Ngày diễn ra hôn lễ cũng đã đến, Nhã Tịnh trở thành cô dâu vô cùng xinh đẹp, nhìn cô như một đoá hoa tươi sắc, gương mặt của một thiếu nữ trong sáng ngây thơ đang sắp phải bước vào một con đường đầy bóng tối, liệu sau này nụ cười hồn nhiên đáng yêu đó có còn trên đôi môi xinh đẹp này nữa hay không.
Nhìn thấy con gái trong bộ váy cưới lung linh ba mẹ của cô không khỏi hạnh phúc và tự hào vì con gái của bọn họ trong rất xinh đẹp và vô cùng nổi bật, hôm nay cô là cô dâu xinh đẹp nhất.
Là ngày trọng đại của hai người nhưng Tần Ngôn chẳng mời bạn bè của mình, chỉ có họ hàng của anh và gia đình, vì vốn dĩ đây là ý định của anh lúc đầu, càng ít người biết càng tốt, vì vốn dĩ cuộc hôn nhân này chỉ là một bản hợp đồng không hơn không kém.
Đã đến lúc hai người bước vào lễ đường dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người trong đó, có cả Mạn Nhu và Việt Bân, ánh mắt hai người họ nhìn cặp đôi đang đứng trên sân khấu là sự nuối tiếc và tức giận vì đã chẳng có được đối phương, Việt Bân vẫn chưa có cơ hội nói ra những tình cảm từ tận đáy lòng của mình cho Nhã Tịnh biết mà cô đã vội vàng kết hôn với một người đàn ông hơn mình đến những mười tuổi, còn Mạn Nhu chẳng thể nào chịu đựng được chỉ vì ngày đó cô ta đã bỏ lỡ Tần Ngôn nên đã bây giờ chỉ biết hối hận nhìn anh cùng người con gái khác bước lên lễ đường.
Ba mẹ hai bên luôn chúc mừng cho bọn họ và mong hai người có thể hạnh phúc và vượt qua những thử thách trong cuộc sống, để có một cuộc hôn nhân bền vững, nhưng tất cả đã bị Tần Ngôn và Nhã Tịnh lừa dối, bọn họ hoàn toàn không phải kết hôn vì tình yêu, chỉ có một mình Nhã Tịnh là người yêu anh còn Tần Ngôn hoàn toàn không có chút tình cảm nào với cô, liệu cuộc sống sau này của cô có được những tháng ngày bình yên hay không.
Mạn Nhu không thể nào nhìn nỗi cảnh Tần Ngôn đang hạnh phúc bên người phụ nữ khác, cô ta bất mãn rời khỏi buổi tiệc, trên đường ra về Mạn Nhu vô tình va chạm phải Bạch Lãng, anh ấy đã say khướt đi đứng loạng choạng vì suốt ngày ở trong môi trường quân đội đến một giọt rượu cũng không được uống, hôm nay rất may mắn được Tần Ngôn mời tham dự lễ cưới của anh nên Bạch Lãng đã buông thả bản thân, anh ấy đã uống khá nhiều rượu, gương mặt đỏ bừng nhìn người phụ nữ vừa va chạm vào mình, Mạn Nhu khó chịu chao mày cô ta cũng không muốn đôi co với anh ấy nên đã bước đi, đột nhiên Bạch Lãng lên tiếng nói.
" Tất cả là nhờ vào tôi anh mới có thể thoát khỏi sự theo đuổi của cô ta, vậy mà không mời tôi lấy một ly nào.
"
Mạn Nhu nghe Bạch Lãng nói cô ta liền quay lại, hỏi Bạch Lãng cho ra lẽ mọi chuyện.
"Chuyện lúc nãy là sao ?"
Bạch Lãng xua tay nhựa giọng nói.
" Tôi nói là anh phải cám ơn tôi đã lên kế hoạch cho anh thoát khỏi cô bạn gái cũ, kết hôn hợp đồng với một cô gái trẻ trung, xinh đẹp sướng nhất là anh rồi còn gì.
"
Bạch Lãng đã không còn ý thức là mình đang nói gì và nói với ai, Mạn Nhu tức giận cô ta không ngờ Tần Ngôn lại dùng cách này để đẩy mình ra khỏi anh, Mạn Nhu sẽ khiến cho anh yêu mình như ngày xưa một cách điên cuồng không thể nào thoát ra được, cô ta thừa biết Tần Ngôn vẫn không quên được mình, anh vẫn còn tình cảm với Mạn Nhu, kết hôn với Nhã Tịnh chỉ là một bức bình phong để anh trốn tránh Mạn Nhu mà thôi, vậy mà Nhã Tịnh vẫn ngu muội đâm đầu vào những thứ tình cảm không phải của mình.
Sau một ngày dài hôn lễ của bọn họ cuối cùng cũng đã kết thúc, Tần Ngôn lái xe đưa Nhã Tịnh quay về nhà riêng của mình, bây giờ cô sẽ ở lại đây sinh sống cùng anh, Nhã Tịnh vẫn rất vui, chỉ cần được ở bên cạnh Tần Ngôn cô sẽ làm tất cả, khi xuống xe Tần Ngôn không quan tâm đến Nhã Tịnh mà đi thẳng một mạch vào nhà, cô nhìn theo hướng của anh đi, nhưng cũng không dám lên tiếng một mình xách đồ trong cốp xe xuống rồi đem vào nhà.
Cô phải chật vật vất vả một lúc mới có thể đem tất cả đồ đạc của mình vào bên trong, Nhã Tịnh ngồi xuống sofa để nghĩ ngơi, Tần Ngôn từ trên lầu bước xuống, anh đã tắm rửa sạch sẽ và thay đồ, Tần Ngôn ném chìa khóa cho Nhã Tịnh.
" Chìa khóa phòng của em và chìa khóa nhà giữ cho kĩ.
"
Nhã Tịnh mỉm cười thầm nghĩ trong lòng.
(Anh đã đưa cả chìa khóa nhà của mình cho cô luôn sao, vậy là Tần Ngôn đã xem cô là một phần trong ngôi nhà này.
)
Tần Ngôn không nói gì thêm anh đi lên phòng của mình để ngủ, còn Nhã Tịnh thì vẫn phải chật vật đem đóng đồ của mình cất vào tủ, loay hoay một lúc cô mới có thể đi tắm, Nhã Tịnh đang đưa tay ra bật vòi nước, đột nhiên cô nhìn thấy một con thằn lằn trắng cơ thể của nó mềm đến mức khiến cho người chạm vào phải sởn gai ốc, Nhã Tịnh hét toáng lên khiến cho Tần Ngôn giật mình, anh vội vàng chạy sang phòng của cô.
" Có chuyện gì vậy ?"
Nhã Tịnh chạy đến chỗ của Tần Ngôn theo phản xạ cô nhảy bổ lên người của anh, giọng nói đầy sự run rẩy.
" Có con gì đó đáng sợ bên trong.
"
Tần Ngôn nhàm chán nhìn sang gương mặt đã trắng toát vì sợ hãi của Nhã Tịnh.
" Bình tĩnh đi có gì mà em sợ đến như thế.
"
Anh để cô đứng xuống rồi đi vào phòng tắm đuổi con thằn lằn đi, Tần Ngôn như một vị anh hùng trong mắt của Nhã Tịnh.
" Anh siêu thật đấy.
"
Tần Ngôn không nói gì quay người đi ra khỏi phòng của Nhã Tịnh, cô chạy theo níu giữ anh lại.
" Này em vẫn sợ lắm.
"
Tần Ngôn thở dài dứt khoát nói.
" Đừng có trẻ con nữa tôi mệt lắm rồi đấy đi ngủ đi.
"
Nói rồi anh dứt khoát rời đi không nghe những lời cầu xin của Nhã Tịnh thêm một giây một phút nào nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...