Trẻ con ở ba tháng đầu cơ bản không biết lựa chọn thân cận bất luận kẻ nào, điểm tựa thân cận người cho mình thực vật, từ tháng thứ ba tới tháng thứ bảy bắt đầu lựa chọn giao tiếp với nhau, thích người thường xuyên bồi bên cạnh mình, cùng mình chơi đùa, sẽ nhớ kỹ chân khí của người kia.
Từ tháng thứ bảy cho tới một tuổi, rõ ràng biết ỷ lại người chiếu cố cho mình, cảnh giác người lạ cùng hoàn cảnh xa lạ, qua một tuổi mới lý giải sự tồn tại của vật thể, cùng những người khác kết giao càng nhiều.
Cái gì gọi là sự tồn tại của vật thể?
Trong lý giải của trẻ con, ở trước mặt hắn mới là tồn tại, hắn không nhìn thấy tức là không có.
Cho nên người quen nhất không tồn tại bên người, hắn sẽ oa oa khóc lớn, bởi vì hắn nghĩ người kia vĩnh viễn sẽ không tiếp tục xuất hiện.
Trước một tuổi là thời điểm trọng yếu nhất dùng xây dựng quan hệ ỷ lại với trẻ con, Lý Quý Dương sẽ không bỏ qua khoảng thời gian này, bởi vì Lý gia chỉ còn hai chú cháu bọn họ, nếu không thân cận thật sự sẽ biến thành "cô độc".
- Ngươi đi xuống tắm nước nóng, đổi quần áo sạch sẽ, cũng phải gội đầu cho sạch.
Lý Quý Dương không biết tình huống vệ sinh của thời đại này như thế nào, nhưng khẳng định không tốt là được.
Nhưng thể chất trẻ con yếu ớt, nếu có đồ vật dơ bẩn vào miệng thì làm sao bây giờ? Chỉ có thể yêu cầu nãi mẫu chú ý vệ sinh một ít, hơn nữa hắn còn muốn mang nhi đồng vào không gian tắm rửa, tìm nước suối sạch sẽ cho hắn uống.
- Dạ!
Hiện tại Lan nãi mẫu chuyện gì đều nghe theo thiếu gia, thiếu gia bảo đi tắm rửa gội đầu, vậy thì đi thôi!
Đám người đi ra ngoài, Lý Quý Dương liền gọi Thuần Nhã:
- Canh giữ ở cửa, không cho ai vào, có người tới tìm ta thì bảo chờ ở cửa.
- Dạ!
Thuần Nhã thật nghe lời đáp.
Đối với người tính tình cố chấp, hắn vẫn thật yên tâm, đây là hắn quan sát Thuần Nhã ba ngày lấy được kết luận: Nữ nhân cổ đại chính là tốt, tam tòng tứ đức không nói, còn thập phần nghe lời.
Kéo màn, hắn ôm tiểu anh nhi tiến vào không gian, trong không gian là từng dãy cây ăn quả, thế nhưng đều trĩu quả!
Lý Quý Dương ôm tiểu anh nhi trợn mắt há hốc mồm, nếu như hắn nhớ không lầm, tối hôm qua hắn mới trồng hạt giống mà thôi đi?
Bộ dạng mùa thu hoạch lớn thế này, là muốn làm trò gì đây?
Tiểu anh nhi đá đá chân, Lý Quý Dương hoàn hồn ôm nhi đồng nhanh chóng đi tới chỗ linh tuyền, thuần thục cởi bỏ tã lót, đem tiểu tử kia đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi bỏ vào trong linh tuyền, tiểu anh nhi thích ý nhắm hai mắt lại, thật vô cùng đáng yêu!
Rửa sạch sẽ cho nhi đồng, đặt qua một bên, lại tìm một chỗ nước suối sạch sẽ chậm rãi đút cho hắn, nhi đồng uống thật cao hứng, khanh khách cười thành tiếng.
- Thật đúng là có thể ăn có thể uống!
Lý Quý Dương sờ sờ bàn tay nhỏ xíu của tiểu tử kia.
Nhi đồng quá nhỏ, hắn cũng không dám đặt trong không gian thời gian quá dài, liền ôm hắn ra không gian bỏ vào trong nôi.
Không dám rời đi, cứ như vậy coi chừng nhi đồng, cùng hắn chơi trong chốc lát, đợi nhi đồng đã ngủ, oa nhi mới sinh ra chưa đầy một tháng có thể biết cái gì? Có thể chơi cái gì? Chẳng qua vì hắn không yên lòng nhi đồng, luôn luôn ở bên cạnh bồi mà thôi.
- Thiếu gia, Lan nãi mẫu đã trở lại.
Chơi nửa ngày, thanh âm Thuần Nhã vang lên ngoài cửa.
Nguyên lai là Lan nãi mẫu đã trở lại, nhưng tiểu la lỵ không cho đi vào, trực tiếp ngăn cản, tự mình lên tiếng thông báo.
- Cho nàng đi vào đi!
Lý Quý Dương rất hài lòng tiểu la lỵ tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của hắn.
Chờ Lan nãi mẫu đi vào, Lý Quý Dương lại nhìn nhìn nàng, tóc có chút hơi ướt, bộ dạng đã tắm qua, quần áo thay đổi sạch sẽ, tuy rằng vẫn là quần áo cũ.
Ít nhất ở mặt ngoài mà nói, sạch sẽ không ít.
- Ân, mỗi ngày tắm một lần, tóc cũng phải xử lý sạch sẽ, quần áo cần thay đổi, không được có mùi, không được dơ bẩn, lại càng không cho phép ăn linh tinh, đồ lạnh cũng không được ăn, nhi đồng còn nhỏ, ngươi trước tiên nhẫn nại hai tháng đi!
Lý Quý Dương dặn dò Lan nãi mẫu một phen.
- Dạ!
Hai ngày nay Lan nãi mẫu nói nhiều nhất chính là "nặc", ở thời kỳ Tần Hán, tương đương là "vâng".
- Ân, ngươi xem chừng tiểu thiếu gia, ta đi ra ngoài một chút.
Có người tiếp nhận, Lý Quý Dương cũng yên tâm.
- Dạ!
Lan nãi mẫu quỳ ngồi dưới đất dập dầu, tiễn Lý Quý Dương đi ra ngoài.
- Thiếu gia!
Thuần Nhã canh giữ ngoài cửa, chứng kiến hắn đi ra, mỉm cười ngọt ngào.
- Thuần Nhã, ta muốn đi dạo một chút, làm sao bây giờ?
Hiện tại hắn chẳng khác gì một bán phế nhân, đối với một ít lễ nghi cung đình Tần triều có lẽ còn hiểu một ít, nhưng bây giờ hắn chỉ là một bình dân!
Hoàng gia sở dĩ có thể truyền lưu thiên cổ, là bởi vì bọn họ có lăng mộ, bên trong có vật bồi táng, lại có chư hầu khắp nơi, đồ đạc của bọn hắn mới có thể lưu truyền xuống, hơn ngàn năm trôi qua, mở ra lăng mộ còn có thể chứng kiến xác ướp cổ trông thật sống động.
Dân chúng đây? Bình dân nhân dân ai đi nghiên cứu? Cho dù có đồ vật truyền lưu xuống, lại có ích lợi gì?
Cho dù là một cái cày, theo Tần triều truyền lưu tới thời đại của hắn, ngay cả một khối cặn đầu gỗ cũng mất a!
Cho nên hắn đối với hiểu biết dân gian thật sự không nhiều lắm!
- Có thể tìm quản gia đi cùng ngài, mang theo vài người, bên ngoài hiện tại đại khái là đang cày bừa vụ xuân, có thể đi xem đất vườn một chút a!
Thuần Nhã ôn hòa đề nghị:
- Hoặc là đi lên núi một chút cũng tốt, cây liễu trên núi cũng đã mọc nhiều hơn, cũng không có thiếu rau dại đều lớn hơn rồi.
- Nói rất đúng!
Hiện tại hắn chính là thiếu gia, ra cửa có thể tìm quản gia an bài!
Thuần Nhã cười a a đứng nơi đó.
- Ngươi, đi tìm quản gia, nói ta muốn ra cửa tản bộ một chút!
Lý Quý Dương vỗ tay:
- Để cho hắn an bài tốt cho ta!
- Dạ!
Thuần Nhã nhẹ nhàng chạy đi.
Lý Quý Dương ngồi nơi bậc cửa sạch sẽ, nhìn thân ảnh nàng đi xa, hai ngày này tiểu la lỵ thân cận hơn với hắn rất nhiều, không sai, không sai!
Chỉ chốc lát sau quản gia đã tới rồi, còn mang theo mấy nông dân cao lớn vạm vỡ.
Tại sao là nông dân đây?
Bởi vì nhìn họ có vẻ thành thật!
Nếu là tay đấm, ánh mắt sẽ không đúng!
- Thiếu gia, ngài muốn đi ra ngoài?
Quản gia thở hổn hển đi tới, hắn rõ ràng từ chỗ rất xa chạy trở về.
- Phải!
Lý Quý Dương vươn vai:
- Ở nhà suốt vài ngày, đi ra ngoài tản bộ một chút, trong nhà đã xem qua, đi ra xem bên ngoài.
Kỳ thật mục tiêu của hắn là rừng liễu sau núi.
Đáng tiếc hiện tại trong người hắn không có đồng nào không nói, ngay cả dụng cụ sắc bén cũng không có, may mắn ngày hôm qua lúc ăn cơm, hắn đem dao ăn giữ lại!
Nga, chính là chủy thủ dùng để cắt thịt.
Là một chủy thủ nhỏ, cũng không dùng được trong việc gì khác, dùng chặt đứt một cành liễu đã đủ rồi.
Hắn không có khả năng tự mình đi chém cành liễu, trước lấy một nhánh cấp cho đối phương, nhìn xem có được hay không, nếu được hắn lại gọi người đi chém thêm trở về, chỉ là việc nhỏ mà thôi!
Nếu không được hắn cũng giảm bớt việc, nhiều cành liễu trói cùng nhau cũng thật chói mắt, không thể bán cho hệ thống giữ lại làm gì?
- Vậy mang theo một ít người đi ruộng nhìn xem?
Quản gia nghĩ nghĩ, có lẽ thiếu gia muốn nhìn xem của cải nhà mình? Cũng không phải là không thể nào, ngày hôm qua đã nhìn toàn bộ chủ viện rồi đó sao!
- Đúng rồi, ngươi tên là gì?
Lý Quý Dương vừa muốn gọi người, chợt nhớ còn chưa biết tên họ người ta là gì đâu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...