Sau đây là đôi lời muốn nói: Đang Nhi hiện tại đã đi làm lại, cho nên thời gian edit truyện không còn nhiều như trước, với lại hiện tại một mình lại ôm đến 5 bộ chuyện, vì vậy không có cách nào sắp xếp để post truyện này mỗi ngày 2c nữa, vì còn phải cùng lúc edit 4 bộ kia nữa, nên Nhi sẽ cố gắng edit đều chuyện này, với tốc độ 1 chương 1 ngày. Thành thật xin lỗi các bạn đã ủng hộ bộ truyện này, mong các bạn thông cảm cho Nhi. Thân ái!!!
Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía đám người, tìm kiếm người mặc y phục màu xanh đen, không có gì bất ngờ xảy ra, quả nhiên ở trong đám người có một người như vậy đang đứng bên ngoài, nhận thấy tầm mắt của nàng, người nọ rõ ràng lùi vào trong đám người né tránh, nhưng mà, hắn tính toán như thế nào cũng không thể trốn thoát căn phòng này.
Cẩm Ngôn trong lòng cẩn thận suy nghĩ, đã có một chủ ý, bên kia, hắc y nhân cười lạnh một tiếng nói :”Có phải là giả hay không, ta xem qua tự nhiên sẽ rõ ràng.”
Theo giọng nói đó là một đạo kình phong đánh úp lại, lập tức vật trên tay biến mất, người nọ phi thân một cái, lá thư trong tay nàng liền chuyển nhanh vào trong tay hắn. Cẩm Ngôn đang đứng tại chỗ kinh tán tốc độ của hắn sao lại nhanh như vậy, người nọ đã mở phong thư ra, nhìn thoáng qua bên trong giấy trắng mực đen, ánh mắt nhất thời phát lạnh, hướng về phía Cẩm Ngôn trầm giọng ra lệnh :”Đem hai người bọn họ trói lại, mang về, về phần những người khác, thả bọn họ đi.”
Vừa được tự do, đám người tự nhiên lập tức giải tán, Cẩm Ngôn nhìn thấy nam nhân lúc nãy nhét lá thư vào người nàng rõ ràng quay đầu nhìn nàng một cái, lập tức cấp tốc biến mất trong dòng người. Nàng còn chưa kịp vạch trần hắn, liền bị người trực tiếp buộc chặt hai tay, bị chiếc khăn màu đen trùm lên đầu, sau đó liền bị đẩy vào bên trong một chiếc xe ngựa.
Bánh xe nghiền lên tảng đá trên đường, không khí bên trong lòng xe ngựa ẩn ẩn sát khí. Cẩm Ngôn không dám nói chuyện, nàng biết Lãnh Nguyệt đang ở bên cạnh nàng, xác định hai người ở cùng nhau, nàng mới tạm thả lỏng tâm xuống, bình tĩnh dựa vào thành xe, nghĩ kế sách rời đi chu toàn.
Nàng cũng không biết xe ngựa dừng ở chỗ nào, bởi vì nàng đối với cổ đại không quen thuộc, đối với kinh thành càng xa lạ, cho đến khăn trùm đầu thao xuống, nàng mới phát giác, các nàng đang ở trong một gian thạch thất tối om.
Hắc y nhân đem cách nàng vào bên trong thạch thất, sau đó liền rời đi, Cẩm Ngôn cũng không biết hắn muốn làm gì mình, lúc này được tự do, Lãnh Nguyệt liền vội vàng nhích lại gần, lo lắng hỏi :”Nhị tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Tướng quân nếu biết tiểu thư rơi vào trong tay Quỷ vương phủ, sẽ không đến cứu chúng ta thì sao?”
Nàng ta không nói, Cẩm Ngôn liền quên mất. Lại lần nữa nghe được ba chữ “Quỷ vương phủ”, Cẩm Ngôn vội vàng hỏi cho rõ :”Lãnh Nguyệt, Quỷ vương phủ này đến cùng là cái tổ chức gì?”
Lãnh Nguyệt ngây người một chút, ngây ngốc một lát mới nhớ ra, sau lần đại hoả lần trước, trí nhớ của Cẩm Ngôn đều mất hết, liền nhẫn nại giải thích nói :”Nô tỳ biết đến kỳ thực cũng không nhiều lắm, chỉ biết Quỷ vương phủ lớn tương đương vói địa hạ của vương triều Chung Cách, tài phú cùng nhân lực vô số, là tổ chức hắc ám lớn nhất tứ quốc, bọn họ buôn bán trải rộng khắp nơi trên cả nước, thậm chí mở rộng đến tứ quốc, đều có sinh ý* (nơi buôn bán) của bọn họ, hơn nữa người Quỷ vương phủ làm việc rất âm ngoan độc lạt* (tàn nhẫn ác độc), rất nhiều người đắc tội với bọn họ, cơ hồ đều không có kết cục tốt, bởi vậy, phàm là sinh ý của Quỷ vương phủ, đều không ai dám trêu chọc. Nô tỳ nghe tướng quân nói, có một lần một quan viên của triều đình bởi vì không sợ lời đồn đãi, muốn khiêu chiến Quỷ vương phủ, liền ở trên địa bàn sinh ý của Quỷ vương phủ mà quậy phá, kết quả buổi sáng ngày thứ hai, mọi người liền thấy trên cửa thành đang treo đầu của hắn, máu chảy không ngừng, sợ tới mức người trong kinh thành nghe tin đã sợ mất mật, hơn nữa Quỷ đế thống trị Quỷ vương phủ, một thân Quỷ đế, tàn bạo thị huyết, trình độ âm ngoan độc lạt có hơn chứ không kém, tính cách hắn âm tình bất định, nghe nói còn đặc biệt rất thích giết người, hơn nữa khi đối đãi với kẻ phản bội mình, liền dùng khổ hình lột da, sống không bằng chết!” (có cần tả huynh ta tà đến vậy không chứ?)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...