Buồn thì giải sầu, vui thì tận hứng, buồn vui lẫn lộn, khó nói thành lời, thế thì cũng chỉ đành không say không về.
Đến nửa sau buổi hôn lễ, Champagne Trạm Lư chuẩn bị vậy mà không đủ, đành lôi tạm rượu Lâm Tĩnh Hằng cất ra chữa cháy, rượu để dành đương nhiên loại gì cũng có, vì thế mọi người chỉ có thể uống lẫn lộn các loại rượu, dẫn đến hiệu quả gấp đôi. Không bao lâu, các vị khách lễ phục nghiêm trang ấy liền giống như yêu ma quỷ quái hiện nguyên hình, thả mặc bản thân ngay tại chỗ. Nếu nói ban đầu mọi người vẫn cố gắng muốn dẫn dắt đề tài đến hướng thoải mái, tới lúc này không ít người đã bắt đầu người quỷ bất phân, không biết trời trăng gì nữa.
“Lão Trịnh, ông ngoan cố cái gì? Ông có biết tại sao ông có thể được chọn làm cận vệ của tướng quân không?” Nagus lảo đảo nhào lên người Trịnh Địch.
Tư lệnh Trịnh Địch của quân trung ương Thiên Hà Số 2 đã tan xương nát thịt tại Mân Côi Chi Tâm, hiện giờ chỉ có một hình chiếu dự tiệc, đương nhiên không đỡ được ông ta, Nagus vồ hụt, nhưng giữ thăng bằng khá tốt, trượt nửa vòng quanh chiếc bàn tròn, vậy mà vẫn giữ nguyên tư thế kim kê độc lập không ngã.
“Ngày đó tướng quân quá chén, say đến mức đi… giống tôi này, cứ dán lên tường, vừa đi vừa hôn tường, nhìn người đều có bóng chồng, chỉ đại ông dẫn đi, chờ tỉnh lại nhìn thấy, hay lắm, ngài tức đến méo cả mũi… Ngài phát hiện mình đã chọn một cây cột cờ, đứng trong đoàn cận vệ hơn người khác hẳn một cái đầu, còn cao hơn bản thân tướng quân ba centimet! Đã vậy hình tượng còn chẳng ra gì, mặt mày hèn hạ, đứng trên quảng trường chắc chỉ xứng treo cờ hải tặc.”
Trịnh tư lệnh trong hình chiếu theo lời đứng dậy, khoe chiều cao ngạo thị quần hùng.
“Sao còn bịa chuyện trước mặt ta?” Lục Tín phản đối, “Ai nói hắn cao hơn ta ba centimet, hả? Có tư liệu chính thức không? Có ảnh chụp không? Đại Trịnh, đừng làm trò mất mặt, mau ngồi xuống cho ta!”
Nagus bóc phốt uống một hơi cạn sạch ly rượu vang thứ sáu, người lâng lâng, linh hồn bay lên vũ trụ, ông ta đạp một chân lên ghế, thả ra một phát sấm dậy đất bằng: “Bởi vì chiều cao của tướng quân chúng ta là khai láo, ha ha ha ha ha… Sau khi Lão Trịnh đến, ngài đặt hàng ngay trong đêm, đặt miếng độn trong giày lính cho cả mình lẫn đoàn cận vệ… Ợ!”
White bò đến như một con cua, cầm một cái nắp chai giả vờ ống kính, nhắm thẳng Nagus “chụp” một chặp, miệng còn lẩm bẩm: “Tướng quân Lục Tín vĩ đại nhất liên minh lại hiềm nghi khai man chiều cao, là đạo đức suy đồi, hay là vết thương thời đại…”
Đang nói thì muốn ngã, Lâm Tĩnh Hằng dùng chân móc một chiếc ghế, đỡ được White lảo đảo, đột nhiên cảm thấy hình tượng của Lục tướng quân chẳng còn cao lớn lắm.
Lục Tín không cam yếu thế: “Chỉ ngươi có miệng, chỉ ngươi biết nói, được – Nagus ngươi nói đi, chuyện bản thân ngươi do cân nặng không đạt tiêu chuẩn mà bị trường quân đội kéo dài thời hạn tốt nghiệp thêm một năm.”
Trong hình chiếu, tướng quân Duke quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 vội nói: “Tướng quân nói đúng!”
An Crewe chết không minh bạch theo sát tới: “Hãy thành thật khai báo!”
… Đều là người từng mang đế độn theo Lục Tín, hiển nhiên quá mà.
“Đây là đạo đức suy đồi… Úi chà, đều bị tên nhãi kia dẫn đi. Đây là giá trị quan xã hội méo mó,” Nagus giơ chiếc ly thủy tinh không lên qua đầu, một tay đấm ngực mình mấy cái, “Quân vũ trụ, tinh thần lực cao cơ thể khỏe mạnh chẳng phải là được rồi? Ta đâu có thừa cân, ta chỉ hơi cường tráng hơn giá trị tiêu chuẩn một chút.”
Lâm Tĩnh Hằng: “Một chút là tám kí à?”
Nagus: “…”
“Tên của ông có trên danh sách của tiến sĩ Lance, ta đã xem xét tỉ mỉ hồ sơ của mỗi người các ông,” Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Quả thật không bao nhiêu, chỉ bằng trọng lượng của một con heo sữa quay mà thôi.”
“Quân ủy liên minh, xu hướng lệch lạc! Quản lý cân nặng còn thành chỉ tiêu cứng nhắc! Các người như vậy có ảnh hưởng tích cực gì cho xã hội? Lại có khác biệt gì với người nguyên thủy dã man thắt eo nẹp xương ăn kiêng?” Nagus tức tối, “Ngay cả ngài Nguyên soái hai ba trăm tuổi cũng phải khống chế ăn uống, có thiên lý không?”
Hiện trường có người phun rượu ra, tập thể ngẩng đầu nhìn lên gác.
Hình chiếu Nguyên soái Woolf ở dưới một chậu cọ, nghe vậy dừng lại, giơ ly xuống dưới lầu – ngoại trừ đoạn thời gian cuối cùng trong sinh mạng ông là thoi thóp bị nhốt trong ảo cảnh của “Hoàng Hậu Đêm”, hình tượng công chúng của Woolf mấy chục năm như một ngày, gầy gò, nhanh nhẹn, nghiêm túc.
“Người cao tuổi rồi, sự trao đổi chất chậm lại, tay già chân già, lại rất khó duy trì lượng vận động thời trẻ,” Woolf nói không nhanh không chậm, “Sau hai trăm tuổi, ta chủ yếu dựa vào thuốc dinh dưỡng thay thế ăn uống, khống chế chính xác lượng hấp thu, cũng có thể tiêu diệt sự thèm ăn.”
“Khéo quá,” Lâm Tĩnh Xu mỹ nhân Votaw năm đó mỉm cười nói xen vào, “Tôi cũng không thích khiến mình hôi hám mùi mồ hôi. Ngài dùng thử thuốc phụ trợ nâng cao sự trao đổi chất chưa? Tôi đã dùng hai hiệu, đều không tệ.”
“Đó là thanh niên các cô dùng,” Woolf hòa nhã nói, “Qua hai trăm tuổi, thứ này có nguy cơ tăng tốc Pope. Quân ủy năm xưa từng có ví dụ liên quan, sau đó họ đánh giá việc này như thế nào? À – ‘sống trong gian nan khổ cực, chết vì dinh dưỡng quá thừa’.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Hai kẻ địch sống còn này ngồi cùng một nơi, đối diện thảo luận chuyện ăn kiêng giảm cân, cơ hồ có cảm giác nghiêm túc mới lạ.
“Các vị dinh dưỡng quá thừa, chúng tôi lại đang chịu đói!” – Đây là Tổng trưởng Edward sau khi chết không quên lo cho dân cho nước.
Woolf: “Rất xin lỗi.”
“Chú ý đóng gói và bề ngoài quá mức, vốn là quỷ kế của chủ nghĩa phung phí, chủ nghĩa phung phí là một chân của Vườn Địa Đàng, cả các tướng quân cũng bị cuốn vào đó, chứng minh khống chế tinh thần của Vườn Địa Đàng tương đối thành công.” – Đây là tiến sĩ Laura Gurdon chống đầu lơ đãng.
“Phung phí? Tướng quân chưa bao giờ phung phí, tướng quân là trùm keo kiệt, mỗi lần đến lượt ngài trả tiền, ngài sẽ mời bọn tôi ăn ở căng tin trạm bổ sung.” – Đây là Thống soái Nagus uống say liền đào mộ tổ của thủ trưởng cũ.
“Chú ý bề ngoài cũng không có gì là không tốt, không phải tuyển rất nhiều các bạn trai tân binh mặt mày thanh tú sao?” Turan rượu vào to gan, chạy đến trước mặt Lâm Tĩnh Hằng đứng nghiêm, ợ rượu, “Báo cáo!”
Lâm Tĩnh Hằng: “Không được nói, cút.”
“Tôi cứ muốn nói! Tướng quân, ngài hôm nay bị lễ phục trói rồi, không cắt được tóc tôi, hi hi hi.” Turan thần trí mơ hồ nói bậy, “Báo cáo! Gặp ngày lành tháng tốt này…”
Hai anh em Poisson Dương và Thomas Dương lao tới, một trái một phải lôi cô nàng đi: “Ngày lành tháng tốt gì, ngày nát rượu à?”
Turan nửa người trên bị lôi xa một mét, mà hai chân còn không bỏ cuộc cào mặt đất: “Gặp… ngày lành tháng tốt này, tướng, tướng quân, tôi có một tâm nguyện, tôi chỉ muốn kiểm tra mặt ngài, nghe nói Evgeniya mua bảo hiểm một trăm ngàn đồng Thiên Hà Số 1 cho mặt ngài… một trăm ngàn…A! Cho tôi sờ thử đi!”
Lục Tất Hành không biết từ chỗ nào chui ra, một tay kéo tay Turan, một tay lôi Bayer đến, vang giòn một tiếng, tay Turan dính trên mặt Bayer, cậu khẳng khái nói: “Sờ thoải mái đi.”
Mặt Bayer nháy mắt “ánh hồng lẫn nhau” với rượu trong ly, nhục thể đóng băng, hồn phi phách tán.
Lục Tất Hành ẩn sâu công và danh nhanh chóng bị một đợt khách khác ba chân bốn cẳng kéo sang bên kia.
Cho đến khi sương sớm rơi xuống, “các em bé tung hoa” mới giống như được giải trừ nguyền rủa, hạch cơ giáp thập đại danh kiếm trải qua một đêm “cải tạo lao động”, chịu hình phạt xong, im lặng khôi phục thân thể nam nữ trưởng thành, lần lượt mở “chế độ say rượu” cho thiết bị đầu cuối cá nhân của các vị khách – như vậy xe lái tự động có thể lôi họ về nhà, đồ điện gia dụng thông minh và khoang y tế trong nhà cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng, tự động ngâm con ma men trong nước thuốc giúp tỉnh rượu ngon giấc.
Mọi người đi hết rồi, chỉ còn lại hình chiếu, ban nãy khách khứa ngồi đầy không cảm thấy, lúc này vắng vẻ nhìn lại bỗng nhiên cảm thấy các hình chiếu vẫn ngồi trong sân trở nên giả dối.
Lục Tất Hành tiễn khách xong, nhận một ly nước đá Trạm Lư đưa cho mà uống, thở ra một hơi thật dài: “Mời người thân bạn bè ăn một bữa cơm mà cũng mệt như vậy, loại hôn lễ nghiêm chỉnh đó tổ chức làm sao… Tĩnh Hằng đâu?”
Lâm Tĩnh Hằng đại khái là chê gò bó nên cởi áo khoác lễ phục vắt trên ghế, mà người không thấy mặt đâu.
Lục Tất Hành: “Anh ấy uống bao nhiêu rồi, không phải là tìm chỗ nôn chứ?”
Đám robot quản lý việc nhà dốc tổ mà ra, bắt đầu dọn dẹp tàn tiệc, gió đêm quét qua thực vật mang tính trang trí, cành lá kêu xào xạc, từ trên cao kéo dài xuống, Lục Tất Hành cảm thấy gì đó, cậu ngẩng đầu lên.
Lâm Tĩnh Hằng ở trên gác duỗi dài chân, gác lên một cái ghế gỗ nhỏ, chỗ này tầm nhìn rất tốt, trời sao sáng tỏ, có thể nhìn thấy nóc của rất nhiều nhà hàng xóm, Ngân Hà Thành hiện giờ đang là mùa khô, không ít nhà đều đổi sân thượng thành sân phơi, một số người còn cố ý làm một công viên sinh thái be bé trong nhà, thỉnh thoảng mấy con mèo vểnh đuôi vượt nóc băng tường, tuần tra lãnh địa xong thì ai về nhà nấy.
“Trước kia không chú ý, sống ở bên này quả đúng là rất chật chội, bữa đó không biết mèo nhà ai chạy vào sân sau, còn đánh con trăn Trạm Lư nuôi một trận, khiến nó sợ tới mức bây giờ cũng không dám ra khỏi phòng.” Hắn thấp giọng nói, “Anh nhớ ngày xưa ở Votaw, trong phạm vi ba mươi héc-ta đều là đất riêng của nhà mình.”
Hình chiếu Lâm Tĩnh Xu ngồi song song với hắn: “Cây cọ ở góc tường kia tính tình không tốt, còn lớn họng như vậy, ồn ào chết được.”
Lâm Tĩnh Hằng nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thấp thoáng có ảo giác trở về ngày bé.
Khi đó họ có một ngôi nhà rất to, rời xa khu náo nhiệt, sinh vật trong nhà chỉ có hai anh em họ và một người cha như hồn ma, lắm khi mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc được gặp Lâm Úy một lần. Trí tuệ nhân tạo xử lý khu vườn tinh tế mà lạnh lẽo, mỗi khi gió thổi, lũ thực vật ấy sẽ xì xào như có ma, lúc này cặp sinh đôi sẽ trèo lên nóc nhà, giả vờ nghe hiểu lũ cây ấy đang nói gì, còn phối từ cho chúng cứ như thật.
Lâm Tĩnh Hằng: “… Đang cãi nhau với đám dừa bỏ túi xung quanh à?”
“Đang lời mặn lời nhạt chê bọn thực vật nở hoa trong bồn hoa dưới lầu.” Ánh mắt Lâm Tĩnh Xu xuyên qua một loạt rèm xanh do lan điếu rủ xuống, nhìn vườn hoa vắng lặng, trí tuệ nhân tạo đang dọn dẹp, các hình chiếu lần lượt biến mất, không biết tại sao mà chỉ có nàng còn đây, “Nó nói hoa oải hương hôi nách, lan hồ điệp trang điểm quá đậm, tới gần căn bản không nhìn nổi. Hoa hồng trắng là đám ô hợp, cứ phải mọc cạnh nhau mới có chút dáng hoa, bằng không y như một cục giấy chùi nước mũi nhăn nhúm vậy.”
Trên mặt Lâm Tĩnh Hằng thoáng qua nét cười, sau đó lại quạnh quẽ. Bên tai là giọng nữ trầm thấp dịu dàng, thậm chí có một chút mê hoặc, không giống với giọng trẻ con lanh lảnh trong ký ức, hắn trầm mặc một lúc, mở thiết bị đầu cuối cá nhân, trên cổ tay liền bắn lên một hình chiếu vòng cổ.
Vòng bạch kim, mặt dây là một con thú một sừng ghép từ bối mẫu và đá quý màu sắc rực rỡ, lóe một vòng ánh huỳnh quang êm dịu.
Lâm Tĩnh Xu mở to hai mắt.
“Anh nhớ hồi nhỏ em có một con,” Lâm Tĩnh Hằng tựa hồ không được tự nhiên lắm, dời ánh mắt đi, “Cái này là…”
Là hắn tỉ mỉ chuẩn bị, dựa theo trí nhớ vẽ ra từng chút một, rồi đặt người ta làm theo bản vẽ. Vốn định tặng trên hôn lễ của nàng, nhưng gần đến giờ sợ sẽ gợi lại hồi ức thơ ấu thừa thãi của nàng, giống như trái với dự tính ban đầu cố gắng xa lánh để bảo vệ nàng, suy đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn bỏ chiếc vòng cổ này khỏi mục quà tặng.
“Là… anh trong một lần đi công tác nhìn thấy tiện tay mua,” Lâm Tĩnh Hằng theo thói quen dùng ngữ khí dửng dưng nói, “Cứ quên mãi không cho em, cất đáy hòm ở cứ điểm Bạch Ngân.”
Sau đó đại khái đã biến thành rác vũ trụ trong oanh tạc của bọn hải tặc.
“Vừa vặn em đến rồi, hãy mang đi đi.” Lâm Tĩnh Hằng phất tay, vòng cổ từ trên thiết bị đầu cuối cá nhân bay ra, rơi vào lòng bàn tay Lâm Tĩnh Xu, hai hình chiếu thông minh nối vào nhau.
“Cảm ơn anh.” Trên mặt Lâm Tĩnh Xu rạng rỡ nụ cười như một cô bé, nàng lập tức đeo lên, lấy gương ra tạo dáng mấy góc độ ngắm nghía, hào hứng quay đầu hỏi hắn, “Đẹp không anh?”
Lâm Tĩnh Hằng thoạt đầu mỉm cười, song rất nhanh, nụ cười ấy tối đi: “Trạm Lư, ngươi không cần làm như vậy.”
Không cần xây dựng mô hình thì Lâm Tĩnh Hằng cũng biết, nàng khi nhận được vòng cổ không thể là phản ứng này, nàng từ lâu đã không còn thích con thú một sừng, cũng sẽ không bắt tay hòa giải với hắn. Nàng không phải là người nhìn trước ngó sau, từ ngày đầu tiên đi lên lối rẽ thì đã nhìn thấu kết cục. Đây rõ ràng là Trạm Lư phá vỡ cài đặt, gò ép tạo thành, tiếc rằng quá giả, chỉ lừa hắn được một giây, giấc mơ đã tỉnh dậy.
Hình chiếu Lâm Tĩnh Xu chững lại, sau đó nàng giữ nguyên nụ cười rạng rỡ, không hề nhúc nhích mà tiêu tan trong không khí.
“Không phải Trạm Lư, là em.”
Lục Tất Hành không biết lên gác từ khi nào, đi tới ôm hắn từ đằng sau, gác cằm trên vai hắn, mùi rượu mát lạnh theo hô hấp của cậu bao phủ đến, còn mang theo nhiệt độ cơ thể.
Lâm Tĩnh Hằng thở dài.
“Sao thế anh?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Không có gì, dọn dẹp xong thì vào nhà đi, bên ngoài vẫn rất lạnh.”
Lục Tất Hành đè hắn lại không cho nhúc nhích: “Anh muốn nói, sớm biết là em thì đã không vạch trần, sẽ giả vờ bị em dỗ dành vui vẻ một chút, đúng không? Đáng ghét.”
Lâm Tĩnh Hằng khựng lại, ở trước mặt hắn chẳng ai dám làm trò không chịu thôi, vì thế rượu các vị khách chuốc đều vào bụng Lục Tất Hành, lúc này cậu ít nhiều thần trí không tỉnh táo, chẳng dễ gì giở trò bịp mà lập tức bị vạch trần, cảm giác hết sức thất bại, vì thế cậu bất chấp lý lẽ dính lấy người ta, mượn rượu làm nũng, vùi mặt vào hõm vai hắn mà cọ, lẩm bẩm không vui.
“Này…”
“Sao áo sơ mi của anh cứng thế?” Lục Tất Hành không hài lòng nhíu mày, không đợi Lâm Tĩnh Hằng trả lời đã há miệng cắn hắn một phát, “Đáng ghét.”
Lâm Tĩnh Hằng “A” một tiếng, nắm cằm cậu, nâng mặt cậu lên.
“Có em là của tôi, tôi còn cần giả vờ cái gì?”
“Em… anh nói cái gì?”
“Ngủ thôi, em không mệt à?”
“Hãy lặp lại lần nữa.” Lục Tất Hành nhảy lên đuổi theo, “Anh nói rõ ràng xem nào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...