Tần Tiên Sinh Tôi Hối Hận Vì Đã Yêu Anh

21.

Trần Cảnh Diệu lướt ngón tay qua tên An Đồng trên bia mộ, thấp giọng nói: "An Đồng, một cái tên rất đẹp. Nếu sau khi ch** em biến thành cây ngô đồng, nhất định sẽ là cây ngô đồng rực rỡ nhất bắc cực."

Nghe Trần Cảnh Diệu nói xong, An Đồng cảm thấy mắt mình có chút nhức nhối.

Đã lâu lắm rồi mới có người đánh giá cao cô như vậy.

Khi cô còn là cô gái kiêu hãnh nổi tiếng ở Hoa Thành, vô số đàn ông đổ xô đến tán tỉnh cô.

Nhưng sau khi cô rớt đài, những người từng theo đuổi cô cũng đối xử với cô một cách vô cùng sỉ nhục.

Nhìn cô cố ngoi lên, nhìn cô phục vụ khách, rồi nhìn tường thành của cô sụp đổ.

Có lẽ, người mà những người đó thích từ đầu đến cuối chính là đại tiểu thư đầy khí chất nhà họ An chứ không phải An Đồng.

Nhưng trên đời này lại có một người như vậy, anh từng nhìn thấy cô trong trạng thái đau khổ nhất mà vẫn đối xử dịu dàng với cô.

Anh lấy lại công bằng cho cô, đưa những kẻ bất lương đã bắt nạt cô ra trước công lý, cầm ô che cho bia mộ của cô, thậm chí còn... so sánh cô với cây ngô đồng rực rỡ nhất Bắc Cực.

Vẻ mặt Trần Cảnh Diệu vẫn trong trẻo như thường lệ, không có quá nhiều biểu cảm thay đổi, nhưng An Đồng có thể nhìn ra được một chút trìu mến trong đó.

Cô muốn khóc.

Nhưng làm sao linh hồn có thể chảy nước mắt được chứ?

Đột nhiên, An Đồng cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ, sau đó cô cảm thấy linh hồn mình càng ngày càng nhẹ, chậm rãi bay lên.


Có vẻ như thời điểm của cô đã đến.

Nỗi ám ảnh của cô đã qua, mối hận thù của cô đã được giải quyết, và cô chuẩn bị đi đến nơi đáng lẽ phải đến.

Nhưng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, An Đồng lại cảm thấy trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.

Cô đưa tay định chạm vào Trần Cảnh Diệu, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình càng ngày càng rời xa anh.

An Đồng không kháng cự được sự thật rằng linh hồn của mình sắp tiêu tán, cô không khỏi hét lớn tên Trần Cảnh Diệu, hy vọng anh sẽ quay lại nhìn cô.

Nhưng Trần Cảnh Diệu không nghe được giọng nói của cô, cũng không hề quay đầu lại.

"Trần Cảnh Diệu!"

An Đồng đột ngột mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện giọng nói của mình có thể thoát ra khỏi cổ họng.

Cô có thể nói được ư? Đây là đâu?

Nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, An Đồng vội vàng bật dậy.

Cô nhìn xung quanh, phải một lúc sau cô mới nhận ra rằng mình thực sự đang ở biệt thự nhà họ An, trong phòng của cô!

An Đồng sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không phải cô ấy đã biến thành một mảnh linh hồn và sắp biến mất sao?

An Đồng giơ tay lên, chỉ thấy bàn tay trắng trẻo, thon dài, mấy vết sẹo ở đâu rồi nhỉ?

Tay phải của cô vốn bị đánh đập lúc ở trong tù, còn tay trái bị Giang Đình Viễn giẫm đạp thì giờ vẫn nguyên vẹn.

Hai cánh tay An Đồng không khỏi run lên, gần như không thể tin vào mắt mình.

Cô cầm chiếc gương trang điểm trên bàn cạnh giường lên và nhìn vào dung mạo của mình.

Đôi môi đỏ cùng hàm răng trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút son phấn vẫn xinh đẹp vô cùng, không còn hốc hác xấu xí nữa.

Một ý nghĩ phi thường hình thành trong đầu An Đồng.

Phải chăng vì nỗi ám ảnh của cô quá mạnh nên ông trời đã thương xót cả gia đình họ An, cho phép cô… được tái sinh về thời điểm trước khi mọi bi kịch xảy ra?

22.

An Đồng vội vàng tìm điện thoại di động, thấy thời gian hiển thị trên đó là của năm năm trước.

Đó là một năm trước khi cô bị giam cầm và bị Tô Nghiên bày kế hãm hại!


Dù chỉ mới sáu giờ sáng nhưng An Đồng vui đến mức không thể ngủ thêm được nữa.

Cô nhéo mạnh vào cẳng tay rồi thở hổn hển vì đau.

Đây không phải là mơ, cô thật sự được trùng sinh rồi!

Cô may mắn làm sao, được ông trời trao một cơ hội khác để bắt đầu lại sau cái chết bi thảm của mình.

An Đồng lựa chọn nhảy từ tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị vì trong lòng cô thực sự có ý định trả thù.

Với tư cách là vợ chưa cưới của Tần Dạ Hoài, đương kim chủ tịch Tập đoàn Tần thị, cái chết bi thảm của cô ngay trước sảnh tập đoàn chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng xấu đến nhà họ Tần.

Mà điều cô muốn chính là làm cho Tần Dạ Hoài không được như ý!

Nhưng trong những ngày làm tia linh hồn trôi lơ lửng sau lưng Tần Dạ Hoài, nhìn Tần Dạ Hoài dần dần sa sút, An Đồng mới nhận ra mình không hề vui vẻ chút nào.

Cứ trả thù qua lại mãi thì đến bao giờ mới chấm dứt được?

Sau đó An Đồng nhận ra điều cô muốn không phải là trả thù Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn.

Điều cô hy vọng là, nếu có thể, cô không bao giờ còn liên quan gì đến hai người họ nữa.

Cuộc đời quá ngắn ngủi, không biết ngày mai hay kiếp nạn sẽ đến trước, An Đồng cảm thấy mình không có thời gian dây dưa với hai kẻ ngu xuẩn này.

Cuộc đời của cô hữu hạn, nên dùng nó để hòa hợp với cha mẹ, lớn lên cùng Nguyệt Nguyệt và... theo đuổi một người đàn ông xứng đáng hơn.

An Đồng không khỏi nghĩ tới người đàn ông cầm ô che cho bia mộ của cô.

Nghĩ đến Trần Cảnh Diệu, An Đồng không tự chủ cắn nhẹ môi.

Cô không biết đến sự tồn tại của một người đàn ông xuất sắc như vậy cho đến khi ch**, và mãi đến khi ch** rồi, cô mới biết được suy nghĩ của người đàn ông này đối với cô.

Anh xuất sắc, mạnh mẽ và lạnh lùng, hội tụ đủ yếu tố có thể khiến An Đồng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.


Điều quan trọng nhất là Trần Cảnh Diệu thích cô như một con người chứ không phải như đại tiểu thư nhà họ An.

An Đồng không khỏi thầm thề trong lòng, kiếp này cô nhất định sẽ không để vuột mất anh!

Nghĩ đến buổi hòa nhạc mà Trần Cảnh Diệu nói trước mộ cô, An Đồng có chút hưng phấn.

Nếu cô nhớ không lầm thì buổi hòa nhạc đó chỉ diễn ra sau ba ngày nữa!

Kiếp trước, An Đồng chết trong mùa đông lạnh giá khi cô hai mươi bảy tuổi, nhưng bây giờ cô lại trùng sinh vào giữa mùa hè khi mới hai mươi hai tuổi.

Mọi cơn ác mộng vẫn chưa bắt đầu và cô vẫn là phiên bản tốt nhất của chính mình.

An Đồng xuống giường, đứng trước tấm gương lớn cao từ trần đến sàn, ngắm nhìn chính mình vẫn như cũ yêu kiều quyến rũ.

Mái tóc dài xoăn, từng lọn tóc sau khi ngủ có chút rối bù, xõa trên vai, dù mặc một chiếc váy ngủ chẳng theo phom dáng gì đặc biệt nhưng vẫn không thể che giấu được vóc dáng thanh tú, đôi chân dài lộ ra dưới tà váy gầy và thẳng, các đường nét trên khuôn mặt cũng đẹp hơn.

Nghĩ tới Trần Cảnh Diệu lạnh lùng cấm dục, tim An Đồng đập có chút nhanh.

Đời này, liệu anh có còn yêu cô từ cái nhìn đầu tiên không?

An Đồng có chút không yên tâm.

Lúc này chân trời có hơi sáng lên, nhưng An Đồng lại không ngủ được nữa, cô đắm chìm trong niềm hạnh phúc được hồi sinh chưa thể thoát ra ngay được.

Cô có thể bắt đầu lại từ đầu, và lần này cô sẽ không bao giờ mắc phải những sai lầm như trước kia nữa!

An Đồng mở lịch ra, ghi lại tất cả những sự kiện lớn mà cô còn nhớ được sắp xảy đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận