Tận Xương


Hiếm khi thấy nét mặt Nghiêm Túc cứng đờ, lập tức hỏi lại: "Cô chắc chứ?"
"Không chắc lắm.

Nhưng nhìn thân hình của anh ta khá giống với ba ruột của Vương Tử.

Tôi đã quên mất dáng dấp người đàn ông kia trông như thế nào từ lâu rồi, tôi chỉ nhớ duy nhất được một điểm đó chính là vóc dáng người nọ không cao lắm, gầy tong teo.

Lúc trước anh ta đến bắt chuyện với tôi ở quán bar, tôi còn tưởng anh ta là một cô gái, cười nhạo chuyện anh ta đi tán gái, loại này không phải thứ tôi thích.

Không nghĩ đến, trò chuyện vài câu mới phát hiện anh ta là đàn ông."
Đoàn Vịnh Thi cố gắng nhớ lại từng chút từng chút chuyện lúc trước trong quán bar, Nghiêm Túc chú ý lắng nghe đồng thời trong lòng anh lại nghĩ tới một chuyện khác.

Không đợi Đoàn Vịnh Thi nói xong, anh đã đứng dậy, đi ra ngoài gọi cho Viên Mộc, muốn cậu ấy gửi những video và tài liệu liên quan đến vụ đặt bom trong WC của Thâm Lam cho anh, cùng lúc đó, anh cũng gọi cho bạn bè làm ở cục cảnh sát.
Chuyện này đã không còn nằm trong lòng bàn tay của anh nữa, phải nhờ vào sự giúp đỡ của lực lượng cảnh sát là điều tất yếu.

Vì thế, trong buổi chiều ngày hôm đó, một lần nữa sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt ở khách sạn Lệ Tinh yên bình đã lâu.
Không chỉ có một số lượng lớn cảnh sát yên lặng đi vào khách sạn, ngay cả người chịu trách nhiệm của khách sạn - Trịnh Sở Tân cũng tới.

Hai người gặp nhau tại phòng an ninh, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu hỗ trợ cung cấp tất cả những manh mối liên quan cho cảnh sát.
Người đàn ông bắt Vương Tử đi kia, vì khuôn mặt đã bị máy quay quay lại được, nên cũng không khó tìm.

Sau khi phối hợp trên nhiều mặt và tiêu tốn khoảng hai tiếng đồng hồ, cảnh sát đã tập trung được những người trong diện tình nghi, hơn nữa, còn cử đi một lượng lớn cảnh sát đi tìm kiếm, lục soát.
Đoàn Vịnh Thi vẫn coi như còn bình tĩnh.

Theo lời của Nghiêm Túc mà nói, nếu người đàn ông này là cha ruột của Vương Tử, vậy anh ta sẽ không làm đau thằng bé, có lẽ là anh ta chỉ muốn gần gũi với thằng bé một chút, không có gì quá ác ý.
Nhưng khi nói lời an ủi này với Đoàn Vịnh Thi, thật ra trong lòng Nghiêm Túc có hơi căng thẳng.

Bây giờ, càng làm anh lo lắng hơn là sự an nguy của Phương Châm.


Người bắt Phương Châm rõ ràng không phải vì tiền, nếu không, đã lâu như vậy thì nên sớm gọi điện đến mới phải.

Không phải vì tiền, vậy thì rất có thể là vì tình hoặc thậm chí là vì thù hận.

Nghiêm Túc cẩn thận nhớ lại các mối quan hệ của Phương Châm, anh cảm thấy khả năng vì tình không khả thi.
La Thế đã mất từ sớm, trước đây, Phương Châm cũng không có những mối tình linh tinh lộn xộn chưa xử lý.

Sau khi loại trừ khả năng này, khả năng trả thù lập tức lớn hơn.
Nếu quả thật là như vậy, giờ phút này Phương Châm đang cực kỳ nguy hiểm, lúc nào cũng sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Đến lúc này, Nghiêm Túc cũng chẳng thể nghĩ ngợi được gì nhiều, tất cả những nguồn lực mà anh có thể sử dụng thì đều đã sử dụng toàn bộ, lại nhờ Trịnh Sở Tân sử mối quan hệ của ba anh ấy, gần như đã lật cả Hongkong lên.
Lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được hai chữ "nan giải".

Hình như, trong ba mươi năm cuộc đời anh, cho tới bây giờ, chưa từng có một chuyện gì chi phối tinh thần anh như hôm nay, làm cho anh có cảm giác bất an to lớn như vậy.

Phương Châm là một dấu ấn đã khắc sâu trong lòng anh, anh thậm chí không thể tưởng tượng được cái cảm giác mất cô là gì.
Cảnh sát Hongkong khá xem trọng chuyện này.

Thoáng cái đã liên lụy tới hai mạng người, nên trong đầu óc tất cả mọi người đều có một dây cung căng chặt.

Tài liệu liên quan đến ba của Vương Tử được gửi tới liên tục, rất nhanh Nghiêm Túc đã có được một phần giới thiệu cặn kẽ nhất về người đàn ông này.
Trương Thiệu Quân, 33 tuổi, là người thành phố S, không nghề nghiệp.

Tra được từ chỗ nhập cảnh, anh ta đã đến Hongkong được một tuần, chênh lệch với khoảng thời gian Vương Tử và Đoàn Vịnh Thi đến sân bay vài ngày.
Nghiêm Túc vừa xem tài liệu thì biết ngay người đàn ông này tới đây nhất định là vì mẹ con Đoàn Vịnh Thi.

Khách sạn còn tra được lịch sử anh ta mở phòng ở Lệ Tinh, cách không xa phòng của Vương Tử.
Có lẽ người đàn ông này vẫn đang muốn tìm cơ hội để tiếp cận Vương Tử, hôm nay chỉ là anh ta trùng hợp bắt gặp, vì thế đã tiện tay mang thằng bé đi.
Nghiêm Túc nhìn từng tấm hình trong tập tài liệu kia, rõ ràng bóng dáng kia đã bị camera ghi lại được trong vụ án đặt bom ở nhà vệ sinh của Thâm Lam.


Cả người mặc một bộ đồ thể thao, dáng người hết sức gầy nhỏ, thoạt nhìn giống như bóng dáng của một cô gái.

Bây giờ nhìn lại, vụ đặt bom đó tám chín phần là do anh ta làm.

Tuy rằng trước mắt chưa rõ mục đích của anh ta, nhưng rất có thể là nhằm vào anh.
Nếu Trương Thiệu Quân thật sự là nhằm vào anh, vậy thì anh ta bắt cóc Phương Châm cũng khá hợp lí.

Nhưng, từ đầu đến cuối, Nghiêm Túc vẫn cảm thấy Trương Thiệu Quân không giống người đã có kinh nghiệm, hơn nữa, trong video, thời điểm hai người bị bắt cóc cũng thật sự làm cho người ta không thể nào liên hệ được Trương Thiệu Quân với chuyện Phương Châm bị bắt cóc.
Dường như, đầu mối thoáng cái đã bị chặt đứt.
Nhưng sự an nguy của Vương Tử cũng rất hệ trọng.

Sở cảnh sát cử đi một số lượng lớn cảnh sát tâp trung tìm kiếm tung tích của Trương Thiệu Quân trên khắp đảo, mặt khác, cũng tiến hành điều tra nghe ngóng trong khách sạn, hi vọng rằng sẽ tìm ra được con đường Phương Châm bị bắt cóc.

Những manh mối lẻ tẻ nhanh chóng được tập hợp đầy đủ, Nghiêm Túc nhìn đống chữ Hán chằng chịt trên giấy, nhưng một chữ anh cũng xem không vào.
Lần đầu tiên anh biết được, hóa ra sự an nguy của một người nào đó trong tim mình sẽ là một chuyện khiến tâm trạng mình không yên như vậy.

Trịnh Sở Tân bước tới vỗ vỗ bả vai của anh, giọng nói mang theo sự an ủi: "Đừng lo lắng, không sao đâu."
"Hiếm khi thấy anh nói những câu an ủi vô nghiã này."
"Chưa chắc là vô nghĩa đâu.

Cậu biết trước đây tôi đã trải qua những chuyện gì mà, cũng biết vợ tôi theo tôi mà gặp những nguy hiểm thế nào mà.

Có lúc, chuyện chính là như vậy, có thể cậu cảm thấy không có chuyển biến tốt, nhưng trên thực tế, tình hình lại không tồi tệ giống như trong tưởng tượng của cậu.

Thay vì ngồi ở đây lo lắng cho cô ấy, thì cậu nên suy nghĩ xem làm thế nào để cứu cô ấy."
Nghiêm Túc vỗ vỗ tay Trịnh Sở Tân: "Anh có nghĩ được gì không? Hãy chỉ cho tôi một con đường sáng hơn đi."
"Tôi đang suy nghĩ, vợ cậu có phải là người thích gây thù chuốc oán không?"
"Không thích.


Kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời cô ấy chắc chính là tôi rồi."
Về chuyện của Nghiêm Túc và Phương Châm, Trịnh Sở Tân cũng có biết một ít, anh cũng không hỏi kỹ, chỉ nói ý tưởng trong lòng mình: "Nếu cô ấy không có kẻ thù, thì tôi nghĩ chuyện này có thể là nhằm vào cậu.”
Tình huống này Nghiêm Túc cũng đã nghĩ đến, nhưng bây giờ anh không có cách nào để xác định cả, chỉ có thể xuống tay từ hai chỗ.
"Làm sao mà anh biết được là nhằm về phía tôi?"
"Cái giá của chuyện bắt cóc rất lớn, một khi bị bắt có thể sẽ bị phán tội rất nặng.

Dưới tình huống như vậy, người làm loại chuyện này bình thường đều có thâm thù đại hận với người bị bắt cóc.

Tôi thấy Phương Châm cũng không giống như đã chọc tới loại người này, ngược lại là cậu, càng giống sẽ đụng chạm đến loại người này hơn.

Cậu cẩn thận ngẫm lại xem, gần đây cậu có đắc tội với ai không? Hoặc là có mâu thuẫn gì với người trên thương trường không?"
Nghiêm Túc ngồi đó mím môi trầm tư.

Một lát sau, hai mắt anh sáng lên, gọi cho Viên Mộc dặn dò: "Tìm hết những đối tượng có hợp tác với Thâm Lam gần đây cho tôi.

Đặc biệt phải để ý đến những vụ thu mua, xác nhập hoặc những hạng mục đầu tư."
Anh tự nhận mình không phải là một người máu lạnh trên thương trường, nhưng chuyện làm ăn chính là như vậy, đã muốn kiếm tiền thì chắc chắn sẽ tổn hại đến lợi ích của một nhóm người nào đó.

Có vài người như La Thế, vất vả nhọc nhằng mấy năm, cuối cùng lại không còn gì cả, bị ép phải đem công ty chuyển nhượng cho anh.

Dạng người như vậy rất có khả năng làm mấy chuyện như vậy.
Năm đó, La Thế lựa chọn tự sát, bây giờ người bắt cóc Phương Châm rất có thể lựa chọn một phương thức càng cực đoan hơn, lợi dụng Phương Châm để trả đũa anh.
Nếu quả thật là như vậy...
Hai mắt Nghiêm Túc nhíu lại, hiếm khi thấy trong ánh mắt anh lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Dám động đến người phụ nữ của anh, người này nhất định không đơn giản, ít nhất là một người có tâm lý hết sức điên cuồng, hơn nữa, rất có khả năng, hắn quen biết Phương Châm, biết mối quan hệ của bọn họ, cho nên mới quyết định ra tay với một cô gái yếu đuối.
Vì đã có phương hướng điều tra, cả người Nghiêm Túc đều trở nên có tinh thần.

Dù sao anh cũng là người có tố chất tâm lý vô cùng vững vàng, dù anh lo lắng cho Phương Châm, nhưng giờ phút này anh biết chỉ có chính anh tập trung tìm kiếm, Phương Châm mới có thể có một con đường sống.
Lúc này, anh là người mà cô có thể dựa vào nhất.
Sau khi giao phó xong những chuyện này, Nghiêm Túc nắm chặt tay đập đập vào ngực Trịnh Sở Tân: "Người anh em, cám ơn anh."
"Không sao, tôi cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi.


Nếu tôi không nói, thì hẳn là trong đầu anh cũng sẽ nghĩ đến nhanh thôi.

Cậu đây là lo lắng quá sẽ bị loạn, trước kia tôi cũng vậy mà."
Đúng vậy, một khi người trong lòng mình quan tâm xảy ra chuyện, người bình tĩnh biết kiềm chế cũng sẽ bất an thôi.

Anh bây giờ thật sự có chút không giống con người anh ngày xưa, nhưng đây cũng là những thái độ tình cảm của một người bình thường.
Hai tay Nghiêm Túc đút trong túi áo đi đến cửa phòng an ninh, nhìn đám người cảnh sát bận rộn bên ngoài, trong lòng anh một lần lại một lần nghĩ đến Phương Châm, nghĩ đến mỗi cái nhăn mày, môĩ nụ cười, mỗi một cử chỉ của cô, thậm chí có cả hình ảnh năm đó khi lần đầu tiên gặp mặt, cô đâm một dao vào cơ thể anh, tất cả đều rõ ràng ngay trước mắt.
Người luôn không tin vào số mệnh như Nghiêm Túc rất ít khi cảm thấy mơ màng, có phải ông trời cảm thấy Phương Châm từng hại anh, nên bây giờ mới dùng cách này để cô bồi thường cho anh không?
Anh không khỏi cười tự giễu, vừa định gọi cho Viên Mộc dặn dò mấy câu, thì một cảnh sát đi từ bên kia tới, thấy anh và Đoàn Vịnh Thi liền mở miệng nói: "Chúng ta đã có được động tĩnh của Trương Thiệu Quân, nên chắc là sẽ nhanh chóng bắt được anh ta."
Sắc mặt Đoàn Vịnh Thi rõ ràng đã thả lỏng hơn, vội vàng hỏi lại: "Vương Tử thì sao, nó có khỏe không?"
"Trước mắt còn chưa biết được, nhưng theo nhân chứng cung cấp thông tin có nói, lúc ấy anh ta nhìn thấy Trương Thiệu Quân quả thật có ôm một đứa bé trong lòng, thoạt nhìn thì đứa bé kia không có vấn đề gì, tôi nghĩ hẳn là không bị thương."
Nhìn chung thì đây là một tin tốt, tảng đá trong lòng Nghiêm Túc cũng buông được một ít.

Thời gian kế tiếp, ngoại trừ chờ đợi ra thì cũng không làm được gì.

Một mặt anh chờ cảnh sát lên đường truy lùng Trương Thiệu Quân rồi bắt anh ta lại, mặt khác anh đang đợi tin tức từ chỗ Viên Mộc bên kia.
Đoàn Vịnh Thi đứng một bên nhẹ giọng an ủi anh: "Anh đừng lo lắng, Phương Châm không sao đâu."
"Cám ơn cô."
"Không cần cảm ơn đâu, quan hệ của hai chúng ta đã thế nào rồi.

Anh biết con người tôi không biết nói chuyện, cũng không biết an ủi, nhưng giác quan thứ sáu của tôi luôn rất chuẩn, tôi có cảm giác Phương Châm nhất định sẽ an toàn, nên anh đừng quá lo lắng."
Mặc dù biết rằng Đoàn Vịnh Thi chỉ đang nói khoác, nhưng giờ phút này Nghiêm Túc vẫn đáp lại cô bằng một nụ cười, tự đáy lòng nói cảm ơn với cô ấy.

Thời điểm này suy nghĩ tích cực vẫn tốt hơn là cúi đầu ủ rũ.
Đoàn Vịnh Thi thấy vẻ mặt Nghiêm Túc như tên của anh, cũng thức thời không nói thêm gì nữa, hai người vẫn im lặng ngồi đó, chờ tin tức được đưa đến.

Trong khoảng thời gian này, Viên Mộc có gọi đến mấy lần, báo cáo với Nghiêm Túc một số mục tiêu đã được phong tỏa.

Tất cả những người này đều có thu mua hoặc là hạng mục xác nhập với Thâm Lam, hơn nữa, những người đại diện đều đang ở Hongkong.
Ngay lập tức, Nghiêm Túc lấy những tài liệu Viên Mộc gửi qua giao cho cảnh sát.

Khi anh cúp máy, định đứng dậy đi tìm người phụ trách cao nhất trong vụ giải cứu lần này, thì người phụ trách - cảnh sát Sở đã chủ động đi về phía anh, vẻ mặt phấn chấn nói: "Trương Thiệu Quân đã bị bắt, thằng bé vẫn bình yên vô sự."
Tác giả có lời muốn nói: Trịnh ca ca cũng xuất hiện để đánh dấu sự tồn tại, so với nguy hiểm Trịnh ca ca gặp phải năm đó, tình hình hiện tại của lão Nghiêm và Phương Châm thật ra cũng chỉ là mưa bụi thôi nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui