Tàn Thứ Phẩm

Votaw.

Nữ phóng viên nhật báo Votaw đánh giá ông cụ trước mắt, tuy rằng rất tin tiên tri, lúc này cũng không khỏi hơi dao động. Woolf chẳng những không như bên ngoài đồn đãi, biến thành một con rối hình người không tự chủ được, thoạt nhìn khí sắc còn rất tốt, trên khuôn mặt khô quắt hiếm thấy có một chút huyết sắc, đôi mắt rất sáng, giống như đã có chuyện tốt gì xảy ra, nhiệt tình mời cô ta ngồi.

Trong phòng khách lởn vởn một mùi hoa đặc biệt, nữ phóng viên thuận miệng khen nịnh: “Mùi hương xông trong nhà ngài thật đặc biệt, là mùi gì vậy ạ?”

“Tulip đen, còn gọi là Hoàng Hậu Đêm.” Woolf cười, “Chỗ tôi còn rất nhiều hạt giống, nếu thích cô có thể mang đi một ít.”

Nữ phóng viên chú ý tới nụ cười của ông ta, không khỏi hơi sửng sốt, đó không phải mỉm cười lịch sự theo phép xã giao, đôi mắt giãn ra, trong ánh mắt tỏa sáng rực rỡ, lại hơi hơi nhảy nhót, tựa như đạt thành tâm nguyện rất nhiều năm, bỗng nhiên vui mừng từ tận đáy lòng, không biết tại sao mà khiến người ta nhìn thấy cũng sẽ không nhịn được vui mừng theo.

Nữ phóng viên không nhịn nổi buột miệng hỏi một câu ngoài kế hoạch: “Nguyên soái, gần đây có tin tức tốt gì à? Tâm trạng ngài có vẻ rất tốt.”

Woolf chỉ cười mà không trả lời, thản nhiên chuyển dời đề tài, hai người trò chuyện một hồi vô thưởng vô phạt, nữ phóng viên cúi đầu nhìn lướt qua cổ tay mình, mé trong cổ tay lóe ánh sáng xanh lục, trên thiết bị đầu cuối cá nhân cài một thiết bị kiểm tra gien mới nhất, có thể tránh thoát kiểm tra an ninh của phủ nguyên soái, bắt đầu từ lúc hai người tiếp xúc nó đã phân tích gien của người trước mắt – quả thật là chính bản thân Woolf.

Không phải hàng giả, cũng không có bệnh gien trí mạng.

“Nguyên soái, chúng ta nói chuyện hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu đi, nghe nói gần đây rất nhiều người không tài nào hiểu nổi quyết định này của ngài. Đặc biệt là có không ít quân trung ương dùng phương thức kéo dài để chống lại hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu, còn có người châm biếm rằng, ngài là một ‘người sống qua ngày’, biết bà con nghèo ở nông thôn còn đáng sợ hơn giặc cướp, cho nên mặc kệ hải tặc, Mân Côi Chi Tâm hơi có gió thổi cỏ lay liền phòng thủ nghiêm ngặt.”

Woolf mặt không đổi sắc trả lời: “Nếu cô chú ý thì sẽ thấy, binh lực Mân Côi Chi Tâm đang tăng thêm không hề là không tiết chế, chúng tôi căn cứ theo tiêu chuẩn ‘thủ quân biên giới’, do lối đi không ngờ của Mân Côi Chi Tâm, nó lúc này chính là một vùng biên giới không thể bàn cãi, điểm này cần phải thừa nhận chứ? Mân Côi Chi Tâm và phương hướng vực ngoại đều là biên giới, chúng tôi chỉ đối xử ngang nhau mà thôi.”

“Ý ngài là, tương đương với thừa nhận Thiên Hà Số 8 độc lập.”

“Quốc hội còn đang tranh luận,” Woolf cẩn thận nói, “Nhưng Thiên Hà Số 8 xét trên địa lý, có lạch trời thời không với liên minh, trung ương liên minh khó có thể khống chế, mười sáu năm không có liên hệ với liên minh, đã cấu thành thực chất độc lập; xét trên nội chính, bọn họ có chính phủ và quân đội hoàn chỉnh, hệ thống pháp luật của riêng mình, không phải hải tặc vũ trụ sống bằng cướp đoạt, thậm chí từng tiếp nhận rất nhiều dân tị nạn thiên hà khác, sự tồn tại của họ là chính nghĩa, ngay cả Tĩnh Hằng cũng bằng lòng thừa nhận họ. Như vậy căn cứ theo tuyên ngôn tự do, chỉ cần là dân ý, Thiên Hà Số 8 có quyền rời khỏi liên minh vũ trụ. Trong bố phòng thực tế, chúng ta xử lý Mân Côi Chi Tâm như ‘biên giới’ cũng là có căn cứ…”

Vương Alan dời ánh mắt khỏi camera, nói với người liên lạc trong thiết bị đầu cuối cá nhân: “Hoàng Hậu Đêm thật là giỏi lắm, trước tiên khiến ký ức hỗn loạn, kế đó thần trí mơ hồ, từng bước một theo dẫn dắt của cô đắm chìm trong một giấc mộng đẹp, làm chuyện cô bảo lão muốn làm, mấu chốt là trong quá trình này, lão còn có thể tự động bổ toàn logic, tự mình đưa ra giải thích cho sự khác thường của mình, so với chip sinh vật dễ dàng bị máy móc kiểm tra ra còn kín đáo hơn. Thời đại Lịch Tân Tinh vĩ đại, đến con rối cũng hoàn toàn tự động.”

Người liên lạc thần bí trong thiết bị đầu cuối cá nhân cởi chiếc mũ to trùm cả nửa người trên, lộ ra khuôn mặt Lâm Tĩnh Xu: “Thế cũng cần có một người ở bên cạnh lão gần hai trăm năm, biết mọi chuyện về lão mới được.”


Nàng nói như vậy, đoạn nàng chuyển dời ánh mắt, nở nụ cười vài phần cổ quái: “Lại nói, ‘Hoàng Hậu Đêm’ có thể khiến một số người bành trướng thành quân chủ, khiến một số người giàu nhất thiên hà, khiến một số người báo được thù lớn… Nhưng mà nhớ lại mối tình đầu? Đây tính là chuyện gì, nghe ngu xuẩn quá, tôi không làm sao liên hệ chuyện kiểu này với Nguyên soái được, đây thật là một trò cười vớ vẩn đủ cho tôi cười nửa năm.”

“Phu nhân,” Vương Alan ra vẻ nghiêm mặt nói, “Ngài cho rằng quyền lực, tiền tài và đổ máu là lẽ đương nhiên, chỉ có tình yêu đích thực là một trò cười ngu xuẩn, lời này quá là không chính trị chính xác.”

Hai người cách thiết bị đầu cuối cá nhân nhìn nhau giây lát, đồng thời phá lên cười.

Lâm Tĩnh Xu chùi nước mắt cười chảy ra: “Cẩn thận mụ đàn bà của nhật báo Votaw kia, mụ ta không chỉ là một cây bút đâu.”

“Ta biết, nhãi nhép thuộc hạ của Harris Hiệp hội chống Utopia.” Vương Alan không để ý lắm, nói, “Harris lưu vong Thiên Hà Số 8, đến một lần nữa lên đài ở Hiệp hội chống Utopia, cả quá trình đều là ta làm người liên hệ, trong mắt ta thì lão chỉ là một người trong suốt, chẳng làm được chuyện gì đâu.”

“Thư ký trưởng nói như vậy, thì tôi tạm tin.” Lâm Tĩnh Xu nhẹ nhàng nói, “Nhưng… nếu người hợp tác không đáng tin cậy, sẽ bị vứt bỏ.”

Vương Alan giống như bị rắn độc liếm, nụ cười còn chưa kịp tiêu tan trên mặt tức khắc có phần không giữ được.

“Chỉ là một nhắc nhở, không có ý gì khác.” Mặt Lâm Tĩnh Xu lại giãn ra, “Trong lỗ hổng thời gian phản ứng dị thường nửa tháng bò ra mấy con sâu nhép, bây giờ hẳn đang chuyện trò rất vui vẻ với người của Duke, vị lão tư lịch này còn chưa báo lên quân ủy nhỉ?”

Cằm Vương Alan căng lên.

Đám binh lính quân trung ương đó khinh thường lão, Vương Alan biết, lão không có quân công, chưa từng dẫn dắt đội quân nào, chưa từng đánh một trận nào, cho dù lão thành thư ký trưởng quốc hội liên minh, bọn họ ngoài mặt cung kính, song vẫn âm thầm cảm thấy lão là con sen Woolf sai bảo.

Vương Alan vừa tốt nghiệp đã đi theo làm thư ký riêng cho Woolf, làm công việc của trí tuệ nhân tạo gần hai trăm năm, cúc cung tận tụy trong mớ lông gà vỏ tỏi, nhưng ngay cả Lục Tín thiếu tâm nhãn kia đều biết dìu dắt người bên cạnh, trải đường cho bọn họ, cho bọn họ cơ hội, Woolf sẽ không hiểu sao?

Bao nhiêu năm qua, thật sự đã coi lão là trí tuệ nhân tạo không có suy nghĩ của riêng mình!

Chỉ cần Woolf vừa chết, quốc hội liên minh hiện tại chẳng là cái rắm gì, Vương Alan bây giờ có thể sâu sắc lý giải, tại sao năm xưa quản ủy hội Vườn Địa Đàng thà chết cũng không chịu cho bên dưới quyền tự trị quân sự.

Vương Alan nhấn từng chữ: “Ta sẽ cho bọn họ biết, Woolf già rồi, tấm bia đá của Lục Tín dẫu xây lại, cũng chỉ là một tảng đá, ta sẽ cho bọn họ biết đây là thời đại của ai.”


“Được, chú Alan, tôi mỏi mắt mong chờ,” Lâm Tĩnh Xu nói, “May mà trong quân thủ vệ biên giới Thiên Hà Số 1 cũng có người của tôi, tôi đã phái mấy người gây chia rẽ giúp chú rồi, không cần khách sáo.”

Phỏng vấn đã tiến vào phần kết, Woolf không lộ ra mảy may sơ hở, nữ phóng viên nhật báo Votaw tựa hồ cũng không phát hiện một tẹo manh mối nào. Vương Alan khẽ phân phó người bên dưới: “Theo dõi cô ả, mọi thời tiết, có bất cứ dị động gì, lập tức diệt khẩu.”

Thiên Hà Số 8, sao Khải Minh.

“Tôi không tin, cựu bộ của tướng quân Lục Tín cái gì – tôi thấy ánh mắt tướng quân Lục Tín cũng chẳng ra sao hết.” Turan nói đầu tiên, “An Crewe còn không phải là vết xe đổ à? Làm sao trùng hợp như thế, chúng ta mới vừa đến, còn chưa ra khỏi Mân Côi Chi Tâm, thì đã gặp hải tặc phục kích? Quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 làm ăn kiểu gì, tăng cường tuần tra còn để bọn chúng trà trộn vào? Duke bị ngu hay là cố ý? Còn đặc biệt phái tên Lord mặt trắng này đến chơi bài tình cảm, Thống soái, ngài tự dụi mắt mà nhìn đi, tên mặt trắng này mặt nhọn má khỉ, có ngọc thụ lâm phong như Tổng trưởng của chúng ta không?”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Tổng trưởng của ai?

Lục Tất Hành vội ho một tiếng: “Nếu là hải tặc khác xuyên qua quân thủ vệ biên cảnh trà trộn vào, đó là không thể, thế nhưng Quân Đoàn Tự Do thì khó mà nói, những người bí mật sử dụng Nha Phiến không đâu không có, ngày Đoàn Quang Vinh đầu hàng, chuyện tiểu hành tinh bị bắt cóc ngay trong tầm mắt liên minh và quân trung ương cũng không phải chưa từng xảy ra… Lâm, Lord này tin được không?”

“Lord?” Lâm Tĩnh Hằng chầm chậm nhíu mày, cân nhắc câu từ, “Quả thật từng làm cận vệ trưởng của tôi.”

Lục Tất Hành hỏi: “Cận vệ trưởng cụ thể là chức vụ gì?”

“Cận vệ trưởng” Lục Tất Hành biết một chút từ Trạm Lư, nhưng trước mắt Thiên Hà Số 8 không có chức vụ này.

Nếu Lâm Tĩnh Hằng đi bằng cơ giáp, vệ binh thông thường chỉ dùng người trong Bạch Ngân Thập Vệ, những người khác còn chưa đủ bị hắn chê vướng víu. Mà lúc này, sắp xếp lại phòng ngự quân sự cả Thiên Hà Số 8, mọi sự khởi bước, Lâm Tĩnh Hằng có rất ít thời gian riêng tư, thỉnh thoảng rỗi rãi cũng chỉ ru rú ở nhà với Lục Tất Hành. Khu nòng cốt của chính phủ độc lập Thiên Hà Số 8 tụ cư có an ninh thống nhất chặt chẽ, tạm thời không cần thiết thuê đoàn vệ sĩ riêng.

Thomas Dương mau mồm mau miệng trả lời: “‘Cận vệ trưởng’ à? Dùng làm màu thôi, lúc ấy trung ương liên minh cho mỗi tướng quân một đám người không biết để làm gì, nào đoàn cận vệ, đoàn thư ký, có người còn có một tá phó quan đi theo sau… Sau khi bọn tôi rời khỏi, vị Lý thượng tướng tiếp quản cứ điểm Bạch Ngân kia, nghe nói chỉ riêng phó quan đã mười tám người.”

“Đúng thế đấy, dắt díu cả đàn,” Turan cười nhạo một tiếng, liếm khóe môi, “Khi giết mục tiêu đặc biệt lớn.”


Một đám người tập thể rùng mình, chỉ có vệ đội trưởng Bayer của Bạch Ngân Thập lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen hận, đến nay còn canh cánh trong lòng chuyện Turan giành “việc làm ăn” của hắn.

“Lord trên danh nghĩa là cận vệ trưởng, trên thực tế công việc phụ trách chỉ là hòm thư công cộng của cứ điểm Bạch Ngân, thỉnh thoảng đưa ra thông cáo, hoặc quay về Votaw chạy chân vân vân, đám lính thiếu gia này bối cảnh đều rất phức tạp, không cẩn thận là đạp trúng mìn, Thống soái không thích dùng họ.” Poisson Dương nói, “Tôi và Thomas phụng lệnh đi theo Woolf rút đến cứ điểm Thành Thiên Sứ, thời gian nán lại Thiên Hà Số 1 dài nhất, theo tôi được biết, sau khi Thống soái rời khỏi cứ điểm Bạch Ngân, cận vệ trưởng Lord đã chủ động xin điều về Votaw, làm một sĩ quan cơ sở trong thủ quân sao thủ đô, sau đó tùy quân rút đến Thành Thiên Sứ.”

“Vậy thì kỳ lạ thật,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Ta không thích dùng họ, nhưng Ares Lý không nói không thích dùng họ, Lord là sinh viên tốt nghiệp vinh dự của học viện Ulan, con trai hiệu trưởng đương nhiệm học viện Ulan, chẳng lẽ tên nịnh hót họ Lý ấy còn làm khó làm dễ thiếu gia?”

Sau khi Lâm Tĩnh Hằng giả chết rời khỏi liên minh, Bạch Ngân Thập Vệ thoát ly liên minh, cứ điểm Bạch Ngân biến động, thượng tướng Ares Lý tạm quyền cứ điểm Bạch Ngân khó có thể phục chúng, chỉ cần trung ương liên minh có đầu óc, nhất định sẽ đề bạt người trong trú quân bản địa cứ điểm Bạch Ngân, rèn luyện một thời gian sau đó lại thay Lý thượng tướng, với xuất thân và lý lịch của nguyên cận vệ trưởng Lord, chắc chắn sẽ là lựa chọn hàng đầu, ở lại cứ điểm Bạch Ngân tiền đồ không thể hạn lượng.

Cứ thế từ chức, trở về Votaw làm một đội trưởng cảnh sát chẳng có tiếng tăm, nhìn kiểu gì cũng không giống lựa chọn của người bình thường.

“Ban đầu tôi với Poisson nghe nói tin tức này, đều cảm thấy rất đáng tiếc, lúc ấy tôi còn nói, cận vệ trưởng sùng bái cá nhân thành tẩu hỏa nhập ma, khả năng định về Votaw đăng kí một ‘thần giáo thờ Lâm tướng quân’,” Thomas Dương nghiêm túc lại, khá là ý tứ sâu xa, “Nhưng ai biết được năm năm sau phúc họa khó liệu, cứ điểm Bạch Ngân bất ngờ bị tập kích, toàn Thiên Hà Số 1 thất thủ, duy chỉ có thủ quân Votaw là nhóm đầu tiên đi theo hộ tống các chính khách đến cứ điểm Thành Thiên Sứ – vận may thế này… không phải Thống soái nhà chúng ta phù hộ chứ?”

Mọi người đều biết, bái giáo khác, không chừng thật sự có thể gặp thần thánh hiển linh.

Bái Lâm tướng quân, quá nửa chỉ có thể được máu bắn ba thước.

Như vậy cận vệ trưởng Lord, rốt cuộc là một kỳ tích? Hay sau lưng có người nào?

“Bảo đội viễn chinh vũ trụ, lập một kênh truyền tin tạm thời ở bên kia,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Ta nói chuyện với bọn họ.”

Kênh truyền tin tạm thời rất đơn giản, chỉ cần một thiết bị trung chuyển có thể nối liền hai bên là được, Bạc Hà thuần thục chỉ huy mấy trí tuệ nhân tạo trên tàu vũ trụ hoàn thành kênh truyền tin, tín hiệu không thể truyền thực thời, bởi vậy Lâm Tĩnh Hằng không vội vã mở miệng.

Chớp mắt hình ảnh hắn xuất hiện trên màn hình truyền tin, Lord dường như nín thở, ánh mắt hết sức phức tạp, rất lâu, cổ họng hơi run run, nói khàn khàn: “Tướng quân… lâu lắm không gặp, tôi có thể rót cho ngài một ly rượu Rum không đá nữa thì tốt rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng hơi nhích đuôi lông mày, đồng thời, hai anh em họ Dương cũng nhìn nhau.

Thomas Dương khẽ giải thích với Lục Tất Hành: “Tướng quân không uống rượu Rum không bỏ đá, Tổng trưởng biết chứ?”

Lục Tất Hành: “…”

Việc này cậu thật sự không biết.


Lâm Tĩnh Hằng ở trước mặt cậu, quả thật là kiểu mẫu cho tiêu chuẩn hành vi của người trưởng thành, sạch sẽ có trật tự, rượu thuốc mặc dù không nhịn được nhưng rất tiết chế, làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ tự hạn chế, hơn nữa chưa từng kén ăn – trước kia không uống bia, sau lần này trở về thì ngay cả bia hắn cũng không kén nữa.

Thì ra hắn cũng không phải là trời sinh như thế… Lục Tất Hành không khỏi hơi thất thần, mơ hồ nhớ tới, rất lâu về trước cậu từng thuận miệng đặt mục tiêu cho cuộc đời mình và Lâm Tĩnh Hằng, trong đó có một việc là muốn cùng hắn đến Votaw một lần – nơi Lâm Tĩnh Hằng lớn lên.

Ngày ấy Lục Tất Hành ở trong phòng khách sạn của Ngân Hà Thành, không thèm lựa lời nói ra mình “không thể đem người hắn hơi thích kia” trả lại cho hắn nữa, Lâm Tĩnh Hằng giống như ý thức được điều gì, sau đó dần dần không thử nhắc lại quá khứ họ sống chung với nhau như thế nào, mỗi ngày đều đang mài mòn thích ứng với quan hệ mới.

Nửa năm qua sống yên bình mà hẹn ngầm, nhưng không biết tại sao, những chuyện như đã cách cả đời đó, không vì bị bỏ qua mà biến mất, gần đây ngược lại như cỏ dại gặp gió xuân, lại lặng lẽ nảy mầm, thỉnh thoảng khều cậu một chút.

“Là trước kia khi ở cứ điểm Bạch Ngân không uống,” Poisson Dương đảm đương EQ của Bạch Ngân Đệ Tam Vệ, lập tức ở bên cạnh bổ sung một câu, “Là thế này, Thống soái khi có việc gì không muốn để Lord biết, sẽ sai hắn ra ngoài tìm đá, thời gian dài liền thành ‘không thêm đá không uống’ – đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Lord cố ý nói sai, hắn muốn ám chỉ điều gì?”

Bayer nhún vai: “Xem ra Lord nhiều năm qua cũng chẳng tiến bộ gì, chỉ biết nói loại tiếng lóng cấp thấp này, y như trẻ vị thành niên sa chân trong tổ chức tà giáo vậy.”

Tiền nhiệm cận vệ trưởng “sa chân trong tổ chức tà giáo” ngắt từng chữ nói với Lâm Tĩnh Hằng: “Nguyên soái Woolf thân thể còn rất dẻo dai, mỗi sáng đều phải ra ngoài rèn luyện, hai ngày trước lộ diện trên truyền thông, còn bày tỏ rất nhớ ngài.”

Nếu mỗi một câu đều là nói ngược, ý của hắn là, Woolf không ổn, hầu như không lộ diện, bị hạn chế tự do.

Lâm Tĩnh Hằng điềm nhiên hỏi: “Cảm ơn quan tâm, Nguyên soái đã cao tuổi, bên cạnh cũng không có người thân, ai chăm sóc ông ấy?”

Lord nói: “Đương nhiên là thư ký trưởng Vương Alan.”

Vương Alan đã nhậm chức thư ký trưởng quốc hội liên minh, hạn chế tự do của Woolf.

Lâm Tĩnh Hằng hơi hạ mắt xuống: “Ngài Nguyên soái đã hơn ba trăm hai mươi rồi nhỉ, vẫn chưa về hưu à?”

“Việc nhỏ hầu như không quản nữa, chủ yếu ký một số mệnh lệnh quan trọng,” Lord ẩn ý nói, “Hiện tại thế cục trong liên minh mới ổn định, quân trung ương các nơi cũng vừa vào các vị trí, mọi người không thể không có ông ấy.”

Ý câu này là, quân trung ương các nơi toàn dựa vào Woolf vị Thống soái tối cao này áp chế, nếu bọn họ biết Woolf đã chỉ còn trên danh nghĩa, thế liên minh sợ rằng sẽ loạn mất.

Lord bây giờ là thuộc hạ của Duke, nếu hắn nói đều là thật, những chuyện này không thể để đồng nghiệp và thủ trưởng biết, bởi vậy chỉ có thể truyền đạt bằng phương thức mập mờ này.

Lỗ hổng thời gian kéo rất dài cuộc đối thoại của song phương, bên này nói xong, bên kia phải đợi rất lâu mới có câu trả lời, lòng bàn tay Lord hơi rịn mồ hôi lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui