Nghiêm Túc làm bộ không để ý bỏ di động vào túi rồi xoay người ra khỏi phòng nghỉ.
Khi đi tới cửa thì đụng mặt cảnh sát Sở, anh ta hỏi anh: "Đi đâu vậy?"
"Ra ngoài hít thở không khí một chút."
Cảnh sát Sở đáp lại anh bằng một nụ cười đã hiểu.
Anh ta đã từng xử lý rất nhiều vụ án có người bị hại là người nhà, Nghiêm Túc cũng được xem như là người bình tĩnh nhất.
Thông thường, khi gặp phải một vụ án có người thân nhất bị bắt cóc, thì tinh thần ai cũng sẽ suy sụp ngay lập tức.
Mới đầu sẽ là cảm giác bất lực, càng về sau thì càng kinh sợ, nếu sau vài tiếng mà vụ án vẫn không tiến triển gì đáng kể, thì bọn họ sẽ chuyển sang trạng thái phẫn nộ, đỉnh điểm là chỉ trích cảnh sát vô dụng không phá được vụ án.
Nhưng từ đầu đến cuối Nghiêm Túc đều rất bình tĩnh, nhìn qua cứ như là không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong lòng cảnh sát Sở biết rõ, nội tâm anh chắc chắn đang chịu sự dày vò cực lớn trong giờ phút này.
Nên anh ta không ngăn Nghiêm Túc ra ngoài hít thở không khí, mà ngược lại còn vỗ vỗ vai anh đã hiểu.
Nghiêm Túc đi vào hoa viên bên ngoài, cầm điện thoại bấm dãy số kia.
Nhưng trong điện thoại chỉ vang lên hai tiếng rồi bị người ta cúp máy.
Anh hiểu rằng đối phương không muốn nhận điện thoại của anh, vì thế đổi thành gửi tin nhắn: "Nói yêu cầu của anh ra đi."
Lời ít ý nhiều, trực tiếp thể hiện yêu cầu anh.
Ở đầu kia điện thoại, sau khi Hứa Minh Lượng nhìn thấy tin nhắn, hắn có hơi phấn khích, trốn trong xe cầm điện thoại gõ chữ thật nhanh.
"Muốn gặp được Phương Châm còn sống thì ngay bây giờ, một mình anh hãy đến địa chỉ dưới đây."
Tin nhắn vừa gửi tới, lập tức lại có một tin nhắn khác gửi đến cho Nghiêm Túc, bên trên là một địa chỉ.
Anh vừa thấy địa chỉ này đã cảm thấy quen quen, nhớ lại vừa nãy xem bản đồ và tài liệu về công ty Vĩnh Vượng, thoáng cái anh đã hiểu.
Đây vốn là nơi có hạng mục hợp tác của Thâm Lam và Vĩnh Vượng, chỗ đó có một số lượng lớn nhà cũ bỏ hoang đang chờ phá dỡ.
Sau khi phá dỡ hết sẽ xây một trung tâm thương mại tổng hợp.
Nhưng vì bản thân Vĩnh Vượng có vấn đề, nên Nghiêm Túc mới hủy bỏ hạng mục này.
Bây giờ, Hứa Minh Lượng muốn anh đến đó, nhất định là có mục đích của hắn.
Nơi này từng là nơi Hứa Minh Lượng gửi gắm toàn bộ hy vọng, nhưng chỉ vì một câu nói của anh, chuyện làm ăn của hắn ta đã rơi vào hiểm cảnh rồi đi vào ngõ cụt.
Nay hắn bắt cóc Phương Châm trả thù anh, lựa chọn địa điểm như vậy chắc chắn là bao hàm cả thâm ý của hắn.
Nghiêm Túc nhìn ba chữ trong tin nhắn điện thoại: một mình anh, trên mặt lộ ra một ý cười phức tạp.
Hứa Minh Lượng không biết bây giờ bên cạnh anh có bao nhiêu cảnh sát vây quanh sao? Hay là hắn cố ý hẹn anh ở đó, còn dùng điện thoại di động liên lạc với anh còn dùng tay máy cùng hắn liên hệ, hắn thật sự không sợ cảnh sát tra ra được địa chỉ của hắn sao?
Có lẽ những điều này hắn đều biết cả, nhưng hắn vẫn làm vậy, hoặc hắn là một người vô cùng thông minh, hoặc là một tên điên cuồng quá mức, định ôm tâm lý mọi người cùng chết nên hắn quyết liều mạng tới cùng.
Nếu quả thật là vậy, Nghiêm Túc càng hi vọng hắn là kiểu phía trước.
Vì như vậy thì anh còn có thể thương lượng với hắn cứu Phương Châm ra.
Còn nếu là kiểu phía sau...
Nghiêm Túc đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, cầm điện thoại quay về phòng nghỉ.
Anh đưa tin nhắn cho cảnh sát Sở xem, ông lập tức cảnh giác hơn.
Nhân viên kỹ thuật của bên cảnh sát nhanh chóng định vị di động, đồng thời xe cảnh sát cũng được cử đi.
Nghiêm Túc bên cạnh nhân viên kỹ thuật, nhìn chằm chằm điểm đỏ đứng yên trên màn hình trầm tư một lát, rồi đưa ra kết luận: "Chắc là hắn ta đã ném di động đi rồi."
Nhân viên kỹ thuật bất giác quay lại nhìn Nghiêm Túc, vừa đúng lúc đối diện với ánh mặt kiên định của anh, trong lòng không khỏi run lên.
Cảnh sát Sở cũng đang tiêu hóa những lời này của Nghiêm Túc.
Theo kinh nghiệm xử lý vụ án của anh ta, lời của Nghiêm Túc có khả năng rất lớn.
Trong lúc chờ cảnh sát được cử đi gửi tin tức về, anh ta hỏi Nghiêm Túc: "Bây giờ cậu có ý kiến gì không?"
"Tôi nghĩ Hứa Minh Lượng nên biết là tôi đã báo cảnh sát rồi.
Nhưng hắn ta vẫn muốn tôi đến đó, nếu đã như vậy không bằng tôi cứ lái xe đến đó trước, còn các vị sẽ cử xe đi theo phía sau.
Bây giờ, chúng ta khá bị động, ngoài nghe theo sự sắp xếp của hắn thì cũng chẳng có biện pháp gì khác."
"Nhưng làm như vậy có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm, cảnh sát chúng tôi..."
"Cảnh sát Sở, tôi biết cảnh sát điều tra các anh cũng có nguyên tắc." Nghiêm Túc cắt lời đối phương, "Cứu người còn phải bảo đảm sự an toàn tính mạng và tài sản của những người khác.
Có lẽ các vị sẽ nghĩ như vậy, trong trường hợp không thể cứu được Phương Châm, các vị sẽ không đồng ý việc tôi mạo hiểm bất chấp tất cả.
Nhưng với tôi mà nói, Phương Châm còn quan trọng hơn cả bản thân tôi, dù nguy hiểm tôi vẫn muốn thử một lần.
Anh cũng là đàn ông, bỏ qua cương vị là một người cảnh sát, thì nếu có một ngày người yêu quý của cảnh sát Sở gặp nguy hiểm, thì anh sẽ làm gì?"
Chức vụ của cảnh sát Sở không nhỏ, tuổi tác cũng không quá lớn, mới khoảng 30 mấy.
Sau khi nghe được lời nói của Nghiêm Túc, sắc mặt của anh ta hơi thay đổi, lập tức nở một nụ cười.
Sự ngầm hiểu giữa những người đàn ông chẳng cần dùng nhiều từ ngữ để biểu đạt, có đôi khi chỉ cần một ánh mắt thôi đối phương đã hiểu rồi.
Cảnh sát Sở đã hiểu ý của Nghiêm Túc, anh ta cũng đã rõ ràng về những suy nghĩ tương tự của Nghiêm Túc.
Vì thế anh ta không ngăn cản Nghiêm Túc, chỉ nhanh chóng triệu tập năm chiếc xe cảnh sát, một mạch theo xe của Nghiêm Túc đến địa điểm hẹn gặp của Hứa Minh Lượng.
Từ Lệ Tinh đến khu nhà cũ bỏ hoang kia khoảng chừng một tiếng lái xe, dọc đường Nghiêm Túc vẫn dùng chiếc điện thoại dự phòng cảnh sát đưa cho anh để liên lạc với họ.
Đồng thời, cảnh sát Sở cũng nói cho anh biết những manh mối mới nhất mà cấp dưới của anh ta thu thập được.
Đúng như dự đoán của Nghiêm Túc, chiếc điện thoại Hứa Minh Lượng dùng để liên lạc với anh chỉ dùng có một lần như vậy, rồi bị hắn vứt trong bụi cỏ ven đường.
Khi cảnh sát đuổi tới chỗ đó, không hề nhìn thấy bóng dáng của hắn ta, phí sức hồi lâu mới tìm ra chiếc điện thoại di động trong bụi cỏ.
Manh mối này cũng theo đó mà bị gián đoạn.
Nhận được tin tức này Nghiêm Túc cũng không suy nghĩ gì, vẫn im lặng lái xe như trước.
Trong đầu anh có rất nhiều hình ảnh chợt lóe lên, không chỉ là những thứ nhỏ nhặt với Phương Châm, mà còn có vẻ mặt của Vương Tử tạm biệt anh lúc vừa rồi.
Vẻ mặt người bạn nhỏ nghiêm túc nhìn anh, nặng nề gật đầu nói: "Ông nhất định phải quay lại đấy, cũng phải cứu được Phương Châm nữa.
Tôi tin ba của tôi chắc chắn là người giỏi nhất."
Khi nó nói chữ "ba" còn cố ý nhấn mạnh, lộ ra vẻ cực kì trịnh trọng.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Túc thấy Vương Tử như vậy, y như là sau một đêm nó lại trưởng thành hơn, gánh nặng trên vai cũng tựa như nặng thêm một ít.
Sau khi Vương Tử biết chuyện anh không phải ba ruột của nó, thì nó lại đối xử với anh tốt hơn trước khá nhiều.
Có lẽ tâm tư không giống nhau, lúc trước là có chút chờ mong, tất cả những điều anh làm cho thằng bé đều là đương nhiên.
Một khi anh làm không tốt sẽ làm cho thằng bé thất vọng.
Nhưng bây giờ Vương Tử không chờ mong anh nữa, mỗi một chuyện anh làm cho nó đều là một niềm vui bất ngờ, nên thằng bé cũng học cách nói lời cảm ơn.
Nếu biết trước là như vậy, có phải bản thân anh nên nói chuyện này cho Vương Tử sớm hơn không?
Trên đường đi Nghiêm Túc đã nghĩ đến việc này, anh dẫm mạnh chân ga, chỉ tốn khoảng bốn mươi mấy phút đã tới nơi hẹn gặp Hứa Minh Lượng.
Đây là một công trình xây dựng khá hoang vắng.
Những người sống trong tòa nhà cũ đã dọn ra khỏi đó từ sớm, vốn là Vĩnh Vượng và Thâm Lam hợp tác đấu giá đất xây dựng, nhưng vì Thâm Lam rời khỏi, sự tranh giành khu đất giảm mạnh, vụ đấu giá lần đó không thành công, giá được đưa ra thua xa với giá đã đề ra trong bản kế hoạch, nên đến bây giờ vẫn để không, chưa hề động thổ phá dỡ nhà.
Ba phía của khu đất này đều có các đội công nhân xây dựng.
Chắc ba mặt của khu đất này cộng lại có thể xây được khoảng năm mươi sáu mươi khu chung cư và cao ốc, nên tòa nhà cũ ở trung tâm mảnh đất này rất có triển vọng.
Nếu sau này thật sự xây dựng nơi này lên, cả một khu hoang vắng suy bại này đều sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhưng bây giờ nó vẫn chỉ là một nơi hoang tàn.
Tòa nhà cũ không bị phá dỡ, nó cứ đứng sừng sững trong bóng đêm tối tăm.
Đội xây dựng gần đó cũng đã kết thúc công việc từ sớm.
Có mấy người công nhân ở trong nhà kho dựng tạm thời ngay tại công trường, có một chút ánh sáng hắt ra từ cửa sổ của nhà kho hai tầng thô sơ mới làm cho khu đất này trở nên có sức sống hơn.
Khi cách khu chung cư còn khoảng mấy chục mét, Nghiêm Túc ra hiệu cho cảnh sát Sở bảo bọn họ mở rộng cự ly, không nên cách anh quá gần.
Mặt khác, anh nương vào ánh sáng đèn xe dừng xe lại trước tòa nhà cũ.
Vừa mới dừng xe tắt chìa khóa, di động đã vang lên.
Lần này, Hứa Minh Lượng lựa chọn nói điện thoại trực tiếp với anh: "Xuống xe rồi đứng ở đầu xe đi, tôi muốn nhìn thấy cả người anh."
Nghiêm Túc từ chối cho ý kiến, nghe lời hắn xuống xe, hơn nữa còn bật đèn lên, bản thân thì đứng trước xe, hai tay giơ lên vẫy vẫy, để Hứa Minh Lượng hoàn toàn thấy rõ cả người anh, cũng là để hắn biết anh không hề mang theo vũ khí.
Điện thoại vẫn thông, Nghiêm Túc nhìn quanh một lượt rồi mở miệng nói: "Tôi đến đây một mình, không mang theo bất kỳ một loại vũ khí nào.
Bây giờ, anh nói cho tôi biết suy nghĩ của anh đi."
"Suy nghĩ? Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, chính là muốn cho anh tận mắt thấy người phụ nữ anh yêu nhất chết như thế nào."
"Anh sẽ không làm vậy đâu.
Đối với anh mà nói, Phương Châm rất có giá trị lợi dụng, sao anh để cô ấy chết được.
Nếu cô ấy chết thì làm sao anh sống được? Dùng mạng của anh đổi lấy một mạng của Phương Châm, anh có thấy đáng không?"
"Ha ha." Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười lạnh lẽo của Hứa Minh Lượng, "Không thể không nói con người anh rất thông minh.
Được, tôi thích người thông minh như anh, nói chuyện với anh không phí sức."
"Anh cũng nên học hỏi tôi đấy, làm một con người thẳng thắn đi.
Có yêu cầu gì anh cứ nói với tôi, tôi đang nghe đây."
"Được, đã vậy tôi sẽ không khách sáo.
Tôi muốn anh bao đảm tôi được sống."
"Bảo đảm như thế nào?"
Hứa Minh Lượng ở bên kia trầm ngâm suy nghĩ, rõ ràng là đang lựa chọn từ ngữ.
Nghiêm Túc lại nói thẳng: "Không cần khách sao, cứ tùy tiện mà nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm được, đều sẽ làm cho anh."
"Anh sẽ làm chuyện phạm pháp vì tôi sao?"
"Vì Phương Châm, cái gì tôi cũng có thể làm."
"Thật đúng là cái loại si tình.
Phương Châm quen được người như anh không hề lỗ chút nào, tốt hơn so với La Thế.
Nghiêm Túc, anh hãy nghe cho kĩ đây, tôi muốn anh cho tôi một khoản tiền, đồng thời sắp xếp cho tôi rời khỏi Hongkong ra nước ngoài.
Tôi phải tuyệt đối an toàn."
Tuyệt đối an toàn.
Trong lòng Nghiêm Túc không khỏi cười lạnh.
Trời đất bao la nơi nào là nơi tuyệt đối an toàn.
Hứa Minh Lượng không phải không biết bây giờ có bao nhiêu cảnh sát đang vây quanh nơi này muốn trực tiếp bắt hắn, chỉ là lo lắng cho tính mạng của Phương Châm nên mới không thể ra tay mà thôi.
Cứ coi như anh giúp hắn trốn ra nước ngoài được, thì cảnh sát Hongkong cũng có thể đạt được hiệp nghị dẫn độ với những nước đó.
Đương nhiên trong tình huống này Nghiêm Túc sẽ không vạch trần, anh không chút nghĩ ngợi mà đồng ý nói: "Được."
"Thật sao?"
"Nếu anh tìm tôi, nhất định là anh cho rằng tôi có thể làm được.
Nếu anh không tin còn tìm tôi làm gì."
Đầu kia điện thoại lại là một hồi im lặng, sau một lúc mới nghe Hứa Minh Lượng nói: "Được, tôi tin anh."
Nói xong, hắn cúp điện thoại, không hề nói thêm nửa chữ nào với Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc cầm di động ngẩn người, chờ anh bĩnh tĩnh lại mới thấy trước mặt hiện ra một luồng ánh sáng mạnh, đối diện là một chiếc xe đang lao về phía anh với tốc độ cực nhanh, trong đêm tối yên tĩnh, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất nghe rất chói tai, giống như một con quái thú không lồ đang lao về phía anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...