Cuộc thi tại chặng Melbourne kết thúc, hai người nhanh chóng bay đến Paris cùng đội xe.
Điều trùng hợp là đường đua Magny-Cours cách Paris không xa nên đội xe sẽ dừng chân ở Paris để huấn luyện trước cuộc thi.
Lần này Trần Vũ và Triệu Tầm không đi theo, bọn họ phải quay về Trung Quốc ngay sau đó vì giải đấu trong nước sẽ diễn ra vào nửa năm sau, câu lạc bộ không thể không có Trần Vũ.
Quãng thời gian huấn luyện trước thi đấu cho chặng thứ hai càng thuận lợi hơn so với lần đầu tiên, có thắng lợi ở chặng thứ nhất nên sự tự tin và trạng thái tinh thần của Chu Minh Xuyên cũng vượt qua cảnh giới chưa từng có.
Hai ngày ttrước khi bắt đầu tranh tài, đội xe không quy định thời gian tập luyện bắt buộc.
Buổi sáng Chu Minh Xuyên đến sân thi đấu lái mấy chục vòng để giữ cảm giác, buổi chiều bốn giờ về nhà.
"Anh ra ngoài à?" Mạnh Kiều vừa tỉnh ngủ, buổi sáng một mình cô xem tivi quá lâu, đến chiều mới chợp mắt được một lát.
Cả người buồn ngủ mông lung ở trong chăn, một đoạn bắp chân trắng nõn lộ ra ở cuối giường.
"Ừ," Chu Minh Xuyên ngồi ở cạnh giường, bắt được mắt cá chân của cô, "Dạo này ở nhà chán quá phải không?"
Hai bàn tay Mạnh Kiều xoa xoa gương mặt, chột dạ lắc đầu, "Không có mà."
Mạnh Kiều nói không buồn chán là sự thật, gần đây cô si mê một bộ phim, mỗi ngày đều xem, vừa vặn không có ai quấy rầy nên không ai biết cô đang hạnh phúc tới mức nào.
"Chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta ra ngoài." Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng kéo mắt cá chân cô, cả người Mạnh Kiều bị anh kéo đến trước mặt.
Mạnh Kiều không ngủ nữa, cười cười ngồi dậy ôm anh, giọng nói của cô quấn lấy anh, "Anh ôm em."
"Được." Nụ cười trong mi mắt Chu Minh Xuyên nồng đậm, tay trái vòng qua eo Mạnh Kiều, nhẹ nhàng bế cô vào nhà vệ sinh.
Mạnh Kiều ở trong nhà vệ sinh rất lâu, xong xuôi lại mất một lúc để trang điểm, "Chúng mình sẽ đi đâu thế?"
"Xem phim." Chu Minh Xuyên kiên nhẫn ngồi một bên nhìn cô trang điểm.
Ánh nắng loang lổ ngoài bệ cửa chiếu lên tấm lưng trần của cô, gió thổi một cái, cả người như chìm trong đáy hồ gợn sóng.
Đẹp giống một bức tranh sơn dầu.
Trước giờ vẻ đẹp của cô không phải kiểu tao nhã thanh đạm, nhất là khi trang điểm xong chỉ còn thấy vẻ phong tình quyến rũ.
"Xem phim?" Mạnh Kiều rốt cuộc cũng trang điểm và làm tóc xong, đứng dậy đi đến phòng thay đồ, "Gần đây có phim gì mới sao?"
"Em đến rồi sẽ biết." Chu Minh Xuyên đi theo cô, không hề có ý định bật mí điều gì về chuyến đi hôm nay.
Mạnh Kiều mỉm cười lườm anh, "Anh cũng học được cách vòng vo rồi?" Cô một bên nhìn anh một bên chọn quần áo.
"Phim cũ." Chu Minh Xuyên đi ở sau cô, cùng cô chọn quần áo.
"Nếu không thì hôm nay anh chọn đi?" Mạnh Kiều lui ra sau, đạp nhẹ lên mũi chân anh, cả người bị anh ôm vào lòng.
"Được."
Khớp xương ngón tay rõ ràng của Chu Minh Xuyên từ từ lướt qua hàng váy của cô, dừng ở một chiếc váy hai dây lụa tơ tằm màu ngó sen.
Chiếc váy mềm mại rũ xuống, im hơi lặng tiếng lấp lánh phát sáng dưới đèn vàng trên tường.
Ánh mắt Mạnh Kiều dừng lại thật lâu ở chiếc váy này, cũng không cầm lòng được mà vươn tay vuốt ve.
Đây không phải là váy mới.
Sau này, cô thậm chí rất ít khi mặc nó.
Nhưng trong một chốc ngón tay Chu Minh Xuyên dừng lại, tất cả gió biển và ẩm ướt trong đêm khuya kia ùn ùn kéo tới tập kích cô.
Cô đã mặc chiếc váy này vào lần đầu tiên Chu Minh Xuyên hôn cô.
Người phía sau hiển nhiên cũng bởi vì chuyện này mới quyết định chọn nó, anh từ từ thu hồi ngón tay, ôm chặt người trong ngực, "Được không em?"
Giọng nói của anh trầm thấp chậm rãi, nhưng lại mang theo cám dỗ không thể chối từ.
Sự tê dại nhanh chóng leo lên từ xương sống đến sau tai Mạnh Kiều.
"Được." Giọng nói cô dịu dàng, "Anh quyết định là được."
Chiếc váy mềm mại chậm rãi dán vào làn da nhẵn nhụi, ngón tay Chu Minh Xuyên đi dọc theo eo cô xuống dưới, làn váy dừng ở bắp đùi.
Anh tinh tế điều chỉnh vị trí dây an toàn, ngón tay lại lưu luyến không rời đầu vai cô.
Cẩn thận dè dặt cộng thêm thành kính, từng chút từng chút vuốt ve xương quai xanh mảnh khảnh của cô.
Cô chỉ dán hai miếng dán ngực, phần mềm mại trắng như tuyết bị che giấu sau từng tầng nếp nhăn trùng điệp trước ngực, cơ thể tựa vào tủ quần áo lạnh như băng, ngón tay kéo cổ áo Chu Minh Xuyên.
Chu Minh Xuyên nhìn cô, để mặc cô.
Anh từ từ cong người, chóp mũi chạm vào nhau, "Anh cũng phải thay quần áo."
Mạnh Kiều bật cười, thả tay ra, bỏ qua cho anh, "Em đi mặc quần bảo hộ."
Chiếc váy này của cô ngắn quá, gió thổi một cái là lộ hết.
Cô nói xong thì đi sang tủ quần áo bên cạnh, vừa mở cửa tủ một nửa thì bị Chu Minh Xuyên đè lại, "Không cần."
Anh đã cởi áo sơ mi tay ngắn, đưa tay lấy chiếc áo sơ mi màu xám nhạt với một hàng cúc bạc trang trọng mà anh không thường mặc trong tủ.
Còn là chiếc Mạnh Kiều vừa quay lại Paris đã mua cho anh.
"Em mặc chiếc váy này sẽ bị lộ mất," Mạnh Kiều nhìn Chu Minh Xuyên mặc chiếc áo sơ mi còn chưa kịp cài cúc áo, "Chẳng lẽ anh yên tâm để em mặc như vậy ra ngoài?"
Cô cười xấu xa đi đến bên cạnh người đàn ông, ngón tay như có như không móc lấy đuôi váy, "Hửm?"
Lông mi Chu Minh Xuyên run run, trái cổ lăn lên lăn xuống, "Lại cài cúc áo giúp anh."
Mạnh Kiều nhìn thấy anh không chịu trả lời, "OK, dù sao thì đến lúc đó anh đừng ghen là được." Cô mỉm cười, đi đến cài cúc áo giúp anh một cách chậm rãi.
Mạnh Kiều cài từng cái cúc một, từ trái cổ đến bụng nhỏ.
Bả vai rộng của người đàn ông khiến cho chiếc áo sơ mi này càng nổi bật và cao quý, anh hơi cúi đầu cài dây nịt kim loại, chỉ trong vài giây nâng tầm mắt lên, anh nhìn thấy gương mặt si mê của người phụ nữ.
"Đi thôi." Anh đưa tay sờ tóc cô, vịn eo cô đi ra ngoài.
Mạnh Kiều ra ngoài rồi mới biết vì sao Chu Minh Xuyên không sợ cô bị lộ.
Bởi vì hoạt động cả đêm không cần đi xuống xe.
Anh dẫn cô đến xem phim.
Anh dẫn cô đến xem phim trên ô tô.
Trong bãi đậu xe rộng rãi bằng phẳng, mười mấy chiếc xe hơi đang đỗ ngay ngắn theo thứ tự, ngay phía trước bãi đậu xe là một màn chiếu lớn.
Chu Minh Xuyên chậm rãi đậu xe ở vị trí gần chót, sau đó nhẹ nhàng kéo phanh tay.
"Chẳng trách hôm nay anh lại đổi xe," Mạnh Kiều nghiêng mắt nhìn anh, "Thì ra muốn dẫn em đến chỗ này xem phim."
Hôm nay anh không lái chiếc xe sedan thường sử dụng trong nhà mà đổi một chiếc SUV có không gian vô cùng rộng rãi.
"Ừ," Chu Minh Xuyên vươn tay mở radio, dựa theo chỉ thị của rạp chiếu phim mà điều chỉnh kênh chính xác, "Chúng ta đi ra sau ngồi."
"Được." Mạnh Kiều không nghĩ ngợi mà đồng ý, đi theo Chu Minh Xuyên ra chỗ ngồi phía sau.
Máy điều hòa không khí trong xe chậm chạp tỏa ra hơi lạnh, Mạnh Kiều tựa vào vai Chu Minh Xuyên.
"Phim gì?" Cô hỏi.
"Me Before You (Trước ngày em đến)."
Chu Minh Xuyên vừa dứt lời, tâm trạng Mạnh Kiều vốn dễ chịu phút chốc có thêm mấy phần sức nặng.
Cô đã xem bộ phim này, cũng biết kết cục của bộ phim là gì.
Cô quay đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn Chu Minh Xuyên, Chu Minh Xuyên lại không kiêng dè mà nhìn lại cô, vẻ mặt anh cũng nghiêm túc giống như vậy.
Đây không phải là quyết định tùy ý của anh.
Hơi lạnh bỗng nhiên lại giảm mấy phần, cánh tay Mạnh Kiều nổi da gà.
"Em hơi lạnh." Cô nhẹ giọng nói.
Chu Minh Xuyên cúi người chỉnh nhiệt độ cao hơn.
Cô không nói chuyện với Chu Minh Xuyên nữa, ánh mắt lẳng lặng nhìn màn chiếu lớn trước mặt.
Sắc trời rất nhanh tối hẳn, mây đen biến hóa ở chỗ xa nặng nề đè lên chân trời thấp lùn.
Phim điện ảnh đã bắt đầu.
Một câu chuyện về cứu rỗi và tình yêu.
Cô gái ở trấn nhỏ yêu anh nhân viên ngân hàng, một người bị liệt vì chấn thương cao độ.
Một người là người phụ nữ hiền lành đáng yêu, tràn đầy hy vọng về tương lai, một người là người đàn ông mất hết ý chí từ sớm, quyết định mình sẽ chết thanh thản.
Mạnh Kiều không thể không nghĩ đến việc vì sao Chu Minh Xuyên tự mình dẫn cô đi xem bộ phim này, cả người cô cứng ngắc, từ từ tránh xa vai người đàn ông, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm màn ảnh.
Cô gái mặc váy đỏ, đi chung với anh chàng ngồi xe lăn đến dự buổi hòa nhạc long trọng.
Cô muốn kéo anh ra vũng bùn sâu thẳm vô hạn, anh nói anh mỗi sáng sớm tỉnh lại, điều ý nghĩa nhất chính là nhìn thấy cô.
Hai bàn tay Mạnh Kiều để ở bên người nắm lại thành nắm đấm, cảm xúc mãnh liệt trong lòng như dời sông lấp biển.
Cô không muốn phủ nhận, cô đã từng là người phụ nữ trong phim, đơn phương tình nguyện, kiên trì bền bỉ muốn cứu một linh hồn đã bể nát.
Nhưng cô không hiểu rõ vì sao Chu Minh Xuyên phải dẫn cô đến xem bộ phim này.
Bởi vì người đàn ông đã nói mỗi sáng sớm ý nghĩa của việc anh tỉnh lại chính là nhìn thấy cô gái kia cuối cùng vẫn kiên định lựa chọn cái chết thanh thản vào cuối bộ phim.
Anh vẫn lựa chọn mang theo cơ thể không lành lặn và bể nát, vĩnh viễn nằm im trong lòng đất màu đen.
Anh biết cô gái kia yêu anh.
Nhưng anh vẫn lựa chọn rời đi.
Mây đen lăn lộn ở chân trời chẳng biết từ lúc nào mà đã sớm che đi tất cả sao và trăng của tối nay, nâng mắt nhìn lại đều là màu đen tịch mịch.
Chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt chậm rãi chuyển động giữa màn chiếu, xe cộ phía trước bắt đầu lái ra bãi đậu xe.
Người trong xe không ai nói chuyện.
Cảm giác nặng nề thấu xương tự do bơi lội giữa hai người ngồi cạnh nhau.
Phim điện ảnh giống như một lưỡi dao sắc bén chém lên vết sẹo đã từng là thứ đau nhất giữa hai người.
Cô cho rằng cô kéo anh ra rồi.
Cô cho rằng là như vậy.
"Vì sao?" Giọng nói Mạnh Kiều lạnh lùng, nhưng mang theo giọng mũi không cách nào coi nhẹ.
Ánh mắt cô vẫn cố chấp nhìn về phía trước, không chịu nhìn Chu Minh Xuyên, cô tức giận, càng nhiều hơn là thương tâm.
Xe trong bãi đậu xe rất nhanh chỉ còn lại bọn họ, màn chiếu cũng đổi sang màu đen.
Chu Minh Xuyên hít một hơi thật dài, ôm người phụ nữ ngồi ở một bên vào lòng.
Mạnh Kiều không chịu nhìn anh, giọng điệu lạnh nhạt, "Anh muốn ám chỉ em cái gì? Anh muốn nói anh giống người đàn ông trong phim, cuối cùng vẫn sẽ rời khỏi em đúng không?"
Giọng nói cô nghẹn lại, không chịu yếu thế trước Chu Minh Xuyên.
Hai tay Chu Minh Xuyên nhấc eo cô lên, ôm cô vào lòng mình.
Mạnh Kiều tức giận đè lên ngực anh, hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên lúc xem phim đã khóc không ít.
Chu Minh Xuyên đè chân cô sát bên người, giọng nói chậm rãi, "Giúp anh cởi áo sơ mi."
Giọng điệu của anh không có nửa phần đùa giỡn, tự động thủ tháo chiếc cúc thứ nhất.
Mạnh Kiều mấp máy môi, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
"Cởi ra." Giọng điệu anh vẫn nhàn nhạt.
Ngón tay Mạnh Kiều co rút, mân mê cúc áo của anh.
Một chiếc rồi một chiếc.
Trước khi rời nhà, là cô cài nút giúp anh.
Hiện tại là cô cởi ra giúp anh.
Một cúc áo bị cởi ra, trong lòng Mạnh Kiều còn đang nén giận, "Bây giờ có thể giải thích chưa? Anh định hôm nay dẫn em xem phim xong thì lập tức muốn rời khỏi em?"
Cô tức giận nhìn anh, nhưng Chu Minh Xuyên không nhanh không chậm hoàn toàn cởi chiếc áo sơ mi ra.
Anh dịu dàng nắm lấy tay phải Mạnh Kiều đè lên trái cổ của mình, sau đó trượt dọc theo cơ ngực rõ ràng của anh mà đi một đường xuống dưới.
Đầu ngón tay người phụ nữ hơi lạnh, nhẹ nhàng lướt qua làn da nóng bỏng của anh, đi xuống là một vết sẹo đáng sợ.
Là vết sẹo do tai nạn để lại.
Mạnh Kiều hơi siết chặt ngón tay, một lát sau, cô mới dám nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia.
"Nhìn nó đi." Giọng nói Chu Minh Xuyên nặng nề, anh thoáng ngồi thẳng người, đèn đường mơ hồ ở rất xa chiếu vào trong khoang xe mờ tối.
Trong lòng Mạnh Kiều khó hiểu, nhưng cũng đành cúi đầu đi tìm vết sẹo, bề ngoài gập ghềnh không bằng phẳng, giống với vết sẹo cô đã sờ vào vô số ban đêm.
Chỉ là hôm nay phía trên vết sẹo kia có thêm một nhóm chữ nhỏ cô chưa từng thấy.
Buổi chiều cô cũng không để ý.
"Đây là..." Mạnh Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay khẽ run phủ lên hàng chữ nhỏ đó.
Đó là một hình xăm mới, xung quanh dòng chữ màu đen là những mảng da còn hơi đỏ.
"Till death do us part. (Yêu em đến chết mới thôi)"
Chu Minh Xuyên chậm rãi đọc hàng chữ nhỏ.
Giọng điệu anh trước giờ đều chậm rãi và nhẹ như mây bay, từng câu từng chữ giống như nước sôi đun nóng tim cô.
Một giọt nước mắt chảy từ hốc mắt Mạnh Kiều đập lên người anh.
"Người đàn ông mang theo vết sẹo này, bắt đầu từ hôm nay, vĩnh viễn chết ở trong thế giới này."
Chu Minh Xuyên bưng gương mặt Mạnh Kiều đang thất thần, ngẩng đầu hôn nhẹ cô.
"Bắt đầu từ bây giờ, Chu Minh Xuyên còn sống, và cũng là người yêu em đến chết mới thôi."
Anh vừa dứt lời, tay phải vịn chặt gáy Mạnh Kiều.
Một nụ hôn không có bất cứ do dự nào.
Nó mang theo sự xâm lược và quyết tâm chưa từng có của người đàn ông, dễ dàng cuốn theo những suy nghĩ lung tung thất thố trong lòng cô.
Một lát sau phòng tuyến thất thủ.
Ánh đèn vàng mờ nhạt hóa thành nước đường nóng bỏng sền sệt, triền miên khó phân biệt.
Tất cả hơi thở và âm thanh biến thành vật hy sinh dây dưa lẫn nhau, ấm áp đi đôi với ẩm ướt từng chút một leo lên cao trong thế giới khép kín.
Mất khống chế, chạm một cái là bùng nổ.
Chẳng biết từ lúc nào mà radio trong xe đã kết nối với một đài phát thanh đêm khuya, người phụ nữ của đài phát thanh thâm tình mở miệng:
[Is it alright, if I'm with you for the night ]
[ Tối nay anh ở cạnh em, có được không? ]
[Hope you don't mind, if you stay by my side ]
[ Hi vọng em không để tâm, khi em ở cạnh anh ]
Từng tầng lớp làn váy nhẵn nhụi ở trên eo thon, Mạnh Kiều nhẹ nhàng thở hổn hển, ngẩng cao cần cổ thon dài. Một tiếng nặng nề vang lên, tiếng dây nịt rơi xuống đi đôi với tiếng đứt phăng nhẹ nhàng của dây váy, không kiêng kỵ mà khơi dậy ngọn lửa cháy hừng hực đêm nay.
[ We can drive in your car, somewhere into the dark ]
[ Chúng mình có thể lái xe của anh, mặc kệ là đi đâu cũng được ]
[ Pull over and watch the stars ]
[ Dừng ở ven đường, lại cùng nhau ngắm sao ]
Mạnh Kiều rốt cuộc biết mọi chuyện không phải vì bộ phim xem trong ô tô, mà là vì giờ khắc này. Màu đỏ chóng mặt leo lên gáy trắng như tuyết của cô, tiếng rên rỉ trầm khàn triền miên liên tiếp nhau, không ngừng bị đụng nát dưới ánh đèn mờ ảo.
[ When we are together it's the time of our lives.]
[ Khi chúng ta ở bên nhau, đây mới là ý nghĩa của sự sống. ]
Vô số nụ hôn trong quá khứ dễ dàng được ghi lại, có sợ hãi, có vui mừng, có tức giận và cả sự thành kính.
Đêm đó, anh hỏi anh có thể hôn cô không? Đêm đó anh hỏi cô, em chắc không?
Người đàn ông vùng vẫy giữa ranh giới của bóng tối, nơm nớp lo sợ vươn một bàn tay về phía ánh sáng, anh đau khổ lại kiềm chế, tuyệt vọng mà hoang mang. Anh tình nguyện vĩnh viễn ở trong vũng bùn tối tăm không có ánh mặt trời, vô tri vô giác sống hết một kiếp người, nhưng cũng không có dũng khí lại bị ánh sáng vứt bỏ một lần nữa.
Nhưng chẳng ai ngờ người phụ nữ đó lại tình nguyện chịu nhiều đau khổ, khóc hết nước mắt, thề có chết cũng phải kéo anh ra khỏi đêm dài đằng đẵng kia.
Sẽ không có đau khổ và vùng vẫy, cũng sẽ không có trốn tránh và lo sợ nữa.
[ Cause we own the night ]
[ Bởi vì màn đêm này là của chúng ta.]
Nhưng lại không chỉ có tối nay.
Từ đó về sau, vô số ngày đêm sau này em cũng sẽ ở cạnh anh.
Trước khi bộ phim mở màn, mây đen còn đè nặng chân trời, giờ phút này đã hoàn toàn tan biến giữa bầu trời tĩnh lặng vô biên, ánh trăng dây dưa với ánh sao dịu dàng, rơi rải rác trên cả vùng đất.
Mà người đàn ông đã chết trong tối nay đang một lần rồi lại một lần, nỉ non lặp lại bên tai cô:
Bắt đầu từ bây giờ, người còn sống,
Là Chu Minh Xuyên đi cùng em đến chết mới thôi.
- -- Kết thúc phần truyện chính ---
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ca khúc sau cùng được trình bày bởi Selena Gomez, lời ca và lời dịch được sửa đổi đôi chút dựa theo tình tiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...