Tận Xương


Phương Châm mơ mơ màng màng, có lẽ cô đã ngủ khoảng vài tiếng.
Vì tác dụng của thuốc ngủ nên trong khoảng thời gian này, cô mơ thấy những thứ khá kì cục.

Trong mơ luôn có rất nhiều loại dã thú, như hổ, cọp, báo gì gì đó, chúng há to miệng về phía cô, hệt như muốn nuốt chửng cô vậy.
Rồi sau đó, không còn hổ cọp đâu nữa, lại xuất hiện những người khác.

Đầu tiên là ba mẹ và em trai cô, có cả Jenny, bạn gái trước của nó nữa.

Rồi La Thế và mẹ anh ta, tất cả đều nhìn chằm chằm vào người cô.
Lúc ấy, Phương Châm nghĩ rằng, chắc lúc đó cô muốn đi chết, nên mới đi gặp mặt tất cả những người cô quen khi còn sống.

Cô thậm chí còn gặp được một vài bạn tù trước đây, có 2 người là tội phạm tử hình, quan hệ với cô khi còn ở trong tù cũng không tệ lắm.

Sau này, khi hai người đó bị đưa đi chấp hành xử bắn, Phương Châm còn trốn đi khóc thầm một trận.
Lúc hai người này xuất hiện, Phương Châm cảm thấy bản thân mình cách cái chết không xa lắm.
Nhưng cô không cam lòng, cô còn trẻ mà cứ chết như vậy, ngẫm lại cũng chẳng đáng.

Ngay tại thời điểm cô đang xoắn xuýt rối rắm trong mơ thì lại đột nhiên thấy Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc nằm im trong bụi cỏ cách cô không xa lắm, Phương Châm vừa thấy anh thì phấn khởi không kìm được, không thèm suy tư nữa mà vọt qua ngay.

Kết quả vừa đi tới trước mặt anh thì thấy trên bụi cỏ trước mặt có một vệt máu lớn, đang chậm rãi chảy từ người Nghiêm Túc ra.

Những mảng cỏ xanh xung quanh đều bị máu làm cho biến thành màu đỏ.

Mặc dù là ở trong mơ, tầm mắt cũng không rõ ràng, nhưng mảng máu này Phương Châm lại thấy rõ ràng một cách bất thường, dội thẳng vào thần kinh thị giác của cô.
Phương Châm bị dọa, mồ hôi lạnh toát ra đầy người, vừa định ngồi xổm xuống xem kĩ tình hình, thì cô giật mình tỉnh giấc.

Cô đưa tay sờ trán, phát hiện trong lòng bàn tay ướt sũng.

Lại sờ cổ, ở đây cũng ẩm ướt.

Cô cảm giác từ đầu đến chân mình đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Cảnh trong mơ đó thật sự rất chân thực, thế cho nên sau khi tỉnh lại, Phương Châm vẫn hơi chưa kịp hoàn hồn, luôn cảm thấy có cái gì đó màu đỏ lắc lư trước mắt mình, hình ảnh Nghiêm Túc nằm im khôn nhúc nhích cứ hiển hiện trong đầu cô, nghĩ nghĩ người cô lại khẽ run run, mồ hôi lạnh lại toát ra đầy người.
Cô ráng hít sâu vài hơi, từ từ ổn định lại tâm tình của mình, sau đó mới quay đầu xem xét hoàn cảnh mình bây giờ.
Cô biết mình bị bắt cóc, nên vừa nhìn thấy một căn phòng xa lạ thì cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm.


Căn phòng nhìn qua rất sạch sẽ, hình như là phòng khách sạn, không có mùi gì lạ cả, rất ngăn nắp, nhìn bố cục bày biện của căn phòng này thì chắc nó cũng chẳng rẻ.
Đây hình như không phải căn phòng cô bị bắt lúc trước.

Khi vừa bị trói, Phương Châm mơ hồ tỉnh một lần, lúc ấy chỉ cảm thấy căn phòng tối đen như mực, trong không khí còn tràn ngập một mùi hương xa lạ.
Sau đó, có người vào phòng mang cô đi.

Lúc ấy nương vào ánh sáng mơ hồ Phương Châm giùng giằng quét mắt nhìn qua vài lần, phát hiện đó là một căn phòng rất cũ, đồ dùng nội thất đều là kiểu dáng của mười mấy năm trươc, so với căn phòng hiện đại sáng sủa sạch sẽ bây giờ thì khác biệt một trời một vực.
Phương Châm giãy giụa muốn ngồi dậy, vừa ngồiđược một nửa, trái tim liền đập mạnh một cái, không khỏi nghĩ tới một điều.

Người mang cô đi rốt cuộc là ai?
Khi đó đầu óc không tỉnh táo, cô còn tưởng là Nghiêm Túc, nhưng bây giờ ngẫm lại hẳn là không phải.

Giọng của người đó nghe rất quen tai, nhưng cũng không phải là giọng của Nghiêm Túc, càng giống...
Phương Châm còn đang ở đó phân tích giọng nói kia, thì cửa phòng mở ra.

Một bóng dáng quen thuộc đi vào, Phương Châm vừa nhìn thấy anh ta thì hơi giật mình, nghĩ kĩ lại thì hiểu rõ.

Bởi vì người đứng trước mắt cô bây giờ chính là chủ nhân của giọng nói đó, cô vừa thấy anh ta thì cũng đồng thời nghĩ tới.
Nhưng vì sao anh ta lại mang cô tới đây? Phương Châm hơi không hiểu.

Cô nhớ rõ người bắt cóc mình là Hứa Minh Lượng.

Lúc ấy, hắn giả dạng thành nhân viên khách sạn đưa cơm cho cô, rồi dùng thuốc ngủ làm cô bất tỉnh.

Dù trước hay sau thì cô đều không thấy bóng dáng của Thẩm Khiên.
Nhưng bây giờ, anh ta mang cô đi khỏi tay Hứa Minh Lượng, còn mang đến chỗ này, tất cả mọi thứ đều làm Phương Châm cảm thấy nghi ngờ.

Trực giác nói cho cô biết, Thẩm Khiên cũng không hề đơn giản như trong suy nghĩ của cô, lúc trước anh ta vừa như một người bạn, một người anh, một người đàn ông, sao nay nhìn lại làm cho người ta có cảm giác xa lạ như vậy.
Phương Châm há miệng thở dốc, muốn chất vấn lại không nói nên lời.
Thẩm Khiên đi vào thấy Phương Châm đã tỉnh cũng không ngạc nhiên lắm, anh ta đi tới cầm lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường đưa cho cô: "Uống nước đi, em ngủ rất lâu rồi."
Phương Châm không nhận, lại hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Cũng sắp nửa đêm, trời đã tối đen rồi." Nói rồi anh ta lại quơ quơ cái ly, "Uống đi, không bỏ thuốc đâu.

Anh muốn bỏ thuốc em thì đã ra tay rồi, khồng cần phải chờ lâu vậy đâu."
Phương Châm bị nhìn thấu tâm tư có hơi xấu hổ, cân nhắc một lát vẫn nhận lấy.


Cô thật sự cũng hơi khát, cầm cái ly ngửa đầu uống một hơi hơn nửa cốc.

Khi nước lọc mát lạnh chảy qua cổ họng thì cô nghe Thẩm Khiên ở một bên chậm rì rì nói: "Hứa Minh Lượng bắt cóc em, anh đánh hắn ngất xỉu, rồi cứu em ra."
Phương Châm liếm giọt nước đọng bên môi, vô thức nói: "Cám ơn anh."
Sau đó cô lại im lặng chờ Thẩm Khiên nói tiếp.

Cô có linh cảm Thẩm Khiên rất muốn nói gì đó với cô, hình như anh ta đã nín nhịn rất nhiều lời muốn nói.
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, Thẩm Khiên lại nói tiếp: "Em không cần phải cảm ơn anh đâu.

Anh cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Chẳng qua anh chỉ đưa em từ một căn phòng tồi tàn sang một khách sạn cao cấp thôi.

Anh không mang em đến gặp cảnh sát ngay, nên canh cũng có lòng riêng."
Nói tới đây Thẩm Khiên ngồi xuống đối diện với Phương Châm, hai mắt nhìn thẳng vào cô: "Lòng riêng của anh là gì, Phương Châm, hẳn là em rất rõ ràng nhỉ."
"Đúng, tôi biết.

Anh thích tôi, tôi rất vui, nhưng tôi cũng đã nói rồi, tôi không thể đồng ý anh được."
"Trước kia, anh nghĩ em không chấp nhận anh là vì La Thế.

Lúc ấy, anh cứ tưởng rằng em không phải là không thích anh, chỉ là không thể chấp nhận loại yêu đương này thôi.

Nhưng sau đó, em và Nghiêm Túc ở bên nhau, anh liền hiểu, là em thật sự không thích anh.

Thì ra người em yêu là kiểu đàn ông như vậy."
Phương Châm mím môi không nói, hồi lâu sau mới thốt ra được một câu: "Rất xin lỗi anh."
"Chớ nói xin lỗi anh, Phương Châm.

Ở đâu ra chuyện tình cảm ai xin lỗi ai, anh thích em là chuyện của anh, em không thích anh là chuyện của em.

Em không nợ anh, Phương Châm, anh mới là người mắc nợ em.

Hứa Minh Lượng bắt cóc em, anh cũng gián tiếp có ảnh hưởng đến hắn ta."

"Là anh nói hắn bắt cóc tôi sao?"
"Không phải.

Anh sẽ không làm chuyện như vậy với người phụ nữ anh yêu đâu.

Phương Châm, tình cảm của anh đối với em rất chân thành, em không phải hoài nghi.

Nhưng anh đã biết chuyện Hứa Minh Lượng muốn bắt cóc em từ sớm, và anh cũng không ngắn hắn lại."
"Vì sao?"
"Bởi vì bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Anh muốn lợi dụng Hứa Minh Lượng đến bắt cóc em, sau đó lại cướp em khỏi tay hắn.

Ở Lệ Tinh có quá nhiều camera, nếu anh đích thân động thủ, nhất định sẽ bị cảnh sát để ý.

Chỉ có cách là trước hết để Hứa Minh Lượng mang em ra khỏi Lệ Tinh, rồi lại mang đến một quán trọ cũ nát không có camera thì anh mới có cơ hội ra tay.

Để em chịu khổ rồi, Phương Châm, anh thật sự xin lỗi em."
"Có thể nói cho tôi biết mục đích vì sao anh làm như vậy không?"
Nói thật Phương Châm thật sự rất ngạc nhiên.
"Hứa Minh Lượng là một quân cờ rất hữu dụng, không chỉ có thể lợi dụng hắn đến bắt cóc ngươi, thậm chí còn có thể lợi dụng hắn giết Nghiêm Túc."
Phương Châm lập tức nghẹn không nói nên lời.

Trên mặt Thẩm Khiên lộ ra nụ cười thản nhiên, nụ cười kia còn có sự quỷ dị không thể diễn tả: “Thật ra Phương Châm à, mạng em cũng lớn lắm, Hứa Minh Lượng đã nhiều lần muốn giết em, nhưng đều bị em tránh được.

Lần đầu ở trong bệnh viện, em bị hắn đẩy từ trên cầu thang xuống.

Sau này, ở tiểu khu anh thuê phòng cho em, Hứa Minh Lượng lại theo dõi muốn giết em.

Hai lần này em đều tránh được hết.

Lúc ấy, anh lo cho em đến mức toát mồ hôi hột.

Phương Châm, em có biết, có mấy lần suýt chút nữa thì em đã chết rồi đấy."
Mãi cho đến khi Thẩm Khiên nhắc tới chuyện này, Phương Châm mới nhớ lại.

Một lần ở bệnh viện đó, cô và người đẩy cô xuống đứng đối mặt với nhau, chẳng qua khi đó chuyện xảy ra quá nhanh nên cô không kịp thấy rõ mặt mũi người đó.

Bây giờ nhĩ kĩ lại, bóng dáng người đó khá giống Hứa Minh Lượng, nếu quả thật là hắn thì cũng không quá kỳ lạ.
Nhưng có một điều Phương Châm nghĩ không ra, vì cái gì mà Hứa Minh Lượng muốn giết cô?
"Bởi vì La Thế.


La Thế không phải tự sát mà là bị người ta mưu sát.

Anh nói tới đây chắc em cũng hiểu La Thế chết thế nào rồi chứ Phương Châm."
Phương Châm có cảm giác trong lòng bị người ta dùng búa tạ đập mạnh một cái, đau đến mức cô không thể thở được.

Cái chết của La Thế là phòng tuyến cuối cùng giữa cô và Nghiêm Túc.

Cho dù hai người đã có tiếp xúc da thịt, nhưng cho tới nay hai người đều không đâm thủng tầng giấy mỏng manh này.

Trong lòng Phương Châm, cuối cùng là Nghiêm Túc cũng có chút mắc nợ cô.
Nhưng bây giờ, Thẩm Khiên nói cho cô biết, tất cả những suy nghĩ trước giờ của cô đều sai hết, Nghiêm Túc chưa từng có lỗi với cô, người mắc nợ từ đầu tới cuối đều là cô.

Tin tức nặng kí này quả thực đã làm Phương Châm trở tay không kịp, cô che ngực ngồi yên trên giường, hai mắt tối sầm như muốn té xỉu.
Thẩm Khiên nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ cô, vừa định dìu cô đến dựa vào đầu giường, Phương Châm đã đưa tay hất tay anh ta ra.

Săc mặt cô cơ hồ thay đổi trong nháy mắt, thái độ vô cùng lạnh lùng: "Anh đã sớm biết chuyện này phải không?"
"Đúng, cho nên anh rất mâu thuẫn.

Một mặt anh muốn đến gần em, quan tâm em, mặt khác lại cảm thấy thẹn với em.

Nếu năm đó, anh nói cho em biết sự thật, em nhất sẽ không đi tìm Nghiêm Túc báo thù, cũng sẽ không bởi vì vậy mà ngồi tù.

Đời em là bị anh hủy hoại.

Anh thật sự rất muốn bồi thường em, chăm sóc em, nhưng Phương Châm, em chưa bao giờ cho anh cơ hội.

Em cự tuyệt anh hết lần này đến lần khác, em tình nguyện chọn Nghiêm Túc cũng không cần anh, chuyện này thật sự làm anh không thể chấp nhận được."
Cơ thể Phương Châm cứng đờ, một linh cảm bất thường ập tới.

Cô đột nhiên cảm giác được, đêm nay Thẩm Khiên là có chuẩn bị mà đến, dường như anh ta có một bụng lời muốn nói hết cho cô.
Suy đoán Phương Châm lập tức được chứng thực, Thẩm Khiên đứng bên người cô, thân hình vô cùng cao lớn.

Ánh mắt anh ta nhìn ra bóng đêm nặng nề bên ngoài cửa sổ, một lát sau mới nói ra những lời nghe mà giật mình: "Với anh mà nói, em chính là số kiếp cả đời của anh.

Trước đây em có La Thế, để đến được với em, anh mượn đao giết người, diệt trừ hắn.

Bây giờ, em lại có Nghiêm Túc, cho nên lúc này đây, anh vẫn phải nhờ vào sự trợ giúp của Hứa Minh Lượng, thay anh loại trừ Nghiêm Túc.

Anh muốn những người ở bên em đều phải chết.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui