Xem nhà xong, đúng lúc đến mười giờ, ánh nắng dần hừng hực.Tô An dừng xe dưới bóng cây, từ trong hộp trên xe tải lấy ra một chai nước khoáng, vặn mở nắp chai, cho Tô Bảo uống chút nước.Đông Thanh cẩn thận mà xem hết hợp đồng, khép lại, đầu ngón tay điểm ở rìa hợp đồng, lẩm bẩm một câu: “Hợp đồng này có chút kỳ lạ.”“Không chỉ vậy.” Tô An nhẹ lay động ngón trỏ, nói tiếp: “Chẳng những hợp đồng kỳ lạ, ngay cả thái độ của chủ nhà cũng rất khó hiểu.”“Đúng… cảm thấy anh ta giống như môi giới, nhà môi giới nóng lòng bán nhà.” Đông Thanh như có điều suy nghĩ, hỏi: “Vậy cậu còn thuê không?”“Thuê.” Tô An cho Tô Bảo uống nước xong, vặn đóng nắp chai, nhân tiện nhéo gương mặt căng phồng của Tô Bảo, nói: “Vì sao tớ lại không thuê? Qua thôn này thì không có nhà trọ nữa, tiền thuê rẻ hơn nữa trang trí trong nhà hoàn toàn phù hợp với sở thích và nhu cầu của tớ, chăm Tô Bảo cũng thuận tiện.”“Thời hạn thuê năm năm đấy, trong thời gian đó xảy ra gì ngoài ý muốn hủy thuê thì phí bồi thường vi phạm hợp đồng cao đến mức có chút đáng sợ.” Đông Thanh lại mở hợp đồng ra, ngón tay điểm điểm khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng bên dưới: “Có phải chủ nhà sợ phiền phức, không muốn cho thuê tới cho thuê lui, dứt khoát tìm một người thuê nhà lâu dài không?”Tô An hơi nhíu mày, mở miệng: “Thật ra phần hợp đồng này ngoại trừ điều khoản vi phạm hà khắc, những chỗ còn lại không có vấn đề gì.
Thời gian năm năm, Tô Bảo hẳn là cũng lên tiểu học rồi, gần Thấm Viên có trường tiểu học tốt nhất thành phố N.”Đông Thanh còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu.“Yên tâm, chỉ cần không hủy thuê thì không phải là được rồi sao.” Tô An nói xong, ánh mắt chuyển hướng sang con trai nhà mình, nhìn Tô Bảo được Đông Thanh ôm vào trong ngực, gọi: “Tô Bảo?”“Dạ?” Tô Bảo sáng nay dậy sớm, hơn nữa vừa rồi được Tô An cho uống chút nước, bắt đầu mệt buồn ngủ rồi.Hai tay ôm cổ Đông Thanh, cái đầu nhỏ của Tô Bảo không ngừng gật gù.“Con có nặng không, cứ đòi mẹ nhỏ ôm?” Tô An lùi xe.“Không.” Âm kéo chữ không rất dài.Tô Bảo cúi đầu, cọ cổ Đông Thanh.Đông Thanh vội vã nói chuyện giúp Tô Bảo: “Tô Bảo vẫn chưa tới ba tuổi, vẫn là cục cưng nhỏ, sao có thể nặng được, đúng không? Chúng ta nhẹ mà, gầy mà.”Tô Bảo gật gật đầu, ngáp một cái.Đông Thanh ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt, thở dài, nói: “Tô Bảo của chúng ta đáng yêu quá!”“…” Tô An lái xe, không nói chuyện.Thật ra Tô Bảo nhà cô không mập, trắng trắng mềm mềm giống như bánh bao lớn.
Bởi vì quá đáng yêu, lúc ăn khuôn mặt thịt phồng lên, thuận theo hành động nhai nuốt, đáng yêu đến mức trái tim trở nên mềm mại.Hôm sau, Tô An liền cùng chủ nhà quyết định hợp đồng và thời gian chuyển nhà.Sau khi hợp đồng ký kết hợp đồng, Tô An bắt tay vào việc dọn nhà.
Ban ngày vừa bận rộn công việc vừa chăm Tô Bảo, ban đêm sau khi dỗ Tô Bảo ngủ từ sớm, Tô An mới bắt đầu rón rén thu dọn đồ đạc.Nói là chuyển nhà, đồ đạc của cô cũng không nhiều, phần lớn đều là đồ chơi của Tô Bảo.
Gấu bông, mô hình garage kit và ô tô đồ chơi đủ loại, thượng vàng hạ cám* vậy là thu dọn được mấy rương lớn.(*:杂七杂八: “Thượng vàng hạ cám” là câu khẩu ngữ đã có từ xa xưa, dùng để mô tả nhưng nơi có đủ mọi thứ, từ quý giá nhất đến xoàng xĩnh nhất đều chẳng thiếu.)Sáng thứ bảy, chủ nhà nhiệt tình gọi điện thoại cho cô, nói giúp cô tìm công ty dọn nhà rồi.Đông Thanh chờ Tô An cúp điện thoại, trêu chọc: “Chủ nhà cậu tìm đâu ra vậy, nhiệt tình quá đi, cho thuê nhà còn tặng kèm dây chuyền phục vụ dọn nhà.”Tô An: “Trên trời rơi xuống đấy…”Xe của công ty dọn nhà tới rất nhanh, có sự giúp đỡ của người chuyên nghiệp, Tô An đến buổi trưa liền bận gần xong rồi.Vệ sinh nhà mới chủ nhà mời dì giúp việc quét dọn từ sớm rồi, cô chỉ cần lấy ra nguyên vẹn những đồ đạc đã đóng gói rồi sắp xếp.
Đến giữa trưa, Đông Thanh cùng Tô An sắp xếp xong căn phòng cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm.“Được rồi, cũng bận xong rồi, tớ đi trước đây.” Đông Thanh rửa tay xong, trêu đùa Tô Bảo vẫn luôn đi theo sau Tô An giống như cái đuôi nhỏ.“Bây giờ cậu đi à? Không ăn cơm với sao?”“Không ăn.
Lần sau đi.
Tớ phải về sửa luận văn, tuần sau phải nhận xét rồi.”Tô An còn muốn giữ lại, nói: “Nhanh thôi mà, ăn một bữa cơm.”Đông Thanh xua tay, nói: “Đừng đừng, Tô Bảo đáng yêu quá, tớ sợ cơm nước xong xuôi lại không nhịn được mà ở lại với Tô Bảo, đúng không? Tiểu Tô Bảo.”Tô Bảo được Tô An ôm lấy, Tô An bóp bàn tay nhỏ của Tô Bảo, cười một tiếng, nói: “Tô Bảo, nói tạm biệt mẹ nhỏ đi, vất vả cho mẹ nhỏ rồi.”“Hôn mẹ một cái, Tô Bảo hôn mẹ một cái, mẹ liền tha thứ cho đại mỹ nhân biết giày vò của nhà con.” Đông Thanh cúi người, cười nói.Tô Bảo mặc cho Tô An bóp chơi đùa với ngón tay, ngửa đầu nhìn người mẹ đại mỹ nhân, lại nhìn mẹ nhỏ một cái, cuối cùng ở trong ngực Tô An nghiêng người qua, hôn lên mặt Đông Thanh một cái.Hôn xong, tai của Tô Bảo đỏ lên, quay mặt đi.“Đáng yêu quá! An An, Tô Bảo nhà cậu xấu hổ rồi, di truyền đấy, cậu xấu hổ cũng như vậy.”Tô An nhéo vành tai của Tô Bảo, cong lên mặt mày thanh tú.Tiễn Đông Thanh đi, Tô An chăm cho Tô Bảo ăn cơm xong liền lái xe đến chợ gần Thấm Viên mua một vài nguyên vật liệu cần thiết làm bánh quy, chuẩn bị buổi trưa làm một chút bánh quy làm đồ ăn vặt cho Tô Bảo, thuận tiện lại cho chủ nhà tốt bụng ở lầu trên một chút.Thời gian mùa hè và mùa thu giao nhau, mặt trời cuối hè là thoải mái nhất, gió cũng có sự mát mẻ của mùa thu.Tô An mở toàn bộ cửa sổ của phòng bếp, ngọn gió nhu hòa nhè nhẹ lướt vào trong nhà, ánh nắng và bóng râm từng chút một ngả về Tây.
Bơ dưới nhiệt độ phòng từ từ tan ra.Tô An ôm Tô Bảo lên trên bàn, nhìn Tô Diễn phiên bản thu nhỏ, đầu ngón tay trắng nõn gãi cái cằm mềm mại của Tô Bảo.Tô Bảo nghiêng đầu tránh đi, bàn tay nhỏ nắm chặt chiếc pudding, nói một chữ: “Nhột.”“An An, nhột.”Ngón tay của Tô An dừng lại trên cằm Tô Bảo, cúi người hôn đôi mắt đen láy sâu thẳm của Tô Bảo, cong cong môi, nói: “Vậy con cười một cái, cười cho mẹ một cái, mẹ sẽ không gãi con nữa.”Nói xong, ngón tay lại nhúc nhích, giống như uy hiếp: “Tô Tiểu Bảo Bảo, con có cười không, hả?”Tô Bảo sợ nhột, lại bị Tô An giam trong ngực tránh không thoát, không bao lâu liền bật cười.Bên cạnh cái miệng nho nhỏ có một cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.Ở bên trái, lúm đồng tiền nhỏ nhàn nhạt.Rất ngọt ngào.Tô An không gãi Tô Bảo nữa, cầm muỗng nhỏ đút Tô Bảo ăn pudding một lúc, chờ sau khi bơ tan rồi thì bắt đầu làm bánh quy.Có Tô Bảo ở đây, phần lớn sự chú ý của Tô An đều ở trên người Tô Bảo, bánh quy làm rất chậm.
Sau khi cho thêm sô cô la chip vào khuấy đều, Tô An quét một lớp bơ lên khay nước, trải giấy nến lên.Tô Bảo nắm lấy khuôn đúc hình gấu nhỏ, nhìn chằm chằm bột bánh quy trong tay Tô An a lên một tiếng.Tô An thuận thế bôi bột bánh quy ở đầu ngón tay lên chóp mũi Tô Bảo.Hoàng hôn phủ xuống, ánh sáng xuyên vào trong phòng, tóc dài xõa sau lưng của Tô An trượt xuống trước ngực, hiện ra ánh sáng nhu hòa.Dùng thìa múc bột bánh quy vào trong khuôn đúc hình con gấu nhỏ trong tay Tô Bảo, Tô An kiên nhẫn cùng Tô Bảo làm khuôn hình bánh quy.“Không được dùng tay!” Tô An nhanh tay nhanh mắt bắt lấy ngón tay muốn bóp bột bánh quy của Tô Bảo: “Cái muỗng nhỏ của con đâu? Tô Bảo.”Tô Bảo nhìn bà mẹ đại mỹ nhân, chớp chớp mắt, gãi gãi ngón tay, bi bô hỏi lại: “Muỗng nhỏ đâu?”Trên chóp mũi của Tô Bảo vẫn còn dính bột bánh quy mà Tô An bôi lên, giống như con mèo vàng lớn tham ăn cọ dính mũi.Đặt khay nướng vào lò nướng, Tô An tính toán thời gian, ôm Tô Bảo đi tắm rửa một cái.
Tắm rửa xong Tô Bảo trắng tinh, Tô An tìm bộ đồ ngủ bò sữa lớn mặc vào cho Tô Bảo.“Ding” một tiếng, cháo đậu đỏ nấu nhừ đã xong rồi.Cho Tô Bảo ăn cơm tối xong, sau khi để Tô Bảo chọn một ít bánh quy để trên khay gỗ, Tô An một tay ôm Tô Bảo một tay bưng khay, đi lên lầu.“Tô Bảo, nhấn chuông cửa.” Tô An ôm Tô Bảo, không thể đưa tay ra.Trước khi ra cửa, Tô An nhìn Tô Bảo ngốc nghếch đáng yêu, đưa tay đội mũ của đồ ngủ bò sữa lớn lên cho cậu, lúc này Tô Bảo đội sừng bò sữa của đồ ngủ, vùi trong ngực Tô An, nghiêng cơ thể mũm mĩm qua nhấn chuông cửa.Sợi tóc rũ xuống trước ngực của Tô An bị Tô Bảo cọ lên trên mặt, ngưa ngứa.Chuông cửa vang lên.Tô An không tiện vén tóc, chỉ có thể hất đầu với biên độ nhỏ.Tô Diễn mở cửa, nhìn thấy một lớn một nhỏ, nhỏ đáng yêu, lớn xinh đẹp.Tô An nghiêng đầu, tóc dài màu nâu từ đầu vai thuận thế trượt xuống, sợi tóc xõa tung mềm mại, lông mi dài rũ xuống trong khoảnh khắc nghiêng đầu mà giương lên, tất cả sự phong tình quyến rũ cướp mất hồn phách.Tô Bảo dựa vào trong ngực Tô An, ngửa đầu, chớp mắt nhìn Tô Diễn.Tô Diễn luôn luôn không có vẻ mặt gì, ít có lúc để lộ cảm xúc ra bên ngoài, luôn là dáng vẻ bày mưu tính kế, trấn tĩnh lạnh nhạt.“A?” Giọng nói non nớt của Tô Bảo run rẩy, đưa tay dụi dụi mắt.Tô An bưng khay, ánh mắt từ áo sơ mi đường viền xanh trắng đan xen chất vải hoàn mỹ của người đàn ông đứng trước cửa hướng lên trên, lướt qua cà vạt màu đậm, lướt qua yết hầu nhô ra, khi nhìn đến khuôn mặt thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người.Đó là một khuôn mặt đã từng chạm vành tai tóc mai với cô.Thấm Viên một tầng một hộ, chủ nhà ở lầu trên của cô.Người mở cửa cho cô là Tô Diễn.Tô Diễn là chủ nhà của cô?Tô An: ???Nhét khay vào trong ngực Tô Bảo, Tô An đưa tay, nắm lấy nắm đấm cửa, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.Khuôn mặt của Tô Diễn biến mất sau cánh cửa.Tô Bảo lại “A” một tiếng, cúi đầu nhìn bánh quy trong ngực, lại nhìn cánh cửa bị Tô An đóng lại, không hiểu gì, vẻ mặt mờ mịt.Tô Diễn bị đóng cửa lại vẻ mặt không thay đổi, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, đưa tay một lần nữa mở cửa ra.Tô Diễn nhìn Tô An ôm Bảo Bảo tự mình đến cửa, mở miệng: “Vào trong nói.”Sau khi Tô An và Tô Diễn kết hôn, Tô An vẫn luôn nghe lời Tô Diễn, thuận theo giống như con cừu nhỏ, Tô Diễn xây dựng hình ảnh nơi Tô An đã lâu, dẫn đến hiện tại Tô An hành động nhanh hơn phản xạ có điều kiện của não bộ, đi theo Tô Diễn vào cửa.Chờ đến lúc phản ứng lại, cô đã ôm Tô Bảo ngồi trên ghế sô pha rồi.Tô An: “…”Rất muốn đánh người, đánh chết chính mình thì thôi.Tô An tức giận không có chỗ phát tác, hiện tại cô đã biết vì sao người ký hợp đồng với cô thái độ kỳ lạ như vậy.
Còn có phần hợp đồng kia, trước sau tất cả đều là cái bẫy của Tô Diễn.Từ đầu tới cuối, Tô Diễn vẫn luôn trông ở một nơi bí mật, để cô tự ngoan ngoãn ôm con trai đưa lên.Ánh mắt Tô Diễn từ trên người Tô An chuyển qua trên người Tô Bảo ngửa đầu tò mò nhìn chằm chằm đèn treo lớn, bánh quy sôcôla nồng đậm vẫn được Tô Bảo ôm trong ngực.Rủ mí mắt xuống, khí chất quanh người Tô Diễn trong nháy mắt trở nên nhu hòa không ít..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...