Mạnh Kiều bỗng nhiên hối hận.
Cô đã sai ngay từ đầu.
Cô không nên đi dạo phố khi tài lái xe còn chưa tốt, cũng không nên rảnh rỗi đi trêu chọc Chu Minh Xuyên, lại càng không nên tin lời nói quỷ quái của anh mà không lái xe ra ngoài.
Nhưng con hẻm này chỉ có một màu đen thui, cô không nhìn thấy rõ phía trước có đường hay không, nhưng mặc kệ có hay không thì Mạnh Kiều cũng chỉ có thể đi về phía trước.
Ngõ hẻm vắng vẻ và yên tĩnh trở nên âm u đáng sợ, nguồn sáng duy nhất đến từ sau lưng Mạnh Kiều nhưng chỉ le lói mờ mịt, nhìn gì cũng không rõ.
Mạnh Kiều bị dọa đến run rẩy nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy, bước nhanh về phía trước, chỉ cần đi ra khỏi ngõ hẻm này rồi tới chỗ nhiều người thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Giày cao gót gõ xuống sàn xi măng vang lên những tiếng chói tai làm cho người ta hít thở khó khăn, chỉ sau vài ba bước đã khiến Mạnh Kiều bắt đầu lảo đảo.
"Gấp cái gì? Không trò chuyện đôi câu với anh trai hả?" Giọng nói cợt nhả kia lại vang sau lưng Mạnh Kiều. Hắn có vẻ nhàn nhã, cũng không sợ Mạnh Kiều sẽ chạy.
Có lẽ hắn biết rõ cô không có cách nào để thoát khỏi con hẻm này.
Bàn tay Mạnh Kiều siết chặt, cả người đều cứng đờ như một tấm ván sắt biết đi, tim như thể sắp bay ra khỏi cổ họng, gương mặt nhỏ thống khổ nhăn nhó.
"Cộp cộp cộp." Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, Mạnh Kiều không nhịn được bỏ chạy.
Không khí oi bức cùng với hơi thở dữ dội tràn vào cổ họng khiến Mạnh Kiều cảm thấy sắp không thở nổi nữa.
Cô chạy càng lúc càng nhanh.
Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng cười không gần không xa, đứt quãng lại sắc bén và mỏng manh, không ngừng quẩn quanh bên tai cô.
Mạnh Kiều rốt cuộc cũng phải dừng lại vì trước mặt là một bức tường!
Bức tường cũ cao lớn chắn ngang trước mặt Mạnh Kiều, cô váng đầu hoa mắt, hoàn toàn luống cuống, quay đầu nhìn lại thì thấy một tên đàn ông thấp bé mập mạp đang thong thả tiến về phía cô.
"Em gái nhỏ, không chạy nữa à?"
Sự sợ hãi trong lòng Mạnh Kiều bỗng nhiên gia tăng, lưng cô dán chặt vào tường, cảnh giác nhìn người đến gần từ trong bóng tối.
Cục gạch thô to cộm ở sau lưng làm cô đau, cô cố gắng kiềm chế đôi tay rủn rẩy, chậm chạp rút điện thoại di động ra.
Cô chưa kịp gọi bất cứ ai, đột nhiên gã đàn ông kia xông đến đoạt lấy điện thoại của Mạnh Kiều rồi ném phăng ra ngoài.
"A ——" Điện thoại di động rơi bể đi đôi với tiếng thét chói tai của Mạnh Kiều.
Cô bắt đầu liều mạng gào lên: "Cứu —— cứu mạng với —— "
Người kia không chút sợ hãi, dứt khoát đưa tay bóp cổ Mạnh Kiều, mặc dù lực độ không hoàn toàn khiến cô im lặng nhưng cũng làm cho cô không thể tiếp tục gào to.
Đầu Mạnh Kiều dán chặt lên tường gạch cứng rắn, cô thống khổ kêu lên: "Cứu mạng!"
Nhưng con hẻm yên tĩnh này dường như hoàn toàn cách biệt với thế giới loài người, trừ cô đang đau khổ nghẹn ngào và tiếng cười thích thú không ngừng của người đàn ông kia thì không có thứ gì khác nữa.
Một dòng nước mắt trào ra từ khóe mắt của Mạnh Kiều.
Cả đời cô chưa từng hãm hại ai, tại sao lại phải rơi vào hoàn cảnh như này?
Gã đàn ông kia giống như cực kỳ hưởng thụ việc Mạnh Kiều vùng vẫy trong đau khổ và tuyệt vọng, bàn tay cường tráng thỉnh thoảng lại siết chặt cổ Mạnh Kiều rồi từ từ buông lỏng, nhìn cô liên tục vùng vẫy như một con cá mắc cạn.
"Thế nào, về nhà vui đùa với anh trai một chút nhé?" Người đàn ông kia đưa lưỡi ra liếm đôi môi dày và hàm răng ố vàng, hai bàn tay Mạnh Kiều nắm chặt cánh tay hắn, từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ:
"Đi chết đi."
Bàn tay người đàn ông ngừng lại, nụ cười trên mặt chỉ trong nháy mắt biến mất, sau đó cánh tay chợt bóp mạnh cổ Mạnh Kiều, quật cô ngã sang bên cạnh.
Mạnh Kiều giống như một con thú nhồi bông mất đi sức lực, cả người nặng nề đập xuống nền xi măng cứng, lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát đến mất cảm giác đau đớn.
Cơn đau nhói truyền đến từ bắp chân nhưng cô không kịp nghĩ ngợi mà lập tức chạy ra đầu hẻm.
Một bước, hai bước, cô cởi cả giày cao gót, liều mạng chạy đến đầu hẻm có nguồn sáng mờ mịt.
Nhưng cô không nghĩ đến còn không chạy được tới bước thứ ba, gã đàn ông đã đá mạnh vào người cô từ phía sau.
Một giây trước khi Mạnh Kiều rơi xuống đất, ý thức bắt đầu tan vỡ.
Cô nhìn thấy mặt đất cách cô càng ngày càng gần, cam chịu số phận nhắm hai mắt lại.
"Ầm ——" một tiếng đáp đất.
Thế giới hoàn toàn tối tăm, Mạnh Kiều nằm trên mặt đất lạnh như băng không ngừng run rẩy, mọi bộ phận trên cơ thể đều đang kêu gào đau đớn, bắp chân trầy xước như có vô số ngân châm không ngừng đâm vào.
Mạnh Kiều thật sự hối hận, cô không nên đến tìm Chu Minh Xuyên.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm đến gần, Mạnh Kiều cắn chặt môi, máu tanh thuận theo cánh môi trượt vào cổ họng.
Cảm giác tuyệt vọng ập đến đi đôi với tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, trước khi cú đá giáng xuống người cô như dự đoán, một giọng nói tuyệt vọng trộn lẫn tàn nhẫn vang lên từ mặt đất:
"Chu Minh Xuyên, tôi làm..."
Nhưng Mạnh Kiều còn chưa nói hết lời thì đã nghe thấy gã đàn ông kia đau đớn hét lên, theo sau đó là âm thanh cơ thể đập xuống đất.
Cô nghi ngờ vài giây rồi lập tức tỉnh táo, chống người ngồi dậy.
Nhìn ra sau, cô thấ một người đàn ông có vóc dáng cao lớn không nhìn thấy rõ mặt đang dùng một tay bóp cổ người nọ, một tay dùng sức nện xuống.
Gã đàn ông mập lùn bị đá ngã xuống đất đã mất phương hướng chỉ trong nháy mắt, choáng váng xoay mặt lại, còn chưa kịp phản ứng lại bị đấm một quyền nặng nề.
Một quyền kia rất nặng, nửa bên gương mặt của gã đàn ông lập tức sưng lên.
Hắn cựa quậy muốn đứng lên, ai ngờ bàn tay của người đàn ông đang nắm cổ hắn cũng không ngăn cản, một tay xách hắn lên rồi đập mạnh vào tường.
Tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt chỉ trong nháy mắt đâm vào màng nhĩ Mạnh Kiều, cô như thể nhìn thấy chính mình của một vài phút trước, không có sức mạnh đánh trả.
Người đàn ông không rõ mặt mũi kia không hề có ý tứ đuổi cùng giết tận, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm gã đàn ông mập lùn đang liều mạng vùng vẫy ba giây sau đó thả tay ra.
Gã đàn ông mập lùn chỉ trong nháy mắt ngã trên mặt đất, lật người thở hổn hển.
Người đàn ông đứng ở một bên thản nhiên rũ sạch vết máu trên tay, đứng đó nhìn gã kia như nhìn một con kiến hôi hám bẩn thỉu hồi lâu mới quay đầu đi đến cạnh người phụ nữ bất lực ngồi dưới đất.
Mạnh Kiều bị dọa sợ rồi.
Chiếc váy trắng của cô đã mất đi vẻ ngoài sạch sẽ, dưới mái tóc rối bù là đôi mắt đỏ hoe vì khóc, một chút máu tươi thuận theo kẽ môi đi vào khóe miệng.
Ánh mắt nặng nề của người đàn ông rơi trên bắp chân cô rồi giật mình kinh ngạc khi thấy cả một mảng trầy da lớn xen lẫn bụi bặm trên mặt đất, nhìn qua rất nghiêm trọng.
Người đàn ông cách cô khá xa, Mạnh Kiều không thấy rõ gương mặt anh, cô ngồi trên mặt đất nhìn anh từ từ đi đến.
Ánh đèn mờ tối từ từ chiếu lên gương mặt người kia rồi tới hai chân thon dài và bả vai rộng, trong lòng Mạnh Kiều bắt đầu khẽ run.
Nhưng một giây kế tiếp.
"Chu Minh Xuyên!!!"
Mạnh Kiều hét thảm một tiếng.
Chỉ nhìn thấy tên đàn ông mập lùn bỗng nhiên nhảy ra từ sau lưng Chu Minh Xuyên lên, tung một quả đấm sang đây.
Chu Minh Xuyên phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng người tránh đòn tấn công của người kia, sau đó xoay người đá tên khốn nạn đập vào tường khiến hắn nặng nề trượt xuống.
Kèm theo một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, lần này không có tiếng vang nữa.
Mạnh Kiều vội vàng đứng lên muốn xem Chu Minh Xuyên có bị thương không nhưng lại lảo đảo rồi té xuống đất.
Chu Minh Xuyên không chần chừ nữa, vội vàng đi đến ngồi xổm trước người Mạnh Kiều.
Ánh đèn hoàng hôn chiếu lên đôi môi đóng kín của Chu Minh Xuyên, đôi mắt tối màu của anh tản ra một loại hơi thở đáng sợ.
Mạnh Kiều lại nghĩ đến từng quyền từng quyền vừa rồi của anh đập vào người gã đàn ông thô bỉ, cực kỳ dữ tợn, không chút do dự.
Chu Minh Xuyên nhìn sắc mặt Mạnh Kiều bị dọa sợ đến ngây người, cụp mắt suy tư hai giây.
Anh biết cô bị dọa rồi.
Không chỉ vì tên khốn nạn kia mà còn vì anh.
Chu Minh Xuyên vừa tính đứng lên gọi người đưa Mạnh Kiều đi thì đôi tay còn mang theo chút run rẩy bỗng nhiên vòng lấy cổ của anh.
Mạnh Kiều không nhịn được nữa, bắt đầu khóc lớn.
Cô ôm chặt cổ Chu Minh Xuyên, mãi vẫn không chịu thả tay ra, chôn mặt vào bả vai anh, bờ vai mảnh khảnh thỉnh thoảng co giật.
Một loại mùi vị khó tả tràn ngập trong khoang mũi của Chu Minh Xuyên khiến anh sững sờ.
Nhưng chỉ mất một giây, anh vươn tay ôm ngang Mạnh Kiều.
Anh quay đầu nhìn gã đàn ông thỉnh thoảng co giật trên mặt đất, sải bước đi đến đầu hẻm.
Mạnh Kiều khóc đến cạn kiệt sức lực, đến lúc hết sức mới đáng thương nâng gương mặt nhìn gương mặt lạnh nhạt của Chu Minh Xuyên.
Cô nhìn bốn phía một vòng, phát hiện Chu Minh Xuyên đi ra khỏi hẻm nhỏ sau đó dừng lại ôm cô để cho cô khóc đủ.
Mạnh Kiều cúi đầu lau nước mắt còn vương trên gương mặt, mở miệng khàn khàn: "Cảm ơn."
"Ừ " Chu Minh Xuyên đơn giản đáp lại một tiếng, nói tiếp: "Gọi điện thoại về nhà đi."
Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn đường nét cằm kiên nghị của anh, im lặng hai giây.
"Tôi không muốn để cho người nhà biết."
Lần này đến lượt Chu Minh Xuyên im lặng.
"Anh cũng không hỏi vì sao tôi ở chỗ này à?" Mạnh Kiều cúi đầu nhỏ giọng thì thầm.
"Vì sao?" Giọng nói truyền đến từ đỉnh đầu thuận theo gió đêm thổi tới bên tai Mạnh Kiều, bình đạm nhưng lại trộn chút cảm xúc không nói rõ được.
"Tôi vội tới nói xin lỗi với anh." Mạnh Kiều nhẹ nhàng kéo kéo cổ áo của Chu Minh Xuyên.
Hôm nay, anh mặc một cái áo tay ngắn màu trắng giống cô.
Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn thấy trái cổ của Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng chuyển động, rõ ràng vừa thoát chết trong gang tấc, ấy thế mà cô cảm thấy ngay cả trái cổ cũng gợi cảm một cách quá đáng.
Mạnh Kiều lặng lẽ tựa đầu lên ngực Chu Minh Xuyên, nhịp tim vững vàng cộng thêm cảm giác an toàn truyền vào lòng cô.
Nhịp tim mới vừa hoảng loạn cũng từ từ hòa hoãn.
"Không cần đâu." Ba chữ lạnh như băng truyền từ đỉnh đầu đến.
Rõ ràng trước giờ Chu Minh Xuyên đều là dáng vẻ lạnh nhạt như vậy nhưng tim của Mạnh Kiều vẫn lỡ vài nhịp.
"Dư Thiên Thiên nói chuyện đều là đùa giỡn." Cô vẫn nói "Tôi thay cô ấy xin lỗi anh."
Không ai trả lời.
"Vả lại sao anh không nhận tiền của tôi?"
Mạnh Kiều khẽ nhíu mày, làm bộ tội nghiệp nhìn anh, Chu Minh Xuyên đúng lúc cúi đầu, thu hết gương mặt nhỏ nhắn thê thảm của cô vào mắt.
"Không dám."
Hai chữ ngắn ngủi nhưng khiến cho Mạnh Kiều xấu hổ không dám phản bác.
"Tôi vô tình gửi sai." Giọng nói cô càng nói càng nhỏ, tất cả sự tự tin đều bay đi đâu mất.
Còn chưa chờ cô hỏi lại, Chu Minh Xuyên lại bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.
"Bây giờ cô muốn đi đâu?"
Mạnh Kiều chớp mắt, có cút chán nản. Chạy đến xin lỗi bị người ta đánh thì thôi, nói xin lỗi rồi cũng không được tha thứ.
Cô thật sự là tủi thân quá mà.
"Nếu không tôi đưa cô đi bệnh viện."
"Đừng!" Mạnh Kiều tủi thân, có chút nóng nảy, cô cũng không biết có phải hôm nay bản thân bị đánh cho hồ đồ rồi không.
Chu Minh Xuyên nghi hoặc cúi đầu, nghe Mạnh Kiều nói: "Đến nhà anh có được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...