Ngày 01 tháng 10, lễ quốc khánh.
Hôm nay, vì chúc mừng ngày thành lập quốc gia, chính quyền Hương Đảo đặc biệt chuẩn bị bắn pháo hoa ngoài hải cảng để chúc mừng.
Bất quá, bởi vì ngân sách của thành phố là tiền của người dân, cho nên, pháo hoa sẽ bắn không lâu, ước chừng trên dưới mười phút.
Cảnh đêm ở Hương Đảo vốn nổi tiếng trên thế giới. Trong phạm vi Trân Châu Cảng, điểm khác biệt chính là được xây dựng dựa theo địa thế cao thấp, tòa nhà chính phủ bên cạnh các tòa nhà cao tầng san sát dùng làm khu mua sắm cùng khu ngân hàng, vào ban đêm, ánh đèn neon phát sáng rất chói mắt, hơn nữa còn kèm theo pháo hoa được bắn vào ban đêm, gần như có thể tưởng tượng ra cảnh sắc xinh đẹp cỡ nào. Cho nên, rất nhiều người thành phố đều lên Phượng Hoàng Sơn từ rất sớm, đợi xem bắn pháo hoa.
Vì muốn xem bắn pháo hoa, Chu Minh Nghĩa cũng chuẩn bị du thuyền từ sớm.
Trong lúc nghỉ lễ quốc khánh, thị trường chứng khoáng tạm dừng hoạt động, sáng sớm ngày 01 tháng 10, Chu Minh Nghĩa thoạt nhìn đặc biệt nhàn hạ.
Chờ Duẫn An Nhiên chuẩn bị tốt bữa sáng trong phòng bếp, Chu Minh Nghĩa đã ngồi đợi bên bàn, chậm rãi ăn bữa sáng, xem báo.
Duẫn An Nhiên từ bếp đi ra nhìn chén bát trên bàn. “Anh ăn mau một chút có được không?”
“Không đi làm, gấp cái gì.” Chu Minh Nghĩa vẫn dán mặt trên tờ báo, không ngẩng đầu.
“Ăn chậm như vậy, anh là heo a.”
Chu Minh Nghĩa ngẩng đầu, trắng mắt liếc Duẫn An Nhiên một cái, tươi cười đắc ý. “Có con heo nào đẹp như anh không?”
Duẫn An Nhiên nghẹn một hơi trong cổ họng, đưa tay giật tờ báo trên tay Chu Minh Nghĩa. “Ăn nhanh lên, thức ăn lạnh sẽ không tốt lắm.”
Nếm qua bữa sáng, Chu Minh Nghĩa nhàm chán lắc lư ở phòng khách.
Duẫn An Nhiên nhìn thân ảnh bước đi thong dong trong phòng khách của Chu Minh Nghĩa, hỏi. “Làm sao vậy?”
Chu Minh Nghĩa nhíu mày. “Không quen.”
Vừa lúc trước, Vạn Khải có kế hoạch đầu tư lớn, Chu Minh Nghĩa bề bộn nhiều việc, sau tết dương lịch gần như chưa từng có cuối tuần. Duẫn An Nhiên cảm thấy có thể lý giải được cảm giác của anh lúc này.
“Vậy, anh tùy tiện tìm việc để làm, hoặc đọc sách, xem tivi, xem phim đều tốt.”
Chu Minh Nghĩa lại là “Ôi” một tiếng, “Không muốn.”
“Hừ, nhàm chán, em mặc kệ anh.”
Cuối cùng, Chu Minh Nghĩa vẫn là bước đi thong thả vào thư phòng, không biết làm gì bên trong, ngốc ngốc đến trưa.
Buổi chiều, Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên ra ngoài, đi đến bến tàu, lên thuyền.
Duẫn An Nhiên biết Chu Minh Nghĩa muốn dẫn mình ra biển xem bắn pháo hoa, đã chuẩn bị máy ảnh, định chụp được cảnh đêm xinh đẹp này.
Một mình ngồi ngốc trên ghế dựa trên boong thuyền, Duẫn An Nhiên nhớ tới Chu Minh Nghĩa, vội vàng đứng dậy nhìn xung quanh, phát hiện Chu Minh Nghĩa ngồi ở mép thuyền câu cá.
A, hóa ra hồ ly này có tâm sự.
Duẫn An Nhiên vội vàng đi qua, ghé vào trên lưng Chu Minh Nghĩa, lắc lắc cánh tay anh. “Làm sao vậy?”
Chu Minh Nghĩa nghiêng mặt đi, suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu. “Không có gì.”
“Vậy, đem chuyện ‘không có gì’ nói nghe một chút.”
Chu Minh Nghĩa suy nghĩ chút nữa, vẫn lắc đầu. “Không có gì.”
Duẫn An Nhiên tức giận, vỗ một cái trên lưng Chu Minh Nghĩa. “Anh chính là như vậy, cái gì cũng không chịu nói cho em biết.”
Chu Minh Nghĩa cười một cái. “Nếu kết quả sau này là anh khiêng được gánh nặng, nói cho em là tăng thêm phiền não không cần thiết cho em, nếu kết quả anh khiêng không được, nói cho em, em cũng không giúp được anh.”
Duẫn An Nhiên dùng sức đánh Chu Minh Nghĩa một chút. “Anh chính là như vậy, luôn cho là như vậy. Anh cái gì đều có thể đến giúp em, nhưng cái gì cũng không cho em giúp anh.”
Chu Minh Nghĩa quay sang. “Ai nói?”
“Em nói, em cái gì cũng không thể giúp anh, nhìn anh phiền não em cũng cảm thấy khổ sở, nhưng anh lại không nói.”
Chu Minh Nghĩa sờ sờ tóc Duẫn An Nhiên. “Em đã giúp anh rất nhiều, em không biết sao?”
“Vô nghĩa, đương nhiên không biết.”
Chu Minh Nghĩa nhìn chăm chú vào Duẫn An Nhiên, ánh mắt nâu thâm thúy nhìn vào đôi mắt đen của cậu. “Chỉ cần mình anh cảm nhận được là đủ rồi.”
Duẫn An Nhiên bị ánh mắt Chu Minh Nghĩa cố định không thể động đậy, một lát sau mới nói. “Vậy thôi.”
Sau khi màn đêm buông xuống, pháo hoa được bắn lên.
Chu Minh Nghĩa cùng Duẫn An Nhiên ngồi trên boong thuyền, đồng loạt ngẩng đầu nhìn pháo hoa hết sức xinh đẹp trong không trung.
Duẫn An Nhiên cầm máy ảnh chụp từ lúc mới bắn lên.
Pháo hoa bắn xong, Duẫn An Nhiên vẫn chưa chụp đủ, cảm thấy có chút buồn bã.
Đột nhiên, cậu chú ý Chu Minh Nghĩa bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm.
Thuyền dập dìu lên xuống theo sóng biển, bên tai là tiếng sóng.
Dưới ánh sáng của các vì sao, khuôn mặt Chu Minh Nghĩa thoạt nhìn đặc biệt anh tuấn, nhất là ánh mắt.
Duẫn An Nhiên cảm thấy tâm mình đều đã đình trệ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Chu Minh Nghĩa không hề dự liệu đột nhiên mở miệng. “Nhiên.”
“Chuyện gì?”
“Anh yêu em.”
Duẫn An Nhiên giật mình, ngơ ngác nhìn Chu Minh Nghĩa, đột nhiên như con mèo bị chặt đuôi, nhảy dựng lên. “Này, anh nói cái gì?”
Chu Minh Nghĩa phản ứng mau lẹ, đã sớm ôm lấy eo Duẫn An Nhiên. “Im lặng nào.”
“Anh, anh nói cái gì?”
Chu Minh Nghĩa hình như có bất mãn. “Em phản ứng kiểu gì đây?”
Duẫn An Nhiên đỏ mặt, hoàn hảo bị bóng đêm che khuất, Chu Minh Nghĩa không nhìn ra. “Ai, ai cho anh đột nhiên nói loại chuyện này.”
“Cũng không có quy định không thể đột nhiên nói loại chuyện này.”
Duẫn An Nhiên cựa quậy trong lòng Chu Minh Nghĩa. “Anh thật nhàm chán.”
Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên, nhìn thẳng không buông.
Trong lúc hai người đang đối diện, Chu Minh Nghĩa tươi cười thật ôn nhu. Tuy rằng vẫn còn đang bĩu môi, nhưng Duẫn An Nhiên vẫn thuận theo nhắm mắt lại, nâng cằm lên.
Chu Minh Nghĩa hôn lên môi Duẫn An Nhiên.
Nụ hôn dịu dàng triền miên.
Duẫn An Nhiên kìm lòng không đậu ôm chặt Chu Minh Nghĩa.
Sau khi chấm dứt nụ hôn dài, Duẫn An Nhiên dựa vào lòng Chu Minh Nghĩa, giữ chặt nút áo sơ mi Chu Minh Nghĩa. “Chu Minh Nghĩa.”
“Ừ.”
“Chu Minh Nghĩa, em yêu anh.”
Nghe được “cái loại chuyện này” Chu Minh Nghĩa lộ ra tươi cười, đưa tay vò rối tóc Duẫn An Nhiên.
Sau khi rời thuyền, Chu Minh Nghĩa đề nghị. “Chúng ta tìm một chỗ ăn khuya được không?”
“Tốt, ăn cái gì?”
Ghé vào cửa xe, Duẫn An Nhiên nhìn dãy biển hiệu các cửa hàng trên Tĩnh Lộ.
“A, bên kia, qua bên kia.” Duẫn An Nhiên quay đầu kêu lên.
Chu Minh Nghĩa chuyển tay lái, đem xe đi về phía Duẫn An Nhiên chỉ.
Ngồi vào bàn hình bán nguyệt trong Thiên Bình bar, Duẫn An Nhiên cúi đầu xem thực đơn. “Đồ nướng, nhất định phải ăn, còn có cơm chiên.”
Chu Minh Nghĩa nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, thưởng thức rượu.
Trong lúc chờ cơm, Duẫn An Nhiên hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Nhiên, không nên nhìn lộ liễu như vậy.”
Phát hiện mục tiêu, Duẫn An Nhiên chỉ Chu Minh Nghĩa ý bảo. “Xem, bên kia, đứa trẻ bên kia, giống nhân vật trong tranh biếm họa, một đôi kia hôm nay cũng đến.”
Chu Minh Nghĩa liếc mắt một cái. “Giống như có một đoạn thời gian không gặp bọn họ ở trong này rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...