Nghiêm Túc đưa tay che mắt.
Trong thoáng chốc anh nhắm mắt, một chiếc ô tô lao vút qua cơ thể anh, nặng nề hướng về phía màn đêm tối tăm.
Tiếng động cơ và tiếng ma sát của lốp xe dần dần yếu đi.
Khi Nghiêm Túc thả tay xuống, anh vừa mở mắt ra, một loạt tiếng ô tô nổ máy theo thứ tự vang lên.
Những chiếc xe cảnh sát vẫn luôn theo sát Nghiêm Túc chờ cách đó nháy mắt đã lên đường, đuổi theo chiếc ô tô vừa lao đi.
Gần như đã huy động toàn lực những chiếc xe quanh tòa nhà cũ, nên ở đây chỉ còn lại cảnh sát Cao và trợ lý còn ngồi trong xe bảo vệ Nghiêm Túc.
Điện thoại dự phòng đặt trên ghế phó lái vang lên, Nghiêm Túc vừa định thò tay qua cửa kính lấy điện thoại thì chợt nghe điện thoại của mình có âm báo cuộc gọi đến.
Vì thế anh nhận cuộc gọi, trong giọng nói của Hứa Minh Lượng mang theo vài phần ý cười: "Sao anh lại không đuổi theo cùng bọn họ vậy?"
"Anh tung hỏa mù là muốn dẫn cảnh sát bỏ đi hết.
Bây giờ bọn họ đều đi cả rồi, anh có thể tiến hành bước tiếp theo được rồi đấy."
"Thật sự đều đi hết rồi chứ? Tôi thấy chưa chắc đâu."
Nghiêm Túc cũng cười : "Đi hết hay chưa thật sự quan trọng như vậy sao? Hứa Minh Lượng, thời gian của anh không còn nhiều đâu, đừng lãng phí nữa.
Thay vì chơi trốn tìm với cảnh sát ở đây, thì anh nên thẳng thắn hơn đi, anh muốn đợi đội Phi Hổ đến bắn một phát vào đầu anh sao?"
Hứa Minh Lượng ở đầu kia điện thoại không khỏi hơi co quắp.
Tâm lý hắn thật ra rất bình thường, tất cả vừa rồi chỉ đều là giả vờ mà thôi.
Giọng điệu của hắn nghe thì bình tĩnh, nhưng thực ra điện thoại trong tay đã ướt đẫm mồ hôi rồi, thậm chí còn suýt trượt khỏi tay hắn, xém chút là đã rơi xuống đất.
Vưu Tố Cầm ở một bên có hơi nhìn không được, nặng nề vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn ổn định lại nhịp thở, đến lúc này, tinh thần hắn mới trở nên tỉnh táo hơn để ráng nói chuyện với Nghiêm Túc.
Bây giờ vừa nghe những lời như "đội Phi Hổ" "bắn một phát vào đầu", hai chân hắn mềm nhũn, lo sợ đến mức hai chân bất giác rung rung.
Khi hắn mở miệng lần nữa, giọng có vẻ hơi nhát gan: "Anh đừng lấy những chuyện đó ra dọa tôi, tôi đây không sợ chết đâu nhé."
"Không sợ chết và không muốn chết là hai việc khác nhau đấy.
Bây giờ anh không phải chết mà lại muốn bỏ mạng vô ích sao? Anh tìm tôi giúp đỡ, tôi cũng đã đồng ý, không bằng chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi, anh không chết, Phương Châm cũng không chết, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Hứa Minh Lượng vừa nghe Nghiêm Túc nói vừa ra khỏi một tòa nhà cũ bỏ hoang.
Sau khi bọn họ đi đến tầng một, hai người chia nhau lên hai chiếc xe khác nhau, Hứa Minh Lượng xuất phát trước, xe vừa chuyển động hắn liền hỏi: "Nói cho tôi biết mấy chiếc xe cảnh sát kia ở đâu, tôi muốn tránh bọn họ.
Phương Châm đang ở trên xe của tôi, chắc anh cũng chẳng muốn cô ta chết trong một vụ tai nạn xe cộ đâu nhỉ."
Nghiêm Túc quay đầu nhìn vào bóng đêm, thấy ngay xe của cảnh sát Cao dừng ở phía Tây Nam, vì thế anh nói vị trí cho Hứa Minh Lượng.
Đối phương còn rất khách sao, nói một tiếng cảm ơn với anh, sau đó, hắn chọn một con đường cách xa xe của cảnh sát Cao nhất, đạp chân ga phóng ra ngoài.
Lúc này mặc dù đang là ban đêm nhưng hắn lại quen cửa quen nẻo.
Dù sao nơi này cũng đã từng là nơi chứa giấc mộng khởi nghiệp của hắn, hắn toàn tâm toàn ý muốn hợp tác với Thâm Lam xây dựng mảnh đất này thành một vương quốc hàng hóa.
Vì vậy, hắn đã từng đi khảo sát thực địa rất nhiều lần.
Bây giờ, giấc mộng tan vỡ, những trò lừa bịp trước đây cũng chẳng phải vô ích.
Khi gần đi đến điểm cuối cùng của đời người, những kinh nghiệm trước đây đã giúp ích rất nhiều cho hắn, giúp hắn xuyên qua những con đường quanh co trong khu nhà cũ một cách thoải mái, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã có thể lái xe ra ngoài.
Mà ở xa xa, đám người cảnh sát Cao thậm chí còn không phát hiện ra tung tích của Hứa Minh Lượng.
Nhưng rất nhanh sau đó, họ phát hiện Nghiêm Túc đang ở cách đó không xa mở cửa lên xe, đèn trước của xe cảnh sát Cao đã tắt, chỉ mở một ngọn đèn pha nhỏ, tầm nhìn khoảng mấy mét, sau đó quay đầu lái xe ra ngoài.
Cảnh sát Cao vội vàng cho người lái xe đuổi theo, ba chiếc xe đều nhanh chóng rời khỏi khu nhà cũ trong bóng đêm tĩnh mịch.
Nghiêm Túc và cảnh sát Cao đều không phát giác ra một chuyện, không bao lâu sau khi bọn họ rời khỏi chỗ đó, một chiếc ô tô màu đỏ cũng đi ra từ khu nhà cũ, lặng lẽ theo phía sau bọn họ.
Nghiêm Túc theo sau xe Hứa Minh Lượng, trên đường đi hai người không ngừng đàm phán.
Ngay từ đầu Hứa Minh Lượng đã đưa ra yêu cầu: "Tôi biết trên xe anh có điện thoại liên lạc giữa anh với cảnh sát, ném nó đi."
Nghiêm Túc không nhiều lời, hạ kính xe xuống ném điện thoại ra ngoài.
Lúc kính xe hạ xuống, anh nhìn thấy khung cảnh phía bên phải của con đường, bên ngoài là một khu rừng hoang vu, chẳng có một ai.
Sau khi ném điện thoại, anh đóng chặt cửa sổ xe lại, hỏi Hứa Minh Lượng: "Còn có yêu cầu gì nữa không?"
"Không được tắt điện thoại, phải mở máy trong suốt hành trình.
Tôi muốn nghe nhất cử nhất động trên xe anh.
Nếu anh dám im lặng báo cho cảnh sát hành tung của tôi, tôi sẽ lập tức giết Phương Châm."
"Tôi muốn nghe giọng của Phương Châm."
Trong lòng Hứa Minh Lượng hơi hồi hộp, hắn ra vẻ bình tĩnh nói: "Cô ta đang ngủ.
Tôi đã cho cô ta uống một ít thuốc ngủ, trong thời gian ngắn cô ta chưa tỉnh lại đâu.
Anh yên tâm tôi sẽ không giết cô ta, giết cô ta rồi cũng chẳng ích gì với tôi.
Giống như anh đã nói vậy, tôi muốn sống, tôi phải dựa vào cô ta để thực hiện kế hoạch của mình mà.
Tôi cũng muốn giết cô ta lắm, nhưng tôi dám chắc rằng so với đi chết thì rơi vào tay cảnh sát còn thảm hại hơn.”
Nghiêm Túc từ chối cho ý kiến, không nói tiếp nữa.
Anh chẳng có cách gì để cược với Hứa Minh Lượng cả.
Hắn ta là một kẻ liều mạng, mạng của hắn kém xa của Phương Châm, dù chỉ một chút ít nguy hiểm thôi hắn cũng sẽ không thử.
Bây giờ việc anh cần làm chính là trấn an Hứa Minh Lượng.
"Anh muốn tôi theo anh đến nơi nào?"
"Bây giờ chưa thể nói cho anh biết, đầu tiên anh phải nghĩ cách cắt đuôi chiếc xe cảnh sát phía sau mới được.
Đm, sao mấy tên này y như con đỉa vậy, cắn một cái là không chịu dứt ra.
Ông đây còn tưởng rằng chiếc xe vừa rồi đã kéo bọn họ đi hết rồi chứ, đúng là đã tính sai rồi."
“Chuyện này tôi không làm chủ được.
Anh muốn tôi giúp anh cắt đuôi xe cảnh sát, tôi có thể giúp anh, nhưng trước hết anh phải nói cho tôi biết anh muốn làm gì.
Chúng ta hòa hảo thì cái gì cũng tốt đúng không?"
"Con người anh rất thú vị đấy." Hứa Minh Lượng cười, "Tôi cảm thấy Phương Châm rất có mắt nhìn người, anh so với La Thế tốt hơn nhiều."
"Bây giờ nhắc tới La Thế không quá thích hợp đâu."
"Quả thật không thích hợp." Giọng điệu Hứa Minh Lượng thay đổi, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, "Trước tiên, chúng ta phải nghĩ cách cắt đuôi chiếc xe cảnh sát phía sau đã, sau đó tìm một nơi im ắng, anh đổi chỗ cho Phương Châm, tôi thả cô ta ra, còn anh làm con tin của tôi.
Anh cảm thấy đề nghị này có ok không?"
"Rất tốt, con người anh cũng không xấu lắm."
"Anh cũng đã nói mọi người hòa hảo rồi mà.
Tôi cần Phương Châm làm gì.
Cần cô ta còn không bằng anh tới đây, anh có bao nhiêu quyền lực, đáng giá biết bao nhiêu, có anh trong tay, những người dưới trướng anh làm việc cũng chẳng dứt khoát được.
Đến khi anh và tôi đã xuất ngoại, rồi chờ đến nơi an toàn tôi lại thả anh về."
"Được."
Nghiêm Túc đáp ứng rất sảng khoái, ngược lại có hơi ngoài dự kiến của Hứa Minh Lượng: "Anh không sợ đến nước ngoài rồi thì tôi sẽ giết anh à?"
"Nhiều bạn bè nhiều con đường.
Anh giết tôi ở đó thì cảnh sát sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh chưa quen cuộc sống ở đó thì trốn như thế nào, chỉ sợ sẽ nhanh chóng bị bắt đi thôi."
"Nhưng tôi cũng lo chuyện thả anh về rồi sẽ làm sao, ngộ nhỡ anh vừa về nước đã nói ra tung tích của tôi thì đến lúc đó chẳng phải là tôi chỉ còn con đường chết sao?”
"Ha ha." Nghiêm Túc cười suồng sã, "Làm người cần phải biết co duỗi chứ, sau khi đến nước ngoài rồi thì anh có thể cầm tiền đi thẳng một mạch, đi đến một nơi mà ngay cả tôi cũng chẳng biết.
Hơn nữa, tôi là người làm ăn, chuyện lỗ vốn tôi sẽ không làm.
Giúp anh bỏ trốn tôi cũng có trách nhiệm trong đó, nếu làm lớn thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Anh nói xem, tôi sẽ vì một tên tiểu tốt như anh mà không màng đến danh dự sao?"
Trời sinh Nghiêm Túc có tài diễn thuyết, lời nói ra khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thuyết phục.
Những lão cáo già của các tập đoàn quốc tế đều bị anh thuyết phục, thì một tên Hứa Minh Lượng có là gì.
Chỉ nói một hai câu, đối phương đã hơi hơi rơi vào sương mù, phòng bị cũng từ từ buông lỏng.
"Anh nói cũng đúng, chắc là anh cũng chẳng muốn làm chuyện bất lợi cho mình, đúng là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi."
"Trong tình cảnh của anh bây giờ nghĩ nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lần này anh hành động rất thông minh, biết tìm tôi hợp tác.
Trong cái thành phố này, người có thể cứu anh cũng chẳng nhiều đâu, xem ra chỉ có mình tôi thôi.
Chỉ cần anh đồng ý không làm Phương Châm bị thương, đưa anh xuất ngoại không phải việc gì khó."
Tình huống trước mắt khá là đặc biệt, Nghiêm Túc cũng là mở đại một cái chi phiếu khống.
Như khi nãy đáp ứng Hứa Minh Lượng cắt đuôi xe của cảnh sát Cao, bây giờ anh bắt đầu hứa hẹn lung tung.
Trên thực tế, đưa Hứa Minh Lượng xuất ngoại quả thật không có gì khó, nhưng một khi đã đưa hắn ra ngoài, hắn có thu tay lại hay không thì khó mà nói trước được.
Tình huống mà anh vừa nói chỉ là tình huống bình thường thôi, rất nhiều người đều lựa chọn im lặng để bảo vệ mình khi ở trong dưới tình huống này.
Nhưng anh không giống vậy, anh không giống người bình thường, con người anh ân oán rõ ràng.
Đời này ngoại trừ Phương Châm ra, những người khác thật đúng là chẳng đáng để anh mềm lòng.
Hứa Minh Lượng dám bắt cóc Phương Châm áp chế anh, vậy hắn đừng mơ tưởng một ngày được sống yên ổn.
Một khi hắn đã đến nước ngoài, còn chưa quen cuộc sống ở đó, Nghiêm Túc muốn làm hắn chết còn tiện hơn khi còn ở trong nước.
Huống chi con người Hứa Minh Lượng vốn dĩ đã lỗ hổng đầy người, là loại người luôn đi sai bước nhầm, dù không làm gì cả, chỉ cần thuê một người theo dõi hắn, thì cũng sẽ nhanh chóng bắt thóp được hắn phạm tội thôi.
Phạm tội cũng là một loại gây nghiện.
Một khi đã làm thì sẽ rất khó thu tay lại.
Nghiêm Túc nhìn điệu bộ hành động của Hứa Minh Lượng lần này, lại bất giác nghĩ đến chuyện La Thế năm đó.
Anh biết bản chất của Hứa Minh Lượng, là anh họ La Thế, anh ta nhất định có cổ phần trong công ty Cự Hoa của La Thế năm đó, hơn nữa còn đảm nhiệm một vị trí quan trọng trong hệ thống quản lý của công ty.
Cự Hoa từ một công ty phát triển không tệ rồi một ngày trở thành một công ty mắc nợ chất đống tưởng chừng như chỉ còn là cái xác rỗng sắp đóng cửa, thì thật sự chỉ do La Thế kinh doanh không giỏi thôi sao?
Dựa vào trực giác, Nghiêm Túc cảm thấy chuyện năm đó chắc chắn có liên quan đến Hứa Minh Lượng.
Anh rất muốn nhân cơ hội này hỏi hắn ít chuyện, nhưng lại sợ kích thích hắn, rồi hắn lại làm Phương Châm bị thương, vì thế chỉ có thể từ bỏ.
Kết quả Hứa Minh Lượng lại như bị ấm đầu, có lẽ nói chuyện hồi lâu với Nghiêm Túc làm hắn cảm thấy tương lai của mình đã có chút hy vọng, nên đã chủ động ba hoa, bắt chuyện với Nghiêm Túc: "Tôi đã nói từ sớm rồi, Phương Châm tìm được anh coi như là đã tìm đúng người rồi đấy.
Số mạng của cô ta có vẻ rất tốt, năm đó khắc chết La Thế rồi còn tự mình đi ngồi tù, chớp mắt đi ra lại được vui vẻ sung sướng, còn câu được một con rùa vàng như anh.
Thật là không dễ dàng gì.
Anh tốt hơn La Thế nhiều, cái tên La Thế kia cả đời không có bản lĩnh, mở cái công ty cũng chẳng ra hồn, mới được có ít tiền như vậy, còn chưa đủ cho tôi nhét kẻ răng.”
Nghiêm Túc ngay lập tức nắm được điểm mấu chốt trong lời nói của hắn, nhưng anh vẫn thản nhiên nói: "Xem ra anh rất không ưa anh ta."
"Đương nhiên là tôi không ưa hắn, làm ăn thất bại lại tới làm phiền tôi, còn muốn báo cảnh sát bắt tôi.
Cuối cùng thì sao, còn không phải là nhường cho tôi à."
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi mọi người, hôm nay tôi ra ngoài chơi, quên đăng bản thảo còn lại, cho nên hơi muộn.
Nguyên nhân cái chết của La Thế rốt cuộc cũng được vạch trần rồi nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...