Tàn Thiên

Đang lúc Thiên Y nói ít lời thì đang ngồi đấy Vương Tùng cùng Lăng Tuyền quanh thân bỗng nhiên nổi lên từng sợi phù văn.

“Ầm ầm.” Giống như Ma Âm quanh quẩn hắc ám lại tựa như Tiên Vương đang giảng từng đạo kinh văn thanh âm vang lên.

“Vù vù.” Thanh phong phấp phới, trong căn phòng kín nhưng lại nổi lên từng làn sóng gió, chỉ thấy những phù văn từ hai bộ xương khô kia dần dần đan xen mà nhau hình thành một cái thế giới hắc vàng phân minh.

Từ ngoài nhìn tới khiến người khó lòng liên tưởng tới vùng hắc ám là Ma Giới, màu vàng kim là Tiên Giới.

Từ trong hắc vàng bên trong thế giới nhưng lại đứng đấy hai cái bóng.

Một cái bóng trong đó Ma diễm ngập trời, sau lưng có lấy hai đôi Ma Dực tuy nhỏ nhưng lại khiến người cảm giác nó bất cứ lúc nào cũng có thể che khuất lấy thiên địa.

Cái bóng đứng đấy như là đứng từ Thái Sơ tới giờ, tựa hồ tại cái này thiên địa có diệt vong thì nó vẫn là như vậy đứng tại đó.

Một cái bóng khác nữa là tiên khí rực rỡ, hắn khuôn mặt tuy không thể nhìn rõ nhưng trên thân lại mặc một bộ Tiên Y, từ bên trên bộ Tiên Y đó có lấy ba ngàn cái chấm nhỏ đang phát ra ánh sáng, này ba ngàn cái chấm nhỏ khi nhìn vào khiến người nhịn không được run rẩy, tựa hồ cái kia ba ngàn chấm nhỏ chính là ba ngàn Tiên Giới trong truyền thuyết vậy.

Nó đứng đấy nhưng có thể sáng tạo sinh mệnh, tựa hồ hắn là Tạo Hóa Chủ đang dạo chơi hồng trần một dạng vậy, mười phần huyền ảo.

Hai cái bóng xuất hiện sau cũng không nói gì, bọn chúng nhìn nhau một cái rồi lựa chọn truyền nhân của mình.

Chỉ thấy cái bóng Ma Diễm thao thiên như cuốn lấy ức vạn dặm thời không tay chỉ ra, một đạo pháp tắc tràn ngập ma văn điên cuồng trào vào Vương Tùng thân thể.

Bên kia cái bóng Tiên Diễm phiêu miểu cũng không lạc hậu, tay phải chỉ ra, vô cùng vô tận pháp tắc trần ngập hoàng văn bao quanh Lăng Tuyền rồi dần dần dung nhập vào mi tâm của nàng.

Không ai phát hiện, khi hai cái bóng kia xuất hiện lúc Huyền U đôi mắt trong bỗng nhiên trở nên lạnh như băng.

“Thiên Ma Luyện Thể Quyết, Tiên Diễm Kim Quyết.” Thiên Y ánh mắt cực kỳ thâm thúy nhìn lấy Ma Văn cùng Hoàng Văn kia nói nhỏ một câu không ai nghe thấy.

Đáng tiếc, hai cái bóng kia nhưng lại nghe được lời hắn, cả hai mờ ảo khuôn mặt lập tức lộ ra một đôi mắt nhìn hắn.

Này cả hai đôi mắt tú mục chớp động, tại sát na cái này tú mục chớp động phía dưới nhưng có thể băng diệt Thần Chi, đồ sát Chư Thiên chúng sinh, cả hai ánh mắt ác liệt nhìn lấy Thiên Y như muốn nhìn thấu hắn nội tình vậy.

Thiên Y đối diện hai đôi mắt như có thể diệt sát bất kỳ tồn tại kia cũng không có cái gọi là sợ hãi, có chăng cũng chỉ là một mảnh lạnh nhạt.


Cuối cùng, cả hai đều không thể nhìn thấu được Thiên Y sau bọn họ vô ý hữu ý nhìn tới Huyền U.

Một cái nhìn này, thời gian như trở nên cứng ngắc, hai đôi mắt trước sát ý thao thiên phun trào, một đôi mắt sau thì trở nên lạnh như băng.

Thiên Y thấy thế cũng là nheo mắt lại nhìn Huyền U, đập vào mắt hắn không còn là một đôi mắt trong veo nữa, có chăng cũng chỉ là một mảnh lạnh lùng, nó lạnh nhưng có thể Băng Phong Thiên Địa, đông lại lòng người linh hồn!

Thiên Y đôi mắt hiện lên một tia ba động, trong lòng âm thầm thở dài.

Chung quy vẫn là thức tỉnh sao?

Chỉ là, nàng kiếp trước lại là ai? Hay lại là cái gì đây?

Tại sao lúc nhìn vào nàng chỗ sâu trong linh hồn hắn lại có cảm giác quen thuộc đây?

“Ầm ầm.” Từng tiếng vang lên, tại trong tích tắc này, hai cái bóng khí tràng bỗng nhiên tăng dần, một luồng kinh khủng uy áp từ cả hai cái bóng tàn phá bừa bãi không gian nhằm thẳng vào Huyền U như muốn chấn nàng thành thịt vụn vậy.

Tại hai cỗ khí thế này dù là Tiên Phật đều phải quỳ rập, là Long phải cuộn, là hổ phải nằm. Cuồn cuộn áp lực như muốn đề sập thời không, không gian theo đó rắc rắc như sắp không chịu đựng được vỡ nát.

Bọn họ tuy rằng đã chết, nhưng vẫn để lại một tia sức mạnh để tìm kiếm truyền nhân, vốn nghĩ rằng dùng nó để giáo dục truyền nhân một thời gian, nhưng lần này tựa hồ không có cơ hội nữa thì phải…

Huyền U bản năng không tự chủ được đi tới một bước, ánh mắt cùng tóc đã hóa thành thuần trắng, tại trong đôi mắt thuần trắng đó nhưng lại là một mảnh băng tuyết thiên địa.

Nàng cũng không có tản mát ra cái gì kinh thiên khí thế, chỉ tiến thêm một bước mà thôi, nhưng chỉ một bước này nhưng lại như trọng chùy gõ vào lòng người, khiến người ức chế không được sợ hãi.

“Là nàng.” Thiên Y nhìn đôi mắt thuần trắng kia lúc đôi mắt co rút, trong lòng một luồng sát ý theo đó phun trào hòa nhập vào không gian.

Lúc trước vì mất đi cảnh giới, hơn nữa Huyền U cũng ẩn dấu đủ sâu nên hắn không phát hiện, nhưng giờ thì hắn biết tại sao nàng lại cho hắn một cảm giác quen thuộc rồi.

Bởi vì nàng đời trước thế nhưng lại là người quen của hắn.

Hơn nữa, cái này “người quen” nhưng không phải là quen bình thường.


Cũng đúng, kỳ thật đâu phải là bình thường người quen đâu? năm đó người giết nàng nhưng chính là hắn!

Trong đầu cuồn cuộn như sóng lớn ký ức theo đó ùa về khiến lòng hắn có chút mê mang.

Năm mươi vạn năm trước.

Kiếm khí cuồn cuộn cuốn lấy ức vạn dặm thiên địa, cả Yêu Vực một mảnh huyết hải, Yêu Tộc thấy chết không sờn lao tới về phía hắn, còn hắn nhưng là giết đến Yêu Tộc máu chảy thành sông, đại địa hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi.

Phía dưới chân hắn là một đống xương khô hóa thành núi cao tới trăm vạn trượng, mà hắn nhưng lại đứng trên đỉnh núi huy từng kiếm từng kiếm chém ra.

Năm đó, hắn một người bễ nghễ thiên hạ, độc chiến Yêu Tộc nhưng khiến Vạn Yêu sợ hãi.

Cuối cùng, hắn một thân một kiếm độc xông vào Thiên Yêu Điện, ở nơi đó hắn bị trọng thương, nhưng là giết được Yêu Chủ Yêu Băng.

Hắn nhớ, năm đó dù đối mặt với nàng, hắn vẫn là như vậy Vạn Thế Vô Địch một kiếm cắt đứt sinh mệnh của nàng.

Một kiếm năm đó hắn chưa từng quên qua, bởi vì nó là đại diện cho một đoạn truyền kỳ mà huy hoàng của cuộc đời hắn!

Nhất Kiếm Diệt Thiên Yêu!

Thiên Y tròng lòng sát ý dâng trào, chỉ là cuối cùng hắn vẫn đè xuống sát ý, Yêu Chủ năm đó đã bị hắn giết, nàng bây giờ chỉ là một cái nha đầu mấy tháng qua chạy sau cái mông hắn mà thôi.

Ánh mắt mê mang hiện lên một tia gợn sóng, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới mấy ngày qua.

Một cái nha đầu thường thường đem một giỏ cơm, khuôn mặt đáng yêu như thiên sứ mỉm cười nhìn hắn.

Thân hình nhỏ nhắn nhảy nhảy bắt từng con bướm nhỏ, nghĩ tới càng khiến lòng người ôn nhu.

Thái Huyền Môn, mới hôm nay nhưng mà vì giúp hắn xây dựng một gian nhà gỗ mà ngã xuống…


Từng làn ký ức cứ thế ùa về, Thiên Y không tự chủ được thu hồi sát ý.

Ánh mắt lần nữa khôi phục thanh minh nhìn nàng, ánh mắt bề ngoài luôn là lạnh nhạt, mà sâu trong đó vẫn luôn là ôn nhu cùng quan tâm nhìn nàng.

“Ta vẫn chưa đủ vô tình nha.” Thiên Y trong có chút tự giễu, nếu là trước đó chưa quen nha đầu này nhưng lại biết nàng là Yêu Băng chuyển thế thì dù nàng bề ngoài có năm tuổi hắn cũng sẽ không do dự hạ sát thủ.

Chỉ là, hắn giờ nhưng lại quen biết nàng, trải qua thời gian hơn một tháng, Thiên Y thâm tâm nơi sâu nhưng vẫn có mấy phần của nàng, cho nên hắn không thể xuống tay với nàng được.

Kỳ thật, Thiên Y luôn là người ngoài lạnh trong nóng, hắn có lấy biên giới cùng cố chấp của hắn, cho tới giờ hắn cũng chưa từng nguyện ý vượt qua ranh giới mà mình đã định qua, bởi vì hắn biết nếu như mình đi quá ranh giới mình định ra thì hắn sẽ không còn là hắn nữa.

“Ầm ầm.” Không gian đã bị áp lực đè nén tới băng điểm, hai cái bóng đang dần dần tích súc lấy sức mạnh để đánh ra một đòn chung cực giết nàng.

Ma Tộc, Tiên Tộc, Yêu Tộc, năm đó nhưng là từng hỗn loạn đánh nhau qua, cả ba đều là thù hận lẫn nhau.

Cái này hận, nhưng là hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương, cái này hận nhưng là thiên trường địa cửu không có cách giảng hòa!

Bây giờ, khi hai cái bóng bản thể đã chết, như vậy có giết nhau cũng chẳng có tính thực tế nào, nhưng mà lúc này, khi bọn họ nhận ra Huyền U là Yêu Băng chuyển thế lúc thì đều có chung một ý nghĩ.

Đó là giết nàng!

Cả hai đều là vì bộ tộc của mình mà suy nghĩ, Yêu Chủ Yêu Băng năm đó nhưng là một trong những tồn tại mạnh nhất thiên địa, nếu là trước kia thì bọn họ gặp nàng lúc sẽ không nói hai lời chạy bao xa thì tốt bấy nhiêu.

Nhưng lần này lại khác, Huyền U tựa hồ vẫn chưa hồi phục ký ức cùng sức mạnh, cho nên đây là cơ hội duy nhất giết nàng để trừ hậu hoạn cho Tộc của mình, dù sao ai biết nàng thức tỉnh trí nhớ sau có mang theo sức mạnh hay không, chuyện như vậy bọn họ không phải là không gặp qua.

Chỉ là, trong lòng cả hai cũng có chút nghi hoặc, năm đó bọn hắn nhưng là nghe nói bộ tộc kia Thiếu Chủ đã từng trảm nàng chân thân, ngay cả linh hồn cũng không để lại, như vậy nàng làm sao sẽ sống sót được rồi chuyển thế đây.

Phải biết, năm đó bộ tộc kia Thiếu Chủ nhưng là đương kim Đệ Nhất cường giả, hắn tồn tại nhưng không ai có thể ngang hàng nhìn hắn, chính vì vậy nếu năm đó hắn nói khiến cho nàng hình thần câu diệt thì chắc chắn sẽ không sai, bọn họ cũng tin tưởng vị kia lời nói, nhưng lần này nàng lại sống, điều này ý nghĩa trong đó tựa hồ còn có ẩn tình khác.

Trong đầu không tự chủ được nghĩ tới trận chiến năm đó, bộ tộc kia Thiếu Chủ độc chiến mấy tồn tại cùng đẳng cấp, trận chiến kia nhưng đánh cho thế giới của họ gần như phá hủy ba phần, trong này còn là có nhiều người quan chiến nhìn không được sinh linh đồ thán nên mới hợp lực bày trận, nếu không có họ thì thế giới kia bị hủy bao nhiêu phần cũng không ai dám nói chắc được.

Âm thầm lắc đầu, chuyện của đám người kia bọn họ tốt nhất vẫn là trầm mặc. Khi bọn họ đã tích tụ đủ sức lực chuẩn bị giết nàng sau thì thân hình không tự chủ được dừng lại.

Huyền U phía trước, Thiên Y một bước chắn trước mặt nàng đứng đối diện hai cái bóng, cái kia bóng lưng không cao nhưng Huyền U băng lãnh nhãn tình hiện lên một tia ngưỡng vọng.

Tựa hồ, chỉ cần có hắn thì mọi chuyện đều có thể giải quyết vậy!

Chỉ là, hảo quen thuộc, nàng tựa hồ từng thấy cái bóng lưng kia ở đâu, nhưng trong đầu ký ức là một mảnh trống vắng, nhất thời nghĩ không ra.


“Nếu các ngươi động tới nàng, Ma Tộc cùng Tiên Tộc không cần thiết tồn tại lý do nữa.”

Lãnh đạm với thiên địa lời nói, tàn nhẫn với hai bộ tộc đứng đầu thiên địa vang lên.

Bóng đêm tầm đó, Tiên Ma quang mang dập dờn che khuất cùng chiếu sáng nửa khuôn mặt của Thiên Y, cộng thêm sát phạt mà tàn nhẫn lời nói quanh quẩn trong không gian thẳng khiến lòng người phát lạnh.

Hai cái bóng ánh mắt theo lời nói vang lên mà nhìn thật sâu Thiên Y như muốn xác định lời hắn nói là thật hay giả.

Chỉ cái chớp mắt này, hai cái bóng như gặp cái gì không thể tưởng tượng được sự tình, theo đó bọn họ lập tức đè xuống tâm tình, cả hai cúi đầu bái Thiên Y một cái rồi theo đó tan biến trong thiên địa.

Từ đầu tới cuối không nói cái gì, cũng không hành động cái gì.

Vừa rồi, khi bọn họ nhìn vào đôi mắt của Thiên Y thì đã biết hắn là ai.

Vạn Thế Luân Hồi, Nhất Kiếm Nhất Mệnh!

Chính là hắn, Lạc Thiên Y!

Trên đời này, nếu như ai có thể một mình uy hiếp Tiên Ma hai tộc thì chỉ có một mình hắn, ngoài ra không ai có thể!

Chính vì vậy bọn họ lựa chọn trầm mặc rồi tan biến trong thiên địa.

Chỉ là trước khi bọn họ tan biến, trong có một câu hỏi luôn quanh quẩn trong đầu.

Hắn, lại còn sống, như vậy năm đó rốt cuộc có chuyện gì mà người đời không biết?

Hảo tò mò, nhưng hai người nhưng không dám hỏi, chỉ có thể tan biến trong thiên địa.

Huyền U thấy hai cái bóng tan biến sau thì nhìn về Thiên Y, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

Khi nàng muốn nói cái gì đó thì mí mắt giật giật, cuối cùng ngã xuống tại đó.

Thiên Y nhanh tay đi tới tiếp đỡ lấy nàng rồi bế nàng lên, kiểm tra thân thể nàng thấy nàng không có gì sau thì ánh mắt nhìn về Vương Tùng hai người.

Chỉ thấy hai người trước vẫn là trong trạng thái lĩnh ngộ, tựa hồ chuyện vừa rồi không ảnh hưởng tới họ vậy.

Thiên Y thấy hai người không tỉnh cũng không nói nhiều, động thân rời đi nơi này….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui