Thiên Y từ chối cho ý kiến, khóe miệng khẽ nhếch nhìn nàng đầy thú vị, nói thật, trên đời này có cái gì thiên tài hắn chưa từng gặp qua đây.
Nguyệt Vô Song cái kia tâm tính không sợ chiến, thậm chí còn lấy chiến dĩ chiến để hắn rất thưởng thức, một cái nữ hài có thể làm được điều đó nhưng là còn hơn một đám đấng mày râu kia.
“Vù.” Lạc Thiên dùng một chút sức lực ném trọng thước sang một bên rồi thu tay trở về, mà Nguyệt Vô Song cũng không có ra tay nữa, bởi vì nàng biết mình và hắn còn có rất lớn khoảng cách, muốn chiến thắng vậy thì phải càng về sau mới được.
Thu tay về, Lạc Thiên hai mắt trở về vốn có lạnh lùng như lúc ban đầu, hắn nhìn về phía chân trời nói: “Ngươi lần này tới là vì cái gì đây.”
Nguyệt Vô Song hôm nay có vẻ có chút là lạ, mặc dù không biết lạ ở đâu nhưng hắn vẫn nhận thấy nàng có chút khác biệt, cho nên hắn biết nàng chắc chắn có chuyện muốn nói với hắn.
“Ta tới là muốn mời ngươi cùng ta đi một chỗ.” Nguyệt Vô Song có chút bất ngờ vì hắn đoán được mình còn có chuyện, chẳng qua nàng cũng không giấu diếm trực tiếp nói.
“Ồ, nói thử xem.” Thiên Y lạnh lùng chậm rãi nói.
“Sắp tới có một cái không gian mở ra, ta muốn ngươi cùng ta đi vào đó tìm kiếm cơ duyên.” Nguyệt Vô Song nhìn hắn bĩnh tĩnh nói.
“Cái gì không gian.” Thiên Y nghe vậy không khỏi nao nao, bởi vì hắn cũng đang định đi tới một cái không gian để lấy về món đồ đã thất lạc từ rất lâu trước đây.
“Thiên Diệt không gian.” Nguyệt Vô Song ánh mắt nổi lên ba động trả lời, nàng nói tiếp: “Nghe đồn từ Thái Cổ năm đó, Cửu Hà Đại Lục từng bị rất nhiều người của đại lục khác đi tới giết chóc cùng cướp giật, trong thời gian đó tu sĩ bản địa đã từng đứng lên chống lại, và rồi từng trận chiến được xảy ra, theo đó từng người từng người một ngã xuống…”
“…Mà trong này từng trận chiến xảy ra lúc, đã có lấy rất nhiều không gian bị tách riêng ra để làm chiến trường, mà Thiên Diệt Không Gian nhưng là một trong những không gian được tạo ra đó, nghe đồn trong đó nhưng là có lấy rất nhiều bảo vật cùng cơ duyên, bất quá chỉ có Thiên Tôn trở xuống mới có thể đi vào.” Nói tới đang nàng không khỏi hướng tới.
Năm đó một trận chiến không biết bao nhiêu tồn tại ngã xuống, như vậy có thể nghĩ bảo vật cùng cơ duyên hấp dẫn cỡ nào, tất nhiên trong này còn có lấy rất nhiều nguy hiểm kèm theo.
“Vậy thì đi một chuyến đi, ta cũng muốn mở rộng kiến thức một phen.” Thiên Y chậm rãi đáp ứng. Hắn bề ngoài tuy rằng luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng thâm tâm vẫn rất cảm kích Nguyệt Vô Song giúp hắn khi khó khăn, cho nên nếu nàng muốn vậy thì tùy nàng cùng đi vậy, dù sao hắn cũng không muốn người từng giúp mình chưa được mình trả ơn đã ngỏm.
“Rất tốt, ba năm sau chúng ta sẽ cùng đi.” Nguyệt Vô Song hiếm thấy nở nụ cười nói. Ba năm thời gian, đủ để nàng tăng lên chiến lực, như vậy khi bước vào không gian cũng sẽ có thêm một phần an toàn.
Thiên Y thấy nàng cười cũng cười khẽ, nha đầu này có một trái tim tiến tới, tuy rằng không có thần thể cùng huyết mạch gì đó, nhưng cũng rất đáng gờm.
Hắn tin tưởng, với ý chí chiến đấu như nàng thì rất nhanh sẽ đi lên đỉnh phong, dù sao người có thiên phú tốt tới đâu mà không có một trái tim tiến lên thì rất khó đi lên đỉnh phong.
“À, ngươi đi gặp sư phụ ta một lần đi, nàng hình như là có chuyện muốn gặp ngươi.” Nguyệt Vô Song đang định rời đi lúc bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn nói.
“Huyền Băng tiền bối tìm ta sao.” Thiên Y nao nao suy tư, hắn ở Tử Nguyệt Đỉnh đã một tháng nhưng cũng chỉ gặp sư phụ của Nguyệt Vô Song có một lần, như vậy nàng tìm hắn có việc gì đây.
“Ngươi nếu như tò mò thì đi gặp nàng đi.” Nguyệt Vô Song không liên quan nói một câu rồi phiêu phiêu bay đi, đạt tới Phá Cung có thể miễn cưỡng phi hành cho nên nàng cũng rất muốn thử cảm giác được bay này.
Thiên Y lắc đầu không nghĩ nhiều đi xuống núi.
Trên đường đi, hắn gặp rất nhiều loài hoa, đi quanh đây thỉnh thoảng hít một hơi thật sâu ngửi lấy từng làn thơm do hoa tản ra, tâm thần theo đó cũng thanh thản hơn rất nhiều.
“Vù.” Liền khi Thiên Y đang thong thả đi tới thì bên cạnh hắn vang lên một tiếng xé gió mà tới, chỉ thấy có một vật thể khá to lớn đánh tới hắn bên này, mà thứ đánh tới này nhưng là một cây thước giống như của Nguyệt Vô Song vừa nãy sử dụng vậy.
Thiên Y cũng không bất ngờ, tay phải trực tiếp nắm lấy nó rồi nhìn tới người đánh lén.
Đối diện hắn bây giờ là một cái bé gái chừng năm tuổi, đôi mắt long lanh ngập nước, khuôn mặt đô đô giống như là thiên sứ, trên người mặc một bộ đồ bông, hai mắt sâu trong nói không hết giảo hoạt cùng ý cười.
Thiên Y nhìn thấy bé gái lúc cũng là rất bất đắc dĩ, hắn thả cây thước ra, mà bé gái cũng là hạ xuống đứng đối diện hắn.
Nhìn cái kia năm tuổi bé gái, trong tay cầm một cái thước dài gấp ba gấp bốn chiều cao của nàng, to thì là gấp đôi thân thể nàng, hắn thật muốn hỏi một câu “ ngươi cầm cây thước đó có nặng không?”.
Nhìn nàng, hắn có xúc động lật tung Tử Nguyệt Đỉnh rồi đánh Huyền Băng vị kia vài trận, ngươi giáo dưỡng đồ đệ thì cũng thôi, đằng này ngươi ngay cả con gái chỉ mới bốn năm tuổi cũng đem hạng nặng binh khí như vậy cho nàng, không sợ nàng bị đè chết sao.
Cảm giác sao mà quỷ dị, chẳng qua Thiên Y cũng không muốn xen vào chuyện nhà người khác, hắn đành lạnh lùng nói: “ Huyền U nha đầu, lần sau tốt nhất không nên dùng cái kia binh khí, nếu cần đại ca ca có thể đi tìm cho ngươi một loại càng đẹp hơn.”
“Khanh khác, Thiên Y đại ca đồ ta tất nhiên thích, chẳng qua nương nói nữ nhi chúng ta không thể thua đấng mày râu, cho nên dùng cái này binh khí cực kỳ thích hợp.” Huyền U, cũng là con gái của Huyền Băng nhìn hắn cười khanh khách nói. Cả hai một tháng qua cũng thường gặp nhau nên rất là quen thuộc.
Thiên Y có chút im lặng không nói nữa, ngươi một cái tiểu thí hài năm tuổi học cái gì đấng mày râu, làm nữ nhân thì ở nhà học thêu thùa nấu ăn không phải tốt à, chẳng qua hắn nhưng không dám nói, ai biết nói rồi nha đầu này có đi mách cho Nguyệt Vô Song cùng Huyền Băng hay không.
“Tốt rồi, dẫn ta đi gặp nương của ngươi đi.” Thiên Y bất đắc dĩ khẽ lắc đầu rồi lạnh lùng nói.
“Khanh khách.” Huyền U thấy hắn dáng vẻ không khỏi cười đến vui vẻ, sau đó nàng thu hồi trọng thước vào giới chỉ rồi nắm tay hắn dẫn đường.
“Có phải Vô Song tỷ vừa rồi lại đi khiêu chiến Thiên Y đại ca hay không.” Đi trên đường, Huyền U tò mò ngẩng đầu nhỏ nhìn hắn cười hỏi.
Thiên Y gật đầu từ chối cho ý kiến.
“Vô Song tỷ hẳn là lại thua huynh đi.” Huyền U thấy hắn không nói cũng vểnh miệng nhỏ rồi cười trên nỗi đau người khác nói. Nàng nhưng nghe nương nói Thiên Y cực kỳ ghê gớm, dù có mười cái như Nguyệt Vô Song cũng không thể đánh thắng được Lạc Thiên.
Thiên Y nhìn nàng cười trên nỗi đau người khác dáng vẻ không khỏi có chút buồn cười, chẳng qua hắn cũng không nói cái gì.
Chợi, trong đầu hắn như nghĩ tới cái gì, bàn tay phải dơ ra, trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện lấy một viên ngọc màu xám, trên đó tản ra từng đợt không gian ba động, hắn đem nó cho Huyền U nói: “Đây là truyền tống ngọc, sau này nếu gặp nguy hiểm thì hãy truyền nguyên lực vào đó, như vậy muội có thể di chuyển ức vạn dặm khoảng cách.”
Hắn gặp nha đầu này vài lần, xem như cũng là quen biết, tặng nàng một món đồ bảo mệnh cũng không phải là không thể.
Mà cái này truyền tống ngọc hắn cũng chỉ còn lại một viên tầm đó, năm đó hắn tài nguyên cùng bảo vật nhưng là bị hắn để lại cho người thân, bây giờ trên thân cũng chẳng còn gì, hắn giờ chỉ là một kẻ nghèo túng.
“Hắc hắc, công dụng có thật như vậy không.” Huyền U ngoài miệng tuy nghi ngờ nhưng vẫn cướp lấy truyền tống ngọc rồi nhét vào nạp giới.
Nhìn nàng phản ứng hắn cười khẽ, trẻ con thật tốt, vô ưu vô lo.
Tiếp đó hai người đi qua một đoạn đường tới một cái nhà gỗ nhìn cực kỳ đơn sơ gần đó.
“Nương, Thiên Y đại ca tới.” Đi tới trước căn nhà gỗ, Huyền U mân mê miệng nhỏ hét lớn một tiếng, nói xong nàng cũng là chạy đi mất, còn lại mặc kệ hai người.
“Vào đi.” Bên trong đơn sơ nhà gõ vang lên một thanh âm lạnh như băng.
Thanh phong hoảng hốt, ban đêm phiêu miểu, kèm theo cái kia lạnh như băng giọng nói càng khiến lòng người phát lạnh.
Thiên Y nghe thanh âm này vang lên cũng không chần chờ tiến tới mở cửa đi vào.
Bên trong căn phòng, ngồi đối diện Thiên Y là một cái nữ tử có khuôn mặt tuyệt thế Vô Song chỉ kém Nguyệt Vô Song một tia, nàng tuổi bên ngoài nhìn tới chừng hai bảy, còn tuổi thật của nàng làm sao thì không ai biết.
Chỉ là cái này nữ tử dù đẹp tới mấy thì cũng không ai dám nhìn nhiều một cái, bởi vì nàng quá lạnh, khuôn mặt luôn là một bộ người sống chớ gần, đôi mắt không một tia tình cảm.
Bị nàng nhìn lúc, Thiên Y cảm giác quái quái, tựa hồ hắn thiếu nàng mấy ức vạn khối nguyên thạch một dạng vậy.
“Tiền bối gọi ta tới là vì cái gì đây?”
Khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn cố phát ra một cái thanh âm.
“Ta muốn nhờ ngươi một việc.” Huyền Băng nhìn hắn lạnh lùng nói.
Thiên Y uống một chén trà, trầm mặc chờ nàng nói tiếp.
“Ở trong Thiên Diệt không gian có một món đồ mà tổ tiên của ta bị thất lạc, ta hi vọng ngươi có thể giúp Vô Song cùng lấy nó về.” Huyền Băng nhìn hắn trầm mặc thì nói tiếp. Thiên Y chiến lực nhưng cực kỳ mạnh mẽ, dù Nguyệt Vô Song đã đột phá Trúc Cơ nhưng đối mặt với Lạc Thiên cũng là như vậy lộ ra vô lực, cho nên nàng rất cần Thiên Y trợ giúp.
“Nếu có thể ta sẽ giúp.” Thiên Y gật đầu đáp ứng, đối với sư phụ của người đã giúp hắn lúc khó khăn rồi đem về đây hắn vẫn rất cảm kích, cho nên giúp nàng lấy món đồ gì đó cũng không phải là không thể.
“Rất tốt, ngươi có thể đáp ứng cũng xem như không phụ lòng Huyền U cùng Vô Song nha đầu.” Huyền Băng gật đầu thừa nhận lạnh lùng nói.
Chỉ là lời nàng nói, Thiên Y nghe đều cảm thấy là lạ, nghe cứ như là hắn và hai người kia định chung thân một dạng vậy.
Dù thế thì hắn cũng không nói gì, bởi vì hắn biết Huyền Băng nói là theo ý khác, tựa như một người bằng hữu mà thôi.
“Chỉ vậy thôi sao.” Dù đã ẩn ẩn đoán được Huyền Băng có chút muốn nhờ nhưng nếu chỉ vậy thì không khỏi quá dễ dàng đi, theo Nguyệt Vô Song chỗ hắn biết được, cái kia không gian bên trong cũng chỉ có tồn tại từ Thiên Tôn trở xuống mà thôi, còn mạnh hơn Thiên Tôn thì vì pháp tắc trong không gian đó thiếu thốn nên không thể sinh ra, như vậy trong vòng ba năm để chuẩn bị hẳn là đủ đi.
“Chỉ vậy.” Huyền Băng có chút ngoài ý muốn nhìn hắn nhưng cũng không nói nhiều.
“Tiền bối sẽ không sợ ta cướp đi đồ của tổ tiên ngài sao.” Thiên Y ánh mắt thâm thúy nhìn Huyền Băng nhàn nhạt hỏi. Hắn nhưng là một cái người xa lạ, nếu là đi tìm lại đồ của tổ tiên thì nên để Nguyệt Vô Song một mình mới đúng, dù sao hắn mạnh hơn nàng rất nhiều, làm không tốt là hắn sẽ ra tay cướp đoạt.
Mặc dù nàng có mạnh hơn hắn bây giờ, nhưng nếu hắn muốn cướp đồ rồi chạy cũng không phải là chuyện gì khó khăn đi.
“Ta tin nhân phẩm của ngươi.” Huyền Băng ánh mắt chân thật đáng tin cậy nói một câu khiến Thiên Y tưởng rằng nghe nhầm.
Nhân phẩm sao, thứ này đã rất lâu chưa từng có ai nhắc tới, năm đó hay mới đây hắn nhưng đã từng giết rất nhiều, trong tay hắn không biết nhiễm bao nhiêu tiên huyết của vạn linh, trong đó còn không thiếu âm mưu quỷ kế. Cho nên nói từ rất lâu trước đó, hắn đã quên đi cái “nhân phẩm” từ ngữ này.
Bây giờ nghe có người nói tin vào hắn nhân phẩm thì không khỏi nao nao, bất chợt trong lúc đó, hắn cảm thấy mình vẫn chưa đủ lạnh, vẫn chưa đủ vô tình.
Có lẽ, hắn sinh ra luôn cho mình là vô tình, nhưng dù hắn có cho mình là như thế nào thì cũng không thể xóa đi cái gọi là Nhân Tính sâu trong tâm hồn hắn đi!
“Đã vậy tiểu tử cáo từ.” Nếu đã không có việc gì thì không nhất thiết phải ở lại nữa, hắn cũng không muốn đối mặt cái kia giống như là đi đòi nợ Huyền Băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...