Phần 19Cùng lúc đó, một đệ tử của phái Thanh Thành bị đánh từ ngoài công văng tít vào tận sảnh đường, nằm im bất động, Dư Thương Hải thừa biết người ra tay chắc chắn không phải là Mộc Cao Phong, công phu của lão ta không thể đạt tới tầm đó.
Hắn quay ra tên đồ đệ thì thấy lưng của hắn được gián một mảnh giấy có vẽ hình con rùa, hàm ý chế nhạo phái Thanh Thành của hắn.
Quá tức giận, hắn hét lớn:– Ai, rốt cuộc là ai?– Sư phụ, đệ tử…đệ tử quả thật không kịp nhìn.Đúng lúc đó, một âm thanh văng vẳng vang lên tiếng nói không to nhưng ai cũng nghe rất rõ, đủ thấy người này võ nghệ vô cùng cao cường: “Dư quán chủ, đây chính là kiểu mông hướng ra sau, Bình sa lạc nhạn của phái Thanh Thành các người”.– Rốt cuộc ngươi là ai.
– hắn tức giận quát lớn, dứt lời, trên bầu trời rất nhiều ong vò vẽ bay vào trong sảnh và tấn công mọi người.
Tất cả mọi người ai cũng mải miết chống đỡ bầy ong để hòng thoát thân.Lợi dụng cơ hội đó, một bóng đen lao vút vào trong, nhằm thẳng hướng Nghi Lâm, tóm chặt lấy tay nàng.
Không kip phản ứng, Nghi Lâm chỉ nghe thấy hắn nói một tiếng “đi” thì đã thấy thân hình của mình nhẹ nhàng như mây, thì ra nàng đã được đưa tít lên mái nhà, cũng theo hướng Mộc Cao Phong chạy mà biến mất dạng.
Bóng đen biến mất, bầy ong cũng theo đó mà bay đi, định thần trở lại, lúc này Định Giật sư thái mới phát hiện ra Nghi Lâm cũng đã mất tích từ khi nào, bà gọi lớn:– Nghi Lâm, Nghi Lâm..
Ai đã mang Nghi Lâm đi rồi.Ngẫm nghĩ một lúc, như nhớ ra điều gì, Dư Thương Hải cho tay lên miệng huýt sáo, tức thì có mấy con dơi bay đến, đậu vào chỗ đệ tử của hắn rồi lại bay đi, Dư Thương Hải cười hếch mép “đi với ta” rồi sau đó hắn chạy theo hướng con rơi bay, mọi người cũng không ai bảo ai, tất cả chạy theo Dư Thương Hải.Mộc Cao Phong và Lâm Bình Chi chạy tít sâu vào trong rừng, Mộc Cao Phong lúc này mới dừng lại thở dốc, hắn thầm nghĩ “Tên Dư Thương Hải này thật có bản lĩnh, xem ra muốn đối phó với hắn thì phải tốn chút công sức rồ, nhưng việc này cũng không liên quan gì đến ta, tại sao ta lại phải tốn sức như vậy chứ” Nghĩ vậy, hắn quát Lâm Bình Chi:– Ta đi trước đây, đừng có theo ta.
– Rồi định bước chân đi thì Lâm Bình Chi ngăn lại.– Mộc Lão tiền bối, ông đã hứa cứu cha mẹ tôi, ông không được nuốt lời.– Ta cũng không phải anh hùng hảo hán gì, nuốt lời cũng chẳng sao.– Chỉ cần ông hứa cứu cha mẹ tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ ông.– Phụ mẫu ngươi và Dư Thương Hải rốt cuộc có hiềm khích gì? Nếu hôm nay ngươi không nói, thì xem như thôi đi.– Mộc Lão tiền bối, thật ra cha tôi là phó đô thống của Cẩm y vệ Lâm Chấn Nam, tên cẩu tặc Dư Thương Hải muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp đi Tịch ta kiếm phổ của Lâm gia chúng tôi, nên mới bắt cha mẹ tôi đi.Nghe Lâm Bình Chi nói vậy, lão thầm nghĩ “Tịch tà kiếm phổ, có thể khiến Dư Thương Hải hao tâm tốn sức như vậy, nhất định rất lợi hại, nếu nó có thể thuộc về ta…”– Được, Dư Thương Hải đã bỉ ổi như vậy vậy ta giúp ngươi thay trời hành đạo– Đa tạ Mộc Lão tiền bối.– Đi.…Trong khi đó, Đông Phương lúc này đã đưa Nghi Lâm về tới Quần Ngọc Uyển.
Nghi Lâm vùng vằng giật tay ra và nói:– Ngươi là ai? Tại sao lại đưa ta tới đây?– Ta hỏi ngươi, Thiên hương đoạn tục giao và Bạch Vân hùng đản hoàn của phái Hằng Sơn ngươi có mang theo không?– Có, nhưng ngươi muốn làm gì?– Vậy thì tốt, theo ta đi cứu người.– Cứu người? Cứu ai? Sư phụ ta nói Thiên Hương đoạn tục giao điều chế không dễ, Bạch vân hùng đản hoàn càng quý hiếm hơn, hai linh dược này mặc dù có thể cứu người, nhưng nếu cứu người xấu, ta không thể cho.– Ta không biết người này là người tốt hay xấu, nhưng hắn đã cứu ngươi hai lần, hiện giờ hắn đang thoi thóp, ngươi cứu hay không?– Lẽ nào là Lệnh Hồ sư huynh.– Ây za, tại sao lại có một ni cô đến đây? – Đúng lúc này thì có một tú bà cũng vài kĩ nữ đi vào.
Mụ tiếp tục – Tiểu cô nương, ta thấy cô cũng rất xinh đẹp, hay là đến chỗ ta làm đi.
Ha ha, bảo đảm cô cả đời được ăn sung mặc sướng.– Được rồi, đừng đùa nữa, chúng ta còn có việc gấp phải làm.
– Đông Phương bất bại lên tiếng.– Không xong rồi, bên ngoài có vài người mang theo đao kiếm, nói rằng muốn lục soạt nơi này.Đông Phương nghĩ thầm “Sao chúng có thể đến nhanh như vây chứ, Lệnh Hồ Xung phải trị thương, lần này phiền phức rồi” Nàng nói:– Bà chủ, con người ta thích thanh tĩnh, bà tuyệt đối đừng để cho họ xông vào, ngân lượng cho bà đây, giải quyết ổn thỏa cho taThấy vàng, mắt mụ sáng quắc lên nhanh chóng túm lấy.
Đông Phương dẫn Nghi Lâm đi vào trong.
Lúc này, bên ngoài, mọi người đã theo dấu Dư Thương Hải đến Quần Ngọc Uyển, đang đập cửa bên ngoài hô hào mở cửa.
Vừa lúc tú bà cũng các kỹ nữ đi ra, chỉ có mỗi tú bà là ăn mặc kín đáo, còn các kỹ nữ, cô nào cô đó ăn mặc hở hang, khêu gợi vô cùng, những chiếc áo của các cô chỉ cần giật nhẹ dây một cái cũng đủ để cho nó rơi xuống đất, phơi ra nhưng tấm thân đầy nhục cảm.Các nam nhân thì khỏi nói, nhìn thấy các nàng, từ già tới trẻ, dục vọng nổi lên, ở dưới đũng quần của bọn họ đội lên những cục u to nhỏ khác nhau, bọn họ xuýt chút là quên mất nhiệm vụ nếu không có tiếng đăng hắng của Định Giật sư thái.
Mụ tú bà vẫn ân cần niềm nở:– Ây za, sao hôm nay lại đông khách như vậy, nhưng sao lại có cả ni cô đi theo các vị đến đây vây? Không lẽ…– Ta nói cho ngươi biết, đừng có nói bừa, ngươi có tin ta đốt nơi dơ bẩn này không? – Định Giật sư thái tức giận quát.– Dơ bẩn sao? Nếu không có bọn đàn ông các người đến đây, nữ nhân chúng tôi đâu có chuyện dơ bẩn để làm.
– Mụ tú bà già mồm.Lúc này Dư thương Hải đã lấy được bình tĩnh, túm cổ mụ tú bà đẩy ra và quát lớn:– Nếu còn nói bậy nữa ngươi có tin ta chém chết ngươi không?– Ây za..
trời ơi…đánh người kìa, có còn thiên lý nữa không vây?Bà ta được thể khóc lóc ăn vạ.
Khiến Dư thương Hải cùng mọi người đi theo cảm thấy nhụt chí.
Bà ta tiếp tục:– Các tỉ muội xông lên cho ta.Dứt lời, các cô gái lao vào từng người một, đánh đâu chả đánh, cứ vồ vào người ta rồi tự xé quần áo mình cho nó tuột xuống, để lộ ra những tấm thân trần như nhộng trắng ngần rồi táo tợn cầm tay họ để vào vú và lồn mình rồi la toáng lên là bị ăn hiếp và bắt nạt.
Cảnh tượng đó lại bị người dân đi đường chứng kiến khiến cho mọi người bội phần xấu hổ.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Mộc Cao Phong mỉm cười dẫn Lâm Bình Chi lẻn vào bên trong đại sảnh.
Bên trong nội thất, Nghi Lâm được Đông Phương bất bại dẫn tới chỗ Lệnh Hồ Xung đang nằm dưỡng thương.Vào đến nơi, không thấy Khúc Dương đâu.
Đông Phương bất bại thầm nghĩ “Sao Khúc Dương lại không có ở đây, lẽ nào hắn không truyền chân khí cho Lệnh Hồ Xung thật sao?” Nàng lật chăn ra, Nghi Lâm nhìn thấy người nằm trên giường là Lệnh Hồ Xung thì vui mừng khôn xiết, nàng chạy đến bên lay chàng:– Lệnh Hồ sư huynh, huynh vẫn chưa chết.
Lệnh hồ sư huynh, tốt quá rồi.– Đừng lắc nữa, chưa chết cũng bị cô lắc cho chết rồi.
– Lúc này Lệnh Hồ Xung tỉnh giấc.Đông Phương cũng đên bên đầu giường nằm, nàng bắt mạch tay Lệnh Hồ Xung và thấy có một luồng chân khí khác đang dịch chuyển xem ra Khúc Dương đã truyền nội lực cho chàng, ông đã không làm nàng thất vọng.
Nàng khẽ nở một nụ cười mãn nguyện:– Nhìn gì chứ? Nếu không muốn Lệnh Hồ sư huynh của ngươi chết sớm, thì hãy mau dẫn hắn đi theo ta.Sau đó hai người cùng dìu Lệnh Hồ Xung đi ra khỏi cửa.
Đúng lúc đó, đám người bên ngoài đã thoát được các cô gái kia và tiến vào bên trong, Đông Phương vội vàng dìu Lệnh Hô Xung ra hướng khác để tránh, trong khi đam người kia vẫn kêu lớn “mau lục soát bên nay, bên kia…”Bọn họ tiến vào đại sảnh, rồi chia người ra đi lục soát từng phòng một.
Cùng lúc này, bên trong, Điền Bá Quang đang vui vẻ với mọt kỹ nữ ở trong đó, thật đúng là bản tính của hắn, hai người đang ngồi trên một bàn rượu, cô gái kia đang ngồi trên đùi hắn, lả lơi.
Điền Bá Quang vừa uống rượu, bàn tay vừa mò mẫm bóp vú, sờ lồn nàng ta, thỉnh thoảng lại ray mạnh vào của mình khiến cho nàng ta rú lên một cách sung sướng, rồi ại dừng lại.
Cảnh tượng trông dâm dật vô cùng.
Hắn đang mút mạnh vú của cô gái, nang ta hưng phấn rên lên, dí chặt đầu hắn vào vú mình thì cánh của phòng bật mở.Lệnh Hồ Xung cùng hai người chạy vào bên trong, Điền Bá Quang đang quay lưng về phía họ nên không nhận ra, còn cô gái thì xâu hổ, tỉnh cơn mê, vội vã đẩy Điền Bá Quang ra thu gom mở rẻ rách quấn vào người.
Lúc này, hắn đứng dậy, không mặc quần, con cu hắn chĩa ra dài ngoằng, và to tướng, và ướt đẫm nước nhờn khắp thân cặc, có lẽ là nước miếng của cô gái kia.
Không ai bảo ai, ba người nhìn chằm chắm vào bảo pháp của hắn.
Như nhật ra sự thất thố, Nghi Lâm hét lớn, quay mặt đi chỗ khác.
Tiếng hét của nàng làm cho tất cả sực tỉnh.
Điền Bá Quang vội và mặc quần vào rồi lên tiếng:– Đúng lúc vậy, Lệnh Hồ huynh đệ không trượng nghĩa nhé.– Đúng vậy, đúng lúc thật, Điền Bá Quang có thể gặp ngươi ở đây, quả là tốt thật.
Sư phụ ngươi ở đây, còn không mau quỳ xuống khấu đầu.
– Chàng vừa nói vừa hất hàm về phía Nghi Lâm.– Huynh bảo hắn đừng qua đây, tôi không phải là sư phụ hắn – nàng vẫn xấu hổ lấy tay che mặt.– Ngươi xem, cô ấy không thừa nhận, không thừa nhận là tốt, không thừa nhận, có lợi cho dao du của chúng ta sau này.
Ha ha.– Ngươi ở Hồi Nhạn Lâu, không phải đã hứa sẽ bái cô ấy làm sư phụ sao? Thế nào, muốn chống chế sao? Dám chơi dám chịu, được, ngươi không khấu đầu cũng được, bên ngoài có mấy con chó hoang cứ đuổi theo bọn ta, mau giúp ta đuổi chúng đi đi.– Ha ha, được, chúng ta là huynh đệ, nói gì giúp với không giúp chứ.
Nhất định ta sẽ giúp.Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm vào Đông Phương Bất bại, như thể phát hiện ra nàng là phụ nữ, Lệnh Hồ Xung lên tiếng:– Nhìn gì mà nhìn, có hứng thú với cả nam nhân sao? Mau đi đi.Hắn đi qua, Nghi Lâm lại lên tiếng:– Ngươi…ngươi đừng giết người.– Hà hà, tiểu mỹ nhân không cho ta giết người, ta tuyệt đối sẽ không giết, ở đây chờ ta.
– Hắn kề sát vào mặt nàng, hôn lên má nàng một cái rồi ra cửa, mặt Nghi Lâm đỏ bừng như gấc chín vậy.Lúc này, mấy người kia tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy, họ vừa gặp nhau ngoài sân thì đúng lúc Điền Bá Quang đi ra:– Hô hô, nơi này có người mới đến khi nào vậy? – Hắn chăm chú nhìn Định Giật sư thái nở một nụ cười dâm dục rồi lên tiếng:– Cũng rất đẹp, nhưng hơi lớn tuổi.
Tỉ tỉ, bà sống đến tuổi này, đã trải qua ái ân lần nào chưa? Hay để tiểu Điền Điền ta giúp bà nhé, bảo đảm bà sẽ không còn muốn làm ni cô nữa đâu.
Ha ha– Phường vô sỉ, mau xưng danh tiếng đi.– Wow, ghê ghớm quá đi, nhưng nghe cho rõ đây, bổn gia gia đi không thay tên, ngồi không đổi họ.
Ta chính là người mà người thấy người yêu, chim thấy chim yêu hoa thấy hoa nở, tuổi trẻ tài cao, Phan An thái tuế, vạn lý độc hành Điền Bá Quang – hắn vừa nói, vưa khua chân múa tay.– Thì ra là tên dâm tặc ngươi, đã ức hiếp đồ đệ của ta, tiếp chưởng đi.Dứt lời, Định Giật sư thái tung mấy chưởng, đánh liên tiếp vào người Điền Bá Quang, tên đồ đệ của Dư Thương Hải định ra tay trợ giúp thì bị hắn ngăn lại, “đừng nhúng tay vào, mau đi tìm người”, sau đó bọn chúng bỏ đi, để mặc cho hai người đánh nhau ngoài sân.
Sư thái ra mấy chưởng nữa nhưng vẫn không đánh trúng Điền Bá Quang, hắn thoắt ẩn, thoắt hiện, lanh lẹ vô cùng, khi ở đằng trước, lúc lại đằng sau người.
Đang miên man thì sư thái bị hắn áp sát, bóp mạnh một cái vào mông khiến sư thái giật mình lùi lại thủ thế.
Tức giận, sư thái rút kiếm ra tiếp tục lao vào thì hắn xoay một vòng, tay nhanh như chớp, cởi luôn đai lưng của người ra.
Đồng thời một tay tiến tới bóp mạnh một cái lên ngực bà làm cho sư thái xấu hổ vô cùng:– Tỷ tỷ, ngực và mông của người thật là đẹp, nếu thật là phí nếu tỷ không cho ta động vào.
– Hắn vừa nói vừa liếm mép cười dê.Tức giận, sư thái định lao đến nữa, thì “pực” một cái, Điền Bá Quang cởi luôn cái quần của mình ra, để lộ ra con cu chĩa thẳng về phía sư thái đầy thách thức, Định Giật xấu hổ la lớn lên một tiếng rồi nhảy lùi lại che mặt đi, lợi dụng lúc đó, hắn mặc quần lên và chạy mất.
Quay ra thấy hắn đang chạy, Sư thái lại tiếp tục đuổi theo.
Điền Bá Quang chạy tít lên lầu cao nhất của Quần Ngọc Uyển rồi nhanh chóng chui vào một căn phòng rồi đóng cửa lại, nhưng Định Giật Sư cũng vẫn kịp nhìn thấy, bà dừng lại, mỉm cười rồi lên tiếng:– Ngươi tưởng chút công phu đó có thể thoát khỏi Định Giật ta sao, lần này ta sẽ biến ngươi thành thái giám, để sau này ngươi còn ức hiếp dân nữ nhà lành nữa được không.Dứt lời, Định Giật sư thái từ từ tiến đến, nàng lấy tay gạt nhẹ cánh cửa, cánh cửa vừa hé mở, ngay lập tức cánh tay của Sư thái bị một bàn tay rắn chắc tóm lấy, chưa kịp thủ thế thì Định Giật sư thái bị Điền Bá Quang kéo mạnh vào phòng, rồi sau đó hắn vòng tay ôm lấy sư thái từ phía sau, dùng hai ngón tay điểm vào huyệt đạo của nàng khiến cho sư thái không tài nào nhúc nhích được nữa.
Hắn khoái chí cười rung người rồi quay ra trước mặt nàng:– Tỷ tỷ, cuối cùng thì nàng cũng đã rơi vào tay ta rồi nhé.
Ha ha, ta đã nói rồi những nữ nhân mà Điền Bá Quang ta muốn thì sẽ không ai có thể thoát được.– Khốn kiếp, ngươi dùng mưu kế bỉ ổi vô sỉ, mau thả ta ra.– Cái gì cơ, thả nàng ra á há há, ta tốn bao công sức mới bắt được nàng, sao có thể dễ dàng thả nàng ra như vậy chứ.
Nàng là sư phụ của tiểu ni cô kia, vậy thì nàng phải thay nàng ấy phục vụ ta.
Hề hề.– Khốn kiếp…thả ta ra, mọi người sắp lục soát tới đây rồi, ta xem ngươi chạy đường nào!– Ha ha ha.
Tỷ tỷ à, nàng tưởng ta là con nít sao, toàn bộ các căn phòng ở tầng cao nhất của Quần Ngọc Uyển này bọn chúng đã lục soát cả rồi, bây giờ nàng có hét lớn lên thì cũng không có ai chạy lên cứu nàng đâu, vì bọn chúng đang đuổi theo Lệnh Hồ Xung.– Đồ khốn kiếp, ta thể sẽ lột da ngươi.– Ha ha, vậy sao, nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ, ta phải lột xác nàng ra đã, tỷ tỷ, đắc tội.Dứt lời, hắn vừa cười lớn, bế xốc nàng lên và đặt nàng ra giường, dang rộng hai cánh tay của nàng và hai chân của nàng ra, bị điểm huyệt, Định Giạt sư thái không sao nhúc nhích được, nàng đau đớn nhắm mắt bất lực, để mặc cho hắn từ từ lột bỏ từng lớp, từng lớp bộ quần áo ni cô của nàng ra khỏi người.
Sau khi nghiêng người và lột bỏ hết y phục của nàng ra, Điền Bá Quang cũng nhanh chóng cởi bỏ hết y phục của mình.Định Giật sư thái lúc này bất ngờ mở mắt ra, Điền Bá Quang đang trần truồng như nhộng ngay trước mắt nàng, Định Giật sư thái kinh ngạc trước cái dương vật của hắn, nó dài cỡ một gang tay và to, bóng lưỡng.
Điền Bá Quang ngắm nhìn dung mạo như hoa của nàng lần cuối rồi bắt đầu nhập cuộc.
Hắn leo lên giường, quỳ gối trên người sư thái, kẹp cái eo thon gọn của nàng vào giữa 2 bắp đùi rắn chắc của hắn.
Định Giật sư thái không sao nhúc nhích được, nàng ứa trào nước mắt.Điền Bá Quang áp môi vào môi nàng, hắn hôn nhè nhẹ, rồi chuyển sang say sưa, ngấu nghiến, hắn bắt đầu tham lam đưa lưỡi vào miệng sư thái và nút lấy lưỡi nàng.
Bờ môi của nàng chưa từng hôn ai, nay lại chịu đựng những chiếc hôn tham lam, ngấu nghiến như muốn ăn sống nàng, nàng càng khó chịu thì hắn càng thấy sung sướng và rạo rực.Hôn môi chán chê, Điền Bá Quang hôn xuống cổ nàng, khẽ liếm vành tai và cắn nhè nhẹ.
Định Giật sư thái rùng mình vì cảm giác kỳ lạ nơi lỗ tai, kỳ lạ hơn là nàng lại thấy thích thích như thế.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng, trông nàng thật khêu gợi, khác hẳn phong thái đạo mạo hàng ngày, mái tóc đen xõa trên gối, trên vai, làm hắn say đắm.Điền Bá Quang ghì chặt bờ vai nàng, hôn từ vai xuống ngực, rúc vào nách nàng.
Vì không nhúc nhích được, nên Định Giật sư thái nằm im, hai tay nàng bị dang ra, vì vậy mà Điền Bá Quang không hề vướng víu gì hết.
Hắn đưa tay bóp nhẹ đôi vú nàng, úp mặt vào giữa 2 vú hôn lia lịa, bàn tay vừa nhào nặn, vừa se se núm vú đỏ hồng của nàng.Trời ơi, nàng thầm nghĩ, sao lại thế này, sao mình lại có cảm giác sướng và rạo rực vậy nè? Thật là nhục quá, mình là trưởng môn của một phái, thân phận cao quý, bị một tên dâm tặc lưu manh uy hiếp và làm nhục mà còn thấy sướng, Định Giật sư thái thấy ghê tởm chính mình nên nàng cắn môi không cho miệng mình thốt ra những tiếng rên sung sướng.Nàng đâu biết đó là bản năng của con người đang trỗi dậy trong khắp thân thể nàng.
Một người chưa từng nếm trải hương vị tình yêu thì sao chống lại được những kích thích chết người của một tên đại dâm như Điền Bá Quang.
Bầu vú nàng tự nhiên săn chắc, cương cứng, hắn mừng rỡ vì biết mình kích thích được người đẹp rồi.Điền Bá Quang ngoạm từng núm vú hồng hào, trắng ngần và nút say sưa, lúc này Định Giật sư thái đã nhắm nghiền mắt lại tận hưởng cảm giác sung sướng ấy, nàng buông thả theo bản năng và không còn biết gì hết nhưng vẫn giữ im lặng.
Những kích thích của hắn khiến tim nàng đập loạn nhịp, kinh mạch bị dịch chuyển, huyệt đạo nàng vô tình được giải.
Cử động được, Định Giật sư thái không những không phản kháng, trái lại nàng còn lấy hai bàn tay ôm lấy đầu hắn, xoa xoa như để giải tỏa khoái cảm bùng lên trong người nàng.Điền Bá Quang biết vị sư thái xinh đẹp này nứng lắm rồi, nhưng hắn quyết “vờn” cho nàng thật nứng lồn mới đã.
Hắn hôn xuống bụng nàng, bắp đùi trắng nõn nà làm hắn sướng mê ly, hắn liếm từ đầu gối nàng, lên đùi nàng, và tiến đến háng nàng.
Cái lưỡi nhám nhám của Điền Bá Quang quét đến đâu là nàng như bị điện giật đến đấy, thật tê dại và ngất ngây, nhất là khi hắn liếm xuống 2 mép lồn nàng thì nước nhờn của nàng rỉ ra khá nhiều… Điền Bá Quang liếm vào 2 mép, ngoáy ngoáy lưỡi vào trong lồn nàng, liếm liên tục vào hộ le của nàng rất nhiều lần.
Và việc làm của hắn đem lại hiệu quả không ngờ.
Không kiềm chế được nữa, Định Giật sư thái rên lên thành tiếng:– Ôi sướng quá… aaaaaa… uuuu…– Soat soatttt….
– Điền Bá Quang vẫn tiếp tục.– Ahhhh….
sướng quá… ôi….
Điền Bá Quang… ôi, ngươi làm ta sướng quá..Nghe tiếng rên siết của Định Giật sư thái, Điền Bá Quang sướng rên và biết những tuyệt chiêu áp dụng với vị sư thái trinh nguyên này đã rất hiệu quả, nước nhờn nàng rỉ ra thật nhiều.
Đã đến lúc làm thêm chiêu cuối cùng, hắn kẹp bắp đùi nàng giữa 2 đùi hắn.
Một tay hắn cầm cu rà rà quanh mép lồn nàng, tay kia se se núm vú đỏ hồng của nàng khiến nàng đã nứng đến cực độ, uốn éo, rên rỉ:– Ôi…đút vào đi…yêu ta đi…– Tỷ tỷ, nàng nói gì, ta không nghe rõ.
– Điền Bá Quang trêu nàng.– Địt ta, mau địt ta đi.
– Nàng hét lên trong cơn thèm muốn cực độ.Định Giật sư thái không hề có một chút kinh nghiệm tình ái nào cả, vì nàng lớn lên từ nhỏ tại Hằng Sơn, chưa từng nếm trải mùi đời nên dễ dàng bị Điền Bá Quang kích thích và nhanh chóng đầu hàng dục vọng, bất chấp tất cả, trong đầu nàng lúc này chỉ muốn làm đàn bà, muốn được hiến dâng và đón nhận dương vật của hắn mà thôi.
Điền Bá Quang cứ tiếp tục vờn vờn cho nàng thật nứng, nàng năn nỉ: “mau mau, yêu ta đi mà… yêu ta đi… ta xin ngươi”…Nhìn đôi mắt nàng lim dim trong cơn nứng, hắn biết đã đến lúc, Điền Bá Quang đút cu vào cái lồn ướt nhẹp của Định Giật sư thái, vì còn trinh nên khá chật hẹp, lồn nàng siết chặt cu hắn làm hắn sướng tê cu, nó gồng mình nhấp mạnh vào “Phupppp!”– Áaaaaa !!!! – Nàng thét lên đau đớn vì màng trinh bị rách tay nàng bấu chặt vào nệm.Điền Bá Quang biết nàng đau vì mất trinh nên vội vàng rút cu ra và đút vào nhanh chóng, hắn thụt ra thụt vào với tốc độ khá nhanh để lấp đi cơn đau của người tình.
Quả thật, khi quen với nhịp nắc của Điền Bá Quang, Nàng không thấy đau nữa, thay vào đó là niềm sung sướng cực kỳ, hoan lạc và cực khoái.
Hắn càng nhấp mạnh, nàng càng thích, nàng ưỡn mình lên để cu hắn vào sâu hơn.Điền Bá Quang hì hục trên người nàng, nắc liên tu bất tận.
Nàng đã đạt đến cực khoái mấy lần rồi mà Điền Bá Quang vẫn chưa xuất tinh vì hắn rất khỏe.
Nhìn nàng uốn éo quằn quại trong vòng tay mình, gương mặt đê mê, hoạn dại, toàn thân đầm đìa mồ hôi bóng lưỡng, hắn thấy sướng rên.
Không còn là vị sư thái nghiêm trang trọng vọng hàng ngày nữa, mà lúc này nàng đã trở thành một người phụ nữ khát tình và dâm dật.Những cảnh tượng vô cùng kích thích đã khiến Điền Bá Quang chịu hết nổi, hắn rên “ôi người đẹp ơi, ta ra đây… ôi, nàng đẹp quá, sướng quá” rồi xuất tinh ào ạt từng dòng tinh trùng nóng hổi vào tận tử cung nàng, những dòng tinh trùng ấm nóng mà lần đầu tiên trong đời nàng đón nhận.
Nàng ôm siết hắn và cũng rên lên “ôiiiii, ta cũng vậy….
sướng quá đi…” và trân mình xuất tinh, ra thật nhiều nước…Mệt nhoài sau cuộc truy hoan gần 1 tiếng đồng hồ, Điền Bá Quang nằm vật ra kế bên nàng, được một lát, nó vòng tay ôm nàng và đặt nụ hôn say đắm lên môi nàng.
Định Giật sư thái cũng đáp trả lại bằng cách nút lưỡi hắn và đưa lưỡi mình vào miệng hắn để hắn nút… Điền Bá Quang cho cu vào lồn nàng và để yên như thế….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...