“Tướng quân Turan, có lời đồn rằng lần này đội viễn chinh xuyên qua khu lỗ hổng thời gian tự nhiên bất ngờ tiếp xúc với quân liên minh, xin hỏi hiện giờ tình hình bên ngoài thế nào? Về sau chúng ta sẽ còn tiếp xúc tiến thêm một bước với liên minh hay không? Thiên Hà Số 8 sẽ trở về liên minh hay không? Phải chăng sẽ còn đối mặt với một số xung đột võ trang đến từ bên ngoài?”
“Tin tức của ngài rất chính xác, xem ra một bộ phận khoa học gia của đội viễn chinh phải tăng cường huấn luyện ý thức bảo mật,” Turan ung dung nhìn vào ống kính mỉm cười, “Tình hình bên ngoài, chúng tôi đang tiến hành đánh giá tiến thêm một bước, mong mọi người tin tưởng, bất luận tương lai chúng tôi đi về phương nào, tự do và an toàn của Thiên Hà Số 8 vĩnh viễn là nhiệm vụ hàng đầu của chúng tôi. Mặt khác, trước mắt xem ra, khả năng cơ giáp ngoài thiên hà có thể quy mô lớn xuyên qua lỗ hổng thời gian và tạo thành uy hiếp đối với chúng ta là cực kỳ nhỏ, xin mọi người đừng hoang mang.”
“Tướng quân Turan, nghe nói Tổng trưởng ở trước mặt liên minh tuyên bố một tin tức rất ngoài dự đoán của mọi người, hiện giờ trong dân có rất nhiều lời đồn đãi, xin hỏi chính phủ sẽ đưa ra tin tức chính thức hay không?”
“Tổng trưởng và đội viễn chinh đều đang nghỉ ngơi, dù sao cũng là khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, độ khó khăn và tính nguy hiểm của chuyến đi lần này tin rằng mọi người có thể biết, cho nên mọi người hãy kiên nhẫn một chút, chính phủ Thiên Hà Số 8 trước nay lấy công khai minh bạch làm nguyên tắc hàng đầu, có bất cứ tin tức quan trọng nào, sau khi chỉnh lý xong, chúng tôi sẽ lập tức công bố với người dân.”
“Tướng quân Turan, nghe nói Lâm tướng quân…”
Poisson Dương nhìn Turan nói chuyện trót lọt trong cánh truyền thông, câu giờ nửa tiếng cũng chưa có vẻ sốt ruột, liền dùng khuỷu tay huých đội trưởng Đệ Nhất Vệ kế bên: “Này, ông nhớ không? Có một lần cô nàng ra ngoài làm loạn trong thời gian nghỉ, bị tố lên quân ủy, một đám phóng viên đến cứ điểm Bạch Ngân, tên đó ở giữa nơi đông người nói…”
Lý Forlan đội trưởng Đệ Nhất Vệ đưa cho hắn một điếu thuốc đặc sản Thiên Hà Số 8: “Thử đi – cô ta nói ‘Việc này tôi không thể trả lời, tướng quân bây giờ không cho tôi nói lung tung, không bằng tôi múa thoát y một đoạn cho các vị nhé’?”
Poisson Dương nhận điếu thuốc, lắc đầu, nét cười thoáng qua trên mặt: “Cảnh còn người mất, quãng thời gian ấy, bây giờ nhớ lại, đều là những tháng ngày tươi đẹp – khả năng là tướng quân muốn ở lại Thiên Hà Số 8, ông nghĩ như thế nào?”
Lý Forlan trầm mặc giây lát rồi trả lời: “Đệ Nhất Vệ đã hưởng ứng triệu hoán, thì theo ngài đến cùng.”
“Thiên Hà Số 8 độc lập ngoài liên minh, nếu theo cách nói quá khứ, nên gọi là ‘hải tặc’,” Poisson Dương nhìn hắn một cái thật sâu, “Việc này tính như thế nào? Tướng quân định triệt để từ bỏ liên minh à? Lỡ như có một ngày binh qua tương hướng, đó chính là đối kháng giữa hai quốc gia, chẳng lẽ chúng ta sẽ ra tay với người ngày xưa từng bảo vệ?”
“Thế hệ chúng ta còn chưa đến mức, trước kia đều là người của liên minh, chẳng ai muốn quay đầu ra tay với liên minh, bên phía liên minh mấy chục năm nhiễu nhương, chắc cũng không muốn gặp địch nữa, đường bước nhảy vũ trụ của Thiên Hà Số 8 đã cắt đứt, mọi người nước giếng không phạm nước sông, huống chi nếu vị ấy thật sự là con trai tướng quân Lục Tín, trung ương liên minh cũng phải chú ý đến tình cảm của quân trung ương các nơi. Kết quả tốt nhất là, về sau mọi người chung sống hòa bình, nhưng giữ giới hạn với nhau, ngoài mặt có thể hỗ trợ nhau, hữu hảo lân bang, đối kháng kẻ địch chung, trong bí mật không ăn cơm chung một nồi, nhà ai người nấy sống.” Lý Forlan nói, “Nếu thật có thể như vậy, tôi thích ở bên này hơn.”
Poisson Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
“Liên minh bao nhiêu năm qua cho tôi một cảm giác già nua cằn cỗi, sống cùng những người đó, cảm thấy rất mệt mỏi.” Lý Forlan nói, “Thiên Hà Số 8 thì khác… Tôi cảm thấy một nơi từng bị chiến tranh và tai nạn nhiều lần giày vò, thậm chí cuối cùng không thể không tự nổ các tuyến đường, đóng kín thành một hòn đảo đơn độc, vậy mà không biến thành một đế quốc quân sự nghiêm ngặt, không thành ‘hang ổ hải tặc’ chân chính, họ còn chịu đổ rất nhiều tiền vào hệ thống chống đạn đạo và viễn chinh vũ trụ của hành tinh, cho thấy nơi đây có sức sống, loại sức sống của ‘người sống sót’ trong truyền thuyết.”
Cuối thời đại đại hàng hải, một nhà xã hội học vũ trụ phái bi quan đưa ra lý luận “người sống sót”.
Ông ta nói: Từ xưa đến nay, loài người từ thảo nguyên, từ rừng cây đi ra, chinh phục hoàn cảnh, chinh phục lục địa, chinh phục Trái Đất, kế đó chinh phục vũ trụ, đến bây giờ đã lên đỉnh lịch sử, từ nay về sau, hoặc là xuống dốc, hoặc là ở đỉnh núi, đi trên dây thép, mỗi một phát minh nhỏ bé, mỗi một chút cải cách, đều sẽ mang đến thay đổi nghiêng trời lệch đất cho cuộc sống loài người, duy độ của thay đổi sẽ càng ngày càng sâu, phạm vi ảnh hưởng sẽ càng ngày càng rộng lớn, mà sự yếu đuối và ti tiện cố hữu trong nhân tính vĩnh viễn tồn tại, chúng ta đều là những kẻ dở điên tay cầm vũ khí trí mạng, hủy diệt thế giới, nền văn minh và chính chúng ta sẽ trở nên dễ dàng. Mò mẫm trong bóng tối, không ai biết bước tiếp theo là thiên đường hay địa ngục.
Nhưng trong chủng tộc chúng ta, trước sau luôn có một loại sức sống khó tin, có thể một lần nữa nảy mầm trong đống tro tàn sụp đổ, khi thế giới trầm luân, số ít “người sống sót” sẽ được loại sức sống này lựa chọn, họ sẽ gánh trên lưng đau khổ vô tận, đạp lên bụi gai mà đi, kéo dài sinh mạng loài người.
“Đúng vậy,” Poisson Dương thấp giọng nói, “Nơi đây thậm chí còn lưu giữ lại tuyên ngôn tự do của Lục tướng quân – bên phía ông đã nhận được tin tức gì của tướng quân chưa?”
Đây là thói quen của Lâm Tĩnh Hằng, nếu Bạch Ngân Thập Vệ tập hợp lại, hắn thường thích lựa chọn người chín chắn hơn giúp hắn truyền đạt mệnh lệnh, không phải Poisson Dương của Tam Vệ thì là Lý Forlan của Nhất Vệ, không hay để ý lũ “bọ chét” lắm.
“A đúng, vừa nhận được thông báo, tướng quân bảo chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ ba ngày,” Lý Forlan nói, “Ngài giới thiệu chúng ta có thể đi dạo khắp nơi trong Thiên Hà Số 8, kêu Turan sắp xếp – cơ mà tôi thấy anh ông tại phương diện này thật là tâm linh tương thông với ngài, tướng quân còn chưa nói giải tán tại chỗ, hắn ta đã tự mình tiến vào hình thức du lịch rồi.”
“Tên ngốc mất mặt Thomas đó…” Poisson Dương đút điếu thuốc vào miệng, chặn lại lời nói lỗ mãng muốn buột ra, đột nhiên nhớ tới điều gì, “Ôi, lại nói, ông có cảm thấy tướng quân với vị Tổng trưởng Lục kia quan hệ không bình thường lắm hay không?”
Lâm Tĩnh Hằng bị họ bàn tán đang đứng trong bếp với vẻ mặt nghiêm túc, lôi một vật thể dài hình con thoi từ trong tay robot ra, thứ đó bên dưới có một khúc cây, bên trên là mấy vòng thép, hắn cầm đến trước mắt ngắm nghía một lúc, không biết dùng làm gì, nhưng phán đoán theo hình dạng, cảm thấy nên có chức năng khuấy nào đó, bèn cho nó vào cái nồi nhỏ nấu lá trà.
Tay máy trên tường chậm rì rì vươn ra, vị quản gia điện tử này rất chậm chạp nhìn một lúc, mới mở miệng hỏi: “Tiên sinh, ngài đang làm gì nước trà vậy?”
“Tăng tốc độ lọc.” Lâm Tĩnh Hằng không ngẩng đầu lên dùng thiết bị đầu cuối cá nhân quét ngọn lửa phía dưới nồi, thiết bị đầu cuối tự động so sánh cường độ ngọn lửa với tiêu chuẩn trên sách dạy nấu ăn, sau đó một dòng chữ nhỏ màu đỏ bay lên, cho hắn biết “thế lửa quá mạnh”.
Lâm Tĩnh Hằng “À” một tiếng, vặn nhỏ lửa, thiết bị đầu cuối cá nhân tự động quét lần nữa, lại bay lên một dòng chữ nhỏ màu lam, viết “thế lửa quá nhỏ”.
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Đây là cái thứ dở hơi gì vậy?
Trạm Lư nói: “Quyển sách dạy nấu ăn trong thiết bị đầu cuối cá nhân này của ngài là ‘Chỉ nam chuyên dụng của dân sành ăn’ xuất bản gần đây, cần đủ bộ đồ làm bếp chuyên dụng, đồ làm bếp trong nhà rất ít sử dụng, mười mấy năm không đổi mới, không có nhiều chức năng, có cần tôi giúp ngài sửa lại chương trình của đồ dùng làm bếp không?”
Lâm Tĩnh Hằng suy nghĩ một thoáng, cho rằng nguyên lý đều là đun nóng để thức ăn chín, có lửa là được, dụng cụ nhà bếp không quan trọng, bèn khoát tay.
Trạm Lư lại nói: “Và tiên sinh ạ, món đồ trong tay ngài tên là ‘máy đánh trứng’.”
Tay Lâm Tĩnh Hằng cứng đờ, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Phí lời, ta không biết à? Khuấy đều mới có thể chịu nhiệt đều, mới có thể tăng tốc lọc, có vấn đề gì?”
Trạm Lư: “Không có vấn đề, sáng ý của ngài rất hài hước, ha ha ha.”
Lâm Tĩnh Hằng thâm trầm tắt lửa, nhìn sắc mặt hắn như đang suy xét vấn đề sinh tử tồn vong của loài người – sau đó đem trà đã biến thành màu đỏ thẫm để sát vào thiết bị lọc, đổ thẳng vào.
Trạm Lư lại không nhịn được lắm lời: “Tiên sinh, lưới lọc nên mở nhỏ, chế độ này không thể lọc chất lỏng.”
Lâm Tĩnh Hằng nghĩ bụng, một dụng cụ lọc cùi ghẻ mà còn lắm chế độ hơn thiết bị ngắm của đạn đạo, đúng là điên mà, song ở trước mặt Trạm Lư vẫn phải làm bộ thành thạo, hắn điềm nhiên nói: “Biết, ta muốn lọc hai lần.”
Trạm Lư mắt đui vẫn nghiêm túc với hắn: “Nhưng tăng số lần lọc không có hiệu quả cũng không thể…”
“Có thôi đi hay không,” Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang hắn, “Sao ngươi lắm ý kiến chỉ đạo như thế? Ta không thể cấm ngôn ngươi chứ gì?”
Lúc Lục Tất Hành vội vã xuống lầu, mái tóc mới gội còn đang nhỏ nước mà cậu chẳng màng lau, cậu chạy như điên tới đầu cầu thang, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng Lâm Tĩnh Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tĩnh Hằng nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn cậu một cái, sau đó lôi Trạm Lư lắm lời từ trên tường xuống, ném lên người con “Bỏng Ngô” thập thò ngay cửa, Bỏng Ngô khả năng là đầu thai nhầm, nhát như thỏ đế, nó hoảng sợ, vãi cứt vãi đái mà cõng Trạm Lư chạy mất.
Lục Tất Hành hơi nhếch khóe miệng, sau đó cậu chống tay vịn cầu thang, ngồi xuống bậc thang, xuyên qua lan can nhìn Lâm Tĩnh Hằng, cậu cảm thấy dưới chân mình như đạp hai đống bông, đu đu đưa đưa, có thể thoát ly lực hút của sao Khải Minh bay đi bất cứ lúc nào.
Sau khi một chút sức thuốc của thuốc thư giãn loại 6 qua đi, Lục Tất Hành mau chóng gom lại cảm xúc bộc lộ ra. “Trong lòng trời sập đất nứt, ngoài mặt tỉnh rụi” – Đây không phải là bản lĩnh một sớm một chiều có thể rèn luyện ra, cũng không phải thói quen có thể sửa trong một sớm một chiều.
Lâu ngày gặp lại, vốn nên có một dòng sông nỗi lòng muốn thổ lộ, thế nhưng cửa để thổ lộ quá nhỏ, con nước lớn ngập trời đều bị giam cầm trong đê đập bé tí, ngược lại cái gì cũng chẳng nói ra được, chỉ có thể mặc cho những cảm xúc kích động đó qua lại tông vào ngực mình.
Hơn nữa không biết tại sao cậu phát hiện mình không dám hỏi Lâm Tĩnh Hằng mấy năm nay đã đi đâu, sống thế nào.
Lục Tất Hành chậm rãi xoa hai tay mình, muốn cố hết sức để tay trở nên ấm áp mềm mại, thầm nghĩ: “Tại sao mình không dám hỏi?”
Cậu quen tự hỏi lòng mình, bởi vì nếu cậu không hỏi thì người khác cũng không dám hỏi. Thiếu niên sẽ bị thầy cô đáng ghét đuổi theo hỏi tâm sự, nhưng không ai dám đuổi theo Tổng trưởng hỏi rằng ngài đang nghĩ gì. Mà dựa theo kinh nghiệm của Lục Tất Hành, lời của mình, dẫu đau đớn hơn, xé ruột xé gan hơn, cũng phải nghe.
Nếu một người có thể cảm thấy được trong lòng mình có lời muốn nói, lại giả vờ không nghe thấy mà phớt lờ nó, nó thường sẽ trả thù, ví dụ như khiến hắn như bị quỷ ám, làm ra một số chuyện như dùng tóc nhân bản người.
Nhưng cậu lúc này bản năng có chút do dự, vòng vòng vo vo trốn tránh đề tài mười sáu năm này.
Lúc ở trong mơ Lục Tất Hành đã luyện được một bản lĩnh, bởi vì lòng biết rõ người trong mơ tỉnh giấc sẽ biến mất, cậu có thể như ngày tận thế đến, đơn thuần mà không kiêng kị gì hưởng thụ sự bầu bạn ngắn ngủi lúc nửa đêm của hắn, hỉ nộ ai lạc đều giống như trước kia, không hề che giấu bộc lộ hết với hắn.
Song “giấc mơ trở thành sự thật”, sau khi mừng rỡ như điên, cậu phát hiện “công năng đặc dị” này cũng đã biến mất, cậu có rất nhiều lời nói không ra, rất nhiều tình cảm không cách nào biểu đạt, đầy bụng sợ hãi tham sân si và ái tăng lẫn lộn ấn được hồ lô xuống thì gáo lại nổi, khiến bản thân đỡ trái hở phải, hết sức chật vật, thậm chí trỗi lên một chút ham muốn hủy diệt không khống chế được.
Đương khi cậu một mình do dự, một cái ly đưa tới trước mặt, Lục Tất Hành hơi chậm chạp ngẩng đầu lên.
“Trà sữa mới nấu,” Lâm Tĩnh Hằng giơ tay, năm ngón tay xuyên vào mái tóc ướt đẫm của cậu, vén một lọn tóc rũ trên trán lên, nốt chai mỏng trên ngón tay sượt qua da đầu, khiến Lục Tất Hành run rẩy nhè nhẹ, “Nếm thử mùi vị đi.”
Trà khuấy bằng máy đánh trứng có thể có mùi vị gì? Dù sao người quen uống trà đặc nếm thử sẽ cảm thấy đây cơ bản chính là một ly sữa giả pha nước.
Song Lục Tất Hành không qua đầu óc, đã tự động làm biểu cảm ngạc nhiên thích thú “mùi vị ngon cực”, cậu cẩn thận thu lại cảm xúc tối tăm lan tràn trong lòng, ra vẻ thoải mái mà nói: “Một người sống bằng cao dinh dưỡng như anh mà biết làm món này?”
Lâm Tĩnh Hằng không cười, chăm chú nhìn mặt cậu.
Lục Tất Hành: “Sao vậy?”
Lâm Tĩnh Hằng sẵn tay cậu kéo ly tới tự mình uống thử một ngụm, lập tức nhíu mày: “Để tôi bảo Trạm Lư đi nấu cho cậu bình khác.”
Lục Tất Hành vội vàng nắm chặt các ngón tay cầm ly sứ: “Ôi, không cần đâu.”
Cậu dừng một chút, rất không thuần thục mà hồi tưởng quá khứ xa xưa, định tìm lại cảm giác có thể tùy tiện nói năng ngọt xớt: “Dù anh cho em một ly nước lạnh, đến chỗ em cũng sẽ tự động biến thành mật ngọt. Em…”
Lục Tất Hành đối với hắn nhất thời có chút nghèo từ, cậu dừng lại chốc lát, sự xấu hổ khiến người ta như ngồi trên chông tràn ngập ra. Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng vẫn không hề di chuyển nhìn thẳng vào mắt cậu, giống như vô số lần ở trên trạm vũ trụ, kiên nhẫn và chăm chú như hóa giải cục diện phức tạp rối ren.
Lục Tất Hành hơi khó lòng chịu được ánh mắt như vậy, vô thức dời tầm nhìn đi.
“Không nghĩ ra nên nói như thế nào?” Lâm Tĩnh Hằng đứng trên cầu thang phía dưới mấy bậc, hơi khom lưng, “Để tôi dạy cậu. Nếu bạn đời xúi quẩy của cậu một ngày kia tâm huyết dâng trào, tự tay làm một đống khó nuốt bắt cậu ăn, còn ép hỏi cậu mùi vị thế nào, cậu trước kia thường sẽ thế này -“
Nói xong hắn ngậm một ngụm “sữa bò pha nước”, kéo Lục Tất Hành tới, trực tiếp đưa vào miệng cậu, Lục Tất Hành chợt trợn to mắt, đồng tử phút chốc co lại, không cẩn thận nuốt xuống.
Lâm Tĩnh Hằng chùi khóe miệng cậu: “Sau đó nói với tôi ‘mùi vị thế nào thì anh tự nếm thử đi’, học được chưa?”
Lục Tất Hành nhất thời không nói nên lời, hít một hơi, trà sữa chưa nuốt sạch liền bị sặc, cậu quay đầu ho sù sụ.
Lâm Tĩnh Hằng lấy đi ly trà trong tay cậu, gõ lan can cầu thang, quản gia điện tử không đâu không có mặt liền từ trên cầu thang giơ ra một cái tay máy, thông minh thu dọn ly chén. Lâm Tĩnh Hằng suy nghĩ một chút, đi đến ngồi xuống cạnh cậu, kéo cổ tay Lục Tất Hành qua, mở thiết bị đầu cuối cá nhân của hai người, cài đặt một ứng dụng liên lạc đặc biệt.
Lục Tất Hành chẳng dễ dàng gì ho được trà sữa sặc vào khí quản ra, liền nghe thấy một tiếng vang nhỏ trên thiết bị đầu cuối cá nhân, bên trên hiện lên một nhắc nhở: “Đồng bộ vị trí đơn hướng cài đặt thành công”.
Sau đó, trên cổ tay cậu bắn lên một tấm bản đồ, một điểm đỏ nhỏ đại diện cho Lâm Tĩnh Hằng chớp tắt bên cạnh cậu, chạm vào điểm đỏ ấy, Lục Tất Hành có thể thông qua thiết bị đầu cuối cá nhân của Lâm Tĩnh Hằng nhìn thấy xung quanh hắn có cái gì, hắn đang nói chuyện với ai.
Lục Tất Hành kinh hãi: “Khoan đã, anh…”
Chỉ có giữa người giám hộ và trẻ nhỏ dưới sáu tuổi mới cài đặt đồng bộ vị trí thiết bị đầu cuối cá nhân, mỗi giờ mỗi phút đều có thể biết hướng đi của đối phương, nhưng đó đều là song hướng, có thể định vị lẫn nhau, sử dụng định vị đơn hướng, thì bình thường là ở trong tù. Đây là xiềng xích vô hình, chỉ có canh ngục mới cần mỗi giờ mỗi phút biết tù nhân của hắn đang làm gì.
Lâm Tĩnh Hằng ấn cậu lại: “Lúc không muốn nhìn tôi, cậu có thể tắt đi.”
Ham muốn chiếm hữu giống như yêu thú trong lòng Lục Tất Hành, nôn nóng gầm gừ trong lồng sắt, dữ tợn muốn ăn thịt người, nhưng người lấy thân thể mình làm lao tù là không thể mặc cho mấy thứ này ra ngoài làm hại người khác, dẫu nó kêu gào om sòm hơn.
Lục Tất Hành cảm thấy mình như người phục yêu túm chặt xiềng xích, hai tay đã bị quái vật giãy giụa không ngừng mài đầm đìa máu tươi, sau đó một bàn tay luồn vào, búng nhẹ đỉnh đầu súc sinh ấy, cho nó một miếng thịt.
Cậu ngơ ngác nhìn súc sinh kia cúi đầu, ngoan ngoãn nằm dưới đất, dần dần im lặng.
“Tôi biết gần Mân Côi Chi Tâm có một khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, tôi nghĩ cậu cũng đoán được, tôi lần đầu tiên đến Thiên Hà Số 8, chính là đi qua đó.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Nhưng cách mười sáu năm, tôi mới có cơ hội trở lại đó thử vận may, cậu muốn biết chuyện sau khi liên quân Thiên Hà Số 7 và 8 bị phục kích không?”
Ánh mắt Lục Tất Hành lóe lên một chút.
“Muốn nghe thì hãy hỏi rõ ràng,” Lâm Tĩnh Hằng ép cậu, “Cậu không hỏi, thì tôi không nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...