Tặng Em Thế Giới Của Anh

Tôi chưa bao giờ ngờ được sẽ có ngày Hoàng hỏi xin số điện thoại của tôi. Tôi ư? Một đứa mọt sách có ngoại hình bình thường đến nỗi chìm nghỉm trong đám đông lại được hotboy của trường xin số điện thoại ư? Tôi nên vui mới phải chứ nhỉ, nhưng sao bên trong tôi lại trào dâng cảm giác kinh hãi tột cùng thế này.

"Cậu chia tay với Lam rồi thì xin số điện thoại tôi làm gì?" Tế tổ tiên nhà cậu ta chắc.

Đầu tiên phải nói trước, đúng là tôi rất ấn tượng với ngoại hình của Hoàng nhưng không đến mức muốn trở thành bầy cá trong rọ của cậu ta.

Tôi tin là mình không phải là người duy nhất cảm thấy như thế, và cũng chắc chắn không phải người đầu tiên nói lời từ chối với cậu ta.

"Kết bạn thôi mà." Hoàng vẫn giữ được giọng nói ngọt ngào của mình - "Hình như bọn mình học chung trường phải không? Tớ nhớ có gặp cậu ở đâu rồi thì phải?"

"..." Tôi không mong cậu ta sẽ nhớ ra mình là ai, tốt hơn hết là xem như nhớ nhầm đi. Chứ để mà ngày mai tựu trường lại có cảnh hotboy của trường đến bắt quàng làm họ với tôi thì fan hâm mộ của cậu ta cạo trọc đầu tôi mất thôi.

"Phải không phải không?" Hoàng vui vẻ reo lên như con nít vừa phát hiện ra điều gì lý thú lắm - "Quỳnh Chi lớp 11A1 phải không?"

Rồi xong, chưa gì mà tôi cảm thấy năm cuối cấp của mình sắp tiêu tùng rồi. Hay là cứ chối đại đi cho xong nhỉ. Cậu ta học ở A10, cách lớp tôi cả dãy phòng học, bình thường bầy đàn của cậu ta cũng rất hiếm khi mò qua đến lớp tôi, nếu may mắn cậu ta sẽ quên mặt tôi trước khi trông thấy tôi ở trường.

"Lớp trưởng lớp cậu, An Vương ấy là bạn thân tớ đó."

Thì sao chứ? Tôi cũng có thân thiết gì với lớp trưởng đâu, sao cậu ta có thể biết bọn tôi học chung lớp. Không lẽ cậu ta đã luyện đến đỉnh cao tia gái, có thể nhớ hết tên của mọi đứa con gái từng gặp trong đời sao?


Ngẩng đầu lên, tôi lại bị đôi mắt biết nói ấy thôi miên đến mức nghẹn cả lời, suýt chút đã vô thức tóm lấy chiếc điện thoại trước mặt và bấm số mình vào thật rồi.

Cũng còn may lý trí của tôi vả vào mặt một cái thật kêu, tôi sực tỉnh, dáo dát nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của nhỏ em họ mình.

Con bé đang ngồi bên kia, ngơ ngác như mới ngủ dậy nhìn qua bọn tôi. Có vẻ đầu óc nó đang lơ lửng tầng mây nào, chưa kịp trở về mặt đất. Thế nhưng giờ nó là cứu tinh duy nhất của tôi lúc này.

"Lam, mẹ em gọi hỏi chị bao giờ về kìa?"

Thật ra chẳng có cuộc điện thoại nào cả, tôi chỉ bịa đại một cái cớ nhắc em tôi mau mau qua đây giải thoát cho tôi thôi. Nhưng khi nghe nhắc đến dì, Lam cũng tái mặt mở điện thoại lên kiểm tra. Bình thường dì tôi quản con gái rất nghiêm, nếu hôm nay con bé không lấy cớ có tôi đi chung thì còn lâu mới ra khỏi nhà được.

Lam kiểm tra điện thoại một hồi, chắc là dì tôi có gọi đến thật nên con bé xoắn xít chạy qua kéo tôi.

"Chị, về thôi."

Đối diện với cô bạn gái cũ, Hoàng quả thật không hề muốn dính dáng thêm, nhanh chóng né qua một bên. Bao nhiêu thiện ý với tôi vừa nãy đều thu lại hết, chỉ để lại ánh mắt xa xăm không rõ đang tia gái nơi nào.

Nhưng tôi cóc cần quan tâm cậu ta nhìn ai, miễn đừng chú ý đến tôi nữa là tôi cảm ơn lắm rồi. Tôi không muốn ngày mai lại được réo tên trong dàn harem năm đó theo đuổi hotboy của trường đâu.

Mà Lam cũng chẳng hề để ý đến việc Hoàng có ý đồ xấu với tôi, nó gấp gáp về nhà đến độ chưa đầy năm phút sau hai đứa đã bon bon trên con xe điện, bỏ lại cái tên bạc tình kia sau gáy.

Thở phào một hơi, tôi cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là xong, kiếp nạn cứ như vậy mà chấm dứt, tôi có thể ăn no ngủ kĩ, chuẩn bị cho năm học mới vô cùng quan trọng với mấy bé cưng đề thi đang mời gọi tôi đến thị tẩm.

Tôi cũng chẳng mong gì hơn việc mình có thể chuẩn bị tốt cho kì thi đại học sang năm, có như vậy mới có thể đậu vào trường đại học tôi mong muốn.

Dù là hiện tại tôi vẫn chưa biết mình muốn học ở trường nào.

...

"Hôm nay là ngày đầu tiên đi học mà, có bài gì đâu mà mày ôn kĩ thế?"

Nhỏ Phương, bạn thân của tôi nghía mắt nhìn qua cuốn sách giáo khoa tôi đang cầm trên tay hỏi thăm.

"Đợi xe buýt lâu quá nên tao hơi chán thôi." Tôi lên tiếng giải thích.


"Xì, ngồi với tao mà mày chê chán." Phương bĩu môi giận dỗi.

"Ừ." Tôi trề môi dỗi lại - "Có mỗi mày cắm mặt đăng story mới không thấy chán thôi."

Phương cáu lên dậm chân thình thịch. Thường ngày nó có xe điện riêng tự chạy đến trường, chẳng hiểu sao hôm nay lại nhất quyết đòi đi xe buýt chung với tôi cho bằng được. Nó không phải kiểu người kiên nhẫn, ngồi đợi cả 10 phút với tôi mà không thấy nó than phiền gì cũng đã là kì tích rồi.

"Xe điện mày đâu?" Tôi thắc mắc hỏi.

"Em gái tao lấy rồi."

Phương xụ mặt nói. Quan hệ của nó với em gái không được thân lắm. Năm nay em nó vừa vào lớp 10 trường tôi, thành tích rất tốt nên được xếp luôn vào lớp chuyên. Phương kể mẹ nó định tặng xe mới cho em của nó rồi, nhưng do xe mới sắp đưa ra thị trường nên đặt hàng cả tháng trời sau mới có. Trong thời gian này mẹ nó luôn dặn rằng, Phương là chị phải nhường cho em. Vậy là tạm thời nó phải đi xe buýt với tôi.

"Cho tao xin vía." Phương giật cuốn sách trên tay tôi rồi xoa nắn một hồi - "Điểm tao mà được như mày thì chấp luôn mười đứa như con em tao đó."

Tôi gật gù, thành tích của tôi rất tốt, đủ để có thể vênh mặt đi khắp nơi và khoe rằng, tôi chính là người ba năm liền giật được học bổng toàn phần của trường đó. Nhưng Bác Hồ đã dạy, khiêm tốn, thật thà, dũng cảm. Khiêm tốn trước, thật thà khoe khoang sau.

Bíp bíp.

Có tiếng còi xe vang rất to cắt quãng mạch suy nghĩ của tôi. Nghe âm lượng thì giống như tiếng còi xe ô tô nhỏ, nhưng nhìn lại chỉ thấy một chiếc mô tô phân khối lớn đang chạy đến.
Người ngồi trên xe đội mũ bảo hiểm 3/4 kín mít không nhìn được ai là ai. Thế nhưng chiếc xe này thì tôi lại biết rất rõ. Không chỉ mỗi mình tôi, cái Phương vừa trông thấy đã lập tức bấn loạn lên cào móng tay nhọn hoắc vào cổ tay tôi.

"Hình như Ducati của Hoàng đó."


Một số nữ sinh nào đó ở phía sau rì rầm.

"Nghe nói Hoàng mới chuyển nhà tới khu này, hình như là thật."

"Cậu ấy quen ai ở đây sao?"


Tiếng bàn tán chưa kịp lan ra, tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì xe mô tô của Hoàng dừng ngay trước mặt hai đứa chúng tôi. 

Phương lập tức quên luôn sự tồn tại của đứa ngồi cạnh, nhanh chóng rút điện thoại ra quay hình lại. Tôi không kịp cản nó, mà chắc cũng chẳng cản được nên ngồi ngơ một cục nhìn Hoàng làm náo loạn đám đông.

Hoàng tháo chiếc mũ bảo hiểm xuống, để lộ gương mặt đẹp trai không góc chết của mình ra. Tôi khẽ cảm thán trong lòng, chà đây quả là cảnh tượng hệt như truyện tranh thiếu nữ. Ước mong của đám con gái giản đơn như vậy thôi, một anh đẹp trai cưỡi mô tô là đã đủ rồi.

Nhưng mà sao cậu ta lại dừng xe trước mặt tôi? Tôi còn đang quay cuồng trong sự hoang mang tột cùng thì Hoàng quay sang nháy mắt, vui vẻ hỏi.

"Hello người đẹp, có muốn đi nhờ xe không?"

Tôi bất giác nhìn quanh một vòng, lòng không ngừng tự hỏi, người đẹp này chắc không phải nói tôi đâu nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui