Loáng qua đã mấy ngày trôi qua, Trương Siêu Quần phiền muốn chết, không chỉ là chẳng thấy có gặp Chu Cửu Chân, ngay cả Tiểu Phượng, Tiểu Tây cũng không gặp người, mỗi ngày đều phải bồi tiếp lão Chu Trường Linh này.
Hồng Mai Sơn Trang chiếm diện tích cực lớn, nhìn thấy sơn trang đất rộng như vậy là hắn cũng không muốn đi đâu, nếu như muốn đi hết một vòng, chỉ sợ cũng phải tới hơn nữa canh giờ, giả sơn, tiểu kiều, uốn lượn khúc chiết hành lang, khắp nơi đều là chạm khắc trên những cây cột, san sát nối tiếp nhau, hiển lộ hết vẻ tráng lệ, Trương Siêu Quần than thở︰
“ Cũng không biết mình đến đây rồi, Chu Trường Linh có thể đem Hồng Mai Sơn Trang này thiêu hủy cháy rụi hết đây?…”
Ngày hôm đó, vào đêm 30 tết, Hồng Mai Sơn Trang cực kỳ vui nhộn, hơn 100 tên người hầu bận bịu, cạo tường quét lại vôi, giết lợn làm dê, phi thường náo nhiệt.
Sáng sớm, Trương Siêu Quần bị tiếng pháo đùng đoàng đánh thức, trước cửa phòng thỉnh thoảng có người bước nhanh ngang qua, hắn biết ngày hôm nay là mùng một tết, chỉ có điều khi thức tỉnh rồi, lại không muốn rời khỏi giường.
Mấy ngày nay, Trương Siêu Quần thực tại hưởng thụ sinh hoạt rất là xa hoa, Chu Trường Linh phái cho Trương Siêu Quần hai nha hoàn sai khiến, hầu hạ mỗi ngày, quần áo đến thì đưa đến tận tay, cơm há mồm đưa đến, chỉ có lúc đi tiểu là không có người giúp hắn cỡi quần, chỉ là Chu Trường Linh cho hắn hai nha hoàn, không thật sự vừa mắt, chẳng làm cho hắn nổi hứng được, trên thực tế, hai nha hoàn này cũng không phải là khó nhìn, ngược lại là còn có mấy phần xinh đẹp, nhưng Trương Siêu Quần đã gặp Tiểu Yến, Tiểu Phượng thanh xuân xinh đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc, đến giờ cũng chưa có cơ hội gặp lại để thực hành kế hoạch đẩy ngã.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Trương Siêu Quần đoán rằng là hai nha hoàn bưng tới nước rửa mặt cho mình, rồi sẽ hầu hạ mình thay y phục rời khỏi giường, không khỏi thấy chán nản, lúc này mới vừa sáng, sao lại đến đây sớm đến, lẽ nào bọn họ lại không vào gặp Chu Trường Linh kia để thảo tiền lì xì? Hắn liền quay mặt hướng bên trong tường, dự định tiếp tục giả bộ ngủ.
Nghe được tiếng bước chân, hình như chỉ là 1 người? Trương Siêu Quần thấy hơi cảm kỳ lạ, lại nghe được trên bàn một tiếng vang nhỏ, giống như là để chậu rửa mặt lên, sau đo người kia rón rén đi tới, ngồi ở bên mép giường.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ︰
“ Làm cái gì vậy? Thật là không có quy củ, ặc.. cũng đừng nói là muốn ta bá vương ngạnh giương cung à! Giống là nha hoàn Tiểu Hồng, nha đầu kia luôn nhìn lén bổn công tử, không có chuyện gì làm thì cứ nhìn mình đờ ra… nguy rồi, mùa xuân lại đến….”
Quả nhiên, người kia không những ngồi trên giường, mà tự mình nằm xuống, Trương Siêu Quần líu cả lưỡi, người cổ xưa vậy mà rất cỡi mở nha? Như vậy mà cũng được sao? Người kia lại đưa tay ra choàng qua đem mình nhẹ nhàng ôm, ông trời ơi… không phải chứ? Tiểu Hồng a Tiểu Hồng, ngươi tốt xấu trước tiên cũng phải gửi cho ta mấy tấm thư tình, biểu thị đưa mấy cành hồng chứ ngươi cứ trực tiếp như thế này, làm ta sợ sệt a! Ta không phải là người tùy tiện. …
Trương Siêu Quần trong lòng đập bịch bịch, chẳng lẽ ta đói bụng thì ăn quàng, đẩy ngã Tiểu Hồng luôn? Đột nhiên lại nghĩ, nếu như thật là đẩy ngã nàng, rồi bị Chu Cửu Chân cùng Tiểu Yến, Tiểu Phượng biết, chẳng phải lại vô cùng gay go? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn nhảy một cái, vội vàng ngồi dậy, ngồi nghiêm chỉnh, nói︰
– Cô nương xin tự trọng, ta không phải là người tùy tiện! Ạch… ta.. ta …Ồ! Tiểu Phượng, sao lại là ngươi?
Trương Siêu Quần vừa mừng vừa lo, Tiểu Phượng phấn diện xấu hổ, sẵng giọng︰
– Công tử cho rằng là ai vậy?
Trương Siêu Quần đem nàng ôm vào trong ngực, nói︰
– Ta tưởng rằng là bị một nữ trộm hái hoa đạo tặc nào đó không thương hương tiếc ngọc đây! Khà khà…không nghĩ tới là ngươi.
Tiểu Phượng gắt giọng︰
– Tiểu nữ giống như là nữ trộm hái hoa đạo tặc à? Phì…mà làm gì có nữ trộm hái hoa, cũng chưa từng nghe nói qua….
Trương Siêu Quần cười hì hì, đưa nàng đặt ở dưới thân, một cái tay thuận thế liền mò lên bộ ngực nàng, Tiểu Phượng kiều ngâm lên, trên mặt liền hồng thấu, thật giống như trái cây chín rục, đang muốn kháng nghị, Trương Siêu Quần đã là đem miệng dính vào, ngăn chặn đôi môi nàng, cái lưỡi nhỏ phi thường nhuyễn, mềm nhũn, mùi thơm hợp lòng người, cái kia ngon ngọt nước bọt phảng phất cam quỳnh, bàn tay xoa bóp bầu vú cũng là co dãn xúc cảm rất tốt, khiến hắn muốn xé ra cái yếm của nàng, đem một đôi tiểu quả đào kia nắm chặt ở trong tay, tinh tế thưởng thức một phen, sau vài lần dằn vặt, Tiểu Phượng hô hấp càng ngày càng nặng, hai cánh tay không nhịn được đem Trương Siêu Quần ôm, trong lỗ mũi nhẹ nhàng thở mạnh phát sinh rung động tâm hồn, một cặp chân dài bị Trương Siêu Quần tách ra, nếu không bị đai lưng ngăn trở, thì bàn tay Trương Siêu Quần đã trực tiếp thọc vào bên trong cái âm hộ hợp nhất.
Một lúc.. Tiểu Phượng đã động tình lên, trên mặt như ánh bình minh hỏa diễm bốc lên.
– A… đừng…
Tiểu Phượng như là nhớ tới cái gì đến, dùng sức đẩy ra bàn tay ma trảo của hắn đã đưa đến bụng dưới của nàng, cỡi cái đai lưng ra ở bên dưới, vừa lúc đầu ngón tay của hắn đã chạm vào bộ lông mu âm hộ, thì nàng đỏ mặt nói tiếp︰
– Công tử, ttiểu nữ đến đây để đưa cho công tử tiền lì xì…
Trương Siêu Quần chưa hết thòm thèm ngồi dậy, theo hướng bàn tay nàng chỉ trên bàn nhìn lại, thì thấy cái khay, bên trong thả đầy bao lì xì.
Trương Siêu Quần ngạc nhiên nói︰
– Tiểu Phượng, sao ngươi lại đưa cho ta tiền lì xì như thế nhiều? Nơi này phong tục thật là kỳ quái a, không phải là do ta đưa cho ngươi tiền lì xì mà lại là ngược lại?
Tiểu Phượng vừa ỷ ôi tại trong lồng ngực của hắn, vừa thắt lại đai lưng nói︰
– Đây là Chu phu nhân gọi tiểu nữ mang tới, phu nhân nói công tử rời xa quê hương, trên người không có mang bao nhiêu bạc, những bao lì xì này là do Chu phu nhân chuẩn bị sẵn cho công tử, dùng để ngày hôm nay khen thưởng cho hạ nhân.”
Trương Siêu Quần âm thầm xấu hổ nó︰
– Phu nhân nghĩ đến thực sự là chu đáo, ta không nhớ rõ lại có việc này.
Bỗng nhiên lại nhớ tới, chính mình xem như là khách mời của Hồng Mai Sơn Trang, khách mời cũng cần phải khen thưởng hạ nhân nhà bọn họ sao? Ta lại không phải chủ nhân của nơi này, trong lòng hơi động, lẽ nào đã coi ta là người nhà của bọn họ?
Tiểu Phượng nói︰
– Đúng đấy, phu nhân còn nói, tại vì nam nhân thường chỉ biết làm chuyện đại sự, cho nên những chuyện vụn vặt việc nhỏ như thế này thường không để ở trong lòng, vì lẽ đó nên phải có nữ nhân lo liệu! À.. công tử, Chu phu nhân cũng đang đợi công tử, tiểu nữ cũng chưa từng gặp qua, ngay cả Vệ công tử cũng chưa được có hậu đãi như vậy, lẽ nào phu nhân muốn chiêu công tử làm hiền tế thật sự?
Trương Siêu Quần vừa rồi nghĩ tới chính là cái điều này, giờ lại bị Tiểu Phượng nói ra, cũng hơi xấu hổ nói︰
– Nói cái gì hươu vượn vậy, ta muốn chặn miệng của ngươi lại!
Hắn lại đang muốn hôn lên trên cái miệng nhỏ nhắn một cái, Tiểu Phượng vội vàng tránh qua, cười nói︰
– Công tử chỉ biết bắt nạt Tiểu Phượng, sao không đi bắt nạt Tiểu Yến? Công tử mau mau lên, ngày hôm nay đến chúc tết, còn có Vệ công tử cùng Võ tiểu thư đều tới đấy.
– Ồ? Vệ Bích cùng Võ Thanh Anh…
Trương Siêu Quần bỗng nhiên đứng dậy, nói︰
– Lấy y phục giùm ta…
Lúc này, hai nha hoàn đã đến, trước tiên chúc tết cho Trương Siêu Quần, hắn nhờ Tiểu Phượng lì xì cho các nàng mỗi người một phong bao, sau khi hắn mặc quần áo xong, Tiểu Phượng liền rời khỏi, trước khi đi, còn căn dặn hắn mau đi đến chúc tết cho vợ chồng Chu Trường Linh, Trương Siêu Quần đáp lại, rửa mặt xong xuôi, rạng rỡ đi cùng Tiểu Hồng, Tiểu Thúy hai nha hoàn ra khỏi cửa, hai nha hoàn này cũng coi xem như là vất vả rồi, một người nâng cái khay, gặp người liền phát tiền lì xì, rất nhanh đã đến trước sân Hồng Mai Sơn Trang, nhiều người hầu biết vị khách quý này của lão gia cũng có tiền lì xì, cho nên đều tới chúc tết, bên trong phi thường náo nhiệt.
Đang đi chợt Trương Siêu Quần đột nhiên sáng mắt lên, khi nhìn thấy Chu Cửu Chân đi tới, nàng mặc một bộ đồ màu đỏ tươi, càng tôn tạo cho nàng hai gò má thêm mềm mại diễm lệ, khó miêu khó họa, Chu Cửu Chân nhìn thấy hắn, khuôn mặt nhàn nhạt đỏ ửng, hân hoan nói︰
– Siêu Quần ca, muội đến tìm huynh đây này, theo muội đến chúc tết phụ thân và mẫu thân muội đi!
Trương Siêu Quần hớn hở nói︰
– Huynh cũng đang đi đây!
Hắn quay dặn dò Tiểu Hồng, Tiểu Thúy ở lại, rồi theo Chu Cửu Chân đi tới.
Dọc trên đường đi, gặp người hầu rất nhiều, cho nên bọn họ không tìm được một cơ hội tâm sự, lúc này đi thông qua một hành lang uốn khúc, thấy hai bên không người, nàng ở trên mặt Trương Siêu Quần hôn lên một cái nói︰
– Siêu Quần ca, nhiều ngày không gặp huynh, huynh… huynh có nhớ nhân gia không?
Nắm lấy bàn tay của Chu Cửu Chân, ở trong tay sờ sờ, hắn nói︰
– Có nhớ, muội ngược lại tốt quá, một lần cũng không đến gặp huynh.
Chu Cửu Chân bị hắn nắm tay, e thẹn lại sợ bị hạ nhân nhìn thấy, phương tâm hươu chạy, nói︰
-Tại vì mẫu thân cùng Tiểu Phượng, Tiểu Yến hai cái nha đầu kia lúc nào cũng theo sát bên, nên không thể nào thoát ra được a!
Trương Siêu Quần cười ha ha, nói︰
– Không sao, huynh nói đùa đấy, muội ngoan, huynh đang xem lúc nào thích hợp sẽ cầu hôn cùng phụ mẫu muội, muội đoán thử xem bọn họ liệu sẽ có đồng ý không?
Chu Cửu Chân vui vẻ nói︰
– Huynh thật muốn cầu hôn muội sao?
Trương Siêu Quần nói︰
– Sao vậy? Muội không muốn gả cho huynh sao?
Chu Cửu Chân vội hỏi︰
– Không phải.. không phải, muội… muội đương nhiên là đồng ý. Á..
Hóa ra là Trương Siêu Quần duỗi ra một con ma trảo, ở trước cái mu âm hộ nàng bóp một cái.
Hai người đi tới phòng khách, thì thấy vợ chồng Chu Trường Linh đang ngồi thẳng, có một đôi nam nữ thanh niên hướng về hai người bọn họ dập đầu chúc tết, lúc này Chu Cửu Chân không dám tiếp tục đi sát cạnh bên Trương Siêu Quần, khi đôi thanh niên kia đứng lên, Trương Siêu Quần mỉm cười, hướng về phía vợ chồng Chu Trường Linh ôm quyền, nói︰
-Vãn bối xin chúc tết Chu bá bá, Chu bá mẫu, chúc Chu bá bá võ công càng ngày càng cao, sẽ sánh bằng với thái sư phụ vãn bối, chúc Chu bá mẫu thanh xuân mãi mãi, hàng năm cũng giống như hiện tại lúc nào cũng xinh tươi đẹp đẽ!
Hai vợ chồng Chu Trường Linh đều ngẩn người ra, lập tức cười ồ lên, lời chúc mừng nổi bật như thế, bọn họ lần đầu tiên mới nghe được, những câu nói nhập vào tâm khảm, Chu Trường Linh là võ lâm thế gia, đối với võ học đương nhiên là si mê, nếu không như vậy, thì đâu có không trăm phương ngàn kế muốn lừa Trương Vô Kỵ dẫn đi Băng Hỏa đảo để cướp đoạt Đồ Long Đao, người phụ nữ nào cũng vốn là trời sinh thích chưng diện, cũng không khó để lấy lòng khi được nghe khoa trương tán tụng, nữ nhân mà đương nhiên là nghe khen dung mạo xinh đẹp mới coi như chính đạo, Trương Siêu Quần làm vui lòng Chu phu nhân, vỗ mông ngựa đến bạch bạch vang dội..
Khách sáo một phen, lời chúc mừng như nước thủy triều, vợ chồng Chu Trường Linh vội vàng đứng lên phát tiền lì xì cho mọi người, liền bảo Chu Cửu Chân mang theo Trương Siêu Quần đi đến hậu viên chơi đùa.
Mấy người trẻ tuổi vừa đi vừa nói, Chu Cửu Chân nói︰
– Biểu ca, năm nay đến sớm a.
Vệ Bích cười nói︰
– Chúc tết cựu phụ, cựu mẫu, làm sao huynh dám đến muộn?
Trương Siêu Quần đi ở một bên, lúc này mới nhìn rõ ràng Võ Thanh Anh cùng với Chu Cửu Chân được xưng là Tuyết Lãnh Song Nữ.
Võ Thanh Anh mặc một bộ màu đen, làm nổi bật đến màu da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, một đôi con ngươi mềm mại như nước, tuy không nhanh nhẹn bằng Chu Cửu Chân, nhưng thắng ở vóc người thanh mảnh, ngôn hành cử chỉ thật là nhã nhặn, toàn thể phối hợp lên, càng là mong manh dễ vỡ, một bộ dáng vẻ yêu kiều, gây nên nam nhân khi gặp liền có ý muốn bảo hộ nâng niu, nếu bàn về dung mạo, nàng cùng với Chu Cửu Chân thì mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.
Trương Siêu Quần chỉ là liếc nhìn thoáng qua, Võ Thanh Anh bỗng nhiên cười nói︰
– Sư ca như thế mới sớm đã vội tới đây rồi, cũng không biết là đến chúc tết hai vị tôn trưởng, hay là chúc tết cho biểu muội đây.
Trương Siêu Quần lúc này mới ý thức, bốn người sánh bước đi, tư thế hình như là không đúng, Chu Cửu Chân cùng Vệ Bích đi một chỗ, còn chính mình thì lại rập khuôn từng bước theo sát Võ Thanh Anh đi chung với nhau.
Lúc này, Vệ Bích quay đầu lại nhìn Trương Siêu Quần một chút, cười nói︰
– Trương công tử nghe nói là từ Võ Đang sơn đến?
Trương Siêu Quần đáp một tiếng, Vệ Bích này kia quả thật anh tuấn và ôn nhã, y chỉ mặc một cái áo bào đoạn màu vàng, mà không thấy giá lạnh, đủ thấy nội công của y cũng cao thâm như thế nào, Trương Siêu Quần trong lòng tự nhiên ám sinh so sánh y với bản thân mình, dù sao vẫn là có sự chênh lệch, trong lòng hắn lại thấy thoải mái, con ngươi vội vã chuyển loạn, suy nghĩ tìm cách làm sao đem Võ Thanh Anh này cũng đoạt tới mới là tốt nhất.
Đi tới hậu viện, Võ Thanh Anh hướng về Trương Siêu Quần liếc mắt nhìn, hướng về Chu Cửu Chân nói︰
– Cửu Chân tỷ, chúng ta hơn ba tháng nay không gặp, công phu Nhất Dương Chỉ, tỷ luyện được lại thêm tầng mấy rồi? Thi triễn cho muội mở mang tầm mắt có được không?
Chu Cửu Chân cười nói︰
– Ái chà, ta đâu dám múa rìu qua mắt thợ? Dù ta có luyện 10 năm nữa, cũng không bằng được công phu Lan Hoa Phất Huyệt Thủ của Võ gia a.
Vệ Bích nói︰
– Hai người ai cũng không cần khiêm tốn, đại danh đỉnh đỉnh ‘Tuyết Lĩnh Song Sơn ‘ uy phong lợi hại, nhưng ta lại nghe nói phái Võ Đang võ công độc bộ võ lâm, nghe nói cái gì Võ Đang Trường Quyền, Võ Đang Miên Chưởng, Bát Quái Du Long Chưởng, Nhu Vân Kiếm Pháp, Thê Vân Tung v.v. đều là uy lực vô biên, có thể cùng phái Thiếu lâm tranh hùng, vị công tử phái Võ Đang này, chẳng biết có thể biễu diễn mấy chiêu cho chúng ta nhìn xem cho biết không?
Trương Siêu Quần nghe y nói trong giọng tựa hồ mang theo một mùi vị dấm chua, bất giác buồn cười, lẽ nào tên mặt trắng nhỏ này chột dạ, đố kỵ ta so với hắn đẹp trai hơn? Muốn lấy võ công ra mà so sánh? Ngay cả võ công Chu Trường Linh ta đều không để vào mắt, huống hồ ngươi tên tiểu tử này.
Trương Siêu Quần liền cười ha ha, nói︰
– Vị này chính là Vệ công tử à, ha ha… ta nghe Chu Cửu Chân nói tới, có một biểu ca võ công cao cường, như hoa như ngọc, chim sa cá lặn…ặc… ta nói lộn, Chu Cửu Chân đây là khen Võ tiểu thư, ha ha.. phái Võ Đương võ công đâu chỉ là các môn mà huynh đã nói qua kia, những năm gần đây, thái sư phụ ta đã sáng tạo ra càng nhiều võ công khác, chỉ là trên giang hồ còn chưa biết mà thôi, ví dụ như như Đón Gió Phất Liễu Bộ, Thiên La Địa Võng Thế, Vịnh Xuân Quyền, Võ Đang bác kích thuật, Võ Đang Tố Tâm Kiếm Pháp, Võ Đang Nữ Mỹ Quyền….. ha ha, thực sự là quá nhiều, không cách nào kể hết..
Hắn đem tất cả các môn võ công mà mình học được, tất cả đưa thêm vào tên tuổi Võ Đang, cứ cho hết là Trương Tam Phong sáng tạo, vừa rồi Vệ Bích nói tới công phu phái Võ Đương, chính hắn cũng chưa học được qua công phu nào cả, đến lúc đứng ra thi triễn, há không phải là để cho người ta chê cười? Ngược lại thì không có ai biết được võ công Cổ Mộ Phái, cứ nói là Trương Tam Phong mới sáng tạo ra là được rồi, bọn họ cũng không thể từ vạn dặm xa xôi chạy đi Võ Đang sơn để dò hỏi.
Quả nhiên, Vệ Bích cùng Võ Thanh Anh đều là sững sờ, vừa rồi Trương Siêu Quần nói ra những cái gì Võ Đang Tố Tâm Kiếm Pháp, Võ Đang Nữ Mỹ Quyền, bọn họ trước giờ cũng chưa từng nghe nói tới, nhưng dù không có kiến thức cũng phải làm bộ cái gì cũng đều hiểu biết, Vệ Bích gật gật đầu, nói︰
– Không biết Trương công tử có thể biễu diễn công phu, chỉ điểm một chút cho chúng ta đây?
Trương Siêu Quần thầm nghĩ︰
“ Biễu diễn công phu? Ngươi cho ta là con khỉ sao? “
Đang muốn từ chối, Chu Cửu Chân lại nói︰
– Siêu Quần ca, huynh mới vừa nói Võ Đang Nữ Mỹ Quyền, có loại công phu quyền pháp như vậy à? Muội muốn học! …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...