Thiên Hà Số 1.
Tiền nhiệm địa đầu xà, quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 cùng quân liên minh thống nhất đổi tiểu cơ giáp, chia quân làm mấy đường, xuất phát đến cơ trạm thông tin.
Lục Tất Hành nhìn theo họ qua máy quay quân dụng của cơ giáp: “Chủ lực của trí tuệ nhân tạo không có mặt, thủ vệ Thiên Hà Số 1 ban đầu lại quen thuộc lộ tuyến, phân tán hành động, giải quyết cơ trạm thông tin hẳn không thành vấn đề, những người khác dựa theo nguyên kế hoạch, cũng chuẩn bị xuất phát đi, chúng ta… bảy ngày sau gặp.”
Nhân Thiên Hà Số 1 còn đang trong trạng thái đóng cửa, máy chủ đáng sợ chưa trải rộng khắp thế giới.
Nhân chủ lực liên quân nhân loại vẫn còn.
Các Thống soái ở trong kênh truyền tin ra hiệu cho cậu, sau đó đều bước lên hành trình của mình, sau một giờ Votaw ngắn ngủi, bên cạnh Lục Tất Hành chỉ còn lại chút ít tàu hộ vệ cùng với một bộ phận quân trung ương Thiên Hà Số 3 gần đích đến nhất.
Lục Tất Hành thở ra một hơi thật dài.
Tất cả đã sắp xếp xong xuôi, cậu cẩn thận nhìn sơ lại xem mình còn quên gì không, sau đó phát hiện, một khi bộ não bận rộn được rảnh rỗi, cậu bắt đầu có xu thế muốn nghĩ ngợi lung tung.
Một ý nghĩ đột nhiên sinh ra, cậu nghĩ, lỡ như thập đại danh kiếm xông vào Thiên Hà Số 8, không chịu ngoan ngoãn bị cậu dụ về Thiên Hà Số 1 thì làm thế nào?
Lâm Tĩnh Hằng và trú quân Thiên Hà Số 8 có thể cầm cự được lâu như vậy không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, liền giống như thực vật ký sinh bám khắp nơi, cắm rễ trong đầu cậu không chịu chuyển chỗ, tim Lục Tất Hành đột nhiên bắt đầu đập không đều, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh, lúc đi lấy ly nước trượt tay đánh rơi xuống đất.
Lục Tất Hành hơi giật mình, phát giác mình suýt nữa rơi vào ma chướng, cậu bẻ hết lượt mỗi một khớp ngón tay, cố dằn suy nghĩ xuống – sự tình đã đến nước này, không còn đường để lui, bây giờ nghĩ gì cũng vô ích, bất luận thế nào chỉ có thể cắn răng đi tiếp.
Vì không để mình có không gian nghĩ ngợi lung tung, Lục Tất Hành buộc mình ngồi xuống, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, sau đó tìm cho mình chút việc để làm.
Cậu mở quyển bút ký của Nguyên soái Lâm Ger, đối chiếu tư liệu lịch sử của liên minh mà chậm rãi xem, trong tuyên truyền của chính quyền liên minh nói, Lâm Ger là nhà chiến lược và nhà tư tưởng kiệt xuất trên lịch sử loài người, là một trong các Thống soái quân sự vĩ đại nhất. Lục Tất Hành liền giống như học sinh tiểu học bình thường chẳng chịu học hành, định bái “thần thi cử” một cái trước kỳ thi đáng sợ.
Chi tiết của mấy chiến dịch nổi tiếng đều khớp, ngoài ra, trên quyển bút ký còn có rất nhiều việc vụn vặt trong sinh hoạt cá nhân của Nguyên soái Lâm Ger.
Ông viết tiến sĩ Harden mọt sách, lúc trẻ có chướng ngại về sự chú ý, khi nói chuyện không phải luôn ngắt lời người khác thì là suy nghĩ kỳ lạ nói vớ nói vẩn. Cũng viết về Woolf càng lớn lên càng trầm lặng kiệm lời.
Mà nhắc tới người yêu, thì luôn thêm một bức vẽ tay sắc điệu ấm áp, tranh thiên hướng về dòng ý thức, không thấy rõ mặt mũi người mẫu lắm, song thường chỉ là một phác họa đã khiến người ta hướng đến.
“Hubert (Woolf) lớn lên trong tầm nhìn của tôi, hắn lẻ loi một mình, vậy nên quá ỷ lại tôi, sinh ra một số ảo giác, tôi không thể kịp thời phát hiện uốn nắn, trong lòng hơi áy náy, cho nên gần đây lời nói cử chỉ đều hết sức cẩn thận, để tránh lại tạo thành ảnh hưởng không tốt cho hắn, cũng may hắn ôn lương rộng lượng, tôi nghĩ, có lẽ qua vài năm nữa hắn sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
Lục Tất Hành “Chậc” một tiếng, đầu ngón tay gạch một đường bên dưới “ôn lương rộng lượng”, cảm giác mình sắp không biết từ này rồi, cậu nhảy qua phần thường nhật, lật đến mấy trang cuối, xem trận chiến cuối cùng của họ với trí tuệ nhân tạo “thân vương Hulse”.
“Thân vương Hulse len lỏi khắp mọi nơi, như một âm hồn đáng sợ, bao trùm trên mỗi một ngôi sao, tại sao phải chế tạo loại quái vật này?”
“Tên nhóc Steven (Harden) kia lại không thèm lựa lời, hắn nói, nếu chúng tôi có đủ thời gian và kỹ thuật thì nên chế tạo một trí tuệ nhân tạo tự do hơn, lớn mạnh hơn, tạo vật bệnh hoạn chỉ có dùng thứ bệnh hoạn hơn mới đánh bại được.”
“Hubert nói, nếu trí tuệ nhân tạo không có khung quyền hạn có thể bị tạo ra, bất kể dự định ban đầu tốt đẹp cỡ nào, giống bạn của loài người cỡ nào, cuối cùng nhất định sẽ biến thành kẻ địch của chúng ta, dẫu cho trong chương trình viết đầy yêu thương con người.”
“Đúng vậy, trí tuệ nhân tạo có ý chí tự do có khác gì giống loài mới đâu? Chúng ta từ trong gien đã tràn ngập sợ hãi đối với thứ giống người mà không phải người, đây là bài học để lại qua vô số lần tàn sát chủng tộc trong lịch sử tiến hóa. Một khi quan hệ song phương từ tuần trăng mật chuyển thành lạnh nhạt, cho dù trí tuệ nhân tạo vẫn thân thiện, bản thân con người sẽ sinh ra ngờ vực trước, mà rạn nứt như vậy một khi sinh ra, sẽ không cách nào lấp đầy lại, chúng ta sẽ bị hủy hoại bởi tạo vật của chính mình.”
“Cảm ơn tư tâm của thân vương Hulse, quyền hạn lão để lại cho đứa con riêng có lẽ là dùng để cứu vớt thế giới.”
Đây là một đoạn cảm khái tùy tiện của chủ nhân quyển bút ký, không có ý nghĩa sâu xa gì, Lục Tất Hành vốn vội vàng lướt qua, lật sang một trang cậu lại đột nhiên ý thức được điều gì, liền lật ngược về xem lại đoạn này lần nữa, nghĩ thầm: “Viết nhầm à?”
Có phải Nguyên soái Lâm Ger đã viết ngược tên của Harden và Woolf?
Nhưng mà… từ trên bút ký cũng nhìn ra được, Nguyên soái Lâm Ger là một người khá cẩn thận, văn tự viết tay rất ít xuất hiện chữ sai, hơn nữa ông viết Harden “lại” không thèm lựa lời, nhất trí với miêu tả về ngài tiến sĩ ở phần trước.
Trong lòng Lục Tất Hành trỗi lên nghi hoặc – Woolf từ lúc hai mươi mấy tuổi đã biết trí tuệ nhân tạo tự do cuối cùng nhất định sẽ đi lên lối rẽ, sao ba trăm năm sau ngược lại càng ngày càng hồ đồ?
Vì quyền lực? Muốn thống trị liên minh ngàn thu muôn đời?
Điều này không hợp logic, bởi vì trí tuệ nhân tạo chỉ phục chế nhân cách của ông ta, không hề là “linh hồn phụ thể”, dù cho trí tuệ nhân tạo siêu cấp này thống trị toàn nhân loại, lại có liên quan gì với bản thân Woolf? Thi cốt ông ta đã tan thành tro bụi cùng tòa nhà quốc hội liên minh ở Votaw rồi.
Như vậy… chẳng lẽ là vì ông ta bị liên minh phí hoài cả đời, cho nên lúc sắp chết tính toán phản nhân loại?
Nhưng nếu chỉ là phản nhân loại đơn thuần, muốn biến cả thế giới thành một đế quốc máy móc không có sức sống, tại sao đặt mục tiêu hàng đầu là tiêu diệt người chip? Đối với trí tuệ nhân tạo siêu cấp của đế quốc máy móc mà nói, tất cả sinh vật carbon đều là nô lệ hoặc thú cưng, là người hay là người chip… thậm chí là mèo hay chó, có khác biệt không?
Đúng lúc này, người lái trên cơ giáp nhắc nhở: “Tổng trưởng Lục, Thống soái Nagus muốn nói chuyện riêng vài câu với ngài.”
Lục Tất Hành hoàn hồn: “Được.”
Hình ảnh lập thể của Nagus nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu, lúc này lỗ hổng thời gian một lần nữa ổn định, tín hiệu cũng không bị quấy nhiễu mạnh nữa, chỉ cần không sờ vào, hư ảnh của Nagus không khác gì người thật, hai người như đang ngồi đối mặt.
“Quyển bút ký của Nguyên soái Lâm Ger à?” Nagus hỏi, “Hình như là hôm đó Woolf giao cho cháu.”
Lục Tất Hành “Ừm” một tiếng: “Lão Lâm soái có ảnh hưởng rất lớn với cuộc đời Woolf.”
“Scandal à,” Nagus thoải mái nói, “Ta có nghe nói qua, nghe đâu năm đó khi tướng quân Lâm Úy ra đời, còn có kẻ già chuyện nghi ngờ gien của hắn có thật sự đến từ vợ chồng Lâm soái hay không, chính là ám chỉ… ừm, cháu hiểu đấy.”
Lục Tất Hành: “Sẽ không đâu.”
Nagus: “Cái gì?”
“Cháu cảm thấy Woolf sẽ không làm như vậy, người này âm hiểm xảo trá, đôi khi thậm chí thủ đoạn đê tiện, nhưng cháu luôn cảm thấy ông ta không phải là một kẻ hạ lưu, hẳn không thèm làm chuyện mờ ám kiểu này,” Lục Tất Hành nói, “Vả lại, nếu trên người tướng quân Lâm Úy thật sự có lẫn gien của ông ta, hai anh em Tĩnh Hằng cũng tính là hậu duệ của ông ta, tại sao ông ta không chịu tự mình nhận nuôi họ?”
Nagus hỏi: “Tại sao?”
“Chắc là đau lòng.” Lục Tất Hành suy nghĩ một thoáng rồi nói, “Nguyên soái Lâm Ger là hồi ức tốt đẹp thời thanh xuân, tựa ánh trăng vậy, Woolf dùng gien của vợ chồng họ tạo ra tướng quân Lâm Úy – cái tên ‘Úy’ này khi lão Lâm soái còn sống đã cùng bạn đời nghĩ sẵn, trong bút ký viết, bất kể đứa trẻ đầu tiên là trai hay gái, đều có thể đặt tên này, Woolf dùng tên này, cháu cảm thấy là ông ta chấp nhận Lâm soái không thuộc về mình, nếu tướng quân Lâm Úy bình an suôn sẻ sống hết một đời, đại khái có thể xem là một kết cục viên mãn. Khiến ông ta đau lòng, hẳn là trung ương liên minh bị quản ủy hội Vườn Địa Đàng dẫn dắt ngày càng lệch lạc, tiến sĩ Harden bỏ trốn, người con nuôi nuôi nấng mấy chục năm, sớm chiều bên nhau xảy ra chuyện. Mắt Tĩnh Hằng quá giống tiến sĩ Laura Gurdon, ông ta có khúc mắc trong lòng cũng là bình thường.”
Nagus thở dài: “Ta nhớ, thật ra năm đó Woolf đã chuẩn bị về hưu, khi ấy tướng quân… cha cháu danh tiếng không ai bằng, hai người bọn họ một là học sinh Woolf từng đích thân dẫn dắt, một là con nuôi một tay ông ta nuôi nấng, liền có kẻ nịnh hót gọi ngài và tướng quân Lâm Úy là Votaw song bích, tướng quân Lâm Úy tính cách hơi lãnh đạm, không thích xã giao, cũng không thích khoe mẽ, tướng quân của chúng ta thì vừa vặn trái ngược, hai người quan hệ cá nhân không tệ, bổ sung cho nhau. Nguyên soái Woolf cuối cùng vẫn lựa chọn tướng quân chúng ta, dần dần đem rất nhiều sự vụ giao cho ngài, kỳ thực khi đó tướng quân Lục Tín đã gánh vác hầu hết, chỉ thiếu một bàn giao chính thức của phía chính phủ. Nhưng mà…”
Quản ủy hội Vườn Địa Đàng chặn ngang một gậy, Lâm Úy u uất mà chết, Lục Tín bị oan, hải tặc vực ngoại thanh thế yếu dần, giống như đã không còn uy hiếp, liên minh đại nhất thống của loài người gió êm sóng lặng, quân ủy chẳng những vô dụng còn tạo thành uy hiếp bị chèn ép vào một góc đại sảnh quốc hội, cơ hồ không còn quyền lực, lão Nguyên soái vốn nửa ẩn lui bị buộc phải lên đài một lần nữa, nhưng đã chẳng ích gì, Vườn Địa Đàng len lỏi khắp mọi nơi, thân là nguyên lão liên minh, ông ta ngay cả một bé gái bị quản ủy hội bắt cũng không đòi được.
“Cháu có một cảm giác kỳ lạ, chú Nagus ạ.” Lục Tất Hành nói.
“Cảm giác gì?”
Lục Tất Hành lắc đầu: “Nhất thời không nói rõ được.”
Nếu không có trí tuệ nhân tạo siêu cấp Woolf, như vậy quân liên minh và quân trung ương có thể đã bị Lâm Tĩnh Xu hốt gọn cả ổ.
Không thể không thừa nhận, trong tình huống lúc ấy, không nhờ nét bút thần thánh có thể so sánh với “tá thi hoàn hồn” này của Woolf, liên quân nhân loại chưa kịp tập kết đã gục xuống.
Mà bây giờ quay đầu nhìn lại, Woolf như làm ẩu đóng cửa Thiên Hà Số 1, trong sự vây đuổi chặn đường của trí tuệ nhân tạo, lựa chọn duy nhất của Lâm Tĩnh Xu chính là trốn đến Thiên Hà Số 8, tới lúc đó bất luận Thiên Hà Số 8 lựa chọn thế nào, đều không tránh khỏi bị kéo vào, chứng não rỗng lại vừa vặn là khắc tinh của người chip, tiền hậu giáp kích chặn Lâm Tĩnh Xu ở Mân Côi Chi Tâm, đó tất nhiên là nơi táng thân của nàng.
Sau khi giải quyết người chip, trí tuệ nhân tạo vốn có thể tỏ ra hữu hảo, trong mấy chục năm về sau bình an vô sự, để quân trung ương về các thiên hà khác dẹp yên loạn cục, sửa chữa điểm nhảy vũ trụ, làm cho người ta thả lỏng cảnh giác, trí tuệ nhân tạo cũng dư dả thời gian xây dựng nhiều máy chủ hơn, chôn xuống nhiều “hạt giống” hơn.
Nhưng đúng lúc này, nó trở nên cố chấp giống như có “bug” vậy, lại lần nữa châm ngòi chiến tranh.
Ánh mắt Lục Tất Hành một lần nữa nhìn quyển bút ký, nhìn thấy câu “Dẫu cho trong chương trình viết đầy yêu thương loài người”.
“Chúng ta hiện giờ tình cảnh nguy hiểm, như đi trên lưỡi dao,” Lục Tất Hành nói, “Nhưng nghĩ lại, chiến tranh thời điểm này đối với trí tuệ nhân tạo ngược lại là bất lợi nhất, cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Nagus: “Chẳng lẽ nó còn định làm Chúa cứu thế à? Thế đánh xong Quân Đoàn Tự Do thì nó nên tự nổ rồi, gây thành như vậy tính là thế nào!”
“Tự nổ là không thể, như thế nào tính là đánh bại Quân Đoàn Tự Do? Tiêu diệt thủ lĩnh à? Thế nó đã biến mất ngay từ khi Lâm Tĩnh Xu lần đầu tiên giả chết lừa chúng ta rồi,” Lục Tất Hành lắc đầu, “Vả lại Nha Phiến loại ma túy chip điện tử này, một khi lưu độc, sợ rằng không mất mấy chục đến hàng trăm năm cũng không thể nhổ tận gốc khỏi xã hội loài người, cho dù nó tiêu diệt Quân Đoàn Tự Do xong liền tự nổ, trong mấy chục đến cả trăm năm ấy, quan hệ của trí tuệ nhân tạo siêu cấp này với loài người sẽ biến thành ra sao? Trí tuệ nhân tạo không có khung quyền hạn là có thể tự chủ sửa đổi chương trình, chú cảm thấy sau lâu dài như vậy, chương trình tự nổ nho nhỏ còn có thể hạn chế nó sao?”
Lòng Nagus lại chùng xuống theo những lời cậu nói.
“Ma túy điện tử mấy chục năm mấy trăm năm cũng không thể nhổ sạch,” Ông ta thì thào, “Thiên Hà Số 3 của ta, còn có thể đợi đến khi ta trở về không?”
Tại Thiên Hà Số 3 bị Nagus đau đáu nhớ mong.
Cơ giáp nhân tạo te tua như một âm hồn dọc đường cẩn thận tránh tất cả các tuyến đường có thể gặp phải người chip, mấy quân nhân mệt đến đờ đẫn thay phiên nghỉ ngơi, co ro trong một góc, quân phục trên người đều không nhất trí, bọn họ có một số đến từ bộ an toàn mặt đất, một số đến từ quân trung ương lưu thủ.
Đội ngũ chắp vá này lênh đênh trong vũ trụ, gánh vác nhiệm vụ quan trọng – họ phải đưa một chuyên gia điện tử sinh vật đến điểm tị nạn an toàn.
Để đối kháng người chip, quân phản kháng thành lập sở nghiên cứu chip lâm thời ở một căn cứ bí mật của Thiên Hà Số 3, tập trung mấy chục vị học giả điện tử sinh vật, nhưng đương khi sự tình vừa mới bắt đầu có đầu mối, nửa tháng trước, vị trí của sở nghiên cứu lộ ra, bị người chip phá hủy, thất bại trong gang tấc.
Chỉ có một tiến sĩ trẻ may mắn trốn thoát, được quân phản kháng liều chết cứu, lúc này đang im lặng nằm trong khoang y tế của cơ giáp, để vượt qua lữ trình vũ trụ khó chịu.
Trong khoang y tế lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt mà trẻ tuổi, ngay cả ở trạng thái ngủ, trên mặt cô vẫn thoáng nỗi sợ hãi và lo âu. Binh lính thay ca bàn giao quyền lái cho đồng đội, đi tới nhìn cô một cái, điều chỉnh độ ấm trong khoang y tế.
“Ông làm gì vậy?” Đồng đội hỏi nhỏ.
“Cho cô ấy ấm lên một chút, tôi cảm thấy cô ấy đang gặp ác mộng.” Binh lính mệt mỏi nói hầu như không thể nghe thấy, “Cô ấy có thể phục hồi bao nhiêu tài liệu đây?”
Đồng đội im lặng, giây lát sau, đưa cho hắn một ống tiêm dinh dưỡng: “Nghe nói mấy căn cứ nghiên cứu gấp gáp xây dựng đều đã bị người chip nổ tan tành rồi.”
“Điều này cho thấy người chip sợ hãi,” Binh lính trầm giọng nói, “Bọn chúng chỉ có thể dựa vào chip trên người, người chip không có tổ chức, không có trật tự, thậm chí không có chip, khả năng ngay cả cơ giáp cũng không lái nổi, những người này chẳng là gì, chỉ cần chúng ta có kỹ thuật đối phó được chip của bọn chúng, cuối cùng nhất định có thể chiến thắng.”
“Nhưng phải đợi bao lâu mới đến ‘cuối cùng’ đây?” Đồng đội khá chán chường nói, “E rằng ‘cuối cùng’ chính là, chúng ta đều chết rồi… Không riêng chúng ta, các thiên hà khác cũng ngày càng gian nan, cứ điểm quân phản kháng thành lập đã mất tám chín phần mười, hôm trước một bộ phận quân phản kháng từ Thiên Hà Số 4 chạy tới tìm kiếm che chở, hình như Thiên Hà Số 4 đã thất thủ toàn diện. Vị chiến hữu Thiên Hà Số 2 hay liên lạc với tôi đã nửa tháng không có tin tức, tôi không biết hắn còn sống hay không… Ông biết không, trước khi mất liên lạc, tôi nghe được một tin tức từ hắn.”
“Tin tức gì?”
“Điểm nhảy vũ trụ thông ra ngoài của Thiên Hà Số 1 đã bị nổ hủy toàn bộ rồi, cho dù có viện quân, cũng là chuyện sáu năm sau, chúng ta không đợi được đâu.”
Trong vũ trụ tối om, hai người trẻ tuổi tỉnh táo duy nhị trầy trật tiêu hóa tin tức tuyệt vọng này, nhất thời đều im lặng.
Giây lát sau, binh lính quay đầu thoáng nhìn nữ tiến sĩ trong khoang y tế, giống như bệnh nặng vái tứ phương, muốn lấy một chút dũng khí từ cô: “Đừng nghĩ những việc này nữa, căn cứ sẽ lập tức…”
Hắn còn chưa dứt lời, trong cơ giáp sứt mẻ đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo.
“Cẩn thận!”
Tất cả mọi người đang nghỉ ngơi trên cơ giáp đều bừng tỉnh.
“Quay đầu, nhảy khẩn cấp!”
“Cái…”
“Đi mau! Căn cứ của chúng ta bị tập kích rồi!”
Thiên Hà Số 3, quân phản kháng tổng cộng chín mươi sáu cứ điểm, đây là nơi thứ tám mươi bảy bị nổ tan tành.
Cả thế giới như một con tàu lớn tông phải núi băng giữa biển, chao đảo, đang từ từ chìm vào tối tăm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...