Đến gần cuối Lễ Giáng Sinh, Mạnh Kiều và Chu Minh Xuyên dọn về biệt thự mà bọn họ thuê ở Paris. Hai ngày qua có nhiều chuyện, hai người đều bận rộn sứt đầu mẻ trán.
Đầu tiên là cùng nhau đóng gói tất cả hành lý, sau đó mấy ngày nữa sẽ hẹn công ty dọn nhà đến dọn dẹp sạch sẽ.
Hợp đồng của biệt thự này sắp hết hạn, bọn họ cũng có dự định quay về Trung quốc và trở lại vào đợt huấn luyện của mùa thi sau.
"Sao hôm nay lại gấp gáp tìm anh như vậy?" Buổi sáng Mạnh Kiều vừa tỉnh dậy đã thấy Chu Minh Xuyên ở sân thượng gọi điện thoại, hỏi ra mới biết giám đốc Dave của Renault mời anh đến câu lạc bộ một chuyến.
"Không phải kì nghỉ phép của anh còn hai tháng mới kết thúc sao?" Cô mặc đồ ngủ xuống giường, lấy áo sơ mi và áo khoác giúp Chu Minh Xuyên.
"Chắc là chuyện hợp đồng," Chu Minh Xuyên nhận áo sơ mi từ trong tay Mạnh Kiều rồi mặc vào, "Hôm qua giám đốc Aston Martin gọi cho anh nói chuyện rồi."
"Là người tên Mike ngày hôm qua?" Mạnh Kiều nhớ hôm qua có người gọi điện thoại cho Chu Minh Xuyên, nhưng anh không trò chuyện nhiều mà đã cúp máy.
"Ừ" Chu Minh Xuyên cài cúc áo, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác màu đen, "Chắc hẳn Dave cho rằng anh muốn nhảy sang hãng khác nên hôm nay mới vội vàng gọi đến."
Mạnh Kiều nghe xong thì cười, ôm eo anh rồi hỏi: "Làm sao đây, dạo này anh đắt hàng quá, em phải dùng cái gì để giữ anh lại bây giờ?"
Chu Minh Xuyên cúi đầu nhìn cô cố ý làm khó dễ, bưng gương mặt cô khẽ hôn, "Chỉ cần bảo đảm em là Mạnh Kiều."
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Chỉ đơn giản như vậy."
Mạnh Kiều phì cười, tiễn anh ra cửa, "Vậy anh tính thế nào, muốn ở lại Renault hay chuyển sang Aston Martin. Có phải Aston Martin lợi hại hơn Renault rất nhiều không?"
Chu Minh Xuyên vừa mang giày vừa trả lời cô: "Ừ, Renault cũng coi như một đội xe có nhãn hiệu lâu đời nhưng chỉ có thể quanh quẩn hạng bốn hạng năm, thành tích mấy năm qua không được tính là quá tốt. Aston top ba hàng năm, thuộc về đội xe thượng tầng, giống Mercedes và Ferrari."
"Vậy anh tính thế nào?" Mạnh Kiều lấy chìa khóa xe và điện thoại di động giúp anh, "Đi đến Aston đón nhận huấn luyện tốt hơn, hay sẽ vì tình xưa mà tiếp tục ở lại Renault?"
Chu Minh Xuyên nhận lấy đồ cô đưa, xoay người ôm Mạnh Kiều, "Anh đưa ra lựa chọn không dựa vào mấy chuyện này."
"Vậy anh xem trọng chuyện gì?"
"Xem ai cho nhiều tiền hơn."
Mạnh Kiều: "..."
Khóe miệng Chu Minh Xuyên nhàn nhạt cong lên, "Tình xưa đối với anh mà nói không phải chướng ngại vật khi lựa chọn, huấn luyện cũng không phải lý do cản trở anh tiến bộ."
"Cho nên anh chỉ muốn biết, hợp đồng của đội xe nào càng đáng tiền hơn mới có thể khiến anh nghiêm túc cân nhắc."
"Dù sao đối với anh mà nói, khiến cho em vui vẻ quan trọng hơn những chuyện khác."
Mạnh Kiều: "???"
Cô tỏ vẻ nghi ngờ, nhíu mày nhìn Chu Minh Xuyên, "Ở trong mắt anh, em là người yêu tiền như vậy à?"
Chu Minh Xuyên mỉm cười, tìm môi cô để hôn, "Anh muốn cho em cuộc sống tốt nhất mà anh có thể, Mạnh Kiều, đây là lời thề anh dành cho bản thân anh."
"Nhất định không để cho em hối hận khi ở cạnh anh."
Anh lại hôn liên tục mấy cái, sau đó mới nhìn thời gian, "Anh phải đi rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, có việc thì gọi cho anh."
Mạnh Kiều vừa bị anh dỗ dành, cả người lại lâng lâng, ngoan ngoãn gật đầu, "Đi nhanh về nhanh, chú ý an toàn."
"Được." Chu Minh Xuyên sờ tóc cô, mở cửa đi ra ngoài.
Phòng làm việc của đội xe ở trong thành phố Paris, hôm nay phần lớn người đi làm đã khôi phục lịch làm việc bình thường, đường đi có chút kẹt xe.
Lúc đến dưới lầu phòng làm việc, vừa vặn cách thời gian đã ước định một phút, Chu Minh Xuyên ba bước cũng thành hai bước, nhanh chóng đi vào cao ốc.
Anh gõ cửa, bên trong lập tức vang lên tiếng bước chân, Dave thở phào khi mở cửa, vừa mở miệng là cám ơn trời đất.
"Xin lỗi, trên đường đi vừa bị kẹt xe." Chu Minh Xuyên khẽ gật đầu với ông.
Dave vỗ vỗ bả vai anh, giọng nói còn mang theo chút căng thẳng, "Tôi suýt cho rằng anh tạm thời đổi ý, ngay cả gặp tôi cũng không muốn."
"Không có." Chu Minh Xuyên quay đầu nhìn ông, nở nụ cười để trấn an cảm xúc, hai người ngồi vào ghế sô pha trong phòng làm việc.
"Uống chút gì không, cà phê hay là trà?"
"Tôi không uống, cảm ơn." Chu Minh Xuyên tựa người vào ghế sô pha, chờ kế tiếp Dave thao thao bất tuyệt.
Mọi chuyện không ngoài dự liệu, Dave đã biết cuộc gọi từ Aston Martin.
Chu Minh Xuyên vốn chỉ ký hợp đồng với Renault một mùa đấu, đối với một tay đua rất nhiều năm không có thành tích như anh, đội xe cũng không muốn ký hợp đồng lâu dài. Lý do to hơn là nếu chỉ ký một mùa, không đoạt giải thì anh phải rời đi.
Nhưng chẳng ai ngờ thành tích cuộc thi F1 năm nay của anh tốt như vậy, rất nhiều đội xe khác đều rục rịch. Lúc này lãnh đạo cấp cao của Renault mới đau lòng ôm đầu, khi đó không sử dụng giá tiền thấp để ký với anh hợp đồng mấy năm, bây giờ muốn giữ lại anh, phỏng chừng phải đau đớn đưa ra vốn gốc.
Dave đã sớm đoán được tình huống này, ông vốn định nói chuyện hợp đồng mới với Chu Minh Xuyên vào ngày đầu tiên khi kết thúc kỳ nghỉ phép, ai biết Mike bên kia lại ác độc như vậy, vừa qua lễ Giáng Sinh đã không kịp chờ đợi mà chuẩn bị đào người.
Thật sự khiến cho Dave giận đến không còn lời để nói.
"Năm ngoái anh và Renault ký hợp đồng một mùa đấu là một trăm năm mươi ngàn bảng Anh, sau đó căn cứ thành tích mùa đấu sẽ có thêm tiền hoa hồng," Dave nghiêm túc lấy hợp đồng ra cho Chu Minh Xuyên xem, "Mùa đấu này, anh muốn bao nhiêu?"
Chỗ ghi số tiền trên hợp đồng vẫn đang để trống, có thể nhìn ra được lần này Renault rất thành tâm.
Chu Minh Xuyên nhìn lướt qua hợp đồng rồi nhẹ nhàng đặt xuống, "Phương diện điều khoản tôi tin tưởng ông, tôi chỉ muốn biết Renault bằng lòng ra giá nhiều nhất là bao nhiêu?"
"Mike ra bao nhiêu?" Dave cũng không vòng vo, "Mặc dù thành tích hàng năm của Aston Martin không tồi, nhưng anh biết đối với một tay đua mà nói, hào quang cá nhân càng quan trọng hơn hào quang của đội xe."
"Bọn họ đúng là có rất nhiều tay đua ưu tú, thành tích cả đội xe lji càng chói mắt hơn, nhưng Joe, anh biết mà, trước giờ anh không phải là tay đua bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Nếu không thì lúc ấy anh ở Trung Quốc cũng sẽ không huấn luyện tốt như vậy, anh không giống những người khác, anh có thiên phú."
Chu Minh Xuyên nhìn Dave, anh không nói chuyện, muốn nghe xem ông ấy nói gì.
"Tôi và anh cũng là giao tình nhiều năm như vậy rồi, ở Renault, anh tuyệt đối không có bất cứ phiền não nào trừ cuộc thi và huấn luyện, về phương diện tiền lương, anh mở miệng, tôi cố gắng hết sức đàm phán."
"Anh còn băn khoăn gì nữa không?" Hai bàn tay Dave nắm lấy nhau, khẩn trương nhìn người đàn ông hờ hững ở đối diện.
Hoặc là thật sự không quan tâm gì nên mới có thể không sợ sóng lớn như vậy, hoặc là trong lòng anh đã sớm có quyết định.
"Mười triệu bảng Anh hàng năm, chỉ ký hai năm." Chu Minh Xuyên nâng tầm mắt, chậm rãi nói.
Trong đôi mắt đen bóng là quyết tâm vì tình thế bắt buộc, dứt khoát đâm vào lòng Dave.
Dave khẽ nhếch miệng, "Anh..." Ông căng thẳng rối loạn, chớp mắt chừng mấy lần, không ngờ Chu Minh Xuyên sẽ thẳng thắn như vậy, "Đây là quyết định cuối cùng của anh?"
Chu Minh Xuyên trả lại hợp đồng cho Dave, "Aston Martin ra giá tám triệu bảng Anh hàng năm, ký năm năm."
"Ký năm năm nghĩa là trong năm năm, tôi sẽ không có khả năng tăng giá, nhưng Dave, ông biết tôi không chỉ muốn cái giá này. Vả lại có một việc ông nói sai rồi, việc gia nhập Aston Martin đối với tôi mà nói cũng không phải là không có lợi, thứ đội xe mang đến cho tôi là lợi ích về giá trị con người, nó sẽ thể hiện trong việc tài trợ của cùng một nhãn hàng, sẽ vì tôi là tay đua của Aston Martin mà tài trợ cho tôi, cũng sẽ vì tôi chỉ là tay đua đội Renault F1 mà từ bỏ tôi."
"Cho nên bây giờ anh chỉ nhìn thấy tiền?" Dave có chút thất bại mà cong lưng, ông không ngờ Chu Minh Xuyên sẽ trực tiếp ra giá mười triệu bảng Anh.
Ông và lãnh đạo cấp cao của Renault bàn bạc xong, ranh giới cuối cùng vốn là tám triệu bảng Anh.
Nhưng ông cũng không ngờ Aston Martin bằng lòng trực tiếp ra tám triệu, mọi chuyện vượt qua dự đoán của bọn họ. Xem ra Aston Martin cũng cực kỳ coi trọng thành tích tương lai của Chu Minh Xuyên.
Thực ra Chu Minh Xuyên nói không sai, ở trong Renault, bàn như thế nào thì cũng là kém hơn Aston Martin.
Bọn họ muốn giữ người, chỉ có thể ra giá tiền cao hơn.
Khóe miệng Chu Minh Xuyên nhàn nhạt cười, "Tôi còn phải nuôi gia đình." Anh như nghĩ tới điều gì đó, một loại dịu dàng khó đoán trôi nổi trong ánh mắt.
"Nuôi đại tiểu thư gì mà cần nhiều tiền như vậy?" Dave cười khổ nói đùa với anh.
"Không biết, càng nhiều càng tốt." Nụ cười ngay khóe miệng Chu Minh Xuyên rõ ràng hơn, "Tôi còn có một yêu cầu khác."
"Cái gì?" Dave hỏi.
"Nếu ký hợp đồng rồi, tôi cần trả trước 50% của năm thứ nhất, cũng chính là năm triệu bảng Anh."
"Chuyện này không thể!" Dave kinh hãi, "Tiền lương trên hợp đồng cũng là theo chân mùa thi đấu, không có cách nào trả nhiều như vậy một lần được."
"Không sao, ông về thương lượng trước đi," Chu Minh Xuyên nhìn điện thoại di động, anh lo lắng Mạnh Kiều ở nhà một mình quá nhàm chán, "Tôi chỉ đúng lúc cần tiền."
"Không phải tiền của mùa đấu trước vừa được phát sao?" Dave nhíu mày nghi ngờ, râu bạc ngay cằm cũng lay động mấy cái.
Nụ cười lại hiện lên trong mắt Chu Minh Xuyên, anh đứng lên nói với Dave, "Tôi phải nuôi gia đình mà."
Lông mày của Dave càng xoắn lại, "Rốt cuộc nhà anh có mấy người mà cần xài nhiều tiền như vậy?"
"Hai người." Anh chậm rãi nói, "Tôi và vợ tôi."
"Anh kết hôn?" Dave giật mình đứng lên, "Chuyện bao lâu rồi?"
"Sắp rồi." Chu Minh Xuyên vỗ vai ông, "Cho nên tôi có hơi gấp chuyện tiền nong."
Anh từ từ đi tới cửa phòng làm việc, xoay người nói với Dave, "Cảm ơn ông đã trợ giúp như vậy nhiều năm qua, tôi rất cảm kích."
"Nhưng đây đã là nhượng bộ của tôi."
Anh gật đầu với Dave, "Tôi trước, lần sau gặp” sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Dave đứng ở cửa thật lâu nhìn bóng lưng Chu Minh Xuyên rời đi, thở dài một hơi. Nhưng ông biết Chu Minh Xuyên liếc mắt đã nhìn ra hai hợp đồng, ai ra giá cao hơn.
Aston Martin năm năm có thể cho anh tám triệu, bất luận như thế nào cũng mê người hơn Renault hai năm chỉ có mười triệu.
Phàm là có đầu óc cũng sẽ quả quyết lựa chọn đội xe tốt hơn, bởi vì Chu Minh Xuyên nói không sai, lợi ích tài trợ ở sau lưng sẽ đem đến giá trị cao hơn bản thân hợp đồng nhiều.
Bây giờ anh chính là đang sử dụng thời gian hai năm để đền ơn Dave.
-
Thời gian chính thức rời khỏi Paris chỉ còn hai mươi bốn tiếng, Mạnh Kiều tỏ ra hưng phấn, buổi tối cũng không ngủ ngon, nửa đêm nằm trong chăn nhắn tin với Dư Thiên Thiên.
Cũng chỉ đơn giả thảo luận về rồi thì ăn mừng thế nào, Dư Thiên Thiên cũng kích động, gửi một chuỗi danh sách quán bar thật dài cho Mạnh Kiều.
Dư Thiên Thiên: [ Cưng tùy tiện chọn, chị đây mời khách, đến lúc đó gọi cả Trần Vũ và bác sĩ Triệu. ]
Mạnh Kiều: [??? Cậu quen biết bọn họ khi nào? ]
Dư Thiên Thiên: [ À, chỉ cho phép cậu tìm đàn ông, tớ không thể ngắm đàn ông? ]
Mạnh Kiều: [??? ]
Dư Thiên Thiên: [ Còn gửi chấm hỏi thì đánh bay đầu cậu. ]
Mạnh Kiều: [... ]
Dư Thiên Thiên: [ Hỏi cậu này, lần trước đã mặc đồ tớ cho cậu chưa? ]
Mạnh Kiều trốn trong chăn, gương mặt hồng hồng, vừa nhìn thấy tin nhắn này thì lập tức đỏ hơn nửa phần, ánh đèn màu trắng từ màn hình điện thoại chiếu vào mặt cô, khóe miệng không chịu khống chế mà nhếch lên.
Mạnh Kiều: [ Quỷ háo sắc. ]
Dư Thiên Thiên: [??? ]
Mạnh Kiều: [ Còn gửi chấm hỏi thì đánh bay đầu cậu. ]
Dư Thiên Thiên: [ Tuyệt giao. ]
Mạnh Kiều: [ Tạm biệt. ]
Mạnh Kiều nhìn tin nhắn trong điện thoại di động, cả người liều mạng nín cười, nhưng trong đầu thật sự bị Dư Thiên Thiên khơi dậy cảm xúc hưng phấn, cười đến mức giường cũng rung rung.
"Sao thế?" Giọng nói buồn ngủ nồng đậm bỗng nhiên vang lên sau lưng Mạnh Kiều, cô luống cuống ném điện thoại di động đi.
Một tiếng "Ầm" nặng nề vang lên, điện thoại di động rơi trên thảm thật dày.
Cô vội vàng thò ra nửa người nhặt điện thoại di động, ngón tay vừa sờ trúng điện thoại di động, một đôi tay to nắm eo cô xách lên giường.
"Em không ngủ được à?" Chu Minh Xuyên nhắm mắt lại ôm cô trong ngực, hơi thở chậm rãi, nửa mê nửa tỉnh.
Mạnh Kiều thu lại nụ cười, dán sát vào ngực anh đáp một câu: "Có một chút."
Mặc dù cô không muốn quấy nhiễu thời gian ngủ Chu Minh Xuyên, nhưng bây giờ đã đánh thức anh rồi, Mạnh Kiều lại không nhịn được muốn nói chuyện với anh.
"Anh vui không? Ngày mai mình về nước rồi." Giọng nói của cô cũng lộ ra vui vẻ không cách nào kiềm chế, dù sao thì trong khoảng thời gian ở Pháp, mặc dù có Chu Minh Xuyên ở bên cạnh nhưng cô vẫn rất nhớ người nhà và bạn bè đang ở trong nước.
"Vui chứ." Chu Minh Xuyên từ từ tỉnh ngủ, trả lời cô: "Lúc về, chúng ta đi thăm ông Lưu, có được không?"
"Đương nhiên là được," Trong lòng Mạnh Kiều càng hưng phấn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Minh Xuyên, "Chu Minh Xuyên, làm thế nào đây, hiện tại em kích động quá, không ngủ được."
"Cả người và trái tim sắp bay lên rồi." Cô vừa nói vừa ôm cổ Chu Minh Xuyên, cả người rạo rực như thể lập tức phải dậy ra sân bay.
Chu Minh Xuyên ôm cô thật chặt, "Em vui vẻ, anh cũng rất vui vẻ." Chỉ là anh nói xong thì lại buồn ngủ. Ngày đó anh và Dave bàn chuyện công việc xong, hai ngày tiếp đó luôn phải ở bên ngoài cho nên mỗi đêm đều ngủ rất sâu.
"Nếu không em đi ra phòng khách chơi điện thoại di động nhé, hai ngày nay anh vất vả rồi." Mạnh Kiều nói xong muốn đứng dậy đi ra ngoài.
"Không cần," Chu Minh Xuyên kéo cô vào lòng, "Anh muốn ôm em như vậy, em chơi đi, không ảnh hưởng tới anh đâu."
"Có thật không?"
"Thật." Anh chậm rãi trả lời, hơi thở lại từ từ trở nên đều đều.
Mạnh Kiều trộm cười, cuối cùng vẫn cất điện thoại di động, cố gắng chuẩn bị ngủ tiếp một lát.
Cô không muốn quấy rầy giấc ngủ của Chu Minh Xuyên, mấy ngày qua anh bận chuyện hợp đồng cho nên ban ngày luôn ở bên ngoài, mỗi ngày đều tới lúc cơm tối mới quay về.
Xem ra chuyện hợp đồng không dễ đàm phán, đã qua mấy ngày rồi, Chu Minh Xuyên cũng không nói với cô rốt cuộc chuyện là thế nào.
Chẳng qua Mạnh Kiều cũng không lo lắng quá mức, Chu Minh Xuyên làm việc đáng tin hơn cô gấp trăm lần, cô lo lắng thì cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ.
Một đêm suy nghĩ quá nhiều chuyện bừa bộn, không chỉ không ra được đầu mối gì, ngày thứ hai thức dậy lại càng cảm thấy khó chịu.
Một mình Chu Minh Xuyên lo toan tất cả hành lý và giấy chứng nhận, cả người Mạnh Kiều thuộc về một loại trạng thái đi vào cõi thần tiên ở mức độ nghiêm trọng, hận không thể một giây kế tiếp nhào xuống đất ngủ.
Dày vò rất lâu, buổi chiều rốt cuộc hai người cũng ngồi vào máy bay, Mạnh Kiều vội nhờ nữ tiếp viên hàng không trải giường cho cô, sau đó nhắm hai mắt, ngã xuống ngủ thiếp đi.
Mười hai giờ trưatại Bắc Kinh, đúng lúc máy bay hạ cánh ở sân bay Thành phố Quý. Mạnh Kiều hoàn hồn, cả người tỉnh táo vài phần, vừa xuống máy bay thì hét lên, rồi nhào tới Dư Thiên Thiên đến đón máy bay.
Mấy ngày kế tiếp, cũng không biết Chu Minh Xuyên đang làm gì. Mạnh Kiều giống như chim nhỏ bay ra lồng, có thế nào cũng không bắt được cô. Cô đi cùng Dư Thiên Thiên, hai người thay phiên đến quán bar uống rượu và gặp mặt bạn bè, mỗi ngày gặp Chu Minh Xuyên thì đều là hình ảnh nửa đêm anh lái xe đến đón cô.
Nhưng cũng chỉ hưng phấn quá mức đến ngày thứ tư, Mạnh Kiều mệt mỏi nằm trên giường, không dậy nổi.
Nửa đêm Mạnh Kiều mới từ quán bar quay về sau đó ngủ đến buổi trưa hôm nay, Chu Minh Xuyên vốn cố ý nói hôm nay phải dẫn cô đi ăn cơm, dặn cô tối hôm qua kết thúc sớm một chút, nhưng cô thế mà lại hàn huyên tới rất khuya mới tan cuộc.
Hiện tại cô mệt mỏi dữ dội, bữa sáng bữa trưa cũng không ăn nổi, nằm trên giường không thể động đậy.
Giống như người máy bị tháo hết phụ tùng.
Ba giờ chiều, Chu Minh Xuyên lại vào phòng nhìn cô.
Cô giống như một con tôm nhỏ bị nấu chín, nằm trong chăn mà cả người nóng hổi, nhìn thấy Chu Minh Xuyên ngồi cạnh giường, ngượng ngùng chìa tay với anh.
"Em vẫn có thể ra ngoài ăn tối." Giọng nói cô mềm nhũn cam đoan với anh. Chu Minh Xuyên đã hẹn cô trước, bất luận như thế nào cũng không thể lỡ hẹn bữa tối ngày hôm nay.
Chu Minh Xuyên cụp mắt nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt, "Nếu em thực sự thấy mệt mỏi thì chờ mấy ngày nữa cũng được."
"Em đi được mà." Mạnh Kiều sợ anh cảm thấy không vui, "Chỉ là hôm qua gặp mấy người bạn đã lâu không liên lạc nên hơi quá trớn."
Cô chớp mắt, có chút đáng thương, kéo tay Chu Minh Xuyên để anh cách bản thân gần một chút.
Hai bàn tay anh đặt bên gối cô, cúi đầu hôn mắt cô, "Xin lỗi, mấy ngày qua anh hơi bận."
"Không sao, anh bận chuyện của anh đi." Mạnh Kiều ngẩng đầu lên hôn anh, "Tối nay đi đâu ăn cơm, anh còn chưa nói cho em biết nha."
"Đến lúc đó thì biết." Anh chỉnh chăn giúp cô, "Vậy em ngủ thêm một lát đi, muộn chút anh gọi em ra ngoài."
"Được."
Buổi chiều năm giờ, rốt cuộc Mạnh Kiều cũng khôi phục một chút hơi sức và tinh thần, cô chậm rãi ngồi dậy. Bây giờ bên ngoài vẫn là ngày đông, mấy ngày qua cô mặc ít nên có chút không chịu nổi, hôm nay định mặc dày.
Chu Minh Xuyên vừa vào phòng ngủ liền nhìn thấy cô mặc áo phao lông vũ màu đen đơn giản, để mặt mộc thanh thuần đáng yêu, anh không nhịn được khẽ cười.
Nhưng anh vẫn mở miệng hỏi một câu, "Có cần trang điểm, mặc váy không?"
"?" Gương mặt nhỏ của Mạnh Kiều nhăn nhó nhìn người đàn ông, sao hôm nay anh lạ thế nhỉ?
"Anh chê em để như vậy đi ra ngoài sẽ khiến anh mất mặt?" Ánh mắt cô khóa chặt vào Chu Minh Xuyên.
Chu Minh Xuyên nhướng mày bất ngờ, một lát sau lập tức trả lời, "Không có."
"Vậy tại sao anh bảo em trang điểm và mặc váy?" Cô kề sát cơ thể người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh, "Chu Minh Xuyên, vì sao hôm nay anh lại mặc tây trang?!"
Lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện hôm nay người đàn ông này siêu cấp không đúng.
Bên ngoài áo sơ mi màu trắng là tây trang màu xám tro, thân hình anh cao thẳng, được tây trang tô điểm trông vô cùng sáng láng điển trai. Cả người tỏa ra vẻ anh tuấn, còn cố ý hẹn trước cô đi ăn tối nay.
"Hôm nay ăn tối có người khác?" Mạnh Kiều nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do này.
"Không có." Chu Minh Xuyên đưa tay chạm vào mi mắt đang nhíu lại của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Mặc gì cũng được, chỉ cần em vui vẻ."
"Vậy hôm nay mình đi đâu ăn cơm?"
"Nhà hàng Pháp trước đó em nói thích." Chu Minh Xuyên đối đáp trôi chảy.
Mạnh Kiều ngủ cả một ngày, đầu óc có chút mơ hồ, hiện tại cũng không phát hiện rốt cuộc người đàn ông này lạ chỗ nào, dứt khoát từ bỏ.
"Vậy em không trang điểm." Cô xoa xoa gương mặt của mình rồi thở ra một hơi, nhỏ giọng than vãn: "Đi thôi, em đói quá."
"Được." Mi mắt Chu Minh Xuyên ẩn hiện nụ cười, đi sau lưng Mạnh Kiều gửi tin nhắn.
Điểm kỳ lạ thứ n của Chu Minh Xuyên hôm nay là anh lái một chiếc xe thể thao Porsche màu vàng rực.
Mạnh Kiều sững sờ đứng trước chiếc xe bị anh mở khóa, đầu óc ngưng trệ khó khăn chuyển nửa vòng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Chu Minh Xuyên.
Hai mắt nhìn anh, lần này hỏi cũng không muốn hỏi.
Chu Minh Xuyên dẫn cô đi tới ghế phụ cạnh vị trí tài xế, đẩy cô vào xe sau đó mới vào chỗ ngồi của mình.
"Buổi chiều vừa lấy xe, có chút vội vàng cho nên không kịp nói với em." Chu Minh Xuyên bình tĩnh giải thích.
"Anh không lái chiếc xe trước kia?" Mạnh Kiều quay đầu nhìn anh, người đàn ông đang nghiêm túc nhìn đường.
"Hôm nay phải trang trọng một chút."
"Trang trọng một chút gì? Ăn cơm?"
"Ừm." Chu Minh Xuyên nhàn nhạt trả lời, "Ăn cơm."
Ánh mắt Mạnh Kiều luôn nhìn Chu Minh Xuyên, xe vững vàng chạy trên đường. Đèn đường vừa sáng, khắp nơi là người và xe cộ qua lại không dứt.
Nếu cô không hiểu ý của Chu Minh Xuyên thì cô bị ngốc chắc rồi.
Mạnh Kiều bỗng nhiên cười thật thấp, càng cười càng đắc ý.
Ánh mắt Chu Minh Xuyên hốt hoảng trong chốc lát, nhưng lại lập tức che giấu, nghiêng đầu nhìn cô, "Sao thế?"
Mạnh Kiều nhìn anh vẫn là dáng vẻ nghiêm chỉnh, trong lòng không nhịn được có bong bóng ngọt ngào, "Không có gì."
Rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái, không phải là gặp ba mẹ sao, còn thần bí như vậy làm gì.
Hai người bọn họ quay về rồi, sau đó đã đến nhà Mạnh Kiều ăn cơm một lần. Mạnh Quốc Huy đặc biệt nhiệt tình kêu lần sau nhất định phải gặp nhau nữa, Chu Minh Xuyên cũng nghiêm túc đồng ý.
Xem ra hôm nay anh chuẩn bị đầy đủ như vậy, có lẽ đã hẹn với Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm, nói không chừng còn có Mạnh Thiên.
Mạnh Kiều thoải mái sờ gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm, trái tim lo lắng lại yên lòng.
Gặp ba mẹ ruột của mình mà thôi, cũng không phải là cầu hôn, trang điểm gì chứ.
Khóe môi cô nhếch lên, nhẹ nhàng thoải mái cười, xe rất nhanh đến dưới lầu nhà hàng.
Chu Minh Xuyên dừng xe thì lại nhìn cô, lần này rõ ràng Mạnh Kiều có thể nhìn ra cảm xúc không giống ngày thường trong mắt anh.
"Đi thôi." Hiện tại cô còn nhẹ nhàng hơn Chu Minh Xuyên, kéo người đàn ông đi lên tầng trên cùng của nhà hàng.
Trong phòng ăn đèn đuốc sáng trưng, vô số đèn thủy tinh tỏa ra quầng sáng, nơ đen gọn gàng ngăn nắp quanh đi quẩn lại, người phục di chuyển giữa bữa tiệc linh đình như con thoi.
"Xin hỏi anh đã đặt trước chưa?" Người đàn ông ở cửa lễ phép hỏi.
"Chu Minh Xuyên."
"Xin mời đi theo tôi."
Nhân viên phục vụ dẫn hai người đi qua phòng khách tinh xảo, tới trước một mặt cửa sổ sát đất to lớn.
Giương mắt nhìn có thể hình ảnh đèn đuốc huy hoàng thu nhỏ của cả thành phố, mấy chục ngàn chiếc xe và đèn đóm biến ảo, từng ngọn đèn vàng nhạt biến thành một chuỗi ánh sáng lưu động liên tiếp nhau.
"Mời ngồi." Nhân viên phục vụ kéo ghế giúp Mạnh Kiều.
"Cảm ơn." Mạnh Kiều bị cảnh sắc ngoài cửa sổ hấp dẫn, ngẩn ra một lát mới ngồi xuống, "Đẹp quá." Cô nói với Chu Minh Xuyên.
"Em thích là được." Giọng nói Chu Minh Xuyên kiềm chế một chút cảm xúc mãnh liệt, đôi mắt thâm trầm nhìn vào ánh sáng trong đôi mắt của cô.
Mạnh Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ một lát mới thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi, "Ba mẹ em khi nào đến?"
Chu Minh Xuyên ngẩn ra, "Em nói gì?"
"Ba mẹ em ấy," Mạnh Kiều cười xấu xa nhìn anh, "Anh còn cho rằng em không biết à, không phải anh mời ba mẹ em cùng ăn cơm, còn che đậy không nói với em nữa chứ."
Khóe mắt cô đắc ý nhếch lên, ánh sáng chiếu lên trên gương mặt trắng nõn.
Lúc này Chu Minh Xuyên mới biết vừa rồi vì sao cô ở trên xe cười rất tươi, lo lắng trong lòng anh chợt tan đi.
Trở tay đặt tay lên tay cô, giọng nói chậm rãi:
"Hôm nay ăn cơm, chỉ có em và anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...