Căn phòng lặng ngắt như tờ trong giây lát.
Tay Nagus như thành tấm chà quần áo tự động, vuốt tới vuốt lui cái quần rách của mình, mài đùi bóng loáng, hệt như muốn khai quang.
“Cháu xem cháu nói câu này,” Ông ta giãy giụa lần cuối, “Giống như hai người các cháu muốn sống cùng nhau vậy…”
Thống soái Nagus giãy giụa nửa chừng, tự dưng nhớ tới bảng tên nhà kỳ quặc kia, bỗng nhiên giật mình, quên luôn đoạn sau, đành phải cười gượng.
Lục Tất Hành chẳng hề biết kính già yêu trẻ, không cho các lão Thống soái một chút đường giảm xóc, cười tươi rói nói: “Chính là sống cùng anh ấy mà, vừa rồi cháu nói chưa rõ à?”
Nagus: “…”
Cái quần khai quang không linh!
Thống soái Thiên Hà Số 4 bên cạnh hồn vía lên mây đổ trà nóng vào miệng, nhắc nhở “cẩn thận bỏng” của Lục Tất Hành chậm một giây, ông ta đã trực tiếp làm đầu lưỡi phỏng quăn lại, suýt nữa phun một cây đinh ốc ra khỏi miệng.
Đây mà là con cái của một vị nào trong số bọn họ, chắc các lão Thống soái sẽ gầm thét một trận rung trời động đất. Nhưng mà Lục Tất Hành không phải lớn lên trong tầm nhìn của họ, tuy rằng sau khi sóng vai chiến đấu một trận nhanh chóng thân quen, song dù sao mới biết nhau chưa lâu, các lão soái đối với cậu không thoải mái như Lâm Tĩnh Hằng có thể đấm tùy tiện.
Vả lại, làm Tổng trưởng Thiên Hà Số 8 từng công nhiên chống lại liên minh, thủ đoạn và sự quyết đoán của người trẻ tuổi nhìn như tính tình ôn hòa này, khi điều phối tài nguyên Thiên Hà Số 8 đâu vào đấy đều đã biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Xét một cách nghiêm túc, quân trung ương và quân liên minh bây giờ đều ỷ vào liên minh lâm thời chạy tới ăn chực, Lục Tất Hành chịu nhớ tình nghĩa thế hệ trước, thuận nước đẩy thuyền gọi một tiếng “chú”, đã là nể mặt lắm rồi. Mọi người ngồi xuống, tán phét vài câu về gia đình và cuộc sống của bản thân không can hệ gì, nhưng nói chuyện xong thì thôi, còn chỉ chỉ trỏ trỏ thì không khỏi không biết điều.
Theo phép lịch sự, lúc này nên khen vài câu hình thức như kiểu “duyên trời tác hợp”, “ánh mắt không tệ”, nhưng Lâm Tĩnh Hằng khi đó ở liên minh quả thật “nổi danh” lâu năm, tự có khí chất thiên sát cô tinh người lạ đừng tới gần, Nagus thật sự là trái lương tâm cũng không khen nổi, moi hết ruột gan chẳng nghĩ ra câu kế nên tiếp tục như thế nào, nhịn đến chân run bần bật.
Có một loại người, trạng thái của họ luôn luôn là căng thẳng và nặng nề, tính chất cả người như kim loại nặng mật độ cực lớn, bên trong chứa dã tâm khổng lồ, chìm nổi trong quyền lực, tình yêu vặt vãnh căn bản không thẩm thấu vào, phong hoa tuyết nguyệt cũng chẳng có chỗ chứa.
Trong số họ có một số người sẽ buông thả cả đời, có một số người sẽ cô độc đến già, còn lại thì sẽ theo quy theo củ đi vào hôn nhân chính trị, cột chặt với lợi ích gia tộc. Ở khu trung ương Votaw, loại người này mới là đại đa số, như Lục Tín mới là phi chủ lưu hiếm gặp, Lâm Tĩnh Hằng tại phương diện này luôn rất “Votaw”.
Nhưng Nagus cũng biết, Lâm Tĩnh Hằng cho dù “buông thả bản thân”, cũng không thể buông thả lên đầu con trai Lục Tín, hắn không phải là người không biết nặng nhẹ.
“A…” Lão Bố bên cạnh thử mở miệng chữa cháy đầu tiên, “Tĩnh Hằng… à, Tĩnh Hằng… cũng rất tốt, điểm tốt lớn nhất chính là sẽ không ba dạ hai lòng, chung tình, phải chứ?”
Các Thống soái vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng.”
Lão Bố lại vắt hết óc tiếp tục nói: “Mấy năm trước không phải có một cô nàng ca sĩ sao, chính là… cô nàng rất được ưa thích ở quốc hội ấy, tên là gì? Mặt dày công khai bám lấy, không phải cũng bị hắn dùng hai câu chặn lại sao. Ta thấy trước kia có rất nhiều người lộn xộn, mà ở trước mặt hắn đều không làm được gì.”
Ông ta trong lúc gấp gáp bắc cái thang đơn giản, các lão soái như ong vỡ tổ lăn xuống theo thang này.
Nagus “lăn” nói: “Không chỉ trước kia, về sau cũng vậy, ta thấy ngay cả sau khi chết đều là thế – cháu yên tâm, một vạn năm sau người ta quay phim ngôn tình lịch sử, chắc chắn cũng chẳng có chuyện gì của hắn.”
“Có chính khí,” Thống soái Thiên Hà Số 4 cứ như thật mà “lăn” tiếp, “Đám yêu ma quỷ quái bám lấy bên ngoài đến chỗ hắn đều tự động hiện nguyên hình.”
Lục Tất Hành: “…”
Cậu cảm thấy mình có khả năng là đã ưng ý một cái kính chiếu yêu rồi.
Nagus kinh hồn táng đảm bổ sung một câu: “Chỉ là tính nết không tốt lắm, từ nhỏ đã bị tướng quân chiều hư, trước kia ở cứ điểm Bạch Ngân lại là một mình hắn quyết định, a…”
Lục Tất Hành dở khóc dở cười: “Anh ấy không đánh người, không bạo lực gia đình, tìm thấy tất dưới gối cũng sẽ không bắn chết cháu, con tắc kè hoa Trạm Lư nuôi rỗi việc là bò lên người anh ấy, đến nay vẫn khỏe mạnh y nguyên, đôi khi anh ấy còn cho nó ăn cơ.”
Nagus: “…”
Một Lâm Tĩnh Hằng cho tắc kè hoa ăn – sọ não chật chội đã hạn chế trí tưởng tượng của ông ta.
Lão Bố thấy họ lại sắp khiến cuộc nói chuyện chết ngỏm, đành phải xấu hổ dẫn đề tài đến hướng thăng hoa hơn, cảm khái: “Thiên Hà Số 8 vốn là một vùng hoang dã, là tướng quân… cha cháu mang hi vọng đến nơi này, bây giờ trở thành một thiên hà ngập tràn kỳ tích, Tĩnh Hằng nhìn cũng thả lỏng hơn lúc ở Votaw.”
“Nếu chú thích, hoan nghênh đến đây thường trú bất cứ lúc nào.”
“Đừng, đám lão già chúng ta mà đến quấy rầy nhiều, tên thối tha Lâm Tĩnh Hằng có thể bỏ đạn đạo vào ly trà.”
Các lão soái nói đùa một hồi, dần dần dịu đi từ tin tức như nổ bom này.
Thống soái Thiên Hà Số 6 bỗng nhiên thở dài: “Về sau còn chưa biết thế nào đây.”
Lục Tất Hành bỏ ly trà xuống: “Các chú có tính toán gì?”
“Chúng ta chắc chắn phải nghĩ cách mau chóng trở về,” Lão Bố nghiêm mặt nói, “Kiến chúa của Quân Đoàn Tự Do chết rồi, cũng cắt đứt liên hệ với người chip thiên hà ngoài, đám người chip đó như rắn mất đầu, quả thật rất khó lật đổ chính quyền nữa, nhưng nguy hại càng phân tán hơn.”
Trước kia người chip từ trên xuống dưới ý chí thống nhất, là một quân đội siêu cấp có thể kỷ luật nghiêm túc, có thể trong một đêm thay trời đổi đất, cướp chính quyền, bây giờ người chip không còn thống nhất ý chí, nhưng hiệu quả của chip đối với cơ thể người còn, áp chế tầng cấp giữa nội bộ còn, bất cứ một người chip đẳng cấp cao nào đều có thể dựa vào chip tụ tập một nhóm thế lực của mình, trong đây có bất cứ một kẻ nào muốn gây họa một phương, đều có thể khiến gà chó không yên.
Một tổ chức võ trang chống chính phủ biến thành một loạt tập thể phạm tội, xét trên vĩ mô, loại trước đáng sợ hơn, nhưng với người bình thường ăn bữa hôm lo bữa mai, rất khó nói nguy hại nào lớn hơn.
Nagus mở bản đồ tuyến đường vũ trụ trong thiết bị đầu cuối cá nhân: “Woolf nổ đứt con đường nối liền Thiên Hà Số 1 với bên ngoài, nhưng cũng may lộ trình thực tế không xa, ta cả đêm qua cho bộ quy hoạch chiến lược làm một quy hoạch đường đi, nếu như thuận lợi, ngắn nhất sáu năm Votaw là có thể đến Thiên Hà Số 2, một lần nữa nối mạng bước nhảy vũ trụ. Sáu năm, cũng không biết sẽ biến thành thế nào.”
Nhưng bất kể biến thành thế nào đều phải trở về, dẫu trở về đối mặt với một vùng đất cháy sém, cũng phải bới từ tro tàn ra hạt giống trồng lại, đừng nói sáu năm, cho dù là sáu mươi năm, sáu trăm năm, cũng không một binh sĩ nào có thể vứt bỏ quê hương mình.
“Dựa theo tiêu chuẩn phối cấp ống tiêm dinh dưỡng, một sĩ binh tùy thân mang ba mươi sáu ống tiêm dinh dưỡng là đủ rồi, trên đường nếu thái bình, thậm chí có thể dùng cách thay phiên ngủ đông để tiêu hao ít hơn.”
“Phương diện vật tư không cần lo lắng,” Lục Tất Hành nói, “Mấy năm nay tài chính của Thiên Hà Số 8 coi như dư dả, nếu cần, chúng cháu cũng có thể điều động một bộ phận Bạch Ngân Tứ đi theo chi viện.”
Lão Bố nhìn thật sâu vào mắt cậu một cái: “Thiên Hà Số 8 bị liên minh trục xuất trăm năm, chi viện tài chính và kỹ thuật hứa hẹn do tư tâm của quản ủy hội mà nhiều lần kéo dài, để nơi này tự sinh tự diệt, sau đó lại vì đấu đá nội bộ liên minh, có kẻ dẫn sói vào nhà, hải tặc xâm phạm liên minh, đứng mũi chịu sào vẫn là Thiên Hà Số 8 vô tội, sau đó nữa, Thiên Hà Số 8 lại thành quân cờ giữ chân Hiệp hội chống Utopia, che giấu Trái Cấm, các cháu bị ép đóng điểm nhảy vũ trụ, rời xa liên minh… Ôi, liên minh trừ Lục tướng quân ra, không ai là không có lỗi với các cháu, đến bây giờ ngược lại phải dựa vào các cháu…”
Lục Tất Hành vẫn cười tít mắt nói: “Không thì sao? Chú Bố, bọn cháu đóng kín thiên hà biến thành một đế quốc quân sự hùng mạnh, sau đó nhân lúc liên minh gặp nạn đánh về, phát huy di chí của hải tặc ‘Đoàn Quang Vinh’ à?”
Lão Bố không nói nên lời.
“Tám đại thiên hà đều là nạn nhân của quản ủy hội, tội ác của số ít trung ương liên minh cũng không có lý do để toàn nhân loại phải gánh, giữa các thiên hà có quy tắc ngoại giao, nào phải em bé trong nhà trẻ cãi nhau, trừng mắt tất báo chẳng có ý nghĩa gì. Trăm năm qua, Votaw quả thật có lỗi với bọn cháu,” Nói đến đây Lục Tất Hành ngước mắt lên, ngón tay đặt một bên thành sofa gõ nhẹ, “Cho nên – các chú thấy sao Khải Minh của cháu tốt không? Không phải nó đã sắp thay thế Votaw rồi sao?”
Lão Bố giật mình, đột nhiên rút thị giác ra khỏi chiến cục hỗn loạn – Votaw đã thành một mảnh đất cháy sém, Thiên Hà Số 1 trước có Quân Đoàn Tự Do điên rồ, sau có trí tuệ nhân tạo cảm xúc thất thường, từ đây suy tàn đã thành kết cục định trước.
Thiên Hà Số 8 trong tình huống như vậy ra tay ngăn cơn sóng dữ, trở thành hậu phương lớn của cả liên quân nhân loại, bất luận là thời chiến hay tương lai hậu chiến xây dựng lại, đều không thể thiếu phải dựa vào Thiên Hà Số 8 chi viện, mà chứng não rỗng từng bị đày đến nơi đây sẽ là tuyến đầu đối kháng người chip – nếu các đại thiên hà đều tìm đến cầu viện trợ, chút ít chứng não rỗng quý giá của Bạch Ngân Tứ sợ rằng cũng không đủ chia.
Liên minh nhân loại tương lai bất kể tồn tại bằng phương thức gì, đều sẽ là thời đại của Thiên Hà Số 8 “hoang dã” này.
Vị Tổng trưởng Thiên Hà Số 8 trẻ tuổi này không trung với bất cứ ai, không thần phục bất cứ thế lực nào, cũng không phải “lấy ơn báo oán, bất kể được mất”. Khi thế giới hỗn loạn không chấp nhận được mái bầu trời của học viện Tinh Hải, cậu đành phải mài một thanh kiếm suốt mười sáu năm, xây dựng lại quy tắc kỷ nguyên Lịch Tân Tinh kéo dài ba trăm năm.
Dù sao hiệu trưởng Lục chẳng có của nả gì ngoài dám nghĩ cả.
Các lão soái quân trung ương lấy danh nghĩa gặp gỡ riêng tư ngồi một buổi trưa trong nhà Lục Tất Hành, quyết định đại khái phương hướng hành động bước tiếp theo của liên quân nhân loại, còn lại thì cần các phương phân công hợp tác đâu vào đấy. Lục Tất Hành khách sáo giữ họ lại ăn tối, Nagus tâm trạng phức tạp thô lố mắt nhìn nhau với con tắc kè hoa giây lát, bỏ quân chính đại sự xuống, lại nghĩ tới đoạn nghiệt duyên không biết bảo người ta phải nói gì cho được, thế là ỉu xìu xua tay: “Thôi, mấy người chúng ta đều chưa từng đến Ngân Hà Thành, chúng ta muốn đi… muốn đi dạo xung quanh.”
Thế là chập tối cùng ngày, một tấm ảnh được đăng lên trang nhất Ngân Hà Thành – mấy lão soái đến từ thiên hà khác đứng thành một hàng dưới tượng Lục Tín trên quảng trường, cộng lại đủ một ngàn tuổi, tập thể rơi lệ đầy mặt, tình cảnh cảm động trời đất.
Lục Tất Hành chuồn về phòng ngủ, Lâm Tĩnh Hằng đã tỉnh dậy, di chứng sử dụng thuốc thư giãn quá độ đại khái đã qua, hắn đang khoác áo ngoài ngồi ở ghế đọc sách bên giường lật xem bút ký của Lâm Ger, nghe thấy tiếng động không ngẩng đầu lên mà nói: “Đi hết rồi?”
“Ừm,” Lục Tất Hành đạp tấm thảm mềm mại đi qua, dán lưng ghế của hắn vươn vai thật dài, sau đó mềm nhũn thành một tấm áo choàng hình người, đeo mình trên người Lâm Tĩnh Hằng, “Em đoán là đi ra quảng trường rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng kinh ngạc ngước nhìn lên: “Đoán? Bọn họ muốn đến quảng trường tại sao không để em đi cùng?”
Lục Tất Hành rầm rì hít hà cổ áo hắn, không nói tiếng người.
Lâm Tĩnh Hằng giơ hai ngón tay kẹp cằm cậu.
Lục Tất Hành: “Họ quấy rầy việc lớn đời em, em không vui lắm, liền nói với họ rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng không hiểu gì cả: “Nói gì?”
“Nói em từ thân thể đến trái tim, mỗi một tế bào đều là của anh,” Lục Tất Hành bị hắn kẹp cằm cọ không được, liền học theo sinh vật bất lương Bỏng Ngô, nhanh chóng thè lưỡi liếm một chút, vừa đóng cửa liền nói năng linh tinh: “Cởi quần áo ra bên trong in đầy dấu ấn riêng của anh, Thống soái, em…”
Cậu còn chưa dứt lời, ngón áp út đột nhiên bị đeo thứ gì đó.
Lục Tất Hành kinh ngạc cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một chiếc nhẫn mẫu in 3D, giống hệt chiếc Lâm Ger vẽ tay trong nhật ký cầu hôn.
“Chật không?” Lâm Tĩnh Hằng hỏi.
Chiếc nhẫn mẫu này giống như “thuốc chống động dục”, Tổng trưởng Lục vểnh đuôi bị làm phép định thân, sững sờ tại chỗ như cọc gỗ, ngơ ngác lắc đầu.
“Ồ, tốt.” Lâm Tĩnh Hằng nhập các kích cỡ của nhẫn mẫu vào thiết bị đầu cuối cá nhân rồi đặt mua, hết sức tùy ý hỏi, “Sau đó thì sao, mấy lão già ấy tập thể đến trước tượng Lục Tín treo cổ rồi?”
Lục Tất Hành ba hồn đi vắng nói: “Nói anh là kính chiếu yêu.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Lục Tất Hành hoàn hồn, phát hiện mình vừa nói nhảm, hết sức ảo não cào tóc: “Không được, em phải nói câu gì có ý nghĩa, làm lại lần nữa, khụ khụ, em…”
Lâm Tĩnh Hằng không cho cậu cơ hội bù lại, bả vai rung rung.
Lục Tất Hành bổ nhào lên người hắn: “Nghiêm túc đi! Anh bị bệnh gì vậy, sao luôn là lúc không nên nghiêm túc thì đanh mặt, lúc nên nghiêm túc thì cười thế?”
Áo khoác trượt xuống, Lâm Tĩnh Hằng bật cười thành tiếng.
Trong lúc động tay động chân, bút ký trên đầu gối hắn rơi xuống đất, rơi ra một tờ giấy kẹp bên trong. Lục Tất Hành cho là bút ký chất giấy để lâu năm bị mục rơi ra, vội vàng nhặt lên: “Cái này nếu để trong viện bảo tàng lịch sử, chắc có thể xem là trấn bảo tàng, anh cẩn thận một chút… Hửm?”
Tờ giấy rơi ra là một tấm vẽ người, nét vẽ không tinh tế nhưng khá có thần vận, nhìn là nhận ra ngay vị này chính là Nguyên soái Lâm Ger trên sách sử, đường nét khuôn mặt ông đặc biệt ôn hòa, cơ hồ có chút bịn rịn.
Lục Tất Hành lấy làm lạ hỏi: “Đây là tranh tự họa à?”
“Không phải.” Lâm Tĩnh Hằng chỉ chữ ký trong một góc, “Bút tích của Woolf.”
Lục Tất Hành chăm chú nhìn bức tranh vẽ chân dung ấy giây lát, sắc mặt từ từ nghiêm túc, lẩm nhẩm một tiếng: “Sao trí tuệ nhân tạo kia lại đưa cả thứ này tới.”
“Trí tuệ nhân tạo dẫu sao cũng là trí tuệ nhân tạo,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Không giống với Woolf khi còn sống.”
Ngón tay Lục Tất Hành chậm rãi lướt qua chữ ký đơn giản của Woolf, như là lướt qua một đoạn cảm xúc bí ẩn mà thâm trầm, cậu trầm ngâm chốc lát: “Không, em đang nghĩ… Thời đại máy móc là tự tay họ lật đổ, Woolf khả năng là người hiểu trí tuệ nhân tạo siêu cấp nhất trên thế giới hiện giờ, ông ta không thể không rõ khác biệt giữa sinh vật carbon với trí tuệ nhân tạo chứ.”
Như vậy một người mọi việc đều phải tính đến, tại sao lại mặc cho một trí tuệ nhân tạo không có quyền hạn không cách nào khống chế, không biết sẽ phát triển trở thành thế nào chiếm Thiên Hà Số 1?
Chỉ để đối phó Quân Đoàn Tự Do sao?
Dùng một lần xong rồi, về sau xử lý thế nào? Trí tuệ nhân tạo không có khung quyền hạn tương đương với có ý chí tự do, thật sự có thể ngoan ngoãn ngủ đông như ông ta tưởng tượng?
Ông cụ ấy khi bố trí mọi chuyện, rốt cuộc có suy nghĩ gì?
Lân cận khu lỗ hổng thời gian tự nhiên.
Tù binh người chip đã bị đeo thiết bị quấy nhiễu, giam giữ thống nhất.
“Vệ đội trưởng,” Một nhân viên kỹ thuật của Bạch Ngân Tam chạy tới nói với Thomas Dương, “Trong hệ thống truyền tin của cơ giáp Quân Đoàn Tự Do có dấu vết bị trí tuệ nhân tạo xâm lấn, có cần chúng tôi lập tức thanh trừ không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...