Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Mẹ Hải Nhã!

Dương Tiểu Oánh đột nhiên có chút sợ, vị phu nhân khí chất tao nhã trang phục tinh tế này là mẹ nuôi của Hải Nhã sao? Hải Nhã mặc dù không nói nhiều về chuyện của gia đình mình, nhưng cô nghĩ cô ấy có thể bỏ qua được đãi ngộ của gia đình đi vào ký túc xá rách nát này mà đoán, cha mẹ nuôi của cô chắc cũng không để ý lắm đến đứa con gái nuôi này, hơn nữa lại ép cô ấy gả cho tên Đàm Thư Lâm hay gây rối kianữa, Dương Tiểu Oánh đối với cha mẹ Hải Nhã ấn tượng không tốt một chút nào, cảnh hà khắc của cha dượng mà mẹ kế như thế nào, thì cha mẹ Hải Nhã trong lòng cô chính là như vậy.

Nhưng. . . . . . Nói thế nào, chân tướng của sự thật vĩnh viễn là trăm nghe không bằng gặp mặt.

Người phụ nữ trung niên này trên mặt là thương tâm và lo lắng, cô đối với tình cảm của Hải Nhã rõ ràng, trong lòng Dương Tiểu Oánh bừng tỉnh, cô không nên đem những tình tiết khoa trương của điện ảnh và phim truyền hình vào thực tế phức tạp này? Nói cho bà ấy biết chuyện Hải Nhà và anh Hỏa yêu nhau? Hay là nói Hải Nhà và anh Hỏa có thể ở cùng một chỗ, hai hôm rồi chưa về ký túc xá?

Suy nghĩ của Dương Tiểu Oánh lướt qua rất nhanh, miễn cưỡng trả lời: "Hải Nhã cậu ấy. . . . . . Ừ, hôm nay cô ấy đi làm ở quán cà phê, có thể cô ấy phải trễ chút mới có thể trở về."

Cô giúp Hải Nhã nói dối, có lẽ cô không chỉ muốn giúp Hải Nhã che giấu, mà cô không muốn thấy biểu cảm thương tâm và lo lắng trên mặt mẹ cô ấy.

Mẹ Hải Nhã nói xin lỗi với cô vừa cảm kích cười một tiếng: "Hoá ra là như vậy, đứa nhỏ này thường xuyên làm việc đến giờ này sao? Rất vất vả, trước đây gì không biết. . . . . . Rõ là. . . . . . Không ngờ con bé lại sống những ngày vất vả như vậy. . . . . ."

Bà quay lưng lại, yên lặng lau sạch nước mắt.

Dương Tiểu Oánh chợt hiểu ra, mẹ Hải Nhã…thật ra rất quan tâm cô ấy! so với tưởng tượng trước đây hoàn toàn khác nhau, mọi chuyện có lẽ không phải như vậy.

Mẹ Hải Nhã nhanh chóng chỉnh sửa lại dáng vẻ xoay người lại, mỉm cười với cô: “Hải Nhã đứa nhỏ này rất tùy hứng, không nghe lời người khác khuyên, bình thường may có cháu chăm sóc nó.”

Đâu chỉ có tùy hứng không nghe lời khuyên của người khác, mà đúng ra là to gan chống đối không có giới hạn nữa, Dương Tiểu Oánh oán thầm, ngoài miệng không dám nói, lời nói khách sáo. Mẹ Hải Nhã lại hỏi một chút về cuộc sống của Hải Nhã, học tập như thế nào, chuyện tình cảm ra sao, có hay ốm hay không, mấy chuyện vặt vãnh khác nữa, Dương Tiểu Oánh đều nói tốt cả.

Cũng không quá đâu nhỉ? Dương tiểu Oánh len lén liếc mắt nhìn đồng hồ trong phòng trực, chín giờ rưỡi, cô còn phải về phòng học từ đơn.

Giống như là chú ý đến động tác nhỏ của cô, mẹ Hải Nhã hơi ngượng ngùng: "Làm trễ cháu một thời gian dài rồi, làm phiền cháu có thể nói cho gì biết Hải Nhã khoảng mấy giờ về được không?"

Không phải chứ, gì ấy tính ở đây chờ Hải Nhã à? Dương Tiểu Oánh luống cuống, ngộ nhỡ Hải Nhã cả đêm không về thì làm sao đây? Cô vội vàng giơ di động lên: "Cháu...cháu gọi điện hỏi cô ấy một chút."


Cô không đợi trả lời, nhanh chóng bấm số điện thoại Hải Nhã, không ngoài dự đoán, vẫn âm thanh trả lời tự động: số máy này đã tắt.

Chúc Hải Nhã rốt cuộc là như thế nào vậy?! Dương Tiểu Oánh lúng túng khép điện thoại di động lại: "Cái đó....Có thể điện thoại di động của cậu ấy hết pin."

Mẹ Hải Nhã cố nén nỗi thất vọng, lại gật đầu một cái: "Dì biết, cảm ơn cháu, dì ở đây chờ con bé, cháu mau về đi, khuya lắm rồi, nghỉ ngơi đi."

Dương Tiểu Oánh từ từ lên tầng, trở lại túc xá kéo màn cửa sổ ra lén nhìn quanh, quả nhiên chiếc xe kia vẫn còn dừng ở dưới tầng, trong xe đèn bật sáng, dì ấy định đợi ở đây cả đêm à? Nhỡ ra....nhỡ ra Hải Nhã đi cả đêm không về, vậy làm sao bây giờ?

Cô không biết tại sao tinh thần không thể nào tập trung nổi, cả đêm chỉ học được và từ đơn, đã sắp đến 12 giờ, không nhịn được lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vẫn còn đó, đèn đã tắt. Lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hải Nhã một lần nữa, vẫn luôn tắt máy. Dương Tiểu Oánh ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, chiếc xe ở dưới tầng như một hòn đá đè nặng vào tim, tâm trạng cô phức tạp, không biết là oán giận Chúc Hải Nhã tùy hứng, hay là đồng tình cho người mẹ đang lo lắng kia.

Hôm sau thức dậy việc đầu tiên Dương Tiểu Oánh làm là nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe kia vẫn còn ở đó, cô tiếp tục gọi điện thoại cho Hải Nhã, vẫn nghe âm thanh nhắc nhở lạnh lẽo tự động đó, không thể làm gì.

Tuy nói Hải Nhã đã từng mấy ngày không trở về ký túc xá, nhưng không giống như lần này, điện thoại di động luôn tắt máy. Dương Tiểu Oánh đột nhiên rùng mình một cái, chẳng lẽ, cô ấy và Anh Hỏa đã xảy ra tranh cãi gì, bị người xã hội đen xử sao? Cô càng nghĩ càng lo lắng, Tô Vĩ lăn lộn trong xã hội, là một người lòng dạ độc ác chuyện gì không làm được? Huống chi trước kia anh ta còn gây ra án mạng chết người, anh ta xử lý Hải Nhã, còn dễ dàng hơn so với cơm bữa.

Cô cảm thấy bản thân có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Hải Nhã bị đám lưu manh kia tra tấn, dùng kìm bẻ gãy ngón tay một cách ác độc.

Nghĩ đến những kết quả đáng sợ này, Dương Tiểu Oánh càng không dám xuống tầng, cô sợ mẹ Hải Nhã bước từ trong xe ra hỏi cô mọi chuyện, cô thật sự không biết phải nói như thế nào.

Ở trong ký túc xá đến hơn 11 giờ, Dương Tiểu Oánh đói bụng đến dán vào lưng, nhìn ra ngoài xe vẫn còn, nhưng bên trong hình như không có người. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhặt hộp cơm lên đi xuống dưới tầng, cô buổi chiều còn làm việc ở nơi khác, cũng không thể tránh trong ký túc xá cả ngày được.

Ai ngờ mới ra túc xá, đã thấy một vị phu nhân phong thái tao nhã đứng dưới hành lang, dì ấy chờ cả đêm sao?! Bà ấy nhìn thấy Dương Tiểu Oánh, trong đôi mắt vằn lên tia máu lộ ra một nụ cười chật vật - con gái của bà ở ngoài chơi đùa, cả đêm không về, khiến cho bà ở trước mặt tiểu bối Dương Tiểu Oánh không có dũng khí đối mặt.

"Dì...." Dương Tiểu Oánh không biết nên nói gì, cười xấu hổ mấy cái, "Hải Nhã.... vẫn chưa trở về....."

Mẹ Hải Nhã che cái trán, vẻ ngoài tao nhã đêm qua giờ phút này đều cởi xuống, ánh mặt trời chói mắt, sắc mặt bà ấy u ám còn có đau lòng và lo lắng trên đó. Bà thở dài, giọng nói thật bình tĩnh: "Dương Tiểu Oánh, cháu có thể cho dì biết Hải Nhã đang qua lại với người như thế nào được không?"

Dương Tiểu Oánh liên tiếp khoát tay: "Không có, không có!"


"Người đó, có phải tên là Tô Vĩ không? Là một tên côn đồ?" Mẹ Hải Nhã không để ý đến việc cô che dấu, giọng điệu bình tĩnh ngoài dự đoán.

Dương Tiểu Oánh không còn lời nào để nói, muốn cô nói gì? Nói với mẹ Hải Nhã chuyện cô ấy và Tô Vĩ đang yêu nhau, thường xuyên hai ba ngày không về phòng à? Hay nói Tô Vĩ rất lợi hại, là đại ca của một nhóm côn đồ, ở chỗ này, oai phong dùng kìm bẻ ngón tay những người không nghe lời?

"Hải Nhã và Tô Vĩ yêu nhau từ lúc nào?" Mẹ Hải Nhã thẳng thắn đặt câu hỏi, vẻ mặt lo lắng và thất vọng của bà khiến bà bất chấp lễ tiết.

Dương Tiểu Oánh giọng nói khô khốc: "Cái này.....thật ra cháu cũng không rõ ràng, có lẽ là sau kỳ nghỉ đông vừa rồi."

Mẹ Hải Nhã cười khổ: "Con bé thường xuyên cả đêm không về như vậy sao? Đi làm cũng là giả phải không?"

"Không, không phải." Dương Tiểu Oánh vội vàng lắc đầu, "Hải Nhã quả thật có đi làm, đã làm gia sư tiếng anh và vẫn đang làm ở quán cà phê, rất chịu khó, cậu ấy, cậu ấy cũng không phải thường xuyên không về, chuyện như này hôm nay rất ít khi thấy."

Mẹ Hải Nhã trầm mặc chốc lát, nói: "Cháu đã từng gặp tên côn đồ kia chưa?"

". . . . . . Gặp qua mấy lần."

Dương Tiểu Oánh cúi đầu, cô không dám nhìn vào mắt mẹ Hải Nhã.

"Hải Nhã buổi tối không về có phải là ở cũng với cậu ta…?” giọng nói của mẹ Hải Nhã suy yếu, hô hấp càng lúc càng nặng nề, "Bọn nó sống cùng nhau?"

Đủ rồi, đủ rồi, Dương Tiểu Oánh trong lòng buồn phiền, cô đang đói bụng là bị phụ huynh của bạn học hỏi? đề tài này khó mở miệng bết bao! Cô phải trả lời như thế nào đây? Đúng! Con gái gì chống đối một cách cực đoan, cùng tên côn đồ kia quấn lấy sống mơ mơ màng màng! Cô tại sao lại gặp cục diện khó khăn như vậy? Chúc Hải Nhã bản thân chạy đi vui chơi ở đâu, lại làm cho cô ở chỗ này khó khăn cả hai đường, còn phải giữ được thể diện cho hai mẹ con họ!

"Cái này. . . . . . Gì, cháu, cháu thật ra cũng không rõ lắm." Cô cười xấu hổ cười, lùi một bước, "Cháu còn có việc gấp, đi trước, không tiện ạ."

Cô không đợi mẹ Hải Nhã nói chuyện, cũng không dám nhìn nét mặt bà ấy, xoay người giống như chạy trốn nhạy như bay khỏi ký túc xá, vừa chạy được mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có rất nhiều tiếng hét kinh ngạc, cô hoảng sợ xoay người, chỉ thấy mẹ Hải Nhã che ngực ngồi phịch ở trên đầu xe, từ từ ngã xuống đất, không nhúc nhích.


Rất nhiều bạn học ở trong ký túc xá rối rít vây quanh, không rõ nguyên do, cô luống cuống, lại chạy như bay trở lại, kêu to: "120! Mau gọi 120! ở đây có người té xỉu!"

*

Trận ốm này của Hải Nhã rất nặng, sốt cả đêm, trong nhà Tô Vĩ không có thuốc, chô chỉ có thể uống nước không ngừng. Thần trí của cô có chút không tỉnh táo, muốn dậy để đi bệnh viện, tay chân lại không nghe sai bảo, lấy điện thoại di động ra, cô không ngừng tìm kiếm tên Tô Vĩ, nhưng mãi không tìm được, trong lòng cô kinh hoảng, đột nhiên tỉnh lại, thì ra là chỉ là một giấc mơ.

Điện thoại di động vẫn để bên cạnh gối, Hải Nhã giống như tìm được cọng cỏ cứu mạng, cố nén cơn đau đầu choáng váng mắt hoa, mở danh bạ ra, yên của Tô Vĩ nhanh chóng xuất hiện, nhấn phím gọi, trong vang lên giọng nữ lạnh lẽo: Số điện thoại hiện đang bận, xin hãy gọi lại sau.

Lại đang gọi điện thoại sao? Hải Nhã vô lực để điện thoại di động xuống, cô mệt lả đến hơi sức để khóc hay cười cũng không có, trước mắt những đám mây rực rỡ đang xoay vòng, cuối cùng lại biến thành chấm nhỏ màu vàng, nhắm mắt lại.

Cô không biết là mình ngủ thiếp đi, hay là ngất đi, trước mắt không ngừng xuất hiện các loại ảo giác, hoặc là Tô Vĩ muốn dùng kìm bẻ gãy ngón tay người khác, hoặc là trong bệnh viện ánh mắt ba mẹ thất vọng tức giận, còn có gương mặt trắng bệch của Đàm Thư Lâm, trên mặt cậu ta rơi đầy nước mắt.

Những dần dần vụt qua trước mắt cô, mà cô như ngoài ngoài vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn, cảm giác gì cũng không có.

Cô cảm thấy bản thân đang rơi xuống, mãi không ngừng, không có ai kéo cô lại, ước mơ mở một cửa hàng cách cô càng ngày càng xa, xa giống như cô không bao giờ có thể thực hiện được nữa. Tô Vĩ khiến cho cô thấy rõ con đường tương lai sẽ khó khăn đến dường nào, lúc cô lấy hết dũng khí bước ra bước đầu tiên, anh để lại cho cô chỉ là một bóng lưng mờ ảo, và một lời hứa mềm mại không xác định, còn có một số điện thoại không có cách nào gọi được.

Những khổ sở này phải trả giá đến bao giờ? Thực sự chỉ có một tháng hay sao? Hay là, nửa cuộc đời còn lại của cô sẽ không bao giờ có "Một tháng cuối cùng" khổ sở như thế này?

Lúc tỉnh lại lần nữa, Hải Nhã cảm thấy bên cạnh có một vật nặng đang động, cô tràn đầy mừng rõ mở mắt ra, lại trông thấy Bàn Tử tròn vo hai con mắt, nó đói bụng, nhảy lên giường dụi đầu vào cô, kêu meo meo loạn lên.

"Chờ một lát...." Hải Nhã nhẹ giọng an ủi nó. "Chờ một lát...."

Cô chống đỡ thân thể do sốt lên mà suy yếu, lại phát hiện không nóng lên mà thân thể yếu đuối, lại phát hiện không có cách nào ngồi dậy được, choáng váng hết sức. Cô dựa vào đầu giường, Bàn Tử nhất quyết không tha chui vào trong ngực cô, lông xù xoắn với nhau thành một cục. Hải Nhã ôm chặt lấy nó, giọng nói rất thấp: "Chờ một chút....Bàn Tử, mày nhịn một lát."

Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, đã là sáng sớm rồi, trong nhà một chút âm thanh cũng không có, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ngáy của Bàn Tử, Hải Nhã cầm điện thoại di động lên, mở ra danh bạ ra, không có cuộc gọi đến cũng không có tin nhắn, cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi điện thoại cho Tô Vĩ, trong ống nghe truyền đến tiếng tút tút cô dường như muốn khóc lên - gọi được rồi!

Thế nhưng điện thoại đã nhanh chóng bị tắt, anh không nhận.

Hải Nhã cắn răng tiếp tục gọi, cũng không hiểu bản thân cố chấp như vậy được gì, cô chưa bao giờ cần Tô Vĩ trả lời như lúc này, có lẽ lý trí sớm đã biết rõ loại hành vi này rất hoang đường, nhưng là, hết cách rồi, cô níu chặt lấy tóc mình suy nghĩ như một đứa ngốc, chỉ cần Tô Vĩ trả lời một từ, cô cảm thấy thật sự mình có thể bay lên.


Điện thoại di động truyền đến âm thanh lành lạnh: số máy hiện đang tắt máy.

Hải Nhã cảm thấy máu cả người đều tân biến, trong ngực chỉ còn lại một hơi thở để chống cự, cô quật cường không chịu ngã xuống, mở tin nhắn ra bắt đầu soạn.

"Tô Vĩ, em bị bệnh, có rảnh gọi điện về, hoặc là về nhà...."

Tin nhắn chưa gửi xong, bỗng nhiên màn hình điện thoại di động tối, điện thoại di động của cô hết pin rồi, cô không mang theo sạc pin.

Hải Nhã kinh ngạc nhìn nhìn điện thoại di động, giống như là vừa mới tỉnh mộng, vừa giống như đột nhiên ngã vào một giấc mơ không có lối ra, giọng nói giấu ở trong lồng ngực cũng không nhịn được nữa tan thành mây khói. Cô bỏ qua điện thoại di động, ôm chặt lấy Bàn Tử, không có cách nào khống chế được nước mắt chảy xuống, làm ướt lông của nó.

Hải Nhã không muốn nhớ lại mọi việc trong ba ngày ngã bệnh, cô nhớ rõ bao nhiêu lần cổ họng mình khát khô tỉnh lại, chén nước đầu giường, trống rỗng cũng không nhớ rõ đã tỉnh giấc bao nhiêu lần, tìm kiếm khắp phòng, lại không tìm được Tô Vĩ.

Ba ngày, anh không trở về một lần nào, điện thoại cố định cũng không hề gọi.

Hải Nhã kéo lê thân thể mệt mỏi lần cuối cùng cho Bàn Tử ăn no, mở cửa, đi xong giày, cô quay đầu nhìn lại cẩn thận từng chút căn phòng trống rỗng, cô lưu luyến, thương cảm, nơi này cô đã trốn tránh những thực tế và có cuộc sống tôt đẹp, nhưng bây giờ co cảm nhận được nhiều nhất, cũng là cảm giác xa lạ sau khi tỉnh dậy sau giấc mơ.

Gặp lại Tô Vĩ cô sẽ có biểu cảm gì? Sẽ nói cái gì? Hay sẽ không bao giờ quay lại gian phòng này nữa?

Cô không biết, cái gì cũng không biết.

Ngồi tàu điện ngầm trở lại ký túc xá, trong ký túc xá trống rỗng, Dương Tiểu Oánh không có ở đây, Hải Nhã mệt mỏi không nói nên lời, có lẽ là bởi vì vừa khỏi bệnh, lý do cụ thể cô không muốn nghĩ đến.

Lấy sạc điện ra sạc điện thoại di động, Hải Nhã vẫn chưa từ bỏ ý định này, mở máy xem tin nhắn, cô hi vọng có thể nhìn thấy được tin nhắn của Tô Vĩ hoặc cái gì khác. Hộp tin nhắn hiển thị cô có mười mấy tin nhắn đến, Hải Nhã ngừng thở mở tin nhắn ra, bên trong dày tít đều là tin nhắn của Dương Tiểu Oánh.

Cô ba ngày không trở về ký túc xá, điện thoại di động hết pin tắt máy, Dương Tiểu Oánh nhất định rất lo lắng cho cô.

Hải Nhã vội vàng mở tin nhắn gần đây nhất, lại thấy trên đó viết: "Phòng 124 bệnh viện nhân dân, đến nhanh."

Bệnh viện? cô sửng sốt.

Mở một tin nhắn nữa ra, trong phút chốc Hải Nhã cảm giác như rơi vào hầm băng: "Mẹ cậu bệnh tim tái phát, gọi điện thoại di động cho cậu vẫn luôn tắt máy, nếu nhìn thấy tin nhắn mau tới bệnh viện!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui