Tàng Châu


Edit: Châu
Thôi thị nhờ Thôi Thực mời được một thầy thuốc hàng đầu kinh thành chuyên về nhi khoa đến xem bệnh cho Mộc Cảnh Hiên.

Vị này nguyên là thầy thuốc trong cung, sau này tự mở y quán, gia đình bình thường khó mà mời được ông ấy.

Đại phu xem bệnh xong thì có kết luận gần giống như Tuệ Năng, ông khom người vái Mộc Thành Tiết mà nói: “Đại vương, xin mời ra ngoài nói chuyện.”
Thôi thị không biết nói cái gì mà phải tránh mặt bà, nhưng tính bà cũng không hay quản việc linh tinh cho nên cũng không hỏi nhiều.

Mộc Thành Tiết liền đi theo thầy thuốc ra ngoài.
Hành lang không có ai, thầy thuốc cân nhắc từng từ rồi nói: “Lão phu thấy Vương phi khoẻ mạnh, mà Lang quân nhỏ thì suy nhược từ trong bụng mẹ, chắc không phải là con đẻ của Vương phi phải không ạ?”
Mộc Thành Tiết gật đầu nói: “Đó là con nhỏ do vợ lẽ của ta sinh, có gì ông cứ nói thẳng, đừng ngại.”
“Xin hỏi Đại vương, người vợ lẽ kia có còn sống hay không?” Thầy thuốc lại cẩn thận hỏi.
Chuyện gì thế này? Mộc Thành Tiết nhíu mày, đáp: “Đang ở Nam Chiếu, không vào kinh thành cùng ta.

Nhưng sức khỏe cô ta từ trước đến giờ vẫn luôn khỏe mạnh mà, sao ông lại hỏi thế?”
“Thế thì thật khó hiểu.

Thường thì người thể chất suy yếu, một là do bẩm sinh, hai là do hoàn cảnh tạo thành.

Phủ Vân Nam Vương có cơm ngon áo đẹp, suy ra việc cậu bé kia yếu ớt như thế quá nửa là yếu từ trong bụng mẹ.” Thầy thuốc vuốt ria, nói tiếp “Lão phu trị bệnh cho dân nghèo kinh thành lâu năm thì thấy tiền lệ như thế này: những gia đình quá nghèo, đa phần người mẹ không đủ dinh dưỡng, dẫn đến khó sinh.

Phần lớn trong số đó sau khi sinh con thì mẹ kiệt sức mà chết.

Nhưng ngài lại nói sức khỏe người mẹ rất tốt…Cho nên lão phu nghĩ mãi mà không ra, chả lẽ lúc sinh cậu bé này không phát sinh tình huống nguy hiểm nào hay sao ạ?”
Đúng là Mộc Thành Tiết không trả lời được câu hỏi này.

Sau khi được Tằng Ứng Hiền tặng Liễu thị, ông cũng chỉ là thích nghe thị đánh đàn hát khúc, chứ không có tâm tư gì khác.

Sau đó Mộc Thành Tiết bất hòa với Thôi thị, ông không có chỗ nào đi, đành tá túc ở chỗ Liễu thị, nào biết Liễu thị lại mang thai.

Dù cho xảy ra chuyện ấy, ông cũng chỉ cho thêm mấy người hầu hạ ở nhà riêng, hơn mười năm không hề chạm vào thị ta thêm lần nào.
Hơn một năm trước đây, sau khi thắng trận, Mộc Thành Tiết bị thuộc hạ chuốc cho say khướt, rồi không hiểu sao bọn họ lại đưa ông về chỗ Liễu thị, sau đó Liễu thị lại mang thai.

Mộc Thành Tiết bận rộn trấn áp bạo loạn khắp Nam Chiếu, đên khi trở về thành Dương Tư Mị thì đứa bé đã được sinh ra rồi.

Toàn bộ quá trình, ông đều không hề quan tâm, đừng nói đến tham dự.
Giờ phút này nghe thầy thuốc giảng giải, Mộc Thành Tiết có cảm giác như được khai sáng, và chợt thấy hoài nghi thân thế của đứa bé.

Từ trước đến giờ ông không hề coi trọng Liễu thị, đương nhiên không bao giờ quan tâm thị đi đâu làm gì.

Liễu thị vốn là con của tội phạm, bị bán làm nô dịch, lại không có nhà mẹ đẻ, thường ngày an phận thủ thường, cho nên Mộc Thành Tiết cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng nếu như đứa trẻ này không phải con của ông thì sao? Tức là Liễu thị còn có kẻ khác chống lưng? Vừa nghĩ đến đó Mộc Thành Tiết liền không rét mà run.
“Ông cứ kê đơn thuốc đi, chuyện khác không được nói với ai hết.” Mộc Thành Tiết ra lệnh.
Thầy thuốc biết những gia đình phú quý như thế này đều có một số bí mật không thể để lộ ra ngoài, thầy thuốc cũng đã quen, cho nên mới không nói gì trước mặt nữ chủ nhân.

Giả như khơi ra chuyện gì nghiêm trọng thì chỉ tổ rước họa vào thân.
“Đại vương yên tâm, lão phu biết nên làm như thế nào.” Nói xong thầy thuốc ra ngoài.
Mộc Thành Tiết chắp tay đứng một mình ở hành lang, trầm tư rất lâu, sau đó gọi một tâm phúc tới rỉ tai dặn dò vài câu: “… Việc này không được làm bất cứ người nào để ý, phải bí mật điều tra, nếu có tin tức gì phải bẩm báo ngay.”
Tâm phúc vừa rời đi, Mộc Thành Tiết liền nhìn thấy A Thường hấp tấp đi tới, trên mặt hiện lên niềm vui rất rõ.

A Thường thấy Mộc Thành Tiết đứng ở hành lang thì liền tiến đến hành lễ: “Đại vương, có lang quân Lý gia đến nhà thăm hỏi ạ!”
Từ khi Mộc Thành Tiết đến kinh thành thì Lý Giáng chưa từng chủ động liên hệ.

Theo lý mà nói thì hai nhà đã hứa hôn, mười năm không gặp, đáng ra không nên lạnh nhạt như vậy.

Thôi thị cũng đã từng hỏi nhỏ ông về việc này, Mộc Thành Tiết đành nói chắc Tể tướng bận rộn nhiều chuyện, chỉ gửi thư thăm hỏi thôi.
Biết đâu sự thực không hẳn là như vậy … Cũng may, rốt cục cũng có người đến rồi.
Mấy ngày nay, A Thường cùng Thôi thị vẫn luôn chờ tin tức Lý gia, thấy bọn họ mãi không đến, vốn đang lo lắng không biết có xảy ra biến cố gì không.

Bây giờ thấy Lý Diệp tự mình đến nhà, Thôi thị như cất được tảng đá lớn trong lòng.

Bà bảo A Thường trang điểm cho mình, mặc một cái áo ngoài bằng sa thêu hoa đơn giản, khoác khăn choàng vai bằng lụa vẽ tranh nhũ, bên trong là váy túm có xếp ly ở ngực màu hồng.
Thôi thị ra cửa phòng thì thấy Mộc Thành Tiết đã đang đứng chờ, ánh mắt ông dừng lại trên người bà.

Trán rộng mày ngài, tóc cuốn như mây, giống như người đẹp từ trong tranh bước ra.

Khó trách năm đó ông vừa gặp đã thương, không còn muốn kết hôn với ai khác.
Thôi thị bị nhìn đến lúng túng, bà nhìn ra chỗ khác: “Đại vương còn chưa đi à?”
Lúc này Mộc Thành Tiết mới hoàn hồn, nhanh chân đi về phía trước.

A Thường len lén nói với Thôi thị: “Phong thái của nương tử so với năm xưa không thua kém tý nào.

Chỉ cần trang điểm sơ sơ đã làm cho Đại vương nhìn không rời mắt.

Mà nương tử này, nghe nói lang quân Lý gia hình thức rất được, hầu gái vú già ở nhà chính truyền ầm lên như thế.”
“Hình thức được thì có ích lợi gì?” Thôi thị lạnh nhạt trả lời, “Người cha không đến, con trai đến làm gì? Nếu Lý gia không cho ta lời giải thích thỏa đáng, ta nhất định sẽ không đồng ý việc hôn nhân này.

Chiêu Chiêu là Quận chúa, chẳng lẽ Lý gia bọn họ phải chịu thiệt cái gì sao?”
A Thường biết nương tử phải đợi lâu, khó trách trong lòng bực bội, nên chỉ cười không nói.
Đến lúc mọi người đến nhà chính, nhìn thấy Lý Diệp thì mọi dự tính của Thôi thị lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Lúc ấy Lý Diệp đứng trong phòng, đang ngắm một bức họa trên tường.

Chàng mặc trang phục kiểu dáng thông thường bằng loại vải bông cũng thông thường, trên người không có bất kỳ trang sức quý giá nào, nhưng dáng người thanh nhã phi thường, quân tử như ngọc.


Chàng có dáng người cao, tuy rằng hơi gầy, nhưng thần thái sáng láng, không có vẻ ốm yếu chút nào.

Trái lại còn có vẻ văn thơ đầy mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, có thể nói Thôi thị vô cùng hài lòng.
Bà ung dung theo sát phía sau Mộc Thành Tiết, đi vào bên trong nhà chính.

Lý Diệp nghe tiếng bước chân, bèn tiến đến hành lễ, lưng cong vuông góc: “Bái kiến Vân Nam Vương, Vương phi.

Vì cha cháu quá bận chưa thể tới được, nên sai Lý Diệp đến đây trước để thăm hỏi, kính xin hai vị trưởng bối thứ cho lỗi tiếp đón không chu toàn.”
Lý Diệp nói rất chân thành, giọng nói cũng ôn hòa dễ nghe, làm cho người ta thấy vui vẻ.

Đến Mộc Thành Tiết nghiêm khắc là thế cũng không còn giữ gương mặt khó đăm đăm nữa: “Không cần câu nệ, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Mộc Thành Tiết cùng Thôi thị ngồi trên sập lớn, Lý Diệp thì ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh, tư thế đoan chính, mắt nhìn thẳng.

Mộc Thành Tiết hỏi han vài câu, chàng đều đáp rất đúng mực, tiến lui hợp lý, không có chút nào biểu hiện tự ti u ám vì bị người nhà xem thường.
Thôi thị càng nhìn càng thấy ưng, bực dọc trong mấy ngày qua đều tan thành mây khói.

Vốn bà cũng không mong gả con gái cho người tai to mặt lớn nào, chỉ hy vọng Gia Nhu có thể gả cho con trai nhà nào có gia thế cùng nhân phẩm tương xứng, an ổn sống hết đời.

Trước mắt mà nói, Lý Diệp phù hợp, thậm chí vượt xa mong muốn của bà.
Lời nói cử chỉ như vậy, đừng nói là trong đám con cháu thế gia đang đà xuống dốc hiện nay chả chọn được ai, ngay cả ngày xưa, khi Thôi thị còn trẻ, thì trong số quý công tử thành Trường An, mấy ai có thể theo kịp Lý Diệp? Thôi thị kín đáo nhìn sang Mộc Thành Tiết, có thể cảm giác được là ông cũng rất hài lòng.
Gia Nhu bị Ngọc Hồ kéo đến bên ngoài nhà chính, nhìn thấy một loạt hầu gái vú già tụ thành đám ở cạnh cửa nhìn trộm, Ngọc Hồ phấn khích như thế cũng là dễ hiểu.

Gia Nhu kéo Ngọc Hồ dừng lại: “Đừng xem, có gì hay đâu.” Đêm qua nàng say rượu, còn chưa nghĩ ra có làm gì ở trước mặt chàng hay không, nếu như gặp sẽ rất lúng túng.
Chả hiểu sao mà trước mặt người này nàng luôn bị xấu mặt chứ hả?
“Quận chúa không thấy tò mò với lang quân Lý gia hay sao? Nghe tỳ nữ theo hầu Vương phi nói, lang quân rất đẹp trai đấy.

Nếu Quận chúa thẹn thùng thì cứ đứng ở chỗ này, em đi xem cho.” Ngọc Hồ bỏ qua ánh mắt ra hiệu của Gia Nhu, chạy nhanh về phía đám tỳ nữ vú già bên kia.
Từ chỗ đứng của Gia Nhu, vừa vặn có thể nhìn thấy góc nhìn nghiêng của một gương mặt, yên tĩnh sáng sủa, hẳn đó là Lý Diệp.

Gia Nhu đi về phía hành lang, dựa lưng vào tường, lắc đầu cười gượng.

Hóa ra người kiếp trước nàng nỗ lực trốn tránh là một người như vậy.

Gia Nhu là người ưa hình thức, nếu nhìn thấy Lý Diệp trước, không biết là còn có yêu Ngu Bắc Huyền, làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy hay không.
Kiếp trước sau khi Lý Diệp từ hôn thì hình như cũng không cưới vợ, cũng không có chức quan gì.

Mà sau khi Nguyên Hòa đế lên ngôi thì Lý gia bắt đầu rơi đài, Lý Giáng bị bãi tướng rời khỏi kinh đô.


Nguyên Hòa đế trọng dụng quan chức xuất thân bình dân, con cháu quý tộc nếu có được làm quan thì đều dựa vào bản thân đỗ đạt khoa cử, ví dụ như Thôi Thời Chiếu.

Tuy Gia Nhu không biết lý do Lý Giáng bị bãi quan, nhưng tính toán một chút thì thấy Lý gia cũng chỉ vinh quang được mấy năm nữa thôi.
Lúc này, nàng chỉ cần cha mình có thể ổn định tình hình Nam Chiếu, không cho Thổ Phồn lợi dụng thời cơ mà tấn công vào, như vậy em trai sẽ không phải chết.
Chuyện sau này Gia Nhu tạm thời chưa nghĩ đến được.
Trong nhà chính, Lý Diệp nhấp một ngụm trà, sau đó nói đến chuyện chính: “Hôm qua ở biệt thự Ly Sơn, cháu với Quận chúa vừa gặp mà như đã quen, vô cùng hâm mộ.

Hôm nay mạo muội đến nhà, ngoài việc thăm hỏi Đại vương và Vương phi, cháu còn muốn hỏi thêm về việc kết hôn.

Thời gian ước định hôn kỳ sắp tới, nếu như hai vị trưởng bối không có ý gì khác, sau khi cháu về sẽ lập tức để trong nhà chuẩn bị lễ.”
Vợ chồng Mộc Thành Tiết không nghĩ là Lý Diệp đã gặp mặt con gái nhà mình.

Nay nghe ý tứ lời nói của chàng thì dường như hai người đều rất hài lòng lẫn nhau, điều này quả thực là tốt càng thêm tốt.

Mộc Thành Tiết vừa muốn gật đầu thì bị Thôi thị đè lại cánh tay, bà nói: “Ta nghe nói Lý lang quân yếu ớt bệnh tật, không có công danh gì, không giống như cha, anh trong nhà, lại sống riêng không ở chung với gia đình.

Mà ta với Đại vương chỉ có duy nhất một đưa con gái, đương nhiên chúng ta vô cùng yêu quý nó, không biết cháu sẽ làm gì để cho nàng hạnh phúc?”
Thôi thị nói rất thẳng, trong lời nói lộ rõ ý tứ muốn làm khó dễ Lý Diệp.

Nhưng bà vẫn nhất định hỏi ra, bởi vì muốn nghe xem Lý Diệp trả lời thế nào.

Lý Diệp suy nghĩ một chút thì đáp rằng: “Thật không dám giấu giếm hai vị, lúc nhỏ cháu vẫn ở riêng để chữa bệnh, cần tĩnh dưỡng, hiện tại thân thể đã khỏe mạnh, chẳng qua không thích ồn ào náo nhiệt nên vẫn ở chỗ cũ.

Quận chúa về làm dâu nhà cháu đúng là chịu chút thiệt thòi.

Mặc dù cháu không có tài sản riêng gì nhiều, nhưng sẽ dùng tất cả những gì mình có để đối đãi với nàng y như hai vị đối đãi với nàng vậy.”
Tình cảm tốt nhất trên đời này chính là tình yêu thương của cha mẹ với con cái.

Vô tư can đảm, không giữ lại chút gì, mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Nghe Lý Diệp cam kết như thế, Thôi thị thay đổi hẳn sắc mặt, bà mỉm cười nói: “Vậy ta yên tâm giao con gái cho cháu.”
Lý Diệp vái tạ, sau đó chào ra về.
Chàng đi ra bên ngoài.

Tỳ nữ vú già ngoài cửa đã sớm chạy tứ tán, không còn thấy tăm hơi người nào.

Người làm vừa dẫn Lý Diệp ra ngoài phủ, nụ cười trên mặt chàng chậm rãi thu lại, sau khi được Vân Tùng đỡ lên xe ngựa, chàng liền dặn dò xe ngựa trở về Lý gia.

Nếu muốn kết hôn với Gia Nhu, thì cho dù cha chàng có dự tính gì chăng nữa, Lý Diệp cũng phải làm cho ông ấy lo liệu hôn sự này tử tế đàng hoàng.

Những năm này Lý Diệp luôn không tranh giành cái gì, chuyện gì cũng mặc kệ, nhưng riêng chuyện này thì không thể nhượng bộ.
Vân Tùng cảm thấy sau chuyến xa nhà lần này trở về, lang quân trở nên rất khác lạ.

Không chỉ chăm chút trồng tỉa mấy cây mẫu đơn giống quý, lại còn đích thân chạy đến nhà người khác chào hỏi, phải biết là ngay cả nhà của mình cũng rất ít khí thấy tứ lang về thăm đấy nhé.
Mặc dù Vân Tùng là người hầu cận Lý Diệp, nhưng tính tình Lý Diệp rất quái gở, phần lớn thời gian đều thích yên tĩnh một mình, Vân Tùng có mười cái đầu cũng đoán không ra suy nghĩ của chàng.

Chợt nghĩ tới một chuyện, Vân Tùng nói: “Lang quân, vừa nãy hình như tiểu nhân nhìn thấy thầy thuộc họ Mạc chuyên trị bệnh nhi khoa phụ khoa từ trong phủ đi ra.


Ông thấy đó rất khó mời, có người nói Thành Quốc công cũng phải xếp hàng ba tháng mới đến lượt được xem bệnh, Vân Nam Vương này thật là bản lĩnh thông thiên, thế mà lại được ưu tiên lên trước.”
Lý Diệp không trả lời.

Chính chàng đã bảo thầy Mạc đến xem bệnh, đương nhiên phải nhanh hơn người khác rồi.

Đúng lúc cũng phải hỏi lại xem thầy Mạc có nhìn ra manh mối gì không, có phải là chuyện mà chàng cũng nghĩ tới hay không.
***
Một lát sau, Mộc Thành Tiết gọi Gia Nhu đến nói chuyện: “Chuyện hôm nay Lý Diệp đến nhà, chắc con đã biết.

Hôn sự này cha và mẹ con đã đồng ý, chỉ chờ Lý gia phái người đến đưa lễ, thảo luận về thời gian cụ thể.

Từ giờ con hãy an tâm chờ gả đi, đừng gây họa gì nữa.”
Đến lúc này, đương nhiên Gia Nhu không có ý kiến gì khác.

Kỳ thật giờ này nàng vẫn còn có chút cảm giác mơ hồ, mặc dù đã biết kết quả là như thế, nhưng đến lúc thật sự sắp phải lấy chồng thì tâm tình vẫn vô cùng phức tạp.
Chỉ cần có thể giúp được cho cha là tốt rồi.
Từ trước đến giờ Mộc Thành Tiết vốn không biết cách gần gũi với con gái, cho nên nói xong chuyện thì liền cho Gia Nhu trở về.

Hai ngày nữa chính là ngày thết yếu Khúc giang, ông còn phải đi xem xem Mộc Cảnh Thanh chuẩn bị như thế nào.
Hôm nay Lý Diệp đến phủ, trong lòng Mộ Thành Tiết vô cùng phấn chấn.
Mười năm trước, tuy Lý Giáng là chi chính của gia tộc họ Lý ở Triệu quận, nhưng trong gia tộc đủ loại thế lực tranh đấu, Lý Giáng làm gì cũng bị cản trở.

Khi đó, vì chuyện sắc phong Thế tử cho Mộc Cảnh Thanh mà Mộc Thành Tiết phải vào kinh một chuyến, gặp vô số rắc rối.

May ông được Lý Giáng trượng nghĩa giúp đỡ, hai người bởi vậy kết làm tri kỷ.

Lý Giáng nói hết hoàn cảnh khốn khó của mình, Mộc Thành Tiết liền hào phóng hứa hôn con gái của mình cho Lý Giáng, nói rõ phủ Vân Nam Vương sẽ dốc toàn lực giúp đỡ cho Lý Giáng.
Có hôn sự này, thêm vào việc lúc đó Mộc Thành Tiết liên tiếp lập chiến công, rất được Thiên tử coi trọng, đường làm quan của Lý Giáng cũng trôi chảy hơn hẳn.
Qua mười năm, Lý Giáng giờ đã làm lên Tể tướng, quyền thế cùng của cải của Lý gia đều tập trung trong tay ông ta, không cần đến sự trợ giúp bên ngoài nữa.

Mà thái độ của Thiên tử đối với phiên trấn thì lại thay đổi, thêm vào đó Mộc Thành Tiết tham gia mấy chiến dịch với Thổ Phồn thất bại, Vân Nam Vương ông đã sớm không còn sức nặng như trước.

Thậm chí kết thân với phủ Vân Nam Vương có khi còn bị nghi là muốn tham gia vào nội chiến ở Nam Chiếu.
Sở dĩ Lý Giáng không từ hôn, thứ nhất là không muốn làm người thất tín, thứ hai là lúc hứa hôn, Lý Giáng nhìn xa trông rộng đã hứa hôn cho con ttrai nhỏ tuổi nhất.

Lý Diệp không làm quan, đối với Lý gia mà nói thì không quá quan trọng, cho nên tương lai nếu như Nam Chiếu xảy ra chuyện gì thì cùng không ảnh hưởng quá lớn đến Lý gia.

Nhưng giờ thì Lý Giáng không thể thành thật mà đối đãi với Mộc Thành Tiết như mười năm trước nữa rồi.
Trong lòng Mộc Thành Tiết biết rõ những điều này, ông cũng không trách Lý Giáng.

Người sống trên đời, đều có nhưng thứ mình muốn toàn lực bảo vệ.

Ông kiên trì giữ hôn ước giữa hai nhà chả phải cũng là do lòng riêng đó sao? Dù cho biết Lý Giáng sẽ không giúp, ông vẫn cần đến Lý gia.

Vì Nam Chiếu, vì vạn ngàn dân chúng, vì vinh quang mà Thiên tử từng ban cho tổ tiên Mộc thị đang được thờ cũng trong từ đường.
Cho dù chiếc thuyền này đã thủng trăm ngàn lỗ, Lý Giáng cũng phải chống đỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui