Tàng Châu


Edit: Châu
Mồng năm tháng giêng là ngày Thuận Nương hẹn gặp Gia Nhu.

Lý Diệp đang định đưa Gia Nhu đi thì chàng nhận được tin báo nghe mà tái cả mặt.

Chàng nói với Gia Nhu: “Ta có việc phải giải quyết gấp.”
Gia Nhu không đồng ý: “Không phải đã nói mấy ngày này chỉ ở trong phủ tĩnh dưỡng hay sao? Chàng còn chưa khỏi bệnh đâu đấy.”
Cháu nội của Thái sư đang du học ở Lạc Dương bỗng dưng mất tích, sợ rằng lành ít dữ nhiều.

Phủ Thái sư phủ giờ đã loạn cả lên, Quảng Lăng Vương đã chạy tới đó rồi.

Chính chàng đã làm Thái sư bị liên lụy vào chuyện bẩn thỉu này, cho nên không thể cháu trai Thái sư xảy ra chuyện được.

Thật không ngờ, Thư Vương không đạt mục đích, lại trút giận lên cháu trai của Thái sư như thế.
Nhưng nếu Thư Vương nhất quyết đoạn tuyệt với Thái sư, nghĩa là sẽ đẩy Thái sư về phe Quảng Lăng Vương, điều này thì lại không hề giống tác phong hành động của Thư Vương chút nào.

Nhưng bây giờ không phải lúc tính toán việc đó, cứu người trước đã.
“Vì chuyện tuyển chọn quan, cho nên phải đi thôi.” Lý Diệp kéo cánh tay Gia Nhu, mắt có ý khẩn cầu.

Gia Nhu biết chàng có chuyện quan trọng, nhất định phải đi.

Nàng liền xụ mặt nói: “Vậy chỉ cho phép đi một lúc, cho Vân Tùng đi theo.

Mang thêm mấy tên bảo vệ nữa.”
Là con trai Tể tướng, mỗi khi Lý Diệp ra ngoài, người phục vụ đi theo thật quá sơ sài, không thấm vào đâu so với hai người anh trai, đến Gia Nhu còn nhìn không được.

Chắc vì chàng giản dị từ nhỏ, nên chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ hình thức bên ngoài kiểu ấy.

Lý Diệp đồng ý, dặn dò nàng cũng phải cẩn thận.
Bọn họ chia ra ở cổng, một người đi Ly Sơn, một người đi về phía chợ Đông.
Gia Nhu mặc một bộ đồ kiểu người Hồ để tiện đi đường, nàng ngồi trên xe ngựa, trong lòng chất chứa một nỗi niềm khó nói thành lời.

Thời còn ở phủ Vân Nam Vương, quan hệ giữa nàng và Thuận Nương rất lạnh nhạt, càng không nói đến tình cảm gia đình.

Nay Thuận Nương chủ động tìm nàng, tóm lại là vì chuyện gì nhỉ?
Mấy ngày này là thời gian sứ thần các nước và các Tiết Độ sứ chen nhau vào Trường An, đầu đường cuối ngõ vô cùng đông đúc, người đi đường đông gấp mấy lần ngày thường, đặc biệt đoạn đường đi về phía chợ Đông và chợ Tây luôn tắc nghẽn.


Phu xe ở bên ngoài nói: “Quận chúa, phía trước đang tắc đường, không thể đi được, hay quận chúa chịu khó xuống xe đi bộ mấy bước vậy?”
Gia Nhu không câu nệ chuyện đó, nàng xuống xe cùng Ngọc Hồ, đi bộ tới quán rượu.

Đại sảnh không còn chỗ trống nào, Yến Nhi đã chờ Gia Nhu ở dưới, đích thân đưa hai người lên lầu.

Đến cửa phòng rêng, Yến Nhi ngăn Ngọc Hồ lại: “Nương tử nhà chúng ta muốn nói chuyện riêng với Quận chúa, cô ở ngoài nhé.”
Ngọc Hồ không buồn để ý đến lời Yến Nhi mà lại nhìn về phía Gia Nhu, Gia Nhu nói: “Em chờ ngoài cửa chờ đi.” Sau đó tự mình đẩy cửa bước vào.
Quán rượu này là nơi dân chúng bình thường lui tới, cho nên phòng riêng cũng hết sức giản dị, chỉ có một cái sập gỗ và bàn ăn.

Được cái quán có vị trí khá tốt, nằm đối diện chợ Đông, cho nên làm ăn cũng khá.

Thuận Nương ngồi gần cửa sổ, tóc chải lật búi lên đỉnh đầu, cắm mấy cây trâm hoa bằng bạc.

Trên người Thuận Nương là một bộ váy áo thêu hoa văn ngụ ý may mắn, bên ngoài khoác áo lông màu nâu, khăn choàng vai bằng lụa, đuôi khăn buông lơi trên sập, trông dáng vẻ rất quý phái.
Thuận Nương đang nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, gương mặt nàng ta trang điểm kỹ lưỡng, mắt tô đen, trông hơi già dặn, nhưng vô cùng xinh đẹp.
Thuận Nương đứng lên, cười gọi: “Tỷ.”
Hồi còn ở phủ Vân Nam Vương, Thuận Nương luôn gọi Gia Nhu là “Quận chúa”, chưa bao giờ dám vượt quá thân phận.

Hôm nay thì khác rồi.

Gia Nhu ừ một tiếng, ngồi xuống đối diện: “Ta bị tắc đường nên đến muộn.

Cô hẹn ta tới đây có chuyện gì thế?”
Thuận Nương cúi đầu cười một tiếng: “Sao tỷ không hỏi xem ta sống thế nào trước đi?”
Gia Nhu không biết Thuận Nương hỏi câu đó làm gì, Từ Tiến Đoan có cả tá vợ bé nàng hầu, nghĩ cũng biết sống chẳng dễ chịu gì, cần gì phải hỏi.
Thuận Nương thấy Gia Nhu không nói lời nào, tự mình nói tiếp: “Lúc ta rời khỏi nhà, cũng là vạn bất đắc dĩ.

Sau đó mẹ có gửi một người trước là nữ quan trong cung đến giúp ta, ta cũng được quan tâm ít nhiều, nhưng nếu không thể trở thành vợ cả của Từ Tiến Đoan thì những quan tâm yêu chiều này cũng chẳng để làm gì.”
Mẹ lại cho người đến giúp Thuận Nương à? Gia Nhu hoàn toàn không biết chuyện ấy.

Khó trách Thuận Nương lại hẹn gặp nàng, chắc nàng ta cho rằng toàn bộ phủ Vân Nam Vương đều ủng hộ mình, kể cả Gia Nhu cũng thế.
“Cô muốn trở thành phu nhân Tiết Độ sứ Vũ Ninh à?” Gia Nhu hỏi.
Thuận Nương hơi nhếch miệng: “Ta biết mình xuất thân không đủ cao, nhưng vẫn muốn làm phu nhân của hắn ta, như vậy mới có thể tiếp xúc được nhiều hơn với những chuyện bí mật của bọn họ, mới giúp được Vương phủ.

Đó chẳng phải là dụng ý của mẹ sao? Dĩ nhiên, ta không định làm khó tỷ đâu.

Mặc dù nhà họ Lý cửa cao nhà rộng, nhưng anh rể không quan không chức, tỷ chẳng giúp được ta cái gì cả.


Giá mà hồi ấy tỷ đi theo Ngu Bắc Huyền thì có phải bây giờ đã giúp ta được bao nhiêu việc không.”
Gia Nhu sửng sốt, không tin vào tai mình: “Cô…”
Thuận Nương gật đầu: “Ta biết hết.

Lúc ở Chùa Sùng Thánh ta nhìn qua khe cửa, từng thấy hai người.

Hôm nay trừ ba trấn vùng Hà Sóc thì Giang Nam Giang Bắc của Ngu Bắc Huyền là phiên trấn có thế lực lớn nhất, nói Ngu Bắc Huyền có thể gọi gió bảo mưa cũng không quá lời.

Bây giờ tỷ đã thấy hối hận chưa?”
Gia Nhu nắm chặt tay lại: “Hôm nay cô tới tìm ta, rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Thuận Nương cúi đầu, nói rất nhanh: “Ta nghe lén được là Từ Tiến Đoan với Ngu Bắc Huyền định liên kết với nhau, khống chế tuyến đường thủy vận chuyển lương thực.

Nhưng điều kiện của Từ Tiến Đoan là Ngu Bắc Huyền phải giúp hắn ta tiếp cận với mỏ sắt ở Nam Chiếu để có nguyên liệu chế tạo binh khí.

Hôm nay, hai người kia đến phường Khang Bình bí mật gặp gỡ sứ thần Thổ Phồn, ta mới có cơ hội…”
“Cô vừa nói gì?” Giọng Gia Nhu đột nhiên cao hẳn lên, máu chảy rần rật qua thái dương nàng.
Thuận Nương liếc nhìn về phía cửa ra vào, làm một động tác giữ yên lặng, lại nghĩ rằng vừa rồi không nói rõ ràng, cho nên lập lại một lần nữa: “Tỷ à, ta bị quản rất chặt, không thể nào truyền tin về Nam Chiếu được.

Hơn nữa nếu để người của Từ Tiến Đoan phát hiện thì nhất định sẽ nguy mất.

Cho nên chỉ có cách nói với tỷ thôi, nhất định tỷ phải nhắc nhở cha đề phòng.”
Gia Nhu chỉ cảm thấy lồng ngực nóng rực, ngón tay như cắm vào trong lòng bàn tay.

Hóa ra Ngu Bắc Huyền đã sớm cấu kết với Từ Tiến Đoan, lại còn trong ứng ngoài hợp với quân Thổ Phồn, muốn tiêu diệt Nam Chiếu! Hóa ra kiếp trước nàng đã từng khăng khăng một dạ với kẻ đã góp phần tiêu diệt Nam Chiếu, gián tiếp hại chết em trai mình, kẻ còn ra vẻ nhiệt tình chạy đi cứu cha mẹ mình!
Đáng lẽ nàng phải giết y, sau đó tự sát!
Gia Nhu thấy người bỗng lạnh như băng, lần đầu tiên cảm giác được sự thù hận mãnh liệt sôi trào trong lòng.

Một lát sau thì lại thấy huyết khí dâng trào, mùi máu tanh ngọt tràn lên miệng.

Nàng cố nén, cả khuôn mặt nổi đầy gân xanh, nhưng không nổi, bèn khạc ra một ngụm máu lớn.
“Tỷ!” Thuận Nương hoảng hốt, nghiêng người đỡ Gia Nhu.

Nhưng Gia Nhu đã ngất đi.
***
Khi Lý Diệp chạy tới biệt thự ở Ly Sơn thì việc đầu tiên là vào trong phòng bí mật, Trương Hiến đã chờ chàng trong đó.

Phòng này có đường thông ra bên ngoài, chẳng qua bình thường Lý Diệp cẩn thận, không gặp người ở chỗ này bao giờ.

Trương Hiến làm lễ chào, nói: “Tiên sinh gọi ta tới, chắc là vì chuyện của cháu nội Thái sư phải không? Thứ cho ta nói thẳng, sợ rằng vị công tử kia…”
Lý Diệp giơ tay ngắt lời Trương Hiến, giao việc luôn: “Bằng bất cứ giá nào, vận dụng tất cả các đầu mối, dù phải huy động hết nhân lực, cũng phải tra bằng ra tung tích công tử, rồi nghĩ cách cứu.

Nếu có khó khăn gì, báo cho ta ngay.”
“Nhưng thưa tiên sinh, một số thám tử có vỏ bọc rất kín đáo, chỉ dùng cho thời điểm đặc biệt mà thôi.

Một khi đã dùng bọn họ, nhất định sẽ bị đối phương phát hiện, không thể thực hiện nhiệm vụ được nữa.

Đây là tâm huyết bao nhiêu năm của lão tiên sinh và ngài, chỉ để cứu một người… Quả thực không đáng giá đâu ạ.” Trương Hiến lắc đầu nói.
Trên mặt cái tủ thấp có để một chậu hoa thủy tiên, tuy không có ánh sáng, nhưng vẫn có hoa nở, mùi hoa thơm phức.

Ánh mắt Lý Diệp rơi vào đóa hoa trắng tinh: “Lúc ta tới, cũng đã từng do dự.

Ngày còn tại thế, Lão sư dùng hết tâm huyết để bồi dưỡng các ngươi, sau đó giao cho ta, vì chúng ta có thể làm chút chuyện có ích cho nước nhà.

Sau khi Giang ngự sử dùng kiếm tự sát, tất cả chúng ta đều thấy tự trách, nhưng Quảng Lăng Vương là người tự trách nhiều nhất.

Thậm chí ngài ấy còn hoài nghi, không biết chuyện mình làm có đúng hay không, không biết có nên kiên trì tiếp tục hay không.

Nếu lần này người nhà Thái sư lại xảy ra chuyện, đó sẽ là đòn đánh lớn hơn nhiều đối với ngài ấy.

Nếu chúng ta mặc kệ Thái sư, sau này còn có ai dám làm việc vì Quảng Lăng Vương nữa đây? Đừng quên, chúng ta tồn tại vì điều gì.” Lý Diệp nói xong, nặng nề ho khan hai tiếng.
Trương Hiến vội vàng tiến lên, ân cần hỏi: “Tiên sinh, ngài không sao chứ? Không phải lúc trước đã khỏe hơn hẳn hay sao?”
Lý Diệp lắc đầu nói: “Ta mới bị thương nhẹ đêm ba mươi tết.

Nhưng mà không sao, anh cứ làm theo lời ta đi.”
Lần này Trương Hiến không nói gì nữa, theo lối đi bí mật ra ngoài luôn.

Trương Hiến còn nhớ, lúc sinh tiền, mỗi lúc rảnh rỗi, Giang ngự sử thường xách vò rượu đến uống rượu, còn hỏi khi nào Trương Hiến định kết hôn, để ông ấy còn đến uống rượu mừng.

Dường như bóng dáng con người ôn hòa ấy vẫn như đang xuất hiện ở cửa viện, tay xách hai vò Trúc diệp thanh.
Dường như ông ấy cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Vì nghiệp lớn, khó tránh khỏi sẽ có hy sinh.

Nhưng sự hy sinh ấy quả thực quá nặng nề, không ai trong bọn họ muốn chịu đựng cả.

Quảng Lăng Vương còn trẻ tuổi, tâm trí chưa đủ kiên định, cho nên có rất nhiều thứ đều do tiên sinh chịu trách nhiệm.
Một lát sau, Bạch Hổ cũng vội vàng chạy tới Trúc Huyên cư.

Vân Tùng đang đứng trong vườn hoa, hỏi người làm vườn cách chăm sóc hoa mẫu đơn.

Ông lão làm vườn này được Lý Diệp ra giá cao mời tới, thậm chí Lý Diệp phải “tam cố thảo lư” đến mời mấy lần, ông ấy mới chịu rời núi.


Thấy Vân Tùng nói dông dài, ông cụ chẳng buồn đáp lại.
Vân Tùng thấy Bạch Hổ đi qua ngay phía trước mặt, khó tránh nhìn kỹ hơn một chút.
Đây là vệ sỹ của Quảng Lăng Vương, chạy đến Ly Sơn chắc là có chuyện đây.

Vân Tùng biết quan hệ giữa Quảng Lăng Vương và lang quân rất tốt, nhưng thật lòng mà nói thì hai người hơi quá mức thân mật.

Nhưng Vân Tùng là người hầu trung thành, dù cho có nghi vấn như vậy, cũng chỉ để ở đáy lòng, tiếp tục hỏi ông già làm vườn mấy chuyện hoa cỏ linh tinh.
Bạch Hổ vào trong phòng Lý Diệp, nói: “Tình hình bên phủ Thái sư không ổn lắm, Thái sư phu nhân vừa nghe được tin thì ngất xỉu luôn, trên dưới cả phủ náo loạn cả rồi.

Thái sư đã phái học trò thân tín tìm kiếm tung tích cháu trai nhỏ, hy vọng rất mong manh.

Quảng Lăng Vương bảo thuộc hạ tới hỏi tiên sinh, xem có cách nào không?”
Lý Diệp nói: “Anh trở về báo lại là ta đã phái người đi cứu rồi.

Nhất định sẽ cố hết sức.”
Bạch Hổ biết ngoài người của phủ Quảng Lăng Vương, thì Ngọc Hành tiên sinh có thế lực riêng của mình, cho nên vui vẻ nói: “Có tiên sinh lo liệu cho Quảng Lăng Vương, chúng tôi an tâm rồi.

Ngài biết rồi đấy, chuyện Giang ngự sử lần trước, Quảng Lăng Vương đã tự trách vô cùng, lần này nếu công tử của phủ Thái sư… Chúng tôi thật sự rất lo là ngài ấy không nghĩ thông được.

Quảng Lăng Vương còn trẻ tuổi, rất nhiều chuyện còn cần ngài lo toan cho.” Bạch Hổ cúi người làm lễ.
Lý Diệp nhẹ nhàng nói: “Ta hiểu ý anh.

Ta là mưu sĩ, nhất định sẽ dốc toàn lực vì chủ công, anh không cần lo lắng.”
Sau khi Bạch Hổ rời đi rồi, Lý Diệp lại ngồi một mình trong phòng, nhìn mấy cái lá trúc đã hơi ngả vàng ngoài cửa sổ hồi lâu.

Chàng vốn cho rằng, chỉ cần giấu mình thật kỹ, thì dù đối thủ có vũ khí sắc bén đến đâu đi nữa, cũng không thể đả thương mình được.

Chờ sau khi hoàn thành di nguyện của Lão sư rồi, thì có thể rút lui toàn vẹn.
Nhưng trong quá trình này, bất cứ người nào chàng dùng tới, đều sẽ trở thành mục tiêu báo thù của bọn chúng.

Mà mỗi sự hy sinh đều sẽ làm nghiệp chướng của chàng nhiều thêm một chút.
Lý Diệp nhắm mắt lại, nếu phải như thế, thì cứ để mình chàng gánh vác cái gánh nặng ấy đi.
Chàng không thể để cho bọn chúng biết Ngọc Hành là ai, vì việc ấy sẽ khiến cả cục diện rơi vào thế bị động, thậm chí tin tức Lão sư qua đời cũng sẽ lộ ra.

Tuy nhiên có một số việc Lý Diệp có thể làm, mà Ngọc Hành thì không làm được.

Lý Diệp càng nổi bật, thì sẽ càng làm người khác chú ý, thì có thể hướng mũi dùi vào bản thân mình, bảo vệ những người còn trong vòng bí mật.
Nhưng nếu như vậy, sẽ làm Gia Nhu lo lắng sợ hãi.

Thật có lỗi với nàng.
“Lang quân, lang quân!” Vân Tùng bỗng nhiên gõ mạnh cửa phía ngoài, “Không xong rồi! Ở nhà đưa tin tới, Quận chúa ho ra máu, ngất xỉu rồi.

Chúng ta phải về nhanh thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận