Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch


Edit: Mộc
Chiếc túi ni lông có in tên siêu thị bay xẹt qua chân Từ Phẩm Vũ.

Cô cúi đầu nhìn một cái, lúc ngẩng lên đã thấy Thẩm Hữu Bạch đang bước nhanh về phía mình, dưới chân là lớp tuyết dày rơi tối hôm qua.
Cô mỉm cười, dang tay về phía anh.

Nhưng không có cái ôm ấm áp như cô mong đợi, Thẩm Hữu Bạch cởi khăn quàng cổ của mình rồi quấn lên cổ cô, che khuất nửa gương mặt Từ Phẩm Vũ.
Giây phút này, không khí cô hít vào cũng thoang thoảng mùi nước hoa và khói thuốc.

Anh tới bất ngờ, Từ Phẩm Vũ chỉ mặc áo len xuống đây, nhìn biểu cảm của anh chắc chắn là không hài lòng cô ăn mặc mỏng manh như vậy.

Từ Phẩm Vũ kéo tay anh đi về phía hành lang, “Chỉ có vài bước chân thôi mà.”
Khi Trần Thu Nha nhìn thấy anh, tâm trạng bà cũng không có vẻ gì là rối rắm.

Ban đầu đúng là có suy nghĩ phiến diện về anh, nhưng đều là vì cha anh.

Anh đối xử tốt với Từ Phẩm Vũ, Trần Thu Nha cảm nhận được, bà cũng không còn yêu cầu nào khác.
Sau khi Trần Thu Nha nằm viện, hội chẩn lần một xong thì có thêm cả chuyên gia từ nước ngoài tới.

Bọn họ cẩn thận thảo luận về ca phẫu thuật vốn dĩ có tỷ lệ thành công khá cao này khiến cho viện trưởng cũng có chút lo lắng.
Chuyện này không cần đoán Từ Phẩm Vũ cũng biết là ai sắp xếp.


Ngay cả Trần Thu Nha cũng dùng thủ ngữ nói mình phải sống thêm mấy năm để hưởng phúc của con rể.
Từ Phẩm Vũ xì một tiếng, “Mấy năm gì chứ, mẹ phải sống lâu trăm tuổi.”
Phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, tảng đá trong lòng Từ Phẩm Vũ cuối cùng cũng thả xuống.
Đêm 30, Thẩm Hữu Bạch ở cùng với cô tại bệnh viện.

Trên ti vi đang chiếu chương trình hài kịch, cô vừa cười vừa bóc vỏ quýt cho Trần Thu Nha, anh ngồi cạnh quan sát.
Sau khi Trần Thu Nha ngủ, Từ Phẩm Vũ ngồi nghỉ ở ngoài cùng anh, Thẩm Hữu Bạch đưa cho cô một quả quýt.

Cô đứng hình một chút, sau đó nhanh chóng bóc vỏ, tách một múi cho vào miệng mình.

Vẻ mặt Thẩm Hữu Bạch lập tức trở nên khó chịu, Từ Phẩm Vũ liền ôm chầm lấy anh, ngăn chặn môi anh.
Xa xa truyền đến tiếng pháo hoa.
Sang năm mới, Trần Thu Nha bắt đầu quá trình luyện tập lại dây thanh quản, khả năng khôi phục vô cùng lớn.

Thẩm Hữu Bạch về khách sạn xử lý công việc, tranh thủ được lúc nào liền tới lúc đó.

Nhưng Thẩm Thanh Tranh trung bình ba ngày lại gọi điện thoại, giục giã bọn họ khi nào chuẩn bị đám cưới.
Đại khái là sau khi ăn quả bơ từ chỗ Thẩm Hữu Bạch, ông cụ đã thông minh hơn liền chuyển sang gọi cho Từ Phẩm Vũ.
Thu dọn hành lý, Từ Phẩm Vũ lên máy bay đi đảo Phỉ Châu, không nói cho Thẩm Hữu Bạch biết.

Khi máy bay hạ cánh đã là buổi tối, taxi đi qua vịnh, trong màn đêm tối tăm, thuỷ triều từ từ dâng lên.
Khi Thẩm Hữu Bạch trở về biệt thự, không khí im ắng nhưng lại có chút gì đó không giống ngày thường.

Ánh đèn ở phòng bếp thu hút anh đi đến, thùng rác sạch sẽ trước khi đi bây giờ có khăn tay đã dùng và quả táo bị gặm chỉ còn lõi.
Thẩm Hữu Bạch mở cửa phòng tắm, tiếng máy sấy tóc liền dừng lại.
Nhìn thấy anh trong gương, Từ Phẩm Vũ có chút đau lòng, “Anh mệt không?”
Thẩm Hữu Bạch dựa vào khung cửa, cô còn mặc áo tắm, da bị hơi nóng làm ửng hồng.

Anh lắc đầu một cái, đi lên ôm lấy cô, hai tay thành thạo chui vào trước ngực, nhào nặn bầu ngực mềm mại, hôn lên cổ cô.
Thân thể Từ Phẩm Vũ dựa vào bồn rửa tay, giọng khẽ run, “Em vừa mới tắm xong.”
Thẩm Hữu Bạch thờ ơ không quan tâm, cứ thế kéo hai vạt áo cô ra.

[…] Từ Phẩm Vũ đè tay anh lại, nghiêng đầu sang tránh, “Đúng rồi, em còn rất nhiều thứ muốn trả anh.”
Nhân lúc Thẩm Hữu Bạch dừng lại, cô trốn ra vòng tay anh, anh nhanh chóng đi theo cô.
Từ Phẩm Vũ ngồi xổm xuống, mở chỗ đựng đồ, lấy ra một đống thứ đặt lên giường.

Là hai cái áo khoác và một cái ô.

Thẩm Hữu Bạch đã nhận ra mấy thứ này nhưng vẫn không tỏ vẻ gì.


Những món đồ này trong mắt Từ Phẩm Vũ hẳn là những chuyện lãng mạn, nhưng anh không cảm nhận được chúng.

Dù sao thì suy nghĩ của nam nữ cũng khác nhau.
Từ Phẩm Vũ mở một hộp kẹo nhỏ ra, “Còn cái này…”
Thẩm Hữu Bạch cầm chiếc cúc áo trong tay, nhăn mày, “Cái gì đây?”
Cô hé miệng đáp, “Cúc áo.”
Anh tỏ vẻ không hiểu gì.
“Là… cúc áo đồng phục học sinh của anh.” Giọng Từ Phẩm Vũ nhỏ xíu nhưng anh vẫn nghe rõ.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Thẩm Hữu Bạch nhớ lại thời điểm đó, nhíu mày, “Là em cắt.” Giọng điệu bình tĩnh này rõ ràng là khẳng định.
Từ Phẩm Vũ thành khẩn nói, “Xin lỗi anh.”
Thẩm Hữu Bạch nghiêng đầu, “Vô ích.”
Đến lượt cô ngẩn ra, anh bỏ cúc áo vào trong cái hộp trên tay cô, “Xin lỗi vô ích thôi, cho anh đi vào thì sẽ tha thứ cho em.” […]
Cô giãy dụa ngăn Thẩm Hữu Bạch lại, “Ngày trước anh cũng vứt hoa hồng em tặng, coi như hoà nhau.”
Anh nhướn mày, Từ Phẩm Vũ nhìn thẳng vào mắt anh, tố cáo chuyện xưa.

Thực lòng thì Thẩm Hữu Bạch không hề quan tâm, anh chỉ đang suy nghĩ xem nên để cô nói xong hay là làm cô im miệng ngay lập tức.

Đột nhiên anh nghe được một từ bỏng cả tai, liền ngay lập tức lặp lại, “Thích anh à?”
Từ Phẩm Vũ hơi nhếch môi, nháy mắt mấy cái.

Cô suy nghĩ một chút rồi tò mò hỏi, “Nếu như khi đó em bày tỏ với anh thì có thể thành công không?”
Thẩm Hữu Bạch thành thực nói, “Em chỉ cần giang hai chân ra với anh, hữu hiệu hơn bất kì lời nào.” […]
Hàng rào sắt sơn trắng như tuyết chạy dọc theo đường lớn.

Đi qua rừng cây âm u, sau cánh cổng lớn là bãi cỏ rộng.


Toà biệt thự sang trọng nằm sau khu vườn kiểu Ý.
Từ Phẩm Vũ khoác một chiếc áo choàng lớn, váy ngủ dài đến mắt cá chân, đi xuyên qua hành lang đã lót thảm dày.

Lúc nãy Trần Tử Huyên gửi cho cô video đầy tháng của con cô ấy, mắt và mũi rất giống Nguỵ Dịch Tuần.

Cô ấy còn hỏi, “Hai người các cậu kết hôn lâu thế rồi mà còn không định sinh con à?”
Trời mới vào thu, buổi tối vẫn có gió mát.

Cô nhìn ra cửa sổ lớn, rèm lụa trắng đón gió phập phồng như sóng biển.
Thẩm Hữu Bạch ngồi trên sân thượng hút thuốc.

Cô đi tới gần, ngồi đối diện với anh, nghiêm túc nói, “Em muốn sinh con.”
Thẩm Hữu Bạch quay sang nhìn cô, Từ Phẩm Vũ tỏ vẻ không hài lòng, “Anh hút thuốc nhiều thế này chắc chắn là chết sớm hơn em.” Cô nhún vai, “Sau này sẽ có người ở cạnh em.”
Thẩm Hữu Bạch rít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói rồi mới lên tiếng, “Em thích sinh thì sinh.”
Anh cụp mắt xuống, khẽ rung tàn thuốc rơi xuống, lạnh nhạt nói, “Có điều thời điểm anh chết, anh muốn em đi theo, đây là chuyện chắc chắn.”
Từ PHẩm Vũ hơi sửng sốt, từ từ bật cười, “Suýt nữa thì em quên mất, anh là người ích kỷ như thế nào.”
Anh không phải nhà từ thiện, anh sẽ cho cô tất cả mọi thứ cô muốn, đương nhiên không phải là miễn phí, cô cần phải đáp trả.
Gió đêm thổi qua căn phòng, trên tường treo vài bức tranh.
Tất cả đều là hoa hồng.
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận