Vừa lôi vừa kéo, Lăng Sương Nhược rốt cuộc buông tha quần áo trong tay đem quyền tự chủ giao cho Lăng Nguyệt Vụ. Lúc này Lăng Nguyệt Vụ đáy lòng không cao hứng cũng không mất hứng, tuỳ tiện đem bộ quần áo mặc vào người, chất vải mềm mại làm cho người ta thoải mái, Lăng Nguyệt Vụ đem cái tay nho nhỏ của mình sờ soạng lên quần áo.
Đương nhiên, hắn sờ vào đó không phải bởi vì vải tốt, mà là hắn không biết làm cách nào mặc cái thứ quần áo phức tạp muốn chết này, vài cái áo làm thành một bộ, lần đầu tiên nếm thử cảm giác quẫn bách. Bình tĩnh đem quần áo nắm vào trong tay, hắn suy nghĩ rốt cuộc phải mặc như thế nào, bởi vì quần áo của hắn đều là dành cho người nghèo mặc nên rất đơn giản, hiện tại là thượng đẳng phục sức. Hôm nay buổi sáng khi Lăng Sương Nhược mặc quần áo, hắn lại không chú ý tới mà chỉ mặc sức ngồi ngáp.
Hắn biết tất cả mọi người đều đang chú ý hắn, đem quần áo chưa mặc nhét vào trong ngực, sau đó vươn tay hướng lên trên vừa nhấc vừa xốc quần áo Lăng Sương Nhược, sờ sờ bên trái lại nhìn nhìn bên phải ngực đối phương, hoàn toàn không để ý tới cảm giác của đương sự. Hạ nhân đứng cạnh bên hầu hạ trông thấy đều trợn mắt há hốc mồm, có người còn dùng sức mở to hai mắt, bọn họ thật muốn nghĩ nam nhân đang ôm Lăng Nguyệt Vụ kia không phải là cung chủ của mình.
“Làm gì, còn không ngoan ngoãn mặc quần áo vào?”
Lăng Sương Nhược đem Lăng Nguyệt Vụ đặt ở trong lòng mình, cái tay nhỏ bé đang sờ loạn xạ rút ra, “Nhanh mặc quần áo, nếu cảm lạnh ta sẽ ném thẳng ngươi ra ngoài cửa.”
Trong ngôn ngữ uy hiếp đó có một nửa là ngữ khí ôn nhu, trăm năm đều không nghe được Lăng Sương Nhược chính miệng nói ra, Lăng Nguyệt Vụ nhìn thấy cái tay ngắn nhỏ của mình, chỉ chỉ quần áo trong lòng ngực, lắc đầu, hắn không biết mặt.
Lăng Sương Nhược hơi gợn lên khóe miệng, đại khái cũng hiểu được ý của tiểu quỷ là gì, cầm lấy cái áo nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ, đầu tiên giúp hắn mặc cả bộ, sau đó lại thắt đai lưng. Một đứa bé trong veo như nước từ từ hiện ra trước mắt mọi người, chỉ là gương mặt nhỏ nhắn của đứa bé lúc này lại hiện ra bộ dáng bình tĩnh hàm nghĩa chuyện của ngươi không quan hệ đến ta.
Đứa bé đáng yêu thật muốn làm cho người ta đi nựng nịu, Lăng Sương Nhược ôm hắn từ hôm qua tới giờ, gắp một cái bánh bao mềm thơm thơm vào trong bát hắn, Lăng Nguyệt Vụ cũng không quan tâm người khác đối đãi hắn như thế nào, trực tiếp gắp cái bánh bao bỏ vào cái miệng nhỏ cắn cắn, không chết đói giống như lang nhai hổ nuốt, cũng không có đại dạ dày hào sảng, tao nhã, nhẹ nhàng cắn bánh báo, ánh mắt mọi người đều chuyển theo hành động của hắn, mà Lăng Sương Nhược ôm hắn ăn sáng cũng hiểu được nhìn hắn ăn có một chút thú vị.
Chưa từng nghĩ một tiểu tử chưa hề được giáo dục ở trước mặt nhiều người có thể điềm tĩnh như vậy.
“Muốn ăn nữa không?”
Bánh bao trên tay bị hắn chậm rãi giải quyết, tỷ tỷ ca ca có cùng huyết thống bên cạnh bàn lúc này mới bắt đầu động đũa, trên mặt bọn họ cũng hiện ra nhiều sắc thái kì lạ. Nhìn Lăng Sương Nhược lắc đầu, Lăng Nguyệt Vụ lẳng lặng uống cháo gà, thực đơn sơ, quả thật là cháo.
“Ngươi muốn khi nào đi theo ca ca tỷ tỷ học tập phu tử?”
Cái tay nhỏ đang cầm chén uống cháo được một nửa, Lăng Sương Nhược bắt đầu vì Lăng Nguyệt Vụ tính toán. Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu đem tâm tình hờn giận viết ở trên mặt, hồ nghi nhìn Lăng Sương Nhược, thật không biết trong hồ lô của người này chứa cái gì.
Nghĩ tiểu quỷ không hiểu hướng phu tử học tập là gì, Nam Cung Phó ngồi bên cạnh tâm tình sảng khoái giải thích “Đi theo phu tử có thể học tập rất nhiều thứ, Nguyệt Vụ đáng yêu a, còn có thể cùng ca ca tỷ tỷ chơi đùa, bịt mắt bắt dê, bày trò chơi, vui lắm a. Tiểu Nguyệt Vụ có muốn cùng tham gia không?”
Lăng Nguyệt Vụ buông chén nhỏ, dưới đáy lòng bất đắc dĩ bực mình, cũng không thèm nhìn Nam Cung Phó bên cạnh, cầm lấy vải lau tay đặt bên cạnh Lăng Sương Nhược xoa xoa, nam nhân ở nơi này đều lừa gạt con nít như vậy sao? Thật ngây thơ, thật chịu không nổi cái dạng buồn nôn giả vờ quyến rũ này.
Lăng Sương Nhược cũng buông xuống chiếc đũa nhìn Lăng Nguyệt Vụ mặc quần áo sắp loạn xạ tới nơi, thuận tay giúp hắn sửa lại, sau đó dùng cây trâm nhỏ cố định, động tác của Lăng Sương Nhược thật là doạ người muốn chết.
Nhưng những người khác rất nhanh chuyển chú ý đến bên kia, Lăng Nguyệt Vụ thật sự là chịu không nổi cái tên Nam Cung Phó cứ ghé vào lỗ tai hắn xèo xèo thì thầm giống con ve, đem cái khăn ướt đã chùi tay khi nãy nện vào mặt tên đó. . . . . .
“A. . . . . .”
” Ha ha ha. . . . . Nam Cung Phó ngươi thật sự là rất. . . . . Khôi hài. . . . . . .”
Người phía sau chợt cười đến văng cả bánh bao đương nhiên là Diệp Hạ, trong miệng còn lưu lại bánh bao chưa nuốt, Lăng Nguyệt Vụ thực đau đầu, chẳng hiểu tại sao Lăng Lạc cung vì cái gì không có người nào bình thường.
“Lăng Sương Nhược, con ngươi được quản thật tốt, ngươi xem, ngươi xem, đây là hảo tâm không hảo báo, trời đất chứng giám, mọi người vừa rồi đều nghe được ta hảo tâm vì Nguyệt Vụ đáng yêu giải thích.”
Nam Cung Phó một bộ giống tiểu nữ tử uỷ khuất giơ lên trong tay khăn trắng chỉ về phía Lăng Sương Nhược đòi nói rõ nguyên nhân, chính là biết rõ không có khả năng lại còn muốn làm, thật sự là, chỉ có thể dùng một chữ để hình dung hắn: Ngu.
“Xứng đáng. “
Lăng Sương Nhược thờ ơ lạnh nhạt, nhưng tâm của hắn thật ra hướng về con của mình, đứa con này quả thực rất đặc biệt, cúi đầu nhìn Lăng Nguyệt Vụ nói nhỏ lại nhưng làm như không có việc gì “Ngươi còn không có nói cho ta biết có muốn cùng phu tử học không?”
Lăng Nguyệt Vụ mặt nhăn mày nhíu, thật muốn cùng phu tử cổ đại học tập, nhưng ngẫm lại, văn tự của nơi này hắn có thể xem được nửa hiểu nửa không, hơi gật gật đầu, đi học tập thư pháp cũng tốt, coi như là hưu thân dưỡng tính đi.
“Vậy nếu không thì liền cùng Thu nhi, Phượng nhi, Tiêm nhi đi học đi.” Lăng Sương Nhược ngẩng đầu nhìn con gái của mình đang ngồi ngay ngắn đằng kia, Thu nhi là đại tiểu thư, năm nay mười một tuổi, Lăng nhi cùng Tiêm nhi phân biệt là hai đứa con của Lăng Sương Nhược, mười tuổi cùng chín tuổi, về nơi ở của họ ở đâu cũng không phải quan trọng, vì Lăng Sương Nhược đối với phu nhân của mình cơ hồ không có hiểu rõ, cũng chưa bao giờ chú trọng tồn tại của bọn họ.
Dù sao cũng không cần nói chuyện, đi cũng không sao, chỉ cần không bị người khác ôm là tốt rồi, kỳ thật đi đến trường chỉ là thứ yếu, quan trọng là hắn cần tự do, thật sự không thích chung quanh mình đột nhiên có nhiều người như vậy, hắn thích tĩnh lặng, nhiều người ở cùng một chỗ hắn cảm thấy đau đầu, dĩ nhiên chỉ nói một chút thế thôi.
Nếm qua bữa sáng hắn liền đi theo cái gọi là tỷ tỷ ca ca hướng về học đường thuộc loại đặc biệt của Lăng Lạc cung, ca ca tỷ tỷ của hắn đều đối với hắn rất tốt, dọc theo đường đi lộ vẻ hỏi han ân cần, cái kia tỷ tỷ Thu nhi còn muốn kéo tay của hắn, nhưng bị hắn cự tuyệt. Lăng Nguyệt Vụ luôn không thích tiếp xúc cùng nữ nhân, đương nhiên, ca ca của hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc, trừ bỏ cái tên Lăng Sương Nhược đáng ghét luôn tự cho mình là đúng kia.
Rốt cục rời đi ôm ấp của tên kia rồi, rốt cục có thể hô hấp không khí không mang mùi bạc hà. Thản nhiên đi theo ba tỷ tỷ ca ca không biểu hiện thái độ gì, nhưng tâm tư của tiểu hài tử đều thực dễ đoán. Thu nhi chắc là ghét hắn, tựa như Linh nhi lúc trước, chỉ là nàng lớn hơn.
Những chuyện nàng làm so với các huynh muội khác đều tốt hơn vài lần, Lăng Sương Nhược mới có thể càng thêm thích nàng, đồng thời nàng mới có thể được Lăng Sương Nhược chú ý nhiều hơn. Nhưng không nói đến tình thương của cha, Lăng Sương Nhược là người vô tình, hắn căn bản không hiểu tình yêu, mà cả Lăng Nguyệt Vụ, cũng càng thêm không hiểu.
Hai tiểu nam hài đối với hắn càng nhiều hâm mộ, với bọn họ thật ra có phần hảo cảm, dù sao tất cả mọi người đều cùng phái, dễ hảo cảm hơn. Nha hoàn dẫn bọn họ đi gặp phu tử, đem bọn họ đến một chỗ hoàn cảnh tuyệt đẹp, dòng suối trong suốt, u tĩnh gấp mười lần Lạc viện, ngẩng đầu nhìn thấy, Lăng Thư cư.
Thật là cái tên không có chút sáng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...