Mạnh Kiều và Chu Minh Xuyên chỉ ở Hà Lan một tuần, sau khi công việc kết thúc, hai người bay cùng Dave về Pháp.
Dave giao chuyện huấn luyện cho cuộc so tài GP2 ở bên này cho một người phụ trách khác, bản thân tự mình dẫn Chu Minh Xuyên quay về Viry-Chtillon, trụ sở chính đội Renault F1.
Ông không nắm chắc 100% tất cả lãnh đạo cấp cao sẽ đồng ý ký hợp đồng với Chu Minh Xuyên, nhưng bất luận thế nào thì ông cũng phải thử một lần.
Ít nhất phải để anh tham gia huấn luyện thi đấu trước chặng đua F1 của câu lạc bộ.
Không sai, Dave trực tiếp quyết định để cho Chu Minh Xuyên bỏ qua cuộc thi GP2 năm nay, ông không muốn anh lãng phí thêm một năm nữa.
Ông hiểu người đàn ông này, chỉ cần Chu Minh Xuyên muốn, anh có thể đuổi kịp.
Một lộ trình ngay ngắn khiến cho Mạnh Kiều có trạng thái phấn khởi, mặc dù vẫn luôn ở trên máy bay bay tới bay lui, đầu tiên là bay từ Hà Lan đến Viry-Chtillon để bàn hợp đồng, sau đó lại bay đến Paris tham gia huấn luyện nhưng cô đã có thể cảm nhận được tương lai sáng lạn chưa từng có từ trước đến nay của Chu Minh Xuyên, nhịp tim cũng theo người kia trở nên nóng bỏng.
Trước kia từng vấp ngã, phải tự mình mò mẫm trong sương mù, hiện tại chỉ cần đi theo con đường này là có thể tìm thấy lối ra, cảm xúc sảng khoái khi sắc trời sáng lên đẩy cảm xúc của cô lên chỗ cao nhất.
Đội Renault F1 cuối cùng cũng đồng ý để cho Chu Minh Xuyên tham gia huấn luyện thi F1 năm nay, nhưng bọn họ không trực tiếp ký hợp đồng với anh. Dù sao thì đã rất lâu rồi anh không có biểu hiện thực tế trong cuộc so tài quốc tế, huống chi chuyện năm đó anh rời khỏi giải đội Renault F1 cũng là những người rõ ràng nhất.
Cho nên bọn họ lựa chọn quan sát, bởi vì cuộc thi F1 năm nay sẽ diễn ra vào nửa năm sau, tính qua thì chỉ còn nửa năm huấn luyện.
Nhưng đối với Chu Minh Xuyên thì đây đã là lựa chọn tốt nhất.
Chu Minh Xuyên thuê một căn biệt thự ở gần sân huấn luyện, Mạnh Kiều vốn chỉ khen một câu cái biệt thự này thật có phong cách kiểu Pháp lúc xem nhà thuê trên mạng, vậy mà anh đã nhanh chóng quyết định giúp cô.
Lúc hai người dọn vào, Mạnh Kiều mở vòng bạn bè mà cô đã ở ẩn bấy lâu, trịnh trọng khác thường đăng chín tấm hình.
Hình ảnh trông có vẻ tùy ý chụp một cái hồ nhỏ yên tĩnh phía sau biệt thự, sau đó là dáng vẻ Chu Minh Xuyên huấn luyện đua xe ở trong sân Renault, lúc mặc đồ đua xe, lúc mặc quần áo hằng ngày, lúc ăn cơm, lúc huấn luyện thể năng.
Mấy tấm cuối là ảnh một người của Mạnh Kiều.
Đêm hôm đó, lúc Chu Minh Xuyên quay về sau khi huấn luyện liền bị Mạnh Kiều kéo vào biệt thự chụp rất nhiều ảnh nhưng mãi mà cô vẫn không hài lòng.
"Em chụp cho anh thế nào cũng đẹp, anh chụp cho em thì không hề để tâm gì cả!" Mạnh Kiều tức giận lên án, cầm máy ảnh chụp Chu Minh Xuyên mấy chục tấm.
Chu Minh Xuyên đứng ngay tại chỗ suy tư một lát, "Anh cảm thấy tấm ảnh nào của em cũng đẹp."
"Nào có!" Mặc dù nghe rất lọt lỗ tai, nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh Kiều quay lại chiến trường con nhà giàu sau thời gian mất tích lâu như vậy, cô tuyệt đối không thể thua, "Nhưng em cảm thấy này mấy tấm ảnh quá cố ý khoe khoang, nếu không chúng ta đến phòng ngủ chụp đi, phải chụp kiểu dáng vừa tùy ý vừa tinh xảo."
Mạnh Kiều nói xong chạy bước nhỏ về phòng ngủ, thoắt cái cởi quần áo trên người, đi đến phòng thay đồ thay quần áo khác.
"Anh nói xem em nên mặc váy này hay váy này?" Cô một bên nhanh chóng lục tung quần áo, một bên xoay đầu hỏi người đàn ông cùng tiến vào: "Váy màu bạc lấp lánh này được không?"
"Không được." Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên sau lưng cô, còn chưa kịp hỏi vì sao liền nghe thấy âm thanh máy chụp hình được đặt lên bàn.
Đèn thủy tinh vàng sáng chói trong phòng thử quần áo phút chốc tối đi.
Lúc quay đầu lại liền không có sau đó nữa.
Chụp hình như nào, quần áo ra sao, tất cả đều bị ném ra sau đầu.
Cô choáng váng xoay người sang, bị người ta đưa lên không trung, sau đó là một đêm mất ngủ.
Lúc bài viết được đăng trên vòng bạn bè, vẫn kèm thêm mấy tấm ảnh Chu Minh Xuyên chụp Mạnh Kiều, chẳng qua là không phải ảnh đêm đó bọn họ chụp ở biệt thự.
Tất cả đều là ảnh Chu Minh Xuyên chụp ở sân thi đấu vào những lần Mạnh Kiều ngồi ở khán đài chờ anh.
Có khoảnh khắc cô nhắm mắt ngủ say, có khoảnh khắc anh đúng lúc bắt được một nụ cười của cô, có cảm xúc phấn khởi mãnh liệt, cũng có tình ý nồng đậm.
Buổi sáng lúc Mạnh Kiều tỉnh lại, lướt xem hình ảnh trong điện thoại của Chu Minh Xuyên, xem một hồi mà chóp mũi cay cay.
Cô ngước mắt lên quở trách anh: "Sao trước giờ anh không cho em xem mấy tấm hình này?"
Chu Minh Xuyên còn nhắm hai mắt, chỉ nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu cô, "Không phải không muốn cho em xem, chỉ là không biết em có thích hay không thôi."
Người đàn ông nhàn nhạt nói chuyện, có chút buồn ngủ khi vừa tỉnh giấc vào buổi sáng, hai bàn tay phủ lên làn da sáng bóng nhẵn nhụi sau lưng cô, "Hôm nay muốn đi viện bảo tàng à?"
"Ừm" Mạnh Kiều một bên đăng bài lên vòng bạn bè, một bên trả lời anh, "Mỗi thứ năm thứ sáu."
"Mệt không? Mệt thì đừng đi." Chu Minh Xuyên mở hé đôi mắt, rũ mi đi tìm mắt cô.
Mạnh Kiều đăng bài lên vòng bạn bè xong thì vứt điện thoại di động sang một bên, "Không mệt, dù sao chỉ là công việc tình nguyện thuyết minh, chỉ cần hai tiếng, nếu không em mỗi ngày đi khắp nơi ăn ăn uống uống cũng rất nhàm chán."
Trong mắt Chu Minh Xuyên mơ hồ có vẻ áy náy.
"Không trách anh." Mạnh Kiều nắm cằm của anh hôn lên, "Anh bận bịu chuyện của mình đi, em cảm thấy rất vui."
-
Việc huấn luyện của Chu Minh Xuyên rất nhanh đi vào nề nếp, trước kia anh cũng ở chỗ này huấn luyện, rất nhiều chuyện tùy tiện là có thể làm được.
Hơn nữa hiện tại mỗi ngày Mạnh Kiều đều đi đến sân huấn luyện thăm anh, lòng tự trọng và biểu hiện của người đàn ông được thỏa mãn.
Tới gần cuộc thi F1, lúc sắp bắt đầu Mạnh Kiều nhận được cuộc gọi của Lý Cầm.
Lúc ấy, cô đã đi theo Chu Minh Xuyên đến Pháp gần nửa năm, trừ bài viết đầu tiên báo hiệu sự quay lại của cô lên vòng bạn bè, nói với mọi người Chu Minh Xuyên đã quay về Pháp huấn luyện, cô còn đăng rất nhiều bài đăng khác.
Có chuyện huấn luyện thường nhật của Chu Minh Xuyên, còn có cuộc sống của cô và Chu Minh Xuyên.
Chỉ có điều phía sau tất cả nội dung, cô đều lựa chọn chỉ cho Mạnh Quốc Huy và Lý Cầm xem.
Cô muốn cho bọn họ biết, để bọn họ yên tâm cũng tốt, để thuyết phục bọn họ cũng được, nói tóm lại, Mạnh Kiều muốn để cho bọn họ nhìn thấy điều đó.
Cho nên vào hai ngày trước, cô đăng bài nói Chu Minh Xuyên nhất định sẽ tham gia cuộc thi F1 nửa năm sau, lần đầu tiên Lý Cầm ở phía dưới bấm thích.
Sau đó liền có cuộc gọi hôm nay.
Lúc Mạnh Kiều nhận điện thoại, trong lòng đập thình thịch, rõ ràng là mối quan hệ mẹ con quen thuộc như vậy, nhưng lại cách hơn nửa thế giới mà gọi đi một cuộc gọi sau khi suy nghĩ đã lâu.
Giọng nói của Lý Cầm đột ngột truyền đến trong điện thoại di động, Mạnh Kiều vội vàng đáp lại một tiếng, nhưng lại không nói nữa.
Rõ ràng là cô tính đủ mọi cách phải nói cho bọn họ biết mọi chuyện, hiện tại Lý Cầm gọi điện thoại đến, Mạnh Kiều lại đột nhiên luống cuống.
"Ở Pháp có khỏe không?" Giọng nói Lý Cầm nghẹn ngào, nhưng lại kìm nén mà nói với giọng điệu cứng rắn.
Mạnh Kiều đi ra sân thượng, nhẹ giọng trả lời bà: "Khá tốt ạ."
Bên ngoài sân thượng là mặt hồ sóng gợn lăn tăn, một hàng đại thụ tươi tốt xào xạc đung đưa theo gió.
"Cậu ấy sẽ đi thi?" Lý Cầm không chịu nói tên của người đó, nhưng lại không nhịn được muốn hỏi, "Là thật hay giả?"
Lòng bàn tay Mạnh Kiều nắm điện thoại có một tầng mồ hôi, khóe miệng không ngừng cong lên, giọng nói giả vờ bình tĩnh, "Thật mà, con không lừa mẹ đâu, chính là ngày ba tháng sau, mấy ngày nữa chúng con sẽ bay sang Melbourne."
Đầu kia điện thoại nghe xong thì im lặng mấy giây, "Vậy cậu ấy đối xử với con, có tốt không?"
Lý Cầm vừa dứt lời, Mạnh Kiều không nhịn được nhỏ giọng cười.
Ánh nắng mùa hè của nước Pháp chiếu vào người cô, từng tầng sắc xanh của bóng cây đung đưa ở gò má trắng nõn của cô, cuốn theo gió nhẹ thoang thoảng mùi hoa quả, cứ như vậy mà đi vào lòng cô.
"Rất tốt." Cô rõ ràng nói, "Anh ấy đối xử với con rất tốt."
Giọng điệu Mạnh Kiều là vẻ thản nhiên không chút che giấu, cũng không phải chột dạ che giấu từ đáy lòng.
Cô rất thản nhiên, Lý Cầm nghe ra được.
Đầu kia điện thoại bỗng nhiên thở phào, trong mắt Lý Cầm rõ ràng có chút vui mừng, nhưng ngoài miệng còn nhàn nhạt hừ một tiếng, "Con nhóc vong ơn."
Cuộc điện thoại chỉ dài mấy phút, Lý Cầm nói còn có việc nên cúp máy trước.
Mạnh Kiều không níu kéo, cũng nói tạm biệt.
Lý Cầm vừa cúp điện thoại, người đứng bên cạnh đã to tiếng nói, "Sao em không mở loa?"
"Tại sao em phải mở loa?" Ánh mắt Lý Cầm lạnh lùng quét qua, "Em đây còn muốn bộ xương già nhà anh tức chết, không cho anh biết em và con gái nói gì."
Mạnh Quốc Huy tức giận đạp mạnh chân, "Sao em xấu bụng thế hả?"
"Em xấu bụng?" Lý Cầm hăng hái, "Rốt cuộc là em hay anh xấu xa, rốt cuộc là ai ép con gái đi ra ngoài hả?"
"Anh..." Mạnh Quốc Huy nhất thời cứng họng, không định tính toán với bà, "Người đó thật sự muốn đi thi?"
"Liên quan gì đến anh?" Hiện tại Lý Cầm đã đứng cùng trận tuyến với Mạnh Kiều, mặc kệ Mạnh Quốc Huy nghĩ như thế nào, hiện tại Chu Minh Xuyên đã qua được cửa ải của bà, "Đây là chuyện của mấy người chúng em, không liên quan đến anh."
Mạnh Quốc Huy kinh ngạc nhìn Lý Cầm hí hửng đi ra ngoài phòng ngủ, không cam lòng yếu thế nói, "Được, vậy vé máy bay tháng sau anh không cần em mua, anh đi một mình!"
-
Từ bán cầu bắc đến bán cầu nam chênh lệch mười tiếng, mấy ngày sau khi xác nhận dự thi, Mạnh Kiều đi theo đội Renault F1 tới Melbourne, vừa vặn ở đây đang vào mùa đông.
Đó là chỗ Chu Minh Xuyên từng một bước lên mây, hiện tại một lần nữa chứng kiến anh bắt đầu cuộc đời huy hoàng của mình một lần nữa.
Ở Pháp huấn luyện gần nửa năm, Chu Minh Xuyên tiến bộ thần tốc, rất nhanh liền có được sự chú ý của lãnh đạo cấp cao, rốt cuộc cũng nhận được cuộc gọi từ Dave vào giữa đêm khuya một tuần trước khi danh sách cuộc thi được nộp lên trên.
Thời gian vận hành giống như bánh răng, tất cả chuyện tốt theo nhau mà tới. Cho đến khi đi theo Chu Minh Xuyên đến đường đua Albert Park để tham gia thi thử vào thứ sáu, Mạnh Kiều mới thật sự tin anh sẽ cất cánh từ bàn tay cô.
Người đàn ông cô đã từng trăm ngàn cay đắng kéo ra vũng bùn sắp cất cánh.
Mùa đông ở Melbourne không lạnh lắm, Mạnh Kiều mặc quần jean cạp cao, trên người là áo khoác của Chu Minh Xuyên.
Anh đã đi theo đội xe xuống dưới để chuẩn bị thi thử.
Trần Vũ đeo kính râm, thoải mái tựa vào lan can, trong tay là một ly Flat White, cả người tràn đầy cảm giác lâng lâng sảng khoái.
Triệu Tầm ngồi tại chỗ, thi thoảng nhìn quanh, xem có cô gái nào hợp khẩu vị không.
"Nuôi nấng con trai vất vả như vậy, rốt cuộc cũng có tiền đồ rồi." Trần Vũ nhìn đường đua trống trải thở dài.
Mạnh Kiều quay đầu nhìn anh, "Anh muốn chết hả, rõ ràng là anh chiếm tiện nghi của tôi."
Trần Vũ ở một bên gở nửa kính râm nhìn cô, "Nói cho cùng thì vẫn phải cảm ơn cô."
"Tất nhiên rồi —— "
"—— Cứu con trai tôi ra khỏi xưởng sửa xe."
Mạnh Kiều: "???"
Hai người này nghe nói Chu Minh Xuyên muốn tham gia cuộc thi F1 liền lập tức mua vé máy bay bay sang đây. Trần Vũ có nhà ở Melbourne nên mấy người bọn họ đều ở lại đó.
"Nghe nói anh ấy đã ký hợp đồng với Renault?" Trần Vũ một lần nữa đeo kính râm, nghiêm túc hỏi cô.
"Ừ, ký rồi." Mạnh Kiều đè lại phần tóc bị gió thổi lên, "Chẳng qua là tiền lương hàng năm trước mắt không hề cao, anh biết mà, tay đua không có nhà đầu tư, không có bối cảnh như anh ấy có thể ra sân thi sẽ khó khăn cỡ nào."
Trần Vũ mím môi gật đầu, "Toàn bộ ngành nghề chính là như vậy, chênh lệch lương bổng lớn khiến cho người ta xuýt xoa, trừ mấy tay đua đứng đầu có thể dựa vào thực lực để có được hợp đồng giá trên trời, phần còn lại đều phải có nhà đầu tư của bản thân thì các đội xe mới chịu tiếp quản."
"Vậy đối với cuộc thi này, cô có mong đợi gì dành cho anh ấy không?" Trần Vũ đột nhiên cười hỏi cô.
Trong lòng Mạnh Kiều hoảng hốt, cô lại nghĩ đến hồi đầu năm, anh ở Thành phố Lâm tham gia cuộc thi kia.
Sao có thể không mong đợi chứ?
Bắt đầu từ lúc ấy, cô đã có sự mong đợi mơ hồ dành cho anh.
Nhưng vừa sợ nếu mong đợi quá nhiều thì sẽ thất vọng.
May mà trước giờ người đàn ông kia chưa từng khiến cho cô thất vọng.
"Tôi có chứ, tại sao không?" Ánh mắt sáng ngời của Mạnh Kiều nhìn một hàng xe đua dừng ở chỗ xa, giọng nói rõ ràng vang lên dưới bầu trời trong xanh, "Tôi muốn bắt đầu từ hôm nay, mỗi một bước đi của anh ấy đều là sự huy hoàng chói mắt như những ánh đèn và ngọn đuốc."
Cuộc thi thử thứ sáu kết thúc, kết quả xếp hạng sẽ có vào ngày thứ bảy, Chu Minh Xuyên không ngoài dự đoán chiếm được xếp hạng đầu tiên của cuộc thi, thuận lợi đạt được vị trí hạng nhất trong cuộc thi chính thức ngày chủ nhật.
Ai cũng biết, ý nghĩa việc đạt được vị trí hạng nhất là có thực lực mạnh mẽ để tranh đoạt hạng nhất của tại chặng đua này.
Ngày cuộc so tài bắt đầu, người xem nhiệt tình một cách lạ thường, ngồi đầy toàn bộ sân thi đấu Albert Park. Số lượng đường đua F1 không nhiều, bởi vì đường đua ở Melbourne đẹp và điều kiện cơ sở hạ tầng ở đây rất xuất sắc nên nó được công nhận là một trong số đường đua xuất sắc nhất trên thế giới.
Tỷ lệ ghế ngồi cũng được xếp vào hạng được tranh giành nhiều nhất hàng năm.
Mạnh Kiều và Trần Vũ, Triệu Tầm đã đi theo Chu Minh Xuyên vào sân từ sớm, bọn họ ngồi ở vị trí VIP hàng đầu, trước sau trái phải đều là người hâm mộ trung thành của các đội xe.
Người hâm mộ của đội đua Ferrari và Mercedes là nhiều nhất, sau đó là đội xe tên Red Bull của Aston Martin. Nhưng Mạnh Kiều không sợ hãi, lấy ra lá cờ nhỏ mà mấy ngày trước cô đã làm xong rồi ngồi ở chỗ ngồi mà vẫy mạnh cờ.
"Joe —— cố lên ——" Cô gái hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn đường đua gào lên, nhưng bên cạnh đều là những người đàn ông cao to có giọng nói lớn hơn, cô đành liều mạng vẫy cờ để giành lấy một phần sĩ diện cho đội Renault F1.
"Mạnh Kiều, cô xem, bên kia cũng có người giơ cờ đội Renault F1!" Triệu Tầm hưng phấn kéo tay áo Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều vừa gào xong, gò má đỏ thẫm nhìn theo ngón tay Triệu Tầm, "Thật á! Thật kìa!"
Cách vị trí bọn Mạnh Kiều không xa, thật sự có một lá cờ vô cùng lớn, phía trên in ký hiệu đội Renault F1, một vòng bên ngoài ký hiệu còn cố tình sử dụng màu vàng để tiến hành phác họa, ánh nắng chiếu vào lá cờ khiến nó tỏa sáng rực rỡ.
So với một vòng người ở gần thì lá cờ này lớn hơn nhiều, ý tứ phô trương mười phần, cũng che kín lá cờ người khác cầm.
Nhưng dù là người nào cầm cờ gì đi nữa, chỉ cần là người hâm mộ đội Renault thì hôm nay chính là người một nhà.
Mạnh Kiều hưng phấn vẫy tay với bên kia, mặc dù người bên kia không hề nhìn thấy, nhưng cô vẫn kích động gào lên.
"Joe —— cố lên —— "
Tiếng người ở khán đài ồn ào, người phụ nữ như thể không cảm giác được mệt mỏi mà nhảy nhót mười mấy phút.
Cuối cùng, trong radio trên sân thi đấu truyền đến âm thanh thông báo cuộc thi sắp bắt đầu, người xem khẩn trương ngồi vào vị trí.
Cuộc thi tổng cộng có mười đội xe, mỗi đội xe phái hai tay đua dự thi.
Bởi vì xếp hạng so tài ngày hôm qua được xếp hạng nhất, cho nên lúc này xe đua của Chu Minh Xuyên được xếp ở chỗ dễ thấy nhất.
Toàn thân xe đua màu đen sáng ngời, màu vàng sáng bóng tươi đẹp xuyên qua từ đầu đến đuôi, vắt ngang ở cánh của đuôi xe là dòng chữ cực kỳ nổi bật: RENAULT.
Chu Minh Xuyên mặc một bộ trang phục đua xe màu đen ngồi ở trong xe đua, Mạnh Kiều chỉ nhìn thấy nón đua xe màu đỏ sậm của anh không nhúc nhích.
Hai bàn tay cô nắm lấy lá cờ vừa quơ thật chặt, vừa rướn cổ lên để nhìn rõ ràng hơn.
Nhưng sao có thể thấy rõ ràng được, sợ là phải vọt tới bên cạnh anh thì Mạnh Kiều mới có thể nhìn rõ.
Cả trái tim như bị dây thừng quấn chặt rồi treo giữa cổ họng, thêm một lần kích thích nữa là có thể nhảy phăng ra ngoài.
Chỗ phía trên nhất ngay vạch xuất phát, một hàng đèn đỏ bắt đầu theo thứ tự sáng lên.
Một ngọn, hai ngọn, ba ngọn, bốn ngọn, năm ngọn.
Một lát sau cơn hít thở khó khăn ngắn ngủi, đèn đỏ tắt hết.
Xe đua của Chu Minh Xuyên gầm lên, lao nhanh ra ngoài.
Bắt đầu thi rồi.
Một vòng đua năm giờ ba km, tổng cộng phải lái năm mươi tám vòng.
Một cuộc thi chạy đua với thời gian cần phải lấy số giờ đồng hồ để làm đơn vị đo độ dài.
Mới bắt đầu Mạnh Kiều còn có thể chăm chú nhìn xe đua, thời thời khắc khắc quan sát hướng chạy của anh, nhưng nhìn được một hồi thì mắt cô bắt đầu cay cay.
Mạnh Kiều mở mắt quá to, nhìn một lát thì gió thổi vào, suýt chảy nước mắt.
"Bác sĩ Triệu, lấy giúp tôi tờ khăn giấy."
Triệu Tầm còn đang nghiêm túc xem cuộc thi, nghe thấy như vậy lập tức rút tờ giấy từ trong túi ra cho cô.
Mạnh Kiều dè dặt tránh đi đường kẻ mắt của mình rồi lau khô nước mắt đang chảy xuống, Triệu Tầm hít hơi sâu, "Sao cô khóc rồi?"
Trần Vũ nghe thấy cũng nhìn sang đây, "Vừa mới bắt đầu mà, sao cô khóc rồi?"
Mạnh Kiều khó khăn nặn ra một nụ cười, "Bị gió thổi vào mắt thôi."
Triệu Tầm: "Chậc chậc, không sao, tôi hiểu cô."
Mạnh Kiều: "Không phải, thật sự là bị gió thổi."
Trần Vũ vỗ vỗ bả vai Mạnh Kiều, giọng điệu nặng nề, "Hiểu rõ hiểu rõ."
Mạnh Kiều: "???"
Vì không để cho hai người này cho rằng bản thân là một cô bé có tình cảm quá mức dạt dào nên trong hơn một tiếng kế tiếp, Mạnh Kiều tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng không hoàn toàn là công lao của cô.
Bởi vì Chu Minh Xuyên thi đấu cực kỳ ổn định.
Trừ nửa tiếng ôm cua từ khi cuộc thi bắt đầu bị người phía sau đuổi kịp mấy phút thì biểu hiện sau đó của anh thực thì xứng đáng được hạng nhất.
Mỗi một lần quẹo cua đều chặt chẽ chặn lại xe đua phía sau, không cho nó cơ hội vượt qua dù chỉ là nửa phần.
Cuộc so tài thoáng chốc chỉ còn một vòng, Chu Minh Xuyên vẫn vững vàng chiếm cứ vị trí hạng nhất, nhưng xe đua sau lưng hiển nhiên cũng vào giai đoạn chạy nước rút, rục rịch muốn làm liều một lần nữa.
Mạnh Kiều hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được nữa, từng người bên cạnh cô đứng lên hò hét, lá cờ tung bay, cô cũng một lần nữa quơ lá cờ nhỏ trên tay.
"Joe —— cố lên —— "
"Joe —— cố lên —— "
Một tiếng sau của Mạnh Kiều cao hơn một tiếng trước, thi hò hét chung với mấy người đàn ông bên cạnh.
Xe đua nhanh chóng chạy qua, còn hơn một nửa vòng đua, toàn bộ khán đài rơi vào trạng thái sôi trào cực hạn, chỉ chờ chiếc xe đua thứ nhất lao qua điểm cuối sẽ lập tức nghênh đón một đợt cuồng hoan triệt để.
Ban đầu Mạnh Kiều còn gào lớn, sau đó bỏ cuộc.
Kèm theo tiếng hò hét, âm thanh của mọi người biến thành tiếng thét chói tai.
"A —— "
"A —— "
"A —— "
Tất cả xe đua bước vào giai đoạn chạy nước rút một cây số, chiếc xe đua màu đen phía trước mang ký hiệu vàng rực như một thanh kiếm sắc bén không gì cản nổi đang lao vút về phía vạch caro trắng đen.
Cảm xúc bị đẩy lên đỉnh.
Cảm xúc dằn vặt lặp đi lặp lại như một chiếc xe đi giữa núi, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc tiến lên điểm cao nhất, một chút nữa, một chút nữa thôi là sắp lao ra ngoài.
Tất cả người xem bỗng nhiên nín thở, vào lúc không chấm một giây, nhịp tim nhiễu loạn tiết tấu.
"Ùn ùn ——" một tiếng vang thật lớn.
Thanh kiếm sắc bén màu vàng là thanh kiếm đầu tiên lướt qua điểm cuối.
Bình nước nóng lên, đẩy nước đang sôi lên cao trào rồi bùng nổ trong tiếng hò hét ngập trời.
Yên tĩnh, rồi bùng nổ.
Khán đài như bị quăng cho một quả bom, tiếng thán phục và hoan hô cuồn cuộn ập tới, cấp tốc lan khắp nơi.
"A —————— "
Lần này không ai hò hét vui vẻ bằng cô.
Trên màn hình lớn của cuộc thi hiển thị tên của một người đàn ông: Joseph Chou.
Hạng nhất.
Phía sau thành tích còn có một nhóm chữ nhỏ đỏ tươi: Newest circuit record (kỷ lục đua chặng đơn mới nhất).
Mạnh Kiều điên cuồng nhảy nhót ở chỗ ngồi, trong đầu cô nổ chỉ có những tiếng nổ ầm ầm, toàn bộ huyên náo của bốn mùa biến thành cánh đồng hoang vu vô tận, giữa cánh đồng ấy có ngọn lửa cuồn cuộn đang cháy hừng hực, ngọn lửa tàn phá tất cả sóng lòng của cô.
Lần này Trần Vũ và Triệu Tầm còn điên cuồng hơn cô gấp mấy lần.
Hai người đàn ông nằm bò trên lan can lớn tiếng gào thét, Trần Vũ càng có cảm giác khúc mắc nhiều năm trong tim đã được cởi bỏ, nhìn bầu trời vung một quyền.
Đột nhiên một người đàn ông sử dụng tiếng Anh hỏi người bên cạnh: "Đây chẳng phải người giữ kỷ lục ở trạm Melbourne sao?"
"Vậy hả?" Trong đám người bỗng nhiên truyền đến tiếng thán phục không thể tưởng tượng nổi.
Cũng không chờ bọn họ suy nghĩ nhiều, một đợt rồi một đợt gọi tên người đàn ông vang giữa sân thi đấu, đợt sau cao hơn đợt trước.
"Joe —— "
"Joe —— "
"Joe —— "
Vào giờ khắc này, tất cả thành kiến và yêu mến hòa làm một.
Trái tim Mạnh Kiều và nhịp tim của mọi người trên sân thi đấu cộng hưởng nhau.
Ánh nắng chói mắt không keo kiệt rải lên người đàn ông vừa nhảy ra khỏi xe đua, anh tháo nón đua xe, cố gắng đè nén cảm xúc mà nhìn khán đài.
Anh muốn người đó nhìn thấy anh, muốn người đó biết được điều này.
Mạnh Kiều dùng hết sức nhìn anh quơ quơ hai cánh tay, gào khàn cả giọng.
Em thấy rồi, Chu Minh Xuyên!
-
Sau khi tất cả xe đua lướt qua vạch xuất phát, những tay đua đi sang một bên đón nhận phỏng vấn đơn giản, sau đó là nghi thức trao thưởng.
Không ít người xem đã bắt đầu rời chỗ ngồi, nhưng Mạnh Kiều còn ngồi tại chỗ, chờ xem nghi thức trao thưởng.
Trần Vũ và Triệu Tầm vẫn kích động vạn phần mà nằm bò trên lan can, "Mạnh Kiều, chụp một tấm cho hai chúng tôi đi!"
Hai người bọn họ cười lộ hàm răng, còn thiếu một chút nữa là mắt sắp nhắm lại thành một đường chỉ.
Mạnh Kiều sảng khoái đồng ý, "Một lát chờ Chu Minh Xuyên quay về rồi bốn người chúng ta chụp chung." Cô nói xong thì chụp liền mấy tấm.
"Tôi xem thử, tôi xem thử." Triệu Tầm không kịp chờ đợi mà nhận lấy điện thoại di động muốn xem hình.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên sau lưng Mạnh Kiều.
"Có thể chụp giúp chúng tôi được luôn không?"
"Được nè." Tâm trạng Mạnh Kiều cực kỳ tốt, không suy nghĩ mà đã đồng ý.
Cô vịn ghế ngồi xoay người sang.
Ba người đứng thật chỉnh tề ở phía sau.
Từ trái sang phải, Mạnh Quốc Huy, Lý Cầm, còn có Mạnh Thiên.
Trên tay Mạnh Thiên còn cầm lá cờ to bằng bộ quần áo, nhìn thoáng qua thì là ký hiệu Renault mạ vàng.
"Ba, mọi người?" Mạnh Kiều hoảng sợ đứng lên, miệng há to, nhưng lại không nói được gì.
Trái lại Mạnh Quốc Huy như thường lệ, không mở miệng nói chuyện, trái lại Mạnh Thiên hưng phấn cực điểm.
"Anh rể em ngầu quá!"
Mạnh Quốc Huy trợn trắng mắt nhìn cậu ấy.
Thời khắc này tâm trạng Mạnh Kiều vốn dĩ không khống chế được kích động, mặc dù Mạnh Quốc Huy vẫn phớt lờ không để ý tới cô, nhưng cô biết đây đã là nhượng bộ lớn nhất bọn họ có thể cho cô.
"Ba, mẹ." Hôm nay trong lòng Mạnh Kiều coi như đã nếm được sự ngọt ngào không có gì sánh bằng, giống như toàn bộ vận rủi trong một năm qua đều tan biến gần hết.
Cô vừa mở miệng, vành mắt ửng đỏ.
Lý Cầm cũng mềm lòng, vươn tay ôm Mạnh Kiều vào lòng, "Còn nói ăn ngon sống tốt, vì sao mẹ vẫn luôn cảm thấy con gầy đi rồi?" Hai bàn tay bà ôm lưng Mạnh Kiều thật chặt, muốn vỗ mạnh để cô biết đau, nhưng lúc rơi xuống vẫn là đau lòng cô, bà vuốt ve một lần rồi lại một lần.
"Ba mẹ cũng nhìn thấy rồi, Chu Minh Xuyên thật sự rất giỏi." Tay phải Lý Cầm đặt lên tóc Mạnh Kiều, "Con cũng khổ cực rồi."
Mạnh Kiều nghe thấy Lý Cầm nói, nước mắt lại không giữ được nữa.
Hai tay ôm chặt Lý Cầm, vừa khóc vừa cười.
Tất cả khổ nạn và mâu thuẫn nhẹ nhàng biến mất trong ngày này.
Nhưng ai cũng biết, mỗi người bọn họ đều trải qua cảnh khốn cùng không cách nào nói được.
Nhưng như vậy thì có sao?
Quan trọng là giờ khắc này, Mạnh Kiều nghiêng gương mặt đầy nước mắt nhìn Mạnh Quốc Huy, ông xụ mặt, cứng ngắc nhìn sân thi đấu, nhưng khóe mắt có thêm một phần ẩm ướt cô chưa bao giờ nhìn thấy.
"Ba." Cô nhẹ giọng mở miệng, chậm rãi vươn tay trái của mình.
Không cao không thấp, nhẹ nhàng để bên người Mạnh Quốc Huy.
Tiếng gió ngừng lại ở thời khắc này, chim chóc tung cánh bay xa hơn giữa bầu trời.
"Đã lớn chừng này rồi còn khóc sướt mướt." Mạnh Quốc Huy chau mày than phiền một câu, đứng dậy muốn đi đến lối ra.
Lúc đi ngang Mạnh Kiều, ông nhẹ nhàng nắm tay cô.
Sông băng nhanh chóng tan rã giữa ánh mặt trời mùa đông, tiếng rắc rắc nhỏ vụn vang bên tai Mạnh Kiều.
Cô ngẩng đầu lau nước mắt, hoàn toàn buông bỏ gánh nặng trong lòng.
Ba người bọn họ đã đặt vé máy bay bay về buổi chiều, Mạnh Quốc Huy còn có rất nhiều công việc phải làm.
Mạnh Kiều đành chào hỏi Trần Vũ và Triệu Tầm, "Tôi đi tiễn ba mẹ tôi trước, một lát nữa đến tìm các anh."
"Được, cô đi đi." Trần Vũ bảo cô yên tâm.
Mạnh Kiều nói cám ơn xong liền đi theo mấy người Mạnh Quốc Huy đến lối ra.
Dòng người trong lối đi khá nhiều, mọi người chỉ có thể đi từ từ, đám đông theo sát nhau mà đi chậm ra bên ngoài, Mạnh Thiên còn đắm chìm trong hưng phấn khi Chu Minh Xuyên thắng mà không chưa đi ra, vừa đi vừa nhảy.
"Joe..."
"Joe..."
Trong đám người rộn ràng, chẳng biết từ lúc nào đột nhiên vang lên tên Chu Minh Xuyên, Mạnh Kiều còn cho là mọi người đang thảo luận quán quân hôm nay, trong lòng trừ vui vẻ thì ngược lại cũng không suy nghĩ nhiều.
Ai biết con đường vốn không dài, thế mà càng đi càng chậm, càng đi càng kín, thậm chí có người chạy vội sang bên này từ chỗ thật xa.
Chuyện gì thế?
Mạnh Kiều buồn bực nhìn sang chỗ bị lấp kín như bức tường.
Bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng màu đen.
Tóc đen của anh bị mồ hôi thấm ướt, mặt mũi lạnh lùng, căng thẳng đèn nén tất cả cảm xúc.
Trang phục đua xe trên người còn chưa kịp thay đi nhưng anh cũng không đoái hoài mà càng muốn đi đến khán đài để tìm một người.
Tên của người kia bị kêu càng lúc càng lớn.
"Joe!"
"Joe!"
"Joe!"
Tất cả mọi người đều dừng lại nhường đường cho anh, ánh mắt Chu Minh Xuyên nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngẩn ra ngay tại chỗ, không chút chần chừ đi nhanh đến đó.
Anh đã chờ ngày này quá lâu.
Bắt đầu từ ngày cô xuất hiện ở xưởng sửa xe đến vô số mỗi ngày đêm cô ở bên cạnh cùng anh vượt qua khó khăn.
Tất cả mọi người đều chỉ nhìn thấy anh lại một lần nữa đổi mới kỷ lục thi đấu tại chặng Melbourne.
Nhưng không ai biết trong những đêm anh muốn từ bỏ bản thân, chỉ có cô luôn ở cạnh anh.
Chu Minh Xuyên biết, vinh dự mà anh đang có là thuộc về cô.
Nhiều chuyện trong quá khứ đã qua, cô vẫn cứ như vậy, vẫn luôn tìm anh.
Từ nay về sau, anh sẽ chủ động đi tìm cô.
Người đàn ông đi nhanh đến trước mặt Mạnh Kiều, cánh tay ôm lấy eo thon của cô thật chặt, nhẹ nhàng nhấc cô lên rồi đặt cô ở một bên sân khấu hơi cao.
Trong mắt Mạnh Kiều là vẻ kinh hoảng thoáng qua, bị ép buộc ôm lấy cổ anh, cô nhanh chóng nhìn bên cạnh, vừa xấu hổ vừa giận mà nói:
"Chu Minh Xuyên, anh thả tay ra."
Nhưng trong mắt anh là ngọn lửa cháy hừng hực, là ngọn lửa cháy cuồn cuộn giữa cánh đồng hoang.
Anh hoàn toàn bị một màn niết bàn tái sinh che đi đôi mắt và hai lỗ tai, anh không nghe thấy bất kỳ lời khích lệ nào, cũng không nhìn thấy bất cứ cấm kỵ nào.
Anh chỉ muốn hôn cô.
Nụ hôn nặng nề nóng bỏng không thể kháng cự rơi trên môi Mạnh Kiều.
Cô bị ép buộc ném đi vũ khí và áo giáp, thần phục trước ý chí quyết tâm tiến về trước của anh.
Ánh nắng ngày đó rất đẹp, mọi cảnh tượng như bị ngâm giữa mật ong vừa vàng óng vừa đậm đặc.
Mỗi lần nhớ tới lúc ấy thì đều giống như đang múc một muỗng mật ong cho vào nước, nếm xong liền cảm nhận được sự ngọt ngào lan tỏa.
Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc và tiếng chụp hình đốt cháy một khu vực nhỏ của con đường chật chội, tất cả mọi người đều đang cực độ phấn khởi, cởi mở cười to, lại không nhìn thấy giữa nụ hôn kia là hai giọt nước mắt khác nhau, chúng chảy dọc xuống, dán sát cánh môi rồi biến mất giữa sự triền miên vô cùng vô tận.
Chu Minh Xuyên, hi vọng bắt đầu từ ngày hôm nay, quá khứ, hiện tại và cả sau này, mỗi một bước anh đi đều là vẻ chói mắt huy hoàng như ánh đèn và ngọn đuốc.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Còn một chương kết thúc phần truyện chính, ngày mai đăng!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...