Dù trong sinh hoạt hay công việc Viên Mộc đều thích tiến hành theo quy luật.
Cậu có thói quen làm việc gì cũng có một thời gian biểu cụ thể, ví dụ như buổi sáng rời giường lúc nào, sau khi rời giường thì làm cái gì trước cái gì sau, ăn gì cho bữa sáng, rồi đọc báo gì.
Dựa vào lịch trình sắp xếp ngày hôm sau, cậu sẽ chọn sẵn một bộ quần áo chỉn chu, chắc chắn mình sẽ hoàn thành trong khoảng thời gian đã dự tính cho mỗi việc.
Bởi vì có thói quen tốt này, nên dù cậu còn trẻ đã có thể đảm nhiệm chức vị quan trong bên cạnh Nghiêm Túc, gần như là trên vạn người dưới một người ở Thâm Lam.
Cậu vừa cẩn thận chăm chỉ vừa gọn gàng ngăn nắp, nên cả những vị trong hội đồng quản trị của Nghiêm Túc cũng khá hài lòng.
Không chỉ cấp trên tán thưởng cậu, mà phái nữ trong công ty cũng ngưỡng mộ cậu nhiều như cá diếc sang sông.
(người mù quáng chạy theo mốt)
Vẻ ngoài của Viên Mộc rất khá, ngũ quan rõ ràng, làn da trắng nõn, là một trai đẹp chất lượng cao, vóc dáng vừa vặn một mét tám, mỗi ngày đi làm đều áo sơmi cà vạt âu phục quần tây chỉnh tề, từ tổng thể đến chi tiết đều không tìm ra được một khuyết điểm.
Thỉnh thoảng cậu cũng thích thay đổi đôi chút, mang một cặp kính không gọng bằng phẳng, càng tăng thêm mấy phần khí chất nho nhã.
Một người đàn ông như vậy, bề ngoài xuất sắc lại có năng lực không tầm thường, thêm vào đó là lương bổng của cậu cũng khá cao, thậm chí Nghiêm Túc còn cho cậu một phần cổ phần danh nghĩa* của Thâm Lam, hàng năm chỉ tính riêng chia hoa hồng thôi đã có thể thu hút con mắt của những cô gái ham tiền rồi.
* Cổ phần không góp vốn mà được chia lãi
Một người đàn ông hơn người như vậy được phái nữ yêu thích là chuyện không thể bình thường hơn.
Nhưng dù những cô gái yêu mến cậu từ nhỏ đến lớn có thể lấp đầy quảng trường của Thâm Lam thì Viên Mộc vẫn chưa yêu bao giờ.
Lúc còn nhỏ, cậu là học sinh xuất sắc của trường, mỗi ngày ngoài chuyện sách vở thì chỉ quan tâm đến các hoạt động thể thao, trong mắt cậu, bạn học nữ và bạn học nam cũng chẳng có gì khác biệt.
Cậu có thể cùng thảo luận bài tập với các bạn nữ, cùng tham gia các hoạt động nhà trường tổ chức, cũng có thể cùng ăn cơm thậm chí là đưa các bạn nữ về nhà, nhưng cậu chưa bao giờ có cảm giác say nắng bất kì một cô gái đặc biệt nào.
Đừng nói là say nắng, có cảm tình thôi cũng chưa bao giờ.
Lúc nhỏ, Viên Mộc không hiểu những thứ này, cậu chỉ cảm thấy do mình chưa gặp được người con gái làm cậu rung động thôi.
Dù sao trong trường trung học số một của tỉnh đều là những học sinh có thành tích không tệ, một cô gái vừa học giỏi vừa biết cách ăn mặc cũng không nhiều lắm, thêm vào đó nhà trường còn quản lí rất nghiêm, phần các bạn nữ đều mặc đồng phục, tươi tắn có thừa nhưng lại không đủ xinh đẹp, Viên Mộc cảm thấy mình không sao có hứng nổi với các cô bạn cũng là chuyện rất bình thường.
Sau này, cậu thi đậu đại học danh tiếng, tầm mắt được mở rộng hơn trước rất nhiều, cũng đã thấy được các loại mỹ nữ lẳng lơ, béo, gầy đầy đủ.
Có phần không thể không thừa nhận là quả thật rất xinh đẹp, gần như không có khuyết điểm.
Trong những cô gái xinh đẹp kia, không thiếu người có cảm tình với cậu, muốn tiến thêm một bước với cậu.
Lúc ấy, bạn bè của cậu thấy rằng, một nhân vật lợi hại như cậu hoàn toàn dư khả năng kết đôi với hoa khôi của trường.
Nhưng Viên Mộc vẫn không yêu đương gì.
Cậu nhìn những khuôn mặt tinh xảo kia lại chẳng có chút hứng thú nào cả.
Viên Mộc là một người rất thông minh, người thông minh hiểu được rất nhiều.
Sau một lần từ chối sự theo đuổi của hoa khôi, trên đường trở về kí túc xá, lần đầu tiên Viên Mộc nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề: cuối cùng là cậu có thích con gái không vậy?
Trước đây cậu không nghĩ tới vấn đê này, cậu cảm thấy đáp án là chắc chắn trăm phần trăm.
Nhưng từ buổi tối đó, cậu có cảm giác suy nghĩ của mình đang dần dần thay đổi.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng cậu bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Người khiến cậu yêu khắc cốt ghi tâm chắc chắn chưa xuất hiện, nhưng cũng không có nghĩa người kia nhất định phải là nữ.
Từ xưa tới nay, cậu bị ảnh hưởng bởi quan niệm yêu đương truyền thống, đến mức cậu chỉ đặt sự chú ý trên người các cô gái.
Cậu không để ý đến một vấn đề, có lẽ không phải là những cô gái kia không tốt, mà căn bản là do bản thân cậu không giống phần lớn nam giới bình thường khác.
Sau khi ý thức được việc này, Viên Mộc từng bị khiếp sợ trong thời gian ngắn.
Cậu đứng dưới ánh đèn đường chống cằm nhíu mày trầm tư, những người xa lạ đi qua nhìn lại chỉ cảm thấy cậu là một pho tượng vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng Viên Mộc không hề phát giác những ánh mắt kia, cậu vội vàng làm rõ suy nghĩ của mình, ổn định dòng cảm xúc mãnh liệt này.
Khoảng năm phút sau, cậu tỉnh tảo lại, đồng thời vô cùng bình tĩnh tiếp nhận thực tế này.
Bởi vì cậu biết, nếu như mình thật sự thích nam giới, dù bối rối thế nào hay tức giận cái gì cũng chẳng được lợi ích gì.
Đây là đặc tính từ trong gien rồi, dựa vào ý chí con người thì căn bản là không có cách gì bỏ đi được.
Đã đi không được, không bằng cứ thản nhiên tiếp nhận.
Tại thời điểm đó, Viên Mộc cũng không chắc chắn trăm phần trăm xu hướng giới tính của mình.
Dù sao đã sống trên đời hai mươi năm, dù cậu chưa bao giờ thích nữ giới thì cũng chưa rung động với nam giới bao giờ.
Bây giờ nói chuyện này còn hơi sớm.
Thế là cậu lắc lắc đầu trong gió đêm, về ký túc xá tắm rửa đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cậu liền quên mất chuyện này.
Nhưng một khi chiếc hộp Pandora đã mở ra, muốn đóng lại sẽ rất khó.
Không lâu lắm sau khi ý thức đến khả năng mình thích nam giới, Viên Mộc liền có cơ hội tự mình nghiệm chứng.
Khi đó đã gần tháng bảy, tới thời điểm phải tốt nghiệp.
Lúc ấy Viên Mộc mới chỉ là sinh viên năm hai, nhưng đã có quan hệ không tệ với các đàn anh năm tư trong trường.
Đám học trưởng bọn họ âm thầm tổ chức một bữa cơm chia tay nho nhỏ, cũng gọi cậu tới.
Bầu không khí hôm đó vừa vui vẻ lại vừa bi thương, mười mấy cậu con trai đặt một phòng bao, lại gọi thêm một két bia, gọi thức ăn đầy bàn vừa ăn vừa uống, vô cùng huyên náo.
Mặc dù Viên Mộc không cảm nhận được cảm giác bi thương khi tốt nghiệp, nhưng vì cũng hơi không nỡ chia tay đám học trưởng bọn họ nên mọi người khuyên bảo một hồi cậu cũng uống không ít.
Sau này cậu cẩn thận nhớ kĩ lại, đêm hôm đó, cậu đã uống ít nhất năm chai bia, cũng coi như là phá kỉ lục không uống bia trước nay của cậu.
Người vừa uống rượu cảm xúc liền dâng trào, đám học trưởng bọn họ uống còn dữ dội hơn cậu.
Một hai người ngồi sát bên Viên Mộc cầm chai rượu trong tay căn dặn cậu, một mặt muốn cậu làm thật tốt công việc trong hội sinh viên, mặt khác lại dặn cậu để ý các nhóm đàn em, đừng để cái bọn điên khùng ngoài trường bắt nạt.
Có một đàn anh cao lớn mập mạp cười xấu xa đập bả vai cậu nói: "Viên Mộc à, cậu phải biết, đàn chị của các cậu, em gái khoa dưới cũng là của các cậu, lúc cần thiết các em trai khoa dưới cũng là của các cậu.
Cho nên trách nhiệm gánh trên vai rất nặng đấy."
Lời này vừa nói ra cả đám người cười ha ha, Viên Mộc cũng cười theo bọn họ.
Mọi người sau khi cười xong lại bắt đầu cụng ly, nhanh chóng xử hết một két bia.
Viên Mộc uống nhiều đầu hơi choáng váng, liền dựa vào vào ghế sô pha trong phòng bao nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kết quả đang mơ màng thì cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh, mở mắt ra xem thì thấy một đàn anh họ Hạ.
Vóc dáng người đàn anh họ Hạ này cao lớn, cơ thể cường tráng, một thân quần áo, mỗi lần chơi bóng rổ đều để trần hai cánh tay, tư thế hiên ngang kia luôn kích động một đám "sắc nữ" hét ầm ầm.
Đêm hôm đó anh ta cũng uống khá nhiều, đi tới ôm lấy bả vai Viên Mộc như bạn bè thân thiết.
Viên Mộc cũng không đẩy anh ta ra, nhớ lại chuyện trước đây câu được câu chăng nói chuyện với anh ta.
Nói xong câu cuối cùng, đầu anh ta hơi váng, liền dựa trên vai Viên Mộc nhẹ nhàng kề tai cậu nói nhỏ.
Chuyện này vốn không phải là việc gì ghê gớm, mặc dù Viên Mộc kĩ tính nhưng cũng không quá mất tự nhiên, nên cậu không đẩy đàn anh ra.
Mà chuyện khiến cậu không nghĩ tới chính là, khi đàn anh mang theo một thân sặc mùi rượu bay vào mũi cậu, cả người cậu không kìm chế được co rúm lại.
Loại cảm giác này chưa xảy ra bao giờ, cậu lập tức cứng đờ, đối phương nói với cậu cái gì cậu hoàn toàn không nghe thấy.
Từ đầu tới cuối cậu đều chìm trong cảm giác này.
Cậu mơ hồ hiểu sự co rúm này là gì, nhưng cũng không chắc chắn.
Để chứng minh cho suy nghĩ này của mình, cậu không giữ khoảng cách với đàn anh đó nữa, cứ như vậy cậu tùy ý nhẹ nhàng thì thầm vào tai của anh ta.
Khi hơi thở đối phương thổi tới tai cậu, cậu phát hiện thân thể của mình rõ ràng có biến hóa.
Cảm giác co rúm kia lại càng thêm mãnh liệt hơn, bộ phận nào đó ở nửa người dưới cũng bắt đầu trở nên cương cứng, tựa như trong nháy mắt, tác dụng của cồn chạy khắp trong các mạch máu, đến mức đầu của cậu trở nên càng lúc càng choáng, đến cuối cùng hai mắt nhìn đồ vật đều lung lay.
Cũng chính là từ đêm hôm đó, Viên Mộc hiểu rõ, mình khác với đại đa số đàn ông.
Cơ thể cậu không hề có phản ứng với một cô gái nóng bỏng, nhưng lại có một tình cảm khác biệt với cơ thể cường tráng của đàn ông.
Đồng thời cậu còn ý thức được, nếu như cậu thật sự ở bên một người đàn ông, trên phương diện XXOO, cậu sẽ là người tiếp nhận chứ không phải người cho đi.
Sau khi hiểu rõ tình trạng của mình, cảm xúc của Viên Mộc hơi uể oải.
Dù sao cậu cũng là đàn ông, cũng có ý muốn chinh phục và dục vọng tấn công.
Bị động tiếp nhận một người đàn ông khác mang đến khoái cảm làm cậu hơi không biết nói gì.
Nhưng phản ứng sinh lý chính là phản ứng sinh lý, dù thế nào đi nữa cũng vậy thôi.
Cậu đã đọc nhiều sách nên cũng hiểu rõ chuyện này, sau đó nghĩ thoáng hơn cậu biết rằng không còn cách nào, liền dứt khoát vui vẻ tiếp nhận.
Làm một người đồng tính thẳng thắn vô tư dù sao cũng tốt hơn làm một người đàn ông căn bã che che giấu giấu hại đời các cô gái.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng về việc này, cuộc sống của cậu lại đi vào quỹ đạo.
Nhưng làm cậu không ngờ chính là, ngoại trừ một lần say rượu mất khống chế kia ra, cậu không hề có cảm giác yêu đương với bất kỳ một người đàn ông nào.
Cậu trở thành một người đã không thích con gái lại không thân thiết với con trai.
Đương nhiên qua nhiều năm như vậy, cậu đã từng nảy sinh thiện cảm rất nhỏ với hai người đàn ông.
Những người đàn giống như đàn anh họ Hạ năm đó, thân hình cao lớn cơ thể cân xứng, nho nhã lễ độ diện mạo xuất chúng, thì tùy tiện kéo ra ngoài là có thể dẫn tới một đống lời ca ngợi là đối tượng hoàn hảo để kết hôn.
Viên Mộc cũng từng rung động, nhưng tình cảm này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, khi cậu còn chưa nghĩ ra việc có nên tiến gần thêm một bước không thì cái cảm giác này lại biến mất một cách kì diệu.
Trong kinh nghiệm sống ba mươi năm qua của cậu, chuyện yêu đương này đúng là xa lạ.
Cậu biết mình thích đàn ông, nhưng đến cùng đi đâu để tìm một người đàn ông làm cậu yêu đến chết đi sống lại, lại thành một vấn đề rất nan giải.
Khi vừa mới đi theo Nghiêm Túc, cậu cho là mình sẽ yêu đối phương.
Bởi vì Nghiêm Túc vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của mình, đồng thời năng lực tốt, tốt hơn rất nhiều lần so với bất kì người đàn ông nào cậu đã từng gặp.
Nhưng làm cậu ngoài ý muốn chính là, cậu không hề nảy sinh tình cảm như vậy với Nghiêm Túc.
Giữa bọn họ chỉ có tình anh em thuần túy, không trộn lẫn bất kì tình cảm nào khác.
Thậm chí sau này có một lần Nghiêm Túc biết xu hướng giới tính của cậu, nửa đùa nửa thật hỏi chuyện cậu có thích anh không, cậu cố gắng tập trung suy nghĩ hồi lâu, cho ra một đáp án kiên định là "no" .
Nghiêm Túc không phải là người cậu muốn tìm, điều này thì cậu tin chắc.
Nhưng rõ ràng điểm này thì cậu lại có hơi chút nghi hoặc, một người phù hợp với yêu cầu của cậu như thế thậm chí còn là một người đàn ông xuất sắc hơn so với những gì cậu nghĩ tới, cũng không làm cậu xao động, vậy rốt cuộc cậu muốn tìm người như thế nào?
Hay là thật ra cậu cũng chẳng hề thích đàn ông, hay cậu mắc bệnh lãnh cảm, chỉ có thể sống độc thân cô độc hết quãng đời còn lại?
Viên Mộc nhất thời nghĩ mãi không ra vấn đề này, chỉ có thể tạm thời để sang một bên không nghĩ tới nó nữa.
Cuộc sống của cậu ngập trong công việc, cứ như thật sự không có thời gian lo lắng đến vấn đề tình cảm cá nhân.
Có đôi khi cậu cũng sẽ nghĩ, nếu như cậu yêu đương, còn có thể duy trì quy luật sinh hoạt như bây giờ sao? Có phải người kia sẽ làm rối tung tất cả những kế hoạch của cậu, quấy cho cuộc sống của cậu trở nên bừa bãi?
Nếu thật là như vậy, cậu ngược lại tình nguyện giống như bây giờ, một mình đến già là được rồi.
Cậu không thiếu tiền cũng không thiếu bạn bè, mỗi ngày ngoại trừ khối lượng công việc khổng lồ thì thỉnh thoảng cũng sẽ bớt thì giờ ăn với bạn bè một bữa cơm.
Nhưng cậu có thói quen, bình thường trước mười giờ sẽ nhất định về nhà đi ngủ, vì ngủ không đủ giấc thì hiệu quả làm việc của ngày hôm sau sẽ giảm xuống, chừng như giảm xuống một nửa.
Thế là lập tức có người bạn trêu cậu là cổ hủ, y như ông già bảy tám mươi tuổi, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống như kế hoạch, ngay cả một điểm trái với bình thường cũng không có.
Viên Mộc lại cảm thấy như này rất tốt, có một loại cảm giác thỏa mãn hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.
Nhưng kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc bị làm rối loạn.
Như buổi tối hôm nay, Viên Mộc không thể không từ bỏ ý định kế ở nhà xem đá bóng, cậu phải chạy tới một quán rượu ở Thành Đông tiếp khách hàng uống rượu.
Đây là khách hàng lớn của Thâm Lam, người ta hiếm khi nể mặt làm chủ mời uống rượu, Viên Mộc không thể không tới.
Mấu chốt là tên vương bát đản Nghiêm Túc này quá tự nhiên, những trường hợp như này nên là anh tới, kết quả anh nói muốn về nhà chơi với vợ con, còn muốn nhân tiện chế tạo bảo bảo, chuyện phí sức tốn thời gian như vậy trực tiếp giao cho cậu.
Cậu còn rõ ràng nhớ kỹ khi Nghiêm Túc đi ra khỏi văn phòng thì nhìn nét mặt của hắn, còn lời nói kia của anh: "Dù sao đời này cậu cũng không biết chế tạo bảo bảo, tâm tình vú em cậu không hiểu đâu."
Người luôn nhã nhặn nghiêm túc như Viên Mộc suýt chút nữa đã cầm lấy cái chặn giấy trên bàn ném vào người Nghiêm Túc.
Cái gọi là người khác phái không có nhân tính chính là đây.
Nghĩ tới đây Viên Mộc không khỏi có hơi buồn bực, một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Khách hàng lớn ở bên cạnh thấy cậu uống rất hào hứng liền dứt khoát rót thêm cho cậu một ly.
Viên Mộc hôm nay cũng không biết bị làm sao, bình thường cảm thấy hương vị của rượu chẳng ra sao cả, hôm nay lại uống rất hăng, một hơi cạn sạch ba bốn ly.
Tửu lượng của Viên Mộc không được tốt lắm, lại còn uống vội vàng, không bao lâu sau hơi rượu bốc lên, đầu bắt đầu choáng váng.
Cậu sợ cứ ở trong phòng bao sẽ khó chịu, liền tìm cớ đi ra ngoài, nhân tiện hít thở chút không khí mát lạnh để đầu óc tỉnh táo hơn.
Nhân viên phục vụ đứng đầy hai bên hành lành bên ngoài phòng, thấy cậu đi ra liền xoay người gật đầu chào hỏi cậu.
Viên Mộc nghĩ nghĩ lại không đi đến toilet, đi vòng ra hoa viên nhỏ bên ngoài, tìm kiếm hồi lâu móc hộp thuốc lá trong túi ra, do dự có nên rút một điếu không.
Cậu không thích hút thuốc, nhưng trong chuyện làm ăn thì có một số việc không thể nào tránh khỏi, giống như uống rượu vậy.
Nhưng hôm nay cậu cảm thấy mình có hơi lạ lạ, không những muốn uống rượu, ngay cả thuốc lá cũng muốn hút mấy điếu.
Là bị thằng cha Nghiêm Túc kia ân ái với vợ kích thích sao?
Viên Mộc đã qua ba mươi tuổi, trong nhà đã vội vàng thúc giục cậu rồi, nhưng cậu lại chẳng có cách gì đưa một người con dâu về.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, tâm tình Viên Mộc lại thay đổi ít nhiều.
Trong gió đêm, cầu cầm điếu thuốc ngơ ngẩn nhìn đến thất thần, bất thình lình trước mắt lóe lên.
Cậu tập trung nhìn lại, phát hiện là một người đàn ông giơ bật lửa đến trước mặt cậu, hiển nhiên là muốn giúp cậu đốt thuốc.
Viên Mộc không từ chối, nở nụ cười với đối phương, liền đưa điếu thuốc tới.
Trong nháy mắt đó, nhờ vào ánh lửa, cậu thấy rõ dáng vẻ của người kia.
Vóc dáng cao hơn cậu nửa cái đầu, ăn mặc tương đối tùy ý, râu ria trên mặt cũng không cạo sạch, tóc dài hơn cậu một chút, cả người mang theo hơi thở lưu manh bất cần đời.
Viên Mộc lập tức nhìn ra được, người đàn ông không cùng một dạng với cậu.
Cậu là vì làm ăn nên mới đến xã giao, mà người này hiển nhiên là khách quen của nơi này, nhìn bộ dạng thì chắc là đến để trêu chọc.
Nghĩ tới đây, Viên Mộc lui về sau nửa bước theo bản năng, sau khi nói cảm ơn với đối phương thì xoay người rời đi.
Trong lòng cậu không thích kiểu người này, lộn xộn lại hơi có vẻ lôi thôi, là kiểu mà cậu không tán thưởng nhất.
Bởi vì bản năng muốn tránh người đàn ông kia, Viên Mộc ngay cả khói cũng không nhả, vội vàng rít hai hơi liền dập thuốc quay về phòng bao.
Kết quả đi vào lại bị người ta lôi kéo mời rượu, cậu từ chối không xong lại phải uống mấy ly, ý thức dần dần mơ hồ.
Cậu ngồi trên ghế sô pha nhìn bóng người càng ngày càng mơ hồ trước mắt, luôn cảm thấy trần nhà giống như là gần trong gang tấc.
Có người ghé vào lỗ tai cậu nói chuyện, tựa hồ còn có người đỡ cậu ra cửa, nhưng tất cả chuyện tiếp theo cậu đều không nhớ được.
Trong ấn tượng tựa hồ nghe thấy âm thanh cãi vã huyên náo, nhưng thanh âm này cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh cậu đã rơi vào một mảnh tối tăm, khi tỉnh lại cậu phát hiện mình đang nằm trong phòng.
Viên Mộc có hơi sửng sốt, lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà tới mấy phút.
Trong mấy phút này cậu cố nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua, lại phát hiện trong đầu trống rỗng, chả nghĩ ra chuyện gì cả.
Nhưng cậu biết chắc chắn đã có người đưa mình về.
Tối hôm qua cậu uống quá nhiều, ngay cả đi đứng cũng khó khăn thì không thể nào tự mình lái xe về được.
Cậu đưa tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, muốn làm dịu cơn đau dầu sau khi say rượu.
Kết quả khẽ vươn tay lại không cẩn thận chạm phải một thứ bên cạnh, làm cậu hơi sửng sốt.
Viên Mộc nghiêng đầu nhìn sang nửa giường bên cạnh, một khối chăn mền nhô cao, rõ ràng là một con người, lại nhìn lên phía trên, cậu kinh ngạc phát hiện trên gối đầu bên cạnh thế mà có một cái đầu đang nằm.
Mái tóc màu đen kia cực kì chói mắt, Viên Mộc lập tức tỉnh táo lại, cấp tốc vén chăn lên nhảy xuống giường.
Mặc dù đây là giường của cậu, nhưng cậu vẫn không thích ngủ chung với người lạ.
Khi cậu nhảy xuống giường mới phát hiện trên người mình mặc áo ngủ, bộ quần áo tối hôm qua mặc bị ném vào một bên trên ghế sa lon, chắc chắn là có người đã thay cho cậu.
Dù bây giờ Viên Mộc chưa tỉnh rượu lắm, cậu cũng hiểu rõ bộ quần áo này là ai thay cho mình.
Vì chuyện đó mà trong lòng cậu không khỏi buồn nôn một trận, cậu lập tức đưa tay mở cúc áo ngủ.
Mở được hai cái thì cậu cảm thấy không đúng lắm, dừng tay lại vòng qua phía bên kia giường xem người kia là ai.
Người kia đắp chăn kín mít cả người, chỉ lộ ra một cái đầu.
Tóc lòa xòa rơi trên mặt hắn, trong chốc lát Viên Mộc nhìn không rõ vẻ mặt của người kia.
Thế là cậu cúi người đưa tay đẩy tóc của người kia ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia nửa phút.
Sau ba mươi giây trong lòng Viên Mộc giật mình, rốt cục cũng nhận ra người kia.
Lại là người đàn ông đêm qua đã đốt thuốc cho cậu ở quán bar.
Phát hiện bất ngờ này làm cho một người luôn nghiêm túc không lo sợ điều gì có hơi giật mình không thôi.
Người đàn ông này sao lại biết địa chỉ nhà cậu?
Đại não Viên Mộc dùng tốc độ nhanh gấp đôi so với người bình thường điên cuồng phân tích suy đoán.
Chuyện này trên cơ bản chỉ có hai khả năng, một là cậu uống rượu say kéo người ta về đây, hai là người này gặp cậu uống rượu say thì chủ động xông tới.
Về cơ bản thì khả năng đầu không khả thi.
Viên Mộc hiểu rõ mình, mặc dù cậu thích đàn ông, nhưng người đàn ông siêu bẩn lộn xộn trước mắt này tuyệt đối không hợp với gu của cậu.
Ngay cả dạng như Nghiêm Túc cậu còn không có cảm giác, sao có thể để ý loại rác rưởi này cơ chứ.
Vậy cũng chỉ có thể là khả năng thứ hai.
Nghĩ tới điểm này, trong lòng Viên Mộc giật mình, lại cúi đầu nhìn một thân đồ ngủ sạch sẽ trên người mình, không nhịn được cơn giận, không nói nhiều giơ chân lên đá với người đàn ông kia.
Người đàn ông đang ngủ rất ngon, bất thình lình bị người ta đạp mạnh một cái, anh ta liền trực tiếp bọc lấy chăn lộn một vòng trên giường Viên Mộc, hừ hừ hai tiếng lại ngủ tiếp.
Viên Mộc cảm thấy mình hiếm khi mất kiểm soát như này.
Trong ấn tượng từ trước đến nay không ai có thể làm cậu tức giận như vậy.
Nếu để Nghiêm Túc biết bây giờ cậu giống như một cái đầu rồng phun lửa nhìn mình chằm chằm tên rác rưởi bọc mền nằm trên giường, đối phương nhất định sẽ cười đau bụng.
Người đàn ông này rất đáng ghét.
Viên Mộc thấy lần này không đạp cho anh ta tỉnh được thì dứt khoát nhảy lên giường nhấc chân lần nữa.
Lần này cậu dùng hết khí lực toàn thân, hung hăng đạp một cước làm người đó và chăn mền rơi hết xuống giường.
Sau một tiếng "Phanh" vang dội, người trong chăn rốt cục cũng có một chút phản ứng, mơ mơ màng màng mở mắt.
Bộ dáng kia của anh ta nhìn qua có chút đáng thương, Viên Mộc không nhịn được nghĩ có phải mình đã quá nặng chân hay không.
Nhưng cậu đã nhanh chóng tìm lại được lý do tức giận của mình.
Một tên đàn ông bẩn thỉu lại dám ngủ trên giường của cậu, mấu chốt là anh ta còn thay đồ ngủ cho cậu.
Viên Mộc cảm thấy chỉ riêng đổi ga giường vỏ chăn và áo ngủ đã không đủ để xoa dịu cơn tức giận trong lòng cậu, bây giờ cậu chỉ muốn cởi sạch đồ rồi tranh thủ thời gian ngâm nước tắm rửa một phen, phải dùng hết một bình sữa tắm mới được, rồi nhân tiện tìm một đội thợ đến sửa chữa lại mỗi một tấc không gian trong căn phòng của cậu thậm chí sửa luôn tên đàn ông này cũng được.
Người đàn ông kia còn hơi bối rối, chớp hai con mắt nhìn chằm chằm con "Rồng phun lửa" trước mặt, nửa ngày sau mới phản ứng được: "Chào buổi sáng, cậu tỉnh rồi à."
Đối mặt với sự nhiệt tình của đối phương, Viên Mộc chỉ phun ra một chữ: "Cút!"
Sau khi phun ra chữ này lại cảm thấy có chút không ổn, cảm giác này sao giống như phản ứng của khuê nữ sau khi bị người ta chiếm tiện nghi vậy?
Khi Viên Mộc đang trong cơn suy tư thì người đàn ông kia đã bỏ hết chăn mền ra, đứng thẳng tắp trước mặt cậu.
Anh ta cao hơn so với Viên Mộc, từ trên cao nhìn xuống rất có khí thế, tựa như cái cảm giác bất cần đời trên người lập tức biến mất.
Viên Mộc cũng không sợ, ngẩng đầu trừng lại, đồng thời lặp lại: "Mời anh nhanh chóng rời khỏi nhà tôi."
"A." Người đàn ông cười, biểu lộ mười phần khinh thường.
Anh ta híp mắt cẩn thận nhìn chằm chằm Viên Mộc thật lâu, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay của đối phương.
Viên Mộc giật mình, liền muốn giãy ra theo bản năng.
Không ngờ sức lực của đối phương rất lớn, cậu hơi không thoát ra được.
Thế là cậu cấp tốc thay đổi chiến lược, nhấc chân đá vào đầu gối người kia.
Chỉ nghe đối phương rên khẽ một tiếng, tay chẳng những không buông ra mà còn siết chặt hơn.
"Có cá tính đấy." Người đàn ông giật giật khóe miệng, vừa dùng lực kéo tay Viên Mộc đến trước mặt mình, trực tiếp đặt trên trán, "Chỗ này của tôi còn chưa khô máu, mà cậu liền muốn đuổi tôi đi sao? Sớm biết cậu là người vong ân phụ nghĩa như thế, tối hôm qua đúng ra không nên cứu cậu cho rồi."
"Anh đã cứu tôi?"
"Nếu không phải tôi, bây giờ chắc cậu đang nằm trên giưỡng của một gã đàn ông bụng phệ nào đó rồi ấy chứ, làm không tốt có khi còn không dậy nổi khỏi giường."
Trong đầu Viên Mộc cấp tốc xuất hiện cảnh tượng đó, buồn nôn đến mức cậu muốn ói hết ra.
Sau khi rõ ràng chuyện cậu không bài xích việc xảy ra quan hệ với đàn ông nhưng bị một người đàn ông làm mình buồn nôn cưỡng gian lại là một chuyện khác.
Cậu không nhịn được sợ run cả người, ngữ khí chậm lại: "Tối hôm qua...!Cám ơn anh."
"Không sao, ai bảo tôi liếc mắt thấy cậu chứ.
Hết cách rồi, liều mạng chịu đánh một chai rượu cũng phải giành lại cậu mới được."
Viên Mộc nghĩ thầm sao một chai này không đập chết anh ta luôn đi, thật là tiếc quá đi.
Người đàn ông lập tức hiểu thấu tâm tư cậu từ những biểu lộ gương mặt cậu, lại cười xán lạn hơn: "Khó trách mọi người đều nói dáng dấp càng xinh đẹp thì độc tính càng mạnh.
Nhìn không ra cậu nhã nhặn như vậy mà nội tâm lại đen tối như thế.
Cứ như vậy không phải đã tiễn ân nhân cứu mạng của cậu về trời rồi sao?"
Viên Mộc không nhiều lời với anh ta, sau khi cố thoát khỏi sự khống chế của đối phương nói: "Anh nói anh đã cứu tôi, có bằng chứng không?"
"Vết thương trên đầu tôi chính là bằng chứng." Người đàn ông vừa nói vừa vén tóc trên trán lên, chỉ vào cái băng gạc trên trán, "Máu cũng chưa khô lắm, có muốn kiểm tra thật giả không."
Thấy Viên Mộc hình như đang do dự, người đàn ông dứt khoát giật băng gạc xuống, lộ ra một vết sẹo dữ tợn trên đầu.
Viên Mộc liếc mắt một cái liền nhìn ra, vết thương này rất mới, vết tích khâu lại hết sức rõ ràng, hơn nữa còn chưa cắt chỉ, rõ ràng là mới bị thương gần đây.
Đến lúc này rốt cục cậu mới tin tối hôm qua xác thực là cậu được anh ta cứu.
Nhưng anh ta cứu người thành công thì không thể trực tiếp đi về nhà sao, vì cái gì lại ở trong nhà cậu không chịu đi?
"Vết thương của anh ...!Chữa ở đâu?"
Người đàn ông biết rằng Viên Mộc chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta, thế là anh ta dứt khoát nói tên bệnh viện: "...!Gọi điện thoại thử đi, hỏi bác sĩ ở đó xem tối qua có ai kéo một tên say rượu vào bệnh viện khâu vết thương không."
Viên Mộc hơi không hiểu: "Anh bị người ta đập vỡ đầu còn mang theo tôi làm gì?"
"Không phải làm gì, dù sao tôi cũng phải xử lý vết thương trước rồi mới đưa cậu về được."
"Anh gọi xe cho tôi là được mà."
“Vậy cũng không được.
Không tận mắt thấy cậu về đến nhà tôi không yên lòng."
Lúc nói lời này trên khuôn mặt người đàn ông có biểu cảm mập mờ, Viên Mộc chán ghét xoay đầu qua hướng khác.
Người này thật là khiến người ta không thích.
Rõ ràng nhìn ngũ quan dáng dấp cũng không tệ, thân hình cao lớn đường nét rõ ràng, cũng coi là có dáng vẻ của một anh chàng đẹp trai.
Nhưng giọng điệu, cử chỉ của anh ta khiến Viên Mộc vô cùng không chấp nhận được, cảm giác người này chính là cái dạng mặt người dạ thú.
Người đàn ông nói xong câu đó thì cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt Viên Mộc, muốn nhìn phản ứng của cậu.
Anh ta biết bọn họ là người chung đường.
Loại người như bọn họ có bản năng khát vọng với đồng loại của mình, lập tức có thể ngửi được khí tức trên người đối phương.
Hôm qua, trong hoa viên, lần đầu tiên anh ta thấy Viên Mộc đi ra là biết ngay đối phương là đồng loại với mình.
Nhưng khi đó anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, anh ta đi qua đốt thuốc cho cậu thuần túy là muốn mượn cơ hội nhìn xem dáng vẻ của đồng loại này như thế nào.
Không nghĩ tới, từ đầu năm đến nay có nhiều người như vậy, mà cậu trai này nhìn từ phía sau thôi đã khá mê người rồi, nhìn chính diện lại càng làm người ta tim đập thình thịch.
Người đàn ông chơi bời hoa lá đã nhiều năm, còn chưa bao giờ thấy một người đàn ông dáng vẻ như này mà lại còn hợp khẩu vị anh ta như thế.
Dường như khi đốt thuốc anh ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ cách tiếp cận Viên Mộc.
Đoạn sau đêm hôm đó anh ta một mực ngồi ở chỗ cạnh cửa, để ý đến từng nhất cử nhất động của người khác.
Mắt thấy Viên Mộc đang say khướt bị người ta đỡ ra rồi được dìu lên một chiếc xe của ông già nào đó, anh ta lập tức đứng lên bước nhanh tới, một tay kéo lấy Viên Mộc.
Ông già kia thấy con mồi bị cướp đi không khỏi có chút không vui, lại là một người nóng tính, quơ lấy chai rượu đập lên đầu anh ta.
Chuyện này gây ồn ào lớn, trên mặt ông già kia hơi không nhịn được.
Khi anh ta đứng đó lau máu thì nghe thấy ông già kia thấy giọng nói, như muốn nói Viên Mộc là người của Thâm Lam, làm quá mức lại hỏng chuyện.
Mà bọn họ cũng không đoán được thân phận của anh ta, ngẫm lại thôi được rồi, lên xe nghênh ngang rời đi, không xen vào chuyện Viên Mộc say đến bất tỉnh nữa.
Người đàn ông nhìn người đang nhắm nghiền hai mắt trong lòng, cảm thấy chờ đợi lần này thật đáng giá.
Anh ta lấy ví tiền trên người Viên Mộc, tìm CMND của cậu cầm điện thoại chụp lại, rồi để đàn em đi điều tra địa chỉ của cậu, sau đó để lái xe đưa bọn họ về nơi này.
Trên đoạn đường này đầu anh ta chảy máu không ngừng, vì còn chưa ăn được người đẹp vào miệng nên anh ta đành hi sinh thân mình cho loại chuyện ngu ngốc này, anh ta gọi điện thoại kêu bác sĩ gia đình tới, tiến hành khâu lại sơ bộ vết thương trên đầu anh ta ngay trong phòng khách nhà Viên Mộc.
Bác sĩ nói, sau đó phải tới bệnh viện kiểm tra lại mới được.
Nhưng mới sáng sớm vừa nhìn thấy Viên Mộc, người đàn ông liền quên béng mất chuyện đi kiểm tra lại này.
Bây giờ anh ta chỉ cảm thấy rất đói, đói đến mức hận không thể nhào tới lột sạch đồ Viên Mộc, rồi ăn hết từng miếng từng miếng một thật kĩ càng.
Tối hôm qua, khi thay đồ cho cậu anh ta đã nhẫn nhịn lắm rồi, hôm nay hai người lại cách nhau gần như vậy, phản ứng sáng sớm đặc thù của đàn ông làm máu toàn thân anh ta như sôi trào.
Anh ta tin Viên Mộc đang đứng trước mặt anh ta cũng có phản ứng giống vậy.
Người đàn ông đành phải nuốt nước bọt, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc mê ly.
Viên Mộc nhanh chóng phát hiện ra tia cảm xúc này, quay người đi ra ngoài cửa.
Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay nắm lấy tay cậu lần nữa.
Lông toàn thân Viên Mộc lập tức dựng đứng, vừa muốn nổi giận liền nghe đối phương nói: "Ui da, tốt xấu gì thì cũng trao đổi tên tuổi đi chứ anh chàng đẹp trai."
"Anh cũng đã đưa tôi về nhà mà còn không biết tên của tôi à?"
"Cậu say đến hồ đồ, chỉ nói địa chỉ nhà cậu, cũng đâu có nói tên đâu chứ." Người đàn ông thuận miệng bịa một câu chuyện.
"Viên Mộc, tôi tên Viên Mộc."
"Xin chào, tôi là Cận Đông."
"Tốt, bây giờ anh đã biết tên tôi, có thể..."
"Vậy chúng ta làm bạn nhé.
Ai da Viên Mộc à, trong tủ lạnh nhà cậu có đồ ăn không vậy? Nói thật là tôi rất đói."
Cận Đông nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, buông tay Viên Mộc ra đi thẳng vào phòng bếp.
Anh ta không khách khí kéo cửa tủ lạnh ra, quen cửa quen nẻo lục lọi.
Nhìn tuyệt đối không giống lần đầu tới căn nhà này, y như là chủ nhân của căn nhà đang chuẩn bị nấu cơm mời bạn bè vậy.
"Viên Mộc, cậu muốn ăn cái gì? Nấu cháo cho cậu nhé hay vẫn còn đau đầu?"
"Không cần." Viên Mộc nói rồi cầm lấy cái ly, rót một ly sữa lạnh uống.
Cậu vừa uống một ngụm Cận Đông đã duỗi tay tới, giật lấy cái ly bỏ vào lò vi sóng: "Mới sáng sớm uống đồ lạnh không tốt, đau dạ dày đấy."
Sau khi hâm nóng nửa phút, lò vi sóng dừng lại, Cận Đông lấy cái ly ra nhét vào tay Viên Mộc, tự nhiên nói: "Được rồi, uống đi."
Viên Mộc cầm cái ly có hơi do dự, thật ra thì cậu muốn đem đổ đi.
Cận Đông lườm cậu một cái: "Yên tâm đi, tôi không mắc bệnh truyền nhiễm đâu, đừng sợ."
Cậu nhóc này thật sự là có bệnh thích sạch sẽ, ngay cả cái ly anh ta chạm qua thôi đã ghét rồi sao? Cận công tử không khỏi có chút không vui, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng bị người ta ghét bỏ như vậy, cho tới bây giờ chỉ có người ta nịnh bợ anh ta, đây còn là lần đầu tiên anh ta đối tốt với một người như vậy, nhưng không ngờ đối phương luôn luôn biểu lộ sự ngấm ngầm chịu đựng, làm anh ta rất muốn nổi khùng.
Nhưng vừa nhìn khuôn mặt nhã nhặn trắng nõn của Viên Mộc, anh ta lại bỏ ý nghĩ kia đi.
Được rồi được rồi, ai kêu anh ta thích cậu, mẹ anh ta đã từng nói theo đuổi vợ chính là một không sợ khổ hai không sợ chết, mới tí ti cản trở như thế thì tính là gì.
Sau này Viên Mộc nếu muốn tát má trái của anh ta, thì anh ta liền dứt khoát dâng má phải lên luôn, bị đánh không đánh lại, bị mắng không cãi lại.
Anh ta không tin mình đã không liêm sỉ như vậy mà vẫn không theo đuổi được vợ!
Viên Mộc nhìn vết sẹo trên đầu Cận Đông, cuối cùng vẫn chịu đựng khó chịu uống sữa.
Sau đó cậu ra khỏi phòng bếp, không thèm để ý tới đối phương bận bịu gì ở đó.
Dù sao cậu đã quyết định phải sửa nhà một lần, chờ sau khi người kia đi cậu lập tức tìm công ty sửa chữa tới.
Nếu như đã phải vậy, cậu thậm chí còn có thể cân nhắc đến chuyện dọn nhà, tránh cho người này tới nhà cậu quấy rối.
Cậu cũng không thể anh ta tới một lần thì lại sửa nhà lại một lần được.
Trong phòng khách có vẻ hơi lộn xộn, nhìn qua thì chắc tối hôm qua khi người kia vào nhà đã đá ngã không ít thứ.
Viên Mộc cẩn thận kiểm tra lại mỗi một góc, dựng cái ghế ngã lên, đặt bình hoa méo sẹo về chỗ cũ.
Ngay khi cậu chuẩn bị ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy trên mặt đất lên thì chuông báo cháy trên trần nhà đột nhiên vang lên.
Thanh âm này cực kỳ chói tai, Viên Mộc lập tức phóng tới phòng bếp.
Kết quả cậu vừa bước một bước vào, một mùi khét lẹt liền bay thẳng vào mũi.
Cậu không nhịn được ho khan hai tiếng, quát Cận Đông: "Anh đang làm cái gì vậy?"
"Trứng ốp lếp, hơi khét, tranh thủ thời gian đi tắt cái máy nhà cậu đi tránh làm ảnh hưởng đến hiệu suất của tôi."
Viên Mộc dứt khoát im lặng, tiến tới nhìn nhìn, bên trong cái chảo có một thứ đen sì, nếu không phải Cận Đông nói là trứng ốp lếp, cậu chắc chắn sẽ không đoán ra được.
Đã thành cái dạng này rồi mà anh ta còn không biết xấu hổ nói hơi khét?
"Được rồi, đừng làm nữa."
"Không sao, trước lạ sau quen, lần đầu tiên làm trứng ốp lếp không có kinh nghiệm thôi mà."
"Anh chưa từng làm sao?" Nghe khẩu khí đó của anh ta Viên Mộc còn tưởng anh ta là cao thủ nữa chứ.
Cận Đông không nhịn được khô héo trong lòng.
Nói đùa hả, anh ta đường đường là Cận đại công tử làm sao có thể xuống bếp? Anh ta chính là cái loại có cuộc sống cực độ xa xỉ, là con nhà siêu cấp giàu.
Nhà bọn họ chỉ cần là làm trứng ốp lếp cho anh ta thôi đã có tới hai người, còn cần anh ta xuống bếp sao, không phải khoa trương nếu như nói lúc ăn cơm anh ta không buồn động đậy thì sẽ có người đứng bên cạnh đút đồ ăn cho anh ta.
Nhưng hôm nay đối mặt với Viên Mộc, anh ta nghĩ phải gây chút ấn tượng với người ta.
Nghe nói rán trứng rất dễ làm, chỉ cần trong nồi có chút dầu, rồi đạp trứng vào nồi, sau đó chờ đến khi hai mặt vàng khô lại là được.
Nhưng nói dễ làm cũng rất khó, lần đầu tiên Cận Đông rán trứng liền làm ra thứ đen như than, không khỏi khiến anh ta có chút xấu hổ.
Nhưng Viên Mộc đang nhìn anh ta, Cận Đông không thể nhận thua, chỉ có thể đuổi người ra ngoài: "Cậu tranh thủ thời gian nghĩ cách tắt cái kia đi, ầm ĩ muốn chết."
Viên Mộc hơi lo lắng nhìn thoáng qua mấy quả trứng gà bên cạnh, cuối cùng thì bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng bếp.
Cũng may Cận Đông không gây ra nhiều khói lắm, cậu cầm tạp chí quạt mấy lần trước máy báo động thì âm thanh liền dừng lại.
Nhưng Viên Mộc còn chưa vui vẻ được hai phút, trong phòng bếp lại thêm một đống khói bay ra, máy báo động lại kêu ầm lên lần nữa, nghe thấy mà đầu như phình to ra.
Lần này Viên Mộc tức giận không nhẹ, vọt thẳng đến phòng bếp giật lấy cái xẻng trong tay Cận Đông, cố nén tức giận nói: "Được rồi, đừng làm, tôi không đói."
"Nhưng tôi đói, tôi muốn ăn trứng."
Nhìn một bộ Cận Đông chuẩn bị thử tiếp, Viên Mộc giơ hai tay đầu hàng: "Anh đi ra đi, để tôi."
"Cậu biết làm sao?"
Viên Mộc không để ý tới anh ta, trực tiếp tắt bếp, đổ thứ đen thui đó vào thùng rác.
Cận Đông rất muốn nói đừng ném, tốt xấu gì cũng là thành quả lao động của anh ta.
Nhưng nhìn dáng vẻ muốn phun lửa của Viên Mộc, anh ta ráng nhịn xuống, chỉ an tĩnh đứng bên cạnh nhìn đối phương rửa sạch cái nồi rồi lau sạch nước, mở lửa lên cho dầu vào rồi đập trứng, một loạt động tác liên tục vừa thuần thục lại đẹp mắt.
Trong bếp nhanh chóng tràn ngập mùi thơm trứng rán, Cận Đông không khỏi nghĩ thầm, lúc này thật sự là kiếm được lợi lớn, không nghĩ ra “vợ” anh ta còn biết nấu cơm.
Quả nhiên ánh mắt của anh ta không tồi, anh ta biết Viên Mộc là một con người hoàn mỹ lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Lấy “vợ” như vậy về nhà, nhất định có thể làm gia tộc Ngũ Cốc Phong Đăng thịnh vượng không ngừng...
À thì, Cận Đông cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều, nhanh chóng tỉnh táo lại, lại đặt sự chú ý lên người Viên Mộc.
Chỉ thấy tay đối phương nhấc lên nhấc xuống, không tốn mấy sức lực đã rán xong một cái trứng.
Viên Mộc đưa trứng đến trước mặt Cận Đông, bĩu môi nói: "Được rồi, ăn đi."
Cận Đông cũng không khách sáo, nhận lấy trực tiếp ăn, vừa ăn vừa tán thưởng trong lòng, các cụ nói chẳng có sai, quả nhiên cưới vợ là phải cưới vợ cưới hiền.
Một cái trứng bị tiêu diệt nhanh chóng, anh ta trả đĩa cho Viên Mộc, không mặt mũi mở miệng nói: "Tôi còn muốn."
Có lẽ Viên Mộc đã hơi thành thói quen với Cận Đông, không ghét cái dĩa mà anh ta đã chạm qua nữa, mà đưa tay nhận lấy, lại thuận tay rán một cái trứng.
Kết quả, lần rán này Viên Mộc hơi không cẩn thận, một giọt váng dầu văng tóe ra, đáp trên mu bàn tay của cậu.
Cậu không nhịn được khoát tay, vô thức nhíu nhíu mày.
Cận Đông thấy thì rất đau lòng, vọt thẳng tới nắm lấy tay Viên Mộc lau đi lau lại, còn mở nước làm mát tay cậu.
Viên Mộc muốn rút tay về nhưng không được, cảm giác tay đối phương vuốt ve tới lui trên tay mình thì trong lòng Viên Mộc hết sức phức tạp.
Một mặt cậu ghét người đàn ông này, cảm thấy anh ta hoàn toàn không hợp với gu của mình.
Một mặt lại cảm thấy anh ta rất cẩn thận, lúc nào cũng quan tâm săn sóc cậu đầy đủ.
Rốt cuộc sao tối hôm qua cậu lại muốn ra khỏi phòng bao đi hút thuốc chứ.
Trong lòng Cận Đông cũng đang sôi trào mãnh liệt, sự kích động này vọt thẳng tới sau ót anh ta, làm tâm tình anh ta hơi nhốn nháo.
Viên Mộc cách anh ta gần như vậy, cơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương trên người cậu, cái mùi đó như có như không thực sự quá hấp dẫn.
Cận Đông ngửi ngửi liền cúi đầu xuống, không chút suy nghĩ trực tiếp ôm lấy eo Viên Mộc, hôn xuống môi cậu.
Đây lần đầu tiên được hôn trong cuộc đời Viên Mộc, còn là bị một người đàn ông cưỡng hôn, điều này làm cậu hơi sụp đổ.
Cơ thể lập tức phản ứng theo bản năng, cậu nhanh chóng co gối lên, hung hăng đá vào chỗ ** của đối phương.
Cận Đông hôn đến hăng say, bất thình lình cái bộ vị nào đó ở nửa người dưới truyền đến cơn đau, làm hai mắt anh ta choáng váng cơ hồ té xỉu tại chỗ.
Khi đang từ từ mất đi ý thức, trong đầu Cận Đông đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cưới “vợ” như này về nhà, con đường sau này thật sự là vừa dài vừa lắm gian truân mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...