***
🚩Rule #1: Đừng tin lời con trai hứa hoặc thề🚩
"Nếu cậu muốn, tôi hứa từ nay sẽ không hôn ai khác ngoài cậu."
***
Tôi nghĩ là trường nào cũng sẽ có một đám tứ chi phát triển hay tập hợp lại thành bầy đàn với nhau để tạo thanh thế đi khè những học sinh còi cọc khác. Ở trường tôi cái đám bò mộng ấy càng phô trương mạnh mẽ hơn khi có sự góp mặt của hai con bò đầu đàn cực xịn xò, Nhật Hoàng và An Vương.
Ở cái thời một mét vuông đào được ba hotboy như bây giờ cả Hoàng và Vương vẫn được xếp vào hàng cực cực phẩm, là hai huyền thoại nhan sắc và tài năng đi liền với nhau mà hơn chục năm mới thấy được một lần. Có hai bọn họ làm chuẩn, những thằng hotboy có độ nổi tiếng giảm dần sau đó cũng phải gia nhập vào binh đoàn bò mộng này nếu không muốn bị xem như những kẻ thất bại, lạc loài.
Thế cho nên cái đám tứ chi phát triển ở trường tôi không phải một đám ất ơ đầu đường xó chợ, tụi nó đều là những thằng đã cao to mà còn đẹp mã, đã học giỏi mà chơi lại càng giỏi. Đâu phải khi không mà thầy cô trước nay hay xem mấy cái đứa to con đi thành đàn với nhau là một đám ung nhọt nhưng gặp bọn này lại cười ngọt xớt với chúng nó chứ, cả bức tường huy chương, bằng khen và cúp thưởng ở phòng trưng bày phần lớn đều do chúng nó đem về cả. Không những không giải tán mà còn cổ xúy chúng nó tập hợp lại đi, chơi với nhau nhiều vô nữa cơ.
Có sự bảo kê của thầy cô nên đám bò mộng này chảnh thôi rồi luôn. Ngày ngày công việc của chúng nó là đi khắp nơi phá làng phá xóm, ghẹo trai ghẹo gái, quay clip Tiktok tăng follow, hoặc đơn giản túm tụm ở lớp đứa nào đó chơi game. Tất tần tật hoạt động của bọn họ đều được mấy group hóng hớt của trường cập nhật không sót ngày nào. Mà nhờ sự soi mói quá đà ấy độ phủ sóng của tụi nó lại càng cao, bọn trẻ chúng tôi lại càng như tung hô, cổ vũ cho bọn bò mộng ấy muốn làm gì thì làm.
Bình thường đám bò mộng này rất hiếm khi qua lớp chúng tôi dù có cả một con bò đầu đàn như Vương tọa lạc. À thì có thể vì lớp bọn tôi chỉ lác đác vài trai xinh gái đẹp, thành tích ngoại khóa cũng không có nên thành ra gần như biến mất trên bản đồ lưu diễn của tụi nó. Trước thì tôi hơi thấy khó chịu vì lớp không được xem trọng lắm, nhưng giờ đây cảnh tượng náo loạn diễn ra trước mắt khiến tôi phải chắp tay vái ông trời, tỉ tê với ông lời cảm tạ sâu sắc vì đã cho con hai năm cấp ba yên ổn, nhưng sao ông không làm ơn cho trót mà nỡ hành hạ cái năm cuối cấp quan trọng này của con không chút bình yên vậy ạ?
Ông nhìn đi, nhìn đám bò mộng đang dẫm nát cỏ xanh ở lớp con đây này. Cái lớp mà lúc nào cũng chỉ thấy đỉnh đầu chúng nó vì cứ cắm mặt vào sách vở giờ đứa nào cũng hí há hơ hớ trước cái lũ bò ấy. Đến cả nhỏ Phương cũng nhìn tôi ái ngại, nó chấm nước mắt vỗ vai như thể mẹ già tiễn con gái ra chiến trường xong quay lưng tung tăng tí tởn đi cà rỡn với một thằng bò mộng nào đó. Mẹ nó, mày có thể bớt hèn và bớt mê trai được không hả con kia? Mỏi mệt day trán xong thở dài một hơi, tôi nhìn người trước mặt đang cười toe mà lòng chết lặng.
Tôi vốn không phải nhân vật sống trong tin đồn, tôi chỉ là một quần chúng hít ke drama để giải trí xả stress mỗi ngày đi học thôi mà.
Ngày xửa ngày xưa, ngày tôi còn mang khăn quàng đỏ trước ngực, tôi sống ẩn dật rời xa thế sự đời lắm chứ. Nhưng kể từ ngày bước chân vào cái trường chuyên tiếng tăm này tôi đã luôn được tắm mình trong các hội nhóm hóng phốt, được cập nhật tin tức từ những page săn tin các hot face của trường 24/7 và ra rả các acc trăm nghìn follow của học sinh trường tôi luôn sẵn sàng quăng vô mặt mấy video đánh lộn, đánh ghen, đánh bài, đánh bạc, đánh vào a** mỗi lần bấm vào Tikok. Thế là chất hóng hớt thị phi đã ăn sâu vào máu tôi từ lúc nào không hay.
Và tôi, dù đã bay acc nhưng ở thì quá khứ tôi còn là fan cứng mấy chiếc page nhiều thị nhất trường, là thành viên lâu năm trong hội nhóm hóng phốt, tất tần tật drama lớn nhỏ trong trường đều ở sẵn trên newfeed của tôi mỗi lần tôi mở mạng xã hội lên. Thế nên không biết có phải vì đã lỡ cười vào mớ ảnh dìm hot face nào đó hoặc đôi khi nhỡ đưa mồm đi hơi xa vì đọc mấy bài phốt linh tinh trôi nổi nên giờ nghiệp đã quật đến tôi rồi chăng.
Tôi, như đã nói, không phải nhân vật sống trong tin đồn, nhưng lúc này đây những nhân vật nổi trội nhất trong cái vòng tin đồn đó lại đang nhao nhao náo loạn lên chỉ vì tôi.
Nghe oách nhỉ?
Nhưng mà oách cái con khỉ á? Áp lực dư luận còn nặng hơn gấp mấy lần mớ bài tập đang đè sắp gãy hộc bàn tôi đây này.
Hoàng rút trong túi quần ra một hộp kẹo, chính là cái hãng kẹo mà tối qua trong lúc say nicotine tôi đã lôi ra một viên rồi dùng nó để hôn cậu ta, cũng chính là cái hãng in trên hộp kẹo sáng nay tôi thẳng tay vứt vào sọt rác. Nhìn y chang nhau luôn ấy, tôi không nghĩ Hoàng chơi dơ tới mức đi lục sọt rác đâu nhưng thấy thì vẫn sợ vi khuẩn nên vô thức nhăn mặt rồi ngả người về sau. Đây có nên gọi là đã thao túng tâm lý thành công rồi không nhỉ?
"Tôi cảm thấy mình chưa trả đủ lệ phí hao tổn tinh thần cho cậu lắm. Thế này đi, dùng số viên kẹo trong hộp này làm số lần tôi trả lãi cho cậu. Thế nào?"
Vừa nói những lời biến thái ấy Hoàng vừa nháy mắt với tôi. Hừ, nhanh lắm, chỉ có vậy là nhanh. Khôn như cậu ta giờ đang nằm trong quán cầy tơ bảy món kìa, còn lọt đâu ra một con ở đây oang oang như thế kia.
Cơ mà Hoàng kiêu ngạo vậy cũng có lý cả thôi. Nếu tôi mà cũng như Hoàng, một người có nhan sắc, có tài năng, chạy con xe mô tô có giá nửa căn nhà và ở trường thì có nguyên một đám bò mộng lẽo đẽo theo sau tung hô như vua thì khéo tôi cũng chẳng biết viết hai chữ 'khiêm tốn' sao cho đúng chính tả.
Nhưng giờ ông vua trường học này muốn đem áp lực dư luận để thúc ép tôi thì không dễ vậy đâu. Bước qua xác mấy bé đề cương đi đã. Tôi nhỏm người dậy, vươn tay gạt phăng hộp kẹo đi, nó va vào chân bàn kế bên rồi lăn lông lốc dưới sàn nhà trước bao nhiêu con mắt đang hiếu kì dõi theo câu chuyện của hai đứa. Rồi tôi nở nụ cười mỉa mai, hừ, tôi có thể không phải nhân vật sống trong tin đồn, nhưng đã hít drama qua bao mùa lũ thì tôi biết đến 7749 cách sống chung với bão đấy nhé.
Hoàng nhìn tôi rồi nhìn hộp kẹo ấy, khóe môi dày của cậu ta cong lên một nụ cười.
"Cậu càng khó thì càng kích thích tôi đấy. Báo trước cho mà biết."
"..."
Tôi suýt nữa đã không kịp chặn miệng mà huỵch toẹt ra rằng, kích thích cái gì cơ. Nhưng bởi lý trí đã ý thức được, chính cái việc tôi trả lời lại là cái sự kích thích mà Hoàng nói đến. Tôi bối rối đến đỏ cả mặt, chẳng biết phải đối phó với Hoàng thế nào cho phải.
Hoàng khác với tất thảy những tên con trai trước đây thả thính tôi, kiểu như ban đầu tôi càng phũ Hoàng bao nhiêu thì chỉ khiến cậu ta hăng máu tiến tới bấy nhiêu, nhưng khi tôi mở cửa rồi thì cậu ta quay đầu bỏ chạy. Còn tình hình trước mắt lúc này đây dù tôi có phũ thì Hoàng vẫn sẽ xông lên đập cửa, thế nhưng tôi mà mở cửa thật lại chẳng khác nào dẫn sói vào nhà. Sợ thật, bọn con trai thật đáng sợ.
"Nhưng mà ai dạy cậu hôn vậy?" Hoàng chống cằm, ánh mắt xinh đẹp ấy dán chặt vào tôi.
"..."
Tôi quyết tâm giả câm giả điếc, định lấy bài tập ra làm thì bị Hoàng đưa tay chặn lại.
"Cậu không trả lời thì tôi sẽ đi lôi từng thằng người yêu cũ của cậu ra đập cho một trận đấy."
Hoàng cười ngọt nhưng từng chữ cậu ta nói đều khiến tôi nổi cả gai ốc. Chơi trò kéo đẩy hết được rồi giờ nổi máu giang hồ à? Mà tôi cũng rất muốn tin Hoàng chỉ đang đùa cho vui thôi nhưng cậu ta từng có tiền án bị đình chỉ học vì đánh nhau đó. Nhỡ đâu Hoàng đang ngứa tay rồi cứ thế lấy tôi ra làm cái cớ để đi đánh người thật thì ăn biên bản cả lũ.
Không được, phải đá cái nồi này ụp lại cho cậu ta thôi.
"Cậu..." Tôi nuốt ực một hơi để áp chế cơn đau tim bất chợt - "...thích tôi à?"
Nụ cười trên môi Hoàng sượng lại ngay lập tức. Và giây phút Hoàng lưỡng lự đó tôi đã biết được hai đáp án. Một, cậu ta thật sự không hề thích tôi. Hai, cái nồi này ụp đúng chỗ rồi. Thế là tôi hăng máu bắt đầu tung lời hay ý đẹp để giác ngộ cho linh hồn lạc lối.
"Nếu không thích tôi thì lý do cậu làm đến mức này là gì vậy? Muốn tôi trao trái tim cho cậu để rồi cậu có thể bù đắp cho tâm hồn sớm đã bị mấy con sâu mọt dục vọng đục rỗng của cậu à..."
"Quỳnh Chi."
Hoàng tha thiết gọi tên tôi, thanh âm trầm lắng bóp chặt cổ họng tôi. Tôi nấc nghẹn, như bị thôi miên lạc trong ánh mắt của Hoàng.
"Không biết có phải vì cậu là học sinh giỏi không mà chửi cũng hay như văn thơ vậy." Hoàng chồm người đến gần tôi hơn - "Cậu có biết cái gọi là Sapiosexual* không? Có thể ở thời điểm này tôi chỉ là mới có hứng thú chứ chưa thích cậu. Nhưng cẩn thận đấy, trí thông minh của cậu càng ngày càng làm tôi si dại rồi."
"..."
Tôi lặng nghe tiếng thịch một cái rõ to trong lồng ngực. Tình cảnh này mà tim tôi còn có thể thổn thức được. Mẹ nó, tim tôi điên rồi.
"Với cả..." Hoàng cúi xuống nhặt hộp kẹo dưới đất lên rồi lắc nó kêu lách cách - "Cậu bảo không phải chỉ mình tôi biết chơi, nhưng cậu có biết tôi hay chơi kiểu gì không mà mạnh miệng thế?"
Hộp kẹo lại lần nữa đặt lên bàn tôi. Chết tiệt, Hoàng quyết dồn tôi đến đường cùng thật đấy à? Tôi phải nói gì đây? Im lặng mãi không phải là cách, Hoàng vẫn sẽ moi được thứ gì đó để chòng ghẹo cho đến khi tôi chịu mở miệng.
"Tôi không muốn biết cậu thích chơi cái gì lắm đâu. Cậu nên đi tìm Mai hoặc cô bạn nào đó khác sẵn sàng chơi với cậu ấy."
"Cậu vẫn còn để bụng chuyện tôi hôn Mai à?"
Tôi nhăn nhó nhìn nụ cười đắc thắng nở rộ trên môi Hoàng. Cái quần què gì vậy bạn ơi? Đừng nhét chữ vào mồm tôi như thế, tôi cóc có nhớ đến việc bạn hôn những ai với ai đâu nhé.
"Nếu cậu muốn," - Hoàng đưa ngón tay lên vuốt sợi tóc rơi bên gò má tôi - "tôi hứa từ nay sẽ không hôn ai khác ngoài cậu."
Eo ôi, cậu ta không biết lời hứa của con trai là câu được xem như vô dụng nhất chỉ sau cái câu cấm trẻ em dưới 18 tuổi à? Tôi và cậu ta chả có tí quan hệ ruột rà yêu thương gì, xổ ra được lời thắm thiết cảm động thế nghe có nực cười không chứ?
Thế nên là, tôi đếch thèm tin, okie?
Ngón tay ấm nóng của Hoàng vừa chạm đến gò má, tôi theo phản xạ định gạt ra thì trước mặt có bóng người vụt đến chụp lấy tay Hoàng, ngăn không cho cậu ta giở trò ve vãn tôi. Tôi và Hoàng cùng đồng loạt nhìn lên người vừa 'cả gan' chen vào giữa câu chuyện. Ánh mắt lạnh lùng của Vương rơi trên người Hoàng, cậu ta không nhìn qua tôi mà chỉ nói rõ từng tiếng.
"Lớp phó, cô chủ nhiệm gọi cậu lên phòng giáo vụ."
"Ừ, cảm ơn cậu."
Tôi nhìn Vương đầy biết ơn, bạn gì ơi, sau này mình sẽ không cà khịa bạn là hạng hai nữa, cũng sẽ phũ nhè nhẹ chứ không phũ nặng nề khi bạn thả thính đâu. Rồi sau đó tôi chẳng dám nhìn lại Hoàng nữa, co giò tháo chạy ra khỏi lớp thật nhanh.
...
Trên màn hình máy tính của cô chủ nhiệm tôi thấy rõ con chuột đang nhấp nháy giữa trang đăng kí thi SAT. Lại đến nữa rồi ư? Tôi vô thức nhăn mày. Cô chủ nhiệm nhìn biểu cảm trên mặt tôi rồi cười hiền từ.
"Lần này cũng không muốn thi hả em?"
Tôi gật đầu ngay lắp tự: "Dạ, tại em thấy không cần thiết lắm. Em cũng không có ý định du học nên..."
"Em không cần đặt nặng áp lực quá đâu, cứ thử thi cho biết thôi. Lần này nhà trường tài trợ lệ phí cho các học sinh có điểm GPA tốt như em, em không cần lo gì cả. Nếu thi không tốt cũng không sao, còn nếu điểm thi tốt thì dùng nó để xét tuyển thẳng đại học ở Việt Nam mình cũng được mà."
Tôi cười trừ, em biết chứ cô, biết là thi chỉ có lợi không hại nhưng em vẫn không muốn thi chút nào.
"Thi SAT phải chuẩn bị từ mấy tháng đến cả năm, hai năm. Trước nay em chưa từng đọc qua đề thi SAT, giờ cũng không có nhiều thời gian nên ôn không kịp mà cô. Với em chuyên Văn trong khi kì thi này lại chú trọng ở tiếng Anh và Toán học..."
Chậc, lời vừa ra khỏi miệng tôi đã hơi hối hận. Mắt cô chủ nhiệm sáng lên như tìm ra được thứ bẻ gãy lập luận của tôi rồi.
"Em có khiêm tốn quá không Chi? IELTS của em tận 8.0 rồi, em còn có cả huy chương vàng Olympic toán học, thêm môn văn là lợi thế trong bài Writing, em còn ngần ngại gì nữa nào?"
"..."
Tôi nghẹn ngào không biết phải phản biện thế nào cho đúng. Chợt thấy hối hận vì ngày trước tham tiền thưởng mà đăng kí đủ loại kì thi ghê.
"Cô biết còn có một tháng thì khó cho em để đạt điểm cao. Nhưng em có thể thi thử để lấy kinh nghiệm rồi ôn tập cho đợt thi cuối năm nay hoặc qua năm sau có thể lấy điểm cao hơn."
Cô chủ nhiệm không tiếc lời khuyên răn nhưng mà tai tôi chỉ lọt được mấy chữ. Chỉ còn mỗi một tháng để ôn thi thôi ư? Áp lực nặng hơn núi với deadline gấp gáp như thế đúng thật là một cái cớ hoàn hảo để kéo tâm trí tôi ra khỏi Hoàng.
Thế là tôi kiên định nhìn cô chủ nhiệm, giọng nói có chút khẩn trương.
"Dạ, vậy cô đăng kí thi giúp em nhé."
...
*Sapiosexual: thuật ngữ Sapiosexual dùng để chỉ những người bị thu hút bởi đối phương nhờ trí thông minh
***
P/S: Ngày trước lúc mới bắt đầu viết mình khá ám ảnh với văn trào phúng, viết câu nào cũng đâm chọt chứ chẳng phải châm biếm hay ho gì nên mình cực ghét con chữ mình viết ra. Sau đó mình có ngưng viết một vài tháng để tịnh tâm đọc các loại văn chương khác nghiêm túc hơn, rồi từ từ bóp bớt cái tính cà khịa trong cách hành văn. Thế mà khi viết chương này mình cảm nhận được cái chất văn ngày xưa quay trở về rồi :))) Haiz, không khí nghiêm trang chương trước giờ chỉ bằng mấy ngữ hề hước đã đạp đổ đi, đau đớn và gục ngã thật sự, kiểu như con chữ đang cười vào mặt mình, nó nói rằng 'mày phải tuyệt vọng cỡ nào mới lại tìm về với cội nguồn thế kia'. Thế nên nếu có lúc nào đó thấy mình biến mất thì đừng lo nha, không drop đâu, đang tịnh tâm để xua đuổi tà ma, đuổi xong mình sẽ quay lại.
P/S2: Cảnh báo thêm là đừng có tin cả Hoàng lẫn Vương nhé, tuyệt đối đừng có tin. Mình không nhảy vào nhắc Chi được nhưng nhắc mọi người đội nón trước nè :))) Coi chừng bị hai anh main gaslighting nhé mấy bồ :)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...