Trên đường về Tần Ngôn cứ liên tục đòi uống nước, anh mở hết cúc áo ra để lộ cơ bụng săn chắc của mình, vần trán đổ đầy mồ hôi ngồi tựa lưng vào ghế.
Tần Duật phụ trách lái xe, còn Tần Lâm thì lái xe của Tần Ngôn, anh cả nhìn bộ dạng của Tần Ngôn qua gương chiếu hậu liền cảm thấy lo lắng.
" Mẹ đúng là có hơi mạnh tay rồi, không biết em dâu chịu đựng được không nữa.
"
Hai chiếc xe đậu trước cổng nhà, Nhã Tịnh nghe có tiếng xe liền mở rèm ra xem, thấy xe của Tần Ngôn cô liền vui mừng chạy xuống nhà mở cửa ra để chào đón anh, vừa mở cửa ra cơ thể to lớn của Tần Ngôn đã ngã nhào vào người của Nhã Tịnh, cô vội vàng ôm lấy anh để anh không bị ngã xuống sàn nhà, nhưng Nhã Tịnh cứ bước loạng choạng vì cô như một *** *** *** trước cơ thể của Tần Ngôn.
" Anh bị làm sao vậy ?"
Tần Lâm và Tần Duật đi vào giúp Nhã Tịnh đỡ lấy Tần Ngôn đưa anh lên đi lên phòng, hai người xem như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình tạm biệt Nhã Tịnh rồi ra về.
" Nhờ em chăm sóc cho nó.
" _ Tần Duật mờ ám nói.
Nhã Tịnh cười gượng gạo rồi tiễn hai người ra về, cô khoá cửa lại cẩn thận rồi đi lên phòng của Tần Ngôn xem anh có cần giúp gì không, vừa vào đến phòng đã thấy Tần Ngôn cởi bỏ áo sơ mi của mình ra, Nhã Tịnh vội vàng quay đầu sang nơi khác.
" Em xin lỗi.
"
Tần Ngôn mơ hồ nhìn thấy người con gái đang đứng trước mắt của mình, cơ thể liền phản ứng, anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân một chút lí trí vẫn còn trong đầu của Tần Ngôn, anh không thể làm những chuyện điên rồ với Nhã Tịnh được.
Đột nhiên Nhã Tịnh quay lại cô cố gắng giữ bình tĩnh đi về phía của Tần Ngôn.
" Có cần em giúp gì không, hôm nay anh đã uống rượu sao ?"
Đột nhiên trái tim của Tần Ngôn đập mạnh, cơ thể phản ứng dữ dội nóng ran lên, đôi mắt của Tần Ngôn nhìn Nhã Tịnh vô cùng đáng sợ, cô có cảm giác sợ hãi nên đã bước lùi lại.
" Nếu anh không thích thì em sẽ đi ra ngoài để cho anh tự nhiên hơn.
"
Cô chỉ vừa kiễng gót chân lên đã bị Tần Ngôn giữ lại, anh kéo Nhã Tịnh ngã xuống giường, rồi chóng hai tay khoá cô ở giữa mình, Nhã Tịnh bắt đầu sợ hãi cô lấp bấp nói.
" Anh muốn làm gì?"
Tần Ngôn đã không còn sót lại một chút lí trí nào, bản thân anh rất giỏi chịu đựng nhưng tại sao hôm nay lại muốn làm ra những chuyện kích thích như thế này chứ, Tần Ngôn đã bị người mẹ yêu dấu hãm hại một cách đáng thương, suốt mấy năm qua anh không hề nghĩ đến những chuyện quan hệ tình ái như thế này, lúc nào cũng xem đó như một trò đùa, tại sao hôm nay lại không thể khống chế dục vọng trước cô vợ nhỏ bé này, Nhã Tịnh vươn người đẩy Tần Ngôn ra để thoát khỏi hoàn cảnh gượng gạo này, nhưng khi bàn tay của Nhã Tịnh chạm vào cơ thể của mình, Tần Ngôn cảm thấy rất dễ chịu.
Anh không để cô thoát khỏi mình, nhanh chóng cúi đầu xuống trao cho Nhã Tịnh một nụ hôn nồng nhiệt, cô như bị đông cứng đôi mắt mở to cơ thể như một khúc gỗ, trong đầu ngay lúc này vô cùng loạn trí.
" Anh ấy đang hôn mình sao ?"
Tần Ngôn bắt đầu sờ soạng lên cơ thể của Nhã Tịnh khiến cho cô giật bắn mình đưa tay nắm lấy cánh tay của anh lại.
" Anh bị gì vậy còn tỉnh táo không?"
Tần Ngôn rút tay của mình ra khỏi tay của Nhã Tịnh, đưa lên gương mặt của cô vuốt ve nhẹ nhàng.
" Chẳng phải nói thích tôi sao, bây giờ đã hối hận khi bị tôi ức hiếp không ?" - Giọng nói của anh còn vương một chút dục tình.
Nhã Tịnh nghĩ Tần Ngôn đang cố đẩy mình ra nên mới hành động thiếu tinh tế như thế, cô cứ ngây thơ nhưng không biết bản thân đã đi vào hang cọp.
" Không hối hận, em đã quyết một lòng một dạ với anh đời này sẽ không thay đổi cho dù anh có làm gì đi nữa.
"
Nói rồi cô vòng tay qua cổ của Tần Ngôn khẳng định lý tưởng của bản thân, Tần Ngôn không khỏi phì cười trước thái độ đáng yêu của cô, anh cất giọng trầm ấm lên.
" Em chắc chứ ?"
Nhã Tịnh vẫn kiên quyết gật đầu khẳng định.
" Đúng, em biết là anh đang cố làm như thế để đẩy em ra khỏi anh có đúng không, tại sao lại không cho em theo đuổi anh, em thích anh là thật lòng mà.
"
Tần Ngôn nghe những lời nói mang chút ngây ngô của Nhã Tịnh trong lòng càng rạo rực hơn.
" Để xem hôm nay em thật lòng như thế nào, đừng trách tôi không nương tay, chính em là người níu kéo quyến rũ tôi trước đấy.
"
Nhã Tịnh bắt đầu lo sợ, cô cười gượng gạo lấp bấp nói.
" Em xin rút lại lời nói được không, em hơi buồn ngủ bây giờ muốn đi ngủ, anh ngủ ngon nha.
"
Nói rồi Nhã Tịnh quay người định rời đi, nhưng lại bị Tần Ngôn lật người lại.
" Ai cho phép em rời đi.
"
Nhã Tịnh biết bản thân đã chọc nhầm người, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
" Em xin lỗi mà anh ngủ sớm đi.
"
Tần Ngôn khoá chặt đôi môi nhỏ của Nhã Tịnh bằng một nụ cuồng nhiệt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...