7.
An Đồng cảm thấy trước mắt tối sầm, theo phản xạ ôm chặt Nguyệt Nguyệt vào lòng.
Toàn thân cô không khỏi run lên vì sợ hãi.
"Đình Viễn, cầu xin cậu, làm ơn hãy để Nguyệt Nguyệt đi. Dù cậu có ghét tôi đến mức nào, đó cũng không phải là lỗi của Nguyệt Nguyệt!"
Nếu thời gian quay trở lại năm năm trước, An Đồng sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày cô sẽ quỳ xuống đất như thế này, cầu xin người bạn thân nhất hãy tha cho em gái mình.
Anh từng nói, An Đồng, tôi sẽ luôn bảo vệ cậu, để cậu là cây ngô đồng rực rỡ nhất trên đời.
Nhưng giờ đây, người đã thề bảo vệ cô năm ấy, thậm chí còn muốn cướp đi người thân cuối cùng bên cạnh cô.
Cô đã quá bốc đồng, sau khi cầm được tiền trên tay, cô đã vội chạy đến bên Nguyệt Nguyệt mà không chú ý đến những thứ xung quanh mình.
Đáng lẽ cô nên nghĩ rằng từ lúc cô lao ra khỏi câu lạc bộ đã có người theo dõi mình, trước khi Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn báo thù xong, cô sẽ không bao giờ có thể sống một cuộc đời bình thường dù chỉ một ngày.
Tuy nhiên, Nguyệt Nguyệt chỉ là một đứa trẻ dưới mười tuổi, con bé vô tội!
An Đồng khóc lóc bò về phía Giang Đình Viễn, nước mắt ào ạt tuôn ra.
"Cầu xin cậu, hãy để Nguyệt Nguyệt đi, có được không..."
"Nguyệt Nguyệt còn nhỏ như vậy, cậu cũng từng ôm nó, nó gọi cậu là anh trai, cậu quên rồi sao?"
"Tôi đáng chết, tất cả đều là lỗi của tôi, cậu muốn làm gì tôi cũng được, chỉ cầu xin cậu thả Nguyệt Nguyệt đi!"
Cô chưa bao giờ cầu xin đau đớn đến thế, ngay cả khi ở trong tù, khi bị đánh khắp người, buộc phải ăn cơm thừa trộn cát, cô cũng không hề khóc.
Nhưng vào lúc này, vừa nghĩ đến chuyện Giang Đình Viễn có thể sẽ động tay với Nguyệt Nguyệt, trái tim cô đau đớn như bị cắt ra từng mảnh rồi ném vào lò lửa vậy.
Cô không còn gì nữa nhưng cô vẫn muốn bảo vệ người em gái duy nhất của mình.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của Giang Đình Viễn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Nguyệt Nguyệt, trong mắt lóe tia lạnh lùng khó nắm bắt.
"Lúc cô hại ch** Nghiên Nghiên, cô có nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Mạng của em gái cô rất quý giá, mạng của Nghiên Nghiên thì không phải là mạng sao?"
Cô nên giải thích thế nào, thì anh mới tin tưởng rằng, trước giờ cô chưa từng làm hại Tô Nghiên?
Sau ngần ấy năm bên nhau, cô nghĩ anh sẽ hiểu cô.
Chẳng lẽ tất cả những điều anh từng nói với cô bao năm qua đều là giả dối?
Giang Đình Viễn thờ ơ đứng dậy và giẫm lên đôi bàn tay xương xẩu của cô bằng đôi giày da bóng loáng.
Anh tiếp tục dùng sức, sắc mặt An Đồng càng trắng bệch, cô cắn chặt môi để không kêu lên đau đớn.
Thấy cô bị thương, Nguyệt Nguyệt đột nhiên lao tới, ôm chặt lấy chân Giang Đình Viễn.
"Kẻ xấu! Buông chị gái tôi ra!"
Nói xong, cô bé giơ tay đánh mạnh vào bắp chân anh, thấy anh không phản ứng, cô cúi đầu xuống cắn vào chân anh.
Giang Đình Viễn bị đau, trực tiếp đưa tay túm tóc cô bé, đá thật mạnh vào ngực cô.
Cú đá này dùng lực quá lớn khiến Nguyệt Nguyệt bị văng xa vài mét, không may bên cạnh có cầu thang, cô bé cứ thế lăn thẳng xuống bậc cuối cùng.
Khi An Đồng hét lên chạy tới, Nguyệt Nguyệt đang nằm trên mặt đất, từng trận từng trận thở dốc nặng nề.
An Đồng cảm giác như bị sét đánh, tim đau đến ngạt thở, chỉ mong người bị đau là mình!
"Nguyệt Nguyệt!"
Cô vừa khóc vừa bò về phía Nguyệt Nguyệt, cẩn thận bế cô bé ôm vào lòng như đang ôm một viên pha lê dễ vỡ.
"Nguyệt Nguyệt, đừng sợ, chị gái lập tức đưa em đi bệnh viện!"
Cô gái bé nhỏ nằm trong lòng cô đưa tay ra, dùng hai tay nhẹ nhàng chạm vào má cô, cố gắng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, nhưng vết thương trên ngực nhói đau khiến cô bé phun ra một ngụm máu lớn.
"Nguyệt Nguyệt!"
Đừng ch**, Nguyệt Nguyệt, em không được ch**!
An Đồng sau khi được thả ra vốn đã gầy đi rất nhiều, bây giờ bàn tay còn bị giẫm lên đau đớn, ôm Nguyệt Nguyệt loạng choạng, lại làm cả hai cùng ngã xuống đất.
Một chiếc Maybach quen thuộc đậu trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lạnh lùng như nước của Tần Dạ Hoài.
8.
Cô kiên định nhìn người trước mặt, nước mắt tuôn rơi như nước đập xả lũ.
Ngày xưa cô sáng lạn bao nhiêu, bây giờ lại đau khổ bấy nhiêu.
Cô bò trên mặt đất, từng bước một bò về phía Tần Dạ Hoài, sỏi trên sàn xi măng đâm vào lòng bàn tay cô, nhưng cô không thấy đau, chỉ dùng sức giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy chân hắn.
"Tần thiếu, cầu xin anh, đưa em gái tôi đến bệnh viện, cầu xin hãy cứu em ấy..."
Hãy nhìn vào phần tình yêu chân thành mà tôi từng dành cho anh, cầu xin hãy cứu lấy đứa em gái duy nhất của tôi…..
Tần Dạ Hoài hơi cúi đầu, nhưng chỉ là chán ghét nhìn cô, sau đó phủi bàn tay cô ra.
Cô bất lực nhìn lòng bàn tay mình trống rỗng, trái tim như bị ném xuống đất, thủng lỗ chỗ.
Giang Đình Viễn đuổi theo tới nơi, hắn đi đến bên cạnh Tần Dạ Hoài, trong mắt vẫn còn có sự đau đớn sâu sắc.
"Nghiên Nghiên đã ch**, An gia các ngươi đáng đời."
Tần Dạ Hoài bất mãn cau mày: “Không phải tôi đã nói, đừng đùa với mạng người hay sao?”
Nghe vậy, Giang Đình Viễn cau mày: “Tôi biết, tôi chỉ là quá hận…”
Hận không thể trút hết tổn thương trong lòng mình lên cơ thể cô, chỉ khi nhìn thấy cô đau đớn, anh ta mới có thể với đi một phần nghìn nỗi đau.
Tần Dạ Hoài trên mặt nghiêm nghị không có chút nào cảm xúc, liếc mắt nhìn hai người trên mặt đất, lạnh lùng nói.
"Đã muốn chạy trốn thì phải trả giá, trả cái giá đó thế nào là tùy cô, sau khi xong việc hãy đưa cô bé này đến bệnh viện."
Nói xong, hắn không để ý đến An Đồng đang nằm dưới đất, mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào trong.
Gió Tây dần dần nổi lên, thổi tóc An Đồng rối tung, cô nhìn Tần Dạ Hoài mặc áo khoác len đặt may, nghiêm túc ngồi trong xe, biểu hiện sự thờ ơ trong mỗi cử động của hắn.
Sự sống và cái chết của một người trong mắt anh ta quá bình thường, bình thường đến mức nói thêm hai chữ nữa cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Cô cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, ôm Nguyệt Nguyệt liều mạng bước ra ngoài, cô muốn bắt taxi nhưng lại bị một loạt vệ sĩ mặc đồ đen chặn lại.
Ai đó đã lấy một tấm biển trên xe và ném vào cô.
“Tần thiếu gia và Giang thiếu gia nói, nếu muốn đến bệnh viện chữa trị cho em gái thì từ đây đeo tấm bảng này quỳ xuống, nếu không sẽ không có bệnh viện nào tiếp nhận em gái cô đâu.”
Cô nhìn dòng chữ “kẻ gi** người” chói lóa trên tấm bìa cứng màu trắng, như một con dao đâm vào mắt cô.
Kẻ gi** người!
Tại sao người bị hại không phải là cô?
Tại sao người ch** không phải là cô?
Những thanh âm này không ngừng vang vọng bên tai, đọng lại trong đầu như một lời nguyền rủa, An Đồng vươn tay áo bừa bãi lau nước mắt, không chút do dự treo tấm biển lên sau lưng.
Chỉ cần em gái tôi có thể sống sót, bảo tôi làm gì đều được.
Nhìn bóng lưng An Đồng loạng choạng quỳ gối đi về phía trước, Tần Dạ Hoài lông mày vô thức xoắn lại thành chữ "Xuyên".
Hắn khó có thể tin rằng người trước mặt lại là An Đồng.
Người phụ nữ từng bước vào cuộc đời hắn với nụ cười kiêu hãnh sáng chói như An Đồng, sau khi bị hắn lạnh lùng từ chối hết lần này đến lần khác vẫn mỉm cười ngọt ngào nói: “Không sao đâu Dạ Hoài, rồi đến một ngày nào đó anh sẽ yêu em thôi, em có thể đợi."
Cô ấy tỏa sáng đến nỗi tất cả đàn ông ở Hoa Thành đều phải lòng cô ấy.
Nhưng bây giờ, cô đang mặc bộ quần áo công sở nhăn nheo, đầu tóc rối bù, đeo biển hiệu kẻ gi** người, quỳ trên mặt đất, như thây ma trên đường mà tiến về phía trước.
Thật đáng cười làm sao!
Tần Dạ Hoài không khỏi tức giận trong ngực, đóng cửa sổ lại, vô cảm ra lệnh cho tài xế lái xe đi, không nhìn cô nữa.
Còn An Đồng cõng trên lưng tấm biển kẻ gi** người, từng bước một quỳ xuống cho đến bệnh viện.
Đôi mắt cô trống rỗng cho đến khi bác sĩ cấp cứu nói với cô rằng đứa trẻ trong tay cô đã ch**, cô đột nhiên hoàn hồn sửng sốt.
"Bác sĩ nói gì cơ?"
"Bệnh nhân vốn đã bị suy dinh dưỡng nặng, đã tử vong do chảy máu trong sau va chạm. Nếu đến sớm hơn có lẽ vẫn cứu được..."
"Cô làm cha mẹ kiểu gì thế? để cho con mình gầy đến mức này, nếu không vết thương cũng đã không đến nỗi nghiêm trọng như thế..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...