Tặng Em Thế Giới Của Anh

Tôi không biết là Hoàng có bao giờ cảm thấy căng thẳng hay âu lo gì không mà tận lúc này khi mẹ tôi đang nhìn hai đứa bằng tất cả sự phẫn nộ đang âm ỉ cháy bên dưới ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, Hoàng vẫn có thể cà chớn cười hì hì quay qua hỏi tôi cho cậu xin ly nước. Tôi chưa kịp lên tiếng nhắc nhở cậu ta nghiêm túc thì mẹ đã nhanh tay rót nước từ bình vào chiếc ly thủy tinh trắng muốt, đặt lên trước mặt Hoàng một tiếng cạch nghe êm tai nhưng cũng khiến tôi càng lo hơn.

Mẹ tôi có vẻ bình tĩnh quá mức rồi.

"Dạ cháu cảm ơn cô." Hoàng lễ phép với mẹ tôi xong hai tay đỡ lấy ly nước, ngoan ngoãn uống cạn.

"Cháu tên là gì?" Mẹ tôi điềm tĩnh hỏi.

"Cháu là Hoàng, bạn của Chi. Cháu nghe Chi nói là cô muốn gặp cháu nên cháu tới chơi ạ."

Dứt lời, mẹ lập tức đảo mắt nhìn qua tôi. Ôi chao, ánh mắt sắc như dao ấy khiến tôi phải vội cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào. Một hồi im lặng, tôi căng thẳng đến chảy mồ hôi trong khi quạt vẫn đang hướng về tôi chạy phà phà.

"Cái này là của cháu sao?"

Mẹ tôi đặt chiếc bật lửa sáng bóng có khắc thật tinh xảo vài họa tiết trang trí mà tôi không biết phải gọi chúng là gì, dù không hiểu thì tôi vẫn thấy trông chúng rất ngầu. Hoàng đưa tay ra muốn lấy lại bật lửa nhưng mẹ tôi đã vội chặn lại ngay lập tức.

"Sao cô biết cháu có phải chủ nhân của chiếc bật lửa này thật không hay chỉ là người con bé Chi mang về để qua mắt cô?"

Hoàng nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu hỏi lại: "Chiếc zippo này đúng là của cháu nhưng cháu không hiểu ý của cô lắm. Sao cô lại nghĩ Chi muốn qua mắt cô ạ?"

"Có lẽ cháu không biết nhưng Chi nhà cô không phải một đứa trẻ thật thà và rất giỏi nói dối. Nếu không phải của cháu thì cứ nói thật cho cô biết, cô hứa sẽ không nặng lời với Chi đâu. Trước đây con bé từng hút thuốc rồi nên nếu con bé lại lén hút thuốc trở lại thì cô cũng chỉ muốn biết sự thật để có thể cùng con giải quyết trước khi tình hình trở nên tệ hơn."

Nghe mẹ nói mà tôi đỏ hết cả mặt, không dám ngẩng đầu nhìn lên. Tôi biết mẹ chưa bao giờ thôi nghĩ tôi là đứa trẻ nổi loạn, hút thuốc, cãi lời mẹ, yêu đương ở cái độ tuổi còn quá trẻ con và cố nói dối để che giấu những việc xấu mình đang làm. Tôi cũng không trách mẹ tại sao nghĩ xấu cho mình như thế vì đúng là thời còn dậy thì mấy năm trước tôi đã từng như vậy rồi. Nhưng trước mặt một người bạn tôi mang về nhà mà mẹ vẫn có thể nói xấu về tôi một cách dễ dàng như thế khiến tôi thật khó xử.

Bỗng tôi có cảm giác mắt của mình nhòe đi cay xè, tôi chớp mắt liên hồi, cắn môi thật chặt, ngăn không cho bản thân quá xúc động vào lúc này. Cũng còn may là chỉ mới hơi rơm rớm, cái đầu lạnh của tôi đã hoạt động đúng lúc, ngăn không để một giọt nước mắt nào rơi xuống.

"Cháu không biết Chi có hút thuốc hay không, cũng không biết bạn ấy có đang nói dối hay không."


Giọng Hoàng vẫn mang dư vị vui vẻ vang lên, đánh tan sự căng thẳng mà mẹ tôi đã giăng ra khắp căn nhà nhỏ bé này. Dưới gầm bàn, tay của Hoàng nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, siết chặt như an ủi. Tôi cảm thấy không xong rồi, đã cố không khóc nhưng mắt mỗi lúc lại càng nhòe đi.

"Nhưng cháu không hiểu sao cô lại tin tưởng cháu, người mới gặp lần đầu, hơn cả con gái của cô ạ?"

Hoàng thẳng thừng đáp trả làm tôi bất an. Lần đầu tôi thấy có người đứng trước mặt mẹ mà chỉ trích bà ấy như vậy. Sống với bà gần mười tám năm cuộc đời nên tôi biết, tính bà rất cứng đầu, lại cao ngạo khó chiều. Nếu mẹ mà là giáo viên hẳn sẽ là kiểu giáo viên vô cùng nghiêm khắc, dạy môn Toán và cứng nhắc đến mức mọi học sinh đều ngán ngẩm chỉ muốn trốn tiết cho rồi. Cũng may một điều, tuy tôi cũng cứng đầu nhưng có được phần tươi trẻ giống với ba hơn nên luôn là người phải xuống nước với mẹ tôi trước, tôi hiếm khu chơi cứng với mẹ đến mức sứt đầu mẻ trán cả. Vì tôi sợ bà ấy, rất sợ.

"Đúng vậy, cháu thấy đấy, cô không tin con gái của mình. Nên cháu đừng lạc đề nữa, hãy chứng minh chiếc bật lửa này là của cháu đi."

Giờ thì đúng là mẹ tôi rồi. Tôi chợt muốn cười lắm, nhưng phải nén lại, cánh môi giần giật khó chịu vô cùng. Hoàng liếc qua tôi một chút rồi mới từ từ trả lời mẹ.

"Có vết khắc dưới nắp, cô có thể kiểm tra ạ. NH là viết tắt tên cháu, Nhật Hoàng. Chi là Quỳnh Chi, không liên quan chút gì đến hai chữ NH phải không ạ?"

Theo hướng dẫn của Hoàng mẹ tôi đã mở chiếc bật lửa ra để kiểm tra. Có lẽ đúng như lời cậu ta đã nói nên mẹ chỉ nghía qua một chút sau đó đóng lại rồi đặt trên bàn ngay vị trí Hoàng có thể thuận lợi lấy về. Nhưng Hoàng cũng không vội như thế, cậu ta ngồi im đó, tay vẫn giữ chặt tay tôi, bình tĩnh nhấp ngụm nước.

"Xem như chiếc bật lửa này là của cháu, tôi sẽ tạm tin con bé lần này."

Mẹ nói xong ngừng lại một chút như kiểm tra thái độ của Hoàng, cậu ta vẫn thật dửng dưng như mọi thứ đều chẳng liên quan đến mình.

"Cháu với con gái cô là quan hệ gì thế? Không nhắc tới khi nãy đùa giỡn ở ngoài cửa, giờ nắm tay nhau lâu như vậy không thể biện minh là bạn bè bình thường được phải không?"


Trước cả khi mẹ nói xong tôi đã vội rút tay về, nhưng Hoàng vẫn khư khư giữ chặt không buông, thậm chí còn khoa trương lôi lôi kéo kéo cho mẹ tôi thấy. Cái tên chết tiệt này, không lẽ cậu ta điên rồi đấy chứ.

"Vâng, là bạn bè bình thường thật ạ." Hoàng đáp - "Tại cháu thấy mấy lời của cô làm Chi buồn nên cháu nắm tay an ủi bạn ấy thôi. Nếu cô thấy lấn cấn thì cứ xem cháu là con gái, con gái nắm tay con gái sẽ không còn kì lạ nữa phải không ạ?"


Tay tôi run run theo từng từ từng chữ mà Hoàng phát biểu. Sao cậu ta có thể kiêu ngạo đến như vậy? Nói cho đã đời rồi người chịu trận sau cùng là tôi đó cái tên chết tiệt này. Ngẩng đầu nhìn mẹ tôi trong khi vẫn đang cố gỡ tay của Hoàng ra, tôi thấy cả ngàn lời thân thương mà mẹ muốn gửi tới mình chỉ qua một cái nhíu mày không hài lòng.

Vâng, hôm nay hẳn là ngày cuối cùng tôi được sống. Mười tám năm qua vui có buồn có, từ giã ở đây cũng được rồi. Tạm biệt. Không có di chúc đâu, tài sản của tôi chỉ có mớ đề cương thôi, ai mà thèm ôm cho nặng người chứ. Có thể còn chút giá trị với cái tên hạng hai ở lớp đó, nhưng tôi ghét cậu ta lắm nên không cho đâu.

Nhưng mà sao mẹ tôi im lặng quá vậy nhỉ? Tôi ít khi nào thấy bà ấy kiệm lời như vậy, nhất là khi mọi thứ đang không theo ý của mẹ tôi.

"Hoàng này!" Tôi lúng túng kéo tay áo của Hoàng - "Hồi nãy cậu bảo chỉ ghé qua lấy bật lửa xong là về liền vì có hẹn đi ăn với mấy anh chị ở trong đội nhảy mà phải không?"

Hoàng không nắm bắt được ý của tôi nên nghệch mặt ra, tôi nhanh chóng bấm chiếc móng nhọn hoắc vào lòng bàn tay của Hoàng ra hiệu, rằng đến lúc rồi cậu nên về đi thôi, mọi thứ còn lại để tôi và mẹ cùng giải quyết.

"À cậu không nhắc tôi cũng quên mất." Hoàng ngại ngùng gãi đầu - "Dạ thưa cô cháu có hẹn nên cháu xin phép về sớm ạ."

Tôi cười toe, hài lòng vì Hoàng đã thông minh đúng lúc. Rồi trong khi mẹ tôi còn chưa kịp lên tiếng cản bước thì tôi vội vã kéo Hoàng đứng dậy.

"Mẹ ơi, con tiễn bạn xíu nhé."

Chỉ chưa tròn một phút sau đó tôi đã lôi Hoàng xuống tận dưới tầng hầm của chung cư, bất kể bây giờ là lúc cao điểm, thang máy chật ních người lên xuống. Có lẽ vì nỗi sợ trong tôi quá lớn nên bộc phát được vận may siêu phàm thì sao nhỉ?

"Gương mặt của cậu giống mẹ như vậy sao tính cách hai người khác nhau thế?" Hoàng loay hoay bấm chìa khóa để tìm vị trí xe, không quên trò chuyện với tôi.

"Vậy chắc giống ba hơn. Xe cậu bên này nè." Biết rõ phương hướng của hầm xe nên tôi nắm tay Hoàng dắt cậu ta đi tìm xe.

"Mặc dù là khúc giữa có hơi trắc trở nhưng hai đứa mình nói dối cũng trót lọt nhỉ?" Hoàng đủng đỉnh để mặc tôi kéo đi.


"Có nói dối khúc nào sao?" Hình như là không mà, đến cả câu chuyện tôi vẽ nên cũng chưa kịp xài đến nữa.

"Có, tôi đã nói dối rằng chúng ta là bạn bè bình thường nên mới nắm tay, như này nè."

Hoàng giơ bàn tay đang nắm của hai đứa lên, lắc lắc đầy khoe khoang. Giờ tôi mới nhận ra là bọn tôi đã nắm tay nhau lâu như thế, lại còn tự nhiên đến như thế, thân thể tôi cũng chẳng buồn bài xích như lần đầu Hoàng chạm vào tôi nữa. Tôi bị điên rồi sao? Hay là Hoàng chơi ngải tôi rồi?

Tôi nhanh chóng rút tay về, giấu vội ở sau lưng không để Hoàng nhìn thấy, sau đó hất cằm đầy ngạo mạn nói với cậu ta:

"Ủa, không phải bạn bình thường chứ cậu muốn bạn gì? Chúng ta không có thân đến như thế."

"Cậu nói thế tôi buồn đấy, mình mới đi hẹn hò xong, tôi còn đóng dấu cậu luôn mà."

Hoàng nói có phần hơi lớn tiếng, mà ở tầng hầm lại rất dễ dội âm nên tiếng cậu ta cứ vang vang. Mọi người xung quanh hiếu kì quay ngoắt lại nhìn bọn tôi. Tôi ngượng chín mặt, nhanh chóng nhướn người lên, hai tay bịt miệng Hoàng lại. Gì mà đóng với chả dấu, nghe dễ hiểu nhầm lắm đó trời ơi.

"Giới trẻ thời nay bạo ghê."


Có ai đó đi ngang qua chúng tôi buông lời nhận xét kèm theo cái lắc đầu ngao ngán. Chẳng biết phải giấu mặt đi đâu cho đỡ nhục, tôi cắm mặt xuống đất, lại vô thức nắm tay Hoàng lôi cậu ta lủi đi thật nhanh.

Xe của Hoàng ở cách đó không xa. Khổ xe chiếc Ducati là mô tô nên nó hầm hố hơn mấy chiếc xe máy bình thường, đứng một mình thôi trông cũng rất nổi bật, hệt như chủ của nó vậy.

"Hôm nay không ăn chung với cậu được rồi, có hơi tiếc nhưng mà thôi, cậu đã hứa hôm khác đi chơi nên tôi bỏ qua đấy." Hoàng gác tay lên mũ bảo hiểm, chống cằm nhìn tôi một lượt ra chiều tiếc nuối.

"Ừ."

Tôi bức bối, xua tay vội muốn rời đi ngay. Nhưng chợt nhớ lại những lời mà Hoàng vì bên vực tôi mà trả treo với mẹ, tôi bỗng thấy lòng như được an ủi phần nào. Có lẽ là do từ bé đến lớn ai cũng nhắc tôi phải nghe lời mẹ, dù cho đôi lúc mẹ có phần gay gắt với tôi thì mang phận con cái tôi không thể cư nhiên cãi lời mẹ được. Tuy bản thân tôi cũng ấm ức nhưng lâu dần cũng quen. Nếu mẹ không nói về tôi như một đứa con mà bà thấy xấu hổ trước mặt của Hoàng thì chắc tôi sẽ chẳng bao giờ nhận ra, bà đã khiến tôi tổn thương đến thế nào.

Và nếu Hoàng thật sự chỉ cười cho qua, như mọi lần tôi nặng lời với cậu ta, chắc là tôi sẽ không còn dám đứng trước mặt cậu ta huênh hoang như đó giờ nữa.

"Sao đột nhiên lại xụ mặt ra thế kia? Có gì không vui à?" Hoàng đưa tay bẹo má tôi, vậy mà tôi chẳng khó chịu chút nào, chỉ biết nở nụ cười gượng gạo.


"Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu. Khi nào đó tôi sẽ đãi cậu một bữa nhé."

"Một quý ông mà để một young lady trả tiền ăn cho mình thì không hay ho lắm đâu nha."

Hoàng cố tình day thêm chiếc má phúng phính của tôi, chịu không được kiểu đùa ấu trĩ này tôi nổi quạu hất tay cậu ta ra.

"Nhưng mà tôi thật sự rất biết ơn cậu đó."

Hoàng bỗng nghiêm túc trở lại: "Nếu mà mẹ cậu còn cố ý hiểu nhầm cậu như vậy nữa cứ nói với tôi."

"Nói với cậu làm gì? Cậu đến cãi nhau với mẹ tôi tiếp à?" Tôi bật cười khanh khách.

"Không. Cãi với người lớn là không tốt." Hoàng nói mà không thấy nhột chút nào, cứ như người khi nãy nói chuyện với mẹ tôi không phải cậu ta - "Thay vào đó tôi sẽ đưa cậu đi trốn."

Không biết lời này của Hoàng có bao nhiêu phần trăm là sự thật, nhưng tôi cũng rất muốn tin vào cậu ta. Trong tôi bỗng bùng lên một hồi xúc động, rồi trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã bước đến gần Hoàng, nhón gót đặt cánh môi lên chiếc trán cao cao của Hoàng.

Cậu ta ngỡ ngàng đến quên cả nói, mắt trợn trắng cả lên. Tôi lùi bước, vội vã giải thích ngay:

"Lúc nãy tôi quên đóng dấu."

Bỏ lại một câu không đầu không đuôi như vậy, tôi kệ Hoàng sẽ hiểu lời tôi nói ra sao, tôi cứ thế vụng về nói câu chào tạm biệt, chúc thượng lộ bình an đại lộ nằm ngang gì đó mà tôi cũng chẳng còn nhớ nữa rồi nhanh chóng co giò bỏ chạy.

Khi đứng trong thang máy, cánh cửa dần khép lại tôi mới nghe nhịp tim mình đang đập thình thịch liên hồi, chẳng biết do vừa chạy dài xong hay nó vốn đã phát điên khi tôi lén hôn Hoàng nữa.

Tôi vừa làm gì vậy nhỉ?

---

P/S: Sắp đi vào giai đoạn ngược ròi, nên viết liền đăng liền hay để dồn rồi đăng luôn một lần nhỉ :((


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui