Gần như trong nháy mắt, Phương Châm bất giác muốn lùi về phía sau.
Cảm giác nguy hiểm lập tức kéo đến gần như bao phủ toàn bộ cơ thể cô.
Chân cô vừa lùi một bước, cơ thể liền mất khống chế ngã về phía trước.
Trong lúc hỗn loạn, cô chỉ biết là người nọ đưa tay nắm lấy cổ áo cô, sau đó cô vừa quay đầu một mảnh vải trắng xuất hiện che lấy mặt cô.
Phía sau truyền đến tiếng Vương Tử la hét chói tai, Phương Châm muốn quay lại nhìn nó, nhưng đầu cô vừa mới cử động, một nửa ý thức còn sót lại của cô nháy mắt tiêu tan.
Trong lúc hoảng hốt, cô chỉ thấy xe đẩy thức ăn trước mặt, khi ngã xuống, hình như cô đã thuận tay làm rớt cái gì đó.
Rồi sau đó, hai mắt tối sầm, không nhớ rõ cái gì nữa.
Một giây trước khi mất ý thức hoàn toàn, trong đầu Phương Châm chỉ nhớ có hai chữ: Nghiêm Túc.
Mà giờ khắc này, Nghiêm Túc cũng không biết Phương Châm đã bị người khác mang ra khỏi phòng, hơn nữa còn biến mất trong biển người mênh mông.
Khi Nghiêm Túc và Đoàn Vịnh Thi về tới phòng khách sạn, cái họ nhìn thấy chính là một căn phòng trống rỗng.
Đoàn Vịnh Thi nhanh mồm nhanh miệng bật thốt lên: "Ủa, người đâu cả rồi?"
Nghiêm Túc đứng một bên khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề.
Toàn bộ căn phòng thoạt nhìn coi như vẫn sạch sẽ, anh đi từ phòng khách đến phòng ngủ, thậm chí còn vào cả toilet, xem xét hết một vòng đều không thấy vấn đề gì cả.
Trên sô pha,tạp chí xếp chồng lên nhau, trên bàn trà có một ly nước, ngoài ra, tất cả đồ vật đều được sắp xếp ngay ngắn, không khác gì bình thường.
Nhưng hai người vốn nên ở trong phòng lại đều không có, Nghiêm Túc không khỏi có chút bực bội.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Phương Châm, lại không ngờ nghe được nhạc chuông điện thoại vang lên trong phòng khách.
Anh tìm được điện thoại di động trên tủ giày cạnh cửa, cẩn thận kiểm tra nhật kí trò chuyện, phát hiện cuộc điện thoại cuối cùng của Phương Châm là gọi cho quầy lễ tân của khách sạn.
Vì thế anh tiện tay gọi đến số máy kia, hỏi thăm cuộc điện thoại kia Phương Châm nói những gì.
Nhân viên tiếp tân kiểm tra rồi trả lời Nghiêm Túc, Phương tiểu thư gọi điện thoại để đặt cơm.
Sau khi Nghiêm Túc cúp điện thoại, lại gọi vào di động của Vương Tử.
Điện thoại đang trong trạng thái tắt máy.
Tình huống này coi như bình thường, bởi vì từ buổi sáng, anh và Đoàn Vịnh Thi đã thay nhau gọi cho Vương Tử, nhưng vẫn luôn thông báo tắt máy, trong lúc chốc lát, Nghiêm Túc cũng không nghĩ tới nơi nào khác, trong lòng chỉ thầm nghĩ Phương Châm đã đi đâu.
Đoàn Vịnh Thi không kiềm được bĩu môi: "Hai người này đi đâu nhỉ? Sẽ không đi ăn cơm đâý chứ."
"Không đâu.
Vừa rồi tôi mới gọi cho quầy lễ tân, Phương Châm gọi nhân viên phục vụ, bọn họ hẳn là ăn trong phòng."
"Vậy bây giờ bọn họ đi đâu cả rồi?"
Nghiêm Túc mím môi trầm mặc không nói.
Không để ý tới Đoàn Vịnh Thi lải nhải, tìm kiếm một lần nữa lại toàn bộ căn phòng.
Lúc này, anh tìm khá là cẩn thận, không bỏ qua bất kì một góc nào.
Bất cứ cái nào anh cảm thấy khả nghi đều sẽ dừng lại, im lặng tự hỏi một lát.
Khoảng chừng mười phút sau, anh kiểm tra xong gần như là tất cả các ngõ ngách trong phòng, cuối cùng dừng lại trước một mảng thảm bị thấm ướt gần cửa chính.
Đoàn Vịnh Thi thấy anh như vậy thì cảm thấy thú vị, lại gần hỏi: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"
Nghiêm Túc không trả lời, ngược lại ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ tấm thảm trước mặt, rồi để sát vào dưới mũi ngửi ngửi.
Sau đó, anh đứng lên, nhìn về phía Đoàn Vịnh Thi: "Là một loại canh rau củ nào đó."
"Có ý gì?" Vẻ mặt Đoàn Vịnh Thi nghi hoặc, "Ý anh là Phương Châm kêu cái gì đó đến phòng ăn, sau đó thì làm đổ canh?"
"Nếu là cô, làm đổ một mảng canh lớn như vậy trên thảm trong phòng khách, cô sẽ làm gì?"
"Đương nhiên là gọi người đến dọn rồi."
"Nhưng Phương Châm không gọi." Nhật kí trò chuyện trong điện thoại cô có ghi lại, cú điện thoại cuối cùng là để gọi cơm, quầy lễ tân không nhắc tới chuyện cô gọi nhân viên đến dọn dẹp.
Để xác nhận chuyện này, Nghiêm Túc gọi đến quầy lễ tân một lần nữa, nhận được đáp án không khác với suy đoán của anh.
Từ đầu tới cuối, Đoàn Vịnh Thi đều không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ sau khi Nghiêm Túc nhắc nhở, mới thấy mảng nước lớn trên thảm kia.
Nhìn độ rộng của mảng nước này, đoán chừng Phương Châm đã làm đổ cả một bát canh.
Dưới tình huống này mà không gọi người đến dọn dẹp, quả thật có chút không còn gì để nói.
"Nghiêm Túc, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Tôi nghĩ là vậy."
Khi đang nói chuyện, Nghiêm Túc đã đi ra khỏi phòng, bước nhanh đến một đầu khác của hành lang.
Đoàn Vịnh Thi đi theo sau mông anh hỏi tới: "Anh muốn đi đâu vậy?"
"Phòng an ninh."
"Sao lại đến đó, không phải đã đến rồi sao?"
"Xem xem trong khoảng thời gian sau khi Phương Châm gọi cho tôi tới bây giờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Nhân viên phòng an ninh nhìn thấy Nghiêm Túc và Đoàn Vịnh Thi lần thứ hai cũng có chút giật mình.
Nhưng Nghiêm Túc là khách hàng lớn, còn là bạn của ông chủ, thậm chí còn có một ít cổ phần trong Lệ Tinh, bọn họ nào dám chậm trễ, tự nhiên nhanh chóng tìm ra đoạn băng ghi hình mà Nghiêm Túc muốn, ở bên cạnh xem cùng với anh.
Nghiêm Túc tập trung quan sát mỗi một chi tiết trên màn hình, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại di động ra đối chiếu thời gian.
Vừa mới bắt đầu trên màn hình là một khoảng tĩnh lặng, trong hành lang thỉnh thoảng có vài người qua lại, cũng là đi ngang qua cửa phòng Phương Châm nhưng không vào.
Khoảng hơn mười phút sau, trên màn hình rốt cuộc xuất hiện một người mặc đồng phục nhân viên khách sạn.
Người nọ đẩy xe thức ăn, dừng lại trước cửa phòng Phương Châm, sau khi đợi cho đối phương mở cửa thì đẩy xe đi vào.
Khi người nọ xuất hiện trên màn hình, Nghiêm Túc nhanh chóng xem lại nhật kí trò chuyện trên điện thoại, phát hiện từ khi Phương Châm gọi điện thoại đặt cơm đến khi người nọ xuất hiện, trước sau chỉ có năm phút đồng hồ.
“Muốn phụ vụ đưa cơm tới tận phòng thì bình thường phải chờ khoảng bao lâu?" Nghiêm Túc ngẩng đầu hỏi quản lý khách sạn họ Văn mới chạy tới.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên căng thẳng, sợ chọc Nghiêm Túc mất hứng.
Vừa nghe đối phương hỏi như vậy, ông mau chóng trả lời: "Việc này phải xem mức độ chuẩn bị nguyên liệu khó dễ thế nào, bình thường nhanh nhanh một chút thì hai mươi phút, chậm một chút thì khoảng bốn mươi phút, tối đa không quá một tiếng."
"Vậy nội trong năm phút đồng hồ có thể đưa đến không?"
"Năm phút đồng hồ?" Quản lý nghĩ nghĩ, lắc đầu nói, "Việc này thì khó quá, cơ bản là không thể."
Nghiêm Túc còn muốn nói thêm gì đó, lại thấy hai mắt quản lý sáng lên, chỉ vào màn hình muốn nói gì đó nhưng không nói ra được.
Anh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một cảnh làm cho người ta bất an.
Người mặc đồng phục nhân viên vừa đi vào phòng kia kéo một người khác ra khỏi phòng.
Xem ra người mà hắn đang ôm trong lòng là một cô gái, hơn nữa, bóng dáng còn vô cùng giống Phương Châm.
Nghiêm Túc rùng mình, lại gần một chút cẩn thận nhìn chăm chú.
Nhân viên kia giống như đã có chuẩn bị từ sớm, bất luận là lúc nãy đến đây hay là lúc này đi ra khỏi cửa, từ đầu đến cuối đều cúi đầu.
Độ nét của camera khách sạn cũng không cao, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra một ít bóng dáng, không cách nào nhìn thấy rõ mặt người nọ.
Đoàn Vịnh Thi cũng ở bên cạnh nhìn xem, sau khi thấy một màn như vậy thì kêu lên: "Đây là xảy chuyện gì vậy, người nọ là kẻ bắt cóc sao?"
Hai chữ này vừa thoát ra, mọi người ở đây đều giật mình.
Lệ Tinh là khách sạn quốc tế, mấy năm trước sự kiện xuất hiện người chết đã gây ầm ĩ xôn xao.
Nếu hôm nay trong khách sạn lại xuất hiện vụ bắt cóc, thật không biết sẽ gây ồn ào ra sao nữa.
Huống chi, người bị bắt đi còn là bạn của Nghiêm tiên sinh.
Khác với vẻ hoảng sợ của những người khác, vẻ mặt Nghiêm Túc vẫn như thường.
Nhưng nội tâm anh dĩ nhiên là đang dời sông lấp biển, không cách gì kiềm chế được.
Có người dám trói Phương Châm bắt đi ngay dưới mí mắt của anh, mà anh còn chẳng biết người kia là ai, dễ nhận thấy đối thủ là có chuẩn bị mà đến, thậm chí còn rất rõ ràng hành tung của đám người bọn họ.
Phản ứng đầu tiên của anh chính là, nhất định có người ở trong nội bộ khách sạn tham gia.
Bất kể nhân viên kia có là người của khách sạn hay không, phía sau hắn nhất định còn có người khác giúp đỡ.
Nghiêm Túc gọi cho quầy lễ tân một lần nữa, hỏi về chuyện đến đưa cơm cho Phương Châm.
Nhân viên quầy lễ tân kiểm tra một chút rồi trả lời anh, nhân viên đưa cơm cho Phương Châm đã đến, nhưng ấn chuông cửa hồi lâu mà không có ai ra mở cả, nhân viên đó chỉ có thể đẩy xe thức ăn quay về.
Nghe đến đây, trong lòng Nghiêm Túc đã có một chút khái niệm.
Người đầu tiên tới đưa cớm cho Phương Châm chắc chắn nhân viên khách sạn, hắn chẳng qua là giả mạo nhân đưa cơm lừa Phương Châm mở cửa, mượn cơ hội bắt cô đi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Nghiêm Túc nhíu mày trầm tư, muốn tìm cho ra đầu mối, lại nghe Đoàn Vịnh Thi ở một bên gọi: "Là Vương Tử, Nghiêm Túc anh mau nhìn đi, là Vương Tử chạy ra kìa."
Nghiêm Túc lập tức nhìn về phía màn hình, chỉ thấy thân hình nho nhỏ của Vương Tử chạy từ trong phòng ra, bước chân có chút hỗn loạn, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước.
Cuối cùng, cậu biến mất ở cuối hành lang, từ đầu tới cuối không quá hơn mười giây.
Có thể thấy Vương Tử chạy rất vội, hình như là đang muốn tìm người giúp đỡ.
Nghiêm Túc lập tức nói bảo an tìm một camera khác, xem xem sau khi rời khỏi hành lang, Vương Tử đi đâu.
Trong video, từ phía cuối hành lang, Vương Tử rẽ vào chạy tới, vừa chạy vài bước thì có một người đàn ông trẻ tuổi vọt tới bên cạnh, không nói gì bắt lấy Vương Tử khiêng trên vai, mặc cho thằng bé liều mạng giãy dụa hắn cũng không buông ra, thừa dịp bốn bề vắng lặng thì ôm Vương Tử đi mất.
Nhìn đến đây, Đoàn Vịnh Thi lần nữa kêu to: "Nghiêm Túc, Vương Tử bị bắt cóc rồi."
"Chỉ sợ là Phương Châm và Vương Tử đều bị người ta bắt cóc."
Nhưng có một điều Nghiêm Túc cảm thấy có chút kỳ quái.
Phương Châm và Vương Tử vậy mà không phải đồng thời bị bắt đi.
Anh có tính sơ qua thời gian, từ khi Phương Châm bị mang đi khỏi phòng đến khi Vương Tử chạy đến, cách nhau khoảng năm phút đồng hồ.
Cứ coi như kẻ bắt cóc một lần chỉ có thể khống chế một người, nhưng nếu hắn có đồng bọn, thì cũng có thể đi vào phòng hỗ trợ, hoặc là canh giữ ngoài cửa, sau khi Vương Tử vừa chạy ra sẽ mang nó đi.
Nhưng người sau lại không có, hắn bắt cóc Vương Tử ở một đầu khác của hành lang, hơn nữa cách thức có nhiều chỗ khác với người trước đó.
Ví dụ như, người trước làm Phương Châm bất tỉnh rồi mới mang ra khỏi phòng, Vương Tử lại hoàn toàn tỉnh táo khi bị bắt đi.
Hơn nữa, người trước hành sự tương đối cẩn thận, từ đầu tới cuối đều không để camera quay lại mặt của hắn.
Người sau lại tương đối qua loa, sau khi bắt thằng bé còn nhìn đông tới nhìn tây cả buổi trời, gương mặt kia hoàn toàn bị phơi bày trên màn hình.
Người sau này cho Nghiêm Túc cảm giác không giống một kế hoạch bắt cóc được thiết kế tỉ mỉ, ngược lại càng như là nhất thời thấy thằng bé rồi nảy ra ý bắt cóc.
Vì đã thấy được khuôn mặt, Nghiêm Túc liền hỏi Đoàn Vịnh Thi: "Cô quen người này không?"
Đoàn Vịnh Thi tiến gần đến màn hình nhìn hồi lâu, lầm bầm trả lời: "Hình như có chút nhìn quen quen."
"Cô nhìn kỹ một chút xem, có lẽ hắn là người quen của cô thì sao."
"Người tôi quen biết rất nhiều.
Khuôn mặt của người này tôi chắc chắn không nhớ, nhưng thân hình của hắn, có phần gầy yếu mỏng manh, ngược lại rất giống một người đặc biệt."
"Ai?"
"Là ba ruột của Vương Tử.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...