Edit: Mộc
Năm ấy, Từ Phẩm Vũ tám tuổi, giống như tất cả trẻ con ở cái tuổi này, vô cùng thích thú được tới công viên. Khi mẹ cô mặc cho cô chiếc váy mới tinh, chải đầu buộc tóc, trông cô xinh xắn như mặt trời nhỏ. Từ Phẩm Vũ chỉ muốn thật mau ra ngoài đi công viên với cha, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt đau khổ của mẹ.
Trời vào đông, sắc trời xám xịt như khối thép, cây cối chỉ toàn cành khô. Khắp công viên là tiếng cười nói, chú hề mũi hồng với gương mặt đầy màu sắc.
Bàn tay đang kéo Từ Phẩm Vũ đột nhiên buông ra, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn. Cha đưa bóng bay cho cô, ngồi xổm xuống xoa đầu cô, nói, “Vũ Mao ngoan, đứng ở đây đợi cha, đừng đi đâu nhé.”
Khi ông xoay người đi, không hiểu sao Từ Phẩm Vũ lại kéo lấy góc áo ông. Nhưng sau đó liền buông ra. Vải áo trượt ra khỏi đầu ngón tay, khoảnh khắc ấy dài như cả mùa đông. Cô nặng nề gật đầu, “Vâng, cha nhanh một chút nhé!”
Không biết đã bao lâu, Từ Phẩm Vũ cọ cọ giày lên đất, bỗng nhiên nhìn thấy một đứa bé trai ngồi trên ghế dài cách đấy không xa. Có vẻ cùng tuổi với cô, ăn mặc chỉnh tề, làn da trắng mềm như một cái bánh. Từ Phẩm Vũ chạy tới ngồi xuống cạnh cậu, nhưng chỉ ngồi nhìn. Bé trai cảm nhận được ánh mắt của cô, lông mày liền nhíu lại, cũng không thèm để ý đến cô.
Từ Phẩm Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, “Bạn cũng đang đợi cha mẹ à?”
Không trả lời.
Từ Phẩm Vũ vẫn không từ bỏ, lại hỏi tiếp, “Bạn tên là gì?”
Cậu bé vẫn im lặng, tuy nhiên Từ Phẩm Vũ không thất vọng, trái lại còn không ngần ngại cười với cậu ta, “Chúng ta cùng thi xem cha ai tới trước được không?”
Từ Phẩm Vũ vui vẻ lắc lư hai chân, dưới đôi tất trắng là đôi giày màu đỏ. Cậu bé chỉ nhìn mặt đất, không mở miệng nói câu nào. Mãi tới khi một người đàn ông trung niên bình tĩnh tới trước mặt hỏi cậu, “Cậu chủ, bây giờ đi được chưa?”
Cậu bé gật đầu, đứng dậy. Từ Phẩm Vũ sửng sốt, à lên một tiếng. Cậu bé quay đầu lại, ánh mắt hai người gặp nhau. Cô nở nụ cười, đưa sợi dây buộc bóng bay cho cậu, “Bạn thắng rồi, cho bạn bóng bay này.”
Cậu nhìn Từ Phẩm Vũ chăm chú vài giây, mãi sau mới giơ tay lên cầm.
Sau khi cậu đi, cô ngáp một cái, xoa xoa bụng, hơi đói rồi. Cô bắt đầu nghĩ xem sẽ ăn cơm cà ri hay cơm bọc trứng chiên, nên chọn bánh pudding vị gì. Cuối cùng, cô trở nên sợ hãi, gào khóc.
Công viên đã đóng cửa, vòng quay ngựa gỗ tắt hết đèn, chú hề cũng trở về nhà. Chỉ có đu quay khổng lồ vẫn cô tịch chuyển động.
“Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ dẫn cô bé đến trại trẻ mồ côi, các anh tìm thêm thông tin đi.” Cảnh sát đặt điện thoại xuống. Anh ta nhìn Từ Phẩm Vũ đang ngồi nức nở trong góc, tay nắm góc váy, hai mắt đỏ rực. Người cảnh sát thở dài, trường hợp này chắc chắn là cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con cái.
Chú cảnh sát bảo Từ Phẩm Vũ hãy ngoan ngoãn chờ ở trại trẻ mồ côi, mấy ngày nữa cha mẹ sẽ đến đón cô về nhà. Từ Phẩm Vũ rất ngoan, không khóc không gây chuyện, nhưng thời gian cứ trôi đi mà vẫn không có ai đến tìm cô bé. Đứa trẻ khác nói với cô, “Thấy không, cha mẹ mày không cần mày nữa.” Đó là lần đầu tiên cô lấy miếng xếp hình bằng gỗ đập vào đầu đứa trẻ khác, sau đó ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Từ Phẩm Vũ không thể hiểu được, vì sao cha mẹ đẻ muốn vứt bỏ cô. Cô tự cho rằng tất cả là tại mình, tại mình không chịu ngoan ngoãn chờ tại chỗ, còn đưa bóng bay cho đứa trẻ khác. Vì thế mà cha cô tức giận, không tới đón cô.
Nhưng bây giờ cô không thể chờ ở chỗ cũ được nữa, cha sẽ không thể tìm được cô. Từ Phẩm Vũ tìm mọi cách trốn khỏi trại trẻ mồ côi nhưng lần nào cũng bị chú tập tễnh gác cửa lôi về, cô sẽ bị nhốt trong phòng mấy ngày để phạt cho nhớ đời. Có điều Từ Phẩm Vũ là đứa trẻ cứng mềm đều không ăn thua, dù bị phạt không cho ăn cơm nếu trốn đi nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ.
Những đứa trẻ ở trại đều nói cô thật may mắn, rất nhiều đứa đã mười hai mười ba tuổi mà cũng không tìm được ai nhận nuôi, đành chấp nhận lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Nhưng cô mới tới ba tháng thì đã có người muốn nhận.
Từ Phẩm Vũ vẫn nhớ rõ, hôm ấy trời lạnh đến nỗi răng va vào nhau lập cập, cô khoác một chiếc áo bông, lại lần nữa bị chú què chân vác trên vai. Cô vừa khóc vừa liều mạng nện lên lưng chú ấy. Đột nhiên một người đàn ông xuất hiện, bảo chú què thả cô xuống. Rồi lại có một người phụ nữ rất đẹp, trông thật dịu dàng. Người phụ nữ tháo găng tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Từ Phẩm Vũ. Sau đó, bà ấy lấy giấy bút từ túi áo ra, viết xuống một dòng chữ, đưa cho cô xem.
Lúc ấy Từ Phẩm Vũ còn chưa biết đọc thành thạo, đương nhiên không hiểu gì, cầm tờ giấy trên tay mà đầu óc thì mờ mịt.
Có lẽ Trần Thu Nha cũng đoán ra được, mỉm cười cầm lại tờ giấy, nắm lấy cổ tay bé nhỏ của cô, đeo găng của bà ấy cho cô. Từ Phẩm Vũ nhìn đôi găng to đùng đeo vào tay mình, sửng sốt một chút. Càng thấy ấm áp thì lại càng muốn khóc hơn.
Cô bị nhốt vào phòng kín không lâu lắm, chú què chân liền đến kéo cô tới phòng của viện trưởng. Lúc đi tới cửa, giọng nói của viện trưởng rất to vọng đến. Từ Phẩm Vũ nghe thấy ông ta nói, “Cha con bé bài bạc nên nợ người ta rất nhiều tiền, hiện tại hai vợ chồng đã trốn biệt tăm rồi, có lẽ thấy mang đứa trẻ con theo không tiện…”
Chú què chân gõ cửa, đẩy Từ Phẩm Vũ vào. Cô có chút sững sờ, cố gắng hiểu những gì họ đang nói. Lúc đầu là muốn nhận nuôi cô. Cô nhìn người phụ nữ kia cười với mình, mím chặt môi. Từ Phẩm Vũ không kiềm chế được nữa, cởi đôi găng tay ra ném lên đất, kêu ầm lên, “Tôi không cần một người câm làm mẹ!” Dứt lời, cô xoay người bỏ chạy.
Viện trưởng bình tĩnh lại, vội vàng nói, “Thật xin lỗi, đứa bé này rất khó bảo. Nếu không thì hai người đổi một đứa bé khác đi. Trong trại trẻ còn rất nhiều bé khác ngoan hơn.”
Lý Đồng quay lại hỏi ý Trần Thu Nha, “Anh cũng cảm thấy nên đổi một bé khác.” Trần Thu Nha cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, khoa tay muốn nói rằng ‘em thật sự thích đứa trẻ này, năm ấy bác sĩ nói với em đứa con mà em đã mất cũng là con gái, có lẽ con em cũng đáng yêu như cô bé này.”
Nhờ sự kiên trì của Trần Thu Nha, Từ Phẩm Vũ và bà dần trở nên thân thiết, thời điểm thích hợp thì làm thủ tục nhận nuôi. Bà tới trại trẻ mồ côi nhiều lần, đưa Từ Phẩm Vũ đi thủy cung, mua quần áo, mua đồ chơi, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất đến cho cô. Nhưng Từ Phẩm Vũ vẫn luôn buồn bã không lên tiếng, trong lòng hết sức mâu thuẫn. Lý Đồng là anh họ bên nội của Trần Thu Nha, cũng là người giúp bà thoát khỏi quá khứ đau khổ kia, có thể sống yên bình ở thành phố này. Lý Đồng rất không thích Từ Phẩm Vũ, dù sao cũng chẳng ai thích đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy. Cho nên khi Trần Thu Nha lột một con tôm cho vào bát Từ Phẩm Vũ, bị Từ Phẩm Vũ gắp ra ngoài, nói “Cháu không ăn cái này!”
Lý Đồng đập đũa xuống, bực bội nói, “Ăn đi!”
Trần Thu Nha vừa định khuyên nhủ thì Từ Phẩm Vũ mếu máo như sắp khóc, gắp con tôm lên, cho vào miệng. Bà thật sự thương yêu đứa bé này, cho dù vẻ mặt cứng rắn nhưng trong lòng lại mềm mại như lông vũ.
Bọn họ không biết Từ Phẩm Vũ bị dị ứng hải sản, buổi tối ăn cơm xong, cô liền lập tức ngất xỉu trong xe. Khi đưa đến bệnh viện đã sốt cao, nhiệt độ tăng cả buổi tối.
Cả người cô đều ngứa ngáy, vừa ngủ vừa muốn gãi thì bị Trần Thu Nha đè tay lại. Lý Đồng hối hận nhìn đứa bé một lúc rồi đi ra ngoài hút thuốc. Ông nghĩ thầm, đứa bé này đúng là cứng đầu, biết bản thân bị dị ứng nhưng lại không chịu giải thích. Có chút khó chịu, nói không nên lời.
Khi Từ Phẩm Vũ tỉnh dậy đã là chiều ngày hôm sau. Cô nghiêng đầu, nhìn người phụ nữ ngủ gật bên mép giường mình, vẫn đang nắm chặt tay mình. Đột nhiên cô thấy cay cay sống mũi.
Trần Thu Nha luôn ngủ rất nông, nghe thấy tiếng động trên giường liền lập tức tỉnh dậy. Bà sờ lên trán Từ Phẩm Vũ, vẻ mặt như đang hỏi cô có còn khó chịu hay không. Từ Phẩm Vũ khụt khịt mũi, giọng khàn khàn, “Cháu không muốn đổi tên.”
Trần Thu Nha sửng sốt một lúc, sau đó hiểu rõ ý của cô, đôi mắt từ từ ướt át. Bà mỉm cười, gật đầu.
Nước mắt lặng lẽ rơi lên gối, Từ Phẩm Vũ nghẹn ngào khóc, “Còn nữa, cô không được bỏ rơi cháu!”
Trần Thu Nha lau nước mắt, lấy giấy bút, viết một loạt chữ, nhét vào tay Từ Phẩm Vũ. Mãi sau này, khi Từ Phẩm Vũ đã đi học mới đọc được hết những gì Trần Thu Nha viết: “Mẹ hứa với con, chúng ta sẽ mãi mãi sống bên nhau.”
Mùa xuân đến.
Lý Đồng phải ra nước ngoài công tác, ông sắp xếp Trần Thu Nha và Từ Phẩm Vũ chuyển tới một thành phố khác. Trần Thu Nha có chút lo lắng nhưng Lý Đồng lại nói, “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, đã nhiều năm trôi qua rồi. Thay vì trốn đến một nơi xa lắc lơ nào đó thì cứ sống gần hắn đi, hắn nhất định sẽ không ngờ được.”
Đầu óc Từ Phẩm Vũ mơ hồ, chỉ biết là sắp phải dọn nhà rồi. Lúc mới chuyển tới thành phố phồn hoa này, cô cảm thấy chỗ ở của mình nhỏ đến đáng sợ. Trần Thu Nha chỉ dẫn cô đến trường hai lần, cũng may là đoạn đường không xa nên Từ Phẩm Vũ có thể nhớ được.
Mỗi khi tan trường, rất nhiều phụ huynh đứng ngoài cửa đón con, còn Từ Phẩm Vũ luôn một mình đeo cặp sách về nhà.
Hôm ấy, cô cảm thấy có người đi sau mình, thế là cô cố bước nhanh hơn, người phía sau cũng tăng tốc theo. Từ Phẩm Vũ hốt hoảng, quay đầu nhìn lại. Là một cậu bé. Cậu ta chạy tới trước mặt cô, “Này, cậu mới chuyển đến phải không?”
Từ Phẩm Vũ nhìn cậu ta, không lên tiếng.
“Mình là Ngụy Dịch Tuần, mình sống ở đằng kia.” Cậu vừa nói vừa chỉ tay. Thấy cô không trả lời, Ngụy Dịch Tuần liền nói tiếp, “Cậu không nói tên cho mình à, thế là không lịch sự.”
Cô nhếch môi, “Từ Phẩm Vũ.”
Nói xong, Ngụy Dịch Tuần đưa tay ra trước mặt cô. Từ Phẩm Vũ sửng sốt, “Làm gì thế?” Ngụy Dịch Tuần cười, “Đập tay nhau chứ gì nữa!”
Từ Phẩm Vũ lườm cậu ta một cái, cất bước đi về phía trước. Ngụy Dịch Tuần chạy theo bên cạnh, “Này, sau này chúng ta cùng về nhà được không, đi một mình thì hơi sợ đấy.”
Cô nói thầm trong lòng, quỷ nhát gan.
Năm ấy Từ Phẩm Vũ mười tuổi, lần đầu tiên cô đánh nhau với bạn học. Trần Thu Nha bị mời đến phòng làm việc của hiệu trưởng, nhìn thấy cô đứng dựa vào tường, tóc tai bù xù, cánh tay bị thương đã được bôi thuốc, khuôn mặt quay về một phía, rất bướng bỉnh.
Cô đánh nhau với hai nam sinh khác, điều này làm Trần Thu Nha kinh ngạc. Từ Phẩm Vũ không chịu nói nguyên nhan. Mẹ của nam sinh kia cũng đến, luôn mồm mắng mỏ cô. Trần Thu Nha rất không thoải mái nhưng lại không biết phản bác thế nào. Giáo viên và hiệu trưởng đều muốn hòa giải, bảo Từ Phẩm Vũ xin lỗi, nhưng cô lại rất bướng bỉnh, không thèm nhìn bọn họ.
Ngụy Dịch Tuần núp ở bên ngoài phòng hiệu trưởng, quyết định lấy hết dũng khí mở miệng nói, “Thầy ơi, em nghe được, là hai bạn kia không đúng trước…”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, cậu ta liền căng thẳng rụt người lại, nhưng vẫn cố nói vọng vào, “Hai bạn ấy cười nhạo cô là người câm nên Vũ Mao mới đánh nhau với bọn họ.”
Ai nấy đều sửng sốt. Hai nam sinh kia bị mẹ mình hỏi liên tục thì chỉ bật khóc. Từ Phẩm Vũ liền lườm bọn họ một cái. Trần Thu Nha thấy vẻ mặt của cô thì mỉm cười, sau đó lấy giấy bút viết một đoạn, ‘coi tôi không sai nên con bé không cần xin lỗi. Là tôi đã không dạy con cách thức chính xác để giải quyết sự việc. Do vậy tôi xin lỗi hai vị, tôi sẽ dạy con sau này cần thong dong đối mặt với sự chửi bới.”
Một trong hai người mẹ bực tức, “Này, cô có ý gì?” Giáo viên vội vã can ngăn nên người kia đành thôi. Trần Thu Nha không để ý đến bọn họ, viết tiếp lên giấy, đưa cho Từ Phẩm Vũ, ‘Về nhà mẹ nấu chè đậu đỏ cho con nhé?”
Từ Phẩm Vũ cầm tờ giấy, gật đầu.
Cho dù luôn phải về nhà một mình, cô chưa từng oán giận Trần Thu Nha. Có lẽ bởi vì cô cảm thấy chỉ cần mỗi ngày mẹ nấu cho mình thật nhiều đồ ăn ngon thì đã rất hạnh phúc rồi. Trần Thu Nha dắt Từ Phẩm Vũ ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Ngoài cửa, Ngụy Dịch Tuần cười tươi rói, đưa tay về phía cô. Lần này Từ Phẩm Vũ nhanh chóng đập tay với cậu ta.
Từ khi Từ Phẩm Vũ chuyển tới Đức Trí, cô và Ngụy Dịch Tuần vẫn luôn cùng nhau về nhà.
Âm thanh từ trạm tàu điện ngầm, hai người vừa đi xuống bậc thang vừa cảm thấy gió lạnh phất qua. Ngụy Dịch Tuần nghĩ tới chuyện gì đó liền nói, “Khi còn bé cậu tương đối cao lãnh, sao lớn lên lại lệch lạc thế?”
Từ Phẩm Vũ liếc cậu ta một cái, nói, “Mình cao lãnh lúc nào, là do mình không thèm để ý đến cậu.”
Ngụy Dịch Tuần tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cô, “À, phải ứng phó mình nhiều năm như vậy thật là khổ cực cho cậu.”
Giờ tan tầm, tàu điện ngầm chen chúc người với người. Khi cô và Ngụy Dịch Tuần đang trêu đùa nhau, bóng người chiếu lên cửa kính lướt qua Từ Phẩm Vũ. Cô giật mình nhìn sang. Giữa đám đông, anh chỉ im lặng đứng đó cũng làm Từ Phẩm Vũ không thể rời mắt. Không có vẻ non nớt của thiếu niên, anh có một mùi vị rất đặc biệt, giống như tuyết rơi giữa mùa hè.
Ngụy Dịch Tuần lấy điện thoại ra, đột nhiên nhìn màn hình rồi thốt lên câu chửi thề, Từ Phẩm Vũ ngạc nhiên hỏi, “Sao thế?”
“Mình quay lại trường một tí, cậu về trước đi.” Ngụy Dịch Tuần vừa nói vừa bước đi.
Cô phất tay lại, “Bye bye, ngày mai gặp!”
Đoàn tàu dần vào trạm, đám đông như thủy triều tuôn đến. Ban đầu Từ Phẩm Vũ cố ý tiến tới gần người kia, nhưng sau đó là do cô bị người ta chen chúc đẩy tới thật. Bị mất thăng bằng, cô vịn vào người bên cạnh. Từ Phẩm Vũ ngẩng đầu lên, vội vàng buông tay ra, “A, thật xin lỗi.” Thẩm Hữu Bạch chỉ nhìn cô một cái, không trả lời.
Chưa bao giờ cô thấy biết ơn đoàn tàu đông đúc này, đây đúng là lần đầu tiên. Trước mắt cô là cửa sổ màu đen, bọn họ rất gần nhau, gần đến nỗi bả vai cô sắp chạm tới cánh tay anh.
Thời khắc này, cô không thể nào suy đoán được vì sao Thẩm Hữu Bạch lại lên chuyến tàu này. Từ Phẩm Vũ cúi đầu, nhìn chằm chằm giày của cô và anh. Nếu như ước nguyện trở thành sự thật, cô hi vọng đoàn tàu có thể đi với tốc độ mười giây một centimet.
Thẩm Hữu Bạch cụp mắt xuống. Bởi vì trời nóng nên cô buộc hết tóc lên, lộ ra cái gáy trắng nõn, tai, xương quai xanh. Đồng phục mùa hè của học sinh mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua.
Khi còn nhỏ, Từ Phẩm Vũ hi vọng có được một gia đình hạnh phúc. Sau đó cô có thật.
Hiện tại cô vọng tưởng có được Thẩm Hữu Bạch.
Nhưng mà có được như thế nào đây?
Vọng tưởng sinh ra ở nơi bé nhỏ trong lòng, sinh trưởng mạnh mẽ giữa bóng tối. Cuối cùng khô héo giữa những lúc thở dốc vui sướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...