Tàn Thứ Phẩm

Trong ấn tượng của Lục Tất Hành, ngoại trừ lần đám người của bộ công trình chạy tới giúp cậu sửa chữa Trạm Lư, nhà họ chưa từng chật ních như vậy.

Trong phòng khách không rộng bởi có một chiếc xe lăn mà không gian lập tức có vẻ chật chội, mà trên sofa vốn có thể ngồi thêm mấy người, do Lâm tướng quân đạo đãi khách độc đáo, tự mình đại mã kim đao ngồi chính giữa, những người khác – ngoại trừ tiến sĩ Harden không đứng dậy được, chẳng ai dám đến gần sofa.

Mấy vệ đội trưởng Bạch Ngân Thập Vệ đứng thành một hàng phía sau hắn, đều rất cao, ai nấy đều đứng thẳng tắp, vừa đối mặt, khí thế đầy áp lực đập vào mặt, Lục Tất Hành cảm thấy giây tiếp theo họ có thể ra ngoài chém người ngay lập tức.

White tóm con Bỏng Ngô sắp sợ ngất xỉu không cho chạy, vắt chân ngồi cạnh quầy bar đằng xa, thì thầm với một người trong Bạch Ngân Thập Vệ đứng ở ngoài cùng.

Lục Tất Hành vừa mở cửa, mấy người như thiên binh thiên tướng phía sau Lâm Tĩnh Hằng lập tức đứng thẳng lên, ánh mắt như đèn pha đồng loạt tập trung vào cậu, tiếp theo đều nhịp chào cậu: “Tổng trưởng Lục!”

Tổng trưởng Lục không có lựa chọn nào khác, đành phải dùng hết tu dưỡng, gượng ra nụ cười mỉm lịch sự, nghe thấy tiếng mình xuyên qua kẽ răng, mài mất hai lạng men răng: “Hoan nghênh.”

Lâm Tĩnh Hằng vốn định kêu tiến sĩ Harden đến cho biết người, để về sau giữ bên cạnh nghiên cứu chip, ai ngờ cây gậy chọc cứt Thomas Dương không biết xem sắc mặt người ta cứ thế xông thẳng vào, mặt dày mày dạn đi theo không nói, còn kéo bè kéo lũ, nháy mắt đã bố trí xong cho vị chủ nhân không hề có ý định mời khách này.

Lâm tướng quân đến cả loài bò sát hành động chậm chạp còn thấy phiền, càng khỏi cần nói đám đầu thừa đuôi thẹo này, trong bụng đã chuẩn bị mấy trăm đôi giày nhỏ cho Thomas Dương xỏ, vốn định để bọn họ đến dạo một vòng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi đuổi hết đi, không ngờ lúc này, hắn gặp ngay biểu cảm của Lục Tất Hành khi mở cửa vào nhà.

Lâm Tĩnh Hằng vốn ngồi ngay ngắn, bây giờ lại bỗng nhiên ngả ra sau, vắt chân chữ ngũ, không định lập tức đuổi các vị khách không mời này.

“Ngồi đi chứ, sao đều như bị phạt đứng vậy?” Lục Tất Hành đi vào, trước tiên giải cứu con Bỏng Ngô khỏi tay White, ánh mắt lại đảo qua Bạch Ngân Thập Vệ, khi đến Turan, hai người bất ngờ chạm mắt nhau, lại đồng thời ăn ý dời tầm nhìn đi không được tự nhiên lắm.

Bạch Ngân Thập Vệ không ai dám nhúc nhích.

Lục Tất Hành cúi đầu nhìn ông lớn nhà họ, nhất thời không biết nên nói gì hắn.

Lâm Tĩnh Hằng: “Đúng vậy, đều ngồi đi.”


“Nghiêm,” Lý Forlan nói, “Ngồi!”

Thế là mấy vệ đội trưởng vây một vòng quanh sofa, ngồi bệt dưới đất bằng cùng một tư thế, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên Lục Tất Hành, khiến cậu chớp mắt cảm thấy hình như mình nên phát biểu ngẫu hứng gì đó.

Bạch Ngân Thập Vệ từng đi theo Lục Tín, mặc dù không thân cận như cựu bộ Lục Tín dẫn dắt, cũng ít nhiều có một chút tình hương khói, ấn tượng rất tốt với vị Tổng trưởng trong bông có kim, một mình đối đầu thế lực hai phương ở Mân Côi Chi Tâm này.

Thomas Dương chỉ người bên cạnh, cười hì hì giới thiệu: “Tổng trưởng, tôi là Thomas Dương người phụ trách Bạch Ngân Đệ Tam Vệ, tên sao chép mặt tôi bên kia là Poisson em trai tôi, hai chúng tôi tuy rằng giống nhau nhưng rất dễ phân biệt, ai xấu lại thích làm mặt khó ưa chính là em.”

Lục Tất Hành khách sáo cho hắn một biểu cảm “ngưỡng mộ đã lâu”, bụng nghĩ: “À, chính là vị suốt ngày lắm chuyện bị đánh dấu chéo, ứng cử viên hàng đầu cho bị cách chức.”

“Vị bên cạnh này là Lý Forlan đội trưởng Đệ Nhất Vệ, Bạch Ngân Nhất chủ yếu phụ trách công tác tình báo, ngài về sau phải cẩn thận đề phòng hắn. Liên minh trước kia có một cô ả nữ thần kinh tên Evgenia, ôm đùi quản ủy hội, còn toàn đến quấy rầy tướng quân, sau đó bị bóc phốt mấy vụ mới im – nghe nói chuyện này chính là công tích vĩ đại của vệ đội trưởng Lý.”

Lâm Tĩnh Hằng hơi bất ngờ hỏi đội trưởng Đệ Nhất Vệ: “Ngươi làm?”

“Không phải,” Lý Forlan mặt không đổi sắc phủ nhận, “Tổng trưởng, xin hỏi Thiên Hà Số 8 định nghĩa phỉ báng như thế nào?”

Thomas Dương “Chậc” một tiếng, lúc này một vị bên tay phải Lý Forlan đứng dậy, mặt người này nhìn trên kích cỡ là “hộ nhỏ”, mà ngũ quan lại rất to, giống như sắp xếp không hết, hắn cười khoe hàm răng trắng, khiến người ta hơi ớn: “Tôi tự giới thiệu, tôi là đội trưởng Bạch Ngân Thập Vệ, Robert Bayer, đột kích, đoạn hậu, đánh lén thậm chí ám sát, đều là phạm vi nghiệp vụ của đội tôi.”

Thomas Dương: “Đúng vậy, chiến trường chính diện chưa bao giờ tìm thấy ông.”

Lục Tất Hành: “…”

Bây giờ cậu đã hơi hiểu, tại sao Turan trước kia suốt ngày xúi giục Lâm Tĩnh Hằng xóa sổ Bạch Ngân Tam, vị vệ đội trưởng này thật sự là quá giỏi trêu mèo ghẹo chó.

“Tôi là Anaquim của Đệ Tứ Vệ, ngài có thể gọi tôi là ‘Quim’,” Người nói chuyện không biết tổ tiên có dòng máu gì, màu tóc rất sẫm, da cũng sẫm, màu lúa mì, trong một đám quân vũ trụ sắc mặt nhợt nhạt có vẻ đặc biệt chói mắt, đôi mắt hoa đào cong tự nhiên, trong khóe mắt và âm thanh đều như kiềm chế ý cười, nói chuyện như một làn gió êm dịu thổi qua, “Tôi chỉ là một vệ đội trưởng tạm quyền, vệ đội trưởng Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ tử trận trong một lần bị hải tặc bao vây, chúng tôi trước kia là một trong các quân chủ lực, thật đáng tiếc, bây giờ còn lại quá ít người, sợ rằng sẽ bị nhập vào vệ đội khác.”


Đoạn này của Anaquim khiến mọi người trầm mặc.

Lâm Tĩnh Hằng: “Không sao, Bạch Ngân Tứ có thể xây dựng lại.”

Khi Anaquim nhìn về phía Lâm Tĩnh Hằng, độ cong khóe mắt càng rõ nét, tưởng như muốn cất hắn vào.

Lục Tất Hành: “…”

Người này mới vừa rồi còn nghiêm trang, nhưng thì ra cũng chẳng đứng đắn gì!

“Bạch Ngân Đệ Lục Vệ Liễu Nguyên Trung, nếu lần sau ngài quên tôi tên là gì, cứ việc tùy ý hỏi lại, dù sao chúng tôi đều quen rồi,” Thomas Dương đang định nói gì đó, đội trưởng Đệ Lục Vệ mắt nhanh miệng mau chặn lại, “Bạch Ngân Đệ Lục Vệ cũng là một trong các quân chủ lực, không phải tướng quân nhặt được, cũng không phải đi đổ xì dầu ngang qua – nhưng thưa tướng quân, ngành công nghiệp quân sự của Thiên Hà Số 8 phát triển như vậy, chúng ta có cần thiết chuyên môn nuôi một đội thợ sửa chữa làm bộ như mình rành kỹ thuật không?”

Thomas Dương lâu ngày đã thành quen, nhún vai nói: “Dù sao nhằm vào Bạch Ngân Tam bọn tôi, trong một số tiểu đoàn thể là chính trị chính xác.”

Mọi người cơ hồ đồng thanh nói: “Bọn tôi chỉ nhằm vào mình ông.”

Thomas Dương: “…”

Song đội trưởng Tam Vệ tố chất tâm lý khá tốt, cũng chính là mặt dày, bị đám đông cô lập cũng không xấu hổ một tẹo nào, hắn hết sức vui vẻ nói với Lục Tất Hành: “Dung nhân và tục nhân đều như vậy, thấy ai có tài hoa hơn họ là không chịu nổi, quen rồi là được, đúng không Tổng trưởng Lục, điểm này chắc chắn ngài đặc biệt đồng cảm – chúng tôi chỉ vội vàng gặp Tổng trưởng Lục một lần từ lúc mới đến, nghe nói ngài rất bận rộn, thế nào, hôm nay tướng quân cũng mời ngài tới à?”

Lục Tất Hành: “…”

Mọi người im lặng một cách kỳ lạ, tập thể quay đầu nhìn Poisson Dương, Poisson Dương tư thế ngồi bất động như núi, vẻ mặt tứ đại giai không, chỉ muốn biết trạm phế phẩm nào của Thiên Hà Số 8 có thể thu mua giá rẻ lão anh này.


Lâm Tĩnh Hằng cúi đầu, giấu một chút nét cười không có ý tốt nơi khóe miệng.

Bạch Ngân Thập Vệ cơ hồ chính là phù hiệu ba mươi năm của Lâm Tĩnh Hằng ở cứ điểm Bạch Ngân, là tay chân và vũ khí của hắn, Lục Tất Hành trong sự vây xem của những người này, bỗng nhiên như trở về dưới mái nhà trời cao sao sáng của sao Bắc Kinh β, cậu một bụng kì đàm quái luận chưa kịp nói hết với các học sinh, đã bị “Tứ Ca” đột nhiên vào dọa quên sạch, sống lưng rịn một tầng mồ hôi mỏng nóng hôi hổi, còn phải ra vẻ bình tĩnh, làm bộ ung dung.

Thật kỳ lạ, không biết có phải là vì có liên quan với Lâm Tĩnh Hằng hay không, những ký ức vốn tưởng rằng đã quên đó, như hạt châu giấu dưới đáy nước, có một sợi dây mảnh vô hình xâu lại, chỉ cần mò được đầu sợi, có thể nhấc lên một chuỗi, ngay cả xấu hổ đều ngọt ngào xinh đẹp.

Trạm Lư chỉ huy xe thức ăn di động tự mình đi tới, tay máy thuần thục làm công việc bưng trà rót nước – chắc chỉ có trí tuệ nhân tạo mới có thể thật sự làm đến cảnh giới “công việc không phân sang hèn” – Thomas Dương tự cho là rất thông minh ra vẻ cơ trí với Trạm Lư: “Này, Trạm Lư, tức là ngươi trước kia khi làm hạch cơ giáp tên ‘Trạm Lư’, bây giờ làm quản gia điện tử liền đổi tên thành ‘kỹ sư 001’ à? Chú trọng gớm nhỉ!”

Trạm Lư đưa cho hắn một ly trà trái cây: “Tôi không có.”

Lục Tất Hành ho khan một tiếng: “… ‘Kỹ sư 001 là tôi.”

Thomas Dương cống hiến hết ngụm trà cho vạt áo trước của mình.

Lý Forlan chỉ sợ thiểu năng truyền nhiễm, vội vàng tỉnh rụi né hắn một khoảng.

Lục Tất Hành: “Khi Tổng trưởng Edward mới thành lập tân chính phủ, người khả dụng trong tay không nhiều, bộ công trình của Thiên Hà Số 8 là do tôi thành lập, cho nên lúc ấy tôi dùng số thứ tự ‘001’…”

Lục Tất Hành nói đến đây thì không tiếp tục nổi nữa, cậu nhìn ra trong ánh mắt mọi người, đám người này đang nói với cậu, “Không ai quan tâm số thứ tự của cậu ở bộ công trình, chúng tôi đang tuân theo tinh thần bát quái vũ trụ, say sưa chờ nghe cậu giải thích, tại sao ngôi nhà này tên là ‘Nhà của Lâm tướng quân và kỹ sư 001’.”

“Tôi…” Lục Tất Hành hơi á khẩu, ánh mắt đối thẳng với Lâm Tĩnh Hằng, Lâm Tĩnh Hằng hơi nhướng mày, như việc không liên quan đến mình, ngồi chờ xem cậu nói thế nào, giống như mơ hồ có chút bỡn cợt, Lục Tất Hành nhìn thẳng vào mắt hắn, bỗng nhiên như bị cái gì mê hoặc, buột miệng nói: “… Tôi chờ người này mười sáu năm rồi.”

Lâm Tĩnh Hằng sửng sốt, chút bỡn cợt trên mặt biến mất.

Lục Tất Hành nghe thấy tiếng động mạch mình đập không ngừng, đập quá cấp thiết, cơ hồ có chút ồn ào.

Cậu chầm chậm thở ra một hơi, như vừa gọi tỉnh một cơn ác mộng, Turan vẫn kiệm lời bên cạnh vành mắt đỏ lên.


Lâm Tĩnh Hằng thở dài, giơ tay ra gọi cậu: “Tất Hành, lại đây.”

Lục Tất Hành phớt lờ lời gọi của Lâm Tĩnh Hằng, nắm cổ áo hắn, trước ánh mắt kinh hoàng hoặc kinh hãi của mọi người, trực tiếp hôn tới.

Ngoại trừ Turan, một đám Bạch Ngân Thập Vệ chưa ai từng thấy cảnh này, tập thể rướn cổ như chồn đất.

Anaquim thì thào: “Có phải nên đến một người giúp tôi đè quan tài cố vệ đội trưởng của bọn tôi một chút hay không?”

Bayer cách Lý Forlan, giơ tay chọc Thomas Dương như bị sét đánh một phát, giữa các ngón tay rất hèn hạ ẩn giấu một cây kim, Thomas Dương bất ngờ không kịp đề phòng, hét toáng nhảy lên, Bayer gật đầu, muôn vàn cảm khái nói với Lý Forlan: “Xem ra chúng ta không phải đang nằm mơ anh Lý ạ.”

White cẩn thận rút một tờ khăn giấy cho Turan, tiến sĩ Harden vẫn không lên tiếng ngồi ngoài nhìn, vô thức nở nụ cười, kế đó ánh mắt bỗng nhiên trở nên xa xăm.

Cuộc đời hơn ba trăm năm, ký ức rơi rớt dọc đường, cùng vô số người sinh ly tử biệt, mỗi người một ngả, từng lập công nghiệp, từng phạm tội, sắp đến tuổi già, nhớ lại đều là tình cảnh khoảnh khắc ấy, một hình ảnh, hoặc là mấy hình cắt.

Harden nhớ khi mình còn trẻ, say mê sách vở, là một con mọt sách không để ý đến chuyện bên ngoài, tìm một góc không người rúc vào, là có thể tiêu hết một ngày, bạn cùng trang lứa đều không có chuyện gì để nói với ông, chỉ có Woolf luôn đến tìm ông. Thiếu niên Harden đọc sách của mình, thiếu niên Woolf liền coi gã thành một cái hốc cây, câu được câu không mà thổ lộ tình cảm thiếu niên, chẳng ai quấy nhiễu ai.

Thỉnh thoảng, Harden tạm thời rời khỏi thế giới của mình, vẫy tai, phát hiện tai trái đổ ra một đống “Lâm Ger”, tai phải lại đổ ra một đống.

Ngày Lâm Ger công khai cầu hôn, Harden hiếm thấy không cúi đầu xem sách của mình, cùng Woolf uống loại bia rẻ tiền suốt một đêm, nghe hắn lộn xộn không trật tự, mặt như đưa đám, miệng thì lừa mình dối người lặp đi lặp lại “Tôi rất mừng cho anh ấy”.

Thời đại Lịch Cựu Tinh, giai cấp nghiêm ngặt và tàn khốc như hóa thạch lâu năm, kẻ có cường quyền dùng trí tuệ nhân tạo không đâu không có mặt giám thị mọi người, đám hậu duệ của người phản nghịch bọn họ, trong hung hiểm học lái cơ giáp, điên cuồng đón gió lớn lên, liều mạng thăm dò các hành tinh không biết tên chưa khai phá, rất nhiều người một đi không trở về, mà mỗi một lần nhìn thấy nhau lần nữa, đều lệ nóng tràn mi như thân nhân ly tán nhiều năm.

Những hỉ nộ ai lạc trong tấc lòng có thể thấm vào phế phủ đó, đều từng chân thành như kim cương, trong bóng tối dài lê thê lóe lên ánh sáng như tia lửa, tuy rằng nhanh chóng không còn dấu vết, thế nhưng một giây ấy là đầy ý nghĩa.

Đám Bạch Ngân Thập Vệ hoàn hồn lại chỉ sợ thiên hạ không loạn om sòm lên, Thomas Dương đầy máu sống lại tại chỗ, xúi giục White đi xem bộ công trình và mấy người bạn học ai ở trên sao Khải Minh, gọi hết đến mở party cá nhân. Tổng trưởng Lục cảm xúc bình ổn lại, thật sự rất muốn đuổi hết đám khách không mời này ra ngoài, nhưng Lâm Tĩnh Hằng giống như cố ý, không hề lên tiếng, Tổng trưởng uất ức như con Bỏng Ngô, còn phải miễn cưỡng tươi cười tiếp đãi bọn họ.

Harden nhìn những người trẻ tuổi hơi xa lạ này, sờ cái tay máy Trạm Lư.

Ông nghĩ: nhưng những người đó đều đã đi đâu cả rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui