưng cũng chẳng rõ anh đang nói về cái gì, chỉ đáp vì nghe được giọng của anh thôi.
Cũng vào tối ấy, sau khi Hướng Noãn tỉnh giấc, phát hiện Lạc Hạ không ở cạnh mình, trong phòng không bật đèn, cả phòng tối om, cô vừa mở mắt nên trong lúc nhất thời không thích ứng được với sự một mảnh tối đen trước mặt.
Ngay lúc cô muốn bật đèn, bỗng cảm thấy có người đang đến gần đây.
Cô biết là Lạc Hạ.
Hướng Noãn còn chưa kịp mở miệng hỏi sao anh vẫn chưa ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy rõ ràng việc anh đang cúi đầu nhẹ nhàng hôn bụng mình, nụ hôn ấy cách lớp quần áo mỏng, vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Sau đó, Hướng Noãn nghe được anh nhỏ nói từng chữ từng với vẻ rất chi là nghiêm túc với bé con trong bụng cô: “Nhóc à, xem như cha xin con đấy, đừng làm vợ cha khó chịu nữa, thương mẹ con một chút có được không?”
Hốc mắt Hướng Noãn đột nhiên ửng đỏ, cô chớp chớp đôi mắt gọi: “A Hạ, canh dinh dưỡng lúc tối có còn không, giúp em hâm lại một chén nhé, em muốn uống chút.”
Cô nàng Hướng Noãn cả tối không ăn uống được gì nghĩ nghĩ bản thân vẫn nên cố hết sức nuốt gì đó vào bụng đã.
Hết 56..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...