Khi Phương Châm tỉnh lại vào ngày hôm sau, cô có cảm giác hình như đã quên làm chuyện gì đó.
Cô đắp chăn che kín toàn bộ cơ thể, lại sờ sờ thấy mình đang trong tình trạng không mảnh vải che thân, cô tỉ mỉ nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Lúc đầu, cô và Nghiêm Túc muốn làm chuyện kia trong phòng nghỉ, sau đấy, khi quần áo đã cởi được một nửa thì không biết sao Nghiêm Túc đột nhiên ngừng lại, mặc lại quần áo cho cô, rồi ôm cô ra khỏi phòng nghỉ bằng một cánh cửa khác, đón thang máy đi lên trên, cuối cùng là đi vào một căn phòng.
Chuyện sau khi vào phòng liền trở nên hơi không khống chế được, giống như trước đây, trên phương diện này, Nghiêm Túc vẫn dư thừa tinh lực như cũ, khiến Phương Châm như một chiếc bánh nướng, từ sô pha dây dưa đến trong phòng, lại từ trong phòng dây dưa đến toilet.
Hơi thở tình dục của hai người lưu lại khắp căn phòng, quả là kích thích người ta muốn ngừng mà không được.
Phương châm bị giày vò mấy tiếng, cuối cùng thực sự không kiềm chế nổi cơn buồn ngủ nữa, nên hai mắt vừa nhắm đã ngủ ngay.
Giấc ngủ này kéo dài đến giữa trưa ngày hôm sau.
Cô nghe thấy tiếng cái bụng rỗng của mình hò hét, không khỏi than thầm một tiếng, rồi lấy chăn bọc kĩ cơ thể mình thò đầu nhìn xuống sàn nhà tìm quần áo, nhưng lại chẳng tìm được gì cả.
Phải làm sao mới ổn đây?
Ngay khi cô đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể tìm được quần áo mặc lên người, thì cửa phòng tắm trong phòng mở ra, Nghiêm Túc nhẹ nhàng sảng khoái đi ra.
Phương Châm cảm thấy anh đúng là rất nhẹ nhàng sảng khoái, thân trên để trần, thân dưới thì quấn một chiếc khăn tắm, tóc còn đang nhỏ nước, khi đi lại, giọt nước rơi xuống, trượt trên cơ bắp khỏe khoắn cân đối của anh, Phương Châm nhìn muốn chảy nước miếng.
Sao người đàn ông này không những không già đi, mà mấy năm không gặp còn làm cô cảm thấy anh ngày càng có hương vị hơn.
Phương Châm không nhịn được nuốt nước bọt, im lặng quay đầu sang hướng khác.
Nghiêm Túc thấy bộ dạng này của cô thì không khỏi mỉm cười, đi thẳng tới trước tủ quần áo thay đồ.
Căn phòng này vốn là căn phòng anh thuê lâu dài, nên trong tủ có đủ kiểu quần áo nam.
Anh kéo cái cửa tủ một cái thì liền nghĩ tới Phương Châm, không khỏi hơi chau mày.
Anh quay người lại hỏi Phương Châm: "Số đo quần áo của em là bao nhiêu, để anh cho người mang tới."
"Không, không cần đâu." Phương Châm hơi ngượng ngùng.
"Ý em là, em muốn trần truồng đi ra ngoài sao?"
"Không phải." Phương Châm càng mắc cỡ hơn, "Em mặc lại bộ ngày hôm qua là được rồi."
"Bộ đồ ấy bị dính rượu rồi, còn có thứ đặc biệt của anh nữa, anh không biết là em còn muốn mặc lại nên đã kêu người ta đem đi giặt rồi."
Phương Châm lập tức im lặng.
Nghiêm Túc nói rất ngắn gọn nhưng cô lại nghe ra rất rõ ràng, chuyện tối ngày hôm qua bây giờ vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, cô tin rằng nhất định Nghiêm Túc chưa nói hết, tình huống thực tế có khi còn điên cuồng hơn so với lời anh nói ấy chứ.
Thế là cô chỉ có thể im lặng cúi đầu, nói kích thước của mình cho Nghiêm Túc, sau đó nghe anh gọi điện thoại cho người ta, đặt cho cô các mẫu quần áo.
Sau khi gọi điện thoại xong, Nghiêm Túc tiếp tục chọn đồ cho mình, anh chọn xong thì thẳng tay rút cái khăn tắm đang quấn bên hông ra, không e dè mặc đồ trước mặt Phương Châm.
Vốn là Phương Châm cũng tràn đầy phấn khởi nhìn anh chọn quần áo, không nghĩ tới thế mà anh trực tiếp rút khăn tắm trước mặt mình, một cơ thể lõa lồ lập tức đập vào mắt cô, quả là muốn tránh cũng tránh không được.
Mặc dù đã sinh con gái cho Nghiêm Túc, nhưng vì đã mấy năm không gặp, dường như Phương Châm có cảm giác hơi xa lạ với anh.
Trong thoáng chốc nhìn thấy cơ thể anh, cô vô thức kêu một tiếng, sau đó trực tiếp trùm chăn che kín đầu.
Bởi vì rất ngại ngùng, thậm chí cô ngượng đỏ cả mặt, từ đầu đến chân đều có cảm giác bị lửa nóng làm nội thương.
Nghiêm Túc nhìn bộ dạng này của cô, rốt cục cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Người phụ nữ này thật sự rất thú vị, tối hôm qua rõ ràng còn điên cuồng hơn anh, sao hôm nay lại giống như một con thỏ trắng, còn xấu hổ đến mức như vậy.
Cô càng như vậy, Nghiêm Túc càng muốn trêu chọc cô.
Thế là khi anh đã thay xong bộ quần áo thì đi về phía Phương Châm, xốc cái chăn của cô lên.
Từ nãy đến giờ, Phương Châm nằm hẳn trong chăn, bỗng bất thình lình bị một cơn gió lạnh đập vào mặt thì lạnh đến mức kêu ra tiếng, hoàn toàn quên luôn chuyện mình đang không mặc quần áo.
Cô không hiểu nhìn Nghiêm Túc, sau khi hai người nhìn nhau mười mấy giây, Phương Châm mới ý thức tới cơ thể trần truồng của mình, mạnh mẽ giật lấy cái chăn trong tay Nghiêm Túc, lại che mình kín mít như lúc đầu.
"Còn bọc mình như vậy làm gì, tối hôm qua chỗ nên nhìn hay không nên nhìn đều đã nhìn hết cả rồi mà.
Em hoàn toàn không cần phải xấu hổ như vậy đâu.
Tối hôm qua em cũng đâu có như bây giờ."
Phương Châm thừa nhận lời này của Nghiêm Túc rất đúng, nhưng mà cô khống chế không nổi mình nữa rồi.
Tối hôm qua hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Đã rất lâu không có đàn ông tưới tắm, nên mạch nước xuân của cô đã sắp khô đến nơi rồi.
Vì vậy, khi Nghiêm Túc vừa châm ngòi đốt lửa thì cô liền nhanh chóng đón nhận.
Nhưng hôm nay không giống vậy, sau khi nghỉ ngơi sau một đêm như vậy thì cô đã khôi phục lại như bình thường, sự xấu hổ đặc biệt của phái nữ lập tức trỗi dậy.
Nhất là khi đối mặt với Nghiêm Túc, cô luôn ngăn không được mặt đỏ tim run.
Cô kéo cái chăn trước ngực, nhỏ giọng nói: "Cái kia, anh có thể ra ngoài trước không?"
"Được." Nghiêm Túc vừa nói vừa cài cúc áo sơ mi, "Em tắm trước đi, khi nào quần áo được đưa đến anh sẽ mang vào cho em.
Hôm nay chúng ta phải nhanh lên, bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi.
Em nghĩ là chúng ta nên ăn gì đó trước rồi mới đi hay bây giờ theo anh ra ngoài luôn?"
"Ra ngoài với anh sao? Đi đâu vậy ạ?"
"Cục Dân Chính."
Lúc đầu Phương Châm còn bình tĩnh nghe, nghe xong ba chữ này lại lập tức hoảng sợ: "Đi Cục Dân Chính làm gì ạ?"
"Dĩ nhiên là đi đăng kí kết hôn rồi.
Hai người chúng ta vừa gặp nhau tối hôm qua thì dù sao cũng không đến mức đi làm thủ tục ly hôn mà."
Phương Châm ngơ ngác ngồi ở đầu giường, tay cô siết chặt tấm chăn, tạm thời có hơi không tiêu hóa được lời của Nghiêm Túc.
Trong hai năm rưỡi trước đó, gần như mỗi ngày cô đều chờ người đàn ông này quay về, mong ngóng anh sẽ đến tìm cô, nói muốn kết hôn với cô.
Nhưng bây giờ, khi hai người đã thật sự gặp nhau, Nghiêm Túc cũng nói muốn kết hôn với cô, cô lại tạm thời chưa phản ứng kịp.
"Kết hôn, có phải là nhanh quá rồi không?"
"Phương tiểu thư..." Nghiêm Túc kéo dài âm cuối như có bất mãn, "Không phải em tính ăn mà không trả tiền đó chứ?"
"Không phải.
Lời này phải do anh nói chứ, người thiệt thòi rõ ràng là..."
"Chuyện như vậy thì nam nữ đều phải chịu trách nhiệm, chưa chắc phụ nữ đã là người chịu thiệt thòi đâu, cũng chưa chắc đàn ông sẽ là người chiếm được phần lợi.
Anh luôn là người rất rõ ràng.
Chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Bây giờ, anh muốn chịu trách nhiệm với em, không phải em tính không chịu trách nhiệm với anh chứ? Phương tiểu thư, trên thế giới này làm gì có bữa ngon miễn phí, em chiếm tiện nghi của anh mà muốn quỵt nợ là không được đâu đấy."
Nếu như trước đó có lẽ Phương Châm còn hơi hoài nghi Nghiêm Túc, thì sau khi anh nói lời này ra, Phương Châm có thể khẳng định trăm phần trăm, người đàn ông trước mắt này chắc chắn là người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Cũng chỉ có anh mới có thể mặt dày mặt dạn đổi trắng thay đen đến mức này.
Mà Phương Châm biết sao mình có thể đấu lại anh được, hết lần này tới lần khác cô đều nói không lại anh, chỉ có thể mặc cho anh khống chế toàn bộ.
Phương Châm cảm thấy, cô đúng là đã bị bóp thành đủ hình dạng rồi.
Sau khi Nghiêm túc lưu loát ngụy biện xong thì đi ra ngoài để Phương Châm lại trong phòng.
Phương Châm ngồi trên giường nội thương hồi lâu, mới lề mà lề mề vào phòng tắm tắm rửa.
Tối hôm qua thật sự quá phóng túng, hại tay chân cô hôm nay đau đớn như muốn nhũn ra, khi đi tắm không nhịn được hít không khí mấy lần.
Sớm biết vậy đã không gặp Nghiêm Túc làm gì, thật sự là không nghĩ tới chuyện hai người bọn họ sẽ tiến triển thần tốc như thế, vừa thấy mặt đã lăn thẳng lên giường, tốc độ thật có thể so với phi thuyền vũ trụ.
Khi Phương Châm tắm xong đi ra, phát hiện quần áo đã được mang đến.
Cuối cùng, Nghiêm Túc vẫn chừa cho cô chút mặt mũi, không ngồi đây đợi cô tắm xong, mà để quần áo lại cho cô chọn.
Còn anh thì bày bát đũa trong phòng ăn, chờ Phương Châm đi ra thì kéo cô cùng nhau ăn cơm.
Phương Châm đói đến mức lả cả người, ngồi xuống cầm bát lên là bắt đầu ăn luôn.
Sau khi một bát cơm được cho vào bụng thì cô có cảm giác như được sống lại, tinh thần cũng tốt hơn, thế là cùng đàm đạo với Nghiêm Túc về chuyện đăng kí kết hôn.
"Thật ra thì anh không cảm thấy chúng ta đăng kí kết hôn như vậy quá vội vàng rồi sao?"
"Anh không cảm thấy gì cả, chúng ta là trai chưa vợ, gái chưa chồng, lại còn xảy ra quan hệ như thế thì đăng kí kết hôn cũng chỉ là chuyện thuận lý thành chương thôi.
Đương nhiên để cho chắc thì anh muốn hỏi em một câu, Phương tiểu thư, em là người còn độc thân chứ?"
Phương Châm lườm anh một cái xem như trả lời.
Nghiêm Túc thoải mái nhận lấy sự khinh bỉ này, lại hỏi tiếp Phương Châm: "Em không muốn kết hôn với anh sao?"
"Không phải không muốn, chỉ là em cảm thấy nhanh quá, không phải anh nên tìm hiểu em kĩ chút sao, dù gì tối hôm mới chỉ là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thôi đấy."
"Chúng ta chắc chắn không phải gặp nhau lần đầu."
Nghiêm Túc nói chắc như đinh đóng cột làm Phương Châm cũng hào hứng theo: "Ai da, anh dựa vào đâu mà nói như vậy?"
"Mặc dù anh không nhớ ra em, nhưng trước đó anh đã nghe qua tên em.
Khi đó anh còn đang ở Mĩ, vừa tỉnh dậy trong bệnh viện, tinh thần anh không được tốt lắm, không nhớ ra rất nhiều chuyện, ngay cả ba mẹ anh anh cũng chẳng nhận ra.
Lúc đó, họ thử để anh nhận biết nhiều người, từ Viên Mộc đến những người bạn của anh, họ đều cho anh biết tên và xem ảnh chụp của những người đó.
Có một lần, ba anh hơi gấp gáp đã nói ra cái tên Phương Châm này, hỏi anh có nhớ không.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt của mẹ anh lúc đó, bà vừa nghe cái tên này thì sắc mặt thay đổi hoàn toàn, vô cùng không vui đá ba anh một cái.
Lúc ấy, anh nghĩ trong lòng rằng, cái tên này nghe rất giống tên phụ nữ, có lẽ là có chuyện gì khó nói giữa anh và người phụ nữ này.
Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ của anh thôi."
"Vậy sau này anh có muốn tìm hiểu về câu chuyện liên quan đến cái tên này không?"
"Cũng không hẳn.
Anh ở trong bệnh viện ở Mỹ chắc khoảng hơn nửa năm, cũng dần dần nhớ ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là ba mẹ anh, rồi đến bạn bè anh, sau đó là nhiều chuyện trên phương diện làm ăn và cả những đối thủ cạnh tranh.
Lúc đầu anh cho rằng anh cũng sẽ dần nhớ ra người tên Phương Châm này thôi, thế nhưng rất kì quái, anh không hề nhớ ra em hay bất cứ chuyện gì liên quan.
Lúc ấy anh nghĩ rằng, không nhớ ra nổi thì thôi bỏ đi, nếu như người này thật sự rất quan trọng, thì cũng sẽ có một ngày anh gặp được người đó thôi."
Phương Châm nghe chuyện này xong thì bắt đầu trầm mặc.
Nói không buồn là nói dối, Nghiêm Túc có thể nhớ ra nhiều chuyện như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại anh lại chẳng nhớ ra cô, chuyện này làm cô hơi ủ rũ.
Nhưng nghĩ đến chuyện Nghiêm Túc trở thành cái dạng này cũng là vì cô, cái tâm trạng ủ rũ này nhanh chóng biến thành vô cùng xin lỗi.
Cô nghĩ nghĩ rồi lại cười với Nghiêm Túc: "Nên hôm qua anh mới cố tình trêu chọc em phải không? Cũng là vì ba anh từng nhắc đến tên em."
"Đương nhiên là không hoàn toàn như vậy.
Viên Mộc từng ám chỉ với anh về em.
Cậu ta chưa bao giờ nói chi tiết cả, nhưng anh có thể nghe ra được, thật ra chúng ta có quen nhau.
Hôm qua khi anh và em gặp nhau, anh vẫn chỉ là hơi hiếu kì về con người em.
Và càng nhiều hơn chính là tình cảm bên trong con người thúc đẩy anh.
Đương nhiên, anh vừa mới nhận được một vài tài liệu, sau khi xem qua, anh cảm thấy, anh cần phải tìm hiểu kĩ hơn về con người em mới được."
"Tài liệu gì vậy ạ?"
Nghiêm Túc gắp cho Phương Châm một đũa thịt cá nem rán, sau đó thì đi ra phòng khách cầm một xấp tài liệu quay lại: "Anh cho người điều tra vài chuyện trước đây của em, phát hiện em có ý định giết anh vào ngày khai trương Thâm Lam tám năm trước.
Đương nhiên, ý định đó không thành, vì vậy mà em phải ngồi tù năm năm.
Khi xem phần tài liệu này anh rất tò mò, một cô gái thôi mà có gan lớn như vậy, lại có thể tìm cách giết một người đàn ông ngay trước con mắt của hàng trăm người, cô gái này nhất định không đơn giản.
Phương Châm, bề ngoài và nội tâm của em rất khác biệt đấy."
Mãi cho đến lúc này Phương Châm mới nhớ lại chuyện mình chưa làm là chuyện gì.
Đó chính là nói rõ ràng quá khứ của hai người họ cho Nghiêm Túc.
Tối hôm qua rõ ràng là dùng lý do này làm lời dẫn dắt, sau đó thì cảm xúc vừa ào đến cô đã quên mất luôn, chỉ lo trao đổi “linh hồn” với người ta.
Nghĩ tới đây, mặt Phương Châm hơi đỏ lên, cô nhanh chóng chuyển đề tài: "Tối hôm qua em đã muốn nói chuyện này với anh rồi.
Ngoài vụ án tám năm trước, anh còn biết chuyện gì không?"
"Trên cơ bản thì đều biết cả.
Có một số chuyện là do người khác tra ra được, ví dụ như em từng làm việc tại nhà Anderson, rồi làm nhân viên vệ sinh ở Thâm Lam, và sau đó là chuyện đi HongKong với anh.
Năm đó, anh xảy ra chuyện chính là ở HongKong, chắc hẳn chúng ta đã ở bên nhau trước đó.
Đương nhiên, còn có một số chuyện mà người khác không tra ra được, anh chỉ có thể hỏi Viên Mộc."
"Chuyện gì ạ?"
"Ví dụ như anh làm thế nào để theo đuổi em, cái dù đen để anh vào nhà em kia, rồi cả cái cài tóc anh tặng em.
Còn chuyện có phải chúng ta đang yêu nhau không, đã hôn chưa hay đã lên giường với nhau chưa, tình cảm đã tiến triển đến bước nào rồi, có định kết hôn không."
Khi Nghiêm Túc nói đến hai chữ “lên giường”, Phương Châm hận không thể vùi cái mặt to bự của mình vào trong chén cháo nhỏ xíu trên bàn.
Đàn ông quả là khá phóng khoáng nhỉ, ngay cả chuyện như vậy mà cũng có thể chia sẻ với nhau sao? Phương Châm đột nhiên cảm thấy sau này phải thảo luận với Nghiêm Túc về lịch sử tình trường của Viên Mộc mới được.
Nhìn cậu ta khi nào cũng chững chạc đàng hoàng một bộ nghiêm túc điềm tĩnh, có khi đời sống tình cảm còn muôn màu muôn vẻ hơn người khác ấy chứ.
Hai mắt Nghiêm Túc nhìn chằm chằm vào mặt Phương Châm, anh thấy mặt cô chuyển từ trắng sang đỏ, rồi màu đỏ từ từ rút đi trở lại bình thường, thế là anh mới mở miệng nói: "Cho nên chuyện anh muốn kết hôn với em cũng chẳng phải nhất thời xúc động đâu.
Sau khi anh hiểu rõ chuyện quá khứ của hai chúng ta, anh cảm thấy chuyện chúng ta đi đăng kí kết hôn không phải là chuyện tự nhiên mà có.
Anh rất xin lỗi em Phương Châm, anh xin lỗi vì đã không nhớ ra những chuyện quá khứ của chúng ta.
Song, dù ký ức không còn nhưng tình cảm vẫn nguyên vẹn, thứ này sẽ không tan biến theo ký ức được.
Hôm qua anh vừa thấy em đã cảm thấy rất không bình thường, anh nghĩ chắc chắn đã có chuyện rung động lòng người xảy ra giữa chúng ta.
Nên anh muốn cưới em, muốn sống cùng với em, em có hiểu cảm giác này không?"
Mặc kệ có hiểu hay không, Phương Châm đều cảm thấy vô cùng cảm động.
Cô tất nhiên sẽ không từ chối lời cầu hôn của Nghiêm Túc, mà là nhanh chóng ăn xong cơm trưa, rồi đến Cục Dân Chính với anh.
Trên đường lái xe đến Cục Dân Chính, Nghiêm Túc lại lắm miệng hỏi một câu: "Có một chuyện anh muốn em chứng thực một chút.
Anh xem trong tài liệu có nhắc tới chuyện em có một con gái gần hai tuổi, chuyện này là thật sao?"
Phương Châm gật gật đầu: "Đương nhiên là thật.
Làm sao, sau khi nghe nói em có con gái có phải anh muốn bỏ suy nghĩ muốn kết hôn với em không?"
Nghiêm Túc nở nụ cười lên tiếng: "Nếu là vậy, ngay từ đầu anh đã không nói đến chuyện kết hôn với em rồi.
Dù con gái em từ đâu ra, một khi chúng ta đã kết hôn với nhau thì anh sẽ là ba của con bé, nếu như con bé tạm thời chưa chấp nhận anh, thì đến lúc đó em phải làm ít công tác tư tưởng với con bé.
Đương nhiên, nếu dựa vào nhan sắc của anh mà nói thì con bé hẳn là sẽ lập tức yêu anh thôi, chắc chắn sẽ không ghét anh đâu."
Phương Châm vươn tay ra, kéo kéo da mặt Nghiêm Túc: "Da mặt anh vẫn dày như xưa nhỉ.
Chẳng qua liên quan đến con bé thì em cảm thấy cũng cần phải nói với anh một chuyện."
"Là bạn trai cũ của em hay là chồng trước? Trong tài liệu về em có nhắc đến một người bạn trai cũ của em, nhưng đã qua đời khá lâu trước đó.
Cứ coi như con bé không phải là con của người đàn ông tên La Thế kia đi.
Nhưng anh cũng không thấy ghi em đã kết hôn, nên..."
"Con bé là con anh."
Phương Châm bình tĩnh phun ra một câu như vậy khiến Nghiêm Túc kinh ngạc một hồi.
Chân anh hơi dùng lực, xe dừng ngay giữa đường.
May mắn anh kịp thời phản ứng, nhanh chóng lái xe đến ven đường, sau khi dừng hẳn mới hỏi Phương Châm xác thực lại một lần nữa: "Em nói sao, bé con này là con của anh sao?"
"Không sai.
Anh xảy ra chuyện hai năm rưỡi trước là khi em vừa có thai.
Sau đó, em vẫn chẳng tìm thấy anh, chỉ có thể tự mình sinh đứa bé ra thôi.
Nếu anh không tin, anh có thể đi xét nghiệm huyết thống..."
"Không cần." Nghiêm Túc đưa tay nắm lấy cằm của Phương Châm, cúi xuống in một nụ hôn sâu lên môn cô, "Chỉ cần là em nói thì anh đều sẽ tin hết.”
Phương Châm thoải mái tận hưởng nụ hôn này, nhưng sau khi nụ hôn qua đi cô nhẹ nhàng đẩy Nghiêm Túc ra, chân thành nói: "Anh nghĩ xong chưa, đây là một đứa trẻ, không phải một món hàng, nếu như anh đã kết hôn với em thì phải có trách nhiệm với con, anh có thể làm một người cha tốt không?"
Nghiêm Túc không trả lời mà hỏi lại: "Tình huống nhà anh thế nào chắc em biết rõ rồi chứ."
"Em biết."
"Vậy em có biết chuyện của Vương Tử không?"
"Em cũng biết."
"Sau khi biết hai chuyện này thì anh cảm thấy hẳn là em đã hoàn toàn tin tưởng anh.
Từ nhỏ anh đã thiếu sự yêu thương của ba, nên trên phương diện tình cảm này thì anh còn khát khao hơn cả người bình thường.
Sở dĩ anh chăm sóc Vương Tử nhiều năm như vậy, chắc cũng là vì nguyên nhân này.
Bây giờ, sau khi anh và em kết hôn, bé con của em chính là con gái của anh.
Huống chi em con nói con bé là con của anh.
Ngay cả con của người khác mà anh còn có thể nuôi thì sao con gái mình lại không nuôi được chứ?"
Phương Châm mím môi không nói, rõ ràng là đang suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của Nghiêm Túc.
Cô cảm thấy mình như đang đánh cược vậy, từ chuyện vội vàng đồng ý lời cầu hôn của Nghiêm Túc, cô đã rơi vào một vụ đánh cược rồi.
Nhưng cô không muốn buông tay một cách dễ dàng như vậy, đây là hạnh phúc mà cô vất vả chờ đợi, cô không làm được cái việc chắp tay đẩy nó đi.
Chờ đợi hai năm rưỡi dai dẳng, cô cảm thấy đã đến lúc mình phải đưa ra quyết định.
Thế là cô ngẩng đầu lên cười với Nghiêm Túc một cái, nửa đùa nửa thật nói: "Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào đấy, con gái của em cũng chẳng dễ ở chung đâu.
Anh một lòng tốt với nó, thì nó chưa chắc đã dễ chịu lại với anh đâu.
Đến lúc đó nếu anh phải ăn canh từ chối của con bé thì cũng đừng tới kể khổ với em đấy nhé."
Nghiêm Túc nghe xong chỉ muốn cười, anh đưa tay xoa tóc Phương Châm: "Em yên tâm đi, trên đời này chỉ cần là nữ, thì không có chuyện gì anh không giải quyết được."
Nói xong câu này Nghiêm Túc nổ máy xe, ngay lúc đó rẽ sang hướng nhà Phương Châm lấy hộ khẩu.
Lúc ấy, mẹ Phương đang quét dọn vệ sinh trong phòng cô, thấy cô đột nhiên quay về thì giật nảy mình, hỏi cô vài câu.
Phương Châm cũng không nói tỉ mỉ, vào phòng cầm lấy hộ khẩu rồi lặng lẽ quay đi.
Khi đi ra tới cửa cô bỗng nhiên có cảm giác sao mình lại giống như đang bỏ trốn cùng một người đàn ông không rõ lai lịch.
Đương nhiên cuối cùng cô cũng không bỏ trốn thành công.
Hơn một tiếng sau, cô đi ra khỏi Cục Dân Chính với Nghiêm Túc, chính thức chuyển từ người chưa kết hôn thành người đã kết hôn.
Nghiêm Túc đã cầm được sổ liền đổi giọng gọi cô "Nghiêm phu nhân".
Từng tiếng từng tiếng làm Phương Châm buồn cười muốn chết.
Cô nhớ lại tình cảnh hơn hai năm trước, người đàn ông này lúc ấy cũng gọi cô "Nghiêm phu nhân" này "Nghiêm phu nhân" kia.
Bây giờ lại nghe anh gọi mình như vậy, Phương Châm có cảm thấy như đã qua mấy đời, những thiệt thòi và những chuyện đau khổ cô đã từng trải qua đều thỏang qua như mấy khói, chỉ trong nháy mắt tất thảy đều đã khôi phục lại nguyên trạng của nó.
Trên đường Nghiêm Túc và cô tay trong tay quay lại xe, cô nhanh chóng tiến vào trạng thái hôn nhân, dường như quá trình này quá đỗi bình thường vậy.
Cô cảm thấy làm một bà xã tốt cũng chẳng phải chuyện gì khó, bây giờ vấn đề làm cô khá lo lắng đó chính là con gái.
Hai năm qua con gái cô luôn không có ba, bây giờ lại bất thình lình nhảy ra một người ba, con bé có thể tiếp nhận được không?
Sau khi đăng kí kết hôn xong, cô mang theo tâm trạng thấp thỏm này về nhà mình với Nghiêm Túc.
Bé con bây giờ đã hai tuổi rồi, còn chưa đi nhà trẻ, bình thường ở nhà có bà vú chăm sóc, mẹ Phương rảnh cũng sẽ dành thời gian qua nhà Phương Châm giúp đỡ.
Khi Phương Châm về nhà, mẹ Phương vừa vặn ra ngoài mua thức ăn chuẩn bị làm cơm tối, bà vú thì mang bé con đến công viên nhỏ gần đó chơi, trong nhà không có một người.
Sau khi Nghiêm Túc vào nhà thì nhìn quanh một lần, quay qua hỏi Phương Châm: "Em tính sau này ở đâu?"
Phương Châm sững sờ: "Anh có ý gì ạ?"
"Là em mang con dọn đến chỗ anh, hay anh dọn đồ chuyển đến ở với em?"
"Anh muốn ở rể sao?"
"Em nghĩ hay đấy.
Ở chỗ nào cũng không sao, chủ yếu là ai quản lý cái nhà này.
Anh nghiêng về hướng em và con dọn đến chỗ anh hơn, đương nhiên nếu em ở đây đã quen, anh cũng sẽ tiếp tục ở đây với các em.
Chẳng qua đây thật sự là nhà của em sao?"
Từ những tài liệu anh đang có, Phương Châm đang ở nhà của em trai cô Phương Pháp, nếu em trai cô yêu đương rồi kết hôn, cô sẽ phải nhanh chóng trả lại căn nhà này.
Quả nhiên sắc mặt Phương Châm hơi thay đổi, suy nghĩ một chút thì nói: "Đây là nhà của em trai em."
"Vậy em cứ mang con đến chỗ anh đi.
Phương Châm, chúng ta đã kết hôn rồi, chuyện ở chung với nhau là chuyện bình thường, anh tin em sẽ không từ chối."
Phương Châm đương nhiên sẽ không từ chối, bởi vì cô không tìm thấy lý do nào để từ chối.
Nghiêm Túc khá hài lòng chuyện này, anh đi thẳng vào phòng cầm lấy cái vali giúp Phương Châm xếp hành lý.
Phương Châm sợ anh nhìn thấy những đồ quá riêng tư, nên cản ở phía trước không cho anh động tay động chân, cô còn muốn tìm cách đuổi anh ra khỏi phòng.
Trong khi hai người đang anh đẩy tôi kéo thì cửa nhà đột nhiên mở ra.
Phương Pháp cười vui vẻ ôm bé con đi đến, phía sau còn kéo giỏ của bà vú.
Phương Pháp vừa thấy Phương Châm đã lên tiếng giải thích: "Hôm nay em tan làm sớm nên gọi điện cho dì, biết dì và bé đang ở công viên nên em liền tới đó.
Ui chị ơi, sao hôm nay chị về sớm thế..."
Phương Pháp nói được nửa câu liền ngừng, hai con mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Túc, ngạc nhiên hồi lâu mới kêu to: "Anh rể, đúng là anh nè."
Cậu vừa nói vừa ôm bé con lao đến, nếu không phải vướng bận bé con trong ngực, Phương Châm không chút nghi ngờ cậu sẽ tặng cho Nghiêm Túc một cái ôm chặt.
Chuyện gì đã xảy ra vậy, Nghiêm Túc vừa về đến người vui nhất không phải cô cũng không phải bé con mà lại là em trai từng hư hỏng bị Nghiêm Túc đánh cho rụng răng của cô.
Trực giác của Phương Châm cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc.
Cô bước lên một bước ôm lấy con gái, đầu tiên hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của con gái trước, rồi quay lại nhìn Nghiêm Túc.
Sau đó cô cũng chẳng biết nói gì, bởi vì cô không biết làm sao để giới thiệu cho con gái biết về nhân vật Nghiêm Túc này.
Cho tới bây giờ, Nghiêm Túc chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của bé con, nhân vật đột nhiên nhảy ra như anh rất dễ làm đảo lộn thế giới của trẻ con.
Nếu như anh chỉ như một con NPC thì dễ rồi, nhưng bây giờ anh rõ ràng đang làm một nhân vật chính, căn bản là tránh cũng không thể tránh.
Phương Châm nghĩ nghĩ chỉ có thể khẽ cắn môi, vừa nhắm mắt quyết định chắc chắn, sau đó nói khẽ với bé con: "Con gái à, đây chính là..."
"Ba ba." Giọng bé con không lớn, lại rất rõ ràng phun ra hai chữ.
Hầu hết mọi người đang ở đây ngọai trừ Phương Pháp đều hơi sửng sốt, ngay cả người luôn bình tĩnh ung dung như Nghiêm Túc cũng hơi nhíu mày.
Anh quay qua nhìn Phương Châm, ánh mắt kia rõ ràng là đang hỏi: Trước đây em đã từng nói với con về anh sao?
Phương Châm lập tức dùng ánh mắt trả lời: Em không.
Vì không xác định được thời điểm khi nào Nghiêm Túc sẽ trở về, nên cô chưa từng dám nói với bé con về người đàn ông Nghiêm Túc này.
Cô sợ để bé con quá hi vọng, cuối cùng lại phải chịu sự thất vọng tột cùng.
Nhưng bây giờ...
Phương Châm hơi không thể tin vào tai của mình, cô liền thăm dò hỏi một câu: "Con vừa mới gọi là gì?"
"Ba ba." Bé con lại phối hợp kêu một tiếng.
Đồng thời vừa dứt lời thì vươn tay ra, nhào vào lòng Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc cũng không khách sao, một tay ôm lấy con gái vào lòng, cười khẽ với cô bé.
Bé con càng không khách sáo, hai tay ôm lấy đầu Nghiêm Túc, hôn một cái thật kêu lên môi Nghiêm Túc, hôn xong còn đắc ý nở nụ cười.
Sau đó, bé chỉ chỉ một góc chất đống đồ chơi trong phòng khách, ra hiệu cho Nghiêm Túc mang bé tới chơi.
Phương Châm nhìn bóng lưng hai cha con rời đi mà sợ ngây cả người.
Cô cảm thấy nhất định là mình chưa tỉnh ngủ.
Ngược lại là Phương Pháp ở một bên khá hài lòng, dùng cùi chỏ thọc thọc Phương Châm: "Chị, lần này chị vui lắm nha, cuối cùng anh rể cũng quay lại, còn ở chung với bé con hợp như vậy, cuộc sống sau này của chị có thể là gối cao không lo rồi."
Phương Châm rốt cuộc cũng biết kỳ quặc ở đâu.
Cô quay qua nhìn Phương Pháp, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói: "Sao bé con biết Nghiêm Túc được? Chị chưa bao giờ nói với nó về anh ấy mà."
"Chị không nói, là em nói."
"Phương Pháp em thế mà..."
"Ui da chị ơi, anh rể vốn chính là ba của đứa bé, vì sao lại không cho con bé biết chứ.
Bây giờ chị nhìn đi, tốt biết bao nhiêu, người một nhà cùng nhau vui vẻ.
Chị nên cám ơn em đi.
Nếu không phải em vẫn luôn lặng lẽ cầm ảnh của anh rể cho bé con nhìn nhiều năm như vậy, dạy bé nói hai chữ ba ba, hôm nay con bé có thể biểu lộ tốt như vậy sao.
Em nói chị này, công lao này chị phải nói thật cẩn thận với anh rể đấy nhé, cái này đều là thành quả của em đấy.
Lát nữa phải nói anh rể cảm ơn em thật tốt."
Phương Châm liếc mắt nhìn: "Chị nói sao đột nhiên em lại tốt như vậy, thì ra vẫn là có ý đồ.
Chị cho em biết, anh rể em có tiền, nhưng em đừng hòng tơ tưởng gì với số tiền đó.
Muốn có tiền thì tự kiếm đi."
"Ai nói em muốn tiền của anh ấy chứ.
Không phải em chưa mang về cho chị một cô em dâu sao, em sẽ nhờ anh rể giúp đỡ chút, sau đó sẽ giới thiệu cho em cô gái tốt.
Như thế thì chị vui, ba mẹ cũng vui mà em lại càng vui hơn, không phải tất cả đều vui sao."
"Anh rể em giới thiệu cô gái, a..." Phương Châm không khỏi bật cười, "Cô gái như vậy sẽ coi trọng em sao?"
"Em làm sao, em có chỗ nào không tốt chứ.
Bản lĩnh khác em không có nhưng vẻ ngoài cũng đâu có tệ.
Hơn nữa, một người đàn ông như anh rể còn có thể coi trọng chị như vậy, thì dựa vào cái gì cô gái anh ấy giới thiệu lại không thích em.
Ai da, em nói chị này, quân tử động khẩu không động thủ, nói không lại em mà ra tay đánh người là không được đâu đấy, anh rể ơi mau cứu em!"
Phương Pháp vừa nói vừa chạy, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh bé con, lấy cháu gái nhỏ làm bia đỡ đạn.
Bé con nhìn cậu như thế thì cười khanh khách không ngừng, vừa cười vừa gọi Phương Châm: "Mẹ ơi, qua đây chơi."
Phương Châm thấy hạnh phúc.
Nhìn Nghiêm Túc và con gái, còn có em trai, cô bỗng nhiên cảm thấy đã thật sự tìm lại được cuộc đời mình.
Một cuộc sống tốt đẹp cứ vậy mà bắt đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...