Không phải Dương Tuyển giả mà lại có thể tránh được dị năng của chúng?
Mắt đen, cũng không cảm nhận được hơi thở của Dương Tuyển giả.
Còn cả con Dương Tuyển thú không rõ sống chết nằm bên cạnh và đôi mắt không cảm xúc của cậu thiếu niên!
Rốt cuộc cậu ta dùng biện pháp kỳ quái gì, hay cậu ta thuộc quân đội vũ khí bí mật, được phái đến để đối phó với chúng?
Ba người mỗi người một suy nghĩ, điểm duy nhất giống nhau là ánh mắt chúng nhìn Yến Thừa Cựu không hề có ý tốt.
"Thằng nhóc này!" Ánh mắt Hỏa Quỷ lập tức sắc bén, chiến ý dạt dào, không khí xung quanh như bị thiêu đốt, như thể sẽ nhào về phía Yến Thừa Cựu ngay giây sau đó, làm cho hai người Tuyết Yêu và Vô Trọng khó có thể chịu đựng.
Từ lúc thức tỉnh trở thành Dương Tuyển giả, đa số bọn họ đều đã vứt bỏ thân phận trước kia, cũng như tên tuổi.
Nói đến Hỏa Quỷ, trên người gã bao hàm hết tất cả đặc tính của một Dương Tuyển giả, lãnh khốc, hiếu chiến, không có tình người, ỷ mạnh hiếp yếu, theo lời con người thì gã chính là một kẻ điên! Nhưng lúc Hỏa Quỷ vẫn còn là người bình thường, gã là một người hiền lành, thậm chí còn hơi "yếu đuối".
Vợ gã bỏ đi cùng tình nhân, để lại đứa con của chúng.
Hỏa Quỷ cực khổ nuôi lớn con bạch nhãn lang kia, cho nó ăn học, không ngờ tận thế đến, đứa con kia lại đẩy gã đến dưới mặt trời đen, vì nó tham vật tư của gã.
Sau khi thức tỉnh, Hỏa Quỷ ngay lập tức kéo con bạch nhãn lang kia ra từ trong đám người, cột hắn lên cột cờ lúc mặt trời đen giương cao, phơi nắng suốt một tiếng đồng hồ, bị bỏng và mất nước đến chết.
Hỏa Quỷ ngồi trước mặt bạch nhãn lang, vừa uống rượu ăn thịt vừa nghe hắn gào thét tìm vui!
Trước kia Vô Trọng là một sinh viên trẻ tuổi, dù y có nỗ lực thế nào, thậm chí là trả giá gấp mấy lần người khác nhưng vẫn chỉ có thể làm một người bình thường, y từng đi xét nghiệm chỉ số thông minh, còn thấp hơn trung bình một chút.
Nhưng sau khi thức tỉnh, y lại trở nên thông minh hơn rất nhiều, trước kia xem mãi một vấn đề không hiểu, bây giờ có thể đưa ra đáp án chỉ trong một giây, trí nhớ tốt, EQ cũng tăng, như thay da đổi thịt! Thậm chí Vô Trọng còn cảm thấy, trước kia không phải là y, y bây giờ mới là y thật sự!
"Hỏa Quỷ, giờ không phải lúc để đánh nhau, ông mà dám làm hỏng việc của thủ lĩnh thì ngồi đó chờ chết đi." Tuyết Yêu trừng mắt nhìn Hỏa Quỷ, gương mặt xinh đẹp vô cùng âm trầm.
Nếu bỏ qua khí chất âm u trên người thì không thể nghi ngờ, cô chính là một mỹ nhân vạn người khao khát.
"Ha, cô cho là tôi sợ chết ư?" Hỏa Quỷ không tình nguyện phản bác một câu, nhưng vẫn thu liễm không ít.
Có thể nhìn ra, ba con người gian xảo này chẳng hề tín nhiệm lẫn nhau, vì vướng phải người gọi là "Thủ lĩnh" nên mới đi chung một nhóm.
"Dương Tuyển thú kia là do cậu bắt à?" Vô Trọng khẽ cười, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm vào hai mắt Yến Thừa Cựu, ý muốn hù dọa cậu một phen.
Yến Thừa Cựu biết mưu kế của tên này, dứt khoát cúi đầu nhìn bàn chân, lắc đầu nói, "Không phải tôi, nhưng tôi muốn ở đây canh nó."
Nghe câu trả lời của Yến Thừa Cựu, ba người trao đổi ánh mắt, Vô Trọng tiếp tục khách sáo nói, "Cậu canh con gà này làm gì? Với bản lĩnh của cậu, đặt ở hàng ngũ Dương Tuyển giả chúng tôi cũng được tính là xuất sắc, nhưng con Dương Tuyển thú này chưa chết, lỡ đâu nó đột nhiên vùng dậy, tới lúc đó cậu sẽ tự hại chính bản thân mình."
Yến Thừa Cựu không trả lời.
"Em trai này, chị thấy cậu vẫn còn trẻ, chết thì tiếc lắm." Giọng nói của Tuyết Yêu rất êm tai, nhưng nội dung thì chẳng dễ nghe chút nào, "Chúng tôi biết cậu ở đây chờ tên kia.
Nhưng cậu đừng nghĩ hắn là người tốt, hắn còn nhẫn tâm gấp mấy lần chúng tôi.
Chờ hắn đi ra thì cái mạng của cậu cũng chả giữ nổi đâu."
Yến Thừa Cựu ngẩng đầu liếc bọn họ một cái, dường như hơi do dự.
Cắn câu rồi!
Vô Trọng thử tiến lên một bước, hai người Tuyết Yêu cùng Hỏa Quỷ bên cạnh âm thầm nắm chặt tay, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp rồi bắt cả người lẫn thú! Tuy thiếu niên này có chút bản lĩnh, nhưng trẻ người non dạ, bộ dạng trắng trẻo, nào giống người từng chịu khổ sở? Thấy thần sắc dao động của cậu làm trong lòng ba người Tuyết Yêu sinh ra chút tự tin.
Cũng đúng, thiếu niên này lợi hại tới đâu thì cũng chỉ là một người bình thường.
Ai mà không biết thanh danh của Dương Tuyển giả bọn chúng?
"Chúng tôi biết người kia." Vô Trọng mỉm cười nói, "Cậu đưa Dương Tuyển thú cho tôi, chúng tôi có ba người, cậu có một người, có thể cho cậu vài thứ hữu dụng.
Nếu thật sự không được thì chúng tôi còn có thể hộ tống cậu rời đi, cậu thấy thế nào?"
Vô Trọng vừa nói, vừa nhìn điệu bộ của hai người Tuyết Yêu Hỏa Quỷ.
Đúng lúc chúng chuẩn bị động thủ, Yến Thừa Cựu lại đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười, "Tôi từ chối!"
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Đồng tử Vô Trọng co rụt, y vung tay lên, hai người Tuyết Yêu cùng Hỏa Quỷ tạo ra tường băng và hỏa cầu, vọt lên hai bên trái phải của Yến Thừa Cựu.
Tốc độ của Tuyết Yêu và Hỏa Quỷ rất nhanh, tốc độ ngưng tụ băng và hỏa cầu lại càng nhanh hơn, chớp mắt đã tới bên người Yến Thừa Cựu! Nhìn thân thủ của thiếu niên này, muốn chạy thoát thì chỉ có thể hướng lên trên, cậu ta càng không có khả năng nhận đòn tấn công của hai tên kia, mà lúc thiếu niên này nhảy lên trên cũng chính là lúc y ra tay!
Thân ảnh Yến Thừa Cựu như chuồn chuồn lướt nước, nhân lúc đòn công kích chưa đến, lập tức nhảy lên trên.
Khóe miệng Vô Trọng lộ nét tươi cười, tay phải hung hăng nện xuống.
Nặng gấp mười lần!
Thoáng chốc, Yến Thừa Cựu cảm thấy thân thể mình ngày càng nặng hơn, trên đầu phảng phất như có một lực đạo vô hình không ngừng đè cậu xuống.
Mà phía dưới là ngọn lửa len lỏi trên tường băng, một khi rơi xuống thì chỉ sợ là sẽ biến thành thịt nướng ngay tức khắc!
Khác với Hỏa Quỷ và Tuyết Yêu có thể ngưng tụ ra vật thể, Vô Trọng chỉ có thể khống chế trọng lực trong phạm vi nhỏ.
Công kích vô hình càng trí mạng hơn, tuy phạm vi bị hạn chế, nhưng một khi ba người liên thủ thì gần như không ai địch lại!
Tuy tình cảm của ba người chẳng ra làm sao, nhưng lại phát triển một loại ăn ý trong chiến đấu giữa thời tận thế.
Thứ y thức tỉnh không phải trọng lực, mà là đầu óc!
Vô Trọng đang muốn cười to, nhưng khi nhìn thấy Yến Thừa Cựu dừng lại giữa không trung, vẻ mặt lại vô cùng quái dị.
Sao không bị đè xuống?
Thế mà cậu ta còn có thể đi lên!
Không có khả năng này, con người bị gấp mười lần trọng lực không phải là nói suông, cho dù là Dương Tuyển giả đang chiến đấu mà cảm nhận được thân thể nặng cồng kềnh thì cũng sẽ kinh hoảng thất thố, sao có thể không lộ một chút sơ hở nào? Nếu đối thủ là một lão già có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì thôi, nhưng tận thế chỉ mới bắt đầu được một năm, thiếu niên này nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, chẳng lẽ còn có thể thân kinh bách chiến*?
*Thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận đánh.
Nếu Yến Thừa Cựu mà biết suy nghĩ của y thì cậu cũng chỉ có thể mỉm cười.
Lúc Yến Thừa Cựu vừa đến thế giới này là cậu đã phát hiện ngay rằng trọng lực ở đây không tương đồng với trọng lực trong thế giới của cậu, gấp mười lần trọng lực cũng chả đủ để cậu phải khổ sở.
So với thể trọng của con gà kia thì gấp mười lần có tính là gì?
"Vô Trọng, sau lưng!" Tuyết Yêu cùng Hỏa Quỷ phát hiện ra gì đó không ổn, lúc phản ứng lại thì thân ảnh của thiếu niên trên không trung đã biến mất? Cũng không biết cậu ta biến ảo như thế nào mà nháy mắt đã chuyển từ giữa không trung ra sau lưng Vô Trọng?
Hiển nhiên, giờ mới nhắc thì đã chậm trễ rồi.
"Tên đầu tiên!" Yến Thừa Cựu tụ nội lực vào lòng bàn tay, hung hăng nện xuống cột sống Vô Trọng.
Rắc!
Vô Trọng chỉ cảm thấy lưng mình như bị một cây gậy sắt đập trúng, đau đớn nhanh chóng truyền khắp toàn thân, dường như còn nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, khung cảnh xung quanh di chuyển rất nhanh, cả người y bay ra ngoài.
Chẳng biết có phải cố ý hay không mà Vô Trọng lại bay vào trận hình được hai người Hỏa Quỷ Tuyết Yêu tạo ra lúc trước.
"Không ổn."
Tuyết Yêu cùng Hỏa Quỷ biết mình khinh địch, lại không thể nhìn Vô Trọng chết dưới đòn tấn công của bọn chúng, đành phải tập trung thu hồi trận hình.
"Dừng lại làm gì?" Yến Thừa Cựu đánh Vô Trọng xong, mũi chân rơi trên mặt đất, thân thể còn chưa ổn định lại xoay thêm một vòng, vọt đến trước mặt Hỏa Quỷ.
Hỏa Quỷ thầm nói một tiếng không ổn, cũng chả quan tâm đến sự sống chết của Vô Trọng nữa, mà trực tiếp tạo ra những bức tường lửa bao quanh bản thân, muốn ngăn cản đòn tấn công của Yến Thừa Cựu.
Ngọn lửa của gã có thể lên đến hai trăm độ, đã từng đốt một quân đội thành than, không ai dám chiến đấu với gã.
Dương Tuyển giả trước khi thức tỉnh đều bị nướng thành thịt khô, tuy sau khi sống lại sẽ có năng lực mới, nhưng ký ức đã từng "Chết đi" vẫn luôn bám chặt trong đầu chúng.
Mà năng lực của Hỏa Quỷ lại hơi tương tự với mặt trời đen, không thể nghi ngờ, sự tồn tại của gã là một kiêng kỵ của đa số Dương Tuyển giả.
Nhưng điều đáng kinh ngạc là, tường lửa lại bị một nắm đấm của Yến Thừa Cựu phá vỡ, tự động nứt ra một khe hở.
Không có khả năng!
Không đợi Hỏa Quỷ nghĩ xong, một quyền của Yến Thừa Cựu đã đến trước mặt gã.
"Tên thứ hai!"
Một đấm của Yến Thừa Cựu nặng tựa trăm cân, nhắm thẳng vào đầu của Hỏa Quỷ, gã gần như bất tỉnh trong tức khắc, lửa đỏ xung quanh cũng tiêu tan.
Nếu Dương Tuyển giả hôn mê thì thứ chúng làm ra cũng sẽ biến mất sao?
Vẫn kém hơn tinh thần lực của người cải tạo cao cấp một chút.
Yến Thừa Cựu âm thầm ghi nhớ chuyện này.
Quần áo trên người Vô Trọng vừa bị thiêu đốt, da thịt nóng rực, cả người lại rơi xuống tường băng phía dưới.
Tư vị trải qua hai tầng băng lửa làm Vô Trọng vốn hơi hôn mê lập tức tỉnh táo, y muốn thoát khỏi tường băng, nhưng vết thương nghiêm trọng sau lưng lại khiến y chẳng thể nhúc nhích, đành phải chịu đựng trong đau khổ.
Tuyết Yêu cảnh giác nhìn Yến Thừa Cựu, có thể đánh bại cả Vô Trọng và Hỏa Quỷ trong một thời gian ngắn, tuyệt đối không phải người bình thường.
Nhưng Yến Thừa Cựu nhìn Tuyết Yêu, lại không tiếp tục tiến lên, mà chân thành nói, "Chị gái, ông ngoại tôi nói, người tập võ không thể đánh người già, trẻ em và phụ nữ.
Chị đánh không lại tôi, tốt nhất là nên đi đi."
Tuyết Yêu nhìn sự chân thành trong mắt Yến Thừa Cựu, cảm thấy mình đúng là gặp quỷ rồi.
Ở tận thế mà còn có người tuân thủ cái quy tắc nhàm chán đó ư?
Nhưng không sao, vẫn có thể lợi dụng.
Tôn nghiêm cái gì, cảm kích cái gì, đi gặp quỷ hết đi!
Tuyết Yêu vừa nghĩ thế, vẻ mặt lập tức trở nên yếu đuối đáng thương, "Thủ lĩnh có lệnh, nếu bọn chị không bắt được Lâm Ẩm Vô và Dương Tuyển thú thì thứ chờ bọn chị trở về chính là cái chết.
Hỏa Quỷ và Vô Trọng đều bị cậu đánh bại rồi, nếu chỉ có một mình chị lành lặn trở về thì thũ lĩnh sẽ nghĩ thế nào đây?"
Lâm Ẩm Vô?
Thì ra đây là tên của hắn!
Yến Thừa Cựu không đánh con gái nhưng cậu cũng chẳng phải thằng ngu.
"Chị gái, tuy ba người các chị có bản lĩnh, nhưng cũng đánh không lại tôi.
Tôi nghe nói Dương Tuyển giả tổng cộng chỉ có mười nghìn người, chết một người thì đáng tiếc lắm.
Lại nói ngay cả tôi còn đánh không lại thì mấy người sẽ đánh lại hắn ư?" Yến Thừa Cựu mỉm cười đáp, "Nhưng ít nhiều gì cũng nhờ các chị mới biết."
Nhờ bọn chúng?
Trong lòng Tuyết Yêu đầy nghi hoặc, cô muốn nghe tiếp nhưng Yến Thừa Cựu lại im lặng không nói gì.
Tâm trạng Yến Thừa Cựu hiện tại không tệ lắm, không phải vì cậu đánh bại hai Dương Tuyển giả, mà cậu biết được, hóa ra Dương Tuyển giả cũng không mạnh mẽ đến mức không thể với tới.
Nhiều năm tập võ mà không đánh lại mấy người được mặt trời chiếu một cái, không hề có chuyện trong lòng Yến Thừa Cựu không nghĩ gì.
Lúc cậu đứng trước mặt Lâm Ẩm Vô, trong lòng toàn là khiếp sợ, ngay cả dũng khí đối diện cũng không có.
cũng vì muốn xem thử bản lĩnh của mình nên Yến Thừa Cựu mới chọn cách đánh nhau với đám Tuyết Yêu.
Cũng may mọi chuyện đơn giản hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều!
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Tuyết Yêu và Yến Thừa Cựu đồng thời quay về hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy một bóng dáng khổng lồ rơi từ trên trời xuống, đáp cạnh con gà trống.
Đó là một con gà mái to muốn gấp đôi con gà trống.
Lâm Ẩm Vô ngừng vỗ tay, nhìn Yến Thừa Cựu rồi nói, "Hóa ra là võ thuật, đúng là khiến tôi kinh ngạc.
Dựa theo lời hứa, cậu có thể mang hai quả trứng đi."
Yến Thừa Cựu gật gật đầu, không hề liếc mắt nhìn Tuyết Yêu mà một đường chạy đến trại chăn nuôi.
"Còn ba người..." Lâm Ẩm Vô nhìn Tuyết Yêu, lại nhìn Vô Trọng Hỏa Quỷ nằm trên mặt đất, nói "Cho ba người năm phút hồi phục.
Ba người có hai lựa chọn, một, khiêng hai con gà này và số trứng còn lại trong trại chăn nuôi theo tôi.
Hai, chết.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...