Edit: Châu
Hôm nay, Ngu Bắc Huyền đã trở thành người chạm tay có thể bỏng, các tiểu nương tử chưa chồng đang ở trong phòng lớn lập tức đều thấy hưng phấn hẳn.
Thư Vương phi thấy Trường Bình đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, ngồi xuống bên cạnh mình thì thấy có chút ngạc nhiên.
Trước đó vài ngày, chỉ vì không muốn gả cho Ngu Bắc Huyền mà cô gái trẻ này dường như muốn cãi nhau với cả hoàng cung.
Một người phụ nữ nói: “Chẳng lẽ, vị Tiết Độ sứ Hoài Tây này theo Quận chúa Trường Bình tới đây à? Nghe nói lần này Ngu Bắc Huyền vào Trường An, quà biếu so với các phiên trấn khác hơn rất nhiều, lại toàn đồ xa hoa.
Sau này Quận chúa làm vợ anh ta tha hồ sướng nhé.”
Những người khác dồn dập phụ họa, Trường Bình chỉ bĩu môi, tay cầm cung thao lụa bảy màu.
Trường Bình phái người đi giết Ngu Bắc Huyền mấy lần, nhưng đều không thành công.
Nàng ấy biết mình không thể giết được y, mà thánh chỉ đã hạ, không thể kháng chỉ.
Trường Bình đã từng nghĩ tới cái chết, nhưng Lý Thuần đã mắng cho tỉnh lại.
Phụ vương chỉ còn lại một đứa con duy nhất còn sống.
Nếu chết đi như thế, làm sao xứng đáng với cha anh chết trận sa trường, sao xứng với Thái hậu đã dày công nuôi lớn? Trường Bình giờ đã có tâm lý cam chịu.
Hơn nữa Ngu Bắc Huyền kia, ngoại trừ xuất thân thấp hèn, có huyết thống người Hồ, thì cũng là đại anh hùng trong miệng người đời, Tiết Độ sứ uy chấn một phương.
Trường Bình gả tới vùng Hoài Tây, ngoại trừ không thể thường xuyên gặp mặt Thái hậu cùng anh họ, mọi thứ còn lại cũng giống như trong cung thôi.
Thư Vương phi cười trêu ghẹo: “Chắc là Trường Bình thẹn thùng đây mà? Thật là hiếm thấy nha.
Làm cho ta đây cũng phải tò mò, không biết vị Tiết độ sứ tiếng tăm lừng lẫy này đến cùng tài hoa cỡ nào mà thu phục được cả Trường Bình đây.”
Người chung quanh đều khe khẽ cười, có người còn thì thầm bàn luận về Ngu Bắc Huyền.
“Thím không được cười! Bằng không cháu đi về luôn đấy.” Trường Bình sẵng giọng, cả khuôn mặt hồng lên như hoa hải đường, đẹp không thể tả.
Thế nhưng nàng ấy càng như vậy lại càng làm cho mọi người cười thêm.
Trường Bình lúng túng, bèn dứt khát bỏ chạy ra ngoài.
Thư Vương phi bênh vực nói: “Mọi người đừng để ý, cô gái nhỏ hay xấu hổ, đừng nói thêm nữa.”
Gia Nhu nhớ tới kiếp trước Trường Bình yêu Ngu Bắc Huyền vô cùng tha thiết, khi biết Ngu Bắc Huyền muốn khởi binh mưu phản, biểu hiện của Trường Bình vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí nàng ấy không hề khóc nháo chút nào, chỉ nói với người truyền tin một câu: “Nếu đây là điều chàng muốn, ta sẽ giúp đỡ chàng.” Buổi tối hôm đó Trường Bình liền uống thuốc độc tự vẫn.
Cho nên những chuyện mà dân gian truyền đi, nói là Ngu Bắc Huyền giết người tế cờ, căn bản đều là nghe sai đồn bậy.
Y chưa từng nói muốn giết Trường Bình, nhưng mọi hành động của y chẳng khác gì đang bức tử nàng ấy.
Lúc Gia Nhu nghe được tin tức, nàng cảm thấy vô cùng đồng cảm.
Nàng thấy bản thân mình không có gì hơn được Trường Bình, thậm chí còn kém, vì Trường Bình được Ngu Bắc Huyền cưới hỏi đàng hoàng.
Chỉ khác một chút là Gia Nhu biết Ngu Bắc Huyền sớm hơn mà thôi.
Có lần nàng đã hỏi Ngu Bắc Huyền, nếu như có một ngày nàng cũng hết tác dụng, thì liệu y có tuyệt tình vứt bỏ nàng như thế không.
Ngu Bắc Huyền nghe xong thì nhíu mày, đặt nàng lên giường đòi hỏi mấy lần.
Đến lúc tình nồng nhất, y mới nói: “Nhu nhi, nàng không giống Trường Bình, nàng là người phụ nữ duy nhất ta nhận định.”
Mãi đến tận giây phút cuối cùng ở pháp trường, Gia Nhu mới hiểu được, nàng cũng không khác gì Trường Bình, chỉ là bậc thang của Ngu Bắc Huyền mà thôi.
Y đối với nàng đều là lừa gạt và dối trá, làm gì có chân tình.
Lúc đầu Thôi thị còn lo lắng, sợ khi Gia Nhu nghe thấy chuyện Ngu Bắc Huyền cùng Quận chúa Trường Bình sẽ thấy khó chịu, nhưng khi bà thấy ánh mắt lạnh lẽo của Gia Nhu thì lại cảm thấy không thoải mái.
Có cảm giác nàng đã từng trải qua tang thương, hiểu rõ hồng trần hư ảo, thấu nỗi đau nhân thế, những điều mà thiếu nữ mười lăm tuổi không nên có.
“Chiêu Chiêu…” Thôi thị nắm lấy tay Gia Nhu, phát hiện ra tay con gái vô cùng lạnh lẽo.
Gia Nhu biết suy nghĩ của Thôi thị, nàng khe khẽ lắc đầu: “Mẹ, con không sao.” Đối với Ngu Bắc Huyền, Gia Nhu không còn chút tình cảm nào sót lại, chỉ còn nỗi hận thấu xương.
Vì thế y kết hôn với ai, nàng không thèm quan tâm.
Đúng lúc này, một phu nhân nói: “Chuyện vui của Quận chúa Ly Châu cũng sắp tới nhỉ? Ta nghe nói mấy ngày trước, phu nhân của Thái sư đã đích thân tới xin cưới.
Lý gia đã làm là quả nhiên khác người, chắc hẳn vô cùng coi trọng người con dâu này, chỉ mong nhanh chóng cưới vào cửa đấy nhỉ.”
Vòng huân quý chính là như vậy, chuyện dù rất nhỏ cùng sẽ lan truyền rất nhanh, đến lúc mọi người đều tỏ tường hết mới thôi.
Mọi người đang ngồi đây còn chưa biết việc này, vừa nghe thấy thì đều giật mình.
Thái sư đương triều là quan chính nhất phẩm, Phu nhân Thái sư thì đã ở vào tuổi xưa nay hiếm, đức cao vọng trọng, không dễ gì mời nổi.
Kể từ sau ngày mừng thọ của Vi Quý phi thì bà lão này cũng không tiến cung chúc thọ ai nữa.
Thế mà Lý gia lại mời được đi là bà mai.
Lúc phu nhân Thái sư chống gậy đến nhà, Thôi thị cũng giật mình.
Gia đình bình thường có chừng mực thì đều tìm ông mai bà mối đến cầu hôn, quyền quý như Lý gia thì sẽ mời mấy nhân vật có máu mặt.
Thế nhưng nhà họ lại mời phu nhân Thái sư, lại tới hỏi cưới nhanh như vậy là chuyện mà Thôi thị không nghĩ tới.
Chắc hẳn là muốn nhân dịp vợ chồng bà còn ở kinh thành để dứt khoát xác nhận hôn sự thì phải.
Chả là sau lễ nạp thái và vấn danh, nhà trai có được ngày sinh tháng đẻ của nhà gái rồi đi xem ngày, bói ra điềm lành là có thể định ra ngày đính hôn rồi.
Quách Mẫn nghe những người khác bàn luận thì cúi đầu xuống nhấp một ngụm trà, ánh mắt liếc qua Mộc Gia Nhu.
Nhan sắc Mộc Gia Nhu đúng là xuất chúng, các nét tinh tế, da dẻ vô cùng mịn màng, nếu không phải có cặp mắt lạnh lẽo như sao băng kia thì đúng là mẫu hình thiếu nữ mà mọi anh chàng đều muốn bảo vệ.
Rõ ràng dáng vẻ quyến rũ mê người, nhưng Mộc Gia Nhu không hề mang vẻ mềm yếu, thậm chí còn cảm thấy lạnh như băng.
Hóa ra Lý tứ thích loại người như thế này? Vì thế mà kể cả phải cãi nhau với người nhà cũng muốn cưới nàng bằng được.
Thư Vương phi nói với mọi người: “Chắc phải một lúc nữa mẹ ta mới có thể trở về, ngồi trong phòng này cũng chán, hay là chúng ta ra nhà thuỷ tạ ngắm hoa sen nhỉ? Mùa này đúng mùa hoa sen mở, trắng nõn nà, nhìn thôi cũng thấy mát.”
Không có người nào tỏ ý phản đối, ai cũng đều nể mặt Thư Vương phi cả.
Chỉ Thôi thị kiếm cớ, nói sợ nóng, không muốn đi.
Nghĩ đến những thủ đoạn kia của Thư Vương, Thôi thị không lạnh mà run, tốt nhất là khách sáo tránh Thư Vương phi xa một chút.
Thư Vương phi cũng không ép Thôi thị, bèn dẫn mọi người ra ngoài.
Lư thị do dự một chút rồi vẫn ở lại trong phòng tiếp khách.
“Chị dâu cũng đi ngắm hoa đi, ngoài ấy đông vui hơn.
Ta quen yên tĩnh rồi, không thích ứng phó những tình huống kia.
Ta ở đây uống nước quả là được.” Thôi thị hiểu ý nói với Lư thị.
“Không sao, ta cũng không thích đi lắm.
Tiệc rượu hôm nay đều do Nhị nương lo liệu, chẳng mấy khi ta đươc nhàn hạ một lần.” Lư thị ôn hòa nói, “Quận chúa với Thuận Nương ra ngoài thăm thú một chút đi.”
Thuận Nương hỏi nhỏ: “Thưa mẹ, con có thể đi xem hoa sen không ạ?” Không phải nàng ta muốn xem hoa sen, mà là muốn nhìn Thôi Thời Chiếu.
Đã mấy ngày không gặp, trong lòng Thuận Nương thấy trống vắng vô cùng.
Thôi thị gật đầu đáp: “Muốn đi thì đi đi.
Tuổi còn nhỏ, nên hoạt động nhiều một ít.
Chiêu Chiêu cũng đi đi.”
Thuận Nương vui mừng đứng dậy, nhìn Gia Nhu.
Lúc này Gia Nhu mới đứng dậy, cả hai cùng hành lễ rồi lui ra.
Gia Nhu không muốn đi xem hoa sen, chẳng qua nàng thấy Thôi thị với Lư thị cũng chỉ nói với nhau chút chuyện nhà, nàng không có hứng thú nghe, không bằng loanh quanh trong sân ngắm hoa tường vi hay hơn.
Thuận Nương thì có mục đích khác, nàng ta mang theo Xuân Đào đi luôn.
Trong vườn hoa tường vi nở rất đẹp, lá cây xanh biếc, từng chùm hoa hồng rực.
Một mình Gia Nhu lang thang trong vườn, cũng không cho Ngọc Hồ đi cùng, dù sao bên trong Thôi phủ cũng đủ an toàn.
Đang đi, bỗng nhiên nàng nghe như có tiếng động ở phía bên kia hòn giả sơn, Gia Nhu bèn tò mò đi vòng qua, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Nàng thấy dựng cả tóc gáy, muốn lập tức quay đi, nhưng thoáng một cái đã bị Ngu Bắc Huyền kéo vào bên trong núi giả.
Không gian bên trong chật hẹp, thân hình bọn họ kề sát vào nhau.
Gia Nhu vừa muốn mở miệng thì bị Ngu Bắc Huyền che miệng lại, y hạ giọng: “Đừng nháo, bên ngoài có người đến.”
Rất nhanh, bên ngoài vang lên giọng Trường Bình: “Ngu Bắc Huyền, ngươi đi đâu rồi? Ta còn chưa nói xong đâu! Mau ra đây!”
Gia Nhu không thể lên tiếng, giờ khắc này mà bị Trường Bình phát hiện, bọn họ thật là tình ngay lý gian, không thể thanh minh nổi.
Đợi cho tiếng bước chân qua hẳn, nàng mới dùng sức kéo bàn tay to lớn kia xuống, cả giận nói: “Thả ta ra ngoài!”
Ngu Bắc Huyền cúi đầu nhìn Gia Nhu, trong mắt có ý cười.
Một thời gian không gặp, cô nhóc này càng đẹp xuất chúng hơn.
Y ôm eo nàng, làm cho nàng dán sát vào lồng ngực mình, trong nháy mắt hương thơm tràn đầy cõi lòng: “Nàng thật định gả cho một con ma ốm không quyền không thế đấy ư? Lý Diệp có gì tốt? Cái gì hắn có thể cho nàng, ta đều có thể.
Thậm chí cái hắn không thể cho nàng, ta cũng có thể.”
Lời này thật ngang ngược, đúng theo phong cách của Ngu Bắc Huyền từ trước đến giờ.
“Ta gả cho người nào thì liên quan gì với ngươi chứ? Ngươi nên quan tâm đến Quận chúa Trường Bình vợ ngươi đi.” Gia Nhu trả lời một cách lạnh lùng, đưa tay đẩy Ngu Bắc Huyền, nhưng lồng ngực y cứng như đá, không sao đẩy ra được.
Ngu Bắc Huyền giơ tay xoa gò má Gia Nhu, da thịt mềm mại bóng loáng, khiến người ta muốn cắn một cái: “Người ta muốn cưới chỉ có nàng.
Chỉ cần nàng nói một câu thôi, ta có thể bất chấp tất cả để mang nàng đi.”
Gia Nhu nghiêng mặt né tránh, cười lạnh nói: “Bất chấp tất cả, kể cả quyền vị mà ngươi khó khăn lắm mới giành được sao? Ta cùng Lý Diệp đã chính thức đính hôn, Thánh chỉ chỉ hôn cho ngươi và Quận chúa Trường Bình cũng đã hạ.
Việc ngươi định dẫn ta đi vào lúc này có ý nghĩa gì, trong lòng ngươi rõ ràng chứ hả?”
Ngu Bắc Huyền lặng đi, cánh tay hơi nắm chặt.
Vừa rồi y buột miệng nói ra, chưa hề suy nghĩ sâu xa như vậy.
Ngu Bắc Huyền vẫn luôn luôn nhớ đến Gia Nhu, sau khi rời khỏi Nam Chiếu, y vẫn ngày nhớ đêm mong được được ôm nàng vào lòng lần nữa, thậm chí trong mơ còn thấy cảnh ấy.
Bản thân y cũng không hiểu tại mình lại có thể mê luyến một cô gái đến mức ấy.
Có lẽ là vì cuộc đời y chưa từng có thứ gì muốn mà không đạt được cũng nên.
Nhưng lời Gia Nhu nói hoàn toàn đúng, Ngu Bắc Huyền không thể từ bỏ mọi thứ mà y phải vất vả mới đạt được chỉ để đi cùng với nàng.
Y có việc cần làm, việc đó đã trở thành một phần tính mạng của y, không thể tách rời.
Nhưng Ngu Bắc Huyền cũng không cam lòng buông Gia Nhu như vậy.
Vì lẽ đó hôm nay y đến tiệc mừng thọ của Thôi gia vì biết nàng cũng ở chỗ này.
“Ngươi có thả tay ta ra không đây? Không thả ta sẽ gọi người đến.” Gia Nhu giãy mạnh ra, đồng thời giận dữ nói.
“Nàng cứ việc gọi người tới đi, để ta xem nàng giải thích quan hệ giữa chúng ta thế nào.
Nếu bị Lý Diệp biết, liệu hắn có cưới nàng nữa không?” Ngu Bắc Huyền thản nhiên nói, không hề có ý định buông nàng ra.
Còn cố tình uy hiếp! Cũng may Gia Nhu đã sớm thẳng thắn với Lý Diệp.
Y tưởng là lôi nàng vào chỗ này thì nàng không có cách nào thoát hay sao? Gia Nhu nhấc chân, đạp thật mạnh lên chân Ngu Bắc Huyền một cái rồi thừa dịp cánh tay y khẽ buông lỏng mà khom lưng luồn dưới cánh tay y đi ra ngoài, sau đó cao giọng gọi tỳ nữ tới, nói mình bị lạc đường.
Ngu Bắc Huyền ở lại bên trong hòn núi giả, nhìn Gia Nhu cùng tỳ nữ rời đi, nhếch miệng cười.
Gia Nhu cúi đầu sửa sang lại xiêm y trên người, theo tỳ nữ của Thôi gia quay về nơi ở của bà ngoại.
Vừa rồi tỳ nữ nhìn thấy nàng ở chỗ này một mình, tuy rằng cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Lễ mừng thọ ở nhà ngoài chắc cũng sắp xong, Thôi lão phu nhân cũng sắp quay về.
Từ phía trước có mấy tỳ nữ chạy tới, có vẻ như đang phấn khích bàn luận chuyện gì đó, xem hướng hình như là từ sân trước chạy vào thì phải.
Gia Nhu chợt thấy cảnh tượng này giống như đã từng thấy một lần, cái lần mà Lý Diệp đến Vương phủ chào hỏi ấy.
Đến khi Gia Nhu trở lại cạnh Thôi thị thì không thấy Lư thị đâu, trong phòng có hơi vắng vẻ.
Nàng hỏi: “Mẹ, mợ đi đâu rồi?”
Thôi thị để cái cốc trong tay xuống, cười nói: “Con đi nhanh thế thôi à? Quảng Lăng Vương đến chúc thọ, Mợ của con đương nhiên phải ra ngoài đón tiếp rồi.”
Làm sao mà cả Quảng Lăng Vương cũng đến thế này?
Quảng Lăng Vương là người của cho Hoàng thất, ngài đích thân đến chúc thọ Thôi lão phu nhân là cho Thôi gia thể diện rất lớn.
Quảng Lăng Vương tặng một bức tượng phật điêu khắc từ gỗ tử đàn, giống y như thật.
Trên trán bức tượng còn khảm một viên ngọc trai rất lớn, phát sáng rực rỡ.
“Chúc lão phu nhận sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi.” Lý Thuần cất lời.
Nhân vật xuất chúng như thế, đương nhiên trở thành tiêu điểm nổi bật.
Thôi lão phu nhân chắp tay vái: “Vương gia đích thân đến đây, thực là làm bà già này ngại quá.” Thường thì người đến chúc thọ lão phu nhân sẽ được tặng lại một cái bánh nhỏ bằng vàng.
Nhưng Quảng Lăng Vương thuộc đẳng cấp khác, cho nên lão phu nhân không dám đưa bánh ra.
Lý Thuần chỉ cười: “Lão phu nhân không cần ngại, hôm nay ta đến đây là muốn được người chia cho chút may mắn, nhờ lộc của thọ tinh đây.” Quảng Lăng Vương vốn đi theo người nào đó đến, thế mà đến đầu ngõ Thôi phủ, người kia bất chợt đổi ý, thành ra chỉ còn một mình Vương gia đi vào.
Đã trót đến rồi cũng không thể đưa quà xong thì về ngay, Lý Thuần đành lưu lại dự tiệc rượu.
Thôi Thực mời Quảng Lăng Vương ngồi mâm trên, cũng đến giờ khai tiệc ở nhà ngoài, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Lư thị dìu lão phu nhân quay vào nhà trong, khách nữ cũng đều quay lại, chỉ không thấy bóng dáng Quận chúa Trường Bình đâu.
Thư Vương phi nói: “Trường Bình giận dỗi đã về cung rồi, các vị không cần để ý, cứ vui vẻ đi.
Mẹ, chúng ta cũng khai tiệc chứ ạ? mọi người chờ lâu đều đói bụng cả rồi.”
Thôi lão phu nhân liền cho khai tiệc.
Tiệc mừng thọ hôm nay là do Thôi Vũ Dung lo liệu từ đầu đến cuối, Lư thị có ý định rèn luyện con gái, nên không hỗ trợ chút nào.
Tổng cộng có tới 36 món ăn, 6 loại trái cây, 8 loại bánh ngọt, mỗi loại đều được làm vô cùng khéo léo.
Tất cả đều khen ngợi năng lực của Thôi Vũ Dung, còn nhỏ tuổi mà đã có thể thu xếp đâu vào đấy tiệc rượu lớn như thế này, sau này lấy chồng, chắc chắn sẽ chăm nom tốt việc nhà bên chồng đây.
Lư thị nghe những lời khen này còn vui hơn nghe lời khen ngợi bản thân mình.
Hai người con là tất cả niềm kiêu hãnh của bà.
Cơm nước no nê, lúc mọi người còn đang nói chuyện phiếm thì có một tỳ nữ của Vương phủ vội vã đi tới, đến thẳng trước mặt Thôi thị bẩm báo: “Vương phi, Nam Chiếu xảy ra nội loạn, Vân Nam Vương đã đưa Thế tử tiến cung chào từ biệt rồi.
Vương gia sai nô tỳ đến báo cho người, để người mau chóng chuẩn bị sẵn sàng.”
Tất cả mọi người yên lặng hẳn, đưa mắt nhìn nhau.
Thôi thị giả vờ trấn tĩnh nói: “Ta biết rồi.” Hôm ấy bà đã bàn kỹ với Mộc Thành Tiết, sẽ không làm rõ ngay lập tức xem nội loạn này là thật hay giả, mà bọn họ chỉ cần dựa vào đó bình an rời khỏi Trường An là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...