Giá trị nguy hiểm là bảy mươi lăm, đến bảy mươi lăm, một cảnh báo sẽ được kích hoạt.
Xác thực coi như là một loại cơ chế ứng đối.
Dù sao thì mọi người có đôi khi sẽ không biết liệu họ có đang rơi vào trạng thái mất kiểm soát tâm tình hay không, việc có một tiêu chuẩn dữ liệu thống nhất sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái.
Một thứ khác mà Bạch Vụ cảm thấy hợp lý là thuốc an thần.
Ở trong sổ tay cũng nói rõ về vật này.
"Nếu đến gần Ác Đọa vừa đủ, hơn nữa kim đồng hồ trên mặt đồng hồ sắp tiến vào khu vực nguy hiểm, ngươi có thể cân nhắc việc tiêm thuốc này vào, thuốc an thần không có ức chế tâm trạng, không sản sinh hiệu quả nới lỏng cơ bắp, sẽ làm cho người ta tiến vào trạng thái bình tĩnh trong thời gian ngắn, hiệu lực khoảng năm phút đồng hồ, hãy sử dụng thời gian này để chạy trốn, nhớ rõ phải chạy trốn, đừng có làm chuyện ngu xuẩn."
Để tăng tỷ lệ sống sót bên ngoài tháp, quân đoàn điều tra đích xác đã làm rất nhiều chuẩn bị.
Thuốc an thần bình thường, sẽ khiến cho cơ bắp nới lỏng, hơn nữa còn làm giảm đáng kể tốc độ phản ứng, vì vậy chúng không thích hợp để sử dụng bên ngoài tháp đòi hỏi mức độ tỉnh táo cao.
Nhưng thuốc an thần quân đoàn điều tra sử dụng, sẽ không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu, tuy nhiên vẫn có tác dụng phụ.
"Sau khi năm phút có hiệu lực kết thúc, tâm tình sẽ tiến vào trạng thái phấn khởi, bất kỳ tâm tình tiêu cực nào cũng sẽ phóng đại.
Cho nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hãy tận khả năng không sử dụng, mà một khi sử dụng, thì phải nhanh chóng trở về Tòa Tháp."
Bạch Vụ cầm bộ thuốc tiêm lên, xem xét tường tận.
"Hẳn là nguyên lý lò xo tâm tình, sẽ cưỡng chế đè nén tâm tình, năm phút đồng hồ, sẽ sản sinh tâm tình bùng phát..."
Trẻ con khóc sẽ có sữa uống, mặc dù hắn rất chán ghét khóc lóc như những đứa trẻ, nhưng Bạch Vụ cũng không muốn dứt bỏ những cảm xúc bình thường này.
Đã rất lâu rồi hắn không có cảm nhận được cái gọi là buồn bã, tức giận và sợ hãi.
Hắn nhớ lại trải nghiệm khó chịu nhất trong kiếp trước, nét mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, trong nội tâm không có chút dao động nào.
Sau đó hắn lấy ống kim tiêm ra, bỏ thuốc an thần vào, tiếp theo tiêm vào bên phải cổ của mình.
Không có cảm giác gì lạ, ngoại trừ cảm giác tê nhẹ khi lỗ kim chích vào.
Bạch Vụ âm thầm đếm số, chờ đợi tâm tình bùng phát sau năm phút đồng hồ.
Ba trăm giây trôi qua trong nháy mắt, Bạch Vụ tự rót cho mình một cốc nước bằng chiếc cốc đã mua, rồi lại chích cho mình một mũi.
Vì vậy hắn lại đợi thêm năm phút nữa, và khi hết thời gian, Bạch Vụ nhớ lại một số trải nghiệm trong quá khứ của mình.
Vẫn không có chút cảm xúc nào như trước.
Sau khi xác định Ngũ Cửu sẽ không trêu đùa chính mình, đồng thời xác nhận rằng những mũi tiêm này không có vấn đề gì về chất lượng, Bạch Vụ mới bỏ qua.
"Không có bất kỳ hiệu quả tâm tình bùng phát nào, không có cảm giác hưng phấn nhỏ nhất, thậm chí có chút buồn ngủ.
Được rồi, ta vốn không nên mong đợi."
Không còn vướng bận sự tình tâm tình, thừa dịp nhàm chán hoặc là dược lực của thuốc, Bạch Vụ ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau.
Hắn thức dậy sớm, thời gian ước định ra ngoài tháp cùng với Ngũ Cửu là mười giờ, nhưng người quân đoàn điều tra muốn ra ngoài tháp, còn phải tiến hành một vài thủ tục.
Sau khi mặc trang phục nguỵ trang màu xanh của quân đoàn điều tra cùng với đồng hồ đo lường tâm tình, mang theo nồi cơm điện, cốc nước, còn có máy ảnh của Lưu Chanh Tử, Bạch Vụ mới đi đến địa điểm gặp mặt.
...
...
Nhóm người Ngũ Cửu còn đến sớm hơn so với Bạch Vụ.
Ngoại trừ Ngũ Cửu, bốn người khác, Bạch Vụ cũng không nhận ra, nhưng quan sát, suy luận cùng với tin tức ghi chú, đã khiến cho Bạch Vụ hiểu cơ bản về cấu tạo của đội ngũ lần này.
"Giới thiệu một chút, đây là tân binh cùng nhau tham dự ngoài tháp điều tra với chúng ta hôm nay, Bạch Vụ." Ngũ Cửu giới thiệu.
"Ta là Vương Thế, huynh đệ, trong túi của ngươi là vật phẩm chuẩn bị Ký Linh?"
Tất cả mọi người bao gồm Vương Thế, đều cao hơn Ngũ Cửu.
Trong đám người cao nhất là Vương Thế, cao một mét chín.
Bạch Vụ nhìn về phía Vương Thế.
[Một con em nhà giàu sinh ở tầng 3 Tòa Tháp, cho rằng nam nhân nên truy cầu máu tươi cùng với kích thích, vì vậy cự tuyệt quân đoàn bảo vệ Tòa Tháp, gia nhập quân đoàn điều tra, có phải là một nam rất mạnh mẽ hay không? Nhưng sở thích của y là sưu tập búp bê Barbie.]
Vương Thế trông khá oai vệ, có phần giống với Lưu Mộ.
Xem ra cũng có chức trách đồng dạng ở trong đội ngũ.
"Đúng vậy, ta định ra khỏi tháp thử vận may." Bạch Vụ lộ ra nụ cười lễ phép.
Mang vật phẩm ra khỏi tháp là chuyện bình thường trong mắt mọi người, không có ai hỏi chi tiết.
"Tân binh sao? Chậc, tân binh, cũng đừng cản trở nha, hi vọng ngày này sang năm, không phải là ngày giỗ của ngươi.
Dù sao hai ta cũng không quen biết, ngươi chết, ta cũng sẽ không tế bái ngươi." Người nói chuyện có chút ngữ khí khinh miệt và xem thường.
"Đây là Lâm Vô Nhu, y luôn nói chuyện như vậy, nghe nhiều sẽ quen." Ngũ Cửu trợn mắt liếc Lâm Vô Nhu một cái.
[Nam nhân có dáng dấp đẹp mắt hơn nữ nhân, vô cùng ẻo lả, chuyên nói lời ác độc, loại người này thường thường đều có một loại yêu thích biến thái nào đó, mà y thì thích cắt xẻo và đánh nhau.
Đến từ tầng 2.]
Bất đồng với ba nam nhân để tóc ngắn khác, Lâm Vô Nhu có mái tóc dài phiêu dật.
Bạch Vụ chú ý tới một điều, ở trong tháp hắn đã quan sát rất nhiều người, phát hiện ra trọng điểm của ghi chú không có nhắc tới chuỗi sức mạnh và trình tự thiên phú một lần nào.
Khác với ở bên ngoài tháp lúc trước.
Chắc hẳn lúc đi ra ngoài tháp, ghi chú của những người này cũng sẽ có bất đồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...