Chỉ thấy cô nương khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất thần, trơn bóng như ngọc, trong suốt như nước, ôn nhu mảnh mai, thấp giọng nói︰
– Sư huynh, muội bị thương.
Sắc mặt trắng bệch, biểu hiện đau đớn, này không phải Chu Chỉ Nhược thì còn có thể là ai?
Thư sinh kia cúi người xuống, hòa nhã nói︰
– Nơi nào bị tổn thương, để huynh xem một chút.
Trong ánh mắt của y tràn đầy ẩn tình, Trương Siêu Quần i cả người hầu như muốn bốc hỏa, lớn tiếng quát︰
– Tránh ra! Thê tử của không ai có có thể nhìn được!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người tại chỗ đều sững sờ.
Hiện trường bầu không khí cực kỳ quái dị, chúng nữ phái Nga Mi thấy cô nương kia thanh lệ như tiên tử, sắc đẹp thánh khiết, nhìn thấy liền có cảm tình, thân thể yêu kiều thướt tha, da thịt trắng nõn như trong suốt băng tuyết, đôi mắt tựa như ánh sao lấp loé óng ánh, ai nấy đều không khỏi tự ti mặc cảm.
Diệt Tuyệt sư thái trong lòng cũng bừng tỉnh, thầm nghĩ︰
“ Thảo nào hôm qua hắn không chịu muốn mình dẫn mối, thì ra cô nương xinh đẹp này là thê tử của hắn, trong lòng sư thái không khỏi có chút thất vọng.
Ở phía sau Kỷ Hiểu Phù cùng Đinh Mẫn Quân càng là biểu hiện quái lạ, Kỷ Hiểu Phù từ lâu tâm như nước đọng, trong lòng không khỏi thoáng qua một luồng cảm giác ghen tuông, nhưng thấy cô nương kia khuôn mặt đẹp, chính nàng mặc dù là khi còn trẻ tuổi, cũng phải kém hơn mấy phần, trong lòng đủ loại cảm giác quanh quẩn, nhẹ nhàng thở dài, nàng tự cảm thán cho mình.
Đinh Mẫn Quân cũng thở dài, hai nàng cùng nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương đều nhìn mấy phần phiền muộn.
Thư sinh kia sắc mặt đỏ bừng, vừa giận vừa sợ nhìn Trương Siêu Quần, biểu lộ rõ vẻ địch ý.
Chu Chỉ Nhược ngồi quỳ chân trên đất, nãy giờ bị người chặn lại tầm mắt, cho nên không nhìn thấy Trương Siêu Quần, nhưng lúc này nghe giọng nói này, không thể nào là quen thuộc hơn được, thân thể mềm mại run rẩy dữ dội, nửa mừng nửa lo, nũng nịu kêu lên︰
– Là Siêu Quần ca ca sao? Có phải là Siêu Quần ca ca?
Trương Siêu Quần tách mọi người bước tới, hắn liếc qua thư sinh kia một chút, rồi đi tới trước mặt Chu Chỉ Nhược, mỉm cười nói︰
– Không phải là ta thì còn là ai? Chỉ Nhược, muội bị thương ra sao rồi?
Chu Chỉ Nhược đột ngột thấy hắn xuất hiện, mừng đến phát khóc, trong giây lát đó lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt, nàng dang ra cánh tay, đưa lên, run rẩy kêu︰
– Siêu Quần ca ca…
Trương Siêu Quần tình trùng mỹ nhân, cũng vô cùng cảm động, vội vàng nhanh tiến lên, đem Chu Chỉ Nhược thân thể mềm mại như không xương kia ôm vào trong ngực, khiến cho Trương Siêu Quần nhất thời cảm giác “Thật là sảng khoái”…..
– Siêu Quần ca ca…ca ca sao không trở về Võ Đang sơn thăm muội?
Chu Chỉ Nhược mềm giọng nũng nịu, Trương Siêu Quần cả người sung sướng, linh hồn không biết giờ đang ở nơi nào.
– Ta sao lại không muốn về thăm muội? Mỗi ngày đều nghĩ, nghĩ đến muốn điên rồi, thế nhưng… ta còn phải dẫn Vô Kỵ đi chữa bệnh…
Trương Siêu Quần đột nhiên ngậm miệng ngay lại, đến lúc này, hắn mới nhớ tới, chính mình mới đi đến Quang Minh đỉnh để đón Trương Vô Kỵ, mà hiện tại, mình đang cùng người của lục đại phái đồng hành, muốn đi tiêu diệt Minh Giáo! Ông trời ạ, tại sao ta đem chuyện này quên mất đi rồi!
Trương Siêu Quần cả người toát mồ hôi lạnh, nếu người của Minh Giáo biết, chẳng phải là sẽ nắm Trương Vô Kỵ làm con tin? Nếu cho là bọn họ không làm như thế, thì cũng bị người của phái Võ Đang biết mình để cho Trương Vô Kỵ đi tới Quang Minh đỉnh trước đó, tám- chín phần cái tên Trương bát hiệp này liền sẽ không có ai ngó tới nữa, Trương Tam Phong hơn một trăm tuổi còn không chừng, tức giận đến thổ huyết, không… không.. thể để cho bọn họ biết được, cho nênTrương Siêu Quần vội vàng đánh trống lãng︰
– Muội nơi nào bị thương, để ta xem một chút.
Chu Chỉ Nhược nhìn lên chung quanh, mặt ửng hồng, e thẹn nói ︰
– Siêu quần ca ca..nơi này… nơi này… làm sao vậy xem được?
Trương Siêu Quần cười khà khà, nói︰
– Vậy đơn giản, chúng ta tìm một chỗ không người, từ từ xem.
Chu Chỉ Nhược càng xấu hổ, khẽ sẳng giọng︰
– Ca ca còn nói! Muội sau này không thèm nhìn mặt ca ca!
Trương Siêu Quần mỉm cười, đưa tay bắt mạch cho nàng, quả nhiên là bị nội thương, hắn đau lòng, cau mày nói︰
– Muội ngồi im chớ lộn xộn, để ta chữa thương cho muội.
Một luồng nội lực thuần khiết chậm rãi đưa vào trong cơ thể nàng, Chu Chỉ Nhược liền cảm giác được kỳ kinh bát mạch cùng bên trong đan điền ấm áp, không nói ra được sự thoải mái, trong lòng nàng kinh ngạc cực điểm, không biết trong thời gian ngắn ngủi 4 năm qua hắn làm gì mà bên trong võ công tiến nhanh như vậy, chốc lát sau, Trương Siêu Quần buông tay ra, nói︰
– Có tốt hơn chút nào không?
Chu Chỉ Nhược âm thầm điều tức, vui vẻ nói︰
– Quả nhiên được rồi, Siêu Quần ca ca, nội lực của ca ca thật mạnh.
Trương Siêu Quần nói︰
– Đó là đương nhiên, phu quân của muội thì phải anh minh thần võ chứ.
Chu Chỉ Nhược trên mặt đỏ một mảnh, xùy xùy nói︰
– Ca ca cứ kêu loạn, muội… muội vẫn còn chưa có gả cho ca ca đấy!
“Khục..khục…”
Rốt cục có người không chịu nổi bọn họ hai người cứ thân mật không coi ai ra gì…
Ân Lê Đình gọi thư sinh kia đang mặt lúc đỏ, lúc xanh lôi lại, nói︰
– Thanh Thư, nhanh bái kiến sư thái cùng các vị sư bá, sư thúc.
Tống Thanh Thư bước lên, quỳ xuống hướng về Diệt Tuyệt sư thái hành lễ..
Trương Tam Phong quá trăm tuổi, bối phận so với Diệt Tuyệt sư thái không đồng lứa.
Ân Lê Đình chỉ vì cùng với Kỷ Hiểu Phù từng có hôn nhân ước hẹn, nên mới so với Diệt Tuyệt sư thái xem như thấp hơn vai vế, nếu như Trương Tam Phong cùng với tổ sư Quách Tường phái Nga Mi ngang hàng, thì Diệt Tuyệt sư thái vai vế còn thấp hơn hai bậc.
Cũng may Võ Đang và Nga Mi môn hộ đều khác biệt, không so sánh vai vế lẫn nhau, mỗi người dựa vào tuổi tác, thuận miệng kêu loạn.
Mọi người vừa rồi mới thấy Tống Thanh Thư đấu với 3 huynh đệ hô Ân, kiếm pháp luật nghiêm cẩn, chiêu số tinh kỳ, xác thực là vô cùng phong độ, vừa rồi mọi người trông thấy y một mình đấu với ba anh em họ Hân, pháp độ nghiêm can, thế võ tinh kỳ, đúng là một đệ tử danh môn chính phái có khác, bởi ba tay cao thủ vây đánh như thế chàng vẫn không hề nao núng chút nào thật lá hiếm có, lúc này khi y đi tới tới gần vừa nhìn, ai nấy thấy mặt mũi y rất thanh tú, ngoài vẻ đẹp ra còn có khí độ hiên ngang nữa nên ai thấy chàng cũng có thiện cảm ngay. trong lòng mọi người không khỏi khen thầm︰
– Tốt lắm một thiếu niên anh tuấn!
Bây giờ mọi người được trông thấy y không ngờ lại là một thanh niên trẻ tuổi và đẹp trai đến thế cho nên ai nấy đều rầm rộ bàn tán.
Ân Lê Đình nói︰
– Đây là nhi tử của Đại sư huynh, tên gọi là Tống Thanh Thư.
Tĩnh Huyền nói︰
– Thời gian gần đây có nghe đến hiệp danh Ngọc Diện Mạnh Thường Tống thiếu hiệp trên chốn giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, tể người giải khốn, hôm nay mới diện kiến, rất là vinh hạnh.
Chúng đệ tử Nga Mi khẽ bàn luận, trên mặt đều có tâm ý “quả nhiên danh bất hư truyền” thán phục.
Sau khi Tống Thanh Thư chào hỏi xong, Ân Lê Đình lúc này ho khan mấy tiếng, nhắc nhở cho Trương Siêu Quần, Chu Chỉ Nhược bọn họ đang thân mật phải chú ý.
Chu Chỉ Nhược trên mặt mây hồng gắn đầy, tiến lên, hướng về Diệt Tuyệt sư thái dịu dàng cungi bái, giọng nói thanh như chim hoàng oanh, nói︰
– Tiểu bối đệ tử Võ Đang Chu Chỉ Nhược, bái kiến các vị sư thúc, sư bá.
Diệt Tuyệt sư thái bỗng nhiên nhớ lại, Trương Siêu Quần vừa nhìn thấy chính mình thì liền nhắc qua tên của nàng, hôm nay thấy nàng thân hình thon dài, đẹp hoa như chi lan bách hợp, khiến cho người vừa thấy liền yêu thích, Diệt Tuyệt sư thái âm thầm ước ao người đệ tử thanh tú của phái Võ Đang này.
Chu Chỉ Nhược quả nhiên là người gặp người thích, đệ tử tục gia phái Nga Mi dồn dập vây quanh nàng nói chuyện, Chu Chỉ Nhược ngược lại cũng trấn định như thường, từng người đáp lại, không chút nào mất vẻ tự nhiên, rất có phong cách cao quý.
Còn ở một bên khác, thì không hữu hảo như thế, Ân Lê Đình để Tống Thanh Thư đến bái kiến bát sư thúc Trương Siêu Quần, Tống Thanh Thư vẻ mặt bất đắc dĩ, quả thực chính là chồng chất đố kỵ
Trương Siêu Quần làm sao không biết tên tiểu tử này hiện tại là đang ăn dấm chua, nhìn khuôn mặt y như là chết cha chết mẹ, Trương Siêu Quần quả thực là đã nghĩ đến chuyện đấm một quyền trên khuôn mặt trắng nõn của y một cái, nhưng ngoài miệng vẫn là cười hì hì nói︰
– Thanh Thư hiền điệt, có được hình dạng quả nhiên là đẹp như Phan An, Ngọc Diện Mạnh Thường danh hiệu này, hoàn toàn xứng đáng a!
Tống Thanh Thư nói︰
– Đa tạ bát sư thúc quá khen.
Nói xong y lui sang một bên, ngửa mặt lên trời, không để ý đến Trương Siêu Quần nữa.
Trương Siêu Quần trong lòng lạnh rên một tiếng, trên mặt tuy nhưng đối với Tống Thanh Thư, mục tiêu hắn là… không có Tống Thanh Thư trong mắt!
Ân Lê Đình thấy thái độ Tống Thanh Thư có chút không được tốt, nhíu mày, cũng đã đoán được là duyên cớ gì, chỉ lo Trương Siêu Quần sẽ khó chịu, vội vàng nói︰
– Không Động phái dự định buổi trưa hôm nay ở vùng này tụ họp, nhưng lúc này vẫn còn chưa tới, chỉ sợ xảy ra sự cố, bát sư đệ, Thanh Thư, chúng ta đi trước một bước.
Tống Thanh Thư nói︰
– Ân lục thúc, nếu như Không Động phái thật sự xảy ra sự cố, chỉ sợ lúc này đã gặp chuyện không may rồi, vì lý do an toàn, chi bằng chúng ta cùng phái Nga cùng đi về hướng tây thôi.
Ân Lê Đình gật đầu nói︰
– Rất tốt.
Diệt Tuyệt sư thái cùng Tĩnh Huyền đều thầm nghỉ︰
Diệt Tuyệt sư thái với Tĩnh Hư nghĩ thầm:
– Ba bốn chục năm gần đây, Trương Tam Phong chân nhân đã không lý gì đến mọi việc rồi, việc gì cũng giao hết cả cho Tống Viễn Kiều nên Tống đại hiệp không khác gì người chưởng môn của phái Võ Ðang, hiện thời xem ra người chưởng môn đời thứ ba của phái Võ Ðang thế nào cũng là Tống Thanh Thư cho nên sư thúc cũng nghe lời sư điệt là thế.
Các nàng cũng không biết Ân Lê Đình tính tình thì hiền hoà, làm việc gì cũng không có tự chính chính mình chủ trương, người khác nói cái gì, Ân Lê Đình cũng là không phản đối.
Trương Siêu Quần lúc này lại nghĩ đến làm sao có thể đem Trương Vô Kỵ cùng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn và ngũ cô Kỷ Yên Nhiên từ Quang Minh đỉnh an toàn đi ra khỏi cuộc chiến sắp tới, làm sao có thể để hành động vây quét lần này thương vong giảm đến mức thấp nhất, càng nghĩ đến đầu càng đau…
Đáng tiếc là chính mình chỉ học Cửu Dương Chân Kinh mới xong quyển đệ nhất, còn xa mới đạt tới cảnh giới một mình một ngựa làm kinh sợ quần hùng, xem ra, phải mau mau đi đến Quang Minh đỉnh, nơi đó không phải là có cái mật đạo sao? Chỉ cần lấy được võ công Càn Khôn Đại Na Di thì mới có thể biến cuộc chiến tranh này thành tơ lụa, mẹ nhà nó, còn phải lo lắng đến cho đám người Minh Giáo bên trong này nữa, thật sự là không dễ a!
Đoàn người đi về hướng tây thêm mười bốn, mười lăm dặm, tới một cái đồi cồn lớn phía trước, Tĩnh Huyền thấy Tống Thanh Thư bước nhanh trên cồn cát, liền vung tay tả lên, hai đệ tử chạy Nga Mi vội đi nhanh tới, cùng với người phái Võ Đang lên đỉnh đồi cát, không khỏi cùng lúc thốt lên kinh ngạc, chỉ thấy phía tây đồi cát, trong sa mạc ngang dọc tứ tung nằm khoảng chừng ba mươi bộ thi thể.
Ba người biết điềm chẳng lành vội chạy tới đó xem sao.
Thấy những xác chết đó, già có, trẻ có, đầu hoặc ngực bị có những vết thương sâu vào như là người nào cũng bị đánh chết bởi một cây côn lớn vậy.
Ân Lê Đình là người giầu kinh nghiệm hơn nên khi vừa tới trước những cái xác đó đã lên tiếng nói ngay:
– Ðây là những người của bang Bá Dương tỉnh Giang Tây bị Cự Mộc kỳ của Ma Giáo đánh chết, hình như toàn quân của bang Bá Dương bị tiêu diệt hết thì phải?
Diệt Tuyệt sư thái cau mày nói:
– Không hiểu bang Bá Dương tới đây làm gì? Quý phái có hẹn ước với họ tới không?
Nghe giọng nói của sư thái Ân Lê Đình biết ngay sư thái không vui lòng chút nào.
Vì các danh môn chính phái không muốn đi cùng với họ.
Ân Lê Đình vội đáp:
– Thưa sư thái, tệ phái không hẹn ước với bang Bá Dương, nhưng nghe nói Lưu bang chủ của bang phái này là đệ tử ký danh của phái Thiếu Lâm, có lẽ họ tự tham gia là muốn giúp sức cho môn phái họ đấy thôi.
Diệt Tuyệt sư thái nghe nói chỉ bằng giọng mũi “hừ” một tiếng không nói năng gì nữa cả.
Trương Siêu Quần thấy Diệt Tuyệt sư thái xem thường phái Bá Dương giúp, không khỏi cau mày, trong lòng âm thầm khó chịu, những người này cũng đều là cha mẹ sinh, cha mẹ dưỡng, dựa vào cái gì ở đây mà “ hừ “ ra vẻ không hài lòng? Vốn là, Diệt Tuyệt sư thái đối với hắn rất tốt, Trương Siêu Quần cảm thấy nàng so với nguyên bản thì lãnh khốc vô tình, khi gặp hắn thì Diệt Tuyệt sư thái này khác nhau một trời một vực, bây giờ nhìn lại trước mắt thì thì thấy Diệt Tuyệt sư thái đã có chút càng càng tiếp cận giống như nguyên bản rồi.
Trương Siêu Quần khe khẽ thở dài, nhảy lên, Chu Chỉ Nhược vội la lên︰
– Siêu Quần ca ca …ca ca định làm gì?
Trương Siêu Quần quay đầu lại nói︰
– Những huynh đệ này đều là hảo hán tử, cũng không thể để bọn họ phơi thây ngoài hoang dã, ta đào hố chôn, để bọn họ mồ yên mả đẹp.
Tĩnh Huyền thấy hắn lời nói ấy khá là từ bi, âm thầm gật đầu, ra lệnh một tiếng, tiến lên hỗ trợ, đem toàn bộ thi thể người phái Bá Dương đem chôn.
Lúc này sắc trời đã tối, trong đêm tối, đi đường cực dễ bị Ma giáo phục kích, mọi người liền nghỉ ngơi tại chỗ.
Ân Lê Đình cùng Tống Thanh Thư, Trương Siêu Quần ngủ ở rìa ngoài, nữ đệ tử cùng xuất gia nữ ni thì ngủ ở bên trong, hắn vốn là muốn thừa dịp trời tối người yên đang muốn kêu Chu Chỉ Nhược cùng nhau tâm sự, vậy mà Đinh Mẫn Quân lại rủ nàng đi vào trong đồng thời nghỉ ngơi, khiến cho Trương Siêu Quần không khỏi trố mắt ngoác mồm, thất vọng.
Càng thấy Đinh Mẫn Quân ánh mắt khá là kỳ lạ, hắn nghĩ tới chuyện trước đây với nàng thì cõi lòng lại đầy áy náy.
Đêm đó, Trương Siêu Quần lại lăn lộn khó ngủ, mắt thấy lúc trước tiểu cô nương Chu Chỉ Nhược hiện nay đã là trưởng thành thành một cô nương dáng ngọc yêu kiều, nhưng hắn không thể thực hành kế hoạch vĩ đại đẩy ngã, trong lòng ngứa ngáy gian nan.
Đến nửa đêm, mọi người đều đã ngủ say, nằm ở nơi xa hơn một chút, Tống Thanh Thư bỗng nhiên rón ra rón rén ngồi lên, hướng về phía nữ đệ tử Nga Mi đang ngủ nhẹ nhàng đi đến
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...