Edit: Qing Yun
Sau khi tuyên thệ, trao nhẫn cưới, cô và Tô Nhiễm đứng bên cạnh cô dâu, nhìn Chu Lâm bật khóc khi chồng cô ấy đàn bản nhạc trong hôn lễ.
Ôn Đông cảm thấy rất lãng mạn. Tạ Lâm Tầm tìm mượn một cái đàn dương cầm thủy tinh, đàn cho cô ấy một khúc cầu hôn.
Lặp đi lặp lại.
Tất cả mọi người đều biết bản nhạc này, tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa của nó. Đại khái có lẽ anh ta rất ít khi đàn bản nhạc nào kỹ thuật dễ thế này.
Tạ Lâm Tầm đàn xong, cảm khái nói: "Khi học tiểu học đã đàn bản nhạc này, lúc ấy còn không biết cô dâu sẽ là một cô gái tốt như vậy."
Chu Lâm đã nói không khóc nhưng đại khái là không khí quá mức lừa tình, cô ấy vừa khóc vừa cười, đến gần đàn dương cầm ôm chặt hạnh phúc của mình.
"Hiện trường đại hình ngược cẩu." Tô Nhiễm một bên thở dài một bên lặng lẽ lau khóe mắt, "Làm tớ cũng khóc luôn rồi."
Ôn Đông nhìn chằm chằm bó hoa màu trắng trong tay mình, mặt vô cảm nói: "Lần trước không phải cậu muốn giới thiệu việc cho tớ sao?"
"?" Tô Nhiễm chưa kịp phản ứng, "Tớ cho rằng chúng ta đang thảo luận hạnh phúc của bạn tốt, sao lại nói đến công việc?"
Ôn Đông: "Công ty cậu nói kia, có những nghệ sĩ nào?"
Tô Nhiễm nghĩ nghĩ, "Rất nhiều, có khi cậu đầu không biết, có Lý Thừa Diễm, Lý Hoan Trần, Kỳ Trí.... người vừa nói chuyện với cậu, Chu Bạch Diễm cũng ở trong công ty. Chỉ là tớ không rõ hợp đồng hiện tại của cậu ấy với công ty, cậu ấy có cổ phần của công ty, xem như nửa ông chủ, bản thân lại có phòng làm việc."
"Ừ." Ôn Đông cân nhắc: "Vậy cậu liên hệ với bên đó để tớ gặp ký hợp đồng đi."
"???" Tô Nhiễm không hiểu ra sao, "Không phải nói bận sao, giáo viên nhân dân."
Tô Nhiễm cân nhắc một lát, đột nhiên nhớ tới chuyện của đạo diễn Lưu lúc trước, chỉ là giống như cũng không cần phải nói ra.
"Xem qua lịch dạy, có thể làm được."
"....." Tô Nhiễm bĩu môi, "Gần đây cậu thiếu tiền?"
"Vẫn ổn, chỉ là nghĩ muốn làm thêm gì đấy." Cô không chút để ý mà đáp lời.
Ôn Đông nhìn đám người phía xa, Chu Bạch Diễm ngồi ở một góc, người bên cạnh có lẽ là trợ lý, hai người đang nói chuyện. Ánh mắt anh đặt trên cô dâu chú rể, lại như đang ngẩn người, là thần sắc vẫn thường thấy trên khuôn mặt anh.
Cô cảm thấy anh có chút đáng thương, có chút tịch liêu.
"Tô Nhiễm, làm minh tinh rất cô đơn sao?" Ôn Đông nhẹ nhàng hỏi một câu.
"A... cô đơn đi, nhưng mà còn xem cậu nghĩ thế nào." Tô Nhiễm suy nghĩ, "Rất nhiều việc người thường chúng ta có thể làm nhưng họ không thể làm, phạm sai lầm sẽ bị nhớ kỹ, bị mắng đến tám mươi tuổi, có điểm đen trong lịch sử cũng bị người lấy ra nói mỗi ngày, dưới ánh hào quang không dễ lăn lộn. Nhưng cậu nghĩ xem, bọn họ được nhiều tiền, hâm mộ và lợi ích như vậy thì phải bỏ ra một số thứ chứ."
Ôn Đông gật đầu: "Ừ, cậu nói đúng."
Chờ sắc trời tối hơn một chút, Ôn Đông đã uống không ít rượu. Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, gặp ai cũng chạm cốc, mặc kệ có quen hay không quen. Đầu óc cô rất loạn, không khống chế được nên uống hơi nhiều.
Chung quanh đều là ánh đèn thủy tinh rực rỡ lung linh, bên cạnh người người hoa y cẩm phục, cô cảm thấy yến hội trước mặt giống như nơi tụ hội của các minh tinh điện ảnh, tuy rằng hình dung như vậy có chút không hợp với hôn lễ của bạn tốt.
Uống rượu vào khiến thân thể và đại não đều hưng phấn lên, nhưng kèm theo còn có sự mệt mỏi cùng cực. Cô cầm ly champagne lùi vào góc, uống một ngụm nhỏ, nhắm hai mắt nghe vũ khúc trong phòng.
Giống như trong giấc mộng. Cô cảm thấy rất kỳ quái, sao ở đây lại có đoạn giao nhau.
Thật ra, cũng không phải là có.
Cô thoáng suy nghĩ, bỗng cảm thấy tủi thân, khổ sở, còn có chua xót. Cô suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn tháo khăn tay màu trắng buộc trên cổ tay xuống, cầm trong tay, sau đó tiếp tục nhắm hai mắt nghe nhạc.
Lúc này bên trong đang mở nhạc của Bob Dylan.
"How many times can a man turn his head
Một người có thể quay đầu bao nhiêu lần
And pretend that he just doesn"t see
Chỉ là giả vờ anh ta không có nhìn đến
The answer, my friend, is blowing in the wind
Bạn của tôi, đáp án đang phiêu đãng trong gió"
《Blowin"in the Wind》, ca từ rất đẹp, giọng hát của Bob Dylan* rất, mê người.
Sau đó cô nghe được âm thanh có người đến gần.
Ôn Đông ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người Chu Bạch Diễm và Tô Nhiễm đi ra ngoài, giống như có người phải đi, bọn họ đi tiễn người đó.
Ôn Đông cho rằng bọn họ sẽ trực tiếp đi qua, dù sao bọn họ cũng có rất nhiều người.
Nhưng Chu Bạch Diễm nhìn thấy cô ngồi ở chỗ này thì dừng lại, đột nhiên ngừng trước mặt cô, cúi đầu hỏi cô một câu: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Anh dừng lại nên có mấy người đều dừng bước theo bản năng, họ đều chỉ lễ phép liếc nhìn Ôn Đông một cái, sau đó dời tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước, chỉ có Tô Nhiễm và mấy người đàn ông bên cạnh Chu bạch Diễm nhìn cô nhiều lần.
Tô Nhiễm thấy Ôn Đông còn thất thần, cười giải vây: "Cô ấy uống hơi nhiều."
Chu Bạch Diễm gật gật đầu, nhìn người bên cạnh nói chuyện phiếm, chụp ảnh, anh đơn giản ngồi xuống bên cạnh Ôn Đông, cách cô một cái ghế dựa, lấy thuốc lá ra, hỏi cô: "Cô có để ý không?"
Ôn Đông lắc đầu, tận lực khống chế mình không được nhìn anh.
Anh đặt áo khoác đang vắt trên tay lên cái ghế ở giữa, chống cằm, bắt đầu hút thuốc.
Ôn Đông ngửi thấy mùi thuốc lá, cảm thấy mình đã tỉnh rượu, hiện tại đầu óc thanh tỉnh đến đáng sợ, có thể chạy ba ngàn mét.
Chu Bạch Diễm giống như chỉ muốn ngồi nơi an tĩnh hút điếu thuốc, cũng không nói chuyện với cô, chăm chú hút thuốc. Ôn Đông không dám xoay người qua nhìn anh, lẳng lặng ngồi, nhìn đèn thủy tinh trên đầu đến phát ngốc.
Người xung quanh chậm rãi đi xa, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai tay cô chụm lại, bên trong là cái khăn tay màu trắng kia.
Rất mềm, rất nhẹ, nắm ở trong tay cơ hồ không cảm nhận được trọng lượng của nó.
Chờ anh hút xong một điếu thuốc, trợ lý bên kia gọi anh đi, nói xe đến rồi, anh đáp một câu, lại không đứng dậy.
Ôn Đông không nhịn được muốn dịch chân sang bên cạnh, Chu Bạch Diễm mới đứng lên, cũng không nói tạm biệt với cô, trực tiếp đi rồi.
Áo khoác còn để lại trên ghế.
Ôn Đông cảm thấy mình phải nhắc nhở anh mang đồ đi, cho nên cô gọi anh một tiếng.
"Chu tiên sinh." Cô cảm thấy thanh âm của mình còn tính là trấn định, "Áo của anh."
Chu Bạch Diễm nhìn cô, hơi dừng lại, "Là để cho cô, buổi tối lạnh."
Nói xong liền rời đi.
Ôn Đông thất thần, nhìn chằm chằm bóng dáng anh, cảm thấy mình lại say hơn rồi.
Cô không dám mặc cái áo kia, cầm ly rượu trước mặt uống một ngụm, cứ ngồi cầm ly rượu thật lâu.
Đám người chậm rãi tan ra, lúc Tô Nhiễm va Chu Lâm đến tìm người, cô vẫn ngồi ở đó, tư thế không thay đổi.
Tô Nhiễm đang muốn lại gần trêu đùa tửu lượng của cô, đến gần vài bước thì nhìn thấy trên mặt Ôn Đông đầy nước mắt.
Cô trang điểm không đậm, nhưng khóe mắt đều đỏ ửng. Cô khóc không có âm thanh, nhưng cả khuôn mặt đều là nước mắt, ánh mắt mê mang, nhìn chằm chằm cái ly, vẫn không nhúc nhích, rõ ràng không gào khóc nhưng cũng khiến người cảm thấy cô rất thương tâm.
Tô Nhiễm không dám đi qua, lôi kéo Chu Lầm rời đi. Hai người để đèn lại, khiến cô ở dưới ánh đèn lộng lẫy, lẳng lặng khóc.
{*Robert Allen Zimmerman (sinh ngày năm, רוברט אלן צימרמאן, tên Hebrew שבתאי זיסל בן אברהם [Shabtai Zisl ben Avraham), được biết đến với nghệ danh Bob Dylan, là ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, họa sĩ, nhà văn và nhà biên kịch. Ông là một trong những nghệ sĩ có ảnh hưởng nhất tới nền âm nhạc nói riêng và văn hóa thế giới nói chung trong suốt năm thập kỷ trở lại đây- theo wikipedia}
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...