Lâm Tĩnh Hằng vốn nên gần quê cũ mà hồi hộp, nhưng Mân Côi Chi Tâm với hắn mà nói, không thể tính là “gần quê cũ” – hắn không biết hơn hai mươi năm qua đi, khu lỗ hổng thời gian thần bí kia liệu có xảy ra thay đổi gì hay không, cũng không biết thời không hỗn loạn phải chăng còn có thể đưa hắn về nơi ban đầu… Dù sao chỉ xét theo kinh nghiệm cuộc đời của cá nhân hắn, sự tình luôn có chút khác với mong muốn mới là bình thường.
Từ lúc hắn tỉnh lại đến nay, mười bốn năm Votaw, một khoảng cách quá dài, cơ hồ vượt qua sống chết, tiện thể luyện thành kiên nhẫn quá thừa, còn cho rằng phía trước có đường dài đằng đẵng, bởi vậy cũng không quá sốt ruột sinh ra “hồi hộp” này.
Kết quả liền “vô viễn lự, hữu cận ưu”. (Không có tính toán lâu dài thì sẽ có nhiều chuyện phải lo lắng trong thời gian sắp tới)
Nhất thời, trong đầu Lâm Tĩnh Hằng trống rỗng, chờ đến khi hắn hoàn hồn, hắn phát hiện mình như mộng du buột miệng hỏi một câu: “Cậu… mắt cậu làm sao vậy?”
“Khi xuyên qua lỗ hổng thời gian tạo thành một chút huyết áp không ổn định, không có gì,” Thuốc thư giãn số 6 như sợi dây điều khiển con rối, chỉ huy Lục Tất Hành thần thái tự nhiên trả lời, cậu thậm chí còn bình tĩnh kiềm chế mà hơi mỉm cười, “Chào mừng anh trở về, tướng quân.”
Giống như đối với cậu mà nói, Lâm Tĩnh Hằng chỉ đi công tác một chuyến trở về, xách hành lý từ cửa sau đi vào phòng họp, chẳng đau chẳng ngứa.
Cảm xúc bùng nổ của Lâm Tĩnh Hằng chưa kịp thiêu đốt đã đụng ngay không khí lạnh, hụt chân rơi xuống hầm băng.
Sinh ly tử biệt gặp lại nên là như thế nào?
Hắn gặp lại Woolf, là cảm xúc lẫn lộn, nỗi lòng như nước; gặp Lâm Tĩnh Xu, là kinh tâm động phách, bảy trạng thái tình cảm lên hết trên đầu. Thomas Dương của Bạch Ngân Tam nhận được triệu hoán bất ngờ, quay vào mật khẩu truyền tin viễn trình của điểm nhảy vũ trụ mà gào không thành nhân dạng, lúc này tất cả cựu bộ Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ phía sau Lục Tất Hành đều đỏ hoe mắt.
Chỉ có một mình Lục Tất Hành trấn định như thường, với cảm giác xa lạ không nói thành lời.
“Xin lỗi, vẫn chưa tự giới thiệu,” Lục Tất Hành dời tầm nhìn khỏi người hắn, thu hết mấy phương võ trang tập trung ở biên giới Thiên Hà Số 1 vào đáy mắt, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ kiểu ngoại giao tiêu chuẩn, “Tôi là Lục Tất Hành người phụ trách chính phủ độc lập Thiên Hà Số 8, đội viễn chinh của thiên hà chúng tôi khi thăm dò khu vực vũ trụ chưa biết, tình cờ phát hiện một khu lỗ hổng thời gian tự nhiên hoạt động, tùy tiện xâm nhập, không ngờ đi đến Thiên Hà Số 1, vô tình ra quấy rầy các vị hữu hảo trao đổi, nhưng người của chúng tôi vừa vặn đi qua, lại bị các vị chặn bên ngoài, chẳng có cách nào, đành phải ra chào một tiếng.”
Hôm nay thật sự có quá nhiều những việc bất ngờ.
Thoạt tiên là Lâm Tĩnh Hằng giống như hack được “sinh mạng vô hạn” dẫn Bạch Ngân Thập Vệ lộ diện, sau đó lại là trong vùng cấm “Mân Côi Chi Tâm” chui ra một chi võ trang bất minh, bất luận là “Thiên Hà Số 8” hay “xuyên qua khu lỗ hổng thời gian tự nhiên”, đều có thể khiến mọi người rơi cằm, so sánh với nó, ngay cả “phần tử khủng bố khống chế một tinh cầu” cũng chẳng có gì đáng sợ.
Nếu không phải nơi đây đạn đạo bay lung tung, người làm công tác truyền thông toàn thế giới đều phải chen chúc đến đây, lấy đầu đề trang nhất một năm cũng không thành vấn đề.
Một lúc lâu, mới có một tướng quân của quân trung ương lên tiếng: “Thiên Hà Số 8… chính phủ độc lập?”
“Thiên Hà Số 8 tự nổ điểm nhảy vũ trụ, tách rời khỏi liên minh, từ đây thành lập chính phủ độc lập, đổi bộ lịch độc lập mới,” Lục Tất Hành nói, “Vị tướng quân này, ngài xưng hô như thế nào?”
“Ta là Will Duke nguyên tư lệnh quân trung ương Thiên Hà Số 2, hiện chấp hành nhiệm vụ tiễu phỉ tại biên giới Thiên Hà Số 1.”
“Rất vui được gặp ngài, tướng quân Duke,” Lục Tất Hành gật đầu chào, “Nếu có cơ hội bang giao bình thường với liên minh, hi vọng có thể mời ngài đến làm khách.”
“Ngươi… liên minh chưa hề thừa nhận…”
Lục Tất Hành lịch sự cắt ngang: “Tướng quân Duke, ý của ‘chính phủ độc lập’ là, chúng tôi tuyên bố có được chủ quyền hoàn chỉnh, lãnh thổ hoàn chỉnh, cùng liên minh là hai chính quyền bình đẳng, chúng tôi không phải ‘khu tự trị’ của quý vị, không thừa nhận hệ thống pháp luật của liên minh, cũng không cần liên minh thừa nhận.”
Tất cả những người dưới ba trăm tuổi, sinh ra vào kỷ nguyên Lịch Tân Tinh, trong đầu đều không có khái niệm “quốc gia” và “chủ quyền”, ngay cả hải tặc vực ngoại trong tiềm thức cũng định vị mình là “võ trang phản chính phủ”, Quân Đoàn Quang Vinh mơ giấc mộng thiên thu “đế quốc Quang Vinh”, địa điểm nằm mơ cũng chọn ở Votaw.
Tướng quân Duke sững sờ trước bộc bạch đại nghịch bất đạo này, nhất thời không nói gì nổi.
Lục Tất Hành cúi đầu nhìn lướt qua thiết bị đầu cuối cá nhân, thời gian hiệu quả tốt nhất của thuốc thư giãn loại 6 trong cơ thể cậu còn lại chưa đến mười phút.
Trong mười phút này, lý trí của cậu vẫn có thể áp đảo hết thảy, Lục Tất Hành thận trọng đánh giá tình hình trước mắt – lúc này tiêu điểm đương nhiên là Bạch Ngân Thập Vệ, dù rằng trang bị te tua, nhưng đây là một đội quân cho dù rải rác, nằm trong khoang sinh thái cũng có thể khuấy lên gió lốc, truyền kỳ không thay đổi của Lịch Tân Tinh ba trăm năm qua, cơ hồ có chút thần thoại.
Nhưng sân nhà quả thật vẫn là của quân liên minh. Binh lực của quân liên minh ước chừng hòa hải tặc Quân Đoàn Tự Do, Bạch Ngân Thập Vệ cùng với quân tự vệ Thiên Hà Số 8, loại cơ giáp Lục Tất Hành thấy hơi cũ, nhưng bọn họ là người nắm giữ cả liên minh. Nếu không phải do trong tay hải tặc đang bắt người dân vô tội làm con tin, phía chính phủ liên minh không thể không làm tư thái sợ ném chuột vỡ đồ, họ sẽ không bị đám hải tặc này quấy rầy không thôi.
So sánh với hai phương trước, thực lực quân sự của hải tặc Quân Đoàn Tự Do có vẻ nghiệp dư hơn, dù sao thì chuyên môn của họ là phá hoại mà. Những người này nguy hiểm ở chỗ điên cuồng, bất chấp hậu quả, cùng với ma túy chip có thể ăn mòn bất cứ một đoàn người nào từ bên trong, không giải quyết vấn đề “Nha Phiến”, chuyện nhân viên an ninh hành tinh làm phản, dẫn đến cả một hành tinh bị khống chế về sau không thể thiếu… Nhưng việc đó cũng không liên quan đến Thiên Hà Số 8.
Và đối với liên minh, quân trung ương các nơi cựu bộ của Lục Tín đã chèo chống nửa giang sơn của họ.
Lục Tất Hành đảo ánh mắt qua Woolf trong một góc màn hình truyền tin, có lẽ ông lão đi lên đỉnh quyền lực, đại diện cho “tuyên ngôn tự do” này không biết, kho số liệu của Trái Cấm đã bị cậu phục hồi, bản danh sách có thể kéo Woolf xuống thần đàn đang nằm trong tay cậu.
Có lẽ Nguyên soái sẽ có giải thích khác đối với việc này, nhưng trong hệ thống Trái Cấm biểu hiện, Woolf đã lên danh sách Trái Cấm từ trước khi hai nhiệm chủ nhân Bạch Tháp lần lượt xảy ra chuyện, ông cụ từ đây không bị Vườn Địa Đàng giám sát, sau đó trơ mắt nhìn người con nuôi Lâm Úy bị hủy hoại bởi Vườn Địa Đàng, Lục Tín bị mưu hại bởi Vườn Địa Đàng, Lâm Tĩnh Hằng bị liên minh triệu về theo kiểu tự hủy trường thành –
Các cựu bộ của Lục Tín sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào?
Họ sẽ nghiêng về Woolf từ lâu đã là một con chó của quản ủy hội? Hay sẵn lòng tin tưởng ngài Nguyên soái không hề cùng một giuộc với quản ủy hội, chẳng qua là cấu kết với Hiệp hội chống Utopia vực ngoại mà thôi?
Lục Tất Hành nhìn Woolf giây lát, ý tứ không rõ mà cười với đối phương, cậu nghĩ thầm: “Tôi bây giờ có thể lấy nửa giang sơn của ông rồi.”
Nhưng có người nhất định không hi vọng cậu làm như vậy.
Lục Tất Hành thở dài không thành tiếng, chậm rãi nói: “Đại khái hơn bốn mươi năm Votaw trước, có một vị phu nhân, vốn là một học giả nổi danh, do gia đình xảy ra biến cố, buộc phải đào vong đến Thiên Hà Số 8 – nơi chồng bà từng chiến đấu…”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều biết cậu đang ám chỉ ai, Lâm Tĩnh Hằng trong lòng run run, đột nhiên có dự cảm xấu.
“Chồng của bà, nghe đâu các vị đều rất quen thuộc, tôi nghe nói nỗi oan của ông ấy tựa hồ cũng đã được rửa sạch, ông chết do âm mưu hãm hại của quản ủy hội Vườn Địa Đàng. Mà lý do quản ủy hội trở mặt với ông, chính bởi vì ông vẫn tâm tâm niệm niệm Thiên Hà Số 8 nằm ngoài Vườn Địa Đàng.” Lục Tất Hành dừng lại, tựa hồ hết sức bất đắc dĩ mà buông tay, “Vùng khỉ ho cò gáy chỗ chúng tôi, non nửa nhân khẩu đều là chứng não rỗng, mọi người đều chưa từng thấy Vườn Địa Đàng ra làm sao, bao gồm tôi, chúng tôi không được tiếp nhận nền giáo dục cao đẳng như các vị, cách xã hội văn minh cả trăm năm ánh sáng, đây là hiện trạng. Mà để Thiên Hà Số 8 có được quyền lợi bình đẳng, là nguyện vọng lớn nhất sinh tiền của vị tướng quân ấy. Với tôi mà nói, đây là nguyện vọng của bậc cha chú đã khuất.”
Woolf đã hiểu ý nằm ngoài lời của cậu, sững sờ tại chỗ.
Quân trung ương cũng lặng ngắt như tờ, nhất thời, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Lục Tất Hành, hòng tìm ra bóng dáng cha mẹ cậu từ trên mặt cậu.
Tướng quân Duke của quân trung ương lắp bắp nói: “Cậu… cậu là…”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Hắn biết Độc Nhãn Ưng không đáng tin cậy, không ngờ lão mèo Ba Tư kia tệ như vậy! Không phải đã giao hẹn chết cũng không thể nói, cứ để cậu đời này chẳng hay biết gì, rời xa phân tranh sao?
Còn cả Tổng trưởng Edward cũng đang làm gì, tại sao họ đẩy Lục Tất Hành ra trước sân khấu?
Lục Tất Hành: “Trạm Lư, có thể chào mọi người một tiếng rồi.”
Trong cơ giáp phía sau cậu vang lên tiếng của trí tuệ nhân tạo: “Lâu lắm không gặp, các vị của liên minh – tiên sinh, tôi vốn tưởng rằng hết thảy về ngài đều sẽ như tướng quân Lục Tín, từ đây chỉ lưu trong kho số liệu của tôi, không ngờ sinh thời còn có cơ hội gặp lại ngài lần nữa.”
Âm thanh từng tiêu tan ở biên giới Thiên Hà Số 7 và 8 này, khiến vành mắt Lâm Tĩnh Hằng hơi nóng lên, hắn khẽ nhắm mắt lại.
Trạm Lư tiếp tục: “Tôi đã lần lượt so sánh thông tin gien của Tổng trưởng Lục với Lục tướng quân và Lục phu nhân, xác nhận ngài chính là đứa trẻ năm đó chào đời trong nguy hiểm…”
Trạm Lư còn chưa dứt lời, Duke của quân trung ương đã nói năng lộn xộn cắt ngang hắn: “Ngươi gửi cho ta báo cáo so sánh, ngươi… ngươi thật sự là Trạm Lư? Nhưng Trạm Lư không phải…”
“Tôi có thể gửi đến cổng thông tin cơ giáp của ngài,” Trạm Lư bình tĩnh trả lời, “Chào tướng quân Duke, tôi nhớ năm xưa ngài và mấy vị đồng nghiệp từng nhân lúc tướng quân Lục Tín vắng mặt lén đánh cược, thử nối mạng tinh thần của tôi, kiểm tra trị số tới hạn của mình, do nguyên nhân cài đặt của tôi, lần ấy vô tình khiến ngài bị thương, phải vào khoang y tế điều trị chấn động não, tôi vô cùng áy náy, gần trăm năm qua vẫn nợ ngài một lời xin lỗi.”
“Phải… ta còn làm cận vệ cho Lục tướng quân… ta khi đó…” Duke vị quan tư lệnh quân trung ương này nhất thời không nói nổi một câu hoàn chỉnh, đôi môi run rẩy nhè nhẹ, “Ngài… ngài còn có hậu duệ ư? Bao nhiêu năm qua, chúng ta chẳng ai làm hết trách nhiệm, không cẩn thận đã lớn thế rồi… Ta có lỗi với tướng quân… Thiên Hà, Thiên Hà Số 8 mấy năm nay thế nào?”
“Cũng ổn, nhưng năng lực của tôi có hạn, trước mắt mọi người đều miễn cưỡng sống tạm mà thôi, cảm ơn ngài quan tâm, tôi hi vọng một ngày kia, tôi có thể không bôi nhọ tên cha tôi.” Lục Tất Hành nói, “Tình hình của khu lỗ hổng thời gian không ổn định, để đề phòng lối đi xảy ra vấn đề, sợ rằng chúng tôi phải tạm thời đi trước, chờ tương lai xây dựng lại điểm nhảy vũ trụ, lại mời ngài đến thăm.”
Cậu dùng tay ra hiệu cho những người bên cạnh, đội quân cơ giáp hậu đội biến thành tiền đội, đồng thời trọng giáp thả ra quỹ đạo, thoải mái thu gom đống tiểu cơ giáp tả tơi của Bạch Ngân Thập Vệ.
Tên láo toét không biết ở đâu chui ra, vừa lộ diện đã trực tiếp kéo đi Bạch Ngân Thập Vệ, lý nào lại như thế.
Vương Alan đang muốn gọi cậu lại, nhưng bị Woolf giơ tay ấn vai.
Vương Alan giật mình, tiếp đó lão phát hiện lấy Duke làm đầu, đám quân trung ương cựu bộ của Lục Tín vậy mà tập thể nhường ra một lối, hơn nữa như có như không mà ngăn hải tặc giúp họ.
Lục Tất Hành chăm chú nhìn quỹ đạo nối của trọng giáp, cho đến khi tiểu cơ giáp cuối cùng cũng thu vào trọng giáp của mình rồi, một hơi tắc trong ngực rốt cuộc mới thở phào ra.
Trên thiết bị đầu cuối cá nhân im ắng lóe lên một nhắc nhở nho nhỏ – nói cho cậu biết hai mươi phút đã qua, hiệu quả của thuốc thư giãn loại 6 sắp bắt đầu giảm đi.
“Rút,” Lục Tất Hành mặt không biểu cảm tuyên bố, “Không nán lại trong Mân Côi Chi Tâm, cho đội viễn chinh dẫn đường, mở đường ra, chúng ta trực tiếp trở về.”
“Vâng!”
“A, đúng rồi, cho các vị một món quà cuối cùng nữa.” Lục Tất Hành nói, tàu chỉ huy đột nhiên bắn một phát đạn đạo, tầm bắn vượt qua tầm bắn xa nhất của quân liên minh, chỉ thẳng một cơ giáp hải tặc, trên chiến trường đạn đạo không hề hiếm lạ, tầm bắn hơi xa cũng chỉ khiến người ta hơi kiêng dè, điều đáng sợ là khi đạn đạo hạt nhân vũ trụ viễn trình trượt ra quỹ đạo, tất cả cơ giáp xung quanh – bất luận quân liên minh hay Quân Đoàn Tự Do, lại đều không nhận được bất cứ cảnh báo nào!
Cơ giáp hải tặc mục tiêu không kịp có bất cứ phòng ngự gì, nổ tung thành một quầng lửa ngay tại chỗ.
Lục Tất Hành thong thả nói: “Theo tôi quan sát, kỹ thuật ngắm của người lái này không tốt, ban nãy khi quý vị nổ súng về hướng liên minh, hắn lại xoay hỏa lực đến bên cạnh tôi, chúng tôi tuy nghèo, cũng rất ngại khi chiếm suông một phát đạn đạo của các vị, xin trả ngay tại đây, tạm biệt.”
Lục Tất Hành nói xong, cứ thế đơn phương cắt đứt liên lạc, nghênh ngang dẫn dắt đội ngũ của mình lái đến Mân Côi Chi Tâm, biến mất trước mắt bao người.
Bạch Ngân Thập Vệ lơ mơ theo Lâm Tĩnh Hằng lên trọng giáp của quân tự vệ Thiên Hà Số 8, vừa xuống cơ giáp đã giật cả mình, Thomas Dương hệt như con dế nhũi chưa thấy cảnh đời, một đôi mắt không đủ dùng: “Tốc độ cân bằng áp khí của trạm thu phóng cơ giáp nhanh hơn trọng giáp liên minh đồng đẳng một phần ba, ngầu quá… Oa, cơ giáp dự phòng này, quỹ đạo này… Thật hay giả thế? Đây là Thiên Hà Số 8 sao? Tướng quân, không phải ngài nói trọng giáp của Thiên Hà Số 8 năm đó còn là đoạt từ hải tặc à, sao…”
Poisson Dương không nhịn được giơ chân đá một phát vào lưng người anh em của mình, Thomas Dương múa may tay chân lảo đảo vài bước về phía trước, vịn tường trạm thu phóng cơ giáp, đang định quay đầu lại tính sổ, mới phát hiện sắc mặt Lâm Tĩnh Hằng là lạ.
Trong trạm thu phóng truyền đến tiếng Trạm Lư: “Cẩn thận, vệ đội trưởng Dương.”
“Hey, Trạm Lư,” Thomas Dương quẹt mũi, ngượng ngùng đi về đội ngũ, đẩy xe lăn cho tiến sĩ Harden, “‘Da mới’ của anh rất ngầu đó.”
“Đây không phải là thân cơ của tôi, vệ đội trưởng,” Trạm Lư nói: “Bởi vì tỷ lệ giữa tính năng và giá cả không cao, công năng hạch cơ giáp của tôi chưa sửa chữa, bây giờ tôi chỉ là trí tuệ nhân tạo Tổng trưởng sử dụng cá nhân.”
“Tổng trưởng?” Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy tiên sinh, Tổng trưởng Edward mười năm Độc Lập trước đã bị bệnh qua đời, trước mắt trưởng quan hành chính của Thiên Hà Số 8 là hiệu trưởng Lục – lúc riêng tư tôi vẫn thích cách xưng hô này hơn.”
“Turan đâu? Độc Nhãn Ưng đâu?”
“Tướng quân Turan làm quan tổng chỉ huy phòng ngự Thiên Hà Số 8, phụng lệnh trấn thủ Thiên Hà Số 8, tôi nghĩ cô ấy hẳn sẽ chờ chúng ta ở bên kia khu lỗ hổng thời gian.” Trạm Lư dừng lại, “Về phần tiên sinh Lão Lục, năm đó tuyến đường bí mật của Thiên Hà Số 8 bị lộ, vì ngăn cản hải tặc tập kích, ông ấy hi sinh trong chiến dịch đó, trước mắt chôn ở…”
Lâm Tĩnh Hằng không nghe hắn nói cho hết lời, trong đầu “Uỳnh” một tiếng.
Lúc này, một đội vệ binh phụ trách tiếp đón họ đi tới trạm thu phóng, dẫn đầu chính là Gà Chọi học sinh của Lục Tất Hành năm xưa.
Thiếu niên to xác thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề này, năm đó gặp Lâm Tĩnh Hằng như chuột gặp mèo, luôn căng thẳng đến một câu cũng không nói nên lời, mà nay đã trưởng thành, một chút nét thiếu niên cuối cùng trên mặt cũng không còn thấy, lộ ra đường xương cằm dứt khoát, tựa hồ hơi cao hơn, ánh mắt kiên định, kính lễ chào Lâm Tĩnh Hằng: “Tướng quân, hãy để tôi, khoang an toàn khi xuyên qua lỗ hổng thời gian ở dưới đáy trọng giáp…”
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên cắt ngang gã: “Trung tâm chỉ huy ở chỗ nào?”
Gà Chọi: “…”
“Tiên sinh,” Trạm Lư nói, “Chúng ta sắp đến khu lỗ hổng thời gian của Mân Côi Chi Tâm, tuy rằng mấy năm gần đây đội viễn chinh đạt được một số thành quả trong lĩnh vực lỗ hổng thời gian, nhưng đi qua đây vẫn rất nguy hiểm, cần ngài…”
“Tránh ra!” Lâm Tĩnh Hằng đẩy đội vệ binh che trước mặt ra.
Bạch Ngân Thập Vệ bị bỏ lại đằng sau ngơ ngác nhìn nhau, chưa bao giờ thấy tướng quân nhà mình thất thố như vậy.
Thomas Dương chớp chớp mắt: “A, đúng, vừa rồi vị Tổng trưởng Lục này nói, hắn là con mồ côi từ trong bụng mẹ của tướng quân Lục Tín, thế không phải là…”
Poisson Dương nhìn hắn bằng ánh mắt quan tâm thiểu năng.
“… Anh em của tướng quân à,” Thomas Dương nói với vẻ mặt vô tội, “Mày lại trợn mắt với tao làm gì?”
Cấu tạo của trọng giáp đều na ná nhau, không cần ai dẫn đường Lâm Tĩnh Hằng cũng tìm được trung tâm chỉ huy.
Tất cả nhân viên công tác ở đây đều có trật tự, chuẩn bị xuyên qua lỗ hổng thời gian, đang tiến hành bước điều chỉnh thử cuối cùng, quân vũ trụ của trọng giáp phần lớn là gương mặt lạ, nhưng rõ ràng là từng trải qua chiến tranh rèn luyện, không hề là tân binh mới lôi ra từ căn cứ huấn luyện quân sự, Đội Tự Vệ Thiên Hà Số 8 này chỉ lướt qua lộ mặt một cái, cũng đã nhìn ra không còn là quân lính tản mạn chắp vá lung tung năm đó.
Bạn xưa, một số già rồi, một số đã mất.
Mười mấy năm, cảnh còn người mất bất ngờ đập xuống trước mặt Lâm Tĩnh Hằng chưa hề chuẩn bị, hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự tàn khốc của thời gian.
Giống như ngay cả mùi không khí cũng đã khác rồi.
Khuôn mặt lãnh đạm mà không thể nắm bắt của Lục Tất Hành không ngừng lướt qua trước mắt hắn.
Tổng trưởng không còn, Độc Nhãn Ưng cũng không còn, nhiều năm qua cậu sống như thế nào?
Cậu làm sao học được không để lộ cảm xúc, làm sao tôi luyện Thiên Hà Số 8 thành như thế này?
Cậu… cậu có thử đi tìm người nào, chuyện trò an ủi hay không?
Vấn đề cuối cùng lướt qua trong lòng Lâm Tĩnh Hằng, lập tức bị hắn lật qua.
Mấy chục năm qua, hắn đấu đến một mất một còn với vận mệnh, rất ít sợ hãi, mà giờ đây hắn lại không dám nhìn thẳng vào vấn đề này. Bởi vì nó như hai thanh đao treo trong lòng hắn, đáp “có” thì đầu này sẽ rơi xuống, đáp “không có” thì đầu kia lại sẽ rơi xuống, kiểu nào cũng chẳng toàn thây.
Trạm Lư đuổi theo lải nhải gì đó – cũng chỉ còn lại hắn vẫn chưa thay đổi, trước sau như một chỉ toàn nói nhảm.
Có vệ binh và nhân viên công tác đến, định nói cho hắn biết tính nguy hiểm khi xuyên qua lỗ hổng thời gian. Nhưng mà, ai lại ngăn được Lâm Tĩnh Hằng đây?
Đồng hồ đếm ngược lỗ hổng thời gian tới gần không ngừng vang lên trong cơ giáp, Lâm Tĩnh Hằng nhắm mắt bịt tai, xông thẳng vào trung tâm chỉ huy.
Trong trung tâm chỉ huy, thư ký vẫn là vị năm đó Tổng trưởng Edward dùng, vừa không đáng tin cậy vừa thích nghe bát quái, tóc mai đã xám. Ông đã thay quần áo du hành vũ trụ, đang cầm mũ cài dây an toàn trên người, thấy Lâm Tĩnh Hằng, không nói một lời giơ tay chỉ –
Tầng hai, cửa văn phòng Tổng trưởng đóng chặt.
Dược hiệu của thuốc thư giãn loại 6 đến như gió lốc, rút như thủy triều, Lục Tất Hành lúc này cả người sững sờ, thân thể như máy móc trì trệ, còn có chút thần trí không rõ, cậu nhốt mình trong văn phòng, như sa vào một giấc mộng lạ lùng, không làm sao nhớ nổi mình đang ở nơi nào, bị tay máy trong khoang y tế giơ ra tùy ý loay hoay.
Cửa văn phòng đột nhiên mở toang, cậu chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn người kia đi tới cậu, chẳng hề nhúc nhích.
Đúng lúc này, cơ giáp đến khu thời không hỗn loạn, hệ thống phỏng trọng lực chợt mất tác dụng, hai chân mọi người đều rời khỏi mặt đất, Lâm Tĩnh Hằng hơi lảo đảo, nhất thời mất đi thăng bằng, tóm lấy cánh cửa bay tới.
Đồng tử Lục Tất Hành co lại, cậu theo bản năng lao tới túm lấy hắn –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...